Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 14

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Tình Ánh Trăng
  4. Ngoại truyện 14
Trước
Sau

Sau khi đến đón người ở sân bay, mấy người lên xe xong liền đi thẳng đến nhà hàng. Suốt quãng đường đi cười nói vui vẻ, không khí vô cùng thoải mái.

Sau khi ngồi vào phòng riêng, Hạ Sơ Nguyệt liền nhận ra Khương Lị không có ở đó, cô cứ tưởng là cô ấy sẽ đợi ở chỗ ăn, không ngờ là cô ấy thật sự không đến.

Cô nhìn Chu Nhiễm đang nói chuyện vui vẻ với Đoàn Trạch Minh, đột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Dự án sắp kết thúc, lại gần kỳ nghỉ đông, nên sáng nay người nhà của cô ấy đến, cô ấy đang ở cùng người nhà.”

Giọng nói của Tiêu Tri Ngôn đột nhiên vang lên bên tai, Hạ Sơ Nguyệt nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ.

“Anh là giun trong bụng em à? Em còn chưa hỏi gì mà anh đã biết em đang nghĩ gì rồi.”

Anh cong mày cong mắt, “Ừm, chúng ta tâm linh tương thông.”

Ngón tay đưa qua nắm lấy tay cô.

“Lâu như vậy không gặp mà vẫn không hề xa lạ chút nào.”

“Tiêu Tri Ngôn, anh kiềm chế chút đi!”

Miệng thì nói vậy nhưng đôi mắt to của Hạ Sơ Nguyệt sớm đã biến thành hình trăng lưỡi liềm, vô thức dựa vào người anh.

“Còn chưa đủ kiềm chế sao?” Anh nghiêm túc hỏi, giống như đang thật sự hỏi ngược lại cô.

Hạ Sơ Nguyệt nóng nảy: “Ở sân bay đã ôm, đi xe thương vụ cũng nắm tay, bây giờ còn nắm, như vậy mà gọi là kiềm chế? Vậy nếu anh không kiềm chế thì sẽ như thế nào?”

“Nếu không kiềm chế thì…”

Hạ Sơ Nguyệt liếc anh một cái, đầy ý cảnh cáo.

Nghiêm Phong nói: “Ê ê, đang nói chuyện với hai người đó, thật là.”

Trần Tinh trêu chọc: “Anh Tiêu cứ gặp chị dâu là tai điếc luôn.”

Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu Tri Ngôn không hiểu gì, bốn mắt ngây thơ nhìn Nghiêm Phong.

Nghiêm Phong bất lực lắc đầu, lặp lại một lần: “Tôi hỏi bọn trẻ có kiêng món gì không.”

Tiêu Tri Ngôn đã cầm thực đơn lên, “Tôi xem thử.”

Giây tiếp theo, đưa đến tay Hạ Sơ Nguyệt, hai người trò chuyện vui vẻ như không có ai xung quanh, Nghiêm Phong thở dài, nói chuyện với hai bé Tiểu Ngư và An An đang ngoan ngoãn ngồi đó.

“Hai bé ngoan như vậy, ngồi ngoan chờ món lên đúng không? Bố mẹ thật là, không hỏi chúng ta muốn ăn gì.”

Tiểu Ngư lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, giọng nói nhỏ nhắn ra vẻ người lớn: “Không sao đâu ạ, để bố mẹ chọn đi ạ, con và An An cái gì cũng ăn được hết.”

An An gật đầu lia lịa: “Đúng vậy ạ, con và anh trai rất dễ nuôi luôn.”

Lại một tràng cười vui vẻ, Hạ Sơ Nguyệt đã gọi món xong, Tiêu Tri Ngôn đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, ánh mắt nhìn sang.

Như đang hỏi: Mọi người lại cười cái gì thế?

Đoàn Trạch Minh và Nghiêm Phong giải thích: “Chỉ cần Sơ Nguyệt đến là đừng mong nhìn được mặt bên của lão Tiêu nữa, hai người họ tự động tạo kết giới riêng rồi, căn bản là không nghe được âm thanh nào khác ngoài giọng của đối phương đâu.”

“Tụi tôi có khoa trương đến vậy đâu?” Hạ Sơ Nguyệt là người đầu tiên không tin, “Cậu và Nhiễm Nhiễm cũng vậy mà, nhìn ghế của hai người kìa, nếu không có khe hở thì đã dính chặt vào nhau rồi.”

Liếc thấy Tiêu Tri Ngôn muốn nói lại thôi, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe thấy mọi người trong phòng đồng thanh nói: “Không nhìn lại bản thân mình đi, đến một cái khe hở cũng không chừa kìa!”

Nhìn thấy hai cái lưng ghế dính chặt vào nhau, Hạ Sơ Nguyệt che mặt: “…”

“Không sao không sao.” Tiêu Tri Ngôn tiến lại gần, “Tốt lắm mà.”

Mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm truyền đến, cô ngẩng mặt lên khỏi lòng bàn tay, thấy bàn tay xương khớp rõ ràng đưa đến ly rượu trái cây.

“Đặc sản của quán này, nếm thử đi.”

“Rượu trái cây hả?” Cô cầm lên ngửi thử, đã quên mất vẻ lúng túng vì bị trêu chọc vừa rồi.

“Ừm, rượu hoa hồng. Còn có rượu hoa đào, rượu anh đào, rượu nho xanh nữa, đều mua cả rồi, lát nữa mỗi loại nếm thử một chút nhé?”

“Dạ.”

Hạ Sơ Nguyệt cầm một ly nhỏ lên nhấp một ngụm, ngón tay nhanh hơn một bước so với miệng, chỉ vào ly màu hồng phấn phía trước nói: “Đây là rượu anh đào…”

“Tri Ngôn này, ngày mai kết thúc rồi cậu còn ở lại đây mấy ngày nữa đúng không?” Nghiêm Phong nhận được điện thoại rồi hỏi thẳng, không để ý đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Ngón tay Hạ Sơ Nguyệt đang chỉ vào ly rượu rụt lại, cầm ly rượu bên môi đặt xuống, tưởng rằng Tiêu Tri Ngôn không nghe thấy.

Ai ngờ, anh nhanh hơn cô một bước cầm ly rượu anh đào kia lên, “Ừm, đây là rượu ủ từ anh đào.”

Giọng điệu hơi nhanh khiến cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, Tiêu Tri Ngôn đã nhìn về phía Nghiêm Phong ở vị trí chủ tọa.

Anh đáp: “Còn ở lại mấy ngày nữa mới về, Tiểu Ngư và An An muốn ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn.”

Nghe vậy, Nghiêm Phong gật đầu, nhìn xung quanh rồi nửa đùa nửa thật nói: “Vậy chuyến bay ngày kia sẽ không chỉ có mình tôi về chứ?”

Mọi người cười ồ lên, có người trêu: “Chủ nhiệm Nghiêm, thầy mời cả cô Nghiêm đến đây đi, hai người có thời gian riêng tư thì tốt quá.”

“Đúng đó, đúng đó.”

“Mấy người này, toàn trêu tôi.” Nghiêm Phong xua tay, “Đi mà yêu đương đi, đi đi đi!”

“Ha ha ha ha…”

“Xin lỗi mọi người, tôi mang thức ăn lên ạ.”

Nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, mọi người im lặng hơn. Sau khi món ăn được dọn lên đầy đủ, mọi người không khách sáo mà bắt đầu ăn ngay, dù sao cũng đã làm việc cả ngày, đến bữa tối này thì ai cũng đói meo.

Tiểu Ngư và An An ăn phần ăn trẻ em riêng, hai đứa trẻ ngồi trước bảy cái đĩa và tám cái bát, không làm phiền người lớn.

Hạ Sơ Nguyệt thì không đói lắm, cô uống một hộp sữa trên máy bay nên no đến giờ. Từ tốn ăn vài miếng, cô bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển vị trí, cuối cùng không chịu được nữa thì đấm lưng vài cái.

Tiêu Tri Ngôn nhanh chóng nhìn sang: “Lưng em không thoải mái sao?”

“Hôm nay ngồi lâu quá, không sao đâu.”

Cô đỡ cái gối tựa sau lưng, nghĩ bụng cái gối tựa của nhà hàng này không hợp với ghế chút nào, hoàn toàn không ăn nhập gì cả.

Đang nghĩ thì người bên cạnh đứng dậy, cô nhìn theo mới phát hiện ra ghế của anh không có gối tựa. Nhìn xung quanh, cô thấy ghế của tất cả mọi người ở phía sau lưng đều không có gối tựa.

“Đây.”

Tiêu Tri Ngôn đã lấy một cái gối mới đặt sau lưng cô, “Cái này có đỡ hơn không?”

Bất ngờ là nó thoải mái hơn nhiều so với chỉ có một cái gối lúc nãy.

Cô vui mừng gật đầu: “Em còn đang nghĩ nội thất của nhà hàng này tệ thật, gối tựa và ghế không hợp nhau, hóa ra là anh cố ý chọn.”

Anh không phủ nhận, chỉ nhìn lại vào vị trí lưng của cô: “Nhà hàng mà anh nói ngon miệng chính là nhà hàng này. Hôm đó đi cùng chủ nhiệm Nghiêm, anh đã cảm thấy em ngồi ghế ở đây sẽ cảm thấy không thoải mái.”

“Ra là vậy.”

Cô cong môi, gắp một miếng gì đó kỳ lạ vào bát anh: “Bồi bổ cho anh.”

Tiêu Tri Ngôn ngẩn người, chưa kịp hỏi gì thì Đoàn Trạch Minh đã cười lớn: “Sơ Nguyệt, cậu lại gắp sâu cho lão Tiêu à?”

“Sâu* à?” Cô nhìn vào đĩa, “Đây không phải là đồ chiên…”

*虫子” (chóng zi) trong tiếng Trung có nghĩa là “côn trùng” hoặc “sâu bọ” nói chung. Nó là một từ dùng để chỉ các loài động vật không xương sống nhỏ bé, bao gồm nhiều loại khác nhau. Vì vậy, “虫子” không phải là tên của một món ăn cụ thể, mà là một thuật ngữ chung. Tuy nhiên, ở một số nơi trên thế giới, một số loại côn trùng nhất định được sử dụng làm thức ăn, chẳng hạn như sâu hoặc châu chấu.

Nói đến đây, cô đã thấy mấy cái chân nhỏ xíu: “… Ờm…”

“Ha ha ha, vợ gắp thì cậu ăn hay không ăn đây? Lão Tiêu cậu…” Đoàn Trạch Minh nhìn con sâu xuất hiện trong đĩa của mình, không thể tin được, “Nhiễm Nhiễm, sao em cũng gắp cho anh? Anh không muốn ăn đâu mà!”

Chu Nhiễm cười trộm nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Cái này nhiều protein lắm đấy, tốt hơn mấy loại bột protein anh tập gym uống nhiều. Anh ăn thử đi.”

“Đúng đó, đúng đó, câu này không sai đâu, cả bàn chúng ta, món này là tốt cho sức khỏe nhất đó.”

Nghiêm Phong đứng dậy: “Nào nào, tôi đề nghị mỗi người ăn một con, coi như chúc mừng công việc ngày mai chính thức kết thúc, chúc mọi người sự nghiệp thăng tiến, cuộc sống sung túc như mấy con sâu này!”

“Chủ nhiệm, thành ngữ của thầy là thành ngữ gì vậy.” Trần Tinh trêu chọc, bị Nghiêm Phong lườm cho một cái thì ngoan ngoãn ngay, “Vâng vâng, nào, chúng ta cùng nâng đũa ăn sâu nào.”

Lần này không ai từ chối nữa, dù sao lời chúc này đã được bày ra trước mắt, không người Trung Quốc nào có thể từ chối.

“Vị gì vậy?” Hạ Sơ Nguyệt vẫn còn do dự, mặt nhăn nhó hỏi Tiêu Tri Ngôn.

Tiêu Tri Ngôn nuốt thứ trong miệng xuống, “Thơm.”

“…”

Hạ Sơ Nguyệt nghiêm túc nhìn chằm chằm con sâu trên đầu đũa, vẻ mặt cũng như ra trận.

Thấy vậy, Tiêu Tri Ngôn hòa hoãn nói: “Giống vị của đậu hũ chiên mà em thích ăn.”

“Thật không?” Cô bán tín bán nghi.

“Ăn thử đi.” Tiêu Tri Ngôn đã lấy giấy ra, tiện cho cô nhả ra.

“Được rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt dứt khoát một hơi ăn hết.

“Thế nào?”

Tiêu Tri Ngôn cầm giấy, nhìn chằm chằm biểu cảm của cô không rời mắt, thấy hàng lông mày nhíu chặt của cô giãn ra, thậm chí bắt đầu từ từ thưởng thức.

“Ngon!”

Cô lại gắp một đũa, đưa cho Tiêu Tri Ngôn, “Anh có thích ăn không?”

Anh dùng hành động để trả lời, trực tiếp cắn một miếng, cười nói: “Cái này còn có nước chảy ra nữa.”

Mắt Hạ Sơ Nguyệt sáng lên: “Thật sao? Vậy em nếm thử.”

“Đúng không?”

“Thật nè.”

Hai người ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến mấy người đối diện đang nhìn thấy hết.

Nghiêm Phong nhíu mày: “Tôi có bị hoa mắt không vậy?”

Trần Tinh có biểu cảm y hệt: “Hình như tôi cũng bị hoa mắt rồi.”

Đoàn Trạch Minh mặt mày đau khổ nhả con sâu trong miệng ra, vừa nhìn thấy cảnh này liền nói: “Nguyệt—”

Chu Nhiễm thì không có phản ứng gì, cô ấy biết khẩu vị của Hạ Sơ Nguyệt: “Thật ra cũng không ghê tởm đến vậy đâu, nhỉ?”

Đoạn Trạch Minh, Nghiêm Phong, Trần Tinh đồng loạt lắc đầu.

Chu Nhiễm đỡ trán: “Được rồi.”

Cuối cùng lại nhìn hai người chỉ có nhau trong mắt, lộ vẻ ngưỡng mộ.

Áo bị kéo kéo, Chu Nhiễm nghiêng đầu nhìn thấy đứa trẻ: “Tiểu Ngư à, sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngư nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ lộ ra nhè nhẹ, “Mẹ nuôi, sao mẹ biết không phải An An?”

“Đây là bí mật của mẹ nuôi. Có phải muốn đi vệ sinh không?”

Chưa kịp để cô gọi Đoàn Trạch Minh, áo lại bị kéo một cái.

“Không muốn đi vệ sinh. Con cũng muốn ăn đồ của bố mẹ.”

“Thật hay giả vậy?” Đoàn Trạch Minh nghe thấy động tĩnh liền tiến lại gần, “Trong đó có sâu đó, sâu nhiều chân đó!”

Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không sợ, muốn ăn.”

Đoàn Trạch Minh: “… Một nhà gì đâu không.”

“Ha ha ha ha…”

Sau khi ăn no nê, mọi người lần lượt rời bàn, lên xe về khách sạn. Hạ Sơ Nguyệt đặt một phòng khách sạn, không ngủ cùng phòng với Tiêu Tri Ngôn. Sau khi xuống xe, Tiêu Tri Ngôn xách hành lý chào tạm biệt mọi người, hai người cùng đi về phòng.

Cô giả vờ vô tình hỏi: “Phòng anh ở tòa nào?”

“B.” Tiêu Tri Ngôn cằm hất lên, “Ở đây nè.”

“Ồ, em ở A, nhìn xa ghê.”

Anh nghiêng đầu nhìn, Hạ Sơ Nguyệt chú ý: “Sao vậy?”

“Xa đến mấy anh cũng tìm được em, yên tâm.”

“Ôi giời, em không ngủ cùng anh đâu.” Cô hạ thấp giọng, sợ hai nhóc tì đang nắm tay phía trước nghe thấy, “Đợi anh xong việc rồi nói chuyện sau.”

Đến trước cửa phòng, Hạ Sơ Nguyệt quẹt thẻ, không để ý đến người phía sau. Chỉ cảm thấy bên eo có gì đó khác thường, ngẩng đầu lên thì thấy mấy đồng nghiệp vừa mới chào tạm biệt.

Mấy người hàn huyên vài câu rồi ai về phòng nấy, hai đứa nhóc vào phòng rồi bắt đầu đi loanh quanh, Hạ Sơ Nguyệt đi theo phía sau, Tiêu Tri Ngôn cũng vậy.

Đi được một lúc, Tiểu Ngư quay đầu lại không thấy người đâu: “Bố mẹ đâu rồi?”

An An cũng không biết: “Anh đi rửa mặt trước đi, em đi tìm bố mẹ, rồi lấy đồ ngủ nữa.”

…

Một căn phòng khác, Hạ Sơ Nguyệt bị ép vào tường, ấn tay lên lồng ngực đang đập thình thịch của anh.

“Anh làm gì vậy, bọn trẻ vẫn còn ở đây đấy.”

Vừa lúc đó, tiếng An An vọng tới: “Mẹ ơi, bố ơi, hai người đi đâu rồi ạ?”

“Mau buông tay ra, lát nữa bị bọn trẻ thấy đấy.”

Hạ Sơ Nguyệt căng thẳng hết mức, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không có ý định buông tay.

Anh ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ cô, ánh mắt sâu thẳm, “Đừng lên tiếng.”

Nụ hôn lại rơi xuống, cô cảm thấy tay mình chẳng còn chút sức lực nào để đẩy anh ra.

“Mẹ ơi, con đi lấy đồ ngủ đây, có cần kéo vali của mẹ vào không ạ?”

“…”

Cô đột ngột mở to mắt, ý tứ quá rõ ràng.

Tiếng An An cũng vang lên ở cửa: “Anh ơi, chắc là mẹ đi tắm rồi, phòng kia có đèn sáng kìa, mình kéo hết đồ vào đi.”

“Thế bố thì sao?”

An An nói một cách đương nhiên: “Chắc chắn là tắm cùng mẹ rồi, mình cũng đi tắm chung đi.”

Tiếng bước chân của hai đứa dần xa.

“Phì.”

Hạ Sơ Nguyệt che miệng cười, “Xem anh dạy con thành ra cái dạng gì kìa.”

Tiêu Tri Ngôn không để bụng, ôm chặt lấy eo cô, “Không phải em muốn biết dáng vẻ không kiềm chế của anh sao?”

“Hả?”

Là câu cô hỏi ở nhà hàng.

Anh cúi đầu, tiện thể đóng sập cánh cửa đang hé mở.

“Không kiềm chế là như thế này.”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

mot-ngay-mua
Một Ngày Mưa
06/08/2024
khi-kich-ban-ap-den
Khi Kịch Bản Ập Đến
20/03/2025
ong-chu-no-cho-it-xu
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu
05/09/2024
dai-tieu-thu-gap-rac-roi
Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối
11/05/2025
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Ngoại truyện 14"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè