Thư Tình Ánh Trăng - Chương 60
Vụ án của công ty Dược phẩm Danh Sản kết thúc phiên tòa vào tuần thứ hai sau Tết Nguyên Tiêu.
Hạ Sướng Đạt bị kết án bảy năm tù giam và phạt tiền vì tội đánh cắp dữ liệu thí nghiệm có giá trị lớn. Những người liên quan đến dự án chính của công ty dược phẩm thí nghiệm sinh học ADR California bị kết án tù giam và tước quyền chính trị, công ty dược phẩm này cũng bị đưa vào danh sách đen trong các hợp tác dự án y tế.
Vụ án nhận được nhiều sự quan tâm từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc hoàn toàn, tạo nên làn sóng lớn, HC cũng vì vậy mà được hàng chục cơ quan truyền thông tranh nhau phỏng vấn, người đứng đầu Mai Thanh Tuyết càng nổi tiếng hơn.
“Luật sư Mai đâu?”
“Chúng tôi đến phỏng vấn luật sư Mai!”
“Tôi là phóng viên của Tân Xã, xin hỏi luật sư Mai có ở đây không?”
“…”
Quầy lễ tân bị vây kín như nêm cối, điện thoại lên tầng trên không thể gọi được, đành phải trấn an họ hôm nay hết lịch hẹn rồi, hôm khác đến.
Ở bên kia, Mai Thanh Tuyết đang ở phòng họp ngắm bộ móng tay mới làm của mình, trạng thái thả lỏng hoàn toàn như thể không biết dưới lầu có nhiều người tìm mình đến vậy.
“Cô xem con bướm này của tôi có bị lệch không?” Cô ấy đưa ngón giữa ra, “Có phải bị lệch không?”
Hạ Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên từ đống hồ sơ vụ án, liếc nhìn cô ấy rồi không nói gì.
Không nghe thấy câu trả lời, Mai Thanh Tuyết bất mãn, chọc cô: “Ê, cô nói Tiêu Vị bị điều đến chi nhánh Thượng Hải làm giám đốc rồi, vậy vị trí cộng sự đó ai ngồi? Cô hay là tôi? Cô không tò mò à?”
“Bốp.”
Chiếc bút bị ấn mạnh vào đống vụ án, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn lại: “Cô rảnh vậy thì tự mình viết đi.”
“Ấy ấy ấy, sai rồi, sai rồi.” Cô ấy lắc lắc bàn tay trái chưa tháo bột, “Dù gì tôi cũng giúp cô tìm được chồng của Vương Trân Trân mà, cái này giúp cô được việc lớn đó, cô đừng đối xử với người bệnh như vậy chứ.”
“… Vậy cô đối xử với bà bầu như vậy à?”
“Vậy thì làm sao, sếp Cố đầu tư năm mươi tỷ cho HC, người ta chỉ đích danh nói trong đó ba mươi tỷ là dành cho luật sư Hạ, cảm ơn luật sư Hạ…”
“Được rồi được rồi.” Hạ Sơ Nguyệt cắt lời cô, “Anh ấy không biết, chẳng nhẽ cô lại không biết nội tình à? Hai người họ đạt được hợp tác đâu chỉ có mỗi nguyên nhân từ tôi, sếp Cố cũng làm rất nhiều.”
Sắc mặt đùa giỡn của Mai Thanh Tuyết thay đổi, im lặng vài giây rồi nhíu mày, “Ý cô là, sếp Cố cố ý giới thiệu Tiêu Vị vào HC, cố ý để Cố Tây Tây và Tiêu Vị có vướng mắc tình cảm, mục đích là để Lâm Ân cảm thấy anh ta không phải là không thể thay thế? Thiếu một Lâm Ân, sếp Cố sẽ lại nâng đỡ người tiếp theo, mà Tiêu Vị sẽ trở thành… Vậy việc điều anh ấy đến khu Thượng Hải, bề ngoài là thăng chức, thực chất là để nói với Lâm Ân rằng Tiêu Vị không còn uy hiếp nữa?”
Hạ Sơ Nguyệt ngầm thừa nhận, không nói gì, Mai Thanh Tuyết đã tin chắc vào phân tích của mình, vài giây sau, một cơn bão táp ập đến trong đầu cô ấy, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cuối cùng ngượng ngùng nói một câu: “May mà chồng cô chỉ là giáo sư.”
Hạ Sơ Nguyệt: “…”
“Ý tôi là, không thể dây dưa với những gia đình hào môn này, tính toán quá sâu xa.” Nói xong, cô ấy nhìn đồng hồ, “Sao bạn thân của cô còn chưa đến? Không phải nói làm một chuyên mục cho chúng ta sao?”
Hạ Sơ Nguyệt cầm điện thoại lên: “Tôi hỏi cô ấy xem.”
Mai Thanh Tuyết chống cằm nhìn cô.
Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn không kéo rèm bị ánh nắng chiếu thẳng vào, Hạ Sơ Nguyệt ngồi ngược sáng, khuôn mặt nghiêng với đường nét trơn tru, ngũ quan lập thể tinh xảo như mô hình nhân vật được thiết lập sẵn, cúi đầu cũng không thấy cằm nọng, cổ thiên nga thon dài, độ cong khi cúi đầu cũng như được thiết lập sẵn.
Trên khuôn mặt trắng nõn được phủ một lớp phấn hồng nhạt, khi cụp mắt xuống, lông mày và mắt đều dịu dàng hơn vài phần.
Cô ấy tặc lưỡi: “Không nhìn mặt cô thì không thể biết cô có bầu, phúc lợi của HC cho nữ giới thật sự rất tốt, sáu tháng sau, nếu không phải mở phiên tòa thì có thể làm việc tại nhà, sau khi sinh con còn được nghỉ thai sản một trăm ngày, không biết khi nào tôi mới được nghỉ cái phép này.”
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Hạ Sơ Nguyệt xoa xoa bàn tay đau nhức, “Có phải cô cố ý tích góp nhiều cái chưa viết để tôi viết không?”
“Đây là cái kiểu nói gì vậy, không phải cô nói nợ tôi một ân tình sao.” Sau khi sắp xếp tất cả các tài liệu vào một chỗ, Mai Thanh Tuyết cười hì hì, “Luật sư Hạ vất vả rồi, cuối tuần mời cô đi chơi nhé?”
“Không đi đâu, có việc rồi.”
“Việc gì vậy?”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Văn dẫn Chu Nhiễm mang theo thiết bị vào rồi đóng cửa rời đi.
“Ôi trời ơi Sơ Sơ, con trai đỡ đầu của tớ lớn thế này rồi, có phải vất vả lắm không?” Chu Nhiễm muốn ôm một cái mà không biết nên dùng tư thế nào, “Còn chưa nghĩ ra tên sao?”
“Vẫn chưa.”
Hai người đã lâu không gặp, không ngờ Chu Nhiễm không chỉ gầy đi rất nhiều mà còn đen đi, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười tràn đầy sức sống khiến hốc mắt Hạ Sơ Nguyệt chua xót.
Cô giới thiệu cho hai người: “Mai Thanh Tuyết, luật sư Mai. Đây là nhà báo Chu Nhiễm mà tôi đã nói với cô, bạn thân của tôi.”
“Chào cô.”
“Nghe danh đã lâu.”
Sau khi lịch sự bắt tay, ba người ngồi xuống, quay phim đang tìm vị trí đặt máy, Chu Nhiễm đưa đề cương phỏng vấn cho họ xem trước.
Sau khi Hạ Sơ Nguyệt xem xong, Mai Thanh Tuyết vẫn chưa xong, cô kéo tay Chu Nhiễm bắt đầu nói chuyện riêng: “Thực hiện được ước mơ tiền tuyến ở Tây Bắc rồi sao?”
Chu Nhiễm cười cười, thấy Mai Thanh Tuyết nhìn sang thì giải thích: “Tôi đã đăng ký đến Tây Bắc từ trước Tết rồi, hai tháng lắng đọng sau Tết cũng giúp tôi xác định được mục tiêu tương lai, cả người thoải mái hơn hẳn. Người thoải mái thì thành tích cũng tăng lên, cô thấy không, tổng biên tập của tôi rất nghĩ cho tôi, chuyên mục nữ luật sư HC, người đầu tiên ông ấy nghĩ đến là tôi.”
“Tôi đã nghe luật sư Hạ nhắc đến cô bạn thân làm phóng viên của mình mấy lần rồi, nhưng cảm giác phóng viên Chu mang lại cho tôi đúng là không giống những phóng viên khác, tinh thần rất khác biệt.” Trong mắt Mai Thanh Tuyết tràn đầy sự ngưỡng mộ, “Bài báo về kho lương thực Tây Bắc tháng trước tôi đã đọc, rất ấn tượng.”
“Cảm ơn cô.” Chu Nhiễm chân thành nói.
“Chị Chu, máy móc bên em xong rồi.” Nhiếp ảnh gia ở bên cạnh nhắc nhở.
Chu Nhiễm gật đầu, ba người đứng dậy nhận phỏng vấn.
Sau khi kết thúc trời đã tối, Chu Nhiễm đang kiểm tra tư liệu hôm nay, Hạ Sơ Nguyệt ở bên cạnh đợi cô ấy, Mai Thanh Tuyết thì tự giác đưa chìa khóa xe cho cô.
Hạ Sơ Nguyệt hít một tiếng, còn chưa nói gì thì cô ấy đã rụt tay lại, cười hì hì.
“Sao thế, đùa chút thôi mà, đâu có thật sự nỡ để cô bụng to thế này tiễn tôi.” Mai Thanh Tuyết hất mái tóc, “Vậy tôi đi trước nhé, hai người về cẩn thận.”
Cuối cùng lại vẫy tay về phía Chu Nhiễm: “Tôi đi trước đây, phóng viên Chu nhé.”
Chu Nhiễm ngẩng đầu: “Được.”
Bên kia Chu Nhiễm đã kiểm tra xong tư liệu, lại nói thêm vài câu với nhiếp ảnh gia rồi mới đi về phía này: “Ngại quá, lại phải làm thiên tài Tiêu vòng đường đưa tớ về.”
Hạ Sơ Nguyệt nhớ đến dòng chữ cuối cùng trên điện thoại, có chút do dự: “Nhiễm Nhiễm, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ừm? Cậu nói đi, chẳng lẽ hai cậu muốn đi hẹn hò riêng tư à? Cái này chắc chắn tớ không làm kỳ đà cản mũi đâu nhé, tớ đi taxi về cũng được.”
Cô lắc đầu: “Tiêu Tri Ngôn nói, Đoàn Trạch Minh cũng ở trên xe.”
Lần hai người gặp nhau trước khi Chu Nhiễm đi Tây Bắc, trạng thái của cô ấy không tốt lắm, hình như từ sau lần cô đón Coffee về nhà thì quan hệ của hai người họ đã có vấn đề. Nhưng sau khi thấy Chu Nhiễm nhiều lần khẳng định mình không sao, Hạ Sơ Nguyệt cũng không hỏi thêm, sau đó là cô ấy đi Tây Bắc, Đoàn Trạch Minh vẫn như thường lệ.
Nghe vậy, nụ cười của Chu Nhiễm cứng đờ, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô, cô ấy lại xua tay cười: “Ở thì ở chứ sao, dù sao chúng tớ cũng không cùng đường. Hả? Không phải cậu ấy ở khu tập thể sao, ngồi xe của Tiêu Tri Ngôn làm gì?”
“Hình như hôm nay nhà cậu ấy có người sinh nhật, cậu ấy đi nhờ xe của Tiêu Tri Ngôn.” Dừng lại một chút, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy hôm nay thật sự quá trùng hợp, “… Cùng đường với cậu.”
“…”
Chu Nhiễm nhún vai, “Cậu còn lạ gì tớ, cầm lên được bỏ xuống được mà, đi thôi.”
Dưới lầu, Tiêu Tri Ngôn đang đợi bên xe thấy cô ra liền bước tới đón, một tay cầm lấy túi xách của cô, một tay ôm lấy cô. Sau khi chào hỏi Chu Nhiễm, anh dịu dàng hỏi: “Hôm nay em bé ngoan không?”
“Ngoan lắm ạ.” Cô ngẩng mặt lên, ánh sáng chiếu vào mặt cô trở nên dịu dàng hẳn.
Hai người nhìn nhau cười, Chu Nhiễm bên cạnh tặc lưỡi: “Tối nay khỏi ăn cơm rồi, ăn cơm chó no rồi.”
Cô ấy nói xong đã nhanh chân kéo cửa xe, Hạ Sơ Nguyệt vừa định nhắc cô ấy thì thấy cô ấy đã cùng tay cùng chân lên xe.
“Anh có biết hai người đó làm sao vậy không?”
Tiêu Tri Ngôn lắc đầu.
“Thôi, lên xe trước đã.”
“Vâng.”
Cửa xe đóng lại, động cơ khởi động, trong xe tràn ngập sự im lặng ngượng ngùng.
Hạ Sơ Nguyệt cứ nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người ngồi phía sau cách xa nhau cả mét, cô ho khan một tiếng, chuẩn bị phá vỡ sự im lặng này.
“Nhiễm Nhiễm, khi nào cậu đi? Cuối tuần chúng ta đi mua sắm nhé?”
Không đợi Chu Nhiễm nói gì, Tiêu Tri Ngôn đã xen vào: “Cuối tuần dì dẫn chúng ta đi chùa rồi, quên rồi à?”
“Ồ, đúng rồi.”
Cô vừa từ chối lời mời của Mai Thanh Tuyết vì việc này, giờ lại quay lại.
Chu Nhiễm ở phía sau lên tiếng: “Đi chùa làm gì?”
Hạ Sơ Nguyệt: “Đi trả lễ mà.”
Chu Nhiễm biết Đới Văn Xuân thường đến chùa Tuyết Trung cầu duyên, cầu bình an, nên cũng không hỏi trả lễ gì. Còn Đoàn Trạch Minh, người vẫn giữ hình tượng im lặng trên đường, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Trả lễ gì?”
Hạ Sơ Nguyệt vô thức liếc nhìn biểu cảm của Chu Nhiễm, người sau ẩn trong bóng tối và dựa vào cửa sổ, không nhìn rõ biểu cảm gì.
“Trước đây dì của tôi từng cầu duyên cho tôi ở chùa Tuyết Trung, tôi bận công việc nên chưa đi trả lễ được.”
“Ồ, ra vậy.”
Cuối cùng, anh ta lại hỏi: “Nhưng không phải hai người hẹn hò được một năm rồi sao, người nhà không biết à? Sao giờ mới đi trả lễ?”
Cô và Tiêu Tri Ngôn nhìn nhau.
Lời nói dối ban đầu của hai người hiện tại chỉ có Chu Nhiễm biết nội tình.
“Vì có một vị cao tăng sống trong chùa, ông ấy từng xem bói cho tôi. Mấy hôm trước ông ấy bế quan không gặp ai, giờ xuất quan rồi thì đương nhiên phải đến cảm ơn.”
Đoàn Trạch Minh “Ồ” một tiếng dài, lại hỏi: “Không ngờ hai cậu còn tin cái này?”
“Tôi không tin, người lớn trong nhà tin cái này.” Hạ Sơ Nguyệt nghiêng người, “Giáo sư Tiêu có tin mấy chuyện duyên khởi duyên diệt* này không?”
*缘起缘灭 (yuán qǐ yuán miè): Duyên khởi duyên diệt, một khái niệm trong Phật giáo chỉ sự hình thành và tan biến của các mối quan hệ, sự kiện do các yếu tố duyên hợp.
Tiêu Tri Ngôn rời mắt khỏi đèn đỏ chín mươi giây, nhìn sang, đáy mắt như nước: “Tin.”
Cô có chút bất ngờ: “Anh lại tin à?”
Cười khẽ, bàn tay anh đang nắm vô lăng nắm lấy tay cô, ngón tay thon dài vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay cô: “Duyên phận cho anh gặp được em, nên anh tin.”
Ánh mắt rực rỡ, bốn mắt nhìn nhau.
Dưới đầu ngón tay là mạch đập dữ dội vì câu nói này. Nhiệt độ cơ thể chạm nhau, hai bàn tay đang nắm cổ tay cô chồng lên nhau, mười ngón tay đan chặt.
Hạ Sơ Nguyệt cong môi cười, không cảm thấy lời này sáo rỗng, ngược lại sau khi Tiêu Tri Ngôn nói xong càng thấy hay hơn.
Vậy thì cô cũng tin.
Đoàn Trạch Minh ở ghế sau thu hết vào tầm mắt, mặt lạnh tanh: “Đèn đỏ còn mười giây.”
“…”
Xe khởi động lại, Đoàn Trạch Minh lại hỏi: “Vậy cái chùa đó thật sự linh thiêng vậy sao?”
Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu: “Không biết, có lẽ có lòng thành thì linh.”
“Vậy hôm nào tôi cũng đi thử.” Tựa lưng vào ghế, anh ta liếc mắt sang phải.
Hạ Sơ Nguyệt không chú ý đến hành động nhỏ của anh ta, thuận miệng hỏi: “Cậu cầu gì?”
“Cầu nhân duyên.”
Trong gương chiếu hậu, Chu Nhiễm đang bất động dường như quay đầu lại, giọng nói kiên định của Đoàn Trạch Minh vang lên: “Cầu nhân duyên với Chu Nhiễm.”
“…”
Hạ Sơ Nguyệt ngồi ở ghế phụ nhất thời quên mất phải nói gì, giây tiếp theo chỉ nghe thấy Chu Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Đi cái mẹ cậu.”
Đoàn Trạch Minh cười hắc hắc, “Chu Nhiễm, sao cậu chửi người?”
“Chửi cậu đấy, cậu không phải người.”
“Tôi làm sao-”
“Dừng xe!”
Xe dừng vững vàng bên đường, trước khi xuống xe Chu Nhiễm nhanh chóng nói với Hạ Sơ Nguyệt: “Sơ Sơ tớ có việc phải đi trước, tuần sau bay rồi, trước khi đi sẽ nói chuyện với cậu. Tên của bảo bối nghĩ nhanh đi, còn mấy tháng nữa là sinh rồi.”
Nói xong không đợi cô nói gì đã đóng sầm cửa xe, bên kia, Đoàn Trạch Minh cũng bỏ lại một câu rồi vội vàng xuống xe.
Hơi lạnh từ cửa cuốn lên làm tung bay vài sợi tóc, mấy sợi tóc xoay một vòng rồi lại dán vào vai, trong xe chỉ còn lại hai người họ.
Hai người trong gương chiếu hậu đang giằng co, Hạ Sơ Nguyệt nóng lòng, đưa tay định tháo dây an toàn mà có chút bất lực.
“Để họ tự giải quyết đi.” Tiêu Tri Ngôn giữ chặt tay cô, “Chuyện tình cảm, chúng ta không tiện can thiệp.”
Rất lâu sau, cô mới thu hồi tầm mắt: “Ừm.”
Xe rời đi, Hạ Sơ Nguyệt đã không còn nhìn rõ hai người trong gương chiếu hậu. Nhưng cô có thể cảm nhận được, Chu Nhiễm vẫn chưa buông bỏ Đoàn Trạch Minh, nếu không, lúc anh ta kéo tay cô ấy lại lần đầu tiên, người có đai đen taekwondo nào đó sẽ không vung tay hất người ra với lực đạo như vậy.
Gửi tin nhắn cho Chu Nhiễm, bảo cô ấy về đến nhà thì báo cho cô một tiếng. Đặt điện thoại xuống thở phào: “Đi thôi, về nhà ăn cơm!”
“Ừ.”
Hai người khoác tay nhau từ gara lên thì thang máy dừng lại ở tầng một. Ngón tay Tiêu Tri Ngôn gõ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Anh ra ngoài xem chút.”
“Xem gì?” Hạ Sơ Nguyệt không hiểu.
Không lâu trước đây, mỗi khi tan làm, Tiêu Tri Ngôn đi qua tầng một đều nán lại, lúc đó cô bận công việc chỉ hỏi qua loa, bây giờ đã không nhớ anh trả lời thế nào. Bây giờ nghĩ lại thì mới bắt đầu cảnh giác, đi theo anh ra ngoài.
Ở quầy lễ tân có một đôi nam nữ đang nói chuyện với nhân viên lễ tân.
“Đã lâu như vậy rồi mà vẫn đang sửa chữa, hiệu suất làm việc của các người thấp thế à?”
“Đúng đấy, gần nửa tháng rồi.”
Lễ tân: “Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đã nhận được thông tin mới nhất, thư từ qua lại đều ở trong hòm thư, chỉ là vẫn chưa phát theo địa chỉ. Nếu bây giờ hai vị có thời gian thì có thể cùng nhân viên đến hòm thư ở phòng làm việc để tìm.”
“À, chúng tôi không có thời gian, lát nữa chúng tôi đi xem phim, định bụng ghé qua hỏi thăm thôi.”
Lễ tân: “Tối qua hoặc tối mai thư sẽ được phát đúng giờ vào hòm thư theo địa chỉ, hai vị…”
“Thôi được, thôi được, nhanh lên nhé.”
Hai người rời đi, nhân viên lễ tân lại nhìn về phía Tiêu Tri Ngôn: “Xin hỏi anh có cần giúp gì không?”
Tiêu Tri Ngôn: “Có thể dẫn tôi đến văn phòng tìm thư không?”
“Đương nhiên rồi, mời anh đi theo tôi.”
Hạ Sơ Nguyệt ở phía sau: Thư gì vậy?
Năm phút sau, cô ngồi trên ghế nhìn Tiêu Tri Ngôn nói lời cảm ơn rồi đi về phía này.
Anh đỡ cô dậy, đặt mấy lá thư trong tay vào tay cô, một tay ôm eo cô đỡ cô đi chậm rãi.
Nhìn kỹ những lá thư trong tay, cô nhận ra chữ viết trên đó là của Tiêu Tri Ngôn.
“Viết cho em à?”
Yết hầu anh lăn lên xuống, khó che giấu sự căng thẳng: “Ừ.”
Hạ Sơ Nguyệt thấy vậy thì hứng thú: “Viết gì vậy?”
Người đàn ông nắm chặt năm ngón tay, nhận ra mình đang nắm áo của Hạ Sơ Nguyệt vội buông tay ra, ho khan một tiếng: “Thư tình.”
Cô kinh ngạc, đếm số lượng: “Năm bức, nhiều vậy sao?”
“Ừ.” Anh âm thầm siết chặt vòng tay ôm cô, “Nữu Nữu lúc nhỏ, Nữu Nữu thời trung học, Nữu Nữu thời đại học và Nữu Nữu trước khi kết hôn.”
“Còn một bức nữa thì sao?”
Ánh mắt anh lóe lên nụ cười, nhìn cô rạng rỡ: “Gửi Nữu Nữu bây giờ.”
Thang máy yên tĩnh, giọng nói thanh nhuận được phóng đại, vang vọng bên tai. Tai Hạ Sơ Nguyệt nóng ran, cô cụp mắt xuống.
Ánh mắt cô rơi vào những phong thư màu hồng trong tay.
Trên mỗi phong thư đều có nét chữ mạnh mẽ ngay ngắn của anh, giống như lần đầu tiên cô gặp, nhìn chữ như nhìn người.
Đầu ngón tay cô vuốt ve từng dòng chữ, như có nhiệt độ và nhịp tim, cô thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng và sự mong đợi của anh khi viết những dòng chữ này, giống như cô lúc này nhận được thư tình vậy.
“Anh viết lúc nào vậy? Em không biết gì cả.”
“Mỗi tối sau khi làm việc xong, bên cạnh em.”
Cô nhớ lại, “Em tưởng anh đang làm việc, không hề lén lút chút nào, anh không sợ em phát hiện sao?”
Anh cười, những ngôi sao trong mắt chen chúc vào nhau: “Tình yêu của anh dành cho em là quang minh chính đại.”
*
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Hạ Sơ Nguyệt dụi mắt, nửa nằm trên ghế phụ không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngay cả lúc Đới Văn Xuân lên xe cô cũng không biết, đến khi đến chân núi chùa mới được người ta nhẹ nhàng lay tỉnh.
“Ưm?” Cô vừa tỉnh còn chưa tỉnh táo, nhìn rõ người rồi cau mày, lẩm bẩm, “Phiền quá.”
Tiêu Tri Ngôn bị đẩy mặt ra cong môi, kéo tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, khẽ dỗ dành: “Đến chùa rồi, dì xuống xe rồi, chúng ta tỉnh táo rồi xuống xe nhé?”
“Đến rồi à?” Suy nghĩ cuối cùng cũng trở lại, cô nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ rồi hồi thần một lúc lâu, khàn giọng hỏi, “Em ngủ thiếp đi lúc nào vậy?”
“Lúc đi đón dì.”
Anh mở nắp bình giữ nhiệt, “Làm ẩm giọng đã.”
“Không uống nữa, xuống xe thôi.”
Tiêu Tri Ngôn kéo cô lại, “Không vội một lát này đâu.”
Anh đưa cái cốc qua, nước ấm vừa phải.
Hạ Sơ Nguyệt nhấp một ngụm, oán hận trừng anh: “Đều tại anh, viết thư tình tình cảm quá, nửa đêm em mới ngủ được.”
Tiêu Tri Ngôn nhíu mày, nhận ra mình lỡ lời, Hạ Sơ Nguyệt vội mặc áo khoác mở cửa xuống xe. Anh đã đi vòng qua, đỡ lấy cổ tay cô, đưa người xuống vững vàng.
“Tối qua mấy giờ em mới ngủ?”
Cô không nhớ nữa: “Chỉ là cứ nghĩ đến những lời anh nói, không ngủ được thôi.”
Tiêu Tri Ngôn dừng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, cuối cùng nuốt lời định nói vào trong. Im lặng vài giây rồi nói: “Hay là em ngủ bù trên xe đi, nguyện vọng của em anh giúp em trả.”
“Không sao mà.” Cô cười anh làm quá, “Đi thôi đi thôi.”
Chùa Tuyết Sơn bốn bề núi non, địa thế cao vút gập ghềnh, sừng sững trên lưng chừng núi, cây cọ lá bối trăm năm tuổi khổng lồ trước cửa cao vút tận mây xanh, dù đứng dưới chân núi cũng có thể thấy lờ mờ tán cây trên mây.
Hạ Sơ Nguyệt không còn thích hợp vận động mạnh nữa, cô đi qua ba bậc thang liền lên cáp treo lên núi trước, để Đới Văn Xuân và Tiêu Tri Ngôn đi bộ.
Đến chùa, cô được tiểu hòa thượng dẫn đi qua hành lang trước, qua hai điện một gác mới bái Phật. Bái xong lại dẫn về con đường rẽ lúc đến.
Tiểu hòa thượng chắp tay, cụp mắt lạnh lùng nói: “Bạn ở đây đợi người nhà đến là được rồi.”
Hòa thượng nói xong liền đi, Hạ Sơ Nguyệt gọi cậu ấy lại, nhắc nhở: “Xin hỏi, chỗ trả lễ của quý chùa ở đâu?”
“Vừa nãy bái xong là đã trả lễ rồi.”
Hạ Sơ Nguyệt không hiểu, còn muốn hỏi lại, đối phương lại cúi người: “A di đà Phật. Sư phụ đã nói, trước Phật chỉ quỳ tín đồ. Tiểu hữu ý chí kiên định, gặp dữ hóa lành, việc làm đều là do bản thân, nên nguyện này không cần trả.”
Cô đứng tại chỗ, nghiền ngẫm câu nói này, không cản tiểu hòa thượng rời đi nữa.
Lúc này, một vệt sáng vàng lóe lên trước mắt, cô nheo mắt lại, mới nhìn thấy ngọn núi cao chót vót ở phía xa.
Chùa Tuyết Trung ở lưng chừng núi, tuy bốn bề là núi bao quanh nhưng nơi đây lại bằng phẳng và rộng rãi. Vị trí Hạ Sơ Nguyệt đứng hướng về phía đông, vừa vặn có thể nhìn thấy từng lớp sóng vàng được ánh bình minh nhuộm thắm, ẩn hiện giữa những dãy núi xanh biếc, khiến người ta không phân biệt được đó là mây từ trên trời sà xuống núi cao, hay là mây từ trong núi bay ra.
Làn khói xanh lơ lửng theo gió bay lên, như mây như biển, bao phủ phương đông.
Cô cứ đứng yên tại chỗ, nhìn mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông, cho đến khi ánh sáng của nó hoàn toàn xuyên qua tầng mây chiếu xuống người cô, cũng chiếu sáng những chồi non xanh mướt lay động nhẹ nhàng sau lưng cô.
Mải mê ngắm cảnh, cô không hề chú ý đến việc Tiêu Tri Ngôn đã tìm đến từ hành lang dài bên kia.
Anh nắm lấy tay cô, đứng bên cạnh cô nhìn về phía cô đang ngắm.
“Dì đâu ạ?”
“Đang nghe thiền ở Tàng Kinh Các. Vị hòa thượng nhỏ dẫn anh đến nói, có thể lặng lẽ đến cây la hán sau điện Dược Vương.”
“Hay quá.”
Dù sao cũng rảnh rỗi, Hạ Sơ Nguyệt nắm chặt tay anh, hai người rời đi.
Cuối hành lang, hai người vòng qua cột đỏ đi về phía đầu bên kia, ẩn hiện giữa rừng cọ lá bối, hai người dần lộ diện.
Chiếc áo cà sa được ánh nắng chiếu vào càng thêm đỏ thắm, phấp phới trong gió, người đứng trước mặt dừng lại, đồng tử đen như đá hắc diện dưới bộ râu trắng:
“Điềm lành mây tốt, ngẩng đầu thấy hỉ sự. Văn Xuân tiểu hữu, con cũng nên bước đi trên con đường thông thiên kia rồi. Cứ bước về phía trước, bước đi đi, đừng quay đầu lại.”
*
Tán cây rộng lớn treo đầy dải lụa đỏ đang lay động phát ra âm thanh, tiếng xào xạc rất dễ nghe.
Màu vàng của mây trên trời đã tan biến, ánh nắng không bị sương mù che khuất chiếu sáng từng tấc cây, từng chiếc lá.
Hạ Sơ Nguyệt ngắm nghía cái cây này hồi lâu, hỏi anh: “Anh nói xem, cái cây này lớn tuổi hơn hay cái cây lớn ở cửa lớn tuổi hơn?”
Tiêu Tri Ngôn ngẩng đầu, “Cây này đi.”
Cô nghiêng đầu, “Anh thấy được vòng năm của nó à?”
“Không thấy. Chỉ là ở giữa nơi ồn ào náo nhiệt, lại gánh vác nguyện vọng của mọi người, khó tránh khỏi hòa nhập vào thế gian, cũng dùng thời gian của chúng ta.”
Hạ Sơ Nguyệt không hiểu lắm, cô chỉ thấy dải lụa đỏ đung đưa theo gió rất đẹp, như đang gánh vác hy vọng của thời gian.
“Hai vị đến cầu nguyện à?”
Người bán dải lụa đỏ và thẻ phúc lành ở cửa treo đầy thẻ phúc lành đi tới, “Cầu bình an hay sự nghiệp hay hạnh phúc hôn nhân? Quét mã thanh toán ở đây.”
Nghe đến câu cuối cùng cô không nhịn được cười, sau đó lại cảm thấy nơi nào rời khỏi đồng tiền cũng không chuyển động được, hà tất cười nhạo người khác.
“Đi thôi, cầu một tấm thẻ bình an.”
“Được.”
Nhận lấy thẻ phúc lành, Hạ Sơ Nguyệt chỉ viết tám chữ đơn giản rồi không có việc gì làm, đột nhiên một tiếng kêu thu hút sự chú ý. Cô tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy con chim đậu trên cành cây.
Con chim đó rất kỳ lạ, chỉ có đầu là màu trắng, lông toàn thân màu tối, đứng trong bóng cây khiến người ta khó phân biệt được là lá cây hay chim.
“Viết xong chưa?”
Cô hoàn hồn, “Viết xong từ lâu rồi.”
Hai người bước lên phía trước, tìm đúng vị trí rồi cùng nhau ném lên.
Chỉ thấy hai dải lụa đỏ vẽ nên đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó cùng tần số rơi xuống cùng một cành cây.
Cành lá rung rẩy, con chim đang đứng hót vỗ cánh bay đi. Sau khi lượn vòng trên tán cây, nó đậu xuống cành cây vừa mới đứng vững.
Trên đường về, hai người nắm chặt tay nhau, sóng bước bên nhau.
“Tiêu Tri Ngôn.” Cô đột nhiên lên tiếng.
“Ừm?”
“Em nghĩ ra tên cho con rồi.”
“Tên gì?”
“Tiêu Hạ Du, Tiêu Hạ An.” Cô bước chân nhẹ nhàng, “Thế nào?”
Tiêu Tri Ngôn lẩm bẩm, nhanh chóng hiểu ra ý cô: “Bình an hỉ lạc, tuế tuế hoan du*.”
*Bình an vui vẻ, năm tháng hạnh phúc.
“Ừm, thế nào?”
“Anh thích.” Anh gật đầu nhìn sang, “Giống với những gì viết trên thẻ phúc của anh.”
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày, đôi mắt cong lên.
“Thẻ phúc của em viết gì?”
“Không nói cho anh biết.”
“Vậy anh cũng biết.”
“Anh biết? Anh lừa em đấy à, anh nói em nghe xem.”
Dưới ánh mắt của Hạ Sơ Nguyệt, khóe môi Tiêu Tri Ngôn cong lên, trong mắt chỉ có cô.
Từ từ mở môi, giọng nói trong trẻo:
“Anh đoán…”
“Chúng ta viết giống nhau.”
Ống kính kéo ra xa.
Tán cây rung rinh lay động theo tiếng chim hót, nhìn kỹ, con chim đầu trắng tượng trưng cho mọi điều tốt đẹp vươn móng vuốt gãi gãi bộ lông trắng trên đầu rồi đứng vững lại.
Dưới móng vuốt của nó, hai dải thẻ phúc đỏ buộc vào nhau va chạm lẫn nhau, bên trên cùng viết tám chữ với nét chữ khác nhau.
[Bình an vui vẻ, năm tháng hạnh phúc.]
-Xong phần chính-
***
Lời tác giả:
Vẫn chưa kết thúc toàn bộ đâu, những phần chưa viết sẽ được đặt trong ngoại truyện nhé~ (cảm giác vẫn còn nhiều lắm, có lẽ sẽ viết đến 350.000 chữ lận (không phải đâu))
Nội dung thư tình chỉ có Sơ Nguyệt biết thôi, xem như là một chút tâm tư nhỏ, nên nội dung sẽ không công khai đâu nhé!