Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 28
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mép bàn, khung cửa sổ đóng khung cả một mảng màu cam nhuộm đỏ đuôi mắt Hạ Sơ Nguyệt.
Ánh sáng chói chang khiến mí mắt cô hơi khó chịu, nhưng vì nhìn người bên cạnh nên quên né tránh.
“Cậu người này, đúng là có cơ hội là chớp lấy ngay.” Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.
Cô biết, mình không hề phản cảm với điều này.
Cô không hề phản cảm với Tiêu Tri Ngôn.
“Được khen rồi.” Tiêu Tri Ngôn đưa người ra che đi vệt sáng chói mắt kia, cười khẽ: “Sườn heo sắp xong rồi, có muốn nếm thử không?”
“Được.”
Cô nhìn những miếng sườn heo màu vàng óng được vớt ra trong muỗng, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất hấp dẫn.
Theo động tác của anh, Hạ Sơ Nguyệt nhận thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi Tiêu Tri Ngôn gắp hết thịt ra đĩa, cô mới nhớ ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Vệt sáng chói mắt kia, bị anh âm thầm che khuất.
Anh đang chú ý đến phản ứng của cô.
“Cẩn thận bỏng.”
Hạ Sơ Nguyệt hoàn hồn, nhìn miếng thịt được gắp lên bằng đũa, vừa định há miệng, não đã đi trước một bước nhận ra điều gì đó. Không đợi cô dừng động tác, cửa sau lưng bị kéo ra, một tiếng hít khí lạnh khiến cổ cô cứng đờ.
“Cái đó…” Đới Văn Xuân nắm chặt lưng Tần Thái, biểu cảm cũng rất đặc sắc, “Làm phiền rồi… hai đứa cứ tiếp tục nhé.”
“Ê, tôi còn chưa…” Tần Thái chưa nói xong đã bị kéo đi.
Cửa lại đóng vào, ngoài cửa vẫn còn nghe thấy giọng thúc giục trách móc của Đới Văn Xuân: “Ông còn nói gì nữa, không thấy hai đứa đang rất tình cảm à!”
“Trai đơn gái chiếc, ở trong một phòng không ra ngoài cũng không hay lắm.”
“…”
Trong bếp, Hạ Sơ Nguyệt đã nhanh chóng cắn miếng thịt kia, không kịp để ý đến việc hơi bỏng, nhai vội vàng trong miệng, nói không rõ ràng: “Cậu tự làm đi, tôi ra ngoài trước đây.”
Nói xong cũng không nhìn Tiêu Tri Ngôn, loay hoay mãi mới mở được cửa rồi chạy ra ngoài.
Hơi ấm bốc lên từ dầu nóng bị cắt ngang nên tản đi không ít, Tiêu Tri Ngôn nhìn bóng lưng vội vã kia, giữ nguyên động tác chậm rãi rụt tay về, nhìn nồi dầu nóng cong mắt cười.
Trong phòng khách, Hạ Sơ Nguyệt ngồi đối diện ba người, miệng vẫn còn nhai miếng sườn heo hơi nóng.
Từ Thanh Lâm cười hì hì, hỏi cô: “Cô bé Sơ Nguyệt, tay nghề của Tri Ngôn có hợp khẩu vị cháu không? Ngon không?”
Hạ Sơ Nguyệt cười, vừa định nói, Tần Thái đã lên tiếng trước: “Đồ chiên vừa ra lò đã đưa đến miệng cháu gái tôi bảo nó nếm thử, thế mà gọi là biết nấu ăn, tay nghề tốt à? Cậy ấy khôn thật đấy, sao không tự mình nếm thử đi!”
Đới Văn Xuân đập ông một cái: “Ông nói nhỏ thôi, để Tiểu Tiêu nghe thấy thì sao, người ta vất vả làm đồ ăn cho ông còn không được khen.”
“Thế thì sao? Nếu không phải là đối tượng xem mắt của Sơ Nguyệt, cậu ấy còn không bước được vào cửa nhà mình đâu!” Cơn giận của Tần Thái đến một cách khó hiểu, lúc này càng lúc càng bùng lên, “Nào Sơ Nguyệt, uống ngụm trà cho đỡ, có bị bỏng không?”
Từ Thanh Lâm: “Những thứ mà Tri Ngôn có thể tính toán được, lẽ nào cậu ấy lại đưa đồ nóng cho con bé Sơ Nguyệt à, chắc chắn là đã thổi nguội rồi.”
“Ông thôi-” Tần Thái liếc nhìn Hạ Sơ Nguyệt, ho khan một tiếng, “Vậy sao cậu ấy không đút miếng thịt đó vào miệng ông luôn đi, hả?”
Từ Thanh Lâm tức đến nỗi đóng quạt lại: “Ông đúng là người không biết lý lẽ!”
Tần Thái cũng không chịu thua: “Sao tôi lại không biết lý lẽ? Ông xem hôm nay là sinh nhật ai, đây là nhà ai…”
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Hạ Sơ Nguyệt vội vàng nuốt miếng thịt xuống: “Không nóng đâu chú ơi! Không phải anh ấy cho con thử đồ sống hay chín, cũng không đưa đồ nóng bỏng cho con ăn, nhiệt độ vừa đủ mà. Có lẽ anh ấy chỉ muốn con… là người đầu tiên nếm thử tay nghề của anh ấy thôi.”
Càng về sau Hạ Sơ Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ.
Cô cảm thấy hôm nay chỉ số IQ của mình không ổn định, mới nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Nhưng mà nói là hiểu lầm thì cũng đúng, câu nói đó đã xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa Từ Thanh Lâm và Tần Thái. Từ Thanh Lâm càng cười đến nỗi hai mắt như sắp biến mất, nói với mọi người: “Thấy chưa, suy nghĩ của giới trẻ chúng ta không hiểu được đâu, ông hiểu lầm rồi.”
Tần Thái không thèm để ý đến ông ấy, chỉ hỏi: “Vậy lúc nãy sao con ngậm lâu trong miệng không nuốt xuống?”
Ba gương mặt nghi hoặc nhìn cô, Hạ Sơ Nguyệt cười trừ: “Con bị lở miệng.”
Tần Thái: “…”
Từ Thanh Lâm mở quạt ra, khoan thai nói: “Ông xem đi, tôi biết học trò của tôi không biến thành người như ông nói mà. Ông đúng là toàn thuyết âm mưu!”
“Tôi toàn thuyết âm mưu? Ông nói tôi thuyết âm mưu? Cậu ấy tốt bụng vậy sao không cho tôi nếm thử đầu tiên, tôi cũng chưa được ăn mà…”
Hai người cãi nhau không dứt, Đới Văn Xuân cũng lười tham gia, ngồi xuống cạnh Hạ Sơ Nguyệt, không hỏi chuyện vừa rồi, chỉ đưa dâu tây cho cô.
“Chú con càng già càng trẻ con, đừng để ý đến ông ấy, ăn đi.”
Hạ Sơ Nguyệt muốn nói rồi lại thôi: “Dì.”
Đới Văn Xuân: “Dì biết cả mà, thích thì cứ tiến tới, yêu đương có phạm pháp đâu. Với lại dì cũng mong con yêu đương nhiều vào, làm phong phú tình cảm của mình.”
“…”
Nửa tiếng sau, mọi người ngồi vào bàn ăn.
Từ Thanh Lâm nhìn mâm cơm sáu món một canh thịnh soạn, lộ ra vẻ hài lòng: “Nếm thử đi, tôi đã nói là tay nghề của Tri Ngôn rất tốt mà.”
Tần Thái hừ lạnh: “Đó là người ta làm chứ có liên quan gì đến ông đâu?”
Từ Thanh Lâm: “Hây, sao lại không liên quan đến tôi? Cậu ấy không phải là học trò của tôi sao?”
Tần Thái: “Là học sinh của ông thì những thứ cậu ấy biết đều là ông dạy à? Nấu ăn cũng là ông dạy? Ông có mấy cân mấy lạng, tôi không biết sao?”
“…” Đới Văn Xuân không nhìn nổi nữa: “Hai người thôi đi, Tiểu Tiêu người ta đến nhà bận rộn cả buổi mới ngồi xuống đã phải nghe hai người lải nhải, còn muốn người ta ăn cơm không vậy?”
Tiêu Tri Ngôn đặt ly nước ép đã rót xong trước mặt cô: “Cháu xin phép thể hiện chút ít trước mặt ba vị trưởng bối.”
“Ôi, khiêm tốn rồi.”
Đới Văn Xuân vừa nhìn thấy Tiêu Tri Ngôn đã cảm thấy chàng trai này đẹp trai, cũng trách không được Hạ Sơ Nguyệt về nhà lại lấy lý do “Bản thân không nắm chắc được” để từ chối gặp mặt đối phương.
Ban đầu bà ấy còn khá tiếc nuối, nghĩ rằng Nữu Nữu nhà mình nên xứng đôi với một chàng trai đẹp trai như vậy. Còn tưởng rằng hai người không có khả năng, ai ngờ Sơ Nguyệt vừa nhìn thấy người ta đã đứng hình, lại còn đóng cửa bếp nói chuyện, đút đồ ăn cho nhau… Bà ấy hiểu rõ Sơ Nguyệt, chắc chắn sẽ không làm vậy với người mình không thích hoặc không có khả năng.
Vậy nên, Hạ Sơ Nguyệt là thích Tiêu Tri Ngôn. Cho dù chưa đến mức thích, cũng là có hảo cảm, vậy là đủ rồi.
Đã như vậy, bà là dì của cô, đương nhiên phải giúp đỡ, không thể để Tần Thái cái người ngốc kia làm loạn được.
“Chú, sinh nhật vui vẻ. Chúc chú trường thọ như vầng nhật nguyệt, khỏe mạnh như tùng hạc mùa xuân.”
Tiêu Tri Ngôn nâng ly lên, Hạ Sơ Nguyệt và Đới Văn Xuân cũng cầm ly lên, nói lời chúc với Tần Thái, lúc này mới kết thúc bầu không khí cãi nhau của hai người.
Lúc bưng thức ăn, Đới Văn Xuân đã chú ý đến món cá vược hấp, bây giờ vội vàng gắp một đũa.
“Ừm, vị ngon, thịt mềm.” Bà ấy cười nhìn Tần Thái, “Ngon hơn chú làm, Nữu Nữu, con nếm thử đi.”
“Vâng.”
Tần Thái không tin, vẻ mặt khinh thường: “Trên đời này còn có người nấu cá ngon hơn tôi sao? Tôi không tin.”
Hạ Sơ Nguyệt cong mày mỉm cười: “Cậu làm thế nào vậy? Ngon thật.”
Tiêu Tri Ngôn nghiêng đầu nói gì đó với cô, thấy cô cười càng tươi hơn.
Tần Thái nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được nữa, dứt khoát cũng gắp một đũa, sắc mặt đen lại.
Từ Thanh Lâm còn thấy chưa đủ, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Có ngon không?”
Tần Thái: “Hừ, tạm được thôi.”
Từ Thanh Lâm: “Món sườn heo này ông cũng nếm thử đi, phải ăn kèm với bột ớt mới ngon.”
Tần Thái tránh đôi đũa của ông ấy: “Thôi đi, tôi không thích ăn cay, tôi thích ăn thì là.”
Từ Thanh Lâm chê bai: “Thì là có gì ngon chứ, chẳng phải Tri Ngôn cũng làm bột ớt sao? Chắc chắn cậu ấy cũng thích ăn bột ớt.”
Tần Thái không thèm để ý ông ấy, mà quay sang nhìn Tiêu Tri Ngôn, cười hì hì: “Tiểu Tiêu à, cháu thích ăn thì là hay bột ớt?”
“…”
Hạ Sơ Nguyệt vừa cho miếng khoai tây vào miệng và Đới Văn Xuân nhìn nhau, cả hai đều biết câu hỏi này là để chọn một trong hai người Tần Thái và Từ Thanh Lâm.
Một bên là thầy giáo của anh, một bên là… chú của đối tượng xem mắt của anh, chọn bên nào cũng đắc tội.
Có lẽ do Tiêu Tri Ngôn nấu ăn thật sự ngon, Hạ Sơ Nguyệt ăn của người ta nên mềm lòng, vừa định mở miệng hòa hoãn thì nghe người bên cạnh đã trả lời.
Tiêu Tri Ngôn: “Cháu thích ăn sốt cà chua.”
Bốn người nhìn ba đĩa sườn heo, người tinh mắt đều nhận ra, đĩa sốt cà chua nhiều hơn đĩa thì là và bột ớt.
Mà ai thích ăn sốt cà chua…
“Đồ vô dụng.” Tần Thái liếc nhìn anh, “Tiểu Tiêu, trong nhà bếp chú thấy hết rồi đấy, cháu nói thật với chú, cháu và Sơ Nguyệt nhà chú bây giờ là quan hệ gì?”
Lông tơ Hạ Sơ Nguyệt dựng đứng ngay lập tức, nhìn Tần Thái cảm thấy ông ấy say rồi: “Chú.”
Đới Văn Xuân cũng vội vàng xoa dịu, “Ôi giời, chuyện của người trẻ thì để họ tự giải quyết là được rồi, ông xen vào làm gì?”
Nghe ra ý trong lời này, Từ Thanh Lâm hiểu ra, vội nói: “Tri Ngôn, cháu nhắc lại ý cháu nói chuyện điện thoại với bố mẹ cháu hôm qua đi.”
Bố mẹ?
Tiêu Tri Ngôn đã nói chuyện với người nhà rồi sao?
Tim Hạ Sơ Nguyệt khẽ rung động, nhìn sang người bên cạnh.
Bất ngờ là, không thấy vẻ lúng túng trên mặt Tiêu Tri Ngôn, cả buổi tối anh đều giữ vẻ mặt hiền hòa cong môi cười, khác hẳn vẻ mặt nhất quyết đòi cô cho danh phận đêm mưa hôm đó.
Hừ, đàn ông, đúng là biết diễn.
Cô thầm phỉ báng trong lòng, nhưng vẫn dán mắt vào người anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt sâu thẳm cong xuống, nụ cười như gió xuân xuất hiện trên mặt anh. Anh khẽ quay đầu nhìn Hạ Sơ Nguyệt, đón nhận ánh mắt dò xét của cô.
Anh nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa hỏi ý kiến của Sơ Nguyệt.”
Hạ Sơ Nguyệt hiếm khi cảm thấy căng thẳng, ngón tay trên đùi siết chặt, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Nhìn thẳng vào mắt cô, anh dịu dàng nói: “Nếu cô ấy đồng ý, cháu sẽ bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
*
Buổi trưa mùa hè rất dài, thời gian làm việc trong ngày dường như cũng kéo dài ra.
Gấp tài liệu lại, Hạ Sơ Nguyệt xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn Mai Thanh Tuyết bước vào mà không gõ cửa.
“Có chuyện gì không?”
“Đi thôi, mời cậu ăn tối.”
“Thôi, cậu đi đi, tôi muốn về nhà nằm.” Hạ Sơ Nguyệt thật sự rất mệt, lực đấm bóp vai cũng yếu dần.
Mai Thanh Tuyết còn định nói thêm, nhưng thấy cô như vậy cũng đành thôi: “Vậy lần sau nhé, mời cậu ra quán bar uống hai ly, giải tỏa mệt mỏi.”
Cô mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”
Đi rồi lại quay lại, Mai Thanh Tuyết trở về: “Cậu mệt mỏi thế này, còn lái xe được không? Có cần tôi đưa cậu về không?”
“Được mà, cậu yên tâm đi.”
Cô ấy có chút nghi ngờ: “Nhưng sao cậu lại mệt đến vậy? Bình thường có thức mấy đêm cũng không sao, giờ sao thế này?”
Không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc: “Hay là cậu có thai rồi?”
“Phì-”
Bị phun nước đầy mặt, Mai Thanh Tuyết: “…Cậu là lạc đà không bướu hả, không nói hai lời đã phun nước miếng rồi.”
“Xin lỗi.” Hạ Sơ Nguyệt đưa khăn giấy cho cô ấy, rồi nói: “Ai bảo cậu nói tôi có thai.”
“Không có thì thôi, tôi quên mất là cậu còn chưa có bạn trai nữa, thụ tinh với không khí chắc.”
Hạ Sơ Nguyệt nghẹn họng, khăn giấy lau miệng cũng đưa lên mặt.
“Được rồi, tôi đi đây, cậu về nhà cẩn thận.”
“Mai gặp.”
Sau khi Mai Thanh Tuyết đi, Hạ Sơ Nguyệt cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô tiện tay cầm lên mở khóa, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thì khựng lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Viu viu.”
Lại một tiếng rung nữa, cô nhìn màn hình.
“Tiêu Tri Ngôn”: [Tan làm chưa?]
“Tiêu Tri Ngôn”: [Còn bận sao?]
Cô trả lời: [Vừa tan.]
Chỗ ghi chú hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”.
Cánh tay đang cầm túi của Hạ Sơ Nguyệt thả lỏng, cô ngồi xuống ghế chờ anh trả lời, ngay cả chính cô cũng không nhận ra điều đó.
“Tiêu Tri Ngôn”: [Ăn tối chưa, có muốn ăn cá sốt chua ngọt không?]
Sau một ngày bận rộn, cô đói rồi, nhưng sự mệt mỏi của cơ thể lại khiến cô dừng chân không muốn ra ngoài ăn.
Cô nhìn màn hình, đối phương dường như đang im lặng chờ đợi cô trả lời. Cô vô thức nhớ lại những lời anh nói vào sinh nhật Tần Thái hôm đó.
Mặt bất giác nóng lên, cô bấm vào dấu cộng, gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng điệu cũng có chút bất ngờ: “Sơ Nguyệt.”
Cô hỏi: “Cậu cũng vừa tan làm sao?”
“Ừm, vẫn còn ở trường, đang đi về phía bãi đỗ xe.”
Hơi thở của người đàn ông rất ổn định, chỉ là theo bước chân, Hạ Sơ Nguyệt cũng nghe thấy nhịp điệu trong giọng nói.
“Ồ.”
Tiêu Tri Ngôn nhanh chóng nhận ra cảm xúc của cô: “Có phải mệt mỏi không?”
“Ừm.”
Vừa trả lời theo phản xạ, Hạ Sơ Nguyệt lại cảm thấy như đang làm nũng, đang định nói gì đó để chuyển sự chú ý thì Tiêu Tri Ngôn không cho cô cơ hội.
“Vậy cậu có muốn ăn cá sốt chua ngọt không? Nếu muốn ăn, tôi có thể làm rồi mang qua cho cậu.”
“Phiền phức vậy, thôi đi.”
“Không phiền phức, tôi…”
“Tiêu Tri Ngôn.”
Bị ngắt lời, anh bước chậm lại, vẻ mặt khó che giấu sự thất vọng.
“Ừm, tôi đang nghe.”
Bên tai có chút tạp âm, nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của cô rõ ràng vang lên bên tai.
“Ý tôi là, cậu có thể đến nhà tôi làm.”
***
Lời tác giả:
Tiêu Tri Ngôn: Làm… cái gì?