Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Tình Ánh Trăng - Chương 23

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Tình Ánh Trăng
  4. Chương 23
Trước
Sau

Ánh mắt rơi vào người anh, người sau không nhìn về phía này, tai lại ửng hồng, anh nói với nhân viên cửa hàng: “Có bánh kem xoài không?”

Nhân viên cửa hàng: “Có ạ, hai loại này đều là xoài, ngoài ra còn có dâu tây, black forest, ổi mọng và việt quất nho xanh.”

Anh nhìn sang, “Vẫn là xoài à?”

Hạ Sơ Nguyệt như có ma xui quỷ khiến gật đầu, lại nghe Tiêu Tri Ngôn nói: “Lấy xoài, cảm ơn.”

Thanh toán, xách túi đựng đồ, không cần cô động tay, Hạ Sơ Nguyệt không khỏi lại dời ánh mắt sang.

Tiêu Tri Ngôn luôn nghe theo ý cô, hôm nay lại khác thường từ chối mousse đuôi thỏ con, cô không hiểu, nhưng không biết tại sao, lại liên tưởng đến chuyện buổi trưa.

Không biết anh có nghe thấy lời Hà Văn nói lúc bước vào không, nghe thấy bao nhiêu.

Đột nhiên muốn thử nói cô muốn ăn bánh kem dâu tây, Tiêu Tri Ngôn sẽ phản ứng thế nào?

Cô đang suy nghĩ lát nữa hỏi thế nào không bị đột ngột, đến mức Tiêu Tri Ngôn hỏi cô còn muốn ăn gì không, cô chỉ muốn nhanh chóng thanh toán, không chú ý người nào đó lại chọn thêm vài chiếc mochi, bánh ngàn lớp và bánh kem vị xoài.

Ra khỏi tiệm bánh, Hạ Sơ Nguyệt giả vờ vô tình nói: “Nói mới nhớ, hôm nay văn phòng tôi cũng có người chia bánh kem dâu tây này, nhân viên cửa hàng vừa nãy cũng giới thiệu, sao anh không mua?”

Nhận thấy người bên cạnh đột nhiên căng thẳng, cô dời mắt xuống chân, vẻ mặt trở nên vi diệu, cố ý đổi cách xưng hô người tiếp theo.

“Tiếc là tôi thấy ngán nên không ăn, đồng nghiệp tôi đều nói ngon, đợi ngày mai hỏi xem có phải đàn anh mua ở đây không.”

“Ừm.”

Thờ ơ đáp lại, bước chân anh đang nhanh dần, Hạ Sơ Nguyệt thấy tai anh đã hết hồng, gần như khẳng định được suy đoán của mình.

Tiêu Tri Ngôn rất để ý đến Tiêu Vị, thậm chí để ý đến thái độ của cô.

Vậy nên không mua bánh mousse đuôi thỏ con cũng là vì thế sao?

Hai việc này có liên quan gì đến nhau?

Hơn nữa cô đã giải thích rõ ràng với anh rồi, tại sao anh vẫn còn để ý?

Một mầm non xa lạ nào đó đang nhú lên, Hạ Sơ Nguyệt không dám nghĩ sâu, chuyển sang chủ đề khác, “Anh thích ăn bánh kem dâu tây không?”

Quả nhiên anh đi chậm lại, mu bàn tay đang cầm túi nổi gân xanh, giọng điệu kiên quyết như thể đang chống lại sinh vật lạ: “Không thích.”

“Vậy bánh mousse đuôi thỏ con cũng không thích?”

“Không thích.”

“Tại sao?” Cô buột miệng hỏi.

Hơi lạnh vẫn chưa tan hết, cái lạnh thấu xương lan tỏa trong không khí, ngay cả những thân cây khô héo ven đường cũng trở nên tiêu điều.

Tay chân Hạ Sơ Nguyệt lạnh giá, nhưng cô không có ý định rời đi, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tri Ngôn không rời.

Ở đó có những cảm xúc mà cô không hiểu được.

Lo lắng, căng thẳng… và gì nữa?

“Tri Ngôn?”

Một giọng nói chen ngang, hai người nhìn sang, một ông lão mặt chữ điền dáng vẻ hiền hậu chắp tay sau lưng bước đến: “Hóa ra là  em thật, nhìn từ xa còn không dám nhận.”

Tiêu Tri Ngôn gật đầu: “Giáo sư Từ, buổi tối tốt lành.”

Nghe thấy cách xưng hô này, ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt cũng nhìn theo, vị này chắc là chủ nhiệm phòng thí nghiệm mà Tần Thái đã nói.

Áo khoác phao màu đơn sắc bên trong là bộ đồ Tôn Trung Sơn cổ điển, giày cũng là màu đen. Đuôi mắt đầy nếp nhăn, lúc nhìn người thì cười híp mắt, hàm răng lộ ra trắng và đều.

Cách ăn mặc giống Tiêu Tri Ngôn, nhưng tính cách lại khác nhau quá nhiều.

Từ Thanh Lâm cũng nhìn thấy Hạ Sơ Nguyệt, lúc nãy ở bên kia đã thấy hai người nói chuyện, lúc này Tiêu Tri Ngôn lại đang cầm túi bánh kem, biết là không phải mua cho mình ăn, vậy thì là…

“Sơ Nguyệt, đây là giáo sư Từ của viện chúng tôi, cũng là thầy hướng dẫn thời đại học của tôi.” Tiêu Tri Ngôn giới thiệu, “Giáo sư Từ, đây là vợ em, Hạ Sơ Nguyệt.”

“Là bạn gái—” Nhận ra điều gì đó, Từ Thanh Lâm đột ngột nhìn về phía Tiêu Tri Ngôn, sợ mình nghe nhầm, “Vợ? Tri Ngôn em kết hôn rồi à, chuyện khi nào thế?”

Tiêu Tri Ngôn: “Mới đăng ký kết hôn thôi, sang năm tổ chức đám cưới.”

…

Ngồi trở lại xe, mặt mày Hạ Sơ Nguyệt hớn hở, “Giáo sư Từ hoạt bát cởi mở như vậy mà là thầy của anh à?”

Tiêu Tri Ngôn không hiểu: “Hai chuyện này có liên quan gì sao?”

“Đương nhiên là có, giáo sư Từ ở viện Hóa sinh, anh cũng thế, Đoàn Trạch Minh cũng thế, viện của các anh tôi đã gặp ba người rồi, hai người trong đó đều hoạt bát cởi mở, tôi còn tưởng đều là kiểu nghiêm túc khắt khe như anh chứ.”

Bàn tay đang nắm vô lăng đặt lên đùi, anh nhìn vào gương, có vẻ không đồng tình, “Tôi nghiêm túc lắm sao?”

“Anh không nghiêm túc sao?” Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy mình vừa nghe được câu chuyện cười hay nhất năm nay, đưa tay véo cằm anh xoay mặt lại , “Anh xem mặt anh lúc nào chẳng có một biểu cảm, cũng không hay cười, sinh viên học lớp anh chắc chắn không ai dám trốn học nhỉ?”

Đúng là như vậy, nhưng Tiêu Tri Ngôn không thấy đó là vấn đề của mình.

Miệng bị Hạ Sơ Nguyệt véo má nên hơi biến dạng, nhưng anh vẫn giữ nguyên như vậy để nói chuyện: “Đó là biểu hiện có trách nhiệm với bài vở của họ.”

Hạ Sơ Nguyệt rụt tay về chuẩn bị lấy ví dụ cho anh, “Thế tỷ lệ trượt môn cuối kỳ của lớp anh là bao nhiêu?”

“Không.”

Cô suýt cắn phải lưỡi: “Thật hay giả vậy?”

“Không lừa em.” Khóe miệng Tiêu Tri Ngôn hơi nhếch lên, “Có thời gian tôi mời em đến lớp tôi xem.”

“Được thôi.” Tôi cũng muốn xem đám sinh viên có tỷ lệ trượt môn bằng không của giáo sư Tiêu trông như thế nào.

Không lẽ toàn là một nhóm học sinh giỏi lớn dẫn đầu một nhóm học sinh giỏi nhỏ à?

Như vậy thì dị thường quá rồi.

Tiếng còi xe vang lên bên tai mấy lần, sau đó là một tràng tiếng người ồn ào.

Một chiếc xe buýt trường dừng cạnh xe, vừa vặn che mất ánh trăng, trong xe tối sầm lại.

“Sơ Nguyệt.”

Hạ Sơ Nguyệt thu hồi tầm mắt khỏi nóc xe buýt trường, đối mặt với đôi mắt trong veo như suối nguồn kia, nụ cười trên môi cô vụt tắt.

“Tối nay xin lỗi em. Tôi không mua bánh đuôi thỏ con là vì có tư tâm.”

Anh mím môi, ánh mắt không hề dời đi, nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn hàng lông mày, cuối cùng dừng lại trước con ngươi của cô, ánh mắt tối lại.

“Nhưng trước lúc đó, tôi vẫn chưa thể nói cho em biết tại sao.”

Tựa như ánh trăng tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng lại là màn đêm rực rỡ khiến người ta liếc mắt liền thấy.

Hàng mi khẽ run, Hạ Sơ Nguyệt nghe thấy giọng nói của mình: “Có phải vì Tiêu Vị không?”

Hơi thở hỗn loạn, anh nhìn cô hồi lâu, như đang xác nhận điều gì. Một lát sau mới khẽ lên tiếng, giọng trầm ổn dường như có điện xẹt qua, có chút không vững.

“Em nói anh ấy là người em thầm mến thời thiếu niên, bây giờ đã buông tay rồi, đúng không?”

“Ừm.”

Cô không kịp dự tính kết cục, đầu ngón tay dùng sức đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

“Đã buông tay thì phải nhìn về phía trước.”

Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn khẽ động, lớp sương mờ che phủ đáy mắt tan đi, chỉ còn lại bóng hình cô, “Nhìn về phía trước, nhìn về phía tôi.”

Một tiếng còi dài, giọng anh bị nhấn chìm, nhưng Hạ Sơ Nguyệt vẫn nghe thấy.

Từng chữ một.

Tầm nhìn sáng lên, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Còn có đáy mắt anh, từ đầu đến cuối đều phản chiếu bóng hình rõ ràng của cô.

Phía trước không còn xe buýt trường học, mặt trăng lại chiếu sáng nơi này, như chưa từng bị che khuất.

Cô bừng tỉnh.

Dù che khuất hay không, mặt trăng vẫn ở đó, chưa từng rời đi.

Hóa ra cô chỉ nhớ chiếc xe buýt trường học, quên mất ánh sáng chói lọi đã treo trên bầu trời đêm từ lâu.

Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo nảy ra, chiếm lấy bộ não Hạ Sơ Nguyệt.

Nếu.

Hồi trung học cô không nhìn thấy Tiêu Vị chói sáng trước, mà là gặp Tiêu Tri Ngôn trước, đổi ngược thứ tự gặp gỡ của cả hai, thì kết quả có khác không? Vậy cô có thích anh không?

Không phải là bây giờ, nhiều năm sau, vì một tai nạn sau khi uống rượu, vì sự sống đột ngột xuất hiện trói buộc hai người lại với nhau.

Cổ họng nghẹn ứ, cô ngẩng cằm lên, có chút không đủ tự tin: “Tôi có nhìn về phía trước mà.”

Liếc nhìn người bên cạnh, có chút xấu hổ nhưng không muốn đối mặt mà trách móc: “Rốt cuộc khi nào anh mới lái xe? Còn ăn bánh kem nữa không?”

Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn quét qua đôi mắt hoảng loạn che giấu của cô, đôi mắt đen láy như màn đêm ngày càng sâu ngoài cửa sổ, im lặng không tiếng động.

Giọng anh ấm áp thản nhiên: “Lái ngay đây.”

*

Hai ngày liên tiếp, mỗi khi Tiêu Tri Ngôn rời khỏi thư phòng, Hạ Sơ Nguyệt đều có mặt, nhìn quầng thâm dưới mắt cô, hôm nay sau khi dọn dẹp xong bàn làm việc, anh không vội rời đi, mà ngồi tại chỗ nhìn cô.

Mái tóc dài của cô được búi gọn sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài, tầm mắt tập trung, Tiêu Tri Ngôn dường như có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ trên làn da trắng nõn, ánh đèn bảo vệ mắt màu vàng ấm áp hắt lên, tăng thêm vẻ bình yên và dịu dàng.

Anh nhìn khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng, có vẻ như vì chăm chú xem tài liệu, khuôn mặt thường ngày hay cười của người phụ nữ lúc này nghiêm túc, hàng mi dài rậm rạp di chuyển theo ánh mắt cô, đôi lông mày nhíu chặt, dường như đang gặp phải vấn đề khó khăn.

Chưa kịp vướng mắc đến hai ba phút, đôi lông mày đang nhíu lại đột nhiên giãn ra, đôi mắt cũng cong lên, tay phải nhanh chóng viết gì đó lên giấy, đầu bút lướt trên mặt giấy tạo ra âm thanh xào xạc trong thư phòng tĩnh mịch, nhưng lại không hề trái ngược.

“Hửm?” Hạ Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Tri Ngôn đang nhìn mình, mắt hơi chua xót, cô không nhận thấy vẻ khác thường thoáng qua trong đôi mắt đen láy, xoa mắt, “Anh xong việc rồi à?”

Ngón tay Tiêu Tri Ngôn đặt trên mép bàn động đậy, sờ vào vành tai nóng lên, “Ừm, em còn lâu không?”

Hạ Sơ Nguyệt nhìn những dòng chữ mình đã đánh dấu, duỗi người, “Không lâu đâu, này mai vụ án ra tòa rồi.”

Đôi mắt cong lên, giọng điệu cao vút đầy sức lôi cuốn.

Khóe mắt Tiêu Tri Ngôn cũng cong lên theo, nhớ đến lần gặp mặt ở trường: “Là vụ án của người ở Đại học Bắc Kinh sao?”

Hạ Sơ Nguyệt chớp mắt hai cái, một lúc sau mới nhận ra, “Không phải cô ấy, vụ án đó không phải một sớm một chiều giải quyết được đâu, vụ này là vụ khác.”

Thấy anh ngồi im không động đậy, vẻ mặt tỏ ra hứng thú, Hạ Sơ Nguyệt cũng mệt mỏi vì đọc tài liệu, dứt khoát kể cho anh nghe.

“Đương sự bị lừa mất một trăm nghìn tệ, đối phương bị bắt nhưng không nhận tội, ông cụ đó cầm tài liệu tìm đến chúng tôi.”

Thấy vẻ mặt ngoài dự đoán của anh, Hạ Sơ Nguyệt bật cười: “Sao thế?”

Tiêu Tri Ngôn lắc đầu, “Nghe Đoàn Trạch Minh nói chuyện với em, tôi tưởng các em chỉ chú trọng đến những vụ án thương mại có nguồn vốn lớn, không ngờ…”

Không ngờ một vụ án lừa đảo tốn nhiều công sức thu được ít tiền như vậy, luật sư cao cấp của HC cũng nhận.

Hạ Sơ Nguyệt “chu đáo” bổ sung giúp anh.

Cũng không trách được Tiêu Tri Ngôn có tư duy khó thay đổi, danh tiếng của HC quả thật tạo cho người ta ấn tượng về việc luồn lách trong giới phù hoa xa xỉ, nhưng dưới tiền bạc thì loại vụ án nào cũng có, nhiều luật sư của HC như vậy, không thể nào mỗi người đều có những vụ án lớn trong tay được.

Vụ án này vốn dĩ không phải tìm Hạ Sơ Nguyệt, mà là luật sư Vương khác trong cùng văn phòng luật sư, đàn chị của cô.

Luật sư Vương vốn có thể xử lý xong tất cả vụ án trước khi rời đi, nhưng không biết vì sao, hôm đó cô ấy tìm Hạ Sơ Nguyệt, hỏi cô có thể giúp đỡ làm đại diện không. Dù sao thì ở HC nơi đặt lợi ích lên hàng đầu, điều đầu tiên luật sư cao cấp xem xét khi nhận vụ án là thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Sau khi tốt nghiệp, hai người dần xa cách, tuy cùng ở một văn phòng luật sư nhưng ít giao thiệp, lại đúng lúc gần cuối năm bận rộn, Hạ Sơ Nguyệt không cần nghĩ cũng biết đối phương đã gặp bao nhiêu lần thất bại đến đường cùng mới phải tìm đến mình.

Nhưng những điều này cô đều không nói cho Tiêu Tri Ngôn, mỉm cười cụp mắt xuống, lúc ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nhìn người đối diện.

“Vì tôi là một luật sư tràn đầy tinh thần chính nghĩa mà.”

*

Ngày hôm sau.

Trước tòa nhà số ba mươi hai của khu dân cư Kinh Vũ, một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở đó, Hạ Sơ Nguyệt vẫn đang trang điểm lại trước gương.

“Lúc anh đến cũng không mang cho tôi cái áo khoác nào, tôi vẫn đang mặc quần áo đi ra tòa đây này.”

Tiêu Tri Ngôn không nhìn ra có gì khác biệt, lấy áo khoác cho cô: “Bộ này cũng rất đẹp.”

“Đẹp gì chứ, bộ này trang trọng quá, nhìn tôi như người đi bán nhà ấy.” Nhìn môi trường ấm cúng của khu dân cư, Hạ Sơ Nguyệt chê bai, “Anh xem không khí này xem, tôi lại mặc tây trang đến gõ cửa chẳng phải giống người đến bán bảo hiểm sao?”

Bị cô chọc cười, Tiêu Tri Ngôn lắc đầu: “Không giống.”

“…” Cô nhìn thẳng, “Lạnh quá, tôi không nói thời tiết.”

Đợi người mặc áo khoác xong, anh đột nhiên nói: “Diễn biến có theo hướng tốt không?”

Động tác xỏ tay áo khựng lại, Hạ Sơ Nguyệt biết anh hỏi vụ án ra tòa hôm nay, bất ngờ là anh vẫn nhớ, đầu ngón tay xỏ vào ống tay áo ấm lên.

“Ừm, phán bốn năm, cộng thêm tiền bồi thường và một trăm nghìn, tối nay ông cụ có thể ngủ ngon rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Hai người xuống xe, Tiêu Tri Ngôn kéo cửa vào tòa nhà, Hạ Sơ Nguyệt vừa xõa tóc đuôi ngựa vừa hỏi: “Có cần tôi giúp anh cầm đồ không?”

Vòng eo sau bị đỡ lấy, Tiêu Tri Ngôn rụt tay về: “Cẩn thận, nhìn đường.”

“Ồ.”

Hạ Sơ Nguyệt lên cầu thang không quay đầu lại, cảm giác eo sau như bị lửa đốt.

Hôm nay là sinh nhật của Từ Thanh Lâm, những năm trước Tiêu Tri Ngôn không ở trong nước, năm nay đương nhiên không thể thiếu việc đến nhà ngồi chơi. Ban ngày Từ Thanh Lâm còn cố ý chạy đến văn phòng, dặn dò anh buổi tối đừng quên gọi Hạ Sơ Nguyệt cùng đến, nói là vợ của thầy đặc biệt dặn dò.

Hạ Sơ Nguyệt biết chuyện này khi vừa kết thúc phiên tòa vụ lừa đảo, từ tòa án trở về cần thời gian, lúc xuống xe thì Tiêu Tri Ngôn đã đến rồi, cô cũng không trì hoãn thời gian lên lầu thay đồ.

“Vợ giáo sư Từ cũng là giáo viên trường Đại học Bắc Kinh sao?” Hạ Sơ Nguyệt hỏi.

Tiêu Tri Ngôn đáp một tiếng phải, giới thiệu cho cô.

Trương Linh, vợ của Từ Thanh Lâm, vì sức khỏe không tốt nên đã nghỉ hưu từ lâu, hôm đó nghe tên Hạ Sơ Nguyệt thấy quen tai, sau đó nhớ ra là hoa khôi khoa luật khóa đó, ấn tượng rất sâu sắc, biết hai người kết hôn nên muốn gặp mặt.

Trương Linh mở cửa, sau khi hàn huyên nhiệt tình thì mời ngồi uống trà, trong lúc đó Trương Linh quan sát khuôn mặt Hạ Sơ Nguyệt và cuối cùng xác nhận cô là ai.

“Sơ Nguyệt, em học cao học ở Đại học Luật đúng không, thầy hướng dẫn là Vương Thiên?”

Hạ Sơ Nguyệt mừng rỡ nói: “Vâng ạ, cô quen giáo sư Vương ạ?”

“Ôi chao, trùng hợp quá.” Trương Linh nhìn Tiêu Tri Ngôn đầy ẩn ý rồi cười nói, “Đâu chỉ quen, suýt nữa cô còn làm mối nữa đấy.”

“Cô, cô uống nước đi ạ.” Tiêu Tri Ngôn đưa trà tới, Hạ Sơ Nguyệt nhìn anh một cái, người sau không phản ứng.

Trương Linh cảm ơn rồi mời Hạ Sơ Nguyệt ăn đồ ăn vặt, nói mấy thứ này đều là con trai bà mua, hợp với người trẻ tuổi ăn.

Cuối cùng bà lại có chút mơ hồ: “Ơ? Cô vừa định nói gì ấy nhỉ, Tri Ngôn đưa cô cốc nước nên cô quên mất rồi.”

Tiêu Tri Ngôn định lên tiếng, đôi mắt đẹp của Hạ Sơ Nguyệt lóe lên vẻ tinh quái, nhanh hơn anh một bước mở miệng: “Cô ơi, cô vừa nói suýt nữa làm mối, là với nhà thầy Vương ạ?”

Trương Linh bừng tỉnh, cười nói: “Hầy, chuyện này ấy mà, cô cứ thắc mắc mãi không nhớ ra, Tri Ngôn không nói với em à?”

“Anh ấy ——”

Một quả xoài được nhét vào lòng bàn tay Hạ Sơ Nguyệt, ấm áp mà không lạnh. Cô mơ hồ: “Anh đưa cái này cho tôi làm gì?”

Tiêu Tri Ngôn lại hỏi: “Muốn ăn không?”

Hạ Sơ Nguyệt khó xử.

Cô thích ăn xoài, nhưng bắt cô lột vỏ xoài trước mặt thầy cô thì thôi vậy.

Cô đặt quả xoài xuống: “Không muốn ăn.”

Trương Linh chủ động nói: “Muốn ăn xoài à? Nào, cô lột cho em.”

“Sao dám làm phiền cô, để em làm cho ạ.” Tiêu Tri Ngôn cầm quả xoài đi về phía bếp.

Ba người đang ngồi trên ghế sô pha, giờ vì một người rời đi mà tầm nhìn thoáng đãng hơn hẳn. Hạ Sơ Nguyệt nhìn quanh, kiểu trang trí cũ kỹ giống nhà mẹ Tần Thái, dù mang đậm dấu ấn thời gian nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, sách vở và tranh chữ có thể thấy khắp nơi, đủ thấy chủ nhà có trình độ văn hóa cao.

Qua cách nói chuyện trước đó, Hạ Sơ Nguyệt cảm nhận được sự dịu dàng và ôn hòa của Trương Linh, nói năng từ tốn, hoàn toàn trái ngược với tính cách hoạt bát của giáo sư Từ.

Tính cách khác biệt lớn như vậy mà có thể sống với nhau bao nhiêu năm, cô có chút không hiểu được cái gọi là “tính cách không hợp” mà các cặp vợ chồng xưa kia nói khi ly hôn là không hợp đến mức nào.

“Sơ Nguyệt, lại đây, ăn mận tây này.” Trương Linh có chút áy náy, “Chỗ này vợ chồng cô sống gần ba mươi năm rồi, tuy nhỏ nhưng cũng sạch sẽ, em đừng để bụng nhé.”

Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi ạ.”

Trong căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách không rộng rãi, vợ ngồi trên ghế sô pha xem TV, chồng bận rộn trong căn bếp chỉ vừa đủ xoay người, những cuộc trò chuyện và bàn bạc thỉnh thoảng vang lên khiến họ rõ ràng ở hai phòng mà như đang ở bên cạnh nhau.

Ánh hoàng hôn màu vàng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên mọi thứ một màu ấm áp, rực rỡ và tươi sáng, giống như một bức tranh sơn dầu mang nhiệt độ, thu hút bạn không nỡ rời mắt.

“Để em làm cho thầy ạ.”

Giọng nói dịu dàng vang lên, ánh sáng rực rỡ bị bóng hình chen ngang che khuất, Hạ Sơ Nguyệt tập trung nhìn.

Góc độ này, cô chỉ nhìn thấy được sườn mặt Tiêu Tri Ngôn.

Anh đang gật đầu, cổ uốn cong theo động tác, nếp gấp trên tay áo kéo căng, để lộ gân xanh dưới cổ tay áo xắn lên đến cẳng tay.

Rõ ràng mặc áo sơ mi quần tây đứng trong bếp là không phù hợp, nhưng Hạ Sơ Nguyệt luôn cảm thấy có một vẻ đẹp hài hòa khó tả.

“Vợ chồng mới cưới đúng là tốt nhỉ.”

Bị tiếng cười kéo tầm mắt về, Hạ Sơ Nguyệt không nghe rõ Trương Linh nói gì, cảm thấy má hơi nóng, chỉ uống trà không hỏi thêm.

Trương Linh đột nhiên nhớ ra điều gì, mắt nheo lại: “Nói mới nhớ, cũng trùng hợp thật, người yêu cũ của Tri Ngôn em cũng quen đấy, em ấy có nói với em chưa?”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

phia-sau-anh
Phía Sau Anh
18/01/2025
co-y-rung-dong
Cố Ý Rung Động
04/12/2024
Thầm Yêu Trộm Nhớ
07/09/2024
mat-na-thu-toi
Mặt Nạ Thú Tội
14/05/2025
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 23"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè