Thư Tình Ánh Trăng - Chương 59
Con ngươi Hạ Sơ Nguyệt hơi co lại.
Tần Thái vẫn chưa kịp phản ứng: “Tri Ngôn cậu ấy…”
Đới Văn Xuân thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, biết Hạ Sơ Nguyệt đã hiểu ra, bà không quan tâm đến những gì người bên cạnh nói nữa, mà nhìn về phía Tiêu Tri Ngôn: “Giáo sư Tiêu không có gì muốn nói sao?”
“Dì.” Hạ Sơ Nguyệt đứng chắn trước mặt anh, “Là con không cho anh ấy nói.”
“Bốp!”
Bàn rung lên, ngay cả bát đũa cũng rung rinh.
“Quả nhiên con biết! Quả nhiên con biết từ lâu rồi! Hạ Sơ Nguyệt, con sao vậy? Cậu ta rót bùa mê thuốc lú gì cho con mà con biết rõ cậu ta làm thí nghiệm còn muốn ở bên cậu ta? Con quên Hạ Sướng Đạt rồi sao-”
Mặt Đới Văn Xuân đỏ bừng, môi run rẩy: “Hay là… nó cố tình làm con có thai…”
“Không phải đâu ạ, dì đừng nghĩ lung tung, chúng con…”
“Sơ Nguyệt.” Tiêu Tri Ngôn đã kéo cô lại, “Ngồi xuống trước đã.”
Bị ấn trở lại chỗ ngồi, cô còn muốn nói thì bị Đới Văn Xuân cắt ngang: “Đừng có giở trò này với tôi! Tiêu Tri Ngôn, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có chịu từ chức không?”
“Dì…”
Hạ Sơ Nguyệt cau mày, cô cảm thấy bàn tay trên vai mình rung lên.
“Văn Xuân à, bà nói linh tinh gì vậy.” Tần Thái kéo tay bà, “Bảo Tri Ngôn từ chức rồi để Nữu Nữu một mình kiếm tiền nuôi gia đình à?”
“Ông cút ra cho tôi!”
Đới Văn Xuân dùng lực mạnh đẩy Tần Thái ngồi xuống, ngay cả ghế cũng bị lùi lại mấy inch, phát ra tiếng ồn khó nghe khi ma sát với mặt đất.
“Lúc đầu tôi còn hỏi ông, bảo ông đi điều tra xem Đại học Bắc Kinh có người tên là Tiêu Tri Ngôn không, ông điều tra cho tôi như thế này à? Tôi không tin ông điều tra được cậu ta là giáo sư mà không điều tra được cậu ta là phó giáo sư phòng thí nghiệm được mời về nước!”
Biểu cảm của Tần Thái đã nói lên tất cả, Đới Văn Xuân hừ lạnh: “Mọi người thông đồng lừa tôi? Tốt, tốt, tốt lắm!”
“Dì-”
“Đừng gọi tôi! Tôi không phải dì của cô! Hạ Sơ Nguyệt, tôi đã tìm cho cô bao nhiêu đối tượng xem mắt, cô đều không vừa ý, cuối cùng lại thích cậu ta sao? Lại thích cái đứa làm thí nghiệm sao?”
Dường như khó có thể chấp nhận, đuôi mắt tức giận của bà lấp lánh ánh nước, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Ăn cơm xong thì hai đứa về đi.”
Nói xong, bà quay người muốn đi, Tiêu Tri Ngôn lại đột nhiên lên tiếng: “Dì à, công việc ở phòng thí nghiệm sẽ không chiếm thời gian sinh hoạt đâu, những chuyện dì lo lắng sẽ không xảy ra đâu ạ.”
“Bây giờ cậu có tư cách gì giải thích với tôi?” Như nghe được chuyện cười lớn, Đới Văn Xuân bật cười, “Thật là nói chuyện viển vông! Lời hứa là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này, làm sao tôi tin cậu được?”
“Dì à, con tin anh ấy.” Hạ Sơ Nguyệt đứng dậy, “Chỉ bằng việc con tin anh ấy.”
“Con…”
Hạ Sơ Nguyệt sợ lời mình nói sẽ làm bà tổn thương, bình ổn giọng điệu, nhẹ nhàng giải thích: “Dì à, con biết dì sợ anh ấy sẽ trở thành Hạ Sướng Đạt thứ hai, con hiểu hết. Nhưng những gì Hạ Sướng Đạt đã làm là do nhân phẩm của ông ta, không liên quan đến việc làm công việc gì, giữ chức vụ gì cả. Bây giờ anh ấy là chồng con, vợ chồng là một thể, chuyện anh ấy không yêu cầu con thay đổi thì con cũng sẽ không yêu cầu anh ấy. Dì à, dì là người nhà của con, con muốn mời dì tin con, cũng tin anh ấy được không ạ?”
Đới Văn Xuân nheo mắt: “Vợ chồng một thể, hay cho cái câu vợ chồng một thể! Hạ Sơ Nguyệt, con đúng là lành sẹo quên đau, con… Thôi được, ta đúng là già rồi, lời nói của người lớn con cái cũng không nghe, cứng đầu cứng cánh rồi.”
“Dì ơi…”
“Vậy hai đứa còn ở nhà ta làm gì nữa! Cút! Cút ra ngoài!”
“…”
Tiếng quát giận dữ chấn động màng nhĩ vang vọng khắp nơi, Đới Văn Xuân tức giận đến toàn thân run rẩy, sau khi nhận ra mình đã nói gì, trên mặt bà thoáng qua vẻ hối hận.
Muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Hạ Sơ Nguyệt tựa vào lòng Tiêu Tri Ngôn, bà cảm thấy mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Con bé đã chọn lựa rồi thì dù người khác có nói gì cũng vô ích… Giống như ba mươi năm trước, chị gái bà cũng vì người đàn ông kia mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, đến khi mẹ bà qua đời cũng không gặp mặt.
Ba mươi năm sau, chuyện bà sợ nhất vẫn xảy ra.
Vì một người đàn ông…
Bà thấy Hạ Sơ Nguyệt khóc, có quá nhiều lời muốn nói lại sợ nói ra sẽ trở thành dao găm làm tổn thương người khác. Đới Văn Xuân đứng đó rất lâu, cuối cùng không nói gì, quay người về phòng đóng cửa lại.
…
Trước khi ra về, Hạ Sơ Nguyệt đứng trước cửa phòng Đới Văn Xuân nói chuyện rất lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Tần Thái không đành lòng, an ủi cô, đưa hai người ra cửa.
Sau khi họ đi, ông tự mình bước đến trước cửa nói thêm vài câu, thấy không ai trả lời thì thở dài: “Chúng nó bình an vô sự là tốt rồi, có bậc thang thì cứ bước xuống đi, sao phải khổ thế này.”
Không ai trả lời, Tần Thái lắc đầu, bước đến bên cửa sổ, nhìn chiếc xe việt dã lái ra khỏi khu dân cư.
Trong xe, Hạ Sơ Nguyệt khoanh tay ngồi, không nói một lời.
Tiêu Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, “Em không sao chứ?”
Cô khẽ “Ừ” một tiếng.
Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy hàng lông mày u ám của cô, anh lên tiếng: “Dì đang tức giận, những lời nói đều là trái lòng thôi.”
Hơi thở khựng lại, cô nhìn sang, cong môi: “Em biết.”
Nhìn về phía trước, mây đen bao phủ nửa bầu trời, xám xịt như một tấm lưới lớn đã được dệt sẵn đang từ từ khép lại.
Thu lại tầm mắt, Hạ Sơ Nguyệt thở dài.
Trời âm u, không chỉ có thời tiết thay đổi thất thường.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi tan làm, Hạ Sơ Nguyệt đều ghé qua khu tập thể. Hoặc là Đới Văn Xuân không có nhà, hoặc là Tần Thái ở một mình, đúng lúc vụ án của Vương Trân Trân ra tòa, Hạ Sơ Nguyệt dần bận rộn hơn, số lần đến khu tập thể giảm đi.
Dù Đới Văn Xuân lảng tránh, Hạ Sơ Nguyệt vẫn gọi điện thoại khi rảnh rỗi, bà không nghe thì cô gọi cho Tần Thái.
Hôm nay, Tiêu Tri Ngôn kết thúc công việc trở về phòng ngủ, thấy đèn vẫn sáng, người trên giường thở đều đặn, điện thoại bên cạnh vẫn sáng, màn hình là trang liên lạc của Đới Văn Xuân.
Anh thở dài, khóa màn hình điện thoại rồi đặt xuống mép giường, đưa bàn tay đang lộ ra ngoài của cô vào trong chăn. Sau khi chắc chắn chiếc gối sau lưng cô không bị lệch, anh mới cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách mờ tối, người đàn ông trên ghế sô pha giữ nguyên một tư thế, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay anh phát ra tiếng bíp bíp nhỏ.
Ánh sáng yếu ớt trở thành ánh sáng duy nhất, kích thích nhãn cầu của anh nhưng anh vẫn không hề chớp mắt. Cho đến khi một cuộc gọi hiện lên trên màn hình, anh mới bắt máy.
Tần Thái: “Vừa rồi là con gọi điện à, chú đi lấy nước, không nghe máy được.”
Như sợ làm kinh động người khác, ông ấy hạ thấp giọng: “Dì của con mấy ngày nay bị ốm, bảo Sơ Nguyệt dạo này đừng đến, đợi sau này chú sẽ tìm cơ hội vậy.”
Cũng sợ làm kinh động người đang ngủ say, Tiêu Tri Ngôn hạ giọng: “Dì có khỏe không ạ?”
“Ôi, người già rồi thì ai mà chẳng có bệnh, bệnh nhẹ thì không sao. Mấy lần Nữu Nữu gọi điện chú đều nín nhịn không nói, nghĩ là vừa rồi Nữu Nữu gọi điện mà chú không nghe máy nên vẫn nói với con một tiếng. Con bảo Nữu Nữu đừng lo, chỉ là bà ấy đang cố chấp thôi, chú sẽ khuyên nhủ thêm.”
“Vâng.” Anh đáp lời, suy nghĩ một lúc, vẫn mở miệng, “Có phải thứ năm hàng tuần dì đều đi chợ mua cá không ạ?”
Đầu dây bên kia ngẩn người: “Sao con biết?”
“Lần trước chú dạy con làm cá sốt chua ngọt, chú có nói qua.”
Tần Thái vô tình để lộ thông tin, ông hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ ra có chuyện này, khi phản ứng lại được anh định làm gì, ông khuyên: “Tri Ngôn, nghe chú đi, dì con người này bướng lắm, có những chuyện người khác nói không có tác dụng đâu, cho bà ấy chút thời gian tự suy nghĩ là được.”
Tiêu Tri Ngôn rũ mắt: “Mấy ngày nay Sơ Nguyệt làm việc rất mệt, tuy bữa trưa hàng ngày đều ăn hết, nhưng cô ấy không vui.”
Tần Thái im lặng.
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêng thanh tú được ánh sáng chiếu rọi ngẩng đầu, kiên định nói: “Chuyện này khởi nguồn ở con, con nghĩ, con nên nói chuyện trực tiếp với dì ấy một lần.”
“Con định nói chuyện thế nào? Bây giờ bà ấy muốn con từ chức ở phòng thí nghiệm, con có từ chức không?”
“Com sẽ không.”
“Vậy con-”
“Chú, Sơ Nguyệt không muốn con vì cô ấy mà từ bỏ công việc. Những việc cô ấy không muốn con sẽ không làm trái ý, nên con không thể từ chức, con nghe theo cô ấy.”
“Ý con là, nếu Sơ Nguyệt bảo con từ chức thì con thật sự sẽ từ chức?”
“Vâng.”
Tần Thái im lặng rất lâu, sau vài nhịp thở cuối cùng cũng sâu sắc nói: “Tri Ngôn, chú biết con là một đứa trẻ ngoan, chú thấy hết những điều tốt đẹp con dành cho Sơ Nguyệt, nhưng vợ chồng không phải chỉ một mực chiều theo, con…”
“Con hiểu, chú.”
Anh xoay xoay ngón tay, ngón tay cầm điện thoại động đậy, như đang suy nghĩ cách giải thích.
“Trong hai mươi tám năm trước khi quen Sơ Nguyệt, thế giới của con ngoài bố mẹ và anh trai ra thì không có ai khác. Con tưởng rằng mình sẽ sống một cuộc đời cô độc và tẻ nhạt như vậy, nhưng sự xuất hiện của Sơ Nguyệt đã phá vỡ tất cả, cô ấy cho con hiểu rằng trong đầu không chỉ có kiến thức Hóa sinh và thí nghiệm, còn có thể dành ra một phần để một người ở, một người mà con nhớ nhung, trói buộc.”
Trong phòng khách tĩnh lặng, giọng nói thanh nhuận tuy nhẹ nhưng đanh thép: “Thay vì nói là chiều theo, chi bằng nói con là vì tư tâm của mình. Vì tư tâm có thể cùng cô ấy đầu bạc răng long.”
*
Một buổi tối nọ, Tiêu Tri Ngôn nhận được tin nhắn của Hạ Sơ Nguyệt, nói cô phải tăng ca, bảo anh đến đón cô muộn hơn. Anh trả lời được, đổi hướng lái xe đến HC, rẽ sang nhà người thân của Hạ Sơ Nguyệt.
Tính toán thời gian, sau khi đỗ xe dưới lầu, anh đi bộ đến chợ rau gần nhất.
Quả nhiên, trước quầy hải sản, Tiêu Tri Ngôn nhìn thấy Đới Văn Xuân đang nhận túi đồ.
Bước đến gần, nghe thấy số tiền thanh toán, anh quét mã, cùng lúc đó, giọng nữ máy móc đọc số. Đới Văn Xuân nhìn thấy người đến thì hơi sững người, sau đó thu hồi tầm mắt.
“Dì à.” Tiêu Tri Ngôn gật đầu với chủ quầy, tự nhiên cầm lấy túi nilon bên cạnh.
Chủ quầy vốn đã nhìn từ đầu, giờ lại thấy anh vừa trả tiền vừa xách túi, biết quan hệ hai người không tầm thường, cười nói: “Thím ơi, đây là…”
Đới Văn Xuân có chút không tình nguyện, nhưng dù sao cũng ở trước mặt người ngoài, không tiện mất mặt, “Đây là chồng của cháu gái tôi, biết một mình tôi xách không nổi nên cứ đòi đến giúp.”
“Ồ! Là người yêu của chị Sơ Nguyệt à! Đẹp trai quá, thật xứng đôi với chị Sơ Nguyệt!”
Chủ quầy khen năm phút mới thả người đi.
Rời khỏi quầy hàng, khuôn mặt tươi cười của Đới Văn Xuân lập tức sa sầm, liếc nhìn Tiêu Tri Ngôn đi sau mình một bước, không khách khí: “Tiền cá tôi sẽ chuyển cho cậu.”
“Không cần đâu dì.”
Bà còn muốn nói gì đó, trừng mắt nhìn người đàn ông bước đi vững vàng, cuối cùng không nói ra những lời khó nghe, “Cậu đến đây làm gì? Cậu định từ chức rồi à?”
“Con sẽ không từ chức đâu ạ.”
Bước chân dừng lại, hai người đứng trước sau dưới ánh đèn đường, tiếng gió bên tai rít gào, mang theo cái lạnh của mùa đông.
Đới Văn Xuân nhíu mày nhìn anh, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Vậy cậu đến đây làm gì? Cố tình chọc tức tôi đúng không!”
“…”
…
Sau khi xác định xong tất cả quy trình khai mạc phiên tòa ngày mai với Vương Trân Trân, vẻ mặt nghiêm túc của cô cuối cùng cũng thả lỏng, vỗ vai người đối diện, an ủi: “Đừng sợ, ngày mai chị sẽ ở bên cạnh em, sẽ không để em một mình đối mặt với anh ta.”
Người đối diện ngẩng mặt lên, khuôn mặt cô ấy giống Vương Thiên đến bảy tám phần, đặc biệt là đôi mắt kia, rõ ràng là khuôn mẫu của Vương Thiên. Nếu không phải đôi mắt cô ấy dịu dàng hơn, Hạ Sơ Nguyệt cũng sẽ thất thần, tưởng như thầy giáo Vương Thiên đang ngồi đối diện mình.
Đôi mắt phượng của cô ấy cong lên, nở nụ cười dễ mến với Hạ Sơ Nguyệt: “Chị Sơ Nguyệt, cảm ơn chị, thời gian này thật sự làm phiền chị rồi.”
Ánh mắt rơi vào bụng bầu của Hạ Sơ Nguyệt: “Bé được mấy tháng rồi ạ?”
“Gần sáu tháng rồi.”
“Em thấy hình như lớn hơn nhiều rồi thì phải?”
“Ừm.” Hạ Sơ Nguyệt lấy tay che bụng, “Song thai mà.”
Trong mắt cô ấy thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Chúc mừng chị.”
“Đừng khách sáo.”
Đã đứng dậy, Vương Trân Trân liếc nhìn thời gian, “Tối muộn thế này chị về bằng gì?”
Thu lại tầm nhìn khỏi điện thoại, Hạ Sơ Nguyệt cong môi: “Chồng chị đến đón.”
Vương Trân Trân gật đầu: “Lúc biết chồng chị là giáo sư Tiêu em còn rất bất ngờ, không ngờ một người lạnh lùng như anh ấy cũng thích kiểu người được mọi người yêu mến.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn sang, cô ấy nhận ra lời mình có ý gây hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Chị Sơ Nguyệt đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, chỉ là em bất ngờ người như anh ấy cũng biết thích người khác, có chút khó tin thôi, em thật lòng chúc phúc cho hai anh chị!”
Ánh mắt cô gái chân thành, lời giải thích vội vàng cũng rất trung thực, những ngày gần đây tiếp xúc, Hạ Sơ Nguyệt cũng xác nhận cô ấy và Tiêu Tri Ngôn thật sự không có giao tình gì, đương nhiên sẽ không so đo chuyện này.
“Chị biết, trong lòng em là chị người nhỏ nhen thế sao?”
“Không phải không phải, chị Sơ Nguyệt tốt lắm ạ, hồi đi học em đã rất thích chị rồi.”
Cô cong môi cười, phong tình nơi lông mày và đôi mắt tựa như một bức tranh diễm lệ đến chói mắt, rõ ràng chỉ là nụ cười tùy ý, lại khiến Vương Trân Trân nhất thời ngẩn ngơ.
“Đi thôi.”
Hạ Sơ Nguyệt xoa đầu cô ấy.
Đóng cửa văn phòng lại, hai người đi về phía thang máy. Phía sau văn phòng tối đen đột nhiên vang lên tiếng động, họ cùng lúc dừng lại nhìn về phía sau, bàn tay vô thức nắm chặt đã đổ mồ hôi.
Vương Trân Trân nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ còn có người về muộn hơn chúng ta sao?”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm vào một chỗ trong bóng tối, không lên tiếng, vô thức tìm kiếm bình cứu hỏa trong trí nhớ…
“Hai người còn chưa về à.”
Âm thanh này…
Hạ Sơ Nguyệt đang sờ đến bình cứu hỏa thì nghe thấy âm thanh, cô rụt tay lại, nhìn Tiêu Vị đang bước tới.
Người sau nhìn rõ thứ trong tay cô, trên khuôn mặt mang ý cười thoáng qua vẻ không tin: “Em không định lấy cái này đập anh đấy chứ?”
Hạ Sơ Nguyệt khoanh tay sau lưng, coi như không nghe thấy: “Sao đàn anh còn chưa về?”
Anh ta thở dài, đưa tập tài liệu trong tay cho cô xem: “Quay lại tìm tài liệu, luật sư Mai vẫn còn ở bệnh viện, bọn anh còn phải bàn về vụ án của công ty Dược phẩm Danh Sản.”
Đúng lúc thang máy đến, anh giơ tay: “Cùng xuống lầu đi.”
“Vâng.”
Ra khỏi cửa lớn, chiếc xe địa hình hầm hố kia đặc biệt nổi bật. Hạ Sơ Nguyệt đã nhìn thấy người bên xe, bước chân nhanh hơn. Tiêu Vị ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
“Sơ Nguyệt.”
Cô dừng bước, liếc thấy Tiêu Tri Ngôn đang đi về phía này, thần sắc căng thẳng, “Hửm?”
Tiêu Vị nhìn Tiêu Tri Ngôn phía sau cô, đúng là nói với cô: “Không có gì, gọi em thôi, để giáo sư Tiêu kia của em có chút cảm giác khủng hoảng.”
Vương Trân Trân không hiểu gì, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người.
Hạ Sơ Nguyệt cạn lời: “Đàn anh đừng trẻ con thế, em đi trước đây.”
“Ừ.”
Cô lại chào tạm biệt Vương Trân Trân rồi mới đi về phía Tiêu Tri Ngôn. Lên xe, cô cong mày mỉm cười, nhìn chằm chằm người đàn ông đang vòng ra ghế lái chính, cho đến khi anh lên xe.
Thắt dây an toàn xong, Tiêu Tri Ngôn nhìn cô, giơ tay véo má cô: “Nhìn anh làm gì?”
“Muốn nhìn anh mà.”
Anh cong môi, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, nghiêng người hôn một cái.
“Vậy thì em cứ nhìn đi.”
Hạ Sơ Nguyệt không để ý ai vừa đi qua ngoài cửa sổ, tiếp tục trêu anh: “Vừa rồi luật sư Tiêu gọi em, có người nào đó có phải hơi căng thẳng không?”
“Có sao?” Người nào đó nhìn thẳng phía trước.
“Không có ạ?”
Tiêu Tri Ngôn nhìn cô một cái, đầy ẩn ý, “Được rồi, có.”
“Vậy anh có gì muốn nói không?”
“Em nên hỏi anh ấy, có gì muốn nói không.”
Hạ Sơ Nguyệt ngơ ngác.
Trước khi khởi động xe, nụ cười trong mắt người đàn ông càng sâu, “Vừa rồi anh ấy đi ngang qua xe chúng ta, chắc là đã thấy chúng ta làm gì rồi.”
Vừa rồi… đã làm gì?
Ù!
Hạ Sơ Nguyệt che môi, mặt nóng bừng.
“Tiêu Tri Ngôn! Ai nói anh thanh lãnh thật thà nữa em sẽ liều mạng với người đó!”
Người đàn ông chỉ cười không nói, đạp chân ga, mặc cho tiếng động cơ át đi sự ái muội trong xe.
…
Tối hôm đó.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng bài phát biểu cho vụ án ngày mai, Hạ Sơ Nguyệt gập máy tính lại, theo thường lệ gọi điện thoại cho Đới Văn Xuân.
Tiếng bận kéo dài như mọi khi, còn tưởng bà ấy sẽ không bắt máy, tiếng bận lại biến mất vào giây cuối cùng.
Hạ Sơ Nguyệt chống hai tay lên bàn nhìn số giây đang đếm ngược, đột nhiên ngồi thẳng dậy, niềm vui hiện rõ trên lông mày.
“Dì à, cuối cùng dì cũng bắt máy của con rồi!”
“Hừ.”
Tuy chỉ một chữ, nhưng Hạ Sơ Nguyệt biết Đới Văn Xuân đã hết giận. Cô vội vàng kể cho bà ấy nghe tình hình gần đây của mình, đối phương đáp lời nhưng không nói nhiều. Cuối cùng, cô cẩn thận thú nhận và nhận lỗi về việc giấu diếm nghề nghiệp của Tiêu Tri Ngôn, đầu dây bên kia im lặng.
“Dì à, dì có phải vẫn còn giận con không?”
“Dì trực tiếp bị con làm cho tức chết thì tốt hơn. Cái con bé này, người ta nói có vợ quên mẹ, con xem con kìa, haiz.”
Lúc này Hạ Sơ Nguyệt không còn cố chấp nữa, ngoan ngoãn vuốt lông bà ấy. Đới Văn Xuân biết ý cô là gì, vạch trần: “Đừng tưởng dì đây đã thỏa hiệp, vẫn đang trong thời gian quan sát đấy. Nếu cậu ấy dám đối xử không tốt với con, hừ!”
“Vâng dì, con nghe dì hết ạ.”
“Nghe dì hết á? Vậy khi nào con mới nói cho dì biết số đo của Coffee?”
“Cà…”
“Dị ứng lông mèo khỏi rồi cũng không nói, đi khám bác sĩ tâm lý cũng không nói, Hạ Sơ Nguyệt, rốt cuộc con coi dì con là gì vậy? Dì con không muốn bị con giấu diếm!”
“Dì…”
Tiếng thở dài dài của Đới Văn Xuân khơi dậy nước mắt trong đáy mắt Hạ Sơ Nguyệt, cô hít hít mũi, nghe giọng nói quen thuộc truyền qua dòng điện rơi vào tai.
“Nữu Nữu, con lớn rồi, chỉ báo tin vui không báo tin buồn, dì chỉ sợ con chịu đựng một mình, may mà bây giờ bên cạnh con có người bầu bạn, dì cũng yên tâm rồi.” Bà dừng lại một chút, dịu dàng nói, “Ngày mai ra tòa cố lên, tối đến nhà ăn cơm. Mang cả Coffee và Latte đến, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, dì cũng muốn làm cho Coffee một bộ quần áo.”
Bà ấy lẩm bẩm: “Cái tên này hai đứa cũng biết đặt…”
Một bong bóng nước mũi từ đầu mũi trào ra, Hạ Sơ Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ.”
Dì cháu nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại, thư phòng yên tĩnh lại, cô tựa vào lưng ghế không biết đang nghĩ gì. Lúc này cửa bị gõ, Tiêu Tri Ngôn mang món ăn khuya mà cô điểm danh muốn ăn đến.
“Sao ít thế này?” Hạ Sơ Nguyệt bất mãn.
Anh xoa đầu cô: “Không phải tối qua ăn nhiều khó chịu lắm sao, hôm nay ít hơn một nửa so với hôm qua, em thử xem.”
“Thôi được…”
“Vậy em ăn đi, anh đi tắm.”
Hạ Sơ Nguyệt muốn nói lại thôi, “Anh đi đi.”
Tiêu Tri Ngôn nhận ra cô có gì đó không đúng, xoa mặt cô rồi quay người rời đi.
Ngồi một mình một lúc, Hạ Sơ Nguyệt không thèm nhìn món ăn khuya bên cạnh, rời khỏi thư phòng, Latte theo sau cô. Trong phòng ngủ, tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.
Cô thử ấn tay nắm cửa, tách một tiếng, cánh cửa hé ra một khe hở.
Nhanh chóng lẻn vào, không cho cái đuôi phía sau cơ hội vào theo, cánh cửa đã bị đóng lại, Latte bị chặn bên ngoài.
Nó nghe thấy tiếng nước bên trong dừng lại, sau đó là giọng nói của chủ nhân, rồi sau đó… tiếng nước lại vang lên…
Lattte u oán giơ vuốt cào cào cửa, âm thanh bên trong không vì thế mà dừng lại. Nó quay đầu nhìn Coffee đang liếm vuốt, gâu một tiếng rồi đuổi theo nó.
Một mèo một chó chạy loạn trong nhà, nhưng lần này bên cạnh bàn không có cốc chén để chúng đánh vỡ…