Thư Tình Ánh Trăng - Chương 6
Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Tri Ngôn, Hạ Sơ Nguyệt đang ôm bụng cuộn tròn trên ghế sô pha, tay chân đau nhức đến co rút và vùng bụng quặn thắt khiến cô không còn sức để với lấy điện thoại trên bàn trà.
Mãi đến khi tiếng chuông reo lên lần thứ hai, rốt cuộc thì Latte cũng với được điện thoại, ngậm lấy đưa đến bên tay Hạ Sơ Nguyệt.
“Tiêu Tri Ngôn.”
Giọng nói yếu ớt như thể có thể bị gió bên tai thổi tan ngay lập tức khiến thần sắc Tiêu Tri Ngôn lập tức căng thẳng, chân trái vừa bước lên bậc thềm suýt chút nữa loạng choạng.
Cổ họng anh nghẹn lại: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi… tôi đau bụng.”
*
Phòng cấp cứu, Hạ Sơ Nguyệt vô định ngồi trên ghế.
Trên đường đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, ai ngờ càng đến gần bệnh viện, cơn đau bụng càng giảm, thậm chí lúc này hoàn toàn không có cảm giác gì…
“May mà đưa đến kịp thời, nếu mà muộn chút nữa thì thần tiên cũng khó cứu, còn đang làm cha làm mẹ mà, trông cậu là thanh niên cũng thật thà ổn trọng lắm, hóa ra lại là người cố chấp? Tôi không tin dạo này cảm xúc vợ cậu dao động lớn mà cậu không cảm nhận được chút nào đấy? Thức đêm, lao lực quá độ đều sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi, dẫn đến sảy thai, biết không? Mấy cái này đều là kiến thức cơ bản, đến cả mấy cái này cũng không biết, cậu làm chồng làm cha kiểu gì vậy?”
Lời trách móc của bác sĩ kéo cô trở về thực tại.
Ánh đèn lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện chiếu lên bờ vai người đàn ông đang cúi đầu, vô hình trung phủ thêm một tầng ánh sáng chói mắt.
Hạ Sơ Nguyệt chưa từng thấy Tiêu Tri Ngôn bị trách mắng. Ở trường đại học, anh luôn là thiên tài trong miệng thầy cô, không bao giờ mắc lỗi, càng không có cơ hội mắc lỗi.
Dường như anh mãi mãi đứng trên đỉnh núi, là người may mắn dễ dàng đạt được thành công.
Hạ Sơ Nguyệt không ngờ có một ngày, anh sẽ bị mắng trước mặt cô, không hề biện minh nửa lời.
Rõ ràng không phải lỗi của anh, anh lại một mực gánh vác.
Cửa sổ bên hông anh bị màu mực đen lấp đầy, làm nổi bật độ cong hơi hạ thấp của thân hình thẳng tắp ấy. Không hiểu sao, Hạ Sơ Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến con hạc bị thương, đậu bên bờ suối trong vắt, cúi đầu rỉa lông.”
Một cảm xúc khó tả trào dâng, cô cắn môi dưới quay mặt đi.
Có lẽ thái độ nhận lỗi của Tiêu Tri Ngôn tốt, không giống những người nhà trốn tránh trách nhiệm đã từng gặp, bác sĩ dặn dò vài câu rồi bỏ qua cho anh.
“Nhập viện theo dõi một đêm. Nhớ lúc trông đêm đừng ngủ quên đấy, nhìn vợ cậu gầy thành cái gì rồi kìa, dinh dưỡng phải đủ vào, có thai rồi mà còn không để ý gì cả, quan tâm hơn chút đi.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi nhớ rồi.”
Trước khi đi, bác sĩ còn nhìn Tiêu Tri Ngôn, không chỉ vì thái độ khiêm tốn tiếp thu của anh, mà còn vì khuôn mặt đó, ông luôn cảm thấy mình đã gặp ở đâu rồi, hơi quen mắt.
Tiếng bước chân biến mất, Tiêu Tri Ngôn cầm tờ bệnh án đi tới, nhìn khuôn mặt đã hồi phục sắc khí hơn lúc nãy, hỏi: “Còn đau không?”
Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu.
Cô hơi mất tập trung, suy nghĩ bị câu nói vừa rồi của bác sĩ kéo đi.
Suýt chút nữa cô đã bị sảy thai.
Đưa tay xoa bụng dưới, ở đó không có cảm giác gì cả, nhưng trong lòng cô cảm nhận rõ ràng, dường như có một phản ứng đang nhen nhóm dưới lòng bàn tay mình.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Vậy, nếu tối nay đứa bé bị sảy, phản ứng của Tiêu Tri Ngôn sẽ như thế nào?
“Đi đâu?” Tiêu Tri Ngôn ngăn Hạ Sơ Nguyệt chuẩn bị đứng dậy, nhắc nhở, “Bác sĩ nói phải nhập viện theo dõi.”
Tiếng ư ử của Latte trước khi cửa đóng lại vang vọng bên tai, cô trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, tôi không sao rồi.”
Dời tầm mắt đến khuôn mặt Tiêu Tri Ngôn đang chuẩn bị lên tiếng, cô do dự vài giây rồi hỏi, “Nếu như đứa bé không còn, có ảnh hưởng đến quyết định của anh không?”
Trong phòng nghỉ cấp cứu chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức Hạ Sơ Nguyệt nghi ngờ mình nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Tri Ngôn khựng lại nửa nhịp. Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, cô đã nghe thấy tiếng phủ nhận không chút gợn sóng và kiên định, ngẩn người.
“Tại sao?”
“Cô Hạ Sơ Nguyệt phải không? Phòng bệnh chuẩn bị xong rồi, đi theo tôi nhé.” Sự xuất hiện của y tá cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Không mấy tin tưởng câu trả lời của Tiêu Tri Ngôn, Hạ Sơ Nguyệt vẫn còn đang hoang mang đã bị Tiêu Tri Ngôn cẩn thận đỡ dậy đi về phía phòng bệnh, nửa đường cô mới phản ứng lại, giãy giụa.
“Tôi không nhập viện đâu, Latte còn ở nhà, tôi ra ngoài vội quá, phải nhanh chóng về — ọe –”
Nắm trong tay vạt áo quen thuộc, cùng với đường nét cánh tay bị siết chặt dưới bàn tay, Hạ Sơ Nguyệt từ từ đứng thẳng dậy, nhìn vệt nước bọt dính trên quần tây, chỉ cảm thấy thái dương giật giật.
Ngước mắt đánh giá sắc mặt Tiêu Tri Ngôn, nhưng đương sự lại như thể người bị bẩn không phải quần của mình, không đẩy cô ra, ngược lại còn rút giấy ăn đưa tới.
“Cảm ơn. Xin lỗi, quần áo của anh tôi sẽ đền.” Nghĩ tới điều gì đó, cô bổ sung, “Còn áo khoác lần trước anh để lại cho tôi, đã giặt khô rồi, ở trong xe của tôi.”
“Không cần.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn người đàn ông thản nhiên lau quần của mình, nhíu mày.
Đây có phải là Tiêu Tri Ngôn đã cùng cô trải qua một đêm phong ba hôm đó không?
Ngồi xuống giường bệnh, Hạ Sơ Nguyệt nghe y tá nói những điều cần chú ý, có lẽ vì lo lắng cho Latte, sự kiên nhẫn cuối cùng của cô đã cạn kiệt, chống tay vào mặt giường muốn đứng dậy.
“Tôi đã nói là tôi không sao rồi mà, tôi không nhập viện, tôi muốn về nhà!”
“Xin cô kiểm soát cảm xúc, đừng kích động mạnh, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé và sức khỏe của cô đấy.” Y tá muốn giữ Hạ Sơ Nguyệt lại, nhưng phát hiện người bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
“Đừng vội, lát nữa sẽ về nhà.”
Vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, giọng nói dịu dàng của Tiêu Tri Ngôn vang lên bên tai, xua tan cảm xúc đang dâng trào của cô.
Không còn quan tâm đến việc giọng nói có lớn hay không, Hạ Sơ Nguyệt nhìn anh, nắm chặt tay anh, lý trí giải thích: “Tôi không giận dỗi, chúng ta đi đột ngột quá, không biết Latte ở nhà lo lắng đến mức nào rồi, tuyệt đối không thể ở bệnh viện qua đêm. Bụng tôi không còn đau nữa, một chút khó chịu cũng không có, căn bản không cần thiết phải ở lại bệnh viện!”
“Tôi biết.”
Giọng nói của Tiêu Tri Ngôn giống như cơn gió nhẹ nhàng, thổi qua, quét đi bóng mây che khuất tầm nhìn của Hạ Sơ Nguyệt, giúp cô nhìn rõ bản thân.
Cơ thể căng thẳng của cô thả lỏng.
Không biết tại sao, cô lại tin lời Tiêu Tri Ngôn, tin anh nói được làm được.
Thấy hơi thở gấp gáp của Hạ Sơ Nguyệt đã bình ổn lại, Tiêu Tri Ngôn cũng yên tâm. Vẫn giữ tư thế cúi người, anh nhìn y tá: “Theo dõi hai tiếng có được không?”
Y tá lộ vẻ khó xử, vì quan tâm đến cảm xúc của Hạ Sơ Nguyệt nên cũng không lập tức từ chối: “Tôi phải hỏi ý kiến bác sĩ.”
“Làm phiền rồi.”
Sự rời đi của y tá khiến căn phòng bệnh trở lại yên tĩnh, cũng giúp Hạ Sơ Nguyệt nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Trong phòng bệnh có tổng cộng ba giường, họ ở giường gần cửa sổ, giường giữa trống, giường gần cửa ra vào là một cặp nam nữ. Bụng người phụ nữ to một cách kỳ lạ, lúc Hạ Sơ Nguyệt nhìn thấy, cô quên thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt mỉm cười của người phụ nữ.
“Đừng sợ.” Trên mặt cô ấy là nụ cười hạnh phúc, đưa tay vuốt bụng, “Là song thai, nên bụng mới to hơn nhiều.”
Dù sao sự đường đột của mình cũng bất lịch sự, nhưng lời giải thích của người phụ nữ đã cắt ngang lời xin lỗi bên miệng Hạ Sơ Nguyệt, chỉ có thể mỉm cười đáp lại, mở đầu câu chuyện: “Có phải… sắp đến ngày dự sinh rồi không?”
“Đúng rồi, trong hai ngày này thôi.” Chồng người phụ nữ chen vào, vẻ mặt vui mừng muốn tràn ra, “Như vậy cô ấy cũng có thể ‘dỡ hàng’ rồi, thoải mái một chút, mang thai mười tháng, làm mẹ không dễ dàng, thời gian này thật sự vất vả cho cô ấy.”
Người phụ nữ trách yêu, nhưng khóe môi tràn ngập nụ cười: “Sao anh lại nói về con như vậy, cẩn thận nó nghe thấy không vui, lại hành hạ em.”
Có lẽ nhận ra vẫn còn người khác ở đây, cả hai dừng lại đúng lúc, người phụ nữ lại chuyển tầm mắt sang Tiêu Tri Ngôn bên cạnh, cùng với bàn tay họ đang nắm chặt, cười nói: “Anh xem người ta kìa, kín đáo bao nhiêu, hành động thể hiện tất cả, không giống anh, chỉ giỏi nói miệng.”
Người đàn ông không phục nhìn sang, Hạ Sơ Nguyệt cũng ngơ ngác.
Sao lại nói như vậy?
“Trời ạ! Chẳng phải chỉ là nắm tay thôi sao! Nào nào nào, đưa tay cho anh nào!”
“Bộp!”
Tay Tiêu Tri Ngôn bị Hạ Sơ Nguyệt hất ra.
Không biết cô đã dùng bao nhiêu sức, đến nỗi Tiêu Tri Ngôn không hề phòng bị, bị lực quán tính đẩy tới, đập vào thành giường.
“… Xin lỗi nhé.”
Hạ Sơ Nguyệt cắn tay, theo bản năng liếc nhìn vết bẩn trước chân anh, nhắm mắt lại.
Hôm nay thật sự không hợp làm việc gì!
“Không sao.”
Một tiếng đáp lại nhẹ bẫng từ trên đầu vọng xuống, Hạ Sơ Nguyệt tăng nhanh tần suất cắn, cho đến khi liếc thấy điều gì đó, cổ tay cô bị nắm lấy, ngón tay cái trong miệng cũng theo đó rời khỏi môi.
“Anh làm gì vậy?”
Anh cúi người, có lẽ vì động tác cúi đầu mà họ gần nhau vô cùng, gần đến mức Hạ Sơ Nguyệt mơ hồ ngửi thấy hơi thở trên người anh, còn có hơi thở phả trên đỉnh đầu cô.
Cổ tay cô nằm trong lòng bàn tay anh, bàn tay to lớn càng làm nổi bật bàn tay nhỏ bé của cô, sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ kích thích nhãn cầu của Hạ Sơ Nguyệt.
Mặt cô nóng lên, còn chưa kịp rời mắt, anh đã buông xuống hai chữ.
“Rất bẩn.”
“…”
Lời nói tôi không chê còn chưa kịp thốt ra, không biết Tiêu Tri Ngôn lấy đâu ra một gói khăn ướt, nhét vào lòng bàn tay cô.
“Lau đi.”
Tay được buông ra, nhưng hàng lông mày đang cau lại của Hạ Sơ Nguyệt vẫn chưa giãn ra.
Sao lúc thì bị coi như học sinh cá biệt khiến người ta đau đầu, lúc lại thành gà con lớp mầm non không biết gì về vệ sinh thế này?
Trong mắt anh cô là đồ ngốc à?
Ngọn lửa giận dữ vừa định bùng lên, lại bị người giường đối diện cắt ngang.
“Chắc là thai còn nhỏ nhỉ? Tôi nhìn bụng còn chưa lộ rõ, sao đã phải nhập viện rồi? Có phải trong người không khỏe không?”
Tiêu Tri Ngôn tiếp lời: “Đúng, mới bốn mươi chín ngày.”
Động tác lau tay của Hạ Sơ Nguyệt chậm lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tri Ngôn, chỉ nhìn thấy cằm anh.
… Nhớ rõ ràng như vậy.
“Ôi chao, thế thì không được rồi, phải coi trọng đấy!” Vợ chồng kia vừa nghe sắc mặt đều thay đổi, “Phải để ý nhiều hơn, ba tháng đầu là quan trọng nhất, cũng là dễ xảy ra sai sót nhất, không được qua loa đại khái đâu đấy.”
“Đúng đúng đúng.” Người đàn ông vội bổ sung, “Người anh em, tôi thấy tuổi hai người trẻ hơn chúng tôi, tôi đây lấy kinh nghiệm người đi trước nhắc nhở một câu, đừng vội, ít nhất phải đợi ổn định rồi mới… đúng không? Nhịn đi, đàn ông cả, tôi hiểu mà.”
“…”
“…”
“Hạ Sơ – Ủa?”
Cô y tá vừa rời đi nhìn hai người mặt đỏ tía tai dừng lại một chút, mới nói: “Bác sĩ nói theo dõi thêm nửa tiếng nữa, không có vấn đề gì thì hai người có thể đi.”
Khẽ ho khan một tiếng, biểu cảm Tiêu Tri Ngôn không được tự nhiên: “Làm phiền rồi.”
Hạ Sơ Nguyệt cũng bắt chước theo.
Y tá: …?
Nhiệt độ điều hòa trong phòng bệnh này cũng không cao mà.
…
Khi ngồi lại vào chiếc xe địa hình màu đen, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy những chuyện vừa xảy ra đều là một giấc mơ. Tâm trạng hoàn toàn khác so với lúc nãy, nhưng vẫn là con đường cũ.
Nhìn sang ghế lái, Hạ Sơ Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng không biết mở lời như thế nào, dường như sự cố trong phòng bệnh đã bao trùm lấy hai người bằng một hình thái kỳ lạ, tước đoạt quyền giao tiếp của họ.
“Khụ khụ.”
Thấy Tiêu Tri Ngôn liếc nhìn, Hạ Sơ Nguyệt che môi: “Tối nay cảm ơn anh.”
“Nên thế.”
Chủ đề kết thúc, Hạ Sơ Nguyệt không tin: “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi?”
Trong lòng đã có đáp án, nhưng không hiểu sao, bây giờ cô chỉ muốn nghe anh thừa nhận tận miệng.
“Thật sự.”
“…”
Ngắn gọn đến mức khóe miệng Hạ Sơ Nguyệt giật giật, cô kiên nhẫn hỏi: “Lý do của anh là gì?”
“Về nhà nói.”
“…”
Khốn kiếp!
Cảm tình cô ấy ấp ủ nửa ngày trời, nghĩ ra màn chào hỏi mở đầu hay ho vậy mà lại đang lãng phí thời gian sao? Rõ ràng người ta có muốn nói chuyện đâu?!
Trừng mắt nhìn Tiêu Tri Ngôn đang lái xe, anh chăm chú nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa đang bùng cháy trên đầu ai đó.
Lý trí ít ỏi còn sót lại khiến Hạ Sơ Nguyệt không cam lòng quay mặt đi, sợ rằng mình không nhịn được sẽ đánh người ta một trận, sau đó cả xe ba mạng.
Trong xe im lặng một lúc, thấy sắp đi qua cửa hàng tiện lợi phía trước khu dân cư, Tiêu Tri Ngôn lên tiếng.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Hạ Sơ Nguyệt lại trừng mắt nhìn anh, không chút khách khí: “Về nhà rồi nói!”
“…”