Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Tình Ánh Trăng - Chương 56

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Tình Ánh Trăng
  4. Chương 56
Trước
Sau

Tiêu Tri Ngôn định tắt đèn đầu giường, cô ngăn lại, “Anh sợ em thấy anh khóc sao?”

Anh phủ nhận, Hạ Sơ Nguyệt không tin: “Tìm lúc nào đó đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý nhé, đừng ảnh hưởng đến em bé.”

Lòng bàn tay cô ấm áp mềm mại, anh nắm trong tay như nắm một lò sưởi nhỏ.

Anh xòe năm ngón tay, đan mười ngón tay vào nhau, đưa cô vào giấc ngủ trở lại.

“Được.”

“Ngủ đi.”

Trước khi nhắm mắt, Hạ Sơ Nguyệt thoáng thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu Tri Ngôn. Cô hôn mê suốt một ngày một đêm, anh chăm sóc cô suốt một ngày một đêm.

Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, người cô dính nhớp, giờ lại sạch sẽ thơm tho, chắc chắn là Tiêu Tri Ngôn đã lau người cho cô, thay cả quần áo mới.

Tiếng thở đều đều vang lên bên tai, cô đợi một lát rồi khẽ quay đầu. Người bên cạnh đã ngủ say, bóng tối che khuất nửa khuôn mặt dưới đôi mắt nhắm nghiền, rõ ràng là rất mệt mỏi.

Cô rũ mắt, yên lặng nằm xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Trước đây, mỗi lần sốt, cô đều tự mình đến bệnh viện truyền dịch, khó chịu ngủ thiếp đi trong phòng truyền dịch, thỉnh thoảng lại bị báo thức đặt trước vì sợ ống truyền dịch bị trào ngược máu làm cho giật mình tỉnh giấc. Khi hết sốt, cô lại mặc quần áo bẩn thấm đẫm mồ hôi về nhà đun nước tắm rửa, thay quần áo mới…

Những việc này, một mình cô có thể làm được, tuy khó khăn, nhưng cô vẫn kiên trì làm.

Chỉ hai ngày trước, cô lại bị sốt, lần này chỉ có hai quy trình là sốt và hạ sốt, còn lại đều do Tiêu Tri Ngôn làm hết. Anh trông chừng cô trong lúc cô hôn mê, vì cô mà đau lòng, khóc lóc.

Hóa ra, những việc một người có thể làm, không nhất thiết phải làm một mình, khi có người khác bên cạnh, những việc khó khăn cũng trở nên dễ dàng hơn.

Hóa ra, bị bệnh không phải cứ một mình gắng gượng chịu đựng là khỏi.

Lúc nhỏ, sức khỏe cô không tốt, mỗi lần sốt hay đau đầu đều có bố mẹ bên cạnh. Nhưng không biết từ khi nào, bố không còn kiên nhẫn với cô nữa, những việc trước kia hai người cùng làm, giờ chỉ còn bóng dáng một người.

Dần dần, ngay cả người đó cũng không còn.

Dù dì thay thế vị trí của mẹ để ở bên cô, nhưng dù sao dựa dẫm vào người khác cũng không tránh khỏi hụt hẫng khi người ta rời đi. Hạ Sơ Nguyệt không muốn trải qua cảm giác đó nữa, nên cô cố gắng không làm phiền người khác, tự mình làm những việc có thể làm, những việc không tiện lắm thì cắn răng chịu đựng. Cô đã kiên trì như vậy suốt thời gian dài, đến khi cảm nhận lại hơi ấm của người khác, cô vẫn không khỏi tham luyến.

Cô không nhìn Tiêu Tri Ngôn, vì hốc mắt cô đã ngấn lệ, chỉ cần động đậy nhẹ là sẽ trào ra. Cô sợ mình khóc, ngày mai anh nhìn thấy lại…

“Đừng khóc.”

Tim cô hẫng mất nửa nhịp.

Cô đột ngột quay đầu lại, nước mắt trong hốc mắt trượt qua sống mũi, làm nhòe hoàn toàn tầm nhìn.

Bàn tay dịu dàng lướt qua gò má, hàng mi khẽ run rẩy, cô nghe thấy giọng nói ấm áp lo lắng: “Em khó chịu ở đâu à?”

Cô lắc đầu, muốn nói với anh rằng mình không sao, nhưng cổ họng lại dính chặt vào nhau.

Trán cô được lòng bàn tay anh áp lên, cô kéo tay anh xuống, lắc đầu, “Không phải khó chịu.”

Vẻ mặt anh không hề thả lỏng, môi mím chặt.

Hạ Sơ Nguyệt hít hít mũi, “Không phải anh đang ngủ sao, sao đột nhiên nói chuyện, làm em giật cả mình.”

