Thư Tình Ánh Trăng - Chương 24
Quen biết?
Hạ Sơ Nguyệt nhìn về phía nhà bếp, người ở đó vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra bên này.
Cô lắc đầu: “Anh ấy chỉ nói với em là gia đình từng giới thiệu xem mắt một lần, không nói đối phương là ai.”
Trương Linh nói: “Chị Chu, cũng chính là vợ của thầy em, ban đầu không biết Tri Ngôn là con nhà ai, vừa ý Tri Ngôn nên muốn giới thiệu đối tượng cho con gái, sau đó tìm đến ông Từ nhà cô, kết quả lúc đó Tri Ngôn đang bận việc xuất ngoại, từ chối thẳng thừng.”
Bà ấy cười: “Đương nhiên cũng có thể không phải vì chuyện xuất ngoại. Tri Ngôn không giống mấy bạn nam khác, em ấy trầm ổn, chỉ biết lao đầu vào thí nghiệm với lên lớp, cô với thầy em ấy còn lo lắng chuyện đại sự của em ấy sau này nữa đấy.”
Hạ Sơ Nguyệt cười trừ, đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Trương Linh nói tiếp: “Sau đó nghe nói là bố mẹ hai nhà gặp nhau ở buổi tụ họp nào đó, vừa hỏi đến tuổi con cái tương đương liền nghĩ đến việc gặp mặt, lúc này mới biết là Tri Ngôn, chị Chu mừng lắm, em nói có trùng hợp không?”
Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy trà đắng ngắt, đặt tách trà xuống bàn, mím môi, cười gượng gạo: “Cũng trùng hợp thật.”
“Nhưng có trùng hợp đến mấy cũng không thích hợp, có duyên không phận, lúc đầu cô mà làm mối cho họ là cô đã thấy họ không cùng đường rồi.” Trương Linh nhìn Hạ Sơ Nguyệt, ánh mắt tràn đầy yêu thích, “Cô vừa thấy em là biết ngay, thế này mới đúng này, em với Tri Ngôn có duyên có phận lại xứng đôi, thế này mới gọi là lương duyên.”
Hạ Sơ Nguyệt mím môi chậm lại, không mấy tán thành nhưng cũng không phản bác: “Tri Ngôn anh ấy… tính cách rất tốt, rất bao dung em.”
“Không phải.” Trương Linh khẳng định, “Là hai đứa bao dung lẫn nhau.”
Hạ Sơ Nguyệt hoàn toàn không hiểu, Trương Linh lại cười hì hì, liếc nhìn nhà bếp, hạ thấp giọng: “Nếu không sao em ấy lại nhớ em thích ăn gì, còn em lại sợ làm phiền em ấy, chẳng phải là hai đứa đang quan tâm lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, nghĩ cho đối phương sao ?”
“Cái này…”
“Anh có em, em có anh, đó mới là bí quyết hôn nhân lâu dài, Tri Ngôn tìm được em là phúc của em ấy, thầy và cô cũng yên tâm.”
Hạ Sơ Nguyệt không biết sao lại bị đẩy lên cao độ như vậy, là Trương Linh hiểu lầm rồi, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Cô ơi, cô nói quá lời rồi, chúng em chỉ là sống chung qua ngày thôi.”
Trương Linh coi như cô đang xấu hổ, khoát tay, “Được được được, không nói nữa, ăn trái cây, lát nữa nếm thử tay nghề của thầy Từ, xem này em gầy quá.”
Trương Linh lại nhét cho cô một quả mận rồi xem ti vi, quả nhiên không nói gì nữa, Hạ Sơ Nguyệt lại đột nhiên có cảm giác như mình bịa chuyện từ đầu đến cuối rồi được điểm tuyệt đối, chỉ mong Tiêu Tri Ngôn đừng bóc vỏ xoài nữa, nhanh chóng quay lại.
…
Bàn ăn tràn ngập hương thơm, toàn là món ăn gia đình Bắc Thành, Hạ Sơ Nguyệt rất thích.
