Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Tình Ánh Trăng - Chương 31

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Tình Ánh Trăng
  4. Chương 31
Trước
Sau

Bên kia Đoàn Trạch Minh vừa nhận được tin nhắn được phép rời đi, đang định quay sang nói chuyện với người bên cạnh thì phát hiện đối phương đang ngồi ngay ngắn, nghe rất chăm chú.

Anh nghe được câu hỏi của sinh viên, đầy nghi hoặc im lặng lắng nghe thầy giáo giải đáp.

“Bất đồng quan niệm phải xem là bất đồng trong trường hợp nào, nếu là những chuyện nhỏ nhặt như ăn trứng hay uống sữa vào bữa sáng thì phải xem đối phương có thể bao dung bạn hay không, dù sao hai người muốn đi cùng nhau thì những chuyện vụn vặt sẽ chỉ nhiều chứ không ít, nếu chuyện đơn giản như vậy cũng có thể gây tranh cãi thì ở bên nhau cũng chỉ làm hao mòn thiện cảm của nhau.”

“Dù là tam quan hay quan niệm, suy cho cùng, tình cảm là kết quả của sự tác động qua lại giữa hai người, có thể đi tiếp hay không phụ thuộc vào việc đối phương có thể thay đổi bạn bao nhiêu, bạn có thể thỏa hiệp vì đối phương đến mức nào. Hai người ở bên nhau, không phải là bạn đối xử với tôi tốt đến đâu, mà là khi tôi sa cơ lỡ vận, bạn có thể đối xử với tôi đến mức nào.”

“Quan niệm hoặc lý tưởng mà hai người theo đuổi xuất hiện mâu thuẫn, dù bạn không muốn chia tay đến đâu, một sự việc nào đó xảy ra cũng sẽ khiến mối quan hệ này đi đến hồi kết, như người ta vẫn nói dưa hái xanh không ngọt, nên buông tay thì hãy buông tay.”

“…”

Ánh hoàng hôn trải dài trên cửa sổ hành lang trường học, phủ lên lớp màu trắng lạnh lẽo một màu vàng ấm áp.

Hai bóng người sóng vai bước đi, Đoàn Trạch Minh cất điện thoại, quay sang người bên cạnh nói: “Lát nữa cậu đi cùng tôi đến văn phòng bộ phận tuyên truyền lấy cái cốc nhé, lúc nãy vội vàng đi tìm cậu tôi quên mất.”

Tiêu Tri Ngôn gật đầu, hai người bước xuống lầu.

Trong lúc đó, anh bị nhìn trộm nhiều lần, anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Nhìn gì?”

“Hì hì, bị cậu phát hiện rồi à, đây là cậu hỏi tôi đấy nhé.” Đoàn Trạch Minh nhìn quanh quất, ghé lại gần, “Cậu và Hạ Sơ Nguyệt xảy ra vấn đề tình cảm rồi à?”

Tiêu Tri Ngôn liếc nhìn anh ta, “Không có.”

“Vậy mà cậu còn nghe chăm chú thế.”

“Lịch sự.” Nói xong không quên liếc nhìn anh một cái, “Không giống cậu.”

Đoàn Trạch Minh không phục: “Tôi còn chưa có đối tượng, tôi nghe mấy cái đó làm gì?”

“Đây là lý do cậu chơi game?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Tri Ngôn gật đầu, vẻ mặt bình thản: “Chơi bốn ván thua cả bốn ván là lý do của cậu.”

“Ái chà, cậu lén nhìn tôi!” Người nào đó gần như phát điên, “Dân thể thao điện tử như bọn tôi coi trọng tinh thần thượng võ lắm đấy! Tinh thần thượng võ là cái gì cậu biết không, là không quan trọng thắng thua!”

Lông mày Tiêu Tri Ngôn giật giật, nhớ lại lúc nghe giảng, bên tai mình toàn là tiếng anh ta lẩm bẩm chửi bới, cố nhịn, rốt cuộc cũng không muốn cùng anh ta thảo luận thêm cái gọi là tinh thần thượng võ kia nữa.

Không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Gần đến giờ tan làm, trên đường gặp không ít thầy cô cầm túi ra về, hai người né sang bên tường, sau khi đám đông đi qua, vẫn còn không ít ánh mắt dõi theo, Đoàn Trạch Minh đi sau Tiêu Tri Ngôn tặc lưỡi.

“Hạ Sơ Nguyệt có biết cậu được yêu thích đến thế không?” Nói xong lại cảm thấy tính cách của Tiêu Tri Ngôn vốn dĩ không phải kiểu người thu hút ong bướm, lại hỏi, “Cậu có bạn gái lâu như vậy mà không công khai, thảo nào mấy thầy cô kia cứ tơ tưởng, cậu không định nói sao?”

Tiêu Tri Ngôn ngẩn người: “Nói gì?”

“Nói cậu có bạn gái đó.”

Tiêu Tri Ngôn cũng không hiểu: “Tôi có bạn gái thì phải nói với người khác làm gì?”

Đoàn Trạch Minh nhất thời không nói được lời nào, nhìn Tiêu Tri Ngôn há hốc miệng, như thể bị logic của anh làm cho mất trí. Một lúc sau mới giơ ngón tay cái lên: “…Logic của giáo sư Tiêu thật là…mạnh mẽ! Cậu… thôi bỏ đi, tôi cảm thấy trong chuyện tình cảm cậu giống như khúc gỗ vậy, cục đá vậy, làm sao Hạ Sơ Nguyệt có thể chịu đựng được khi yêu cậu vậy?”

Nói xong, anh ta bày ra vẻ mặt “trai thẳng thật đáng sợ, cậu là trai thẳng hết thuốc chữa rồi”, rồi vượt qua Tiêu Tri Ngôn rời đi. Người sau đi theo, vẫn không hiểu lắm tại sao phải cho người ngoài biết chuyện riêng tư của mình.

Văn phòng bộ phận tuyên truyền chật ních người, Đoàn Trạch Minh đứng ở cửa ngỡ rằng mình đi nhầm chỗ, kéo Tiêu Tri Ngôn chen qua đám đông mới thấy một người quen, hỏi: “Cô Trần, bộ phận tuyên truyền của các cô làm sao vậy?”

Trần Tình đang đau đầu cắt ghép những đoạn phim từ các năm trước, nghe thấy có người gọi mình thì rối rắm ngẩng đầu lên, ánh mắt tự động từ Đoàn Trạch Minh gần mình nhất nhìn về phía Tiêu Tri Ngôn sau lưng anh ta, ngẩn người.

Đoàn Trạch Minh chỉ cho rằng cô ấy bận đến ngốc rồi, nhắc nhở: “Cô Trần?”

Hoàn hồn lại, Trần Tình lập tức đứng dậy sửa soạn lại vẻ mặt, không dám nhìn Tiêu Tri Ngôn, giọng điệu khó hiểu hạ thấp: “Trường muốn làm tuyển tập video đặc sắc các năm trước, chúng tôi đang tăng ca làm việc đây. Sao hai người lại tới đây?”

Đoàn Trạch Minh nhìn thoáng qua bàn làm việc của chủ nhiệm, “Cô có thấy cái cốc màu xanh dương trên bàn chủ nhiệm không?”

Trần Tình lắc đầu, nhìn người phía sau anh ta, “Giáo sư Tiêu cũng đến tìm cốc sao? Có lẽ lúc nãy người đông quá nên tôi không chú ý, chủ nhiệm đi bận giảng rồi, giờ này chắc sắp về rồi, hai người có thể ngồi đây đợi chút.”

Cô ấy vừa nói vừa nhường chỗ, còn chưa kịp nói thêm gì, Đoàn Trạch Minh đã nhanh chân ngồi xuống ghế trống, cười hì hì với cô ấy: “Cảm ơn cô Trần nhé, ngại quá, vậy tôi ngồi chút.”

