Thư Tình Ánh Trăng - Chương 22
Đợt rét đêm qua ở Bắc Thành đến đột ngột, khiến mọi người trở tay không kịp và đành bất lực, vội vàng khoác áo khoác dày để chuẩn bị đón đông.
Nghe nói một số vùng đã bắt đầu có tuyết rơi, và nhiệt độ giảm mạnh ở Bắc Thành cũng báo hiệu một trận tuyết lớn sắp đến.
Sau khi rà soát lại tất cả các video liên quan, cuối cùng điều hòa cũng đã phủ khắp mọi ngóc ngách. Hạ Sơ Nguyệt nhấp một ngụm nước ấm rồi chuẩn bị đến phòng họp, giữa đường gặp Mai Thanh Tuyết vừa đến.
Cô ấy kinh ngạc: “Chưa ăn sáng à, đến sớm thế.” Tiện tay đưa ly cà phê uống dở trong tay qua, “Uống rồi, cho cô uống một ngụm?”
“Trẻ con.”
Hạ Sơ Nguyệt đẩy người ra đi, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
Cửa đóng lại, Mai Thanh Tuyết không vui, tóm lấy Hà Văn theo sau: “Luật sư Hạ của các cậu ăn sáng rồi à?”
Hà Văn gật đầu: “Chắc là rồi, lúc luật sư Hạ đến không thấy cô ấy mang đồ ăn.”
“Không đúng mà…” Cô lại nhìn về phía văn phòng mới sắp xếp, “Chỉ một vụ ly hôn của ngôi sao có phức tạp vậy không?”
Hà Văn không dám chậm trễ nữa, chỉ nói: “Vậy tôi đi làm việc trước đây luật sư Mai.”
Cửa lại đóng, Mai Thanh Tuyết khẽ hừ rồi rời đi.
Lâm Ân hô hào khẩu hiệu rất hay, đồng ý ly hôn đồng ý ra đi tay trắng, nhưng thái độ riêng tư với Cố Tây Tây hoàn toàn trái ngược. Hôm qua họp mấy người đã từ hai nghìn cảnh quay hậu trường của Lâm Ân tìm được hành động thân mật với nữ diễn viên. So sánh vóc dáng những người phụ nữ được gọi là “trợ lý” trong ba lần tin đồn của Lâm Ân và nữ diễn viên đó giống nhau đến kinh ngạc. Kết hợp vài tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện ẩn ý Cố Tây Tây cung cấp, có thể chứng minh Lâm Ân thật sự có khả năng ngoại tình trong hôn nhân.
Đã như vậy, Hạ Sơ Nguyệt sắp xếp xong các tài liệu hiện có ở mức tối đa: “Hà Văn, gửi những thứ này cho Smith và hẹn anh ta thời gian gặp mặt chuẩn bị cho phiên tòa sơ thẩm.”
Hà Văn nhận lấy: “Luật sư Hạ, trường hợp này nếu bên chồng không đồng ý ly hôn thì chẳng phải phiên tòa sơ thẩm gần như chắc chắn sẽ không cho ly hôn sao?”
Hạ Sơ Nguyệt sửa lại cho cậu ta: “Không phải gần như chắc chắn, mà là chắc chắn luôn.”
Hà Văn ngây người, nhớ đến lời dặn của Đường Tuệ Mẫn là phải giải quyết xong trước tháng 5 năm sau, không khỏi có chút sốt ruột: “Nhưng như vậy thì một năm sau mới có thể xử phúc thẩm, bên nam còn có thể lợi dụng quyền của tòa án trong việc xét xử vụ việc ly hôn để kéo dài thời gian, sang năm chưa chắc đã ly hôn được. Có thể thấy anh ta cố tình kéo dài là không muốn buông tha cho cô Cố và Cố thị, sếp Cố kiêng dè danh tiếng nên không thể làm ầm lên…”
Hà Văn lo lắng không phải là không có lý, nhưng Hạ Sơ Nguyệt biết, vụ án này không chỉ đơn giản là ly hôn là xong. Tuy thủ tục ly hôn đơn giản, nhưng thực tế tiến hành cũng khó khăn như leo núi, cô phải tìm lối đi khác.
Chiếc bút bi xoay tròn linh hoạt giữa những ngón tay thon dài, sau khi xoay 360 độ đẹp mắt thì dừng lại, lò xo chạm vào mặt bàn, ngòi bút thụt vào, Hạ Sơ Nguyệt vén lọn tóc dài bên tai ra sau, “Ly hôn không phải là điều cô Cố muốn nhất, cô ấy chỉ cần dư luận có lợi cho mình, sự thương cảm của người hâm mộ, và sự chú ý của công chúng, chỉ cần vậy là đủ rồi.”
Thấy Hà Văn vẫn còn nghi ngại, Hạ Sơ Nguyệt chỉ nói: “Đợi đến khi gặp cô Cố thì cậu sẽ biết.”
“Vâng ạ.”
Thấy mọi người lần lượt rời đi, Hạ Sơ Nguyệt xoa xoa cái eo mỏi nhừ, lưng thẳng không chịu nổi nữa nhưng vẫn không cong xuống.
Mớ tóc dài dày rậm rạp rớt xuống trước mặt che khuất tầm nhìn, cô tiện tay buộc gọn lại, cầm điện thoại lên tìm kiếm trên Baidu xem đây có phải là hiện tượng bình thường hay không, vừa gõ được hai chữ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao.
“Cảm ơn luật sư Tiêu và cô Cố đã mời khách!”
“Là bánh kem dâu tây!”
“…”
“Cô Cố gửi đến sao? Hôm kia vừa tham gia sự kiện, hôm nay đã gửi bánh kem, hai người này là thế nào?”
Câu cuối cùng nghe rõ ràng đặc biệt, Hạ Sơ Nguyệt đi ngang qua, chỉ lướt nhìn người đàn ông ở giữa đám đông, không biểu cảm gì, đi về hướng ngược lại.
Đến khi cửa đóng lại, điện thoại cô rung lên.
“Alo?” Giọng nói hụt hơi.
Đối phương rõ ràng khựng lại, “Lại khó chịu ở eo à?”
Hạ Sơ Nguyệt nhếch khóe môi không nổi, ngồi xuống ghế, xác nhận lại lần nữa: “Tiêu Tri Ngôn, có thai thì sẽ bị đau lưng sao?”
Đối phương ừ một tiếng, cô ngả lưng vào ghế, thở dài: “Biết thế không sinh nữa, vừa đau vừa mỏi, làm tôi nghi ngờ nhân sinh.”
“Sơ Nguyệt.”
Không nghe ra cảm xúc của anh, nhưng Hạ Sơ Nguyệt chỉ đang than vãn, không muốn nghe anh nói gì, chỉ hỏi: “Gọi điện làm gì?”
“Dì hỏi bao giờ chúng ta về nhà ăn cơm.”
Cánh cửa hé mở truyền đến tiếng hoan hô, Hạ Sơ Nguyệt liếc nhìn kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, quả thật cô có hơi đói bụng, cầm hộp thức ăn, mở loa ngoài điện thoại.
Lúc ăn sáng, Hạ Sơ Nguyệt tưởng rằng việc Tiêu Tri Ngôn sắp xếp hộp đựng đồ ăn là bữa trưa của anh, nhưng lại biết đó là của mình, nhìn miếng bánh mì nướng cắn dở trên tay.
Mới bảy giờ, lại làm cả bữa sáng và bữa trưa ư? Cô hỏi: “Buổi sáng anh dậy lúc mấy giờ?”
Tiêu Tri Ngôn: “Năm giờ năm mươi.”
“Năm giờ năm mươi vệ sinh cá nhân xong rồi làm bữa sáng, bữa trưa, ăn luôn hả?” Cô kinh ngạc.
Anh vạch ra thời gian biểu sơ lược: “Năm giờ năm mươi vệ sinh cá nhân, sáu giờ ra ngoài chạy bộ buổi sáng, sáu rưỡi làm bữa sáng.”
“Ồ.”
Hôm nay hình như Hạ Sơ Nguyệt không nghe thấy tiếng Latte cào cửa, mà lúc tỉnh dậy thấy nó nằm ủ rũ.
Tiêu Tri Ngôn nhìn Latte đang gặm đồ chơi trong phòng khách, hỏi: “Nếu được thì buổi sáng tôi có thể dẫn Latte ra ngoài.”
Hạ Sơ Nguyệt do dự, giải thích tình hình cho anh: “Latte từ nhỏ đã quen chỉ đi dạo buổi tối một lần, chưa bao giờ thấy mặt trời lúc năm, sáu giờ.”
Tiêu Tri Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, cô nhìn Latte đang vểnh tai nghe lén, lại nói: “Vậy nếu anh tiện thì anh dẫn nó ra ngoài đi dạo đi.”
Nhanh hơn cả câu trả lời của Tiêu Tri Ngôn là tiếng chân của Latte, nó đã nhảy nhót đến trước mặt hai người vẫy đuôi cuồng nhiệt.
Nụ cười lan tỏa, hai người vô thức nhìn nhau, Hạ Sơ Nguyệt cúi đầu nhanh chóng cắn một miếng trứng chiên.
Tiêu Tri Ngôn ngồi xuống đối diện cô: “Ăn có ngon không?”
Miệng cô không còn chỗ trống, chỉ gật đầu, rồi giơ ngón tay cái về phía anh.
Người kia cười thu hồi tầm mắt, cầm cuốn sách bên tay lên đọc.
Hai người cứ ngồi đối diện nhau, một người ăn cơm, một người đọc sách, không làm phiền nhau nhưng cũng có thể làm phiền nhau.
Suy nghĩ trở lại, Hạ Sơ Nguyệt lên tiếng.
“Cuối tuần tìm một ngày đi.” Mở hộp cơm màu hồng và hộp đũa màu hồng, cô đột nhiên chuyển chủ đề, “Giáo sư Tiêu, hộp cơm của anh màu gì?”
Bước chân của Tiêu Tri Ngôn khựng lại, không biết sao cô lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Màu xanh dương.”
Cô gật đầu, cũng không để ý đối phương không nhìn thấy, “Cuối tuần anh có rảnh không?”
Tiêu Tri Ngôn: “Có, phòng thí nghiệm hiện tại tạm thời xong việc, trước Tết ở trường chỉ còn nhiệm vụ giảng dạy và tiết học thí nghiệm, thời gian tương đối dư dả.”
“Vậy cuối tuần về nhà ăn cơm đi.” Cô nói.
“Được.”
Hạ Sơ Nguyệt múc một muỗng canh sườn cho vào miệng, không có mùi tanh, vị ngọt thanh của ngô và mùi thơm của thịt hòa quyện khiến cô uống thêm một ngụm, mắt híp lại.
Thoải mái.
Lời khen ngợi vừa đến miệng, tiếng gõ cửa vang lên, Hà Văn đẩy cửa hé mở: “Luật sư Hạ, đây là bánh kem luật sư Tiêu mua, tầng mười một của chúng ta mỗi đồng nghiệp đều có, thấy của cô chưa lấy nên tôi mang đến cho cô.”
Hạ Sơ Nguyệt khoát tay với cậu ta: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không ăn, cậu giúp tôi giải quyết đi.”
Hà Văn do dự, có vẻ khó xử, “Luật sư Tiêu biết sẽ không vui đâu.”
Nhận ra ánh mắt ngoài cửa kính, Hạ Sơ Nguyệt nhìn sang nhưng không thấy gì, lại lặp lại: “Nhất thiết phải nói với anh ấy sao, cậu ăn phần của cậu, phần này mang về nhà ăn.”
Hà Văn còn muốn nói gì đó, Hạ Sơ Nguyệt ngắt lời anh: “Buổi chiều lúc đi làm đưa cho tôi tài liệu tài sản cá nhân và cổ phần công ty của VIP và chồng cô ấy, đi đi.”
“Vâng ạ.”
Cửa đóng lại, cô lại nhìn khu làm việc đã vắng người, cảm thấy khó hiểu. Theo thói quen cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện cuộc gọi đã ngắt từ lâu, WeChat có thêm một tin nhắn.
[Tiêu Tri Ngôn: Tôi cúp máy trước đây, nhớ ăn trưa, tối tôi đến đón em.]
Trả lời một tiếng được, Hạ Sơ Nguyệt thong thả uống canh sườn, ăn thêm hai miếng thịt với cơm rồi mới cất hộp đựng thức ăn, đến phòng trà rửa đũa thì gặp Mai Thanh Tuyết.
“Ồ, sao lại còn rửa đũa thế này.” Vẻ mặt cô ấy không thể tin được, “Còn mang cơm à? Lại là người nhà làm?”
Hạ Sơ Nguyệt liếc nhìn ly cà phê sắp cạn đáy, cong môi, thuận theo lời cô ấy nói: “Đúng vậy, không giống luật sư Mai, ngày nào cũng không thể rời cà phê, mặt vàng hết cả rồi.”
“Hạ Sơ Nguyệt!” Sắc mặt Mai Thanh Tuyết lập tức âm trầm, nhưng rất nhanh đã khôi phục. Cô ấy đặt cốc xuống, khoanh tay nhìn cô, “Thấy luật sư Tiêu và Cố Tây Tây tặng bánh kem khó chịu lắm đúng không? Tức đến mức bánh kem cũng không ăn, xem ra, tôi cũng hiểu sao cô lại mỉa mai tôi như vậy rồi.”
Lại là Tiêu Vị.
Hạ Sơ Nguyệt tắt vòi nước, vẩy tay.
“Cô có cái thói quen gì vậy, vẩy hết cả vào người tôi rồi này!” Mai Thanh Tuyết lấy khăn giấy lau vết nước trên người, trừng mắt nhìn cô.
Hạ Sơ Nguyệt cũng không chiều theo, khuôn mặt mang ý cười lạnh đi, tiến lại gần: “Mai Thanh Tuyết, chuyện công việc chúng ta so tài tôi sẽ tiếp đón, nhưng Cố Tây Tây bây giờ là đương sự của tôi, Tiêu Vị là đồng nghiệp của chúng ta, cô mà còn đem chuyện cũ rích ra nói, sếp Đường biết sẽ xử lý thế nào?”
Trong phòng pha trà chỉ có hai người, giọng Hạ Sơ Nguyệt lại đè thấp, ánh mắt mang theo áp bức, Mai Thanh Tuyết bước chân lùi về sau nhưng miệng vẫn mạnh miệng: “Cô chỉ giỏi lôi sếp Đường ra thôi, tôi sợ cô chắc?”
“Không sợ thì cô thử xem, xem là sếp Đường ra tay nhanh, hay là Cố Tây Tây ra tay nhanh.”
Cô ép Mai Thanh Tuyết lùi đến dựa vào tủ, giơ tay định đánh người, Mai Thanh Tuyết mới cuống lên: “Phòng pha trà có camera giám sát đấy, cô đừng làm bậy ——”
Hạ Sơ Nguyệt thu tay lại, vẫy vẫy tờ khăn giấy vừa lấy, nụ cười nơi đuôi mắt rung động ánh lên vẻ đẹp rạng rỡ.
Cô thản nhiên lau đũa, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới: “Cô bị bệnh hoang tưởng rồi hả?”
Mai Thanh Tuyết bị ánh bạc trên ngón tay cô làm hoảng hốt, khi nhận ra đó là gì thì Hạ Sơ Nguyệt đã rời đi, cô ấy đứng nguyên tại chỗ không khỏi nghi ngờ.
Nhẫn ở ngón áp út, Hạ Sơ Nguyệt kết hôn rồi?
*
Buổi tối Tiêu Tri Ngôn nhắn tin nói mình đã đến, Hạ Sơ Nguyệt vừa kết thúc cuộc gọi với Smith, thu dọn đồ đạc đúng giờ tan làm.
Lúc lên xe có không ít người chú ý đến Hạ Sơ Nguyệt và chụp ảnh, Tiêu Tri Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu, không chắc chắn: “Đồng nghiệp của em đang chụp bên này sao?”
Người đang thắt dây an toàn không mấy để ý, “Chụp tôi, chưa thấy tôi lên xe của người khác bao giờ. Dự đoán khiêm tốn thì ngày mai cả văn phòng luật sư sẽ lan tin tôi thoát ế.'”
Tiêu Tri Ngôn lại nhìn qua kính chiếu hậu: “Khoa trương vậy sao?”
“Giáo sư Tiêu, xin đừng đánh giá thấp tốc độ nắm bắt thông tin của luật sư.” Cô ngồi ngay ngắn, tay đặt lên thắt lưng, “Như vậy cũng tốt mà, chẳng phải mẹ anh và dì của tôi định ngày cưới vào năm sau sao, nếu không đột nhiên kết hôn người ngoài cũng thấy kỳ lạ.”
Tiêu Tri Ngôn: “Nói đến ngày cưới, dì hỏi khi nào chúng ta đi chụp ảnh cưới.”
“Cái này không vội, đợi gần đám cưới đi chụp cũng được.”
Hạ Sơ Nguyệt tiện tay mở vòng bạn bè, bài đăng đầu tiên là ảnh bánh kem buổi trưa ai đó mời, cô thả tim, cuối cùng thấy tin nhắn hiện lên, bấm vào.
Nhóm chat “Đội Chó Cứu Hộ Lập Công Lớn”.
“Tiểu Lâm sẵn sàng”: [Hình ảnh]
“Tiểu Lâm sẵn sàng”: @Hạ Sơ Nguyệt, luật sư Hạ, chị đổi xe ạ?
“Gương Hoa Thủy Nguyệt”: Tiểu Lâm, tôi thấy gan cậu to rồi đấy, dám hỏi đời tư của luật sư Hạ, cậu không muốn làm nữa à?
“Tiểu Lâm sẵn sàng”: Trời đất chứng giám luật sư Tỉnh ơi, em thấy xe này đẹp thôi mà!
Một hòn đá ném xuống mặt hồ dậy sóng, lời của Lâm Văn kéo theo không ít đồng nghiệp đang lặn mất tăm, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Nhóm chat này được tạo ra để phục vụ vụ án của Cố Tây Tây, để tiện đồng bộ thời gian họp, hiển thị rõ ràng hơn email.
Không ngờ, lại vì chuyện của Hạ Sơ Nguyệt mà sôi nổi hẳn lên.
Xem từng lời bình luận thú vị trong nhóm, cuối cùng trước khi Lâm Văn bị nhấn chìm, Hạ Sơ Nguyệt lên tiếng: “Tôi không đổi xe, đây là xe của chồng tôi.”
Sự im lặng hiện rõ mồn một, Hạ Sơ Nguyệt vuốt màn hình, nghi ngờ điện thoại mình có vấn đề.
Một lát sau, cuối cùng màn hình cũng bị tin nhắn mới tràn ngập.
“Thật hay giả vậy? Có ai nói cho tôi biết thật hay giả với?”
“Luật sư Hạ kết hôn lúc nào vậy? Trời ơi!”
“Chồng… luật sư Hạ chị có bị hack nick không?”
“…”
“Vậy luật sư Tiêu thì sao? Chẳng phải mọi người bảo lúc đại học luật sư Hạ thích luật sư Tiêu à?”
“…”
Khoảnh khắc im lặng.
Yên tĩnh như tờ.
Những người vừa nãy còn hoạt động trong nhóm dường như trong nháy mắt biến mất hết, một tay Hạ Sơ Nguyệt cầm điện thoại, vẻ mặt đầy thú vị.
Những người này, không biết sau lưng cô đã dựng lên cái hình tượng kiểu người gì rồi!?
Cô vừa định gõ chữ, tin nhắn đó bị thu hồi, theo sát phía sau là mọi người như đã bàn bạc trước, điên cuồng lướt màn hình.
Sau đó.
Người kia lại nói: [Hì hì, nói nhầm rồi.]
[Bánh kem trưa nay ai mua cho mình vậy? Ở đây cảm ơn thiên thần nhỏ đáng yêu của mình, hỏi thêm một câu nữa, mua ở đâu thế, bánh dâu ngon ghê.]
“…”
Lần này, người lướt màn hình cũng không lướt nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt.
Hạ Sơ Nguyệt ấn vào ảnh đại diện của người đó, giây tiếp theo hiện lên “Đối phương đã bị loại khỏi nhóm chat, bạn tạm thời không thể xem”.
Hạ Sơ Nguyệt: “?”
Tỉnh Ngu nhắn tin riêng cho cô: [Xin lỗi luật sư Hạ, thực tập sinh đó mới tới, tôi nghĩ để cô ấy tiếp xúc vụ án để cảm nhận trước, nên kéo cô ấy vào nhóm.]
Hạ Sơ Nguyệt: [Năng lực chuyên môn của cô ấy thế nào?]
Cô vốn định hỏi thêm phản ứng nhanh nhạy, nhưng nhìn biểu hiện của cô ấy trong nhóm chat, chắc cũng không cần hỏi nữa.
Tỉnh Ngu: [Học thuộc lòng, không biết vận dụng linh hoạt, ba ngày trước tôi vốn định đuổi cô ấy, nhưng cô ấy nói sổ tay thực tập còn bảy ngày nữa, tôi liền…]
Hạ Sơ Nguyệt công tư phân minh: [Đã không vững kiến thức cơ bản thì không cần quan tâm sổ tay thực tập của cô ấy, HC không phải tổ chức từ thiện, cho cô ấy về trường học bồi dưỡng thêm đi.]
Tỉnh Ngu: [Vâng.]
Màn hình tắt, mặt gương màu đen phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Hạ Sơ Nguyệt, còn có vẻ buồn bã trong đáy mắt cô.
Trước khi vào nghề, cô từng tận mắt chứng kiến một luật sư vì kiến thức chuyên môn không vững mà khiến vụ án bị đảo ngược, người vô tội chịu oan ức. Cuối cùng, gia đình đương sự không chịu nổi dư luận buộc phải chuyển nhà, ẩn danh, luật sư thất bại cũng vì tự trách mà suy sụp, mắc bệnh trầm cảm, tự sát.
Nên muốn tránh những vấn đề tương tự xảy ra, chỉ có cách đọc lại, học lại, rèn luyện thêm, chứ không phải ngay từ đầu đã đứng trên đỉnh kim tự tháp.
“Tâm trạng không tốt à?” Tiêu Tri Ngôn nhận thấy vẻ buồn bã của cô.
Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu: “Chỉ là nhớ chuyện cũ, hơi buồn thôi.”
“Sao thế?”
Cô hỏi: “Anh còn nhớ chuyện đàn chị hơn chúng ta hai khóa ở khoa luật Đại học Bắc Kinh không, vụ án đầu tiên sau khi tốt nghiệp bị thua, rồi tự tử ấy?”
Tiêu Tri Ngôn hơi nghe qua: “Phòng vệ chính đáng bị phán thành cố ý giết người, nguyên cáo bị kết án tử hình.”
Hạ Sơ Nguyệt bất ngờ vì anh nhớ rõ như vậy: “Sau này theo điều lệ được tối ưu hóa, vụ án đó lại được nhắc đến, cuối cùng được phán định là phòng vệ chính đáng.”
“Ừm.” Giọng Tiêu Tri Ngôn lạnh nhạt, đi thẳng vào trọng tâm, “Nhưng người đã chết rồi.”
“Đúng vậy, người đã chết rồi, vì sai sót của một luật sư, vì cô ấy thiếu kinh nghiệm, vì cô ấy không tranh luận đến cùng, dẫn đến sự tan vỡ của hai gia đình. Người đã chết rồi, đòi sự thật thì có ích gì nữa đâu.”
Sự im lặng lan tỏa, nỗi đau đớn vẫn bao trùm nhiều năm sau đó.
“Có ích chứ.” Lời Tiêu Tri Ngôn tràn đầy sức mạnh, “Bình sinh thi tửu chân tương ô, thử khứ văn thư khủng độc hiền*. Sai lầm của cô ấy dẫn đến sự xuất hiện của rất nhiều người tài giỏi sau này, tiến bộ trong thất bại, đâu chỉ có bi thương.”
*Bình sinh thi tửu chân tướng ô: Ý chỉ việc một người có thể vì những đam mê, thú vui (như thơ ca, rượu chè) mà làm mờ đi hoặc sai lệch sự thật. Thử khứ văn thư khủng độc hiền: Ý chỉ rằng sự sai lầm này có thể dẫn đến việc những người giỏi giang phải một mình làm việc, sửa chữa những sai lầm đó. Có thể hiểu hai câu này là những thú vui hoặc sai lầm của một người có thể che mờ sự thật, làm những người giỏi phải gánh vác trách nhiệm để giải quyết những việc đó. Nghĩa là dù có những sai lầm dẫn đến bi thương, nhưng từ những sai lầm đó có thể rút ra bài học, dẫn đến việc xuất hiện những người tài giỏi, có thể từ những thất bại đó mà tiến bộ.
Xe chạy dưới cầu vượt, sau bóng tối ngắn ngủi là hành trình hướng về phía mặt trời.
Hạ Sơ Nguyệt hít sâu, đột nhiên hào hứng hẳn lên: “Anh nói đúng, đâu chỉ có bi thương, còn có ánh sáng sau công lý nữa.”
“Đúng vậy.”
Cô cong mắt nhìn ghế lái chính, đột nhiên nói: “Chúng ta có giống tổ chức truyền giáo tẩy não không?”
Khóe mắt Tiêu Tri Ngôn hiện lên ý cười, nhịn không được bật cười: “Có chút giống.”
“Ha ha ha, vậy chúng ta sắp bị bắt rồi thầy Tiêu ơi.”
Giọng nói vui vẻ cất cao, Tiêu Tri Ngôn bị cô lây nhiễm, cong môi: “Không sao, chúng ta có luật sư Hạ mà.”
“Tôi làm được sao?”
Nhìn những chiếc xe liên tục vượt và bị vượt trên con đường tắc nghẽn ở phía xa, Hạ Sơ Nguyệt không khỏi hỏi thêm một câu: “Tôi có thể chứ?”
“Đương nhiên.” Tiêu Tri Ngôn khẳng định trả lời cô, “Sơ Nguyệt, người chân thành làm gì cũng thành công, em sẽ đạt được điều mình muốn.”
Khóe môi cô bất giác cong lên, biết rõ Tiêu Tri Ngôn đang dỗ dành mình, nhưng vẫn thấy vui mừng khó hiểu.
Nỗi buồn bực chợt tan biến, cô nhìn chiếc xe sắp rẽ vào ngã tư tiếp theo, đột nhiên nói: “Dừng lại ở phía trước đi, tôi muốn ăn bánh kem.”
Tiêu Tri Ngôn đạp phanh không giữ được lực, Hạ Sơ Nguyệt bị đẩy về phía trước, may mà bị dây an toàn kéo mạnh lại, nhìn về phía Tiêu Tri Ngôn: “Anh sao vậy?”
“Em không sao chứ?”
Cả hai gần như đồng thời lên tiếng, sau khi Tiêu Tri Ngôn nhìn lướt qua Hạ Sơ Nguyệt mới lắc đầu: “Xin lỗi, tôi mất tập trung, đèn xanh chưa qua.”
Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy anh hơi kỳ lạ, vẫn an ủi: “Không vội, đợi có tám mươi giây thôi mà, tôi nói ngã tư tiếp theo mua bánh kem anh nghe thấy không?”
Tiêu Tri Ngôn mím môi: “Nghe thấy.”
Nhìn bàn tay người bên cạnh đang nắm chặt vô lăng nổi gân xanh, cô chớp mắt.
Tiêu Tri Ngôn lái xe lúc nào cũng nắm chặt vô lăng như vậy sao?
Đèn xanh bật sáng, tốc độ khởi động của xe việt dã rõ ràng chậm hơn nhiều, dừng hẳn trước cửa tiệm bánh kem, hai người xuống xe.
“Chào mừng quý khách, chúng tôi có rất nhiều loại bánh, mời quý khách xem thoải mái.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn bảng hiệu, nhân viên cửa hàng ân cần giải thích: “Đây là bánh mousse đuôi thỏ con đặc trưng của cửa hàng chúng tôi, bán rất chạy.”
Nhìn thấy sản phẩm thật, là một chú thỏ nhỏ rất đáng yêu, đuôi tuy nhỏ nhưng như hổ thêm cánh, sống động như thật.
Trong lòng vui vẻ, Hạ Sơ Nguyệt chỉ vào tủ kính còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp bên cạnh.
“Đừng lấy đuôi thỏ con.”