Sau khi mang thai, ngoài việc cảm xúc lên xuống thất thường, khẩu vị ăn uống của cô cũng khác trước, nhưng món ăn ghét thì vẫn ghét, ví dụ như cần tây.
Trên đời sao lại có thứ như cần tây chứ?
Hạ Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát, thầm nghĩ,
Vì nó được gắp ra từ cần tây, mang theo mùi vị ghê tởm.
Ăn cũng không xong, không ăn để đó cũng không ổn, là Trương Linh gắp cho cô.
Cuối cùng, cơ hội đến.
Tiếng chuông cửa vang lên, Từ Thanh Lâm bảo mấy người ngồi xuống rồi tự mình ra mở cửa, trước khi đi còn bảo Trương Linh lấy giúp ông ấy ít tài liệu gì đó, ông ấy muốn gửi chuyển phát nhanh. Chốc lát trên ghế chỉ còn lại bọn họ.
Hạ Sơ Nguyệt chuẩn bị tìm giấy, trong tầm mắt đột nhiên có thêm một cái bát.
Cơm trong bát chỉ mới ăn hết một nửa, chỗ còn lại vẫn ngay ngắn ở nguyên vị trí, như thể lúc đầu được xới đầy vậy.
Cô không hiểu, Tiêu Tri Ngôn nói ngắn gọn: “Không muốn ăn thì đưa tôi.”
Do dự ——
Cô đã chạm vào rồi, lúc Trương Linh gắp cho cô.
“Không sao đâu.” Anh như biết cô đang nghĩ gì.
Cái bát trong tay lại đưa về phía trước.
Cửa huyền quan đã đóng, Hạ Sơ Nguyệt cũng không quản nhiều như vậy, nhanh chóng gắp “củ khoai lang nóng” vào bát anh, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ôi Sơ Nguyệt, đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm thịt đi.”
Trương Linh vừa nói vừa định đưa đũa gắp món thịt xào cần tây, Tiêu Tri Ngôn bỏ con tôm vừa bóc vỏ vào bát Trương Linh và Từ Thanh Lâm.
“Cô và thầy ăn thêm tôm đi, tốt cho sức khỏe, Sơ Nguyệt để con lo cho.”
Trương Linh thấy bát Hạ Sơ Nguyệt không có lại muốn gắp cho cô, nhưng bị Từ Thanh Lâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay, “Bà để vợ chồng người ta tự lo, bà già rồi còn xen vào làm gì.”
Tay Hạ Sơ Nguyệt đang gắp viên thịt khẽ run, viên thịt rơi khỏi đũa vào trong bát.
Lúc này Trương Linh mới phản ứng lại, gật đầu nói phải, cười nhìn hai người, “Lẫn rồi lẫn rồi, xem tôi này, trí nhớ giờ kém thật. Ăn cơm thôi ăn cơm.”
“Có thời gian thì chúng ta ra ngoài đánh mạt chược đi, bà cứ ở nhà xem ti vi, đến cuối năm con trai về hỏi bà nhạc quảng trường nhảy bài gì bà lại không biết.”
“Được được, hôm nay sinh nhật ông, nghe ông.”
Hạ Sơ Nguyệt nghe hai người cãi nhau thì mỉm cười, cúi đầu thấy trong bát có thêm một con tôm to béo tròn trịa…
Sau bữa tối, Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu Tri Ngôn cùng nhau dọn dẹp, cuối cùng Tiêu Tri Ngôn bị Từ Thanh Lâm gọi vào thư phòng, hai người nói chuyện về thí nghiệm, Hạ Sơ Nguyệt thì đi cùng Trương Linh xem album ảnh.
“Em xem này, đây là ảnh chụp chung của thầy Từ với các khóa sinh viên, đây là khóa của Tri Ngôn này.” Trương Linh chỉ vào bức ảnh ở góc dưới bên trái album, rồi lật sang trang tiếp theo, “Đây là những bức ảnh Tri Ngôn đạt giải thời đại học.”
Trong những bức ảnh chất lượng cao hơi ngả màu cũ kỹ, Tiêu Tri Ngôn cầm cúp trong tay, dáng người cao ráo đứng giữa sân khấu, ngũ quan thanh tú được phơi bày hết dưới ánh đèn.
Dường như anh bị ép chụp ảnh, nụ cười miễn cưỡng gượng gạo, khoảnh khắc bị bắt trọn.
Hạ Sơ Nguyệt mỉm cười.
Bức tiếp theo, Tiêu Tri Ngôn rõ ràng thoải mái hơn nhiều, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bóng râm vừa vặn phác họa nên vẻ mặt thản nhiên của anh, nụ cười ấm áp treo trên khóe môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ống kính, dường như xuyên qua vòng quay thời gian, nhìn thẳng vào cô.
Lồng ngực như bị ma ám, trái tim không kiểm soát được mà nhảy loạn xạ.
Tốc độ nhanh hơn, nhanh hơn nữa…
Tránh ánh mắt, gần như là chạy trốn khỏi hiện trường.
Trương Linh không phát hiện ra điều gì khác thường, vui mừng nói: “Tri Ngôn rất xuất sắc, còn nhớ đêm nhập học của sinh viên mới không, thầy Từ về nhà vui mừng khôn xiết, nói bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp được sinh viên nào thông minh như vậy, ông ấy vui đến mức nằm mơ cũng cười thành tiếng.”
“Lúc đó cô còn nói ông ấy khoa trương, sau này biết người liên tiếp giành được giải thưởng cấp tỉnh cũng là em ấy thì không thấy khoa trương nữa.” Bà ấy chợt nhớ ra, “Hai đứa có yêu nhau từ đại học không ?”
Hạ Sơ Nguyệt khoát tay, “Không có đâu thưa cô, chúng em mới gặp lại đây rồi quen nhau, thấy hợp nhau nên thử xem sao ạ.”
“Ra là vậy, nhưng hai đứa hồi đại học đều được nhiều người thích lắm, lúc đó không nghĩ đến việc yêu đương với nhau à?”
Lúc đó…
Hạ Sơ Nguyệt hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.
Cô vừa biết tin Tiêu Vị có bạn gái, mất hết tinh thần dọn dẹp giường chiếu, bạn cùng phòng mới đến đề nghị kết bạn Wechat. Mà ID của bạn cùng phòng lại là “Tiểu ngọt ngào của Tiêu Tri Ngôn”, cô còn hỏi có phải là ngôi sao nào không. Bạn cùng phòng giải thích cho cô nghe, Hạ Sơ Nguyệt mới biết đó là một bạn học ở viện Hóa sinh, vì trong buổi chào tân sinh viên đã đỡ cô ấy một tay, nói một câu cẩn thận, chiếm được trái tim của bạn cùng phòng này.
Sau này không biết vì sao mà bạn cùng phòng đổi ID, cũng không cho phép ký túc xá nhắc đến cái tên “Tiêu Tri Ngôn”, Hạ Sơ Nguyệt cũng không còn để ý nữa, ấn tượng của cô về anh cũng dừng lại ở một người bạn học rất đẹp trai, rất xuất sắc, chỉ thế thôi .
Cô rất thành thật, “Lúc đó bận học thuộc điều luật, không để ý lắm.”
Trương Linh gật đầu: “Đúng vậy, cô vẫn nhớ em là sinh viên xuất sắc nhất khóa đó, đến giờ giáo sư Tô khoa Luật vẫn thường nhắc đến em.”
“Bây giờ thế này mới tốt chứ, quen nhau lúc tư tưởng và kinh tế đều đã trưởng thành, tốt hơn là lúc mới bắt đầu cuộc đời, chưa ổn định, mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất.”
Sự sắp xếp tốt nhất sao?
Hạ Sơ Nguyệt là người duy vật nên không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại, thuận theo tự nhiên là thái độ sống của cô.
Nhưng lần này, cô lại dao động ở rìa mép ranh giới.
Nếu không phải thích Tiêu Vị trước, có lẽ cô cũng giống như những cô gái khác, vừa bước chân vào cổng trường đại học đã bị Tiêu Tri Ngôn hào quang rực rỡ thu hút rồi.
Dù sao thì.
Cô thích những người mạnh mẽ từ bên trong, nội lực vững vàng.
Tiêu Vị trước đây, chính là người như vậy.
…
Trên xe trở về, cả đoạn đường im lặng, ánh mắt bên cạnh thỉnh thoảng xuất hiện trong gương chiếu hậu, Hạ Sơ Nguyệt động đậy, quay người lại.
“Ở nhà thầy, anh rót trà, hỏi tôi có ăn xoài không, là cố ý đúng không?”
Tiêu Tri Ngôn mở miệng, nhưng giọng Hạ Sơ Nguyệt vang lên trước.
Cô khoanh tay, giọng điệu đầy vẻ không quan tâm: “Từng nói chuyện với con gái thầy cũng có gì không thể nói, sao anh không cho tôi biết.”
Anh đính chính: “Không nói chuyện yêu đương, chỉ là hợp tác.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm anh: “Chẳng phải chúng ta cũng là hợp tác sao?”
Tiêu Tri Ngôn mím môi.
Lại dựa lưng vào ghế, cô từ chối giao tiếp nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cảnh đêm vụt qua chóng mặt, lòng phiền muộn vô cùng.
Xe dừng ở gara khu chung cư, Hạ Sơ Nguyệt xuống xe, đi khập khiễng.
Cô không quen đi giày cao gót lâu, ngày thường chỉ khi ra tòa mới đi, đi làm đều là giày bệt hoặc guốc thấp đế vuông.
Hôm nay cô mang giày cả ngày, gót chân đã đau nhức, các ngón chân đều tê dại.
Bước lên bậc thang.
Hít…
Cô thét lên trong lòng.
Đau thấu tim gan!
“Sơ Nguyệt.” Tiêu Tri Ngôn gọi cô từ phía sau.
“Gì vậy?”
Hạ Sơ Nguyệt đã nhấc chân phải bước xuống bậc thang, tiện thể quay người lại, mắt cá chân trái đang trụ đột nhiên trẹo đi, cả người cô lung lay…
“Cẩn thận.”
“A.”
Môi nóng rực, Hạ Sơ Nguyệt ôm cổ Tiêu Tri Ngôn, dán vào tai anh không dám đứng dậy.
Cô vừa…
Hôn Tiêu Tri Ngôn?!
… Lên má.
Khụ.
Đầu óc Hạ Sơ Nguyệt quay cuồng, trong khoảnh khắc mất đi khả năng suy nghĩ, mọi sự chú ý đều dồn vào những nơi khác.
Cánh tay nóng rực mạnh mẽ ôm lấy eo cô, trước mặt là nhịp tim và lồng ngực không thể bỏ qua, còn có hương tuyết tùng quen thuộc của anh.
Vừa rồi cô đứng không vững, Tiêu Tri Ngôn từ dưới bậc thang ôm lấy cô, nhưng vì quán tính, cơ thể cô không ngừng đổ xuống, rồi môi lướt qua má anh, một nụ hôn má chân thực…
“Còn tự đứng vững được không?”
Giọng nói của anh theo gió lạnh bay đến, không hề có chút dao động.
Trái tim đang nhảy nhót đột nhiên rơi xuống, Hạ Sơ Nguyệt buông anh ra, nhìn mắt cá chân của mình.
Gió lạnh về đêm mạnh mẽ hơn nhiều, lúc này thổi từ sau lưng cô tới, vậy mà có thể thổi thấu chiếc áo mỏng dính thấm đẫm mồ hôi sau lưng cô, hơi lạnh luồn vào vạt áo thấm vào tứ chi, khiến lòng Hạ Sơ Nguyệt càng lạnh thêm vài phần.
Cảm xúc phiền muộn cả đêm dường như có dấu hiệu trỗi dậy, cô không cảm nhận được dao động cảm xúc của Tiêu Tri Ngôn, thậm chí ngay cả tâm lý vừa rồi của mình cũng trở nên nực cười.
Cô có tư cách gì mà cho rằng trong lòng Tiêu Tri Ngôn mình sẽ khác biệt với người khác?
Trước tiệm bánh kem không phải cô không chú ý đến cảm xúc của anh, anh thẳng thừng nói ra sự bất mãn của mình đối với Tiêu Vị, lại nói những lời có thể hiểu lầm là anh đang nhìn cô, bây giờ ngẫm lại, vậy mà Hạ Sơ Nguyệt đã hiểu ra hết.
Lần đầu tiên anh hợp tác với con gái của thầy giáo, là vì anh muốn dùng điều đó để thử xem con đường khác có phù hợp với mình không, khi phát hiện không phù hợp thì kịp thời dừng lại để giảm tổn hại, cũng may đối phương không có tình cảm nên mới có thể dứt khoát như vậy.
Vậy nếu, cô động lòng, Tiêu Tri Ngôn còn có thể tuyệt tình như vậy không?
Hơi nóng rát trên môi như một lời nhắc nhở, Hạ Sơ Nguyệt nhận ra vậy mà mình cũng đang “nếu như”, không khỏi tự giễu.
Chẳng mấy chốc cô ngẩng đầu lên, mới chợt nhận ra vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đó lại mình nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Cô đánh giá Tiêu Tri Ngôn, ngũ quan cao ráo góc cạnh thể hiện sự đẹp trai của anh, có lẽ vì khí chất thanh lãnh ôn hòa của anh, vẻ đẹp này tăng thêm sự trầm ổn, khi ngẩng đầu lên lại không có cảm xúc gì, ngược lại càng tăng thêm vài phần xa cách.
Dường như câu “Nhìn tôi đây” ngày hôm qua chỉ là ảo giác của cô.
Anh có thể hợp tác với người khác một lần thì sẽ có lần thứ hai.
Cô chính là lần thứ hai của anh.
Vì vậy tại sao Tiêu Tri Ngôn lại nói những lời như vậy cũng rõ như ban ngày rồi.
Vì cô mang thai con của anh, hiệp ước ba năm, anh đang nhắc nhở cô, đừng phá vỡ hợp đồng.
Đôi mắt dao động của cô hoàn toàn ảm đạm.
“Bị trẹo chân sao?”
Tiêu Tri Ngôn giơ tay muốn đỡ, lại bị người ta đẩy ra.
Anh nhìn gương mặt căng thẳng của Hạ Sơ Nguyệt, lòng bàn tay lơ lửng giữa không trung trống rỗng, chỉ còn những ngón tay anh hơi co lại.
Sau khi đẩy anh ra, câu “Cẩn thận” trong đầu Hạ Sơ Nguyệt không ngừng lặp lại, như thể nhất định phải khiến cô liên tưởng đến chuyện gì đó.
Cô không nghe lọt tai bất cứ điều gì, chỉ muốn tránh xa chiếc gương cứng rắn nhưng có thể soi rõ toàn thân này, nhưng lại không cam tâm cứ thế mà bỏ đi trong nhục nhã.
“Rốt cuộc anh đã nói cẩn thận với bao nhiêu người?”
“Tôi…”
Hạ Sơ Nguyệt bỏ lại câu nói này rồi bước nhanh vào nhà, chỉ để lại một người vẫn đứng tại chỗ, đáy mắt mông lung.
Cô bước nhanh hơn, hoàn toàn bỏ qua đôi tai ửng hồng và cơ thể cứng đờ không nhìn rõ dưới ánh đèn ngược sáng của anh khi anh nói câu đầu tiên…
*
Nhiệt độ giảm mạnh mấy ngày cuối cùng cũng đón đợt tăng nhiệt ngắn ngủi, ngay cả tấm biển “Đường trơn trượt do tuyết” bên đường cũng được dỡ bỏ.
Không chỉ nhiệt độ quay trở lại như trước, mà dường như mối quan hệ của Hạ Sơ Nguyệt và Tiêu Tri Ngôn cũng vậy, trong một đêm quay trở lại trạng thái ban đầu.
Thậm chí còn không bằng ban đầu.
Mấy ngày nay họ ở bên nhau đều là:
Tiêu Tri Ngôn: “Máy giặt hỏng rồi, hôm nay muộn quá, ngày mai tôi sẽ gọi thợ đến sửa.”
Hạ Sơ Nguyệt: “Biết rồi.”
Tiêu Tri Ngôn: “Hôm nay có phải cơm cho ít muối quá không?”
Hạ Sơ Nguyệt: “Không ít, cảm ơn.”
Tiêu Tri Ngôn: “Tối mai đến nhà dì ăn cơm, đừng quên.”
Hạ Sơ Nguyệt: “Ừm.”
“…”
“…”
Chống chọi với mặt trời chói chang hướng đông, Hạ Sơ Nguyệt xua tan cái nóng nảy rồi nhấc máy cuộc gọi trên xe của Chu Nhiễm.
“Tớ đang trên xe đi thành phố lân cận đây, cấp trên lại phái tớ đi công tác.” Chu Nhiễm rên rỉ, “Không muốn đi. không muốn đi. không muốn đi!”
Cô rẽ một vòng, mắt chú ý tình hình gương chiếu hậu, khóe môi cong lên, “Lần này đi mấy ngày?”
Chu Nhiễm: “Nửa tháng, đợi về chắc cũng gần đến Tết dương lịch rồi.”
Cô ấy nhớ ra, “Cậu với thiên tài Tiêu sao rồi? Sao dạo này không thấy cậu nhắc đến anh ấy nữa?”
Bàn tay trên vô lăng di chuyển vị trí, Hạ Sơ Nguyệt mở hé cửa sổ, để không khí mát lạnh lùa vào.
Nói thế nào đây?
Nói cô tự mình đa tình rồi không thể nhìn thẳng vào Tiêu Tri Ngôn nữa sao?
Cảm thấy chán nản, cô lạnh lùng nói: “Cũng thế thôi.”
Chu Nhiễm nhạy bén nhận ra: “Sao thế? Cãi nhau à?”
Hạ Sơ Nguyệt: “Không, tốt lắm.”
Chu Nhiễm không tin: “Đây là giọng điệu tốt lắm của cậu đấy à? Thế thì tớ nói tớ không muốn đi công tác là giọng điệu vui vẻ đấy.”
Thở dài, Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên hỏi: “… Cậu còn nhớ Hoàng Ngọc Minh không?”
Chu Nhiễm: “Nhớ chứ, năm hai khoa tớ đông quá nên tớ bị điều sang ký túc xá của các cậu, cô ấy không vui nên kiếm chuyện với tớ. Ê, thảo nào hội bạn học của các cậu không gọi cô ấy, tính cách đanh đá thế nhỡ lại đánh nhau với đương sự thì sao, sao tự dưng cậu hỏi cô ấy vậy?”
Đợi đèn đỏ, cô gõ ngón tay lên vô lăng: “Tự nhiên nhớ ra thôi, bây giờ cô ấy làm gì?”
Chu Nhiễm kéo dài giọng, vài giây sau mới nói: “Không rõ lắm, nghe nói hai năm trước kết hôn rồi thì phải, đối tượng là ông chủ của một công ty nhỏ, khá giàu, phù hợp với lời hùng hồn muốn câu đại gia của cô ấy lúc đó.”
Hạ Sơ Nguyệt ngẩn người: “Lời hùng hồn của cô ấy vào lúc nào thế?”
Chu Nhiễm: “Bạn cùng phòng khác tên Tô Tô kể đấy, nói hồi đại học năm nhất cô ấy vì được Tiêu Tri Ngôn giúp đỡ xách hành lý nên muốn theo đuổi Tiêu Tri Ngôn, năm hai thì thay lòng yêu anh chàng da đen thể thao ở viện thể chất bên cạnh, năm ba thì quen được hot boy khoa máy tính bên cạnh, năm tư thì dây dưa không rõ với tổ trưởng công ty thực tập, sau đó thất bại thì gào lên đòi tìm đại gia.”
Hạ Sơ Nguyệt nhíu mày, như thể đang nghe chuyện trên trời, “Những chuyện này là có thật sao?”
Chu Nhiễm phản bác: “Đương nhiên là thật rồi, hồi đó cậu chẳng quan tâm đến chuyện xung quanh, không phải thư viện thì cũng là làm thêm, mấy chuyện này là lúc rảnh rỗi tớ hóng được, đảm bảo thật.”
Hạ Sơ Nguyệt lại không để ý đến chuyện này, lẩm bẩm: “Vậy là, đó chỉ là chuyện nhỏ giơ tay giúp đỡ thôi…”
Chu Nhiễm nghe không rõ, bên cô ấy rất ồn ào: “Tớ đến sân bay rồi, không nói chuyện với cậu nữa, sắp lên máy bay rồi.”
Hạ Sơ Nguyệt hoàn hồn: “Ừ, đi đường bình an.”
“Tít ——”
Tiếng còi xe vang lên phía sau khiến cô giật mình, lúc này mới nhận ra đèn xanh còn mười giây, vội vàng khởi động.
Ngọn lửa trong mắt vừa lóe lên đã vụt tắt, cô gượng cười.
Chuyện nhỏ thì sao, dù sao bọn họ cũng chỉ là quan hệ hợp tác, bây giờ cô buồn bã như vậy thì rốt cuộc đang để ý đến cái gì?
Xe dừng dưới tòa nhà văn phòng luật sư, Hạ Sơ Nguyệt đang sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp lát nữa thì nhận được điện thoại của Đới Văn Xuân.
“Nữu Nữu à, dì và chú con quyết định đến nhà hai đứa ăn cơm, con nói mật mã cửa cho dì, như vậy hai đứa tan làm là về nhà ăn cơm luôn, cũng không cần phải vòng vào đón, tốn thêm một đoạn đường.”
Hạ Sơ Nguyệt mất vài giây mới phản ứng kịp: “Dì à, dì và chú…”
Đới Văn Xuân đã đơn phương quyết định: “Dì và chú con đang mua sắm ở siêu thị gần xong rồi, con xem con còn muốn ăn gì không, món nào chúng ta chưa mua thì về mua?”
Vội vàng nói bừa vài tên đồ ăn vặt rồi cúp điện thoại, Hạ Sơ Nguyệt nhìn đồng hồ rồi gọi cho Tiêu Tri Ngôn.
Sau vài tiếng bận không có người nghe máy, cô quyết định nhờ Hà Văn thay cô giải thích tình hình cho khách hàng trước, cô về nhà đóng cửa phòng ngủ rồi quay lại.
Vừa chuẩn bị cúp máy gọi cho Hà Văn, chưa kịp ấn nút cúp thì điện thoại đã thông.
“Sơ Nguyệt.” Giọng nói thanh nhã vang lên bên tai, xua tan mọi lo lắng, “Tôi vừa lái xe, có chuyện gì vậy?”
Cô gạt bỏ cảm xúc riêng tư, “Anh về đến nhà rồi à?”
Mấy giây sau Tiêu Tri Ngôn mới trả lời: “Sắp rồi, đang ở trong thang máy.”
“Vậy sau khi anh về nhà thì lấy đồ của mình vào phòng ngủ chính trước, rồi xóa hết dấu vết phân chia ranh giới! Xin lỗi, nếu chỉ đóng cửa phòng ngủ lại thì hơi bất thường, sẽ bị nghi ngờ.”
Tiêu Tri Ngôn khó hiểu: “Nghi ngờ gì?”
Nói nhanh quá khiến cô hơi thiếu oxy, cô chậm rãi nói: “Dì tôi đổi địa điểm ăn tối sang nhà chúng ta rồi…”