Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 16

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Tình Ánh Trăng
  4. Ngoại truyện 16
Trước
Sau

Dưới mái đình ở phía bên kia, Tiêu Tri Ngôn hắt xì hơi một cái thật mạnh, Đoàn Trạch Minh bên cạnh thấy vậy liền quan tâm hỏi: “Bị cảm lạnh à?”

Anh lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy sao cậu lại…”

“Ách xì!”

Chưa đợi Đoàn Trạch Minh nói xong, Tiêu Tri Ngôn lại nhanh chóng bịt miệng lại.

Anh lấy giấy ra, “Xin lỗi.”

“Ôi dào, có gì mà phải xin lỗi, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cần gì phải tính toán mấy chuyện đó.”

Cuối cùng, Đoàn Trạch Minh dừng một chút, mới nói: “Nói thật, tôi tìm cậu ra đây là thật sự có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Cậu hỏi đi.”

“… Cậu thẳng thắn quá làm tôi không biết nói gì luôn.” Đoàn Trạch Minh hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tri Ngôn rồi xoa xoa tay, “Cậu và Hạ Sơ Nguyệt kết hôn như thế nào vậy?”

Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn có sự thay đổi rất tinh tế: “Đăng ký kết hôn.”

“…”

Anh ta nhảy dựng lên: “Tôi đương nhiên biết là đăng ký kết hôn rồi! Tôi hỏi là ai trong hai người nói lời kết hôn trước?”

Chủ đề này khiến Tiêu Tri Ngôn khựng lại. Đoàn Trạch Minh sốt ruột quan sát sắc mặt anh: “Cô ấy nói? Cậu nói? Sao cậu không nói gì?”

“Tôi nói trước.” Tiêu Tri Ngôn bị anh ta lắc lư đến chóng mặt, bổ sung thêm, “Sau đó cô ấy cũng nói.”

“Vậy… Vậy hai người không có cảm xúc gì đặc biệt sao? Hai người không sợ kết hôn à?”

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Tri Ngôn trả lời: “Không sợ kết hôn.”

Đoạn Trạch Minh nghe vậy thì hoàn toàn ủ rũ, “Đúng vậy, hai người yêu xa mà tình cảm vẫn ổn định, tôi và Nhiễm Nhiễm yêu xa thì cãi nhau suốt. Tối qua cô ấy cầu hôn tôi, tôi thật sự choáng váng luôn, tôi cảm thấy dopamine trong người tôi như bắn lên tận đỉnh đầu vậy.”

Tiêu Tri Ngôn: “Đó là chuyện tốt mà, cậu…”

Đoàn Trạch Minh: “Nhưng sau khi vui mừng xong, tôi phát hiện cô ấy không vui cho lắm, thậm chí nụ cười còn có chút gượng gạo, cả đêm không ngủ. Có phải tôi đã làm gì không tốt, nên cô ấy mới sợ kết hôn như vậy? Nhưng nếu sợ kết hôn thì tại sao lại cầu hôn tôi chứ?”

“Hôm nay cô ấy ra ngoài đi dạo với Hạ Sơ Nguyệt, nếu Hạ Sơ Nguyệt có nói gì với cậu, cậu nhất định phải nói lại cho tôi biết! Nghe rõ chưa?”

Tiêu Tri Ngôn: “Sao cậu không nói chuyện thẳng thắn với Chu Nhiễm?”

“…”. Đoàn Trạch Minh dường như chưa từng nghĩ đến cách giải quyết thẳng thắn như vậy, anh ta ngẩn người, “Tôi… Tôi không dám.”

Người đàn ông ngồi dưới ánh nắng mặt trời nhìn sang, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn khó hiểu: “Có gì mà không dám chứ? Cô ấy là người cậu yêu, đâu phải mãnh thú cầm dao cầm súng. Cách giải quyết hiệu quả nhất giữa người với người chính là giao tiếp.”

