Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 2
Sau bảy ngày sinh, sức khỏe Hạ Sơ Nguyệt đã ổn định và được xuất viện, chuyển đến ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Đối với cô, việc nằm viện hay ở trung tâm chăm sóc sau sinh thật sự không có gì khác biệt, nếu phải tìm một điểm khác biệt thì đó là đồ ăn ở cữ quá ngon!
“Một ngày bảy bữa? Ở cữ ăn nhiều thế á?” Chu Nhiễm bên kia kinh ngạc.
Hạ Sơ Nguyệt cầm điện thoại video dí sát vào những bát nhỏ tinh xảo trên bàn, trong miệng nói không rõ ràng, “Chiều nay cậu có rảnh không, chiều còn hai bữa nữa.”
Chu Nhiễm hơi động lòng, nhưng vẫn từ chối: “Buổi tối Đoàn Trạch Minh nói phải cùng nhau gặp mẹ anh ấy.”
“Đấy là chuyện tốt mà.”
Sau lần hai người xuống xe lần trước, chẳng bao lâu thì có tin Chu Nhiễm và Đoàn Trạch Minh hẹn hò, Đoàn Trạch Minh công khai ngay trên vòng bạn bè, cũng không đi bar hay sàn nhảy nữa, thay đổi hẳn vẻ ăn chơi phóng túng ngày nào, như biến thành người khác.
Thời gian hai người hẹn hò, cô đều thấy rõ sự tốt đẹp của Đoàn Trạch Minh, cũng hy vọng Chu Nhiễm tìm được hạnh phúc của mình.
Nhận ra sự do dự của cô ấy, Hạ Sơ Nguyệt nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: “Cậu đang sợ à?”
“Đúng thế.” Chu Nhiễm cũng không giả vờ nữa, thở dài, “Cậu biết tớ là người theo chủ nghĩa độc thân mà, nhìn cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ tớ, làm sao tớ có thể kết hôn được? Vốn định cứ yêu đương với anh ấy thôi, dù sao tớ cũng rất thích anh ấy, nhưng gặp mẹ anh ấy rồi, bước tiếp theo chẳng phải sẽ bàn chuyện kết hôn sao?”
“Chắc không nhanh thế đâu.”
“Trong thời gian ngắn thì sẽ không, nhưng thời gian dài thì sao?”
Lời của Chu Nhiễm không phải không có lý, Hạ Sơ Nguyệt im lặng.
“Haiz, tớ không biết phải nói với Đoàn Trạch Minh thế nào nữa. Nói ra thì sợ mẹ anh ấy có ý kiến không cho tụi tớ bên nhau, không nói thì lại tủi thân. Haiz, Sơ Sơ, phiền não quá…”
Dù lo lắng, Hạ Sơ Nguyệt vẫn học theo giọng điệu của cô ấy, an ủi: “Không sao đâu, cùng lắm thì cậu lại chạy ra Tây Bắc thôi.”
“Xì.” Chu Nhiễm bật cười, “Lúc cậu gặp bố mẹ thiên tài Tiêu có sợ không?”
Hạ Sơ Nguyệt gãi cằm, ánh mắt rối rắm.
“Sao thế? Cũng sợ à?”
“Không phải… Chỉ là lúc đó không có tình cảm, biết chỉ là làm qua loa nên không có cảm giác gì.”
Chu Nhiễm ỉu xìu: “…”
Hạ Sơ Nguyệt đặt thìa xuống, cố gắng an ủi cô ấy: “Chắc chắn là có căng thẳng rồi, nhưng Đoàn Trạch Minh chắc chắn sẽ bảo vệ cậu. Nếu cậu ấy đứng về phía mẹ cậu ấy thì cậu cũng có thể thấy rõ cậu ấy nghe lời mẹ thế nào, như vậy cậu cũng có nhiều lựa chọn hơn.”
“Lý thì là thế, nhưng tớ…” Đột nhiên cô ấy cảnh giác, cầm điện thoại di chuyển vị trí, nhỏ giọng nói, “Anh ấy về rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa nói tiếp!”
“Ơ…”
Còn chưa đợi Hạ Sơ Nguyệt hỏi tối nay cô ấy có đến ăn đồ ăn ở cữ nữa không, để cô chuẩn bị thêm một phần thì bên kia đã cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối đen, cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian đó mình có cảm xúc gì. Nhưng ký ức hơi mơ hồ, không thể nhớ rõ, chỉ nhớ là trên đường đến khu nhà gia đình, Tiêu Tri Ngôn đã quay lại an ủi mình…
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô nhìn sang, chạm phải người đàn ông long đong vất vả mệt mỏi bước vào, cười: “Dắt Latte đi dạo về rồi à?”
“Ừm.” Tiêu Tri Ngôn cởi áo khoác treo lên, bước tới, “Latte và Coffee ở nhà mẹ và dì đều rất ngoan, em yên tâm.”
Nhìn phần thức ăn đã vơi đi nhiều, anh thắc mắc: “Hôm nay ăn thế này là no rồi à?”
Giọng điệu này… Hạ Sơ Nguyệt bất mãn: “Anh muốn em ăn nhiều hay ăn ít đấy?”
Biết cô hiểu sai ý mình, Tiêu Tri Ngôn cười, cầm thìa múc một muỗng trứng hấp đưa đến bên môi cô: “Muốn em ăn no.”
Cố gắng ngậm vào miệng, má cô phồng lên, “Ăn nhiều thế này em thấy có gánh nặng quá.”
“Lát nữa có hẹn mát-xa đông y, nghe nói hiệu quả rất tốt.” Anh lại múc một muỗng, “Có muốn cùng anh chạy bộ buổi sáng không?”
Cô mở to mắt: “Em còn đang ở cữ đấy!”
“Anh nói là sau khi chúng ta về nhà.”
“… Để lúc đó xem sao đã, em không dậy sớm được đâu.”
“Ừ, thử xem.”
Chiếc thìa bị đẩy ra, Tiêu Tri Ngôn đặt bát nhỏ xuống: “Không ăn nữa à?”
“Ừm, no rồi.”
“Được.”
Thu dọn đồ ăn xong, không lâu sau Linda dẫn người đến, xoa bóp chỉnh xương cho Hạ Sơ Nguyệt…
“Ưm——”
Tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác vang vọng, sau đó là những lời khen ngợi thoải mái của cô.
Tiếng kêu cao thấp nhấp nhô kéo theo cảm xúc của Tiêu Tri Ngôn, Tần Dương Nhất đứng bên cạnh cười trộm.
Nhưng dù cười thì cười, mấy lần cậu ấy đến đây đều thật sự cảm nhận được sự căng thẳng của Tiêu Tri Ngôn, đừng nói là lúc không gặp thì hai người họ ở bên nhau như thế nào. Tiêu Tri Ngôn thật sự quan tâm đến Hạ Sơ Nguyệt, không phải giả vờ.
Sau đó khi mát-xa kết thúc, Tiêu Tri Ngôn đi tìm Linda lấy gói thuốc, trong phòng chỉ còn lại Tần Dương Nhất và Hạ Sơ Nguyệt. Cậu đến ngồi bên giường, nói năng chân thành: “Chị, anh rể thật sự quan tâm đến chị đấy.”
Hạ Sơ Nguyệt đang ăn trái cây dừng nhai, nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Tần Dương Nhất muốn giải thích, nhưng đột nhiên phát hiện mình nói thừa, xua tay: “Coi như em chưa nói gì, hai anh chị tốt là được, khỏi để bà nội cứ mỗi lần đến lại hỏi em.”
Nghe nói là mẹ Tần, Hạ Sơ Nguyệt không tin: “Bà nội muốn em hỏi tình hình của chị à?”
“Đúng vậy, bà không dám hỏi mẹ, nên thừa lúc em đang chơi game để dò hỏi. Em đều làm theo lời mẹ dặn, toàn nói xấu chị.”
“Vậy bà nội phản ứng thế nào?”
“Ừm… bảo em mua cho chị ít táo đỏ, nói mới sinh con xong phải ăn nhiều táo đỏ.”
“…”
Hạ Sơ Nguyệt không nói gì nữa, không biết khi nghe được lời quan tâm này nên cảm thấy thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Tri Ngôn quay lại, Tần Dương Nhất rời đi, hai người ngồi bên giường nhỏ trêu Tiểu Ngư và An An chơi. Đến khi hai đứa trẻ chơi mệt ngủ thiếp đi, Hạ Sơ Nguyệt tựa vào lòng Tiêu Tri Ngôn, hai người trò chuyện.
“Tiểu Ngư và An An khỏe quá, mỗi lần cho bú xong em đều đau lắm.”
Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn dịu dàng, anh hôn lên trán cô: “Sơ Nguyệt, em thật sự vất vả rồi.”
Hạ Sơ Nguyệt bĩu môi, khóe miệng không kìm được cong lên: “Từ khi con chào đời anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Hay kiếp sau anh đẻ con nhé?”
Anh không chút do dự đáp lời: “Vậy kiếp sau anh đẻ.”
“Xì.”
Sợ làm kinh động hai đứa trẻ đang ngủ, cô hạ thấp giọng: “Vậy chín mươi triệu tệ và vòng vàng, vòng cổ vàng mà bố mẹ cho em, còn ba căn nhà ở trung tâm thành phố chẳng phải đều vào túi anh hết sao? Em không chịu đâu.”
Nhiều tiền như vậy đổi lấy một lần đau đớn, không lỗ. Hơn nữa đau một lần sinh được hai đứa, lời chắc!
Cằm Tiêu Tri Ngôn đặt lên trán cô, anh cong mắt cười: “Vậy thì họ sẽ là bố mẹ của em, với tính cách đáng yêu của em, họ sẽ chỉ cho em nhiều hơn thôi.”
“Được được được, vậy em tịch thu hết mấy thứ họ tặng anh nhé?”
“Ừ, không cần em ‘tịch’, anh tự nguyện dâng hết.”
“Vậy anh thiệt thòi quá rồi. Vừa chịu khổ lại chẳng còn gì.”
“Không phải chẳng còn gì, anh còn có em và các con, cả thế giới của anh.”
“A a a!”
Hạ Sơ Nguyệt vùi mặt vào chăn, chỉ để lộ đôi tai đỏ ửng, “Tiêu Tri Ngôn anh đúng là…”
Đúng lúc này, Tiểu Ngư chợt tỉnh giấc, Tiêu Tri Ngôn sang bên kia dỗ dành, Hạ Sơ Nguyệt đã chui ra khỏi chăn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao, cô bỗng thấy cảnh này quen thuộc đến lạ, như thể đã từng mơ thấy.
“Nhìn gì đấy?”
Tiêu Tri Ngôn nhìn đứa bé đã ngủ say trên giường nhỏ, quay lại giường, tắt đèn lớn trên trần nhà.
“Tiêu Tri Ngôn, anh có thấy mọi thứ không chân thực không? Rõ ràng không lâu trước còn ở trong bụng em, giờ đã ở ngay cạnh chúng ta rồi, mà còn là hai bé trai nữa chứ.”
Ôm người vào lòng, anh hồi tưởng, cong môi, “Ừ, rất kỳ diệu, diệu kỳ khó tả.”
“Không phải con gái, anh có tiếc không?”
Anh im lặng, Hạ Sơ Nguyệt trong bóng tối nhận ra ánh mắt anh, nhìn về phía anh.
“Tiếc sao? Vậy đợi hai năm nữa khi chúng lớn hơn rồi chúng ta…”
“Không tiếc.” Tiêu Tri Ngôn dịu dàng ngắt lời cô, “Con trai hay con gái đều tốt cả.”
“Nhưng rõ ràng trước đây anh thích con gái hơn mà.” Sợ anh lật lọng, Hạ Sơ Nguyệt chọn lọc vài chuyện, “Tên con gái anh suy nghĩ đặt rất kỹ lưỡng, tên con trai rõ ràng rất qua loa mà.”
Như không thể biện minh, Tiêu Tri Ngôn cười khẽ, hơi thở phả vào cổ cô, khiến cô ngứa ngáy, rụt cổ lại.
“Giáo sư Tiêu định giở trò lưu manh sao?”
“Giở rồi.” Anh thừa nhận.
Hành động không theo lẽ thường của anh khiến Hạ Sơ Nguyệt không biết phải làm sao.
“Muốn có con gái là vì hy vọng con bé giống em hơn một chút, nhưng giờ Tiểu Ngư và An An đều giống em rồi, anh không còn gì mong cầu nữa.”
Ngày thứ ba sau sinh, Tiểu Ngư mở mắt trước, đôi mắt to tròn như quả nho giống hệt Hạ Sơ Nguyệt, mũi cũng giống như đúc. Miệng và khuôn mặt giống Tiêu Tri Ngôn, đôi tai cũng vậy.
Tối ngày thứ ba, An An cũng mở mắt, hai bé con chớp chớp đôi mắt to nhìn mọi người, khiến ai nấy đều tan chảy.
“Vậy ý anh là, nếu chúng giống anh hơn thì chúng ta còn sinh nữa?”
Tiêu Tri Ngôn lắc đầu, ôm cô vào lòng, “Dù giống ai hơn cũng được, em chịu tội một lần là đủ rồi.”
“Sơ Nguyệt, cảm ơn em.” Anh hôn lên tai cô, “Vất vả rồi.”
Bị hơi nóng phả vào tai ngứa ngáy, Hạ Sơ Nguyệt bắt đầu né tránh, “Vậy anh phải đối xử tốt với em hơn, biết chưa?”
“Ừ.” Anh cong mắt cười, học theo giọng điệu của cô, “Đối với em càng càng càng tốt hơn.”
Trong cùng một chiếc chăn, hai người kề sát bên nhau trò chuyện, đến khi ngực vừa cho con bú lại bắt đầu căng tức, cô nảy ra ý xấu, giữ chặt cổ tay anh.
“Tiêu Tri Ngôn, em khó chịu.”
“Hửm? Ở đâu?” Anh lập tức căng thẳng.
Mặt Hạ Sơ Nguyệt hơi đỏ, kéo cổ tay anh đặt lên ngực mình.
Bàn tay kia như bị điện giật, muốn rụt lại, nhưng cô đã sớm đoán được, giữ chặt không cho anh trốn.
“Sao thế, con cũng sinh rồi, còn ngại ngùng gì nữa.”
“… ”
Im lặng như dự đoán, Hạ Sơ Nguyệt cười trộm, vẫn hỏi anh câu hỏi kia: “Có phải to hơn không?”
“… Ừm.”
Cô bất mãn: “Anh sờ chưa mà đã qua loa thế? Anh sờ thử đi.”
Tiêu Tri Ngôn đầy vẻ bất lực: “Sơ Nguyệt…”
“Anh chê em rồi đúng không?”
“Không phải. Anh… ”
Như thể phải nghiến răng, Tiêu Tri Ngôn tụ lại xúc giác, sự mềm mại dưới lòng bàn tay và đầu ngón tay anh như bông, khiến trán anh lấm tấm mồ hôi.
Giọng khàn khàn đưa ra câu trả lời: “Có… to hơn.”
Hạ Sơ Nguyệt cắn môi, không nói gì nữa.
Cảm giác chạm vào đã lâu không có khiến cơ thể cô cũng nóng lên.
Từ sau tháng thứ bảy mang thai, hai người họ không có tiếp xúc thân mật, phần lớn thời gian chỉ là hôn môi hạ hỏa, hiện tại mới bắt đầu ở cữ, còn phải nhịn thêm một tháng nữa, Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên cảm thấy như đang tự mình vác đá ghè chân mình.
“Haiz.” Cô thở dài, “Tiêu Tri Ngôn, lâu lắm rồi anh không hôn em.”
Người đàn ông vô tội chớp mắt: “Mỗi tối chẳng phải đều…”
“Kiểu chuồn chuồn lướt nước kia mà tính à? Em nói là sờ sờ, hôn hít, ôm ấp cơ mà.”
Tiêu Tri Ngôn hiểu ý cô, khẽ cười cúi đầu.
Thời kỳ mang thai quả thật vất vả, không chỉ anh phải nhịn, Hạ Sơ Nguyệt vừa phải chịu đựng những khó chịu do mang thai vừa phải nhẫn nhịn sự dày vò cũng chẳng dễ chịu hơn anh là bao. Anh muốn hôn môi cô, nhưng bây giờ chưa phải lúc, sợ châm ngòi nổ rồi cuối cùng người khó chịu vẫn là cô, nên anh đành nhẫn nhịn.
Hiện tại, trong lòng anh là người anh yêu nhất, sao anh có thể không có ý nghĩ gì?
Nghĩ vậy, Tiêu Tri Ngôn nắm lấy tay cô, thăm dò hỏi: “Vậy bây giờ…?”
Cô không trả lời, đôi mắt nhìn anh lấp lánh.
Vừa dứt lời, hơi thở nóng rực đã bao trùm lấy cô.
Hạ Sơ Nguyệt nhắm mắt, hé môi.
“… ”
Đôi môi đỏ mọng, đến hơi thở cũng nóng rực.
Tiêu Tri Ngôn đỡ eo cô, chóp mũi cọ qua gò má cô, rơi xuống phần thịt mềm ở cổ, há miệng cắn nhẹ.
Cả người Hạ Sơ Nguyệt căng cứng, cảm giác xa lạ đã lâu không có khiến cô không khỏi căng thẳng.
“Anh xem bụng em có vết rạn da không?”
Bàn tay anh thuần thục luồn vào vạt áo cô, bàn tay ấm áp rơi xuống bụng, “Ừm, không có.”
“Vậy anh vuốt lên trên chút nữa, xem ngực em có không.”
Người trên người cô khựng lại, Hạ Sơ Nguyệt dường như nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, không nhịn được cười: “Chỉ muốn anh sờ một chút thôi, chúng ta lâu lắm rồi không chạm chạm.”
Trong bóng tối, tiếng ma sát của quần áo lấn át mọi lời tỏ tình ngọt ngào.
Năm ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, Hạ Sơ Nguyệt nắm chặt quần áo anh, từ từ thở ra.
“Còn căng không?” Giọng anh khàn đặc.
“Ừm.”
“Vậy anh gọi hai bé dậy bú thêm nhé.”
Chưa kịp để Hạ Sơ Nguyệt phản ứng, người trước mặt đã đứng dậy, gần như chạy trốn đến bên giường nhỏ bế con.
Trong bóng tối mờ ảo, bóng dáng đó luống cuống buồn cười, cuối cùng cô không nhịn được bật cười thành tiếng, thở không ra hơi.
“Tiêu Tri Ngôn, anh đáng yêu quá đi mất!”