Thư Tình Ánh Trăng - Chương 52
Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Hạ Sơ Nguyệt quay mặt đi trước.
Cô dùng một tay che mặt, lén nhìn anh qua kẽ tay: “Giờ anh nói chuyện ngọt ngào ghê.”
Chưa đợi Tiêu Tri Ngôn nói gì, điện thoại bên cạnh vang lên. Cô cầm lên xem ghi chú rồi nhìn người đối diện.
Nhận ra có gì đó mờ ám, mắt Tiêu Tri Ngôn hơi nheo lại.
Cô đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài.
“Sơ Nguyệt, chúc mừng năm mới nhé.” Giọng Tiêu Vị lan tỏa giữa hai người.
Tiêu Tri Ngôn cầm nửa cốc sữa đậu nành cô đã uống, ngậm ống hút, Hạ Sơ Nguyệt nhướn mày, “Chúc mừng năm mới, đàn anh.”
“Tết nhất không muốn nói chuyện công việc, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy em thích hợp nhận vụ án này.”
“Vụ gì?”
“Tin hành lang, Trần Húc và sếp Cố đã gặp mặt riêng, sếp Cố có ý định để HC nhận vụ án của sếp Trần.”
Hạ Sơ Nguyệt nghiêm túc, vừa định hỏi ra thắc mắc của mình thì bên kia lại nói: “Anh biết em có nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại anh chỉ biết được những điều này. Nghĩ đến việc trước đây chúng ta từng nhận vụ án của Trần Húc nên có chút liên quan, nói với em cũng coi như là báo một tiếng, còn diễn biến sau đó thế nào thì phải đợi chính thức bắt đầu mới biết được.”
Liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tri Ngôn thả ống hút xuống cốc sữa đậu nành, Hạ Sơ Nguyệt bị anh làm phân tâm quên cả nói.
Tiêu Vị lại nói: “Vậy trước mắt thế nhé? Hai ngày nữa gặp.”
“Vâng, hai ngày nữa gặp.”
Cúp điện thoại, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hà Văn, không nhận được phản hồi thì nghe thấy giọng nói người đối diện u ám: “Anh không nói lời ngọt ngào, là nói thật lòng.”
Hạ Sơ Nguyệt đang gõ chữ: ?
Cuối cùng, nhớ lại chủ đề trước cuộc điện thoại, cô bật cười.
Chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy anh chậm rãi nhai lại chuyện cũ: “So với thư tình của ai đó thì thế nào?”
Hạ Sơ Nguyệt nhíu mày: “Tiêu Tri Ngôn, sao anh cứ thích khơi lại chuyện cũ vậy?”
Vừa dứt lời, lại có tiếng chuông điện thoại.
Lần này cô chuẩn bị cúp máy để nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Tri Ngôn, thấy ghi chú là Tần Dương Nhất thì lại xìu xuống, nghe máy.
“Gì vậy?”
Bên kia ngẩn người, “Chị, còn ngái ngủ hả?”
Không đợi Hạ Sơ Nguyệt nói, tiếng cười khẽ của người đối diện khiến cô càng thêm tức giận, lườm anh một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh!”
“Thật ra cũng không có gì to tát, đợi em về rồi nói sau.”
Nói vậy nhưng cậu ấy không tắt điện thoại, Hạ Sơ Nguyệt chờ đợi, vài giây sau quả nhiên nghe thấy tiếng trong ống nghe: “Chị, em trai của bạn cùng lớp em muốn mượn sách giáo khoa lớp 12 của em để học trước, chị có biết mẹ em để ở đâu không?”
“Chắc là ở dưới tầng hầm, không biết dì có bán cho người thu mua phế liệu không.”
“Vậy chị gái xinh đẹp, tốt bụng, chăm chỉ của em có thể vui lòng xuống tầng hầm tìm giúp em bộ sách giáo khoa Tiếng Anh và Ngữ Văn lớp 12 không ạ? Rồi tối nay lúc chị đón em đến nhà bác cả thì mang theo giúp em, em đưa cho bạn luôn.”
Một tràng dài khiến khóe mắt cô giật giật, bất đắc dĩ đồng ý rồi cúp điện thoại.
Bữa ăn đã gần xong, hai người dọn dẹp rồi đi xuống tầng hầm.
“Em tự xuống tìm là được rồi, anh ở trên này đợi cho khỏe.”
Tiêu Tri Ngôn nắm chặt tay cô: “Sao anh có thể để em đi một mình.”