Trần Tình: “…”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy anh không có biểu cảm gì, cho rằng anh vẫn còn giận chuyện lần trước, chủ động hòa hoãn: “Giáo sư Tiêu, lần trước—”

“Lão Tiêu, cậu nhìn nhanh, ai đây này!”

Đoàn Trạch Minh đột nhiên lên tiếng, chỉ vào màn hình rồi phấn khích nói với Tiêu Tri Ngôn: “Cậu nhìn này, nhìn này!”

Ghế văn phòng đều có tựa lưng, lúc đầu là Trần Tình ngồi, Đoàn Trạch Minh khom lưng nói chuyện bên cạnh cô ấy, Tiêu Tri Ngôn đứng sau anh ta. Bây giờ Đoàn Trạch Minh ngồi, Trần Tình và Tiêu Tri Ngôn đứng, hai người đứng gần nhau, lại thành ra cô lập Đoàn Trạch Minh đang ngồi ở đó.

Người sau giả vờ không nghe thấy lời cô ấy, sải bước lớn vòng ra sau Đoàn Trạch Minh, giơ tay đặt lên tựa lưng ghế, liếc mắt liền thấy người trên màn hình máy tính.

Là Hạ Sơ Nguyệt.

Chính xác mà nói, là cô thời đại học.

Sân khấu năm sáu người, Hạ Sơ Nguyệt đứng ở vị trí phó trung tâm, tuy rằng chất lượng hình ảnh có chút mờ, nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô là vẻ đẹp chói mắt.

“Chúng ta xem nhé?” Đoàn Trạch Minh nhìn Trần Tình, “Cô Trần, xem được không?”

Sự chú ý của Trần Tình vẫn còn đặt trên người Tiêu Tri Ngôn, ánh mắt thất vọng không rời khỏi anh, “Xem đi.”

“Cảm ơn.” Tiêu Tri Ngôn khẽ gật đầu với cô ấy.

Lời “Không có gì” của Trần Tình còn chưa kịp thốt ra, đã thấy người kia quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, không khỏi thất vọng nhìn người trong màn hình.

Video phát lại cảnh những người mặc đồng phục đội tranh biện màu xanh đậm thống nhất, Trần Tình nhanh chóng khóa chặt ánh mắt vào một cô gái.

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, vóc dáng cao ráo và khí chất hòa quyện với bộ đồng phục học sinh càng làm nổi bật vẻ thanh xuân, đôi mắt to tròn sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc, sự kiên cường toát ra từ người cô không hề khiến người ta cảm thấy cô chỉ là một cô gái xinh đẹp, khiến người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đề tài tranh biện là “Trong hôn nhân, chọn tình yêu hay vật chất”, sau khi hai bên ngồi xuống, cùng với tiếng nhạc dồn dập, khán giả nhanh chóng bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng.

Sau khi người dẫn chương trình mở lời, đội chính diện đưa ra luận điểm của mình trước, Tiêu Tri Ngôn nhận ra, người biện luận thứ nhất của đội chính diện chính là Tiêu Vị.

Tiêu Vị: “Không có vật chất thì nói chuyện yêu đương thế nào?”

Đội phản biện, chính là đội mà Hạ Sơ Nguyệt tham gia, một bạn nam đưa ra quan điểm phản biện, hai bên bước vào phần tranh biện tự do.

Bạn nam biện luận thứ nhất của đội phản biện nói: “Trong hôn nhân chắc chắn phải chọn tình yêu, nếu anh ấy không còn yêu tôi nữa, dù anh ấy có nhiều vật chất hơn nữa, ngày nào đó anh ấy đưa cho người khác, hoặc anh ấy đưa cho bất kỳ ai cũng không muốn đưa cho tôi một chút nào, vậy tôi phải làm thế nào?”

Tiêu Vị nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén khiến người ta run lên: “Ý của bạn là, trong mối quan hệ này bạn chỉ muốn ngồi hưởng thành quả thôi đúng không? Đứng yên một chỗ dựa vào người yêu mình đơn phương cố gắng, còn bạn thì không làm gì cả?”

Bạn nam biện luận thứ nhất của đội phản biện rõ ràng bị đánh úp bất ngờ, vừa lật xem giấy tờ trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Dưới khán đài lúc này vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bầu không khí trong chốc lát được đẩy lên đỉnh điểm.

Mắt cậu ta hoảng loạn lướt qua từng dòng chữ, cho đến khi nhìn sang người bên cạnh, đối phương nhanh chóng hiểu ra, bổ sung vào chỗ trống.

“Xin đối phương đừng xuyên tạc ý tứ của đội chúng tôi, đội chúng tôi rất sẵn lòng cố gắng vì đối phương, chứ không phải chỉ biết nhận. Xin đối phương xem kỹ đề tài, tiền đề của đề tài là ‘Trong hôn nhân, chọn vật chất hay tình yêu’, không phải so sánh hai thứ, cái nào quan trọng hơn, mà là phải chọn. Chọn vật chất có nghĩa là tôi chắc chắn chọn một người tôi không yêu, hoặc một người không yêu tôi, vậy bạn có thể vì thế mà từ bỏ tình yêu, chỉ nhận được vật chất. Nhưng tôi chọn tình yêu, vậy tại sao tôi không thể cùng anh ấy xây dựng cuộc hôn nhân của chúng tôi, cùng nhau nỗ lực tạo ra vật chất? Đây không phải là vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, mà là tôi đã chọn tình yêu để có được vật chất, nếu không chẳng phải là trái với đề tài sao? Xin đối phương chuyên nghiệp một chút được không, cảm ơn!”

Những lời lẽ đanh thép và logic sắc bén vừa thốt ra, cả khán phòng im lặng như tờ, nửa giây sau khán giả mới bắt đầu ngẫm lại logic trong câu nói.

Đặc biệt là câu phản bác cuối cùng, không khác gì kéo cán cân nghiêng về phía chính diện trở lại, đảo ngược tình thế lúng túng lần đầu của đội phản biện.

Tiêu Vị không nhìn những dòng chữ đầy ắp luận điểm, mà nhìn Hạ Sơ Nguyệt, đuôi mắt hơi nhướng lên, dường như rất để ý đến câu nói cuối cùng của cô: “Đương nhiên là tôi chuyên nghiệp rồi. Tình yêu không còn thì vẫn sống được, bánh mì không còn thì sống thế nào? Giả sử bạn ốm nằm viện cần hai trăm nghìn tệ, người yêu bạn nói với bạn rằng tôi không có bánh mì nhưng tôi yêu bạn? Điều này có vẻ sống trong truyện cổ tích quá nhỉ?”

Hạ Sơ Nguyệt không bị anh ta ảnh hưởng, kiên định nói: “Người không yêu bạn thì làm sao bỏ ra hai trăm nghìn tệ chữa bệnh cho bạn?”

Lần này, tràng pháo tay vang dội cả khán đài, người biện luận thứ nhất không đáp lại được lời của Tiêu Vị nhìn Hạ Sơ Nguyệt, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Người dẫn chương trình: “Mời hai bên bắt đầu tổng kết. Bên chính diện trước.”

Tiêu Vị đứng dậy, nói năng trôi chảy: “Bánh mì tương đương với mưu sinh, xã hội hiện đại, không có bánh mì thì không thể mưu sinh, bạn thậm chí không thể mua nổi một chai nước nếu không có bánh mì, còn muốn nói chuyện gì khác ngoài bánh mì? Bây giờ bạn nói với tôi, bạn có thể vì tình yêu mà không chọn bánh mì, không chọn cơ hội mưu sinh mà cam tâm chịu chết đói? Tôi cho rằng đây là lựa chọn mà bất kỳ người nào sắp chết cũng sẽ không đưa ra. Đúng như câu nói nền tảng kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, bạn không có bánh mì và bạn có bánh mì là hai khái niệm khác nhau, không có bánh mì thì bạn còn sống không nổi thì nói chuyện yêu đương gì? Dựa vào lời hứa hão huyền trong miệng đối phương và những lời an ủi suông không bao giờ thực hiện được sao? Lưỡi dao sắc bén là vũ khí bảo vệ bạn, bạn có thể chọn cầm lên hoặc buông xuống, nhưng tiền đề là bạn phải có nó, cảm ơn mọi người.”

Lại một tràng pháo tay vang lên, phe phản biện nhìn nhau, đồng loạt nhìn người ở vị trí trung tâm. Hạ Sơ Nguyệt rời mắt khỏi bản nháp đầy ắp từ khóa, thản nhiên đứng dậy, trước vô số ánh mắt, bình tĩnh, logic rõ ràng lên tiếng.

“Ba chữ đầu tiên của chủ đề là then chốt, ‘trong hôn nhân’, đã là hôn nhân, vậy tại sao tôi phải kết hôn? Đương nhiên là vì cuộc sống của hai người dễ dàng hơn so với nỗ lực của một người. Nước ta có 1,4 tỷ người, biển người mênh mông tìm được một người yêu bạn, bạn yêu khó khăn biết bao? Anh ấy yêu tôi, có trách nhiệm và gánh vác, nên nguyện cùng tôi vun đắp cho cuộc hôn nhân của chúng tôi, cùng nhau nỗ lực để có được bánh mì. Có tình yêu chắc chắn sẽ tạo ra bánh mì, chứ không phải chọn tình yêu là từ bỏ bánh mì. Ngược lại, bánh mì của anh ấy có nhiều đến đâu, có thể mang lại gì cho hôn nhân? Anh ấy có nguyện ý đưa bánh mì cho tôi không? Trên thế giới có vô số loại bánh mì to lớn và ngon lành, nhưng tất cả đều không thể thay thế cho tình yêu. Bởi vì người yêu bạn, người nguyện cùng bạn gánh vác trách nhiệm chỉ có một người đó. Cảm ơn mọi người.”

Cuộc tranh biện kết thúc, cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, thậm chí vẻ mặt của Tiêu Vị cũng giãn ra, trong đôi mắt nhìn Hạ Sơ Nguyệt đầy vẻ dò xét và xem xét.

Dường như khán giả và ban giám khảo tại đó đến khi Hạ Sơ Nguyệt nói xong mới nhận ra cô là nữ. Cuộc tranh biện này cũng vì phe phản biện làm rõ quan điểm mà giành chiến thắng, Hạ Sơ Nguyệt cũng vì thế giành được giải người biện luận xuất sắc nhất, phá vỡ chuỗi thành tích liên tiếp của Tiêu Vị.

Những dải ruy băng đầy màu sắc từ trên trời rơi xuống, các biện sĩ rời khỏi chỗ ngồi đứng ở trung tâm sân khấu, họ vỗ tay chúc mừng Hạ Sơ Nguyệt. Mà cô gái với logic rõ ràng, ăn nói sắc bén không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc lúc tranh biện, hàng mày cong cong, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm dừng lại ở khung hình cuối cùng.

Cuối cùng, là phóng viên của trường phỏng vấn.

Ống kính tìm thấy cô gái đang chuẩn bị rời khỏi hậu trường, hỏi cô: “Cuộc tranh biện vừa rồi rất xuất sắc, xin hỏi bạn Hạ, bạn có kiên trì bước từng bước trên con đường trở thành luật sư không?”

Trong âm thanh, tiếng ồn ào và tiếng nhạc vụn vặt giảm dần, giọng nói thanh thoát của Hạ Sơ Nguyệt vang lên, tựa như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết, khi rơi vào sông băng thì kiên định và quyết không quay đầu.

“Tôi sẽ làm, và tôi muốn trở thành một luật sư đầy chính nghĩa.”

Ống kính kéo xa, Hạ Sơ Nguyệt quay người hòa vào đám đông, ống kính cũng dần mất tiêu điểm và dừng lại, trong màn hình dần tối đen, trong đầu lặp lại nụ cười rạng rỡ của cô gái với đôi mắt lấp lánh, và sơ tâm cô thẳng thắn bộc lộ.

Năm ngón tay đặt trên tựa lưng ghế vô thức siết chặt, Tiêu Tri Ngôn không khỏi nhớ đến một đêm nào đó, cô gái mệt mỏi nhưng không chịu thua, cũng nói với anh một câu tương tự.

“Bởi vì tôi là một luật sư đầy chính nghĩa mà.”

Đúng vậy.

Một người kiên định sơ tâm, lòng đầy chính nghĩa như vậy, sao có thể chọn bánh mì thay vì chính nghĩa?

Từ đầu đến cuối anh đều không tin.

Người có thể thức hai đêm liền vì một vụ án có tỷ lệ hoàn vốn thấp, căn bản không thể chọn bánh mì.

“Lão Tiêu? Nghĩ gì thế, gọi cậu hai lần rồi mà không nghe thấy.”

Tiêu Tri Ngôn xin lỗi nói: “Thất thần.”

“Sao mà mất hồn thế?” Đoàn Trạch Minh nhìn video đã tắt, lại nghĩ đến sự khác thường của anh hôm nay, cho rằng hai người thật sự cãi nhau nên không đùa giỡn trước mặt Trần Tình nữa, nói, “Làm phiền cô cắt video rồi, cô Trần, tôi không tìm cốc nữa, đợi tôi tự hỏi chủ nhiệm vậy.”

“Không sao đâu.”

Đoàn Trạch Minh cảm thấy lúc này nói đi không hay lắm, hỏi cô ấy: “Tối nay chúng tôi liên hoan, cô có đi không? Chủ nhiệm mời khách đấy.”

Trần Tình “À” một tiếng, liếc nhìn Tiêu Tri Ngôn, thăm dò nói: “Tôi không đi đâu, tối nay phải cắt xong video.”

“Được, vậy tôi đi trước đây, cô Trần, tạm biệt.”

Trần Tình không cam lòng nhìn Tiêu Tri Ngôn, người sau lịch sự cảm ơn rồi vòng qua cô ấy rời đi.

…

Cổ chân của Hạ Sơ Nguyệt đã gần như khỏi hẳn, đi chậm một chút thì không nhìn ra khác thường, khi lên xe cô đang gọi điện thoại, Tiêu Tri Ngôn không làm phiền cô.

Trong xe, giọng điệu cứng ngắc của cô gái vang lên, khiến người lái xe không khỏi liếc nhìn.

“Chỉ là tra một hồ sơ thôi mà, nếu chị rời khỏi HC muộn hơn một chút cũng có thể đến kho dữ liệu tra được.”

Tiêu Tri Ngôn không nghe thấy đối phương nói gì, lại nghe cô lạnh lùng nói: “Sếp Đường đã dặn người của văn phòng luật sư không được liên lạc với chị, sau này chị đừng gọi điện thoại hay gửi WeChat cho tôi nữa.”

Dẫm phanh, ánh mắt anh rơi vào đầu ngón tay cô dùng sức đến trắng bệch.

Cô nói: “Cúp máy đây.”

Xe khởi động, cô thở dài, nhìn tiệm bánh kem đã bị bỏ lại phía sau, mấp máy môi nhưng vẫn nuốt lời định nói vào trong.

Cô không biết mình đang hờn dỗi Tiêu Tri Ngôn chuyện gì, dường như chỉ cần cô mở miệng là đang thỏa hiệp, giống như đang xin lỗi vì sự tham vọng tối qua vậy.

Cô không muốn nói cô muốn ăn bánh kem nên Tiêu Tri Ngôn mới dừng xe mua, khiến cho giống như phải được anh đồng ý vậy. Về nhà cô có thể tự đặt đồ ăn mang về, vẫn có thể ăn được như thường.

Cô chưa bao giờ để ý đến việc người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng không thể phủ nhận rằng, từ tối qua đến giờ, cô vẫn luôn để ý đến cách Tiêu Tri Ngôn nhìn nhận mình.

Cô tựa lưng vào ghế, thở dài một hơi.

Thời tiết tồi tệ này vẫn còn sương mù.

Đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Dù sao bây giờ hai người đang cùng giường chung gối, ngoại hình của anh cũng đúng gu thẩm mỹ của cô, nhỡ ngày nào đó không giữ được mà động lòng, thì sẽ không thể vãn hồi được nữa.

Gáy tựa vào gối tựa đầu, cô khoanh tay nhắm mắt giả vờ ngủ. Không biết qua bao lâu, tốc độ xe chậm lại, động cơ tắt máy, một tiếng thở dài nhẹ lướt qua tai.

Lông mi rung động, cô mở mắt, không thèm nhìn ghế lái chính mà tự mình xuống xe.

Đứng vững rồi, Hạ Sơ Nguyệt mới nhìn thấy món tráng miệng trong tay Tiêu Tri Ngôn, không khỏi ngẩn người.

Tiêu Tri Ngôn nhìn sang, dường như không biết suy nghĩ của cô, khóe môi hơi cong lên: “Đi thôi, về nhà.”

Lời nói của anh như một đám bông, dịu dàng, dễ dàng bịt kín cô, khiến tâm trạng cô lên xuống thất thường.

Hạ Sơ Nguyệt ơi Hạ Sơ Nguyệt, bây giờ cô hoàn toàn không giống chính mình nữa rồi.

Cô thầm nhủ đừng suy nghĩ nhiều, bước chân bước đi lần này rõ ràng nhẹ nhàng hơn.

Đến tầng mười hai, đứa trẻ ngồi xổm trước cửa nhìn hai người, nhất thời trong đầu Hạ Sơ Nguyệt hiện lên vô số vụ con riêng tranh giành danh phận, nhìn sang Tiêu Tri Ngôn, cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

Anh sẽ không cho rằng đứa trẻ đó là của cô chứ?

Đứa trẻ đó mở miệng: “Chú dì ơi, hai người sống ở đây ạ?”

Hạ Sơ Nguyệt nhìn Tiêu Tri Ngôn, như thể đang nói: Thấy chưa, không phải của tôi.

Tiêu Tri Ngôn nhìn cô một cái, cậu bé lại nói: “Hình như cháu đi nhầm rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt: “Cháu còn nhớ mình ở tòa nào không?”

Cậu bé gật đầu, đôi mắt ấy nhìn cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo có chút lúng túng, giọng nói non nớt giải thích: “Nhà cháu ở tầng mười hai, nhưng cháu không mở được khóa mật mã, trong đó không có dấu vân tay của cháu. Cháu không thể đi được, vì nhà cháu ở tầng mười hai.”

Hạ Sơ Nguyệt đã hiểu ý cậu bé, tiến lại gần hơn, ngồi xổm xuống trước mặt cậu hỏi: “Ý cháu là, sợ cháu đi mất, mẹ cháu về không tìm thấy cháu phải không?”

Cậu bé gật đầu, đôi mắt to nhìn Hạ Sơ Nguyệt, một lúc sau mới nói: “Chị ơi, chị xinh gái thật đấy ạ.”

Hạ Sơ Nguyệt ngẩn người, nhìn Tiêu Tri Ngôn.

Cô bật cười: “Có phải sợ chúng ta không đưa cháu về nên cố ý nịnh nọt dì không đấy?”

“Không phải ạ, không phải ạ.” Hai tay nhỏ bé của cậu bé vung vẩy, sợ bị hiểu lầm, sốt ruột mà không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lặp lại, “Cháu không nói dối ạ.”

Hạ Sơ Nguyệt còn muốn trêu cậu bé, lời nói đùa còn chưa kịp thốt ra, giọng nói thanh nhuận của ai đó từ trên đầu truyền xuống.

“Cậu bé nói thật.”

Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thấy khóe môi Tiêu Tri Ngôn nở nụ cười nhạt.

“Tôi nói cũng thật.”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
22/10/2024
gia-thu
Gia Thụ
29/07/2024
thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
06/12/2024
trai-qua-bao-thang-tram-cuu-dau-tinh
Trải Qua Bao Thăng Trầm
10/10/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 31"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè