Thư Tình Ánh Trăng - Ngoại truyện 1
“Tiêu Tri Ngôn, chân em bị chuột rút rồi!”
Trong phòng, giọng nói hoảng sợ bất lực của Hạ Sơ Nguyệt vang lên, “Đau quá, em không với tới được!”
Giây tiếp theo, giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên: “Bên nào?”
“Bên phải… đau quá…”
Lật chăn ra, năm ngón tay Tiêu Tri Ngôn ấn lên bắp chân phải đang co rút, đầu ngón tay xoa bóp.
“Ưm, đỡ hơn rồi.” Hạ Sơ Nguyệt dựa vào gối tựa hơi lệch, cả người trên nghiêng hẳn sang một bên, trán đã đổ mồ hôi.
Tiêu Tri Ngôn từ từ đỡ cô ngồi dậy, rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cô: “Vừa rồi em muốn lấy gì?”
“Muốn uống nước.”
Anh đưa cốc nước trên bàn bên cạnh cho cô, nhưng không để cô tự cầm, mà tự mình cầm cốc cho cô ngậm ống hút.
Uống hai ngụm, Hạ Sơ Nguyệt không uống nữa.
“Anh đừng dọn dẹp nữa, nói chuyện với em đi.”
“Được.” Tiêu Tri Ngôn nắm tay cô đặt trước mặt, ngồi xuống mép giường, “Hôm nay em đã uống viên canxi chưa?”
Cô gãi cằm, “Vừa rồi em định lấy canxi uống đó, ai ngờ lại bị chuột rút.”
Tiêu Tri Ngôn nhìn thấy lọ canxi đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, lấy cho cô: “Tại anh, không nhìn em uống.”
Cuối thai kỳ, Hạ Sơ Nguyệt đi lại bất tiện, chân bị phù nề, buổi tối ngủ không ngon, Tiêu Tri Ngôn ở bên cạnh cũng không ngủ được nhiều, cô không bị thâm quầng mắt mà anh lại bị.
Kỳ Nghiên và Đới Văn Xuân đã đặt trước phòng ở trung tâm chăm sóc sau sinh cho họ, chỉ là Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy ngày dự sinh còn xa nên chưa đến. Đới Văn Xuân sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vừa mắng Hạ Sơ Nguyệt không nghe lời, vừa giục Tiêu Tri Ngôn.
Bà ấy lo lắng mình và chị gái đều sinh sớm trước ngày dự sinh một hai tuần, sợ Hạ Sơ Nguyệt cũng vậy. Hiện tại còn hai tuần nữa càng phải thận trọng, Kỳ Nghiên biết chuyện cũng giục thu dọn đồ đạc. Hạ Sơ Nguyệt không thể từ chối, ngày mai chuẩn bị đến trung tâm chăm sóc sau sinh , Tiêu Tri Ngôn đang thu dọn quần áo, đồ chuẩn bị sinh thì đã thu dọn xong từ sớm.
Vừa rồi anh ở phòng thay đồ bên trong nên không chú ý đến động tác của Hạ Sơ Nguyệt.
“Không trách anh, tại em không muốn uống, viên thuốc to quá.”
Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn dịu dàng, xoa mu bàn tay cô.
Thời gian đầu anh còn chưa phát hiện Hạ Sơ Nguyệt rất không thích uống thuốc viên, có lẽ là do lần đó anh quá nhiệt tình khi cô uống thuốc dị ứng, nên mới gây ra ảo giác này. Gần đây tay chân cô hay bị chuột rút, cũng có triệu chứng thiếu máu, ngoài hai lọ axit folic và DHA thì phải uống thêm canxi và sắt, từ một lọ thuốc biến thành bốn lọ, Hạ Sơ Nguyệt bắt đầu lộ rõ bản chất.
“Sinh em bé nhanh lên thôi, mang thai thật sự rất mệt mỏi.”
Anh đau lòng, chưa kịp nói gì thì tiếng chuông điện thoại của Hạ Sơ Nguyệt đã vang lên.
Là cuộc gọi video của Kỳ Nghiên.
Hạ Sơ Nguyệt bắt máy, gọi bà: “Mẹ.”
“Ơi.”
Kỳ Nghiên cười tủm tỉm, dường như nhận thấy tâm trạng Hạ Sơ Nguyệt tốt hơn.
“Ngày mai mẹ và bố con sẽ ra sân bay đón dì và chú của con, sau đó sẽ lên đón hai đứa, chúng ta cùng nhau đến trung tâm chăm sóc sau sinh.”
“Có cần phải long trọng vậy không ạ? Con và Tri Ngôn đi là được rồi.”
Lời vừa dứt, Tiêu Tri Ngôn đã lên tiếng trước: “Vâng, vậy con và Sơ Nguyệt sẽ ở nhà đợi mẹ.”
Kỳ Nghiên dặn dò thêm vài thứ cần mang theo, rồi bảo Hạ Sơ Nguyệt nghỉ ngơi cho tốt mới cúp điện thoại.
Đặt điện thoại sang một bên, cô khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn anh: “Tiêu Tri Ngôn, anh lại tự ý quyết định thay em!”
Anh cười, kéo tay cô, kiên nhẫn an ủi: “Bây giờ điều quan trọng nhất đối với bố mẹ và chú dì là em, em đi đâu họ chắc chắn cũng muốn đi cùng. Hơn nữa, còn một lý do quan trọng nữa.”
Ánh đèn tô điểm cho hàng lông mày và đôi mắt anh, làm nổi bật vẻ dịu dàng và tình cảm, tôn lên khuôn mặt thanh tú của anh khiến người ta không thể rời mắt.
Gò má Hạ Sơ Nguyệt nóng lên, cô mất tự nhiên hỏi: “Lý do gì?”
“Nếu bố lái xe, anh có thể ngồi cùng em.”
“…” Khóe môi cô cong lên, miệng thì tỏ vẻ khinh thường: “Tiêu Tri Ngôn, anh chỉ được thế thôi!”
Bị vạch trần, người nào đó cũng không biện minh, chỉ khẽ cười, thừa nhận: “Ừ, chỉ muốn ngồi cùng em, vai kề vai.”
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng hai bàn tay đang nắm chặt nhau trên giường, bầu không khí ngọt ngào lan tỏa khắp khung cửa sổ, nhiệt độ lan rộng.
Cô đứng dậy: “Em giúp anh thu dọn đồ nhé.”
Tiêu Tri Ngôn không từ chối: “Vậy anh đi lấy cái ghế.”
“Trong phòng thay đồ có ghế đẩu thấp mà.” Cô nhắc nhở.
“Em ngồi cái đó không thoải mái.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn Tiêu Tri Ngôn đã bê chiếc ghế tựa có thể ngả ra vào: “…”
“Xong rồi, lại đây nào.”
“Vâng.”
Trong phòng thay đồ.
Chiếc ghế được đặt ở vị trí thích hợp, Hạ Sơ Nguyệt nửa nằm nửa ngồi nhìn người đàn ông đang bận rộn lấy quần áo trong tủ ra, gấp gọn rồi bỏ vào vali. Một chiếc vali khác đã được xếp gọn gàng để sang một bên, bên trong là đồ dùng vệ sinh cá nhân và những vật dụng cần thiết được sắp xếp ngăn nắp.
Thu hồi tầm mắt, cô ôm bụng cười khúc khích.
Tiêu Tri Ngôn đang gấp quần áo ở phía trước quay lại nhìn, đuôi mắt bất giác cụp xuống vì không hiểu chuyện gì: “Sao vậy?”
Tiếng cười không dứt, cô cười đến không nói nên lời, xua tay: “Không có gì… ha ha…”
Tiêu Tri Ngôn đi đến. Sợ cô ngửa người cười không thoải mái, anh lấy chiếc gối ôm kê sau lưng cô.
“Em cảm thấy anh giống như người làm công, còn em giống như người giám sát vậy.” Khóe mắt rưng rưng nước mắt vì cười, Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ nói: “Mỗi tháng được trả bao nhiêu tiền công vậy?”
Tiêu Tri Ngôn cong môi: “Bà chủ trả bao nhiêu cũng được.”
“Tính tình tốt như vậy, không biết hiệu suất làm việc thế nào nhỉ?”
Cô chớp mắt, lời nói có ẩn ý.
Tiêu Tri Ngôn nhướn mày, nửa quỳ xuống bên cạnh cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô.
“Ý em là phương diện nào?”
“Mọi phương diện.”
Bị anh chọc cho hơi ngứa, Hạ Sơ Nguyệt rụt cổ lại, đôi mắt cong cong.
Tiêu Tri Ngôn mỉm cười cúi xuống, hôn lên môi cô một cái rồi rời ra, nhưng cổ áo lại bị bàn tay thon thả kia nắm chặt.
“Hửm?”
“Sao chỉ hôn một cái?” Cô không hài lòng, đôi mắt linh động phản chiếu hình ảnh của anh, “Em phải thử nhiều lần mới biết có đáng đồng tiền bát gạo không chứ?”
Ngón tay cô đẩy cổ áo anh ra, chạm vào làn da anh.
Ánh mắt anh tối sầm lại, những ngón tay thon dài siết chặt, giọng nói đầy nhẫn nhịn, “Bây giờ không được, đợi em…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị cô nuốt trọn vào môi, Hạ Sơ Nguyệt không cho anh cơ hội nào nữa, hiếm khi mạnh mẽ như vậy.
“…”
Nằm nghiêng, môi Hạ Sơ Nguyệt sưng vù, Tiêu Tri Ngôn xoa tay cho cô, khẽ cười.
“Cười gì mà cười!” Cô trừng mắt, “Anh thì sướng rồi, em còn khó chịu đây này!”
“Vậy anh hôn thêm nhé?”
Anh nói rồi định tiến tới, bị Hạ Sơ Nguyệt đẩy ra.
“Em đầu hàng được chưa, không dám trêu anh nữa, cuối cùng lại phải tự mình giải quyết.” Cô thở dài một tiếng, đếm thời gian, “Đợi em sinh xong thì biết tay em…”
Tiêu Tri Ngôn cụp mắt xuống, chỉ tiếp tục xoa tay cho cô, khóe môi từ từ cong lên.
Không nghe thấy anh trả lời, Hạ Sơ Nguyệt nhìn sang: “Lén cười cái gì đấy?”
“…”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, bàn tay to lớn của anh ôm trọn bàn tay cô, nắm lấy mạch đập đang nhảy múa, nhiệt độ cơ thể anh làm cho hàng mi cô run rẩy.
Nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ, anh nhìn cô, “Anh rất mong chờ.”
*
Ngày đến trung tâm chăm sóc sau sinh, thời tiết rất đẹp, Hạ Sơ Nguyệt được ánh nắng chiếu vào người rất ấm áp, rất thoải mái.
Đến nơi, mấy người xuống xe. Quản gia của Kim Nguyệt đã đợi sẵn ở đó, dẫn theo mọi người phía sau cúi chào.
“Chào mừng mọi người về nhà, tôi là quản gia của Kim Nguyệt, cũng là quản gia riêng của cô Hạ, mọi yêu cầu của cô Hạ tại trung tâm đều có thể liên hệ với tôi, tôi tên Linda.”
Hạ Sơ Nguyệt lễ phép nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Đây là việc chúng tôi nên làm. Mời đi theo tôi.”
Kỳ Nghiên và Đới Văn Xuân đã gặp cô ấy từ trước, đứng bên cạnh bổ sung thêm cho Hạ Sơ Nguyệt, mọi người được dẫn vào bên trong.