“Hừ, đàn ông.” Cô bĩu môi, tiện thể giải thích, “Cái thư tình đó là lúc em mới biết yêu, đầu óc nóng nảy viết ra, mà lúc đó mọi người đều viết thư tình, anh biết không?”
Tiêu Tri Ngôn nhìn cô: “Không biết.”
“Hả?” Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Sao anh không thể không biết được? Lúc anh đi học không viết cho ai thì cũng nhận được chứ?”
Tiêu Tri Ngôn suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Không có.”
“Thôi thôi, anh đúng là khúc gỗ, có viết cho anh chắc anh cũng coi là giấy nháp thôi.”
Tiêu Tri Ngôn vô cớ bị chê: …
“Lúc đó mọi người đều viết mà, với cả còn là tuổi mới lớn, chắc chắn là có chút dũng khí nghé con không sợ hổ, thế là em viết. Viết xong cũng không định gửi, chỉ định giữ làm kỷ niệm, kẹp trong kẹp sách thôi.”
“Không may, cuốn sách đó là cuốn em định quyên góp cho học sinh vùng khó khăn… Tuy chuyện không lớn nhưng gần như cả lớp đều biết, rồi thành ra cả khóa biết luôn.”
Tiêu Tri Ngôn: “Tiêu Vị cũng biết từ lúc đó?”
“Chắc là không, em không biết anh ấy có biết không.”
Cô nheo mắt, nhớ lại, “Lúc em học lớp 10 thì anh ấy đã học lớp 12, mấy lần gặp nhau cũng chỉ lướt qua, lúc lên đại học anh ấy là sinh viên năm tư giúp đỡ sinh viên năm hai mới vào đội tranh biện tập làm quen cũng gặp vài lần, cũng không nói chuyện gì nghiêm túc.”
“Chỉ là mấy người Chu Nhiễm tụ tập thích buôn chuyện, truyền miệng thế nào thành ra em thầm thích anh ấy từ hồi cấp ba, vì anh ấy mà thi vào Đại học Bắc Kinh, cuối cùng là yêu không thành, quá vô lý.”
Cô nghiêng đầu, lay lay người đang suy tư, “Anh còn câu hỏi gì không, anh chàng ghen tuông?”
Anh chàng ghen tuông không bài xích cách gọi mới này, dẫn cô đi xuống, “Vậy sao em không thích anh ấy nữa?”
“Haizz, giờ nghĩ lại thì cũng không hẳn là thích, cùng lắm là ngưỡng mộ thôi.”
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt có chút nặng nề khi hồi tưởng quá khứ, “Anh cũng biết hồi đi học em hiếu thắng lắm, đứng đầu lâu rồi sẽ để ý đến những người giỏi hơn mình, với cả…”
“Tiêu Tri Ngôn nhìn sang, Hạ Sơ Nguyệt càng chột dạ hơn.
Anh giúp cô nói tiếp: “Thêm vào đó, anh ấy đẹp trai, nên đã khiến em nảy sinh ảo giác ‘mến mộ’. Thật ra em là ngưỡng mộ người mạnh mẽ.”
Bất ngờ vì anh có thể hiểu, cô không khỏi mỉm cười, “Từ ngưỡng mộ người mạnh mẽ này rất chuẩn xác.”
Đến cửa tầng hầm, Tiêu Tri Ngôn mở cửa, Hạ Sơ Nguyệt đi theo sau anh.
“Vậy anh biết rồi còn ghen.”
“Tách.”
Đèn được bật sáng, bụi bay lơ lửng trước mặt.
Hạ Sơ Nguyệt nghiêng đầu, nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian trống trải: “Sơ Nguyệt, đừng bá đạo như vậy.”
Cô khó hiểu, “Em bá đạo chỗ nào?”
Tiêu Tri Ngôn ngược sáng đứng đó, không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng bàn tay anh nắm lấy tay cô lại rất ấm áp.
“Anh ấy có thể xuất hiện trong thời niên thiếu của em, đã đủ khiến anh ghen đến mất trí rồi.”
Ngón tay cái từ từ di chuyển lên, khi chạm vào quả hồ lô trên cổ tay cô, anh xoay tròn xoa nhẹ. Anh mới nói: “Anh thường nghĩ, nếu hồi cấp ba anh ở lại nhà bà ngoại, có phải anh đã có thể vào trường cấp ba trực thuộc Đại học Bắc Kinh học, có phải anh đã có thể gặp em sớm hơn.”
“Sơ Nguyệt, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn… thì tốt biết bao?”
Tai vang lên tiếng động nhẹ nhàng, chỉ còn tiếng tim đập của anh sau khi nói xong.
Không biết là do nhiệt độ tầng hầm thấp hay sao, Hạ Sơ Nguyệt hít mũi, nhìn vào đôi mắt anh dường như có ánh sáng long lanh, ngây người một lúc rồi mỉm cười:
“Sao thế, học sinh giỏi quán quân Olympic muốn tranh hạng nhất năm học với em à?”
Anh cúi đầu, mỉm cười thừa nhận: “Ừm, muốn so cao thấp với em, muốn em ngưỡng mộ người mạnh mẽ như anh.”
Bóng đèn hắt xuống, hai bóng người sát lại gần nhau, dính chặt lấy nhau, thoắt cái đã không phân biệt được là ai.
Hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay, Hạ Sơ Nguyệt cố nén khóe môi đang cong lên, không hài lòng: “Không thể là anh ngưỡng mộ người mạnh mẽ như em sao?”
“Ừm, anh ngưỡng mộ người mạnh mẽ như em.”
Khoảng cách rút ngắn, tim cô không tự chủ được tăng tốc, anh từ từ cúi đầu, cho đến khi môi chạm môi, tất cả cảm xúc đan xen vào nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, để lại không gian riêng tư cho họ.
Lúc đi đón Tần Dương Nhất, Hạ Sơ Nguyệt che môi, cả đường không dám buông tay ra. Người lái xe bật cười, cô liếc mắt nhìn, “Còn cười, tại ai chứ!”
Tiêu Tri Ngôn mỉm cười gật đầu: “Tại anh.”
“Hừ.” Ánh mắt cô dừng lại ở vết sưng đỏ và vết rách trên môi dưới của anh, cô lảng tránh ánh mắt, “Anh cũng che đi, đeo khẩu trang đi.”
Tiêu Tri Ngôn nhìn vào gương, “Chẳng phải càng lộ liễu hơn sao?”
“Cũng đúng.”
Hạ Sơ Nguyệt bị anh thuyết phục, đúng lúc Tần Dương Nhất lên xe, câu chuyện bị cắt ngang, người ngồi ghế sau kéo chặt áo: “Chị ơi, hay là mình đón người rồi về nhà ăn đi, nhà bác cả… em không muốn đến.”
“Sao vậy?”
Bác cả của Hạ Sơ Nguyệt là Tần Thúc, anh trai của Tần Thái, có thái độ hoàn toàn trái ngược với cô của cô, cũng là người con hiếu thảo duy nhất nghe theo lời mẹ Tần. Hạ Sơ Nguyệt không thân với ông ấy.
Nếu không phải hai năm trước, vụ án bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của con trai ông ấy được Hạ Sơ Nguyệt đại diện, thì quan hệ của họ vẫn còn căng thẳng. Hiện tại, mẹ Tần đang ở nhà họ ăn Tết.
“Bác cả của em nói chuyện khó nghe lắm, cộng thêm bà nội nữa… Bố mẹ đi được rồi thì cần gì chúng ta đi, chúng ta về thôi.”
Cô thản nhiên nói: “Ăn bữa cơm thôi mà, có sao đâu, với lại bà nội cũng nhớ em.”
“Nhưng mà… thôi vậy.”
Tần Dương Nhất muốn nói lại thôi, cuối cùng dựa vào ghế, không nói ra những lời Tần Thúc đã nói khi Hạ Sơ Nguyệt không về ăn Tết năm ngoái.
Tiêu Tri Ngôn ngồi ở ghế lái nhận ra, lặng lẽ dời ánh mắt khỏi gương chiếu hậu.
Nhà Tần Thúc ở vị trí không xa trung tâm thành phố, trên đường đi toàn đường lớn nên đến rất nhanh. Mấy người xuống xe quen đường đi về phía đơn nguyên khu nhà, giũ tuyết trên người ở cửa, chưa kịp gõ cửa thì trong nhà đã truyền ra lời nói khinh thường của mẹ Tần.
“Nam An nói rồi, vụ án đó ai làm cũng thắng, đơn giản lắm, Sơ Nguyệt chỉ là nhặt được món hời thôi.”
Bác gái phụ họa: “Ai bảo không phải, lúc đó chúng ta còn tưởng con bé giỏi lắm.”
Tay Tần Dương Nhất đang định gõ cửa dừng lại giữa không trung, cậu nhìn Hạ Sơ Nguyệt, người sau mặt không biểu cảm.
Giọng Tần Thái vang lên ngay sau đó: “Chị dâu, không thể nói vậy được. Nếu vụ kiện dễ thắng vậy thì hồi đó chị cũng đâu cần mang quà cáp mấy nghìn tệ đến, theo chị nói thì nhà em chẳng phải vô duyên vô cớ ăn không lợi lộc của nhà chị sao?”
