Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Thông tin truyện

Vòng Một Vòng Tròn - Ngoại truyện 6

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Vòng Một Vòng Tròn
  4. Ngoại truyện 6 - Toại nguyện
Trước
Thông tin truyện

Trên chiếc bàn dài trong phòng khách ở tầng cao nhất của Vọng Giang Nhất Hào, bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng vẫn còn nguyên vẹn trên bờ vai gầy guộc của Sầm Tây.

Hai tay cô gái vô lực chống đỡ ở phía sau, dưới lòng bàn tay, vừa đúng là tờ giấy kiểm tra chưa hoàn thành từ nhiều năm trước.

Trong khoảnh khắc chìm đắm đến chết đi sống lại, Sầm Tây bỗng nhiên nhớ đến trước kia.

Cũng tại chiếc bàn dài này ở Vọng Giang, hai thiếu niên cùng mặc đồng phục màu xanh trắng, ngồi đối diện nhau cách một khoảng bàn.

Năm đó họ có lý tưởng cao xa, và mục tiêu giống nhau, cả hai đều chỉ là những đứa trẻ đơn thuần phấn đấu vì điểm số, mỗi người một tờ giấy kiểm tra, một cây bút.

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thiếu niên đối diện: “Làm không?”

Thiếu niên không chút do dự đáp: “Làm.”

Đêm hè sáu năm trước, gió thổi xào xạc, hai thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết chăm chú làm bài kiểm tra.

So sánh đúng sai, so tốc độ, cùng nhau vượt qua từng đêm ôn luyện.

Mà giờ đây, hai người đã hoàn thành mục tiêu năm xưa, cùng nhau bước vào ngôi trường đại học đã từng ước hẹn, trở thành một nửa không thể tách rời trong cuộc đời của nhau.

Vẫn là ban đêm, vẫn là nơi này, thiếu niên năm xưa đã trút bỏ vẻ non nớt, bá đạo mạnh mẽ giam cầm cô gái trước mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, cố gắng tái hiện lại chuyện xưa.

Chu Thừa Quyết vừa cười vừa hỏi bằng giọng trầm thấp: “Làm không? Bạn cùng bàn.”

“…” Sầm Tây đã hoàn toàn kiệt sức đến mức không thể nói nên lời.

Tờ giấy trắng ướt đẫm dưới lòng bàn tay đã cho cô câu trả lời.

Nửa đêm về sau, Sầm Tây mới thật sự hiểu được ý của Chu Thừa Quyết lúc nãy nói đối với cô vẫn còn quá nương tay là có ý gì.

Cô không rõ mình đã từ phòng khách về phòng tắm như thế nào, không rõ anh đã giúp mình lau chùi sạch sẽ ra sao, cũng không rõ đã từ phòng tắm về giường như thế nào.

Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch đến tận trưa, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Chu Thừa Quyết lo lắng cô để bụng đói quá lâu sẽ hại dạ dày, giữa chừng đánh thức cô dậy, đút cho cô đang mơ màng vài miếng cơm, sau đó lại để cô tiếp tục ngủ say.

Mãi đến hơn ba giờ chiều, suy nghĩ hỗn loạn của Sầm Tây mới dần dần trở lại.

Lúc mở mắt ra, cô vẫn đang được Chu Thừa Quyết ôm trong lòng.

Dù anh không hề buồn ngủ, nhưng vẫn nằm bên cạnh cô cả một buổi chiều.

Sầm Tây không phải là kiểu người say rượu sẽ mất trí nhớ, phần lớn thời gian, cô uống rượu đều có chừng mực, nhưng dù có uống quá chén, cũng không xóa đi được ký ức trước khi ngủ.

Tối qua cô uống không nhiều, chuyện xảy ra trước khi ngủ mê man lại quá mức chấn động, cô khó mà không nhớ được.

Lúc hoàn toàn tỉnh táo, ký ức ùa về trong nháy mắt, những hình ảnh ái muội lần lượt hiện lên trong đầu.

Cô ngại ngùng không dám nhớ lại nữa, lật người, vùi mặt vào ngực Chu Thừa Quyết.

Sau đó liền cảm nhận được sự rung động nhẹ, là anh đang khẽ cười.

Sầm Tây chỉ có thể vùi đầu sâu hơn nữa.

Rất nhanh, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết: “Em mà còn thấp xuống nữa, có khi anh phải ôn tập lại cho em đấy, bạn cùng bàn.”

“…” Một tay Sầm Tây vẫn đang bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ có thể dùng tay kia bất lực véo anh: “Anh không được nói nữa…”

“Được rồi, anh không nói.”

Sầm Tây không ngờ lúc này Chu Thừa Quyết lại có thể nghe lời phối hợp như vậy.

Thế nhưng chỉ hai giây sau, anh lại không đứng đắn mà phá vỡ ảo tưởng của cô một lần nữa: “Anh thích làm hơn.”

Sầm Tây: “…”

“Em không thích sao? Bạn cùng bàn.” Chu Thừa Quyết truy hỏi.

“…” Sầm Tây chỉ muốn bóp chết anh.

“Sáng nay lúc em cầu xin anh, trông em có vẻ cũng rất hưởng thụ mà.” Chu Thừa Quyết cố nhịn cười, vẫn một mực trêu chọc cô gái nhỏ mặt mỏng trong lòng.

Sầm Tây bị anh chọc giận, vừa véo anh, vừa dùng giọng khàn đặc khó nghe cố gắng nặn ra hai chữ: “Bình thường.”

“Cái gì?” Chu Thừa Quyết nhướng mày, không dám tin vào tai mình, cũng không dám tin vào sự cả gan của cô lúc này.

“Rất bình thường.” Sầm Tây tiếp tục cứng miệng.

“Ồ…” Chu Thừa Quyết tổng kết: “Muốn ôn tập chút gì đó đặc biệt à?”

Sầm Tây: “…?!”

“Em nói sớm đi chứ, anh đều có thể phối hợp, cầu được ước thấy.”

“…”

Nói thì nói vậy, Chu Thừa Quyết không tiếp tục làm càn nữa, dù sao thì tối qua mới là lần đầu tiên, mà lần đầu tiên này, đã kéo dài đến tận sáng sớm nay mới miễn cưỡng kết thúc, cho dù anh có muốn thế nào đi nữa, cũng không muốn thật sự làm cô bị thương.

“Dậy không?” Anh hỏi.

Trước đây Sầm Tây rất siêng năng, mở mắt ra là dậy ngay, bây giờ ở bên Chu Thừa Quyết lâu, càng ngày càng thích làm nũng, lười biếng, nép vào lòng anh lắc đầu: “Nằm thêm chút nữa, không có sức…”

“Giỏi lắm.” Chu Thừa Quyết để cô gối lên người mình, cười nói: “Lúc cào anh thì có sức lắm mà.”

Sầm Tây cuối cùng không nhịn được nữa, thò một tay ra khỏi chăn, bịt chặt miệng anh lại.

Nhưng anh chàng này lại không chịu yên phận, cứ hôn lên tay cô, hôn đến mức lòng bàn tay cô nóng ran.

“Có đói không?” Chu Thừa Quyết lại hỏi.

Sầm Tây gật đầu: “Đói…”

“Đói chỗ nào?” Anh vẫn không nhịn được trêu chọc cô một chút.

“…” Sầm Tây hận không thể giết anh, cô nhớ người này trước đây rất đứng đắn mà.

Sầm Tây dồn hết sức lực đá anh mấy cái, Chu Thừa Quyết cũng không né, cứ cười để cô đá cho thoải mái.

Sau khi xong mới nói: “Anh đi làm đồ ăn cho em.”

“Vâng.”

Bây giờ anh đã trút bỏ vẻ non nớt của sáu năm trước, tài nấu nướng cũng thay đổi hoàn toàn, có bước tiến vượt bậc.

Bị Chu Thừa Quyết trêu chọc như vậy, Sầm Tây cũng không còn muốn ngủ nữa, lười biếng lăn lộn trên giường một lúc rồi mới dậy đi ra phòng khách.

Chu Thừa Quyết vẫn đang bận rộn ở quầy bếp, Sầm Tây theo thói quen trước tiên tết cho Tiểu Lại Đây một bím tóc xinh xắn.

Vừa tết vừa hỏi nó: “Sao hôm nay lông đầu của mày rối thế này? Sao lại xõa hết ra thế?”

Vẻ mặt Tiểu Lại Đây uất ức sủa hai tiếng về phía Chu Thừa Quyết, giống như một đứa trẻ đang mách lẻo, trông đáng yêu chết đi được.

Sầm Tây liếc nhìn Chu Thừa Quyết, không nhịn được bật cười.

Cơm vẫn chưa xong, cô quay lại phòng tắm rửa mặt rồi thay một bộ quần áo đơn giản khác rồi lại quay trở lại phòng ăn.

Sau một đêm, không gian quen thuộc này dường như lại có sự thay đổi mới.

Những nơi ánh mắt có thể nhìn thấy như tủ kệ, mặt bàn,… lại có thêm không ít khung ảnh, đồ trang trí chưa từng thấy trước đây.

Sầm Tây nhớ đến năm đó, vào cái đêm mà cô đồng ý với anh, về sau mỗi ngày đều sẽ cùng anh ăn cơm, chàng trai trẻ hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau cả căn nhà cũng giống như hôm nay, xuất hiện thêm không ít món đồ mới.

Đều là do anh nửa đêm không ngủ, rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm cách giết thời gian, tiêu hao năng lượng mà làm ra.

Sầm Tây buồn cười hỏi: “Chu Thừa Quyết, sau khi kết thúc anh lại không ngủ à?”

“Ừ…”

“Anh không mệt sao?” Sầm Tây thật sự tò mò, dù sao thì lúc đó cô đã mệt đến mức không mở nổi mắt.

“Anh cũng thấy lạ.” Người đàn ông không quay đầu lại, nhưng câu nào cũng đáp lời: “Rõ ràng là anh vận động, sao người mệt lại là em?”

Sầm Tây: “…”

Chu Thừa Quyết không những không mệt, mà còn phấn khích vô cùng, căn bản không có chút buồn ngủ nào.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của anh, nhìn thì có vẻ thành thạo hơn Sầm Tây một chút, nhưng thực chất cũng chỉ là người mới bắt đầu cùng cô khám phá, chưa từng trải sự đời, việc hưng phấn đến mức không ngủ được cũng là chuyện bình thường.

Sầm Tây cong môi cười, tranh thủ lúc chờ cơm, rảnh rỗi xem từng bức ảnh anh làm ra.

Phần lớn những bức ảnh mới rửa ra đều là ảnh chụp Sầm Tây hồi nhỏ, bất kể là do Uông Nguyệt, Trình Khải Thiên chụp cho cô, hay là ảnh chụp ở Gia Lâm, tất cả đều được rửa ra hết.

Trong đó còn có một bức ảnh chụp Chu Thừa Quyết hồi nhỏ tham gia cuộc thi xe đạp và nhận giải, giải thưởng là một chiếc mũ bảo hiểm trẻ em, anh đã tặng chiếc mũ bảo hiểm này cho cô từ sáu năm trước.

Sầm Tây dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cầm bức ảnh quay người lại nhìn anh, thấy anh vặn nắp một chai nước tinh khiết, đổ hết vào nồi, theo thói quen ném chai nước rỗng vào một chiếc túi giấy chuyên đựng chai nước rỗng ở bên cạnh, không nhịn được hỏi anh: “Từ khi nào anh có thói quen thu gom vỏ chai vậy?”

“Năm nhất cấp ba sao…?”

Chu Thừa Quyết cho xương sườn đã chần qua nước sôi và rửa sạch vào nồi đất: “Cũng lâu rồi.”

“Tám, chín tuổi gì đó.”

Hèn gì năm đó lần đầu tiên cô đến Vọng Giang giao đồ ăn, anh có thể từ trong phòng lấy ra hai túi vỏ chai đưa cho cô.

Tim Sầm Tây đập hơi nhanh: “Vậy lần đó ở sân bóng rổ, em xin anh vỏ chai…”

“Anh đã nhận ra em từ lâu rồi, nếu không em nghĩ anh thật sự tốt bụng đến vậy sao?”

“Lúc thì phải đi nhặt bình nước khắp sân cho em, lúc thì phải thay em đánh nhau với tên đầu vàng ở cửa nhà thờ, còn phải dẫn em, một người mù đường, về nhà, sợ em đi lạc, cứ đi được hai bước lại phải lề mề dừng lại một chút.”

“Thật sự cho rằng trùng hợp như vậy sao?”

“Người khác không có được đãi ngộ này đâu.” Chu Thừa Quyết xoay người lại, lười biếng dựa vào bàn bếp, nhếch môi cười nhẹ với cô: “Lâu rồi không gặp, hoan nghênh trở về.”

Năm Chu Thừa Quyết về nước, cũng chỉ mới tám tuổi.

Từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, thầy cô, bạn bè, người giúp việc xung quanh đều nói ngoại ngữ lưu loát, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mới về nước, Chu Thừa Quyết nhỏ bé vẫn chưa quen, tiếng Trung kém, giao tiếp với mọi người xung quanh cũng không được thông suốt, rất khó để nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới.

Lúc đó bọn trẻ đều còn nhỏ, hơn nữa học sinh trong trường tư thục mà anh theo học, đa phần đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt, đứa nào đứa nấy đều ngậm thìa vàng mà lớn lên, được nuông chiều từ bé, tính cách lại càng ngang bướng hơn, đối với sự xuất hiện đột ngột của một đứa trẻ nói chuyện cũng không rõ ràng như Chu Thừa Quyết, mức độ chấp nhận không cao.

Ban đầu chỉ là lạnh nhạt và cô lập, chia nhóm không muốn cùng nhóm với anh, đồ chơi cũng ích kỷ không muốn chia sẻ, dần dần, tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng, tiếp theo đó là những lời chế giễu và những trò xấu xa không kiêng nể gì.

Một đám nhóc con tụ tập lại bắt nạt người khác, xô ngã anh, cướp đồ dùng cá nhân của anh, xé rách giấy vẽ của anh, làm đổ khay cơm của anh.

Nhưng Chu Thừa Quyết từ nhỏ đã là người có tính cách không thích dựa dẫm vào người khác, sợ bố mẹ lo lắng, cũng không có thói quen mách lẻo.

Họ không thích anh, anh cũng sẽ không hạ mình đi lấy lòng.

Cơm canh bị hất đổ xuống đất, anh cũng chẳng hề dao động, lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi ôm bụng đói rời khỏi lớp học.

Trường học không lớn, anh cũng chẳng biết đi đâu, chỉ có thể cố gắng tìm một nơi vắng vẻ để ở.

Gốc cây đa sau cổng trường trở thành căn cứ bí mật chỉ thuộc về riêng anh.

Ở đây, anh có thể yên tâm một mình, không ai tìm thấy anh, cũng không ai có thể bắt nạt anh.

Cho đến một ngày, bên ngoài hàng rào sắt phía sau cổng trường vang lên giọng nói trong trẻo của một cô bé: “Xin chào, cậu có thể giúp tớ nhặt cái chai nước kia được không?”

Chu Thừa Quyết lập tức cảnh giác, cau mày nhìn về hướng phát ra tiếng nói, anh không hiểu cô bé nói gì, cũng không biết cô bé có ác ý hay không.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn theo hướng ngón tay nhỏ nhắn của cô bé, trên mặt đất có hai vỏ chai bị vứt bừa bãi.

Chu Thừa Quyết chậm rãi bước tới, nhặt chúng lên, sau đó với vẻ mặt vô cảm đi đến trước hàng rào sắt, do dự đưa chai nước ra.

Trong khoảnh khắc trao chai nước, anh theo bản năng hỏi bằng tiếng Anh: “Cậu muốn cái này phải không?”, đối phương rõ ràng cũng không hiểu, nhưng không giống như những học sinh trong trường, không hiểu thì lại cười nhạo anh không biết nói.

Cô bé chỉ gãi đầu vẻ lúng túng, ngại ngùng cười với anh, sau đó cố gắng hết sức nặn ra một câu tiếng Trung ngọng nghịu: “Cảm ơn.”

Chu Thừa Quyết đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng lại được một lúc, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên sau khi về nước anh có được nụ cười chân thành, thoải mái từ tận đáy lòng như vậy.

Thế nhưng nụ cười này chỉ duy trì được vài giây, rất nhanh đã truyền đến tiếng chửi rủa đáng ghét từ phía xa: “Nó ở kia! Lên! Đừng để nó chạy thoát!”

Một đám ranh con xấu xa kéo đến ầm ầm về phía cây đa sau cửa.

Chu Thừa Quyết năm đó vẫn chưa dậy thì, dáng người không cao, thể trạng cũng không to lớn, một mình lại thế đơn lực yếu, đánh nhau trực diện với bọn chúng không có chút phần thắng nào.

Anh theo phản xạ muốn chạy trốn, nhưng lại không có đường nào để thoát, hầu như mọi hướng đều có người đang lao về phía anh.

“Cậu đến đây, mau lên!” Phía sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của cô bé lúc nãy, vừa gọi, cô vừa nhanh nhẹn dùng cây kim nhỏ cạy mở ổ khóa đơn giản trên cửa sau.

Chu Thừa Quyết kỳ thật vẫn không hiểu cô đang nói gì, nhưng theo bản năng chạy về phía cô.

Ra khỏi cửa sau, cô bé nắm lấy cổ tay anh, cùng nhau chạy ra ngoài.

Nhưng trên tay cô có khá nhiều đồ, túi ve chai nhặt được dọc đường, hộp đồ ăn vặt chưa kịp giao và cả một Chu Thừa Quyết năm đó chạy còn chưa nhanh lắm.

Một đống đồ lỉnh kỉnh nhanh chóng ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của hai người, đám nhóc con xấu xa kia cũng nhanh chóng đuổi theo từ cửa sau.

Sầm Tây có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với kiểu bắt nạt này, khi không thể chạy được nữa, liền thật sự đánh nhau với chúng.

Cô bé dậy thì sớm, mặc dù bị suy dinh dưỡng, trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại cao hơn đám con trai cùng tuổi một cái đầu.

Thêm vào đó, từ nhỏ cô đã leo trèo khắp núi đồi ở Gia Lâm, làm đủ mọi việc nặng nhọc, đối phó với đám con trai thành phố được nuôi trong nhà kính này vẫn khá dễ dàng.

Cô bé năm đó, tóc còn chưa dài như bây giờ, một búi tóc nhỏ xíu buộc sau gáy, cứ thế mạnh dạn dang rộng hai tay, một mình chắn trước mặt Chu Thừa Quyết.

Chu Thừa Quyết không biết cô bé đã nói những lời hung dữ gì với đám côn đồ kia, anh không hiểu, nhưng anh biết, cô bé đang bảo vệ anh.

Sầm Tây hùng hổ, miệng lưỡi cũng lanh lợi, những lời nói ra rất dọa người, đám trẻ con ỷ mạnh hiếp yếu này rõ ràng chưa từng gặp phải tình huống này, rất nhanh đã bỏ chạy gần hết.

Còn lại vài đứa sĩ diện vẫn đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, từng bước ép sát, Sầm Tây không do dự, tiện tay ném đồ xuống đất, lao vào đám người đánh nhau một chọi nhiều.

Cô bé tuy nhỏ con nhưng lại có sức lực, sau khi dễ dàng chiếm ưu thế cũng không ham chiến, thấy tốt là thu tay lại, nhặt đồ lên kéo Chu Thừa Quyết tiếp tục chạy.

Ánh mặt trời chói chang của mùa hè xuyên qua tán cây rọi lên người cô bé, Chu Thừa Quyết vừa bị cô kéo chạy, vừa nhìn bóng lưng được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp trước mặt, có một khoảnh khắc anh cảm thấy, đây có lẽ chính là nàng tiên nhỏ được ông trời phái xuống để cứu mình.

Rẽ qua hai ngã tư, hai người thở hổn hển dừng lại.

Chu Thừa Quyết đã đói mấy ngày rồi, lúc này có chút không còn sức lực, tùy tiện ngồi xuống dưới gốc cây.

Cái bụng lại kêu lên hai tiếng không đúng lúc, anh đói đến mức dạ dày chua lên, lại vừa chạy nhanh, sắc môi trắng bệch, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Tình trạng của Sầm Tây thì tốt hơn anh nhiều, rất nhanh đã như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xổm xuống trước mặt anh, đôi mắt nai đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, sờ sờ lên cái bụng đang kêu ùng ục, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào: “Có phải cậu đói bụng rồi không?”

Tiếng phổ thông của Sầm Tây cũng mang theo chút âm giọng vùng quê Gia Lâm, không được chuẩn lắm, Chu Thừa Quyết có thể hiểu được những câu thông dụng, nhưng nhất thời vẫn không hiểu cô đang nói gì.

Sầm Tây nhìn ra được, vừa làm động tác ăn cơm với anh, vừa hỏi: “Cậu cũng không có cơm ăn à?”

Lần này Chu Thừa Quyết hiểu rồi, gật đầu với cô.

Sầm Tây nhìn hộp đồ ăn vặt trên tay không giao thành công, bị làm đổ, có chút ngại ngùng đưa đến trước mặt anh: “Bị đổ rồi, cậu có muốn ăn không?”

Ban đầu cô định để dành tự mình ăn, dù sao cô cũng quen ăn đồ ăn thừa rồi, có cái để ăn là tốt lắm rồi, không có tư cách để chê.

Nhưng cậu nhóc lùn tịt trước mắt này có cơ hội được đi học, quần áo nhìn cũng rất đẹp, có thể sẽ không muốn động vào những thứ nhìn qua thật sự có chút không thể đưa ra ngoài này, nhưng cô thật sự cũng không có gì tốt hơn để cho anh, chỉ có thể lại giơ món đồ miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng này lên, rụt rè hỏi anh: “Ok?”

Chu Thừa Quyết dùng sức gật đầu: “Ok.”

Cô bé vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh, giúp anh mở từng cái nắp ra, đưa một đôi đũa cho anh.

Chu Thừa Quyết không biết dùng đũa, đổi sang dùng thìa.

Sầm Tây vừa nhìn anh ăn, vừa cười nói một mình: “Cậu biết nói chuyện à.”

Chu Thừa Quyết ăn no được một nửa, lục tìm tất cả các từ vựng trong đầu, ghép thành một câu nói lắp bắp, nói cho cô biết mình chỉ là không biết nói tiếng phổ thông, không biết chữ.

Sầm Tây đầu óc nhanh nhạy, rất nhanh đưa ra kết luận: “Ồ, mình biết rồi, cậu không phải là người câm, cậu chỉ là một người mù chữ thôi.”

Lời nói trẻ con không hề có ác ý, chỉ là có chút thẳng thắn.

May mà Chu Thừa Quyết cũng không hiểu.

Sầm Tây lại an ủi: “Không sao đâu, tớ cũng không được đi học, cũng không biết chữ, tớ cũng là người mù chữ.”

Chu Thừa Quyết khiêm tốn ham học hỏi cô bé mù chữ nghĩa là gì.

Sầm Tây dùng vốn tiếng Anh ba cọc ba đồng của mình pha lẫn với tiếng địa phương Gia Lâm, giải thích rõ ràng ý nghĩa của từ mù chữ cho anh.

Đó là từ phức tạp đầu tiên Chu Thừa Quyết học được sau khi về nước.

Sầm Tây luôn ở bên cạnh Chu Thừa Quyết cho đến khi anh ăn xong bữa cơm, nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ, rồi mới đứng dậy chào tạm biệt: “Tớ phải về rồi, cậu cũng về trường học đi, được đi học thật tốt, cậu đừng nghỉ học nhé.”

Chu Thừa Quyết suy nghĩ một chút, nói: “Cậu cũng đi học đi, đến Nam Gia.”

Sầm Tây cười lắc đầu, cô không nói người nhà cô căn bản không cho cô đi học, chỉ cười híp mắt vẫy tay với anh: “Bai bai~”

Chu Thừa Quyết: “Bai bai.”

Năm đó dịch vụ giao đồ ăn chưa thịnh hành, Sầm Tây cũng chỉ là lén lút từ Gia Lâm đến chỗ dì nhỏ, giúp dì chạy việc vặt.

Làm hỏng một đơn hàng, chú nhỏ sẽ mắng chửi, có khi còn đánh.

Hôm đó, cô bé nhặt vỏ chai cả một buổi chiều, vẫn không đủ tiền bù cho phần cơm bị đổ, bụng đói meo về quán bị chú nhỏ mắng một trận, còn bị đánh vào lòng bàn tay mười mấy cái.

Lần gặp lại anh là vào một ngày cuối tuần.

Sầm Tây vẫn rong ruổi trên khắp các con đường lớn nhỏ ở Nam Gia để giao đồ ăn, vừa đúng lúc giao đến khu chung cư của Chu Thừa Quyết ở trung tâm thành phố, gặp anh đang lẻ loi một mình bên hồ bơi của khu chung cư.

Sầm Tây sợ nước, không dám đến gần hồ bơi, vẫy tay với anh, gọi anh lại.

Chu Thừa Quyết vừa nhìn thấy cô liền chạy tới.

“Cậu lại không có cơm ăn sao?” Sầm Tây hỏi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Chu Thừa Quyết đã có thể hiểu được giọng điệu mang âm sắc địa phương của cô, nghe vậy liền gật đầu.

Thật ra gia đình anh có điều kiện tốt, dù bố mẹ bận rộn với công việc, trong nhà cũng có dì giúp việc chăm sóc, chỉ cần không ở trường, thì không thể nào để anh bị đói được.

Nhưng anh muốn chơi với cô thêm một chút, liền thuận theo lời cô mà đáp.

Sầm Tây tiếc nuối xòe tay ra với anh, nói rằng hôm nay mình cũng không có đồ ăn gì cho anh, nhưng anh có thể cùng cô đi nhặt vỏ chai bán lấy tiền, người đông sức mạnh lớn, nhặt được nhiều, là có thể đổi lấy một miếng ăn.

Chu Thừa Quyết cũng là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng làm việc này bao giờ, cảm thấy nghe có vẻ thú vị, liền đi theo cô.

Cô bé dẫn đường ở phía trước, anh liền ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.

Mỗi tay một chiếc túi ni lông, cô nhặt được vỏ chai liền ném vào túi của anh.

Hai đứa trẻ cứ như vậy trên đường phố Nam Gia, từ lúc mặt trời chói chang, bôn ba đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường kéo bóng hai người nương tựa vào nhau trở nên dài và xiên xẹo.

Cả thảy bốn túi vỏ chai, cuối cùng đổi được một cái bánh bao và một chai nước ngọt vị cam năm hào.

Sầm Tây nhét cả hai thứ vào lòng Chu Thừa Quyết, chuẩn bị chào tạm biệt anh.

Chu Thừa Quyết nhìn chai nước ngọt vị cam, hỏi cô: “Cậu muốn uống không?”

Sầm Tây lắc đầu.

Tiền của họ chỉ đủ mua một chai.

Chu Thừa Quyết cảm thấy cô đang nói dối, lúc mua, cô rõ ràng đã vui vẻ nói với anh rằng thứ này ngọt và ngon đến mức nào.

Chu Thừa Quyết không do dự, nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô về nhà mình.

Vào nhà, anh bảo Sầm Tây ngồi vào bàn ăn đợi anh.

Chu Thừa Quyết thích ở một mình cho yên tĩnh, vì vậy người giúp việc không ở lại, mỗi ngày làm xong việc sẽ rời đi.

Trên bàn ăn có một bàn thức ăn đã được người giúp việc chuẩn bị sẵn, Chu Thừa Quyết bày từng món ra trước mặt Sầm Tây, đưa cho cô thìa và dĩa.

Cuối cùng Sầm Tây xin một đôi đũa.

Cô bé còn nhỏ, thường xuyên không được ăn no, có đồ ăn là ăn, căn bản không biết khách sáo là gì.

Ngồi trên chiếc ghế ăn cao ráo, hai chân không chạm đất, cứ thế vừa đu đưa vừa ăn.

Chu Thừa Quyết lại chạy ra quầy bar, như khoe khoang bưng một ly nước cam ép tươi đến.

Lần đầu tiên trong đời Sầm Tây được uống nước cam ép nguyên chất là ở nhà Chu Thừa Quyết.

Chỉ một ngụm, đôi mắt nai xinh đẹp đã ánh lên vẻ kinh ngạc.

“Thích à?” Chu Thừa Quyết hỏi.

“Thích!” Sầm Tây khẳng định trả lời.

Chu Thừa Quyết lại làm thêm một ly nữa cho cô.

Tối hôm đó cô uống liền tù tì tám ly nước cam, uống đến nỗi bụng nhỏ tròn xoe, vừa khóc vừa chạy vào nhà vệ sinh.

Chu Thừa Quyết lo lắng bê một chiếc ghế ngồi trước bồn cầu, bốn mắt nhìn nhau với cô, ở cùng cô trong nhà vệ sinh tròn nửa tiếng đồng hồ.

Trước khi rời đi, anh hỏi cô, tên là gì.

Sầm Tây không muốn nói tên đầy đủ của mình, nghĩ một chút, chỉ nói, Cam Nhỏ, cô là Cam Nhỏ.

Năm đó về sau, Chu Thừa Quyết thích tất cả mọi thứ liên quan đến cam.

Rất nhiều ngày đêm sau đó, anh đều cùng Cam Nhỏ đi khắp các con đường lớn nhỏ ở Nam Gia, nhặt hết vỏ chai này đến vỏ chai khác bị vứt bỏ trên đường.

Sau này nữa, anh thấy cô đi bộ vất vả, liền bảo bố mẹ lắp thêm yên sau cho chiếc xe đạp nhỏ của mình, chở cô tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày của hai người.

Vào một buổi chiều cuối tuần nọ, hai người chạm mặt đám nhóc con xấu xa từng bị Sầm Tây đánh trên đường.

Bọn chúng cũng đang đi xe đạp, nhìn thấy hai người, lập tức bao vây từ các hướng, định đâm ngã hai người xuống đất.

Chu Thừa Quyết đạp xe thật nhanh, cố gắng bỏ xa đám nhóc con xấu xa phía sau, đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ, khả năng điều khiển không được tốt lắm, tuy đã bỏ rơi được bọn chúng nhưng lại đâm vào cây đa cổ thụ bên đường.

Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là trán Sầm Tây không may bị va vào, sưng lên một cục đỏ nhỏ.

Chu Thừa Quyết tự trách bản thân vô cùng, về nhà tìm mũ bảo hiểm của mình đưa cho cô.

Sầm Tây không chịu nhận, nói chỉ có một cái, anh cũng phải đội.

Chu Thừa Quyết nói anh có thể về nhà bảo bố mẹ mua thêm một cái nữa.

Sầm Tây không đồng ý, cô khó khăn lắm mới có được một người bạn, sợ rằng một khi để bố mẹ anh biết, tình bạn này cũng sẽ chấm dứt tại đây.

Ở Gia Lâm vẫn luôn như vậy, bố mẹ của những đứa trẻ khác vừa nghe nói cô là đứa trẻ xuất thân từ gia đình như thế, vừa nghe nói cô có một người cha tệ hại như vậy, liền ra lệnh cho con mình không được kết bạn với cô, không được chơi với cô.

Chu Thừa Quyết nghĩ đến cuộc thi xe đạp do trường tổ chức, nếu giành được giải nhất sẽ được thưởng một chiếc mũ bảo hiểm.

Anh vui vẻ kể chuyện này cho Sầm Tây nghe, nói mình chuẩn bị tham gia cuộc thi, bảo cô vào ngày thi đấu nhất định phải đến xem.

Cô bé đồng ý, ngày thi đấu hôm đó cũng thật sự đến hiện trường.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn không gặp được nhau.

Cô đã gặp phải đám côn đồ bắt nạt anh.

Đám nhóc con đó lên kế hoạch chặn đường anh trong suốt cuộc đua, quyết tâm đánh anh đến chết đi sống lại.

Làm sao Sầm Tây có thể cho phép chuyện này xảy ra, năm đó cô còn nhỏ, chỉ một lòng muốn bảo vệ người bạn duy nhất của mình, rất nhiều hành vi thiếu suy nghĩ chín chắn, chỉ dựa vào lòng dũng cảm không sợ chết, một mình chặn đường bọn chúng ở nơi chúng mai phục.

Sầm Tây bị đánh không nhẹ, nhưng mấy tên ranh con kia cũng chẳng chiếm được cái gì.

Chu Thừa Quyết thuận lợi hoàn thành cuộc thi, giành được giải nhất, khiến mấy đứa trẻ hư hỏng kia tức điên lên, đứa nào đứa nấy về nhà liền bắt đầu méc tội trước.

Các bậc phụ huynh nhanh chóng tìm đến quán ăn nơi cô đang làm việc, mắng chửi cô một trận thậm tệ.

Dượng nhỏ không thể nào bồi thường tiền, trước mặt mấy vị phụ huynh đánh cô một trận nhừ tử để hả giận cho họ.

Cuối cùng vẫn là dì nhỏ ngăn lại, người phụ nữ kéo Sầm Tây nhỏ bé vào chỗ tối, lặng lẽ đưa cho cô một ít tiền, khuyên cô quay về Gia Lâm.

“Cháu gây ra chuyện lớn quá rồi, dì cũng không giữ cháu lại được nữa, Cam Nhỏ sau này ngoan ngoãn một chút, đừng có đánh nhau nữa, học hành cho giỏi, nếu thi cấp ba đỗ vào Nam Gia, thì quay lại nhé?”

Sầm Tây biết mình đã gây ra rắc rối lớn cho dì nhỏ, cũng không quan tâm đến việc người đau đến mức nào, chỉ liên tục vừa khóc vừa xin lỗi.

Sau ngày hôm đó, cô trở về Gia Lâm, mãi cho đến trước khi học cấp ba, cũng không đến Nam Gia nữa.

Mặc dù Chu Thừa Quyết như người mất hồn mà tìm kiếm cô khắp các con đường lớn nhỏ, cũng không tìm thấy cô nữa, cuối cùng chiếc mũ bảo hiểm nhỏ đó cũng không thể nào tặng đi được.

Anh bắt đầu một mình đi theo những con đường mà cô đã dẫn anh đi qua để nhặt vỏ chai, dần dần hình thành thói quen thu thập vỏ chai.

Suy nghĩ của trẻ con cũng rất thú vị, anh nghĩ, biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ quay lại trước mặt mình, hỏi anh có vỏ chai nào cho cô không, mà lúc đó, chắc chắn anh có thể lấy ra rất nhiều rất nhiều vỏ chai để tặng cô.

“Hoan nghênh trở về.” Chu Thừa Quyết lại lặp lại một lần nữa.

Sầm Tây ngửa đầu cười, rõ ràng là đang cười, nhưng nước mắt lại không kìm được mà lăn dài trên má.

“Lâu rồi không gặp.”

“Ừ, lâu rồi không gặp.”

Tết năm nay, hai nhà đối diện nhau ở khu Lục Cảnh Viên đã rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Chu Thừa Quyết và Sầm Tây bây giờ đã là quan hệ như thế này, bố mẹ hai bên hài lòng không thể tả, không một ai có ý kiến, ngay cả dịp Tết cũng phải quây quần bên nhau.

Sầm Tây và Chu Thừa Quyết chạy tới chạy lui giữa hai nhà, bên này gọi dán câu đối, bên kia lại gọi treo đèn lồng.

Chu Thừa Quyết trêu chọc bố mẹ mình: “Năm nay tiền lì xì phải cho nhiều một chút đấy.”

Giang Lan Y liếc anh một cái, ghét bỏ nói: “Năm nay con không có phần đâu, toàn bộ cho con gái mẹ hết.”

Trước đây bà là mẹ nuôi của con gái Uông Nguyệt, cũng gọi con gái con gái được vài năm.

Chu Thừa Quyết rất không hài lòng với cách gọi này: “Con gái gì mà con gái, từ bỏ ý định đó đi, mẹ chỉ có con dâu thôi.”

“Con dâu cũng được, dù sao cũng hơn con trai.” Giang Lan Y nói xong, lại nhìn về phía Sầm Tây: “Mẹ cho con hết tiền lì xì.”

Câu nói sau này, Chu Thừa Quyết không có ý kiến gì, dù có phần của anh, cuối cùng anh cũng sẽ nhét hết cho Sầm Tây.

Tết năm nay, quần áo mới của Sầm Tây là do hai người mẹ cùng nhau dẫn đi chọn, chọn đầy cả một xe, ít nhất cũng phải mười bộ tám bộ.

Cô thử đồ cả một ngày, lúc về đến nhà chỉ còn sức để gọi điện thoại cho Chu Thừa Quyết.

Điện thoại vừa gọi, người đàn ông ở đối diện liền chạy sang ngay.

Thành thạo xoa bóp vai, bóp chân cho nàng công chúa nhỏ đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường công chúa, không dám than phiền một lời nào.

Phục vụ cô đến mức thoải mái dễ chịu.

Sầm Tây thoải mái duỗi người, sau đó mới nói với anh: “Mẹ mua cho em rất nhiều bộ quần áo mặc Tết, Tết có mấy ngày đâu, mặc không hết.”

Mùa đông cũng không phải lúc nào cũng cần thay quần áo.

Chu Thừa Quyết lại có suy nghĩ của riêng mình: “Tốt mà, mấy bộ cũng không nhiều, anh xé hai ngày là hết.”

“…”

Sầm Tây muốn đuổi anh đi, nhưng mà lúc này không có sức, chỉ đành thôi.

Tối giao thừa, mọi người đều tụ tập ở Lục Cảnh Viên.

Lý Giai Thư, Nghiêm Tự bọn họ đều đến, ngay cả Chu Khang Lạc cũng đến góp vui.

Sầm Tây nhận tiền lì xì cả một ngày, nhiều đến mức phải dùng vali để đựng.

Người nhận vui vẻ, người cho còn vui vẻ hơn.

Mọi người đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.

Chỉ có duy nhất một người không được vui cho lắm.

Là Chu Khang Lạc.

Thằng nhóc này năm đó bị Chu Thừa Quyết lừa thảm, đến tận bây giờ vẫn ngoan cố cho rằng, Sầm Tây là chị em với cô Lý Giai Thư của nó, vậy chính là cô hai của nó.

Nhưng mà nhà họ Chu không phải là không cho phép chuyện trái với luân thường đạo lý này xảy ra sao?

Nó không thể làm bạn trai của cô hai, vậy tại sao anh trai lại có thể kết hôn với cô hai?

Chu Khang Lạc rất ấm ức, rất tức giận, tức đến mức muốn ăn một hơi năm mươi cái cánh gà Coca.

Nhưng mà cánh gà Coca lại là món cô hai thích nhất, nó phải chừa cho cô hai một ít, nếu không có thể sẽ bị anh trai đánh chết.

Kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, mọi người lần lượt bước vào guồng quay cuộc sống bình thường.

Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên vẫn không từ bỏ công việc thiện nguyện, mục đích ban đầu của họ là giúp đỡ nhiều người hơn nữa, dù đã tìm lại được con gái ruột, họ vẫn như trước, bôn ba ở những nơi đang chờ đợi hy vọng.

Chỉ là số lần về Nam Gia quả thật nhiều hơn không ít, Sầm Tây vẫn đang học ở Gia Đại, mỗi cuối tuần, Uông Nguyệt sẽ về Nam Gia, đích thân đến trường đón con gái về nhà, cả nhà sum họp vui vẻ hai ngày, trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mấy ngày không gặp, tâm sự về tình cảm, về tương lai.

Ngoài thời gian học tập, Sầm Tây còn viết tiếp phần sau cho cuốn tiểu thuyết của mình, phần đầu gần như là viết về thực tế, phần sau chủ yếu là những điều chưa xảy ra trong tương lai, tương lai chưa đến, chỉ có thể dựa vào cô tưởng tượng.

Sách bán chạy, theo lời Lý Giai Thư thì chính là có thể an nhàn hưởng thụ cả đời.

Nhưng với điều kiện gia đình hiện tại của cô, dù cô có làm gì, dường như cũng không cần phải lo lắng về kế sinh nhai như trước nữa.

Phía sau cô, có quá nhiều người yêu thương, ủng hộ cô.

Chu Thừa Quyết đưa cô về căn nhà mà anh đã bí mật mua cho cô theo sở thích của cô.

Cô đi tham quan một vòng, sự yêu thích từ tận đáy lòng thật sự không thể che giấu được.

Chỉ là khi nhìn thấy bể bơi riêng trên tầng lửng, vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ lo lắng.

Chu Thừa Quyết hỏi cô: “Bây giờ em vẫn còn sợ nước sao?”

“Em không sợ nữa.” Thật ra từ lúc được cứu lên, cô bỗng nhiên không còn sợ nữa, bởi vì cô biết, cô sẽ không bị bỏ rơi: “Em là lo lắng cho anh…”

“Anh không còn cảm giác gì nữa.” Mà sự thay đổi của anh, chính là vì lần cô vô tình rơi xuống nước đó.

“Xuống thử xem?” Chu Thừa Quyết hỏi.

Sầm Tây có chút do dự: “Em không sợ là không sợ nữa, nhưng em không biết bơi.”

Chu Thừa Quyết cảm thấy kỹ năng này vẫn rất quan trọng, khi cần thiết có thể phát huy tác dụng, tất nhiên, anh đương nhiên hy vọng cô bình an vô sự, cả đời không cần phải gặp phải tình huống này nữa, nhưng vẫn cảm thấy nếu cô có thể học được, mọi người đều có thể yên tâm hơn nhiều.

Sầm Tây cũng đồng ý với quan điểm của anh.

Một nghề cho chín còn hơn chín nghề, vốn dĩ cô là người có khả năng học tập rất tốt và cũng rất sẵn sàng học hỏi, cộng thêm có Chu Thừa Quyết đích thân dạy, chắc chắn sẽ không khó.

Việc học bơi nhanh chóng được quyết định.

Cuối tuần, hai người rảnh rỗi, Chu Thừa Quyết định dẫn cô đi mua một số dụng cụ cần thiết trước.

Chỉ là vừa đi, Sầm Tây liền phát hiện sự việc dường như bắt đầu phát triển theo hướng cô không kiểm soát được.

Lúc đầu, Chu Thừa Quyết vẫn rất nghiêm túc chọn cho cô mấy bộ đồ bơi thi đấu thường mặc khi tập luyện, vừa chọn vừa giới thiệu cho cô: “Loại đồ bơi thi đấu này phải mua size nhỏ, càng ôm sát người, càng không dễ bị nước cuốn vào, lực cản càng nhỏ tốc độ càng nhanh.”

Rất chuyên nghiệp, là tư duy chọn đồ bơi của vận động viên chuyên nghiệp.

Nhân viên bán hàng cũng cười phụ họa một câu: “Vâng, loại này dùng để luyện tập bơi là tốt nhất, nhược điểm duy nhất có lẽ là khó mặc khó cởi, khá chật.”

Khó cởi.

Chu Thừa Quyết dường như bị đánh thức điều gì đó, lần đầu tiên thoát khỏi lối suy nghĩ của vận động viên chuyên nghiệp, đổi một góc độ khác để nhìn nhận sự việc này.

Vì vậy, sau khi mua mấy bộ đồ bơi thi đấu, lại hướng mắt sang khu vực bikini.

Sầm Tây kịp thời ngăn anh lại: “Đi thôi, mua xong rồi thì về nhà thôi.”

Nhân viên bán hàng nhìn theo ánh mắt anh, lại cười nói: “Bên kia thích hợp để đi nghỉ mát du lịch, nếu đi công viên nước, thêm một chiếc khăn choàng lụa là một lựa chọn rất tốt.”

Chu Thừa Quyết nghiêng đầu hỏi cô: “Thích bộ nào? Chọn mấy bộ đi.”

Sầm Tây gần như có thể đoán trước được kết cục của mình sau khi mua những thứ này về nhà, lập tức từ chối: “Không cần, em chỉ muốn loại nào giúp tăng tốc độ…”

“Đồ bơi thi đấu có thể giúp em tăng tốc độ.” Chu Thừa Quyết dừng một chút, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Bên kia, có thể giúp anh tăng tốc độ.”

Nếu cô không học luật, lúc này chắc đã bóp chết anh tại chỗ rồi.

Cô không cho rằng có thể giúp anh tăng tốc độ, chỉ sợ là khiến thời gian của anh kéo dài hơn…

“Không có bộ nào thích à?” Chu Thừa Quyết lại hỏi một lần nữa.

“Không có!” Sầm Tây kiên quyết không chịu.

“Vậy được, nếu em không có bộ nào thích, vậy thì chọn theo ý anh, cũng vừa hay.” Chu Thừa Quyết mặt không đỏ tim không đập nói: “Anh thích hết, gói cả dãy này lại cho tôi.”

Sầm Tây: “!!”

Đêm đó, mặt nước hồ bơi riêng trên tầng lửng không còn yên bình nữa.

Những động tác của Chu Thừa Quyết khuấy động từng đợt sóng, bọt nước vỗ mạnh vào thành bể, anh mạnh mẽ chiếm hữu cô.

Cuối cùng, Sầm Tây ngây người nhìn bộ đồ bơi thi đấu đáng thương đang trôi nổi trên mặt nước, phản ứng đầu tiên là, nhân viên bán hàng lừa đảo!

Bộ đồ bơi thi đấu này rõ ràng cũng không khó cởi!

Cuối tháng sáu, Sầm Tây cuối cùng cũng thắng kiện trong vụ kiện đầu tiên và cũng là quan trọng nhất trong đời, tảng đá lớn trong lòng cô cũng hoàn toàn được trút bỏ.

Chu Thừa Quyết sắp xếp một chuyến du lịch, định đưa cô đi giải khuây.

Hai điểm đến đầu tiên, Sầm Tây vẫn chưa nhận thấy điều gì đặc biệt, đến điểm đến thứ ba, cô mới chậm chạp hỏi anh: “Anh lại xem sách của em à?”

“Xem phần sau đúng không?” Cô truy hỏi.

“Ừm…”

Mỗi điểm đến trong chuyến đi này, mỗi nơi mà cô từng tưởng tượng trong sách, đều không chút giấu diếm, chân thực hiện ra trước mắt cô.

Phần sau của cuốn sách, những điều chưa từng xảy ra, là ý tưởng của cô, là ảo tưởng của cô, là kỳ vọng của cô.

Vậy mà Chu Thừa Quyết cứ thế kiên nhẫn xem hết tất cả những mong ước của cô, rồi tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Từng chữ từng chữ một, từng điều một, anh đều giúp cô thực hiện.

“Em muốn cuộc sống như thế nào, anh sẽ cùng em sống cuộc sống như thế ấy.” Chu Thừa Quyết vùi mình thật sâu vào cơ thể cô: “Có giống hệt không?”

“Giống… Ưm…” Sầm Tây đã không thể nói thêm lời nào nữa.

Kỳ thật cũng không hoàn toàn giống, so với tương lai mà cô tưởng tượng, trong hiện thực trước mắt, còn có thêm mấy mảnh vải màu sắc rực rỡ đang trôi nổi trên mặt nước.

—— Toàn văn hoàn ——

Riêng tôi cho rằng, thời gian Tây Tây làm con gái quá ngắn ngủi, vậy thì tạm thời để câu chuyện dừng lại ở đây, để cô ấy làm một đứa trẻ được mọi người yêu thương vậy.

Toàn văn hoàn tất, cảm ơn mọi người đã đọc, hy vọng các bạn nhỏ đều có được hạnh phúc ngọt ngào~

Bổ sung:

Một chút suy nghĩ về cái kết~

Thực ra “Trải Qua Bao Thăng Trầm” là một câu chuyện thanh xuân vườn trường, tôi chủ yếu vẫn muốn viết một chút về câu chuyện thời thanh xuân, một chút chuyện nhỏ của người trưởng thành cơ bản cũng được để vào ngoại truyện rồi.

Trong lời tác giả bản trước cũng đã nói, thời gian Tây Tây làm con gái quá ngắn ngủi, nên tôi vẫn luôn nghĩ, hy vọng cô ấy tạm thời có thể tiếp tục làm em út trong nhà, được cả hai bên gia đình yêu thương.

Không phải vì lý do nào khác mà không viết ngoại truyện sinh con đẻ cái.

Cô ấy lớn như vậy, luôn luôn cho đi, luôn là người chăm sóc người khác, vất vả lắm mới tìm được bố mẹ ruột, có cơ hội được yêu thương như một người con gái, tôi có chút không nỡ để cô ấy nhanh chóng phân tâm ra chăm sóc một đứa trẻ nhỏ hơn.

Hy vọng Tiểu Sầm Tây có thể vui vẻ làm công chúa nhỏ thêm một chút nữa.

Sau này nếu viết tuyến if*, sẽ đăng trực tiếp trong ngoại truyện phúc lợi miễn phí.

*if 线 (if-line): Trong văn học mạng Trung Quốc, “if 线” thường chỉ những tình tiết giả định, những hướng phát triển câu chuyện khác với mạch truyện chính. Ví dụ, nếu nhân vật A lựa chọn khác đi, hoặc nếu một sự kiện nào đó không xảy ra, thì câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào.

Trước
Thông tin truyện

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

anh-la-ngoi-sao-nao
Anh Là Ngôi Sao Nào
23/11/2024
co-y-rung-dong
Cố Ý Rung Động
04/12/2024
phia-sau-anh
Phía Sau Anh
18/01/2025
an-com-mem-khong
Ăn Cơm Mềm Không?
01/12/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Ngoại truyện 6"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè