Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 20
“Lúc nãy cậu nhìn gì vậy, tớ vừa mới gọi mà cậu không nghe thấy.” Chu Nhiễm xé que kem ra, đưa cho cô đầu tiên.
Hạ Sơ Nguyệt xua tay từ chối, vẻ mặt không tự nhiên: “Người đông quá ồn ào quá, tớ không nghe thấy.”
“Ồ. Tớ vừa ở cửa hàng tiện lợi nghe thấy bọn họ nói cái cậu học sinh chuyển trường mới đến lớp một ra ngoài rồi, tớ vội vàng chạy ra, còn chưa chọn kem kỹ nữa, nhưng vị này cũng ngon đấy.”
Cô ấy nhìn xung quanh: “Giờ thì hay rồi, chẳng đuổi kịp gì cả, chắc người ta về nhà hết rồi.”
Đến ngã ba đường, Chu Nhiễm quyến luyến buông tay cô ra, “Nhớ ngày mai chín giờ đó nha, nhà sách thành phố đó mới mở chắc chắn sẽ rất đông người, đến muộn là không có chỗ đâu.”
“Ừ, tớ nhớ rồi.”
Hai người chào tạm biệt rồi đi về nhà.
Nhà Hạ Sơ Nguyệt cách trường năm phút đi bộ, lúc này cô đã đứng trước cửa nhà lấy chìa khóa ra mở. Thật bất ngờ, hôm nay nhà lại không có ai.
Cô cất cặp sách vào phòng mình, nhìn đồng hồ thì đã chỉ sáu giờ rưỡi. Đang định gọi điện thoại hỏi thì cửa nhà bị đẩy ra.
Hóa ra là Hạ Sướng Đạt và Đới Văn Ước cùng nhau về.
“Bố, mẹ, sao hôm nay hai người cùng nhau tan làm vậy ạ?” Hạ Sơ Nguyệt đã tiến tới, nhận lấy McDonald’s từ tay Đới Văn Ước, “Mua cho con ạ?”
Đới Văn Ước vô thức nhìn Hạ Sướng Đạt, có chút gượng gạo cười: “Ừ, thưởng cho con đứng nhất khối.”
“Vậy hai người ăn tối chưa ạ?”
“Ăn rồi.” Hạ Sướng Đạt đã thay xong giày, véo tay Đới Văn Ước ở nơi Hạ Sơ Nguyệt không nhìn thấy, sau đó đi về phía phòng khách, “Hôm nay bố với mẹ tan làm sớm nên đã ăn ở ngoài rồi, cái này mua riêng cho con đấy, còn có đồ chơi nhỏ nữa này.”
Hạ Sướng Đạt mở túi giấy ra, lấy đồ chơi bên trong đưa cho cô xem, đôi môi tái nhợt hơi nứt nẻ khi cong lên: “Ban đầu bố còn định mua cho con cái bánh kem xoài, nhưng lại nghĩ tối ăn nhiều khó tiêu, để tủ lạnh đến mai không tươi nữa nên không mua. Để mai bố mua cho con.”
“Không cần đâu bố, mai con hẹn Nhiễm Nhiễm đi nhà sách thành phố rồi, con tự mua cũng được.”
“Ừ, ra ngoài chơi nhiều một chút cho thoải mái, đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”
Hạ Sướng Đạt nhìn Đới Văn Ước đã đi ra từ phòng ngủ chính, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, khiến Hạ Sơ Nguyệt khó hiểu.
“Bố mẹ, tối nay hai người sao lạ vậy?”
“Chắc là làm việc mệt quá thôi.” Vẻ mặt Đới Văn Ước rất không tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Sơ Nguyệt, “Ngày mai mấy giờ con với Nhiễm Nhiễm ra ngoài?”
Hạ Sơ Nguyệt: “Chín giờ ạ.”
Đới Văn Ước: “Được, đi chơi nhớ cẩn thận.”
“Cầm tiền này mà tiêu, không đủ thì nói bố.” Tần Thái nhét năm tờ tiền đỏ vào tay Hạ Sơ Nguyệt, cô nhìn Đới Văn Ước.
Đới Văn Ước hiếm khi không trách Hạ Sướng Đạt chiều chuộng cô, không giống với thường ngày mà bảo Hạ Sơ Nguyệt nhận lấy: “Cầm đi, coi như là phần thưởng cho việc con giữ vững vị trí thứ nhất lần này. Nhớ đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mẹ không mong con quá xuất sắc, bản thân con hài lòng là được.”
“Vâng.”
“Vào phòng ăn đi, bố mẹ xem TV một lát.”
“Vâng.”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Hạ Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy hai người tối nay có gì đó kỳ lạ không thể diễn tả được. Giữa chừng viện cớ uống nước ra khỏi phòng mấy lần, trạng thái của hai người đều rất tự nhiên, cô chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau từ nhà sách thành phố trở về, Hạ Sơ Nguyệt thành thạo lấy chìa khóa, nhưng khi vừa tra vào ổ khóa thì nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của Đới Văn Ước bên trong.
“Sao anh lại mắc bệnh này chứ? Nếu Nữu Nữu biết thì sao? Con bé sắp lên lớp 12 rồi.”
Giọng nói đầy lo lắng của Hạ Sướng Đạt tiếp nối: “Haiz, có thể giấu thì cứ giấu đi.”
“Giấu thế nào được, ung thư giai đoạn cuối! Bác sĩ nói anh chỉ còn… Anh xem thân thể của anh đi, anh…”
Cuối cùng, tiếng khóc nghẹn ngào thay thế lời nói, trong nhà cũng truyền đến lời an ủi của Hạ Sướng Đạt.
Cách nhau một cánh cửa, Hạ Sơ Nguyệt nghe rõ mồn một những lời bên trong, khi cô tỉnh táo lại, lòng bàn tay phải đã bị cô cào xé đến chảy máu hình trăng lưỡi liềm.
Tiếng bước chân từ tầng trên cùng tòa nhà truyền đến, không còn quan tâm đến những lời “Nữu Nữu sắp về rồi, đừng khóc nữa” vang lên trong nhà, Hạ Sơ Nguyệt vội vã quay người xuống lầu, chạy ra khỏi tòa nhà cũng không dừng lại một giây.
“Giấu Nữu Nữu đi…”
“Ung thư giai đoạn cuối, không giấu được đâu.”
“Chỉ còn sống được mấy tháng thôi, cũng không có gì to tát cả.”
“Anh ở trên trời cũng sẽ bảo vệ mẹ con em.”
“…”
Những lời nghe được qua cánh cửa không ngừng vang vọng trong đầu, lặp đi lặp lại. Hạ Sơ Nguyệt không muốn tin, lắc đầu muốn xua tan, nhưng nó như đóng đinh trong đầu cô.
Mặt trời gay gắt, dù đã gần chiều tối cũng không thể xua tan cái nóng rát bỏng xung quanh. Gió rít gào bên tai làm khô đi những giọt nước mắt trào ra, dường như không biết mệt mỏi, bước chân cô ngày càng nhanh, ngày càng nhanh.
Cho đến khi cổ họng cay xè khiến cô không thể thở được, bước chân chậm lại, đôi chân bắt đầu nặng trĩu vấp ngã, Hạ Sơ Nguyệt ngã thẳng xuống đất, đầu gối và cánh tay truyền đến cơn đau nhói khiến cô nhíu mày.
Vật lộn ngồi dậy khỏi mặt đất, Hạ Sơ Nguyệt lúc này mới nhìn rõ mình đã chạy đến con đường phía sau nhà sách thành phố. Chỉ là chưa đến giờ, con đường thường ngày đầy người của chợ đêm lúc này chỉ có những chiếc xe bán đồ ăn đứng thành hàng.
Rất tốt, chỉ có một mình cô thôi.
Không ai biết cô vừa nghe thấy gì, cũng không ai thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Nghĩ vậy, đầu óc cô rối bời, nhất thời không biết nên đau lòng vì biết bố mình mắc bệnh trước, hay là nên thổi mấy vết thương trên tay chân trước, hoặc là cô nên đứng dậy trước, thay vì ngồi giữa đường, đối mặt với nguy hiểm xe có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và đâm chết mình.
Nhưng mà, bố cô bị ung thư…
Vậy mà là ung thư sao?
Thật sự là ung thư sao?
Hạ Sơ Nguyệt hung hăng nhéo một cái vào bắp tay mình, cơn đau rát của vết thương cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhớ lại sự khó chịu của Hạ Sướng Đạt trong thời gian gần đây, khuôn mặt tái nhợt, còn có hai lần ông ấy suýt nữa đứng không vững, lúc đó ông ấy nói là do quá bận quên ăn, tụt đường huyết…
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua họ cùng nhau về chắc là do Hạ Sướng Đạt gặp sự cố ở chỗ làm, đồng nghiệp thông báo cho Đới Văn Ước, hai người họ đến bệnh viện rồi cùng nhau về. Còn hôm nay, chắc là bác sĩ đã xác nhận, nên mới có cuộc đối thoại mà cô nghe được.
Tất cả đều là sự thật, cô không nghe nhầm.
Nhưng mà, sao lại thế được chứ… Sao lại là ung thư?
Sợi dây căng chặt cuối cùng cũng đứt, Hạ Sơ Nguyệt không còn quan tâm xung quanh có người hay không, một mình ngồi bên đường bật khóc lớn.
Không biết đã khóc bao lâu, một giọng nói trong trẻo từ trên đầu truyền đến.
“Cậu không sao chứ?”
Hạ Sơ Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trước mặt mình.
Là người đứng dưới tán cây lúc tan học hôm qua.
“Đều xước hết rồi.”
Ánh mắt anh dừng lại ở vết xước trên cánh tay trắng nõn của cô.
Hạ Sơ Nguyệt nhíu mày, cảm thấy người này thật kỳ lạ.
Tuy rằng anh rất đẹp trai, nhưng như vậy cũng quá thiếu tế nhị rồi. Rõ ràng họ chưa từng nói chuyện với nhau, anh lại giống như người quen từ lâu vậy.
Cô định đuổi người đi, thì thấy một bàn tay thon dài đưa đến một lọ thuốc đỏ.
“Thoa lên đi.”
“…”
Thấy cô không nhận, Tiêu Tri Ngôn giải thích: “Tôi đi mua lọ khác là được.”
“…”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không cần.” Sau khi từ chối bằng giọng mũi nặng trịch, Hạ Sơ Nguyệt bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn.”
Anh giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích: “Nhiệt độ quá cao, vết thương dễ sinh vi khuẩn.”
Hai người cứ giằng co như vậy, đến khi cổ Hạ Sơ Nguyệt ngửa lên đau nhức, cô mới xấu hổ nhận lấy, rồi lại nói lời cảm ơn.
Anh lại tốt bụng đưa đến một gói tăm bông chưa mở, ra hiệu cho cô dùng.
Sau khi nói lời cảm ơn lần nữa, Hạ Sơ Nguyệt tưởng anh sẽ đi, ai ngờ giây tiếp theo anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một gói giấy.
“Chúng ta quen nhau sao?” Hạ Sơ Nguyệt buột miệng hỏi, qua đôi mắt ngấn lệ đánh giá anh.
“Tiêu Tri Ngôn, hạng nhì toàn khối.” Anh quay sang, nở nụ cười nhạt, “Người dưới tên cậu ấy.”
Cô có chút bất ngờ: “Cậu biết tôi?”
“Lúc chào cờ từng thấy.”
“..”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hạ Sơ Nguyệt cầm lọ thuốc đỏ không nói gì nữa.
Cô nghĩ, dù có thế đi nữa, người này tự nhiên thân thiết hỏi cô xong sẽ bỏ đi ngay thôi. May là Tiêu Tri Ngôn như thể biết được cô đang nghĩ gì, im lặng ngồi bên cạnh cô.
Hai người như hai người bạn tốt quen biết đã lâu, ngồi im không cần nói gì cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ Sơ Nguyệt không biết sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng dường như cô đang dần dần tiêu hóa chuyện xảy ra hôm nay.
Một hồi chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí, cô bắt máy, giọng điệu không khác thường ngày. Sau đó nhìn Tiêu Tri Ngôn, cảm ơn lần nữa.
Hoàng hôn cam buổi tối hôm đó trải dài khắp bầu trời, cô bước đi, sau lưng vang lên giọng nói của Tiêu Tri Ngôn.
“Hạ Sơ Nguyệt!”
Cô dừng bước, khi quay đầu lại thì chàng trai đã đuổi kịp.
Anh đưa chiếc áo khoác sơ mi trong tay cho cô: “Không muốn người khác thấy thì mặc vào đi.”
Không đợi Hạ Sơ Nguyệt nhận lấy hay không, anh nhét áo vào lòng cô.
Còn chưa đợi cô phản ứng, một vật ấm nóng đã được đeo vào tay phải cô.
Là một chuỗi vòng tay được xâu từ những quả bầu gỗ sao?
“Được khai quang ở chùa rồi, sẽ mang lại may mắn, tặng cho cậu.”
“Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đợi bóng dáng cao ráo biến mất ở ngã tư đường, Hạ Sơ Nguyệt nắm chặt chiếc áo trong tay, có chút không tin được, đứng ngây người tại chỗ rất lâu.
Buông thõng tay xuống, chuỗi vòng tay rủ xuống cổ tay, khiến cô hồi thần.
Hạ Sơ Nguyệt đưa áo lên mũi ngửi, là một mùi hương rất dễ chịu, nhưng cô không nói được đó là hương gì, chỉ nhớ là mùi hương đó, khi ngửi thấy, sẽ nhớ đến hương vị của buổi hoàng hôn đó.
Sau này, cô giặt sạch áo rồi trả lại cho anh. Tuy rằng bị không ít bạn học bắt gặp, nhưng hai người như thể đã hẹn nhau trước, không can thiệp vào chuyện của nhau, không quấy rầy nhau, âm thầm tranh giành vị trí thứ nhất, không nương tay.
Sau này, bố mất, mẹ một đêm tóc bạc trắng rồi u uất lìa đời. Hạ Sơ Nguyệt được đón đến nhà dì Đới Văn Xuân, tạm thời ở nhờ.
Một năm sau, cô thành công thi đỗ vào Đại học Luật với thành tích xuất sắc, học nghiên cứu sinh bậc thạc sĩ, không còn quan tâm đến chuyện gì khác. Không ngờ rằng, lần nữa nghe thấy tên Tiêu Tri Ngôn, lại là vào ngày hôm nay, sáu năm sau.
“Tiêu Tri Ngôn.”
Khẽ lẩm bẩm, Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ gì, vội vàng đứng dậy trở về phòng ngủ, chỉ để lại Latte ngơ ngác một mình trên ghế sô pha.
*
Một tuần sau.
Hạ Sơ Nguyệt tham dự lễ kỷ niệm của HC.
Trên lễ kỷ niệm, sau khi uống hết các loại rượu, bước chân cô bắt đầu loạng choạng, dựa vào ý thức cuối cùng đi vào nhà vệ sinh, lại đụng phải người từ bên trong đi ra.
“Xin lỗi.” Cô theo bản năng nói lời xin lỗi, nhưng thân thể lại không kìm được ngửa ra sau.
Eo đột nhiên căng chặt, một lực lớn ôm chặt cô vào lòng, mùi hương quen thuộc ập vào mặt.
“Là cậu?”
Đôi mắt xinh đẹp khó khăn tập trung vào khuôn mặt người đàn ông, cô nhíu mày muốn nhận ra anh là ai, nhưng giây tiếp theo khi anh lên tiếng, cô mở to mắt.
“Là cậu.”
“Sơ Nguyệt, lâu rồi không gặp.”