Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 18
Lễ kỷ niệm 120 năm thành lập Đại học Bắc Kinh, Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu Tri Ngôn đều nằm trong danh sách khách mời.
Trong phòng thay đồ, Hạ Sơ Nguyệt đang chọn cà vạt cho Tiêu Tri Ngôn.
“Anh thấy màu xám được hay màu đen được hơn?” Cô cầm hai chiếc cà vạt so sánh trước gương, “Cảm giác cái nào cũng hợp.”
Từ đầu đến cuối Tiêu Tri Ngôn đều để mặc cô sắp xếp, nói là muốn khiến mọi người kinh ngạc, cuối cùng vẫn chọn bộ tây trang tối màu.
Anh nhìn bộ váy vest dáng dài màu xám của Hạ Sơ Nguyệt, nói: “Màu xám đi.”
“Màu xám à?” Không để ý đến tâm tư nhỏ nhặt của Tiêu Tri Ngôn, cô đặt chiếc cà vạt xám lên ngực anh, “Nhưng tây trang anh màu đen rồi, nếu áo gile màu xám, cà vạt cũng màu xám thì có bị tối quá không?”
“Không tối đâu.” Anh đưa cổ tới gần, ý đồ rõ ràng, “Nhờ bà xã giúp anh thắt đi.”
Hạ Sơ Nguyệt nhẹ nhàng vỗ anh một cái, nhưng vẫn giúp anh thắt cà vạt: “An An còn không cần ai giúp mặc quần áo nữa là.”
Người đàn ông nghe vậy, lồng ngực rung động, rung đến mức tay Hạ Sơ Nguyệt thắt cà vạt cũng không vững. Cô ngẩng đầu cảnh cáo: “Anh cười gì?”
“Em muốn nghe thật không?”
“Em muốn nghe xem chuyện gì khiến anh đột nhiên cười như vậy.”
“Được thôi.” Tiêu Tri Ngôn cúi người, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, “Tối qua có người nào đó cứ làm nũng đòi anh…”
“Suỵt!”
Hạ Sơ Nguyệt nhanh chóng bịt miệng anh lại, đôi mắt xinh đẹp vừa xấu hổ vừa giận dữ. Như sợ có người nghe thấy, cô còn cố ý hạ giọng: “Ban ngày ban mặt, không được giở trò lưu manh.”
Anh cười không ngớt, đồng ý: “Không giở.”
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người lái xe đến Đại học Bắc Kinh. Dù đến không muộn, nhưng cũng đã gặp được nhiều người quen.
Hạ Sơ Nguyệt nhìn thấy Chu Nhiễm đầu tiên, còn chưa kịp tách khỏi Tiêu Tri Ngôn thì đã nghe thấy giọng đàn ông xa lạ chen ngang, lại gọi tên cô.
Hạ Sơ Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt xa lạ kia, ngẩn người.
Không nhận ra người này là ai, nhưng cô vẫn nở nụ cười lịch sự, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Tiêu Tri Ngôn nhìn sang, rõ ràng rất ngạc nhiên, cô còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông trước mặt đã cười lớn.
“Tiêu Tri Ngôn, cậu xem này! Vậy mà Hạ Sơ Nguyệt vẫn nhớ tôi, thật sự quá vinh hạnh!” Mắt anh ta híp lại thành một đường thẳng, như trúng số độc đắc, “Tôi thật sự không ngờ, bao nhiêu năm không gặp, vậy mà cậu vẫn nhận ra tôi, quá bất ngờ luôn.”
“Trình Húc, kiềm chế chút đi.” Tiêu Tri Ngôn nhắc nhở.
Trình Húc lúc này mới để ý xung quanh có ánh mắt nhìn tới, ra dấu “OK”.
Hạ Sơ Nguyệt cũng biết tên người đàn ông, tìm kiếm trong ký ức một lượt cũng không tìm thấy thông tin nào phù hợp, không khỏi nghi ngờ.
“Ôi, xem tôi thấy ai kìa!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Hạ Sơ Nguyệt dời tầm mắt, lúc này mới thấy năm sáu người bạn đồng trang lứa đi tới, người ở giữa lại là Từ Thanh Lâm.
Rõ ràng Từ Thanh Lâm đã nhìn thấy cô từ lâu, cười híp mắt: “Sơ Nguyệt, em đến rồi à.”
Mọi người đều đang chào hỏi Tiêu Tri Ngôn, trong đó có vài người đã chú ý đến Hạ Sơ Nguyệt, sau khi bị Từ Thanh Lâm gọi tên thì không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ lại là cậu! Thật sự là cậu!”
Hạ Sơ Nguyệt đã nhận ra anh ta, là chủ tịch hội sinh viên trường đại học, học cùng chuyên ngành với Tiêu Tri Ngôn, tên là Lâm Giang Minh.
“Chủ tịch Lâm, lâu rồi không gặp.”
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng cong lên, linh hoạt và đầy sức sống, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Giang Minh: “Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, tôi biết Tri Ngôn kết hôn rồi, nhưng không ngờ cô dâu lại là cậu, thật sự quá bất ngờ.”
Cuối câu, anh ta lại nhớ ra điều gì đó, như thể bừng tỉnh nhìn về phía Trình Húc đang há hốc miệng không thể tin được, lơ anh ta đi và hỏi Tiêu Tri Ngôn: “Nhớ ra rồi! Thảo nào, thảo nào!”
Mọi người đều hỏi anh ta thảo nào cái gì, Lâm Giang Minh cũng không giữ bí mật, nói: “Còn nhớ năm thứ hai hay năm thứ ba đại học, chúng ta đi ngang qua bảng tin, có người dán thông báo tuyển thành viên câu lạc bộ, một góc của tờ thông báo che mất cột danh sách người thắng cuộc thi biện luận. Lúc đó tôi còn thắc mắc tại sao Tri Ngôn lại đột nhiên bảo bọn họ đừng che ảnh, bây giờ nghĩ lại, hình như trong đó có Hạ Sơ Nguyệt thì phải?”
Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ, ngay cả Hạ Sơ Nguyệt cũng không ngờ tới, nhìn về phía người bên cạnh, anh chỉ cười mà không nói gì, như thể ngầm thừa nhận.
Có chút bất ngờ, cô thu hồi tầm mắt, mu bàn tay ấm lên, cô quay đầu, tay Tiêu Tri Ngôn đã nắm lấy tay cô, ý nghĩa quá rõ ràng.
Anh giải thích: “Là năm nhất.”
“Ồ!”
Trong tiếng hoan hô, chỉ có Trình Húc vẫn ngơ ngác: “Chuyện gì vậy? Tri Ngôn và Hạ Sơ Nguyệt quen nhau rồi?”
Bạn bè trêu anh ta: “Cậu không xem vòng bạn bè à? Người ta kết hôn từ lâu rồi, tôi chỉ không ngờ đối tượng lại là hoa khôi khoa luật thôi.”
“Hả? Tôi không có thói quen xem vòng bạn bè…”
Trong tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí dường như cũng từ xa lạ trở nên quen thuộc.
Ánh mặt trời đang chiếu xuống, nó chiếu lên người mỗi người, ấm áp vô cùng. Hạ Sơ Nguyệt nheo mắt, nhìn những người mặc tây trang chỉnh tề hoặc quần áo trang trọng, những người đã lâu không gặp, những người đang tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, tiếng cười dường như mang cô trở lại sân trường của những thiếu niên thiếu nữ.
Hơi thở thanh xuân đã trôi qua từ lâu mang theo hương thơm của cỏ cây và sự sảng khoái của gió nhẹ lướt qua tai, chóp mũi, mọi thứ trước mắt dường như không khác gì thời niên thiếu.
Dù có lo lắng, lo âu đến đâu trong xã hội, chỉ cần gặp lại bạn bè, bạn học, tiếng cười phát ra luôn là niềm vui từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên, điều khiến Hạ Sơ Nguyệt bất ngờ nhất, vẫn là cô chưa từng thấy Tiêu Tri Ngôn mang dáng vẻ thiếu niên như vậy. Anh cười nói với bạn bè, dường như cũng đang kể lại khoảng thời gian tuổi trẻ đầy nhiệt huyết đó.
Thật tốt.
Rời mắt đi, Hạ Sơ Nguyệt mỉm cười.
Như vậy cũng coi như bù đắp cho mặt tươi đẹp mà cô đã không chú ý đến khi chỉ biết cắm đầu học hành ở đại học.
Sau khi trò chuyện vài câu, Hạ Sơ Nguyệt cũng tìm được tổ chức của mình, hai người tạm thời tách ra, đến khi buổi lễ bắt đầu mới lại ngồi cạnh nhau.
Thấy nụ cười chưa tắt trên mặt cô, Tiêu Tri Ngôn ghé tai nói: “Vui vẻ vậy sao?”
“Đúng vậy, tiếc là Nhiễm Nhiễm có việc phải đi trước.” Cô nhìn sang anh, “Các cô ấy đều nói chúng ta yêu nhau từ hồi đại học.”
Ánh mắt anh nheo lại: “Anh thì rất muốn.”
Cô không hài lòng: “Anh nói vậy, cứ như là em không cho chúng ta ở bên nhau vậy.”
“Lúc đó anh chưa biết điều, lỗi của anh.” Tiêu Tri Ngôn ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Hừ, vậy còn tạm được.”
Hôm nay có rất nhiều cựu sinh viên và khách mời đến dự lễ kỷ niệm trường, Tiêu Tri Ngôn và Hạ Sơ Nguyệt tuy đã ngồi vào chỗ, nhưng vẫn có người đến chào hỏi liên tục, xung quanh không ngừng có tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc nhìn họ.
Hạ Sơ Nguyệt đang định tìm cớ kéo người đi trốn, chưa kịp hành động thì cảm thấy tay bị người ta kéo nhẹ. Tiêu Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn sang, ra hiệu đi theo anh, hai người cứ thế rời khỏi đám đông, đi về phía lớp học vắng vẻ.
Một mạch chạy đến tòa nhà giảng đường, Hạ Sơ Nguyệt thở hổn hển nhưng vẫn cười tươi rói.
“Sao lại có cảm giác sảng khoái như trốn học vậy?”
Lồng ngực Tiêu Tri Ngôn cũng phập phồng, nhìn cô: “Anh cũng có cảm giác đó.”
Cô nhướng mày, mắt sáng lấp lánh: “Vậy chúng ta là tâm linh tương thông?”
“Ừ.”
Nhấc chân bước đi, hai người vẫn nắm tay nhau.
“Ê, cái cậu bạn học của anh là sao vậy? Tên là Trình Húc đúng không, em đâu có quen cậu ấy.”
Phát hiện khóe môi Tiêu Tri Ngôn cong lên, cô nghi ngờ nhìn sang: “Anh cười trộm gì đó?”
Năm ngón tay bị nắm chặt lại, giọng nói trong trẻo của Tiêu Tri Ngôn vang lên: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của anh, năm nhất đã theo đuổi em, đến nỗi gần như cả quãng thời gian ở đại học anh đều nghe thấy tên em.”
“Còn Giang Minh nói cái bảng thông báo, đúng là anh không muốn ảnh của em bị che khuất nên mới lên tiếng nhắc nhở, không ngờ cậu ấy còn nhớ.”
“Thì ra là vậy.”
Cô hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, hình như có người từng viết thư tình cho cô. Nhưng cô không mở ra, cất đi rồi, sau này hình như bị Chu Nhiễm lấy đi bán giấy vụn rồi.
“Nhưng mà bạn học Tiêu, cho em hỏi bốn năm đại học của anh đều làm gì mà không yêu đương vậy?”
Tiêu Tri Ngôn nhịn cười: “Học.”
Đáp án không nằm ngoài dự đoán, Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu.
“Còn em thì sao, bạn học Hạ?”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được: “Cũng học.”
Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Vậy anh có hay đến thư viện học không?”
Tiêu Tri Ngôn gật đầu: “Ừ, cuối tuần gần như cả ngày, ngày thường khi không có tiết và không có thí nghiệm thì sẽ đến, thời gian không cố định.”
“Em cũng vậy, vậy có lẽ lúc đó chúng ta từng lướt qua nhau trong thư viện rồi.”
“Ừ, có lẽ vậy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa vô thức đi đến trước lầu và bắt đầu leo cầu thang, khi nhận ra thì đã lên đến tầng ba, Hạ Sơ Nguyệt kéo anh vào lớp học đó.
Ánh nắng trải dài trên nửa cửa sổ, có thể thấy rõ những hàng cây xanh lay động và sân vận động bên ngoài, bầu không khí thanh xuân tràn ngập cả lớp học, như thể cách biệt một thế giới.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm cảm thán: “Nếu được làm lại, em cũng muốn có một mối tình thời đại học.”
Phát hiện ánh mắt bên cạnh, cô chớp mắt, đổi lời: “Nếu được làm lại, em cũng muốn có một mối tình thời đại học với anh.”
Cuối cùng Tiêu Tri Ngôn cũng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, có chút lo lắng: “Nhưng lúc đó ngoài tình yêu và sự bồng bột, chúng ta không có gì cả.”
“Vậy chúng ta có thể gương vỡ lại lành! Yêu nhau thời đại học nhưng vì tiền bạc và tương lai mà bất đắc dĩ chia tay, nhiều năm sau gặp lại, phát hiện vẫn còn vấn vương!”
Tiêu Tri Ngôn lắc đầu: “Không hay.”
Cô không hiểu: “Tại sao?”
“Một khi đã yêu em, anh sẽ không dễ dàng buông tay, dù là vì tương lai.”
Ánh mắt anh chân thành, Hạ Sơ Nguyệt không thấy chút ý đùa cợt nào, lòng khẽ rung động.
“Vậy, tương lai và tình yêu, anh chọn tình yêu sao?”
“Không phải chọn tình yêu, là chọn em.” Giọng anh không nhanh không chậm, như đang kể về một chuyện đã định sẵn từ lâu, “Anh từng cho rằng làm những gì mình muốn là ước mơ cả đời, cho đến khi gặp em, anh phát hiện tình yêu không phải là tất cả của anh, nhưng em là tất cả tình yêu của anh.”
Đột nhiên, không khí như tĩnh lặng.
Hạ Sơ Nguyệt dường như ngửi thấy mùi nắng, còn có mùi hoa hòe ngoài cửa sổ.
Lảng tránh ánh mắt anh, cô hờn dỗi: “Vậy anh nói xem phải làm thế nào, chẳng lẽ là yêu thầm sao?”
Anh cười, “Cũng được, dù sao cũng sẽ gặp lại. So với chúng ta khi còn non nớt, gặp lại khi đã trưởng thành và có điều kiện tốt hơn vẫn hay hơn. Còn về chuyện yêu đương thời đại học, yêu thầm, hình như cũng không tệ?”
“Ha ha ha ha… Anh định với cái mặt này mà yêu thầm em sao anh trai?”
“Không được sao?”
“Được được, vậy anh yêu thầm em đi.”
“Được.”
Cả phòng học được ánh nắng chiếu rọi ấm áp, Tiêu Tri Ngôn đột nhiên đứng dậy đi đến bảng đen, cầm phấn viết một hàng chữ gọn gàng trên bảng.
Hạ Sơ Nguyệt đi tới, nhìn hàng chữ mạnh mẽ phóng khoáng kia, mỉm cười.
“Đây là tỏ tình sao?”
“Đúng vậy.”
Ánh nắng chiếu lên tóc anh, làm nổi bật ánh mắt và đường nét gương mặt anh dịu dàng đến vậy.
“Vậy em có thể từ chối không?”
Tiêu Tri Ngôn nhướn mày, như đang nói “Không được”.
Cô cười càng tươi hơn: “Đúng là bá đạo mà.”
Anh bước xuống, đi ra sau lưng cô, ôm lấy eo cô: “Em từ chối cũng không sao, việc anh yêu em, anh sẽ nói rất nhiều lần.”
“Rất rất nhiều lần.”
Bóng cây in trên bảng đen, lay động, chỉ có dòng chữ kia là rõ ràng và kiên định.
[Tiêu Tri Ngôn thích Hạ Sơ Nguyệt.]
***
Lời tác giả:
Ngày mai là đến tuyến if rồi nha~ Ở đây xin nhắc trước với mọi người:
[ps: Có chút xíu tiết lộ nội dung]
——
Nếu không ngại tiết lộ nội dung thì có thể tiếp tục đọc xuống dưới nha
——
Hết phần phân cách
——
Tuyến if vẫn là nam nữ chính “tình một đêm”, hai chương đầu sẽ kể về thời trung học (bạn đại học đổi thành bạn trung học), chương thứ ba nam nữ chính gặp lại, tổng thể vẫn là đô thị hiện đại, không phải thanh xuân vườn trường hay thanh mai trúc mã đâu nha.
Nam chính thầm mến, thiết lập nhân vật bố mẹ nữ chính có thay đổi, nên có thể “khác biệt khá lớn” so với chính văn, nếu các cục cưng không thể chấp nhận được thì có thể không cần đặt mua tất cả các chương if nha, cảm ơn~
***
Editor: Beta không kịp nên các chương if mai mình đăng tiếp nha. Chúc các bạn ngủ ngon!