Sau khi lên thang máy đến tầng mười hai, Linda dẫn họ đi qua hành lang dài, đến phòng rồi quẹt thẻ vào, đập vào mắt là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn gần bằng diện tích nhà, căn phòng sáng sủa như một chiếc hộp khổng lồ được ánh nắng chống đỡ.
Linda giới thiệu sơ qua rồi đóng cửa rời đi, Kỳ Nghiên thấy Hạ Sơ Nguyệt thích thì nắm tay cô dặn dò: “Trung tâm chăm sóc sau sinh sau khi con sinh xong, dì con và mẹ đã chọn xong rồi, tốt hơn chỗ này đấy, còn mấy chỗ dự phòng nữa, ở chán thì mình đổi chỗ khác.”
Hạ Sơ Nguyệt do dự một chút, còn chưa kịp nói gì, Đới Văn Xuân cũng đã cười tươi ngắt lời: “Yên tâm đi, đều đáp ứng yêu cầu của con hết, đồ ăn sau sinh ngon lắm.”
Lời vừa dứt, mọi người liền bật cười, ngay cả Tiêu Tri Ngôn cũng cong mắt cười, mặt Hạ Sơ Nguyệt hơi đỏ, trừng mắt nhìn anh, nuốt những lời chưa nói vào bụng.
Sau khi cất hành lý xong, Tiêu Tri Ngôn và Hạ Sơ Nguyệt đi chụp ảnh bầu.
Vì ảnh cưới chụp khi bụng Hạ Sơ Nguyệt còn nhỏ, Đới Văn Xuân luôn cảm thấy màu sắc ảnh hơi lạnh lẽo, với lại hai người bận công việc nên chỉ chụp hai bộ, Kỳ Nghiên nói đợi sau khi sinh xong sẽ chụp bộ mới, còn bây giờ chụp ảnh bầu thì hai bà mẹ nghiêm khắc lựa chọn hơn.
Quá trình quay chụp kéo dài ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, trong phòng thay đồ, khi thay quần áo của mình, Hạ Sơ Nguyệt nằm dài trên người Tiêu Tri Ngôn không muốn động đậy.
Tiêu Tri Ngôn một tay ôm eo cô, để cô lười biếng: “Nghỉ thêm mười giây nữa, nếu không mẹ sẽ giục đấy.”
Hạ Sơ Nguyệt thở dài: “Sao anh không thấy mệt chút nào vậy?”
Anh không trả lời, Hạ Sơ Nguyệt dựa vào vai anh nhắm mắt tự nói: “Mới có ba bộ thôi mà đã phiền phức thế này, đến lúc chụp ảnh cưới và làm đám cưới thì phải làm sao đây? À phải rồi, trước đây em không biết mẹ đặt nhiều trung tâm chăm sóc sau sinh như vậy, lãng phí quá đi.”
“Không lãng phí đâu. Mẹ thấy môi trường ở trung tâm chăm sóc sau sinh tốt, lại có nhiều chuyên gia chăm sóc, tiện lợi hơn chúng ta ở nhà. Lựa chọn nhiều một chút thì em cũng thoải mái hơn, chúng ta cứ thoải mái là được, không cần quan tâm số lượng.”
“Đấy có phải là số lượng đâu? Đấy là tiền đó. Những trung tâm chăm sóc sau sinh như thế này đều phải đặt cọc trước, mẹ tìm chắc chắn toàn loại tốt, tiền đặt cọc…”
“Sơ Nguyệt.” Bàn tay anh đặt trên eo cô siết chặt, nhẹ nhàng vuốt lưng, “Chỉ riêng doanh thu mỗi giờ của công ty cũng có thể mua được vài căn hộ rồi, em đừng coi đây là gánh nặng. Nếu mua được niềm vui cho em, thì chúng mới có ý nghĩa tồn tại.”
Hạ Sơ Nguyệt nghĩ cũng phải.
Cô đã nói chuyện với Chu Nhiễm, cổ phần công ty nhà họ Tiêu cho cô được tính bằng đô la Mỹ, quy đổi ra tiền nhân dân tệ thì số tiền đó lớn hơn gấp mấy trăm lần tổng số tiền tiết kiệm cả đời cô kiếm được trong mười năm. Trong khi cảm thán nhà họ Tiêu giàu có, cô mới nhận ra mình đã lấy một “phú nhị đại*”?
*Phú nhị đại (富二代, fù èr dài) là một thuật ngữ tiếng Trung Quốc dùng để chỉ thế hệ thứ hai của những người giàu có, thường là con cái của các doanh nhân thành đạt.
“Tiêu Tri Ngôn, anh nói lại câu ‘Chỉ riêng doanh thu mỗi giờ của công ty cũng có thể mua được vài căn hộ’ đi.”
Anh khó hiểu: “Hả?” Cuối cùng vẫn nói lại một lần.
Hạ Sơ Nguyệt cười khanh khách, bỏ qua ánh mắt nghi ngờ bắt đầu thay quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cô tìm thấy Đới Văn Xuân, kéo người tránh xa những người khác rồi thần bí nói: “Dì à, giấc mơ hồi thiếu nữ lúc xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo của con khi còn nhỏ đã thành hiện thực rồi.”
Đới Văn Xuân: “Hả, cái gì?”
Hạ Sơ Nguyệt không nói, chỉ cười trộm.
Đới Văn Xuân như có điều suy nghĩ, sau đó vẻ mặt lo lắng, sau khi đưa hai người về trung tâm chăm sóc sau sinh lại kéo Tiêu Tri Ngôn dặn dò: “Dạo này Nữu Nữu xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?”
Tiêu Tri Ngôn phủ nhận: “Không có ạ, con không thấy cô ấy xem.”
“Ồ…” Bà ấy nghĩ ngợi rồi vẫn không nói nhiều, chỉ dặn dò, “Hồi cấp hai Nữu Nữu thích mấy thứ này lắm, nhưng dì xem qua vài trang, chậc chậc, mấy thứ trong đó đúng là không thể chấp nhận được, toàn truyền đạt giá trị quan gì đâu. Bây giờ con bé đã có ý thức rồi, thai giáo quan trọng lắm đấy, đừng để con bé xem mấy thứ đó.”
“Vâng, con biết rồi dì ạ.”
Sau khi tiễn người đi, anh trở về phòng, người trong phòng đã ngủ gật trên chiếc gối tựa lưng trên ghế sô pha. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi lấy dầu dưỡng da cho bà bầu và yến sào.
Anh thuần thục vén áo lên thoa dầu, làm xong mọi thứ mà cô vẫn còn ngủ, Tiêu Tri Ngôn không đánh thức cô, dùng chậu ngâm chân pha nước nóng thêm gói thuốc ngâm chân.
Mười lăm phút sau, anh lấy đôi chân đã bớt phù nề ra lau khô cẩn thận, bế người đặt lên giường đắp chăn, làm xong mọi thứ mới đổ nước rửa chân, đi tắm rửa.
Từ phòng tắm bước ra, người lẽ ra phải đang ngủ lại mở mắt, Tiêu Tri Ngôn lo lắng bước tới: “Có phải lưng lại không thoải mái không? Hay là gối không thoải mái?”
Anh thật sự lo lắng, hối hận vì mình ở trong phòng tắm quá lâu, hai tay thò vào chăn kiểm tra thì bị ngón tay thon dài đột nhiên thò ra nắm lấy.
Vẻ mặt Hạ Sơ Nguyệt có chút khó khăn, đôi mày nhíu lại, như đang cảm nhận điều gì đó.
Cô thở hổn hển, không chắc chắn nói: “Tiêu Tri Ngôn, hình như… phía dưới em bị ướt, có phải vỡ ối rồi không?”
Tiêu Tri Ngôn không còn lo được nhiều như vậy nữa, lật chăn ra quả nhiên thấy quần ngủ dính sát vào bắp chân bị ướt, cả ga giường dưới người cô cũng ướt đẫm.
*
Bệnh viện, phòng chờ sinh.
Hạ Sơ Nguyệt cảm nhận cơn đau khủng khiếp do cơn co thắt tử cung mang lại, lần đầu tiên cảm thấy mình gần cái chết đến vậy.
Trước đây, kinh nguyệt của cô không đều, sau này bị Đới Văn Xuân ép đi khám đông y điều trị mới đỡ hơn chút ít. Cũng vào tháng thứ năm điều trị, cô và Tiêu Tri Ngôn quan hệ… Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, ông trời cố ý để đứa bé trói hai người lại với nhau. Nếu không, cô chắc chắn sẽ không liên lạc với Tiêu Tri Ngôn.
Nghĩ vậy, cơn đau mở tử cung dường như dịu bớt phần nào, nhưng vẻ mặt Tiêu Tri Ngôn bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn cô là bao.
Từ lúc nhìn thấy nước ối vỡ, gọi cho quản gia, liên lạc với hai bên gia đình, rồi đưa người lên xe cấp cứu đến bệnh viện… cả quãng đường chỉ mất sáu phút, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.
“Đau thì cắn anh.”
Anh tách một tay đang nắm tay cô, đưa lên môi cô.
Hạ Sơ Nguyệt đau đến mức chẳng còn sức lực, muốn cười cũng không nổi, “Đừng chọc em cười, đau lắm.”
Tiêu Tri Ngôn lại nghiêm túc, “Anh không đùa, anh nói thật.”
Nói đoạn lại tiến tới gần hơn, Hạ Sơ Nguyệt thật sự cạn lời, đẩy anh ra, “Phiền phức quá, em đã đau rồi còn phải cố sức cắn anh, chẳng phải làm em mất tập trung sao.”
“Anh…”
“Mở mấy phân rồi?”
Đới Văn Xuân bên cạnh nhắc lại lời y tá vừa nói hai phút trước: “Hai phân rồi.”
“Ưm.”
Lại một cơn đau thấu xương, như thể bị nghiền nát, Hạ Sơ Nguyệt cắn môi không nói nên lời.
Bà ấy biết cô muốn hỏi gì, “Năm phút nữa là được tiêm gây tê ngoài màng cứng rồi.”
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Hạ Sơ Nguyệt giãn ra trong giây lát, rồi lại bị cơn đau dữ dội nhấn chìm. Tiêu Tri Ngôn cũng nhìn Đới Văn Xuân, bà ấy ra hiệu bằng ánh mắt.
Hai tiếng rưỡi sau, y tá vào kiểm tra cổ tử cung rồi bắt đầu tiêm gây tê ngoài màng cứng. Hạ Sơ Nguyệt nhìn lên trần nhà, mặc cho Tiêu Tri Ngôn lau mồ hôi, yếu ớt nói: “Đây là năm phút dài nhất em từng trải qua.”
Tay đang lau mồ hôi khựng lại, cô nói: “Dì coi em là trẻ con đấy à, em có tìm hiểu rồi, sinh con lâu nhất có thể mất cả ngày, từ một đến ba phân phải mất sáu tiếng, em thế này là nhanh rồi.”
Y tá đang thu dọn đồ sau khi tiêm xong tiếp lời: “Đúng vậy, tối nay tính cả cô là ba sản phụ, hai người kia đến còn sớm hơn cô, giờ mới mở hai phân thôi, em bé của cô thương mẹ.”
Hạ Sơ Nguyệt gượng cười, “Hy vọng chúng tôi đều sinh thuận lợi.”
Y tá tiêm xong đi ra, Kỳ Nghiên mang sôcôla nóng đến cho Hạ Sơ Nguyệt bổ sung năng lượng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mặc dù đã tiêm gây tê nhưng cơn đau chỉ giảm bớt, vẫn còn những cơn đau nghiền nát khắp người. Đến cuối cùng Hạ Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, bắt đầu kêu nhỏ, bàn tay bị Tiêu Tri Ngôn nắm chặt cả đêm không buông ra.
Ba giờ rưỡi sáng, Hạ Sơ Nguyệt được đẩy vào phòng sinh.
Chuẩn bị lâu như vậy, đột nhiên sắp được thoải mái, cô nghĩ đến đã thấy vui, không còn sợ hãi như lúc đau nữa.
Nằm trên giường, cô nhìn quanh bốn người lớn tuổi, còn có Chu Nhiễm và vợ chồng Tiết Lộ, Tiêu Văn Kỳ vội vã chạy đến, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Tri Ngôn ở bên cạnh.
Đôi mắt người đàn ông nhìn cô sâu thẳm, anh nhếch môi, không nói gì.
Hạ Sơ Nguyệt mỉm cười, an ủi anh: “Cuối cùng cũng được gặp Tiểu Ngư và Tiểu An An rồi.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
Tiêu Tri Ngôn càng cười tươi hơn, cúi xuống, hôn lên mu bàn tay cô.
Khi hai bàn tay nắm chặt cả đêm tách ra, mu bàn tay vẫn còn dấu vết của nhau. Anh vuốt những sợi tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, đầu ngón tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chúng ta ở ngoài đợi em.”
Rõ ràng là lời an ủi cô, nhưng trong giọng nói của anh lại có sự run rẩy khó nhận ra.
Hạ Sơ Nguyệt không nhịn được cười: “Anh lại khóc đấy à?”
Nhớ lại lần phát bệnh đó, người đàn ông dựa vào cổ cô khóc cũng có đôi mắt đỏ hoe như thế này, cũng đến an ủi cô.
Khóe môi cô mím lại, không hiểu sao cũng có chút muốn khóc.
“Được rồi, chuẩn bị vào phòng sinh thôi.” Y tá đứng cạnh cửa nói.
Tiêu Tri Ngôn xoa đỉnh đầu cô, không trả lời câu hỏi đó, dịu dàng gọi cô: “Sơ Nguyệt… đừng sợ.”
Đầu ngón tay đặt trên trán cô run rẩy.
Hạ Sơ Nguyệt nhận ra điều đó nhưng không nói ra, sau khi cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh, cô chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót. Cô dạ một tiếng, nhìn Đới Văn Xuân, nở nụ cười, “Dì ơi, dì cũng đừng khóc nhé, con vào đây.”
“Ừ, chúng ta ở ngoài đợi con.” Đôi mắt Đới Văn Xuân ngập tràn nước mắt.
Cánh cửa phòng sinh đóng lại, hành lang chìm vào tĩnh lặng, lan tỏa âm thầm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dài dằng dặc và hết sức dày vò. Cho đến khi một tiếng khóc lớn vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, sau đó là tiếng khóc thứ hai vang lên còn lớn hơn, hai tiếng khóc chồng lên nhau, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Lúc này, bình minh ló dạng.
Một tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây, chiếu vào cửa sổ đầu tiên, rực rỡ và tươi mới.
“Chúc mừng, là một cặp song sinh trai.”
Mí mắt Hạ Sơ Nguyệt nặng trĩu, khi được đẩy ra ngoài liền nghe thấy câu nói này. Cô khó khăn mở mắt nhìn thấy mọi người vây quanh, ngây người.
“Vất vả rồi, Nữu Nữu.”
Cô đảo mắt nhìn họ, nở nụ cười, cuối cùng nhìn người bên cạnh, nụ cười dần tắt. Cô bĩu môi, nghẹn ngào:
“Tiêu Tri Ngôn, sao anh lại khóc nữa rồi.”