“Sợ em không khỏe lại, không yên tâm.”

Hàng mi run lên, cô che giấu giọt lệ đang chực trào ra, “Vậy bây giờ anh yên tâm rồi chứ?”

Cô đặt tay anh vào trong chăn, “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Cô nhắm mắt trước, nhận thấy ánh mắt chưa rời đi của anh, cuối cùng bị nước mắt trào dâng nuốt chửng. Cô ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh nức nở.

“Tiêu Tri Ngôn, anh có thể đừng đối xử tốt với em như vậy được không? Anh ngủ một mạch đến sáng không được sao, anh coi như em sẽ lây bệnh cho anh nên sang phòng khách ngủ không được sao? Tại sao anh lại…”

Mặc cho tiếng nức nở tuôn trào, cô đã nhịn quá lâu rồi, hôm nay đột nhiên không muốn nhịn nữa.

“Trước kia, lúc rảnh rỗi em sẽ suy nghĩ, tại sao một người lại có hai mặt trái ngược đến vậy, em không hiểu rốt cuộc ông ta chuyển biến ở thời điểm nào, càng không hiểu rốt cuộc bên nào mới là con người thật của ông ta. Cho nên em đã học luật, thầy giáo nói, trở thành luật sư em sẽ được chứng kiến rất nhiều loại tính cách con người, lâu dần, em sẽ hiểu ra.”

“Nhưng em… nhưng bây giờ em vẫn chưa hiểu ra, cho nên Tiêu Tri Ngôn, anh có thể đừng đối xử tốt với em như vậy được không?”

“Ngốc ạ.” Tiêu Tri Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, ôm chặt cô, “Như vậy mà đã gọi là tốt sao? Anh chỉ sợ mình đối xử với em chưa đủ tốt.”

Anh nhắm mắt, có chút nghẹn ngào: “Sơ Nguyệt, trước khi gặp em, anh đã nghĩ mình sẽ sống một mình như vậy đến hết đời. Em tốt như vậy, sao anh có thể không đối xử tốt với em? Sao có thể nỡ không đối xử tốt với em?”

“Tính cách của anh khác xa với bố mẹ và cả Văn Kỳ, thậm chí có lúc anh từng nghĩ rằng một người nhàm chán như mình sẽ không ai thích cả. Nhưng vì sự cố đêm đó, con đã ràng buộc chúng ta lại với nhau. Anh nghĩ, không thể vì con mà trói buộc em bên cạnh một người như anh cả đời được, điều đó không công bằng với em. Lời đề nghị về hợp đồng hôn nhân ba năm của em thật sự khiến anh thở phào nhẹ nhõm, lúc đó anh chỉ có thể cho em không gian, đường lui và sự đảm bảo.”

“Nhưng sau này, anh phát hiện ra mình vô thức nhớ đến em, khi anh nhận ra đó là gì, anh đã chùn bước, anh sợ tình cảm này sẽ gây phiền phức cho em. Vì vậy, khi biết em cũng có tình cảm tương tự với anh, anh cảm thấy như mình đang mơ, và là một giấc mơ mà anh hy vọng sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

“Em còn nhớ những lời em đã nói với anh không?”

“Lời gì?” Cô vừa nói vừa bí mật lau nước mắt vào áo anh.

Nhận ra điều đó, Tiêu Tri Ngôn khẽ cong môi, nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Em rất tốt, không có gì phải nghi ngờ cả.”

“Anh biết em không muốn tin vào lời hứa, anh sẽ hành động, tin anh, được không?”

Giọng nói của anh quá kiên định, xé tan bóng tối trong đêm mờ mịt.

Hạ Sơ Nguyệt không ít lần nhận ra rằng, chỉ cần ở bên Tiêu Tri Ngôn, mọi việc dù gấp gáp đến đâu cũng sẽ chậm lại, mọi lo lắng cũng sẽ vơi đi.

Có anh ở bên, bước chân cô có thể chậm lại.

Cô gật đầu, hàng mi vẫn còn vương nước mắt: “Anh đã làm được rồi.”

“Không chỉ là một khoảng thời gian nhất định, chuyện này sẽ kéo dài cả đời.”

Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt dưới mắt cô, trên má cô.

Giọng nói của anh dịu dàng nhưng không thể bỏ qua, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vô cùng chân thành: “Giống như việc anh yêu em, sẽ kéo dài đến khi cuộc đời anh kết thúc.”

Lòng bàn tay anh vuốt ve dịu dàng, anh dỗ dành: “Ngủ đi, Nữu Nữu, nghỉ ngơi thật tốt, nhanh khỏe lại nhé.”

“…”

Trước khi ý thức mơ hồ, Hạ Sơ Nguyệt không nghĩ đến những điều lộn xộn, cô không nghĩ gì cả, cứ thế yên tâm ngủ thiếp đi, trong vòng tay của người khiến cô an lòng.

Những ngày sau đó, cô và Tiêu Tri Ngôn đã đến gặp bác sĩ tâm lý và làm thôi miên.

Dù trong lúc thôi miên, mọi thứ trong cơn ác mộng trở nên rõ ràng, nỗi đau tăng gấp bội. Nhưng lần này khi tỉnh dậy, cô không còn nước mắt giàn giụa, không còn bị ép xoa nhân trung để tỉnh lại, cô bình thản, bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện đã qua.

Bác sĩ nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi buồn. Hạ Sơ Nguyệt đã có liều thuốc của mình, nên không cần uống thuốc điều trị, chỉ cần tắm nắng nhiều hơn, tâm trạng vui vẻ thì tự khắc khỏi bệnh.

Trên đường về, hoàng hôn rất đẹp.

Hạ Sơ Nguyệt ngồi ở ghế phụ bị ánh sáng chói mắt đến mức nheo mắt lại, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào vệt màu cam đó.

Thật tốt.

Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi.

Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có thấy hết không? Lần sau, con sẽ dẫn người yêu của con đến thăm mẹ.

Nửa tháng sau, Hạ Sơ Nguyệt từ nhà Vương Thiên trở về, vụ án của Vương Trân Trân đã tìm được chứng cứ, vụ án cũng đã thông qua xét xử, sẽ mở phiên tòa sau hai tuần nữa, mọi việc tiến triển thuận lợi.

Cô lấy tài liệu liên quan từ phòng tài liệu, ôm về văn phòng vừa đi vừa chào hỏi những người đi ngang qua, cho đến khi nhìn thấy vị khách không mời mà đến trước bàn làm việc.

“Sao cô không gõ cửa đã vào rồi?” Cô đặt tài liệu lên bàn, nụ cười không đổi.

So với vẻ mặt tươi như gió xuân của cô, sắc mặt của Mai Thanh Tuyết tệ hơn nhiều, quầng thâm dưới mắt ngay cả phấn nền cũng không che được.

Vẻ mặt cô ấy đầy u oán: “Bây giờ danh tiếng của Cố Tây Tây đã được đảo ngược, mấy hôm trước còn lên Weibo đặc biệt cảm ơn luật sư Hạ của HC. Hợp đồng hợp tác cũng sẽ hoàn thành dự thảo để cô ký kết trong vòng một tháng nữa, em bé trong bụng khỏe mạnh, chồng đưa đón chuẩn bị cơm nước đúng giờ, bây giờ cô đúng là người thắng cuộc trong cuộc đời mà.”

Hạ Sơ Nguyệt ngồi xuống, nhướng mày, “Luật sư Mai đến đây đặc biệt để tổng kết tình hình gần đây của tôi sao? Hết bận rồi à?”

“Xí! Bà đây bận muốn chết rồi! Người so với người đúng là tức chết người!” Mai Thanh Tuyết đang ủ rũ lập tức nổi cơn thịnh nộ, hất mạnh tập tài liệu vừa lấy về của Hạ Sơ Nguyệt, lực hất mạnh đến mức thu hút sự chú ý của những người bên ngoài cửa.

Thấy vậy Hạ Sơ Nguyệt không nói gì, bình tĩnh đứng dậy đóng cửa, kéo rèm che cửa sổ xuống.

“Sao vậy, lại ăn thuốc súng rồi à?”

“Vụ án của công ty Dược phẩm Danh Sản, lúc đầu cô tránh hiềm nghi ném cho tôi, ban đầu tôi còn cảm thấy mình nhặt được món hời lớn, nghĩ bụng miếng mỡ béo bở thấy ngay kết quả thế này mà cô lại dâng tận tay cho người ta, chắc là có bầu nên ngốc rồi, bây giờ xem ra thì tôi mới là người ngốc.”

Nói xong, cô ấy nheo mắt đánh giá Hạ Sơ Nguyệt: “Hạ Sướng Đạt đúng là bố cô à? Ông ta mở miệng là không có một câu nói thật, lời khai hôm qua mới nói xong hôm nay đã không nhận, tôi chạy đến nhà ông ta không dưới hai mươi chuyến rồi, tháng này mới được mấy ngày chứ?”

Về vụ án của công ty dược phẩm Danh Sản, sau khi Hạ Sơ Nguyệt chuyển giao thì không hỏi han gì nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe nói vụ án tiến triển không được thuận lợi lắm. Tiêu Vị cũng đến tìm cô, hỏi về điểm yếu của Hạ Sướng Đạt, cô lấy lý do ông ta bỏ vợ bỏ con hai mươi mấy năm không gặp để từ chối giúp đỡ, cuối cùng Tiêu Vị cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Hạ Sơ Nguyệt cũng chưa từng thấy Mai Thanh Tuyết bị dày vò như thế này, cô tự động bỏ qua những chủ đề liên quan đến ông ta, có chút buồn cười: “Không phải sếp Đường còn cho cô mấy trợ lý luật sư giúp đỡ sao? Không tốt à?”

“Đừng nhắc đến nữa.” Cô ấy đột nhiên nghiêm túc, nắm tay Hạ Sơ Nguyệt, cầu xin, “Làm ơn, sau khi cô góp vốn trở thành đối tác có thể đuổi Điền Viện Viện được không? Cô ta đúng là tiểu thư… không, chị đại, tôi thật sự bái phục. Vụ án đưa cho cô ta, chỉ cần trả lại cho tôi nguyên vẹn là tốt lắm rồi, tôi còn dám trông cậy gì ở cô ta?”

“Hay là cô nói chuyện với sếp Đường xem?”

Mai Thanh Tuyết nhìn cô hai giây, thất vọng nói: “Không giúp thì thôi, tôi đi làm việc đây.”

Nhìn theo bóng lưng người kia rời đi, cô lắc đầu.

…

Buổi tối, hai vợ chồng ăn tối xong trở về phòng làm việc, hai người ngồi hai bên chiếc bàn dài, mỗi người bận rộn việc riêng.

Sau Tết, phòng thí nghiệm của hai trường chính thức thành lập, tranh thủ lúc Tiêu Tri Ngôn chưa bận rộn, hai người dành ra một ngày để chụp ảnh cưới, thỉnh thoảng bố mẹ hai bên lại gọi đến nhà ăn cơm, nếu không thì sau bữa tối họ sẽ ở trong phòng làm việc hoặc ra ngoài đi dạo, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Sau những ngày thoải mái, trong lòng Hạ Sơ Nguyệt có chút rục rịch.

Sau khi làm xong việc, cô gập máy tính lại, người bên cạnh vẫn đang cúi đầu viết gì đó, tiếng bút rơi xuống giấy rất êm ái không hề dừng lại, cô thu hồi tầm mắt, trả lời tin nhắn của Chu Nhiễm.

Chu Nhiễm: [Tài liệu học tập gửi đi cũng được nửa năm rồi, hai người vẫn không có tiến triển gì, tớ nghi ngờ người một phát trúng đích không phải là Tiêu Tri Ngôn rồi.]

Trong lòng Hạ Sơ Nguyệt có chút không muốn nhưng vẫn gõ chữ biện minh: [Đâu có đến nửa năm, không phải tại tớ trị liệu tâm lý nên mới không…]

Chu Nhiễm đương nhiên biết ý cô là gì, cố ý đáp lại: [Được được được, uổng công tớ bày mưu tính kế cho cậu. Người phụ nữ này! Cậu cứ ôm tài liệu học tập mà tiêu sầu đi!]

Chu Nhiễm: [Chống nạnh.jpg]

Hạ Sơ Nguyệt đang ngồi thẳng người thả lỏng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang cắm cúi viết, nhíu mày.

Sau khi dọn dẹp bàn làm việc, cô đứng dậy vào phòng ngủ tắm rửa. Tắm xong, cô đứng trước gương xoa dầu chống rạn da, nhìn cái bụng đã hơi nhô lên, cô thở dài.

Rốt cuộc Tiêu Tri Ngôn muốn đợi đến khi nào?

Muộn nữa thì không thể…

Điện thoại bên cạnh sáng lên, cô mất hứng cầm lên.

Chu Nhiễm: [Đôi khi, cậu gợi ý đàn ông một chút là họ mắc câu ngay. Cậu thử xem con cá Tiêu Tri Ngôn này có cắn câu không?]

Hạ Sơ Nguyệt suy nghĩ, lòng bàn tay lại rung lên: [Bộ đồ ngủ kia…]

Năm phút sau, Hạ Sơ Nguyệt khoác áo choàng tắm gõ cửa phòng làm việc.

Lúc Tiêu Tri Ngôn quay đầu lại, áo choàng tắm trên vai cô rơi xuống đất, lộ ra bộ đồ ngủ hai dây cổ chữ V màu hồng, cùng với cảnh xuân ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh…

Ánh mắt cô quấn quýt lấy anh, đôi mắt sau cặp kính nửa gọng của Tiêu Tri Ngôn khẽ nheo lại.

Yết hầu anh chuyển động, gập máy tính bên cạnh lại: “Tài liệu xem xong rồi, bắt đầu thực hành nhé?”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

gia-thu
Gia Thụ
29/07/2024
thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
22/10/2024
mot-ngay-mua
Một Ngày Mưa
06/08/2024
Lê Tử Có Triển Vọng
20/08/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 56"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè