Không Thể Ly Hôn - Chương 55
Có lẽ ánh đèn xe chiếu tới quá chói mắt, Ứng Nghê hạ tay xuống, đứng yên tại chỗ vài giây, khi kịp phản ứng thì Trần An đã mở cửa bước xuống xe.
Màn đêm giữa núi rừng lúc này không hề cô tịch, xa xa có tiếng chim hót, côn trùng kêu, gần hơn là tiếng đế giày giẫm lên đá vụn.
Ứng Nghê chạy tới thở hổn hển, sương đêm dày đặc, hơi thở cô phả ra làn khói trắng mờ ảo.
Trần An đứng trước đầu xe, trang phục không khác gì lúc ra khỏi nhà, đèn pha chiếu vào đôi chân thon dài thẳng tắp của anh, hắt lên một vệt sáng màu cam ấm áp.
Những chỗ khác thì mờ mờ ảo ảo, chẳng hạn như biểu cảm trên gương mặt anh.
Trên quãng đường ngắn chạy tới, trong lòng Ứng Nghê liên tục xuất hiện rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này đứng đối diện nhau, cô lại đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trần An dường như nhìn ra sự bối rối của cô, anh vòng qua đầu xe đi đến ghế phụ, vừa mở cửa vừa nói: “Bên ngoài lạnh, lên xe trước đã.”
Sau khi cô ngồi vào trong, Trần An không vội đi ngay, mà đứng trước mặt cô, hơi cúi người, ngoắc ngoắc ngón tay, “Balo.”
Ứng Nghê hạ vai xuống, quai đeo balo theo đó trượt xuống, khi cô nghiêng người lấy quai bên kia thì một lực mạnh phía sau đã trực tiếp xách balo đi. Quay đầu lại, cô bắt gặp hành động như đang ước lượng sức nặng của Trần An.
Mí mắt cô rũ xuống, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ.
Trần An làm như không thấy phản ứng của cô, anh đặt balo ra ghế sau rồi trở về ghế lái.
“Không phải anh tìm người đến đón tôi sao?” Ứng Nghê hỏi.
Phía sau bên phải có một khoảng đất trống lõm vào trong, Trần An cài số lùi, ánh mắt di chuyển qua lại giữa gương chiếu hậu và màn hình camera lùi. Đợi đến khi đuôi xe hoàn toàn lùi vào trong, anh vừa chuyển số vừa nói: “Tôi không phải người à?”
Ứng Nghê: “…”
Ý của cô là tại sao anh lại xuất hiện ở một nơi cách Hòa Trạch hơn hai trăm cây số.
Vì không có đèn đường và biển phản quang, tầm nhìn sau khi có sương mù chỉ chưa đến năm mét, Trần An lái xe rất chậm.
Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào mặt đường xi măng ngắn hẹp được chiếu sáng, khẽ nhếch mép, “Anh không phải người, anh là Đa Lạp A Mộng*.”
* 多啦A梦 – Đa Lạp A Mộng: Doraemon
Doraemon có cánh cửa thần kỳ.
Chỉ cần khi mở cửa, nghĩ đến đích đến là có thể dịch chuyển tức thời.
Nói xong, cô nhìn sang Trần An, vì không có chút ánh sáng nào, ngũ quan của anh hoàn toàn ẩn trong bóng tối, từ góc nhìn của ghế phụ, đường nét khuôn mặt anh trông sắc nét như được chạm khắc.
Đặc biệt là đường nét từ xương mày đến sống mũi, cứng cáp đến mức tạo cảm giác an tâm.
Trần An tập trung nhìn về phía trước, “Mộng gì?”
“…” Ứng Nghê nhíu mày, khó tin hỏi: “Anh không có tuổi thơ à? Hồi nhỏ không xem phim hoạt hình sao?”
“Có, nhưng xem ít.” Trần An lần lượt trả lời.
Tuổi thơ của anh ở vùng quê, nhà không có tivi, thỉnh thoảng đi qua trung tâm làng mới được xem một chút, lớn hơn một chút thì đã qua cái tuổi xem phim hoạt hình rồi.
Câu trả lời này khiến Ứng Nghê không khỏi nghĩ đến xuất thân của anh và đôi giày thể thao bị bong keo, cô không được tự nhiên mà liếc ra ngoài cửa sổ. Cảm thấy chủ đề đã đi quá xa.
Con người thật dễ thay đổi.
Con đường núi nhỏ lúc trước bị bao trùm bởi bầu không khí đáng sợ, giờ phút này trong mắt cô lại trở thành một bức tranh thủy mặc sâu thẳm.
Ứng Nghê hạ cửa kính xe xuống một đoạn rất nhỏ, ánh trăng như nước len lỏi qua khe hở. Tâm trạng lúc này rất phức tạp, giống như làm đổ chai dầu, muối, nước tương, giấm trên kệ gia vị, nước sốt, chua ngọt đắng cay lẫn lộn vào nhau.
Khi bước ra khỏi nghĩa trang, cô mang theo nỗi buồn man mác. Sự xuất hiện của Trần An khiến trái tim cô dâng lên vài phần rung động, nhưng rất nhanh sau đó đã bị pha loãng bởi việc nhớ lại thủ đoạn mà anh đã nói với cô lúc ở Bạch Điều.
Cảm xúc lẫn lộn chồng chéo. Cuối cùng, sau khi lựa chọn, Ứng Nghê chỉ bày tỏ cảm xúc cuối cùng.
Vẫn là bằng hình thức trợn mắt giận dữ.
“Trần An, anh dám theo dõi tôi!”
Ánh mắt Trần An không hề rời đi, vẫn tập trung vào con đường được ánh đèn chiếu sáng từng chút một, chỉ có ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ.
“Tôi chưa biến thái đến mức đó.”
Lúc ra khỏi nhà chỉ là cảm thấy cô có chút khác thường, không nghĩ nhiều, đợi đến khi đến khách sạn nhìn thấy Dư Giảo Giảo hỏi anh tại sao vợ anh không đến, thì cảm giác khác thường đó lập tức tăng lên thành lo lắng.
Vì vậy, anh đã dời hai cuộc họp để dành thời gian tham dự đám cưới, gặp La Toản chào hỏi một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Thư ký tra được Ứng Nghê đã mua vé xe Hòa Trạch đi Bảo Liễu, nghe đến địa danh Bảo Liễu, Trần An nhanh chóng phản ứng lại là cô đi thăm bố.
Xe buýt chạy chậm, tự lái xe hai tiếng đồng hồ là đến nơi, sau khi đến, Trần An không lập tức lên đó, mà là dừng xe dưới chân núi, ngồi trong xe xử lý công việc.
Còn về lý do tại sao không nói cho cô biết.
Trần An luôn cho rằng, làm trước nói sau thì tốt hơn.
Và Ứng Nghê cũng không nhất thiết mong anh xuất hiện.
Nhưng khi cô cần anh, anh sẽ cố gắng có mặt.
Đợi đến khi sắp lỡ giờ quay về mà vẫn không thấy cô xuống núi, rồi mới có cảnh tượng vừa rồi.
Ứng Nghê nhìn bóng của hàng mi dài in trên mặt anh, chờ đợi, một lúc lâu không thấy anh trả lời, cô khoanh tay: “Vậy anh giải…”
Những lời còn lại bị cắt ngang bởi tiếng phanh gấp đột ngột.
“Sao vậy?” Ứng Nghê giật mình, nhìn quanh rồi lại nhìn về phía anh.
Trần An cởi dây an toàn, “Tôi xuống xem sao.”
Ứng Nghê đồng thời hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, màu sắc ở mép đường đậm hơn hẳn bên trong, hình như là do đường hẹp nên mới được mở rộng thêm. Khe nối nứt nẻ chằng chịt.
Thậm chí không thể gọi là công trình kém chất lượng, mà giống như được xây bằng bùn.
Ứng Nghê nhìn bánh xe trước đã hoàn toàn rơi xuống rãnh, thốt ra hai chữ, “Xong đời.”
Trần An gõ gõ cửa xe, “Xuống đây.”
Lúc Ứng Nghê xuống xe, Trần An đã đi nhặt đá ở phía xa. Hồi cấp hai, cô từng có một lần gặp trường hợp bánh xe rơi xuống mương, cô đại khái biết phải làm thế nào, ngồi xổm xuống dọn bùn đất trơn trượt gần lốp xe.
Nhưng tay vừa chạm vào, vai đã bị người ta nắm lấy kéo lên, Trần An hất hàm về phía đối diện, “Sang đó đợi, tôi lái ra được rồi thì lên xe.”
Ứng Nghê không những không sang phía đối diện, mà còn đứng bên mép rãnh nhìn xuống.
Không phải là vách núi dựng đứng khiến người ta tê liệt chân tay, mà là một con mương nước chảy róc rách, độ cao khoảng bốn năm mét, cũng không quá dốc.
Ứng Nghê theo bản năng nghĩ đến lời nói hùng hồn của ông lão ——
“Bị ma ám.”
“Xe taxi lao xuống vực, cao mấy mét vậy mà lại té chết.”
Khóe mắt liếc nhìn Trần An đang cúi người lót đá.
Cô không tin ma quỷ, hơn nữa mất thì đã mất rồi.
Nhưng Trần An thì khác, anh có sự nghiệp của riêng mình, có mẹ và em gái yêu thương anh.
Ứng Nghê kéo tay áo anh, “Đừng làm nữa, thôi bỏ đi.”
Trần An quay đầu lại, trong tay đang cầm hòn đá cuối cùng, đang cảm thấy nó quá to muốn tìm một hòn nhỏ hơn để chèn vào khe hở, kết quả là Ứng Nghê bất ngờ giật lấy, ném xuống mương nước, phát ra tiếng “bịch” nặng nề.
“Gọi điện thoại cho xe kéo đi.” Ứng Nghê vỗ vỗ tay.
Trần An liếc nhìn chỗ bánh xe bị lún xuống, “Có thể lái ra được.”
Ứng Nghê nhíu mày: “Bảo anh gọi thì anh cứ gọi đi.”
Giọng điệu của Ứng Nghê không cho phép anh từ chối, Trần An đành phải thôi, rồi gọi điện thoại cứu hộ ngay trước mặt cô. Cúp máy xong lại gọi cho trợ lý nói đưa xe đến. Vừa mới nói một câu, điện thoại lại bị giật mất.
Ứng Nghê ấn hai cái, xác nhận đã cúp máy mới đưa lại cho anh.
Thà tin là có còn hơn tin là không, cảm thấy chỉ cần dính dáng đến xe cộ là không an toàn.
Ứng Nghê đút hai tay vào túi, bước chân về phía trước, cũng không quan tâm Trần An có đồng ý hay không, bỏ lại một câu: “Tôi muốn đi bộ.”
Trần An đương nhiên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ đơn thuần cho rằng tâm trạng cô không tốt. Sau khi lấy biển cảnh báo tam giác từ cốp xe ra đặt xong, anh bước nhanh đuổi theo.
“Phải đi bộ một tiếng đấy.” Trần An nhắc nhở.
Ứng Nghê rụt cằm vào trong cổ áo, cắn khóa kéo, ậm ừ một tiếng.
Trần An thấy cô đi giày đế cứng, sợ là cô nhất thời bốc đồng, “Đi được không?”
“Không biết.” Ứng Nghê lắc đầu, suy nghĩ nửa giây rồi thành thật nói: “Chắc là không.”
Trần An lấy điện thoại từ trong túi ra.
Liếc thấy động tác của anh, Ứng Nghê buông khóa kéo ra, nghiêng đầu, giọng điệu có chút hung dữ: “Không đi được thì không biết cõng tôi à.”
Trần An: “…”
Anh khựng lại một chút, rút tay ra khỏi túi, nắm lấy cổ tay cô. Ứng Nghê không theo bản năng phản kháng như trước, khi lòng bàn tay anh chậm rãi trượt xuống, ngón tay cái của cô cũng khẽ động đậy, không biết là vô tình hay cố ý, rất tự nhiên luồn vào khe giữa ngón cái và ngón trỏ của anh.
Màn đêm ở vùng quê yên tĩnh hơn thành phố rất nhiều, bóng cây hai bên đường đung đưa trong gió, những ngọn núi ẩn hiện nhấp nhô trong bóng tối, ánh trăng chiếu xuống con đường quanh co phía trước.
Cảm giác của khoảnh khắc này rất khó diễn tả.
Trần An nhớ đến hồi nhỏ trong làng có một con mèo tam thể không được yêu thích, vì tính tình kỳ quặc, cứ gặp ai là cào người đó, không ai dám đến gần, bị đuổi đi khắp nơi. Chỉ có anh cảm thấy dáng vẻ nó cong lưng xù lông dọa người khác vừa hung dữ vừa nhát gan rất đáng yêu.
Vì vậy, anh thường xuyên giấu Ngô Khánh Mai để dành số thịt ít ỏi cho nó.
Lâu dần, con mèo tam thể trở nên thân thiết với anh.
Tuy rằng vẫn hay cào anh, nhưng thỉnh thoảng cũng dùng đuôi cọ vào người anh.
Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, số lần cọ vào người anh ngày càng nhiều. Về sau, con mèo tam thể thường xuyên tự chạy đến cuộn tròn trong lòng anh lim dim mắt phơi nắng.
Cảm giác của lớp đệm thịt dưới chân nó cũng giống như bây giờ.
Mềm mại và tuyệt vời.
*
Con đường xuống núi dài hơn tưởng tượng, quanh co dốc đứng, Ứng Nghê cắn răng cố gắng, mãi đến khi rẽ xuống từ ngã ba, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau hiện ra trong tầm mắt, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Sau đó mệt đến mức không muốn đi nữa.
Tất nhiên, từ đi ở đây không phải chỉ việc đi bộ, mà là không muốn quay về Hòa Trạch.
Chuyến xe buýt buổi sáng đã dọn sạch dạ dày của Ứng Nghê, cả buổi chiều cô cũng chỉ ăn được hai miếng lươn xào. Cho nên, chưa đến quán nướng, chỉ cần ngửi thấy mùi than lửa, cô đã bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực.
Ứng Nghê ăn, Trần An nhìn. Trong đĩa còn lại mấy xiên rau củ cuối cùng, Ứng Nghê lấy điện thoại ra, vừa lướt vừa nói: “Bảo Liễu chỉ có một khách sạn ba sao, vừa hay ở gần đây, đi bộ bảy tám phút là tới.”
Nói xong ngẩng đầu hỏi ý kiến Trần An, “Được không?”
Tuy rằng chủ đề về lý do tại sao lại xuất hiện ở Bảo Liễu đã dừng lại ở giây trước khi xe bị hỏng, nhưng Ứng Nghê biết là anh cố ý đến đây.
Vì vậy, cô không thể nói ra lời bảo anh quay về Hòa Trạch.
Cũng không muốn một mình qua đêm ở khách sạn xa lạ nơi thành phố này.
Trần An không có ý kiến gì, anh luôn là người thích ứng với mọi hoàn cảnh, chỉ là rút lấy chiếc điện thoại đã chuyển sang giao diện thanh toán của cô, nói: “Để tôi đặt.”
Ngày rằm tháng giêng, khách sạn làm ăn phát đạt, chỉ còn lại một phòng tổng thống cao cấp cuối cùng với mức giá hoàn toàn không phù hợp với mức sống của một huyện nhỏ. Ứng Nghê chỉ đi ngang qua Bảo Liễu chứ chưa từng dừng chân ở thành phố này.
Lúc này, đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất nhìn xuống, có lẽ vì được xây dựng gần Hòa Trạch, hoặc cũng có thể là do những năm gần đây cơ sở hạ tầng phát triển mạnh, vậy mà từ những ánh đèn neon nhấp nháy, cô lại thấy được vài phần dáng vẻ của một thành phố lớn.
Nhưng các dịch vụ đi kèm của khách sạn lại không theo kịp, không có khăn tắm dùng một lần và áo choàng tắm mới, gọi điện cho lễ tân thì được thông báo phải trả thêm phí. Đợi đến khi đồ được mang lên, tắm rửa xong, sấy khô tóc cũng đã hơn mười một giờ.
Sự mệt mỏi cả ngày dần tan biến sau khi tắm nước nóng. Ứng Nghê nằm trên giường, co chân phải lại, chiếc chăn bông trắng tinh bị cô đẩy thành hình một ngọn đồi nhỏ, vừa xoa bóp vừa rên rỉ khe khẽ thu hút sự chú ý của Trần An vừa đi ra từ phòng tắm.
Anh quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, vài giọt nước lấp lánh chảy xuống cổ, những cơ bắp săn chắc ở phần thân trên hiện rõ đường nét theo từng bước đi.
Vừa ngồi xuống mép giường, anh đã thay Ứng Nghê xoa bóp đầu gối.
“Còn bắp chân nữa.” Ứng Nghê lật người, lấy gối kê dưới cổ, vừa chơi game xếp hình vừa thỉnh thoảng chỉ chỗ, điều chỉnh lực đạo.
Đối mặt với Trần An, dường như cô dần trở lại dáng vẻ đỏng đảnh trước đây.
Sự thay đổi này diễn ra một cách vô thức, lặng lẽ, đến khi cô vượt qua ba màn chơi mới nhận ra, ngẩng cổ quay đầu nhìn lại, điều đầu tiên đập vào mắt là vết sẹo trên khuỷu tay anh.
Thật ra lần trước khi anh ghì chặt đầu gối cô, cô đã nhìn thấy rồi.
Nhưng tình cảnh lúc đó khiến cô không thể phân tâm, hay nói cách khác là không có tế bào não nào rảnh rỗi để xử lý những việc khác ngoài cảm giác từ các dây thần kinh truyền đến.
“Xấu quá.” Ứng Nghê ném điện thoại rồi ngồi dậy.
Sau khi kéo gần khoảng cách, vết sẹo càng thêm rõ ràng và đáng sợ, kéo dài từ phía ngoài cánh tay trên đến tận cánh tay dưới, màu hồng đậm, gồ ghề lồi lõm, giống như vết tích để lại sau khi bị mũi dao cứa qua rồi khâu lại.
“Đánh nhau phải không?” Cô lại ghé sát vào một chút.
Trần An cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, “Bị ngã.”
Quả nhiên.
Thời đi học, Trần An sao có thể đánh nhau với người khác được chứ, anh chỉ có thể là người bị đánh.
Ứng Nghê không nhịn được chọc chọc vào, cảm giác cứng hơn những chỗ khác.
“Đau không?”
“Nhiều năm rồi.” Trần An buông chân Ứng Nghê ra.
Ứng Nghê trợn trắng mắt: “Tôi đang hỏi là lúc đó.”
“Không nhớ nữa.” Trần An nghĩ ngợi một chút: “Chắc là đau.”
So với việc gãy xương không xuống giường được, mất đi phần lớn khả năng tự chăm sóc bản thân, thì vết thương ngoài da này chẳng là gì cả.
Ứng Nghê áp đầu ngón tay lên, men theo phần cuối của vết sẹo đi qua khuỷu tay, cuối cùng dừng lại ở vết lõm nhỏ cuối cùng, vẻ mặt nhăn nhó như thể vết sẹo mọc trên người mình vậy.
Giúp anh nhớ lại: “Nhất định là rất đau.”
Trần An không nói gì, im lặng nhìn cô.
Ứng Nghê thu tay về, “Khâu bao nhiêu ——”
Ánh mắt vô tình liếc thấy chỗ nào đó, cô sững người trong giây lát.
Chiếc áo choàng tắm được trả thêm tiền có chất lượng không tệ, làm từ cotton nguyên chất, chất liệu dày dặn. Thế nhưng chỗ vốn dĩ không dễ biến dạng lại phình ra một hình khối rõ ràng ngay trước mắt.
Có lẽ vì đã từng cảm nhận được nhiệt độ của nó, nên dù cách một lớp vải và không khí, mí mắt Ứng Nghê vẫn như bị bỏng mà nhanh chóng cụp xuống.
Đúng lúc cô định nằm xuống giả vờ như không biết gì, thì ánh mắt hai người chạm nhau.
Nếu không bị phát hiện thì không sao, một khi đã bị vạch trần, Ứng Nghê sẽ muốn chiếm thế thượng phong trong mọi việc.
“Chỉ bóp chân thôi mà cũng…” Cô nuốt xuống, đổi thành ba chữ: “Anh bị bệnh à.”
Trần An không hề khép chân lại hay đứng dậy rời đi vì bị cô bôi nhọ, ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới: “Em ăn mặc như thế này, lại còn áp sát vào người tôi, sờ mó tôi, mà tôi không có phản ứng thì mới thật sự là bị bệnh.”
“…”
Nghe vậy, Ứng Nghê cúi đầu nhìn xuống, dây buộc áo choàng tắm không biết từ lúc nào đã hơi lỏng, cổ áo hơi hở ra, một bên gò bồng đào ẩn hiện dưới ánh đèn.
Cô không còn nhớ rõ mọi chuyện bắt đầu như thế nào nữa.
Chỉ nhớ lúc Trần An dựa vào người cô, cô đã giữ chăn nói tuần này vẫn chưa hết, Trần An khẽ cười bên tai cô, giọng nói như bị giấy nhám chà xát, khàn khàn ma mị khiến người ta chìm đắm.
Rồi cô nằm lên người Trần An, nói là nằm cũng không hoàn toàn chính xác, Trần An giống như một chiếc gối tựa hơi cứng, nâng đỡ toàn bộ cơ thể cô.
Sự tiếp xúc gần gũi không một kẽ hở khiến hơi ấm từ lồng ngực anh truyền sang, lan dần lên theo từng đốt sống lưng, cùng với hơi thở anh phả vào vành tai, như thiêu đốt cô trong lửa.
Đây không phải là điều chí mạng nhất.
Toàn bộ sự chú ý của Ứng Nghê đều bị bàn tay của Trần An thu hút.
Bàn tay anh rất to, mu bàn tay vì dùng sức nắm chặt mà nổi lên những đường gân xanh. Cho dù ý thức đang mơ màng, cô vẫn cảm thấy nó rất giống món đồ chơi bóp mềm hình bánh bao để giải tỏa căng thẳng.
Năm ngón tay ôm lấy bóp chặt, liền dễ dàng tràn ra từ những kẽ ngón tay rõ ràng, tạo cảm giác va chạm mạnh mẽ.
“Thích như vậy sao?”
Hơi thở phả vào tai giống như con rắn nhỏ chui vào trong, khiến màng nhĩ Ứng Nghê run lên.
“Thế này thì sao?” Anh lại hỏi.
Trần An ngậm mút cánh môi cô, mỗi lần hỏi, anh lại đổi một cách khác.
Lớp chai mỏng trên đầu ngón tay thô ráp hơn những chỗ khác, nhưng so với móng tay sắc nhọn, thì việc xoa nắn không tạo cảm giác tê dại sâu sắc bằng việc cào cấu.
Ứng Nghê cuối cùng cũng rên lên một tiếng.
Có được câu trả lời, Trần An không tiếp tục nữa, mà chuyển sang mục tiêu khác.
Áo ngủ là loại free size giống nhau, không có cúc áo, chỉ có dây buộc, Ứng Nghê mặc vừa in.
Nhưng lúc này đây, nó có vẻ không còn vừa vặn nữa ——
Dây buộc lỏng lẻo chồng lên nhau ở eo, vạt áo vốn dài đến mắt cá chân xòe ra hai bên, che khuất trên đầu gối Trần An. Phần trên cũng vậy, cổ áo đã sớm trượt xuống vai, hờ hững treo lơ lửng.
Hạ mi nhìn xuống, còn khiến người ta đỏ mặt hơn cả việc không mặc gì.
Đèn trần đã tắt từ lâu, chỉ còn đèn hắt chân tường ở hành lang và chiếc đèn thủy tinh cổ điển ở đầu giường vẫn sáng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, bao phủ không gian nhỏ này trong một sắc thái mơ màng, mờ ảo.
Ứng Nghê thích mặc đồ lót bằng lụa, chất liệu mỏng nhẹ, mềm mại, nhưng một khi bị thấm ướt, sẽ trở nên trong suốt vì để lại dấu vết.
Cô đã phải tốn rất nhiều công sức để giặt và sấy khô, vậy mà chẳng bao lâu sau, lại trở nên vô ích.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, oi bức và ngột ngạt khiến người ta có chút khó thở. Ứng Nghê khép hờ hàng mi, một cánh tay đang di chuyển xuống dưới chiếm trọn tầm nhìn của cô, làn da rám nắng khỏe mạnh.
Những ngón tay cũng vô cùng đẹp, các khớp xương rõ ràng, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo được trưng bày trong bảo tàng, chỉ có điều không ở trạng thái tĩnh, mà chuyển động với tần suất cực nhanh, sinh ra là để vận động. Như trêu ngươi, dải lụa từ rộng chuyển sang hẹp, một dải cực mỏng, lọt thỏm giữa khe núi, kéo căng.
Suy nghĩ của Ứng Nghê đang phiêu lãng trong sự tức giận, rồi nhanh chóng bị kéo về khi các dây thần kinh bị chà xát điên cuồng.
“Trần, An.” Cô gằn từng chữ, xấu hổ cảnh cáo.
Trần An hôn lên má cô, ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn, “Tôi đây.”
Cô nhớ rằng khi mở cửa, hơi thở đầu tiên hít vào là mùi trà thoang thoảng, còn bây giờ, một mùi hương ngọt ngào, nồng nàn đang lan tỏa trong phòng.
Ứng Nghê cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cả tâm lý lẫn sinh lý đều cảm thấy không nên. Cô không kiềm chế được mà muốn phản kháng, nhưng khi vùng lên lại bị người ta ấn mạnh xuống.
Ánh sáng khúc xạ từ thủy tinh trên tủ đầu giường, lúc sáng lúc tối lấp lánh trong con ngươi. Không biết là do quá chói mắt, hay vì lý do nào khác, khóe mắt ửng đỏ ứa ra vài giọt nước mắt.
Hai đầu gối bị tách ra rất xa, thứ nhỏ giọt xuống giống như bị hắt mực pha keo, ga trải giường loang ra những đám mây mờ nhạt trên bầu trời âm u.
Trong cơn mơ màng, cô mở mắt ra, một góc rèm cửa bị gió thổi lay động, bức tường trắng như đang xoay tròn.
Trong cơn mê loạn, Ứng Nghê nghĩ đến miếng bọt biển.
Một miếng bọt biển thấm đẫm nước, chỉ cần dùng đầu ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ xát, xoa nắn, là có chất lỏng ấm áp không ngừng thấm ra, thậm chí bắn tung tóe.
Thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm.
Nửa khuôn mặt Ứng Nghê áp vào vai Trần An, đầu nghiêng sang một bên, môi dưới bị cắn đến in hằn dấu răng, giống như muốn vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ của kẻ gây tội ác, nhưng lại không đủ không gian mà cảm thấy sốt ruột khó chịu.
Những quầng sáng khác nhau chồng lên nhau, màu sắc trở nên rực rỡ, tạo cho người ta cảm giác ảo giác mơ hồ.
Khoảnh khắc dây cung đứt đoạn, giống như một chai Coca Cola sau khi bị lắc mạnh rồi mở nắp.
Ánh sáng trắng bùng nổ, bọt khí phun trào.
Cảm giác bị lật đổ tê liệt cùng một lúc, người mệt mỏi đến cực điểm, chỉ có thể nằm vật ra gối.
Những ngón tay của Trần An được lau sạch bằng khăn giấy, anh nhanh chóng đưa tay còn lại ôm lấy eo cô để tránh cô ngã xuống giường, cơ thể trong lòng anh vẫn còn run rẩy vì dư âm, một lúc sau anh mới hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành, hỏi cô có muốn bế vào phòng tắm không.
Lần này Ứng Nghê không từ chối, bởi vì cô thật sự không còn chút sức lực nào, cả trong lẫn ngoài đều đã cạn kiệt.
Nhưng khi tắm được nửa chừng, lúc cô đang ngồi dựa vào thành bồn tắm sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một tiếng thở dốc trầm thấp, gấp gáp đánh thức cô.
Trần An nghiêng người, một tay chống lên bức tường đầy nước, tay kia dần dần buông ra, ánh mắt vẫn còn nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm và đen tối.
Không phân biệt được là nước từ vòi hoa sen hay của anh, bắn lên hàng mi Ứng Nghê. Như thể chưa tỉnh ngủ, ánh mắt cô có chút ngơ ngác, hàng mi dài run rẩy hai cái, sau đó cô nhíu mày, vừa hung dữ vừa mềm mại oán trách: “Trần An, anh làm ướt tôi rồi.”
…
Lại một lần nữa sấy khô tóc, tiếng ồn khiến Ứng Nghê tỉnh táo hơn không ít, cô nhìn vết nước loang lổ trên ga trải giường, chìm vào trầm tư.
Thật sự là tất cả đều của cô sao? Có phải hơi nhiều rồi không?
Trần An thấy vẻ mặt cô khó chịu, tưởng rằng cô không vui.
“Tôi ngủ bên này.” Anh đổi cả gối sang, hất hàm về phía bên kia, “Em ngủ bên đó.”
Ứng Nghê cũng không khách sáo, tuy vết tích là của cô, nhưng nói cho cùng là do anh gây ra. Cô liếc anh một cái, chui vào trong chăn quay lưng về phía anh.
Tất cả đèn đều tắt, căn phòng chìm vào sự yên tĩnh tuyệt đối, tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó, là cảm giác nệm giường lún xuống, nguồn nhiệt cũng tăng lên.
Từ khi học cấp hai, Ứng Nghê đã không còn ngủ chung giường với ai nữa. Ngay cả khi đi du lịch cùng Dư Giảo Giảo, cũng là đặt phòng tiêu chuẩn hai giường.
Cô hơi không quen, nhưng lại cảm thấy cảm giác có người chắn sau lưng rất an tâm.
Cô không còn cần phải trùm chăn kín đầu nữa, cho dù trời có sập xuống, cũng còn có một người khác cùng gánh vác.
Ý nghĩ này có hơi xấu xa, nhưng Ứng Nghê thật sự xuất phát từ cảm giác này, nên đã dịch vào trong một chút xíu.
Tuy rằng rất nhỏ không đáng kể, nhưng Trần An vẫn cảm nhận được.
“Cho tôi ôm một cái.” Anh nói.
“Không muốn.” Ứng Nghê không chút do dự từ chối, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp.
Vừa dứt lời, người phía sau đã áp sát lại, nằm nghiêng kéo cô vào lòng, nụ hôn dịu dàng rơi xuống dái tai, “Ngủ đi.”
Ứng Nghê không đáp lại, nhắm mắt lại.
Cách âm của phòng không tốt lắm, dưới lầu có người đang cãi nhau, hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vali kéo lăn, khách ở phòng bên cạnh hình như cũng chưa ngủ, giường kêu cót két.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một khách sạn ba sao giả.
Không có cừu bông trong lòng, đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ. Nhưng Ứng Nghê vẫn nhắm mắt yên lặng, mãi đến khi hơi thở phía sau trở nên đều đặn và kéo dài mới từ từ mở mắt ra.
Thật ra mỗi lần đến Bảo Liễu cô đều không vui, trước khi đến phải liên tục tự động viên bản thân, sau khi rời đi cũng cần rất lâu mới thoát khỏi cảm xúc buồn bã. Cô đã sớm quen với điều đó, quen với việc khi nỗi buồn đến một mức độ nhất định, thần kinh sẽ tự động tê liệt.
Cho đến lần sau quay lại.
Nhưng hôm nay lại khác thường, nỗi buồn của cô đã dần tan biến ngay khoảnh khắc nhận được điện thoại của Trần An, trên đường nắm tay anh đi xuống núi. Cảm xúc biến mất quá nhanh, đến nỗi cô còn không kịp nhận ra, từ lúc cùng nhau ngồi đợi đồ nướng, tâm trạng cô đã vui vẻ trở lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
Ứng Nghê vừa suy nghĩ vừa khẽ cử động cằm.
Người phía sau áp sát quá gần, cô không thể cử động được nên đành thôi, một tia sáng trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa chưa được kéo kín, hắt lên tấm thảm trải sàn một vệt sáng dài và mảnh.
Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào nó một lúc, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô theo bản năng kéo cánh tay Trần An ôm vào lòng.
Vào khoảnh khắc này, cánh tay anh đã thay thế cừu bông, trở thành một chú cừu A Bối Bối khác.