“Đúng vậy, mấy thứ mua đều là đồ người già ăn được, cuối cùng đều mang cho bà nội, bác ấy còn nói là bác ấy mua rồi bảo bố em mang đến, loại người hai mặt này lần đầu em thấy đấy.” Tần Dương Nhất đồng thanh lên án, tức giận nói, “Em còn chẳng được ăn!”
Hạ Sơ Nguyệt khẽ cười: “Chỗ nào cũng có em, mau gõ cửa đi.”
“Vâng.”
“Lợi lộc gì mà lợi lộc, nói chuyện khiêm tốn quá rồi đấy. Nhà mấy người nuôi một kẻ ngoài ba mươi tuổi mà có đòi hỏi gì chưa? Lần sinh nhật trước mẹ về có nói con bé đó càng ngày càng không có giáo dục, còn lấy chuyện tiền bạc ra uy hiếp mẹ, đây là lời người hậu bối nên nói sao? Nó đóng tiền bảo hiểm cho bà nội nó chẳng phải là chuyện đương nhiên à?”
Ba người ngoài cửa sắc mặt đều lạnh lẽo, đặc biệt là Tiêu Tri Ngôn, Tần Dương Nhất vừa đứng cạnh anh đã cảm nhận được áp suất thấp của anh, giờ lại phát ra hơi lạnh khiến cậu ấy run rẩy.
Nhìn sang, không biết là đang hỏi ai: “Còn gõ cửa không?”
Đáp lại cậu là bóng dáng Hạ Sơ Nguyệt lao lên trước một bước.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Dương Nhất thấy vậy vội trốn sau lưng Tiêu Tri Ngôn, nhìn nụ cười của Hạ Sơ Nguyệt mà thấy sau lưng càng lạnh hơn.
Cánh cửa được Đới Văn Xuân mở ra, nhưng Hạ Sơ Nguyệt không bước vào, đứng ngay ngoài cửa.
Bác gái nghe tiếng bước chân đi ra, thấy người cần đến đã tới, lời trách móc còn chưa kịp thốt ra đã bị người đứng ngoài cửa nói trước một bước.
“Nếu bác gái cảm thấy tìm cháu hay tìm luật sư khác kết quả cũng giống nhau, vậy có nghĩa là xem cháu là luật sư rồi?”
Mọi người khó hiểu, đặc biệt là bác gái bị hỏi đến ngơ ngác, bất lực nhìn Tần Thái, mới nói: “Không xem cháu là luật sư thì bác tìm cháu kiện tụng làm gì? Cháu nói vậy là sao, cháu nghe lén người lớn nói chuyện à? Thấy chưa, bác đã nói cháu không có giáo dục mà, mọi người xem kìa!”
“Chị dâu, chị đừng nói nữa!”
“Sao thế, tôi là trưởng bối không được nói vài câu à?”
Mẹ Tần cũng nói: “Mọi người đừng có bênh nữa, chúng tôi có nói sai đâu.”
“Bác có thể nói.” Hạ Sơ Nguyệt lên tiếng, mặt vẫn tươi cười, “Bác gái, nếu bác xem cháu là luật sư, vậy bác và cháu là quan hệ nguyên đơn và người thuê luật sư. Bây giờ vụ án đã kết thúc hai năm rồi, các bác vẫn chưa trả phí luật sư, đúng dịp năm mới, cũng nên thanh toán nợ cũ rồi.”
Bác gái dang hai tay ra: “Phí luật sư gì?”
Hôm nay Hạ Sơ Nguyệt mặc áo khoác dáng dài giống Tiêu Tri Ngôn, tóc tuy xõa, nhưng dáng người thẳng tắp của cô che khuất ánh sáng, khí chất toàn thân phối hợp với lý lẽ rõ ràng, tư duy chặt chẽ với tốc độ nói ổn định khiến mọi người không khỏi lắng nghe.
“Dựa theo độ phức tạp của vụ án, cháu nên thu của các bác phí luật sư mười nghìn tệ, cộng với lúc đó cháu đã là luật sư cao cấp, phí tư vấn tính theo giờ là hai nghìn tệ, vậy các bác cần trả cháu phí luật sư là hai mươi tám nghìn tệ.”
“Cháu—”
“Nhưng cháu nghĩ dù sao cũng là năm mới, vậy bớt chút đi, hai mươi lăm nghìn tệ.”
Cô nhìn Tần Thúc từ trong nhà đi ra, hơi nghiêng đầu, “Chuyển khoản cho chú cháu là được.”
“Con bé này, chưa vào nhà đã đòi tiền à? Với cả phí luật sư đắt thế lừa ai vậy?”
Không chỉ bác gái, Tần Thúc cũng hiểu ra, chỉ vào khuôn mặt tươi cười của Hạ Sơ Nguyệt tức đến xanh mặt, cuối cùng quay sang nói với Tần Thái: “Cô cậu nuông chiều nó thành thế này à? Xem ra mẹ nói không sai, mở miệng ra là đòi tiền, giống như cái thằng bố vô liêm sỉ của nó! Lúc đầu tuyệt tình thế, giờ quay lại đòi thông tin liên lạc rồi đòi tiền, sao có thể trơ trẽn thế?”
“Anh! Anh nói ít thôi đi!” Tần Thái vội vàng giải thích với Hạ Sơ Nguyệt, “Không có chuyện đó đâu Nữu Nữu, con đừng—”
“Sao lại không có chuyện đó.” Tần Thúc như tìm được điểm đột phá, nhìn Hạ Sơ Nguyệt đang ngơ ngác ngoài cửa, nói ra, “Cháu còn chưa biết ông bố tốt bụng của cháu đã làm gì đúng không? Ông ta đến đòi tiền chú dì cháu, đòi tiền rồi còn đến nhà chúng tôi, nói là chúng tôi không cho cháu gặp ông ta, hỏi chúng tôi đòi bồi thường gì? Hừ, cháu nói xem bố cháu nghĩ cái gì vậy?”
“Anh! Mọi người có thể đừng nói nữa được không!”
Tần Thái lo lắng đến mức trán đẫm mồ hôi, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt nhìn Hạ Sơ Nguyệt đầy vẻ không đành lòng và tự trách.
Đới Văn Xuân ở bên cạnh bịt miệng, đôi mắt đỏ hoe.
Căn phòng vừa rồi còn ồn ào tranh cãi bỗng chốc im lặng, như thể thời gian ngừng trôi, mọi người trong và ngoài phòng, không một ai lên tiếng.
Cửa sổ hành lang không đóng chặt, hơi lạnh len lỏi vào từ từ xâm chiếm nhiệt độ cơ thể mỗi người, ngưng đọng sự trách móc.
Hạ Sơ Nguyệt nhớ lại tin nhắn chuyển khoản cô nhận được vào đêm giao thừa, và lần cô tình cờ bắt gặp Hạ Sướng Đạt đến khu tập thể, bật cười.
Hóa ra ông ta không chỉ gặp gia đình cô một lần đó, cô tự cho rằng mình có thể cắt đứt liên lạc giữa họ, nhưng đáng tiếc, chỉ cần Hạ Sướng Đạt muốn, cô và gia đình cô mãi mãi có mối liên hệ với ông ta, một mối liên hệ không thể cắt đứt.
“Nữu Nữu… chúng ta không cố ý giấu con.” Tần Thái không đành lòng nói, “Ông ta… ông ta chỉ cần chút tiền.”
“Vậy mọi người đã đưa tiền cho ông ta?”
Giọng Hạ Sơ Nguyệt khàn đặc, đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng không có một giọt nước mắt nào.
“Chú, chú đã đưa tiền cho ông ta?”
Tần Thái cau mày, không trả lời. Cô lại nhìn Đới Văn Xuân đang khóc nức nở bên cạnh, “Dì, năm mươi nghìn tệ đó là đưa cho ông ta?”
“Nữu Nữu… ông ta… ông ta nói nó cầm tiền rồi sẽ…”
“Tại sao?”
Cô đứng dưới ánh đèn, mặt đầy nghi vấn và không hiểu, mặc cho móng tay ghim vào da thịt cũng không biến sắc, như thể không cảm thấy đau đớn.
“Ông ta đã giết mẹ con, tại sao mọi người lại đưa tiền cho ông ta? Mọi người không phải hận ông ta sao? Hận ông ta tại sao…”
Cuối cùng không thể nói tiếp, cô nhìn mọi người được chiếu sáng trong phòng, ngực bị thứ gì đó nghẹn lại, toàn thân lạnh giá.
Run rẩy khó nhận ra, không chỉ cơ thể, mà cả giọng nói.
Không khí lạnh lẽo hít vào lồng ngực, cái lạnh thấm vào xương cốt khiến Hạ Sơ Nguyệt tỉnh táo hơn. Cô lùi lại hai bước, cứng nhắc tránh ánh mắt của họ, mím chặt môi, cuối cùng không nói thêm những lời tổn thương nữa, lý trí nói: “Mọi người cứ ăn cơm, con về trước.”