…

Bên bờ Nhĩ Hải, Chu Nhiễm nhìn hai bóng lưng thất thần kia, tặc lưỡi: “Thật là giết người không thấy máu. Tớ cứ tưởng cậu sẽ nói mình kết hôn rồi các kiểu, ai ngờ lại nói ‘Hai con trai tôi đang ở phía trước’.”

“Từ chối mà, không trực tiếp thì làm sao có hiệu quả được?” Hạ Sơ Nguyệt khoác tay cô ấy, “Không nói thẳng ra mục đích chính, đối phương phản ứng thế nào được? Hai người đánh thái cực à?”

Chu Nhiễm bĩu môi: “Tớ cảm thấy cậu đang nói móc tớ đấy.”

Hạ Sơ Nguyệt vỗ mông cô ấy: “Tớ chính là đang nói cậu đấy! Cậu và Đoàn Trạch Minh cầu hôn cũng xong rồi, còn gì mà không nói được nữa! Cứ lề mề thế đấy.”

Bị kéo cho lảo đảo, cô ấy hoảng hốt: “Đi đâu thế?”

Hạ Sơ Nguyệt chỉ đi nhanh về phía trước: “Đi ăn cơm! Bị cậu chọc tức đến đói bụng rồi!”

“Chẳng phải bị tức no rồi sao, sao cậu còn… chậm chút!”

“… ”

Ăn cơm xong, hai người dẫn bọn trẻ đi check-in chụp ảnh ở các điểm tham quan gần đó, Tiêu Tri Ngôn và Đoàn Trạch Minh làm việc xong mới đến đón, lái xe đến Lệ Giang, chia tay nhau.

Trước khi đi, Chu Nhiễm kéo Hạ Sơ Nguyệt sang một bên, An An thấy vậy liền nhìn theo Tiêu Tri Ngôn.

“Bố ơi, mẹ bị bắt đi rồi, bố mau đi tìm đi.”

Chu Nhiễm nghe thấy vậy liền xoa đầu An An, bước chân vẫn không ngừng, nói với anh: “Giáo sư Tiêu, mượn vợ anh một phút không sao đâu nhỉ?”

Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn chạm vào mắt Hạ Sơ Nguyệt, cong mày: “Trả lại nhanh nhé.”

“…”

*

Đến phòng khách sạn Lệ Giang, Hạ Sơ Nguyệt tắm xong bước ra không thấy người đâu, đi về phía phòng khách.

Trên ghế sô pha, cả ba bố con đang chăm chú xem phim hoạt hình “Tây Du Ký”, không ai chú ý đến cô.

Cô vừa định bước tới, trên TV chiếu đến cảnh thần tiên thu phục yêu quái, Tiểu Ngư đột nhiên nói: “Thần tiên lợi hại quá, một phát là thu phục được con yêu quái khó nhằn luôn!”

An An tranh luận: “Đại Thánh mới lợi hại chứ, ông ấy bảo vệ Đường Tăng cả đường đi, thần tiên chỉ thỉnh thoảng xuất hiện giúp đỡ thôi.”

“Không! Không phải thỉnh thoảng đâu, thần tiên lợi hại hơn!”

“Đại Thánh mới lợi hại!”

Hai đứa tranh nhau, cuối cùng hỏi Tiêu Tri Ngôn, đồng thanh: “Bố nói xem!”

Tiêu Tri Ngôn cuối cùng cũng bị cuốn vào cuộc tranh luận này, đỡ trán: “Đều lợi hại.”

Tiểu Ngư không chịu: “Không được bố ơi, bố phải chọn một người!”

“Hai người đều lợi hại ở lĩnh vực của mình, sao có thể so cao thấp được?”

Tiểu Ngư suy nghĩ một lúc, ngồi trên ghế sô pha: “Con vẫn thấy thần tiên lợi hại hơn. Thần tiên cái gì cũng làm được, những việc chúng ta không làm được đều có thể giúp.”

An An: “Vậy bây giờ em muốn về giường ngủ, thần tiên có giúp em được không?”

Tiểu Ngư sốt ruột: “Vậy Đại Thánh của em cũng không được mà! Nhiều việc em muốn làm Đại Thánh cũng không giúp được!”

“…”

“Đừng ầm ĩ, mẹ vẫn đang tắm, nghe thấy tiếng động tưởng hai con cãi nhau đấy.” Tiêu Tri Ngôn nắm lấy tay một đứa kéo ra, “Xin lỗi anh đi.”

An An bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xin lỗi: “Em xin lỗi.”

“Và…”

“An An, xin lỗi em.”

Tiêu Tri Ngôn chưa nói xong, Tiểu Ngư đã xin lỗi trước, Tiêu Tri Ngôn và Hạ Sơ Nguyệt đang lén nhìn từ phía sau đều rất vui mừng.

“Đi ngủ thôi, sáng mai dậy sớm ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn.”

An An: “Bố ơi, bố nói trên đời này có thật sự có thần tiên không?”

Tiểu Ngư cũng mắt sáng long lanh.

Trên ghế sô pha, cả hai đứa đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Tiêu Tri Ngôn.

Hạ Sơ Nguyệt đứng sau cửa cũng đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này thế nào cho tốt. Dù sao đây cũng là giai đoạn trẻ con tò mò nhất, nếu trả lời quá dứt khoát sẽ dễ làm mất tính tích cực, nếu trả lời mang tính gợi mở thì… Trả lời thế nào cũng thấy không ổn. Hạ Sơ Nguyệt còn đang suy nghĩ thì Tiêu Tri Ngôn đã đưa ra câu trả lời.

“Bố cũng không biết trên đời này có thần tiên và Đại Thánh hay không, vì bố chưa từng gặp.”

“Á.” An An và Tiểu Ngư đều có chút thất vọng, không nhịn được mà nói, “Bố ơi, bố thật thà quá vậy?”

Anh khẽ cười, hai tay xoa đầu hai đứa nhỏ, “Mắt thấy còn chưa chắc đã là thật, bố không muốn lừa dối các con. Nhưng bố đã từng gặp thần ở thế giới loài người chúng ta.”

“Thật sao ạ?”

“Thật ạ?”

Hạ Sơ Nguyệt nghiêng đầu, im lặng hỏi.

“Thật.”

Giọng nói của Tiêu Tri Ngôn trong trẻo và ấm áp, vang lên trong đêm tĩnh mịch, thật dễ nghe, thu hút sự chú ý.

“Thần có thể làm được mọi thứ, nhưng không thể ở khắp mọi nơi. Chính vì thần không thể ở khắp mọi nơi, nên đã tạo ra mẹ. Mẹ chính là thần ở thế giới loài người.”

“Các con đã gặp thần tiên từ lâu rồi.”

Tập phim hoạt hình trên TV vừa kết thúc, căn phòng hoàn toàn im lặng.

Khuôn mặt nghiêng của Tiêu Tri Ngôn được ánh đèn ấm áp chiếu sáng, anh ngồi đối diện với hai đứa nhỏ, khung cảnh hài hòa và tươi đẹp.

Ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt lóe lên, cô nhìn cảnh tượng trong phòng khách mà quên cả thở.

Tiểu Ngư vỗ tay: “Đúng rồi! Cô giáo nói, mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra chúng con, mẹ vĩ đại lắm.”

An An: “Vậy bố ơi, chúng ta đợi mẹ tắm xong ra hôn mẹ rồi đi ngủ được không ạ?”

Tiêu Tri Ngôn cong mắt cười: “Được, đợi mẹ tắm xong ra.”

Hạ Sơ Nguyệt sau cánh cửa rón rén quay lại phòng tắm.

Vài phút sau, An An và Tiểu Ngư chạy đến nhào vào lòng Hạ Sơ Nguyệt đang sấy tóc.

“Mẹ ơi mẹ ơi, hôn mẹ!”

Cô giả vờ không biết, ngồi xuống ôm hai đứa trẻ: “Nhiệt tình vậy sao?”

Hai đứa nhỏ hôn lên má cô mỗi đứa một cái, mềm mại gọi cô: “Mẹ ơi, Tiểu Ngư yêu mẹ lắm.”

An An cũng nói: “Mẹ ơi, An An cũng yêu mẹ!”

“Mẹ cũng yêu Tiểu Ngư và An An lắm.”

Nhẹ nhàng ôm lấy chúng, Hạ Sơ Nguyệt tựa cằm lên vai chúng, không hiểu sao mắt lại cay cay.

“Bố đâu rồi?”

Tiểu Ngư kéo tay áo Tiêu Tri Ngôn bên cạnh, “Bố có yêu mẹ không?”

Tiêu Tri Ngôn: “Đương nhiên rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng ở cửa.

“Vậy bố cũng nên hôn mẹ.”

Hai người nhìn nhau ngẩn người, sau đó cô vội vàng dời mắt, giục hai đứa nhỏ đi ngủ.

“Không muốn đâu, sao mẹ không cho bố hôn mẹ?”

Khuôn mặt hồng hào của Hạ Sơ Nguyệt lại đỏ hơn mấy phần, nhìn Tiêu Tri Ngôn bước tới một bước: “Bố xấu hổ, đợi hai con đi rồi bố mẹ hôn trộm.”

Tiểu Ngư và An An ngước mặt lên hỏi người phía sau: “Thật không bố ơi? Bố ngại ạ?”

Tiêu Tri Ngôn dừng bước chân đang tiến lên, đảo mắt qua Hạ Sơ Nguyệt đang nháy mắt với mình, cố nhịn cười gật đầu, “Ừm.”

“Hây, vậy bọn con đi ngủ đây bố nhé, bố đừng quên hôn mẹ đấy ạ.”

Tiểu Ngư ra vẻ cái gì cũng biết, kéo An An ra khỏi phòng ngủ, chỉ còn lại hai người không dám nhúc nhích trong phòng.

“Ngủ… thôi.”

Cổ tay bị anh nắm lấy, Hạ Sơ Nguyệt quay đầu lại, “Không hôn, không hôn.”

“Đã hứa rồi mà.” Bàn tay trên cổ tay trượt xuống sau eo cô, dễ dàng kéo cô vào lòng, “Hôn chỗ nào đây?”

Hạ Sơ Nguyệt ngước mắt đón nhận ánh nhìn của anh: “Anh muốn hôn chỗ nào?”

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, chóp mũi vương vấn mùi hương sau khi tắm.

Hai người dính chặt vào nhau, vị trí tiếp xúc theo nhiệt độ tăng vọt, dần dần lệch khỏi quỹ đạo.

Một đêm triền miên, sáng sớm hôm sau Hạ Sơ Nguyệt như một đám bông gòn, bị Tiêu Tri Ngôn điều khiển rửa mặt xong mới đến sân thượng kính.

“Sao mẹ còn chưa tỉnh ngủ vậy ạ?” An An hỏi, tay nhỏ bé kéo Hạ Sơ Nguyệt, có chút lo lắng, “Mẹ không sao chứ ạ?”

Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu, nhắm mắt theo Tiêu Tri Ngôn đi: “Không sao, buồn ngủ, suỵt.”

Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, Tiêu Tri Ngôn vỗ vỗ vai cậu bé, “Mẹ không sao đâu, hai con nhìn đường đi.”

“Vâng ạ.”

Vừa đến trạm, hơi lạnh ập vào mặt khiến Hạ Sơ Nguyệt lảo đảo, cơn buồn ngủ bị xua tan đi phần lớn. Cô nhìn về phía dãy núi mờ sương, lòng lạnh đi một nửa.

“Lạnh không?” Tiêu Tri Ngôn lấy miếng giữ nhiệt từ trong túi ra đưa cho cô.

“Không lạnh.” Cô vẫn nhận lấy xé ra, “Anh mặc cho em nhiều đồ quá.”

“Có mặc sai chỗ nào không?”

“Không.” Cô gật đầu, vì mặc quá nhiều đồ không tiện nên động tác hơi lớn, trông như con lật đật, “Nhờ có anh đấy.”

Hai người ngồi sát vào nhau trên ghế, An An và Tiểu Ngư chơi đùa phía trước.

Mây mù trước mắt thật sự quá dày, còn hai phút nữa là đến giờ mặt trời mọc, Hạ Sơ Nguyệt tựa vào Tiêu Tri Ngôn, hỏi anh: “Hôm nay có nhìn thấy được không?”

“Chắc là được, đợi thêm chút nữa.” Anh nắm tay cô thử nhiệt độ, thấy ấm áp mới yên tâm.

“Không thấy cũng không sao, sau này còn có cơ hội.”

“Ừm.”

Tiểu Ngư và An An chơi hơi mệt, bước đến, vẻ mặt nặng nề.

“Bố mẹ đừng nản lòng, hôm nay không thấy thì ngày mai vẫn có thể thấy mà ạ.”

“Ừ ừ, mai lại xem.”

Hạ Sơ Nguyệt nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh, giống hệt Tiêu Tri Ngôn, lại giống hệt cô, lòng cô ấm áp.

Rõ ràng hai đứa trẻ cũng dậy sớm, cũng mang theo kỳ vọng, nhưng khi thấy bố mẹ có vẻ không nhìn thấy, lại đến an ủi hai người, giống như vai trò cha mẹ và con cái bị đảo ngược vậy.

Tuổi còn nhỏ mà đã cảm xúc đã ổn định như vậy.

Lớp mây mù mịt không biết từ lúc nào đã được nhuộm vàng, đỉnh núi tuyết ở phía xa cũng lộ ra trong tầm mắt, màu vàng kim dần dần lan rộng.

Cô kéo chặt mũ áo cho hai đứa trẻ, chậm rãi nói: “Vậy hôm nay nhìn thấy rồi, mai còn xem không?”

An An và Tiểu Ngư nhìn nhau, quay đầu lại không khỏi “Wow” lên một tiếng.

Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu Tri Ngôn ở phía sau thấy đáng yêu quá, nhìn nhau cười.

“Đẹp quá, em cũng muốn wow.”

“Wow đi, chỉ có bốn chúng ta thôi mà.”

Cô lắc đầu: “Trẻ con quá, chỉ có trẻ con mới wow thôi.”

Tiêu Tri Ngôn lấy máy ảnh ra, “Chụp tấm ảnh nhé.”

Tiểu Ngư nhảy chân sáo đứng vào vị trí: “Ghi lại lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Nhật Chiếu Kim Sơn!”

An An giơ chữ V: “Nhật Chiếu Kim Sơn!”

Hạ Sơ Nguyệt che miệng nhỏ giọng: “Wow!”

Khóe môi Tiêu Tri Ngôn cong lên: “Không trẻ con chút nào.”

Ống kính dừng lại, Hạ Sơ Nguyệt nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của người bên cạnh vang lên bên tai.

“Đáng yêu.”

***

Lời tác giả:

Đã ghi hết vào sổ tay rồi. Nhiễm Nhiễm và Trạch Minh, thật ra tôi đặt thiết lập là nữ hải vương x lãng tử, đều không sạch nha… Mọi người thật sự muốn xem không, hay là đổi thiết lập?

*Hải vương trong tiếng Trung có nghĩa là “vua biển”, được giới trẻ dùng để chỉ những người có nhiều mối quan hệ tình cảm không rõ ràng, thích “thả thính” cùng lúc nhiều người. Lãng tử chỉ người đàn ông có phong cách tự do, phóng khoáng, thích phiêu lưu và không muốn bị ràng buộc bởi các mối quan hệ ổn định.

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

vong-mot-vong-tron
Vòng Một Vòng Tròn
10/10/2024
gia-thu
Gia Thụ
29/07/2024
mot-ngay-mua
Một Ngày Mưa
06/08/2024
trai-qua-bao-thang-tram-cuu-dau-tinh
Trải Qua Bao Thăng Trầm
10/10/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Ngoại truyện 16"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè