Thư Tình Ánh Trăng - Chương 10
“Tài liệu? Tài liệu gì?”
Nói xong, Hạ Sơ Nguyệt nhớ tới buổi chiều khi cô tỉnh lại, Tiêu Tri Ngôn gửi tài liệu tới, đến giờ cô vẫn chưa kịp mở ra, liền hít một ngụm khí lạnh.
Tiêu Tri Ngôn đã biết tình hình qua phản ứng của cô, liền tháo dây an toàn.
“Nếu vậy, chúng ta ăn xong rồi nói chuyện.”
“Được.” Cô mở điện thoại ra tìm tài liệu kia, “Ăn gì đây?”
Hạ Sơ Nguyệt tìm một quán ăn trông có vẻ vừa mắt, ngồi xuống xem thực đơn mới biết là một quán có đủ các loại mì. Vẫn nhớ hôm nay là lập đông, cô hỏi người đối diện.
“Hôm nay anh ăn sủi cảo chưa?”
Anh gật đầu, “Còn cô?”
“Tôi cũng ăn rồi.” Hạ Sơ Nguyệt gọi món mình muốn ăn, rồi đưa cho Tiêu Tri Ngôn.
Người sau không động vào thực đơn, chỉ nói với nhân viên phục vụ: “Giống cô ấy.”
Bữa cơm trôi qua trong im lặng, Hạ Sơ Nguyệt uống hết bát cháo bí ngô chỉ trong bốn năm ngụm, bát cháo của Tiêu Tri Ngôn dường như vẫn còn nguyên.
Thấy cô nhìn mình, anh tự nhiên đưa bát cháo trong tay qua, “Cô muốn ăn không?”
Hạ Sơ Nguyệt ngẩn người, rồi xua tay: “Tôi no rồi.”
Cô lấy điện thoại ra mở tài liệu kia.
Tín hiệu không tốt, vòng tròn cứ xoay mãi, Hạ Sơ Nguyệt tiện tay đặt lên bàn, hỏi Tiêu Tri Ngôn.
“Tài liệu anh gửi không mở được, nội dung là gì vậy?” Thoát khỏi trang tải, Hạ Sơ Nguyệt ấn vài cái lên màn hình, “Tôi gửi cho anh xem bản điện tử hợp đồng tiền hôn nhân nhé.”
“Được.” Tiêu Tri Ngôn nhận lấy điện thoại.
“Trong tài liệu là thông tin và toàn bộ tài sản của tôi.”
Hạ Sơ Nguyệt đã nhìn thấy văn bản dày đặc chữ, sau khi nghe Tiêu Tri Ngôn nói xong, chỉ cảm thấy con ngươi như bị va chạm.
Mấy trăm trang tài liệu này, cô phải xem đến khi nào?
Tiêu Tri Ngôn: “Văn bản này có bản in giấy, ở trong xe.”
Đọc hiểu ý tứ của anh, sắc mặt của Hạ Sơ Nguyệt không khá hơn chút nào.
Cô còn tưởng rằng đây chỉ là tài liệu phụ trợ, cần phải nghe người trong cuộc giải thích cụ thể, ai ngờ người trong cuộc căn bản không có ý định giải thích, mấy trăm trang tài liệu mới là toàn bộ lời nói của anh.
Tưởng tượng đến việc lật xem tập tài liệu dày cộp, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy thôi vậy.
Đang định nói gì đó, ánh mắt chạm nhau, người kia đang nhìn thẳng cô.
Không khí ngưng trệ vài giây, Hạ Sơ Nguyệt là người đầu tiên rời mắt đi, luống cuống cầm lấy điện thoại.
Phong cách làm việc của người này quả thật giống hệt như con người anh.
Nói thêm một câu như lấy mạng anh.
Thôi vậy, đành phải chấp nhận thôi.
Hạ Sơ Nguyệt bĩu môi, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nghiêm túc xem hồ sơ cá nhân. Mười phút sau, cô đã có hiểu biết sơ bộ về lý lịch của Tiêu Tri Ngôn.
Tắt điện thoại, cô không xem phần nội dung về tài sản của anh, đi thẳng vào vấn đề.
“Cảm ơn anh đã cung cấp tài liệu chi tiết như vậy, nhưng chúng ta kết hôn theo hợp đồng, chỉ đăng ký kết hôn, chịu trách nhiệm nuôi dạy con cái. Tôi không cần tài sản của anh, anh chỉ cần chi trả phần của con là được. Hết thời hạn ba năm, chúng ta ly hôn, cùng nhau nuôi dạy con cái, một năm mười hai tháng, nhà anh sáu tháng, nhà tôi sáu tháng, anh thấy thế nào?”
Sau một thoáng suy tư, ngón tay Tiêu Tri Ngôn đang đặt trên mặt bàn cong lại, khi nhìn vào mắt cô, anh mang theo sự mạnh mẽ hiếm thấy: “Đồng ý. Nhưng tôi sẵn lòng chi trả mọi chi phí của cô, không có thời hạn.”
Có lẽ vì chưa từng thấy Tiêu Tri Ngôn thể hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy, hoặc có lẽ vì nhà hàng quá yên tĩnh, sau giọng nói của người đàn ông, có một khoảnh khắc Hạ Sơ Nguyệt ngập ngừng, khi cô phản ứng lại, cô đã nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Tại sao?”
Rút kinh nghiệm từ lần ở bệnh viện trước, lần này Tiêu Tri Ngôn trả lời thận trọng hơn nhiều, “Kết hôn là có trách nhiệm với con cái, có trách nhiệm với mẹ của con, đó là điều nên làm.”
“…”
Câu trả lời chính thức đến mức không thể bắt bẻ được khiến Hạ Sơ Nguyệt nghẹn lời, nhưng cô cũng không từ chối, dù sao người trong cuộc đã nói, đó là điều nên làm.
Chỉ là “Không có thời hạn” có phải đã xuất hiện quá nhiều lần vào tối nay rồi không?
Hạ Sơ Nguyệt khẽ ho: “Anh có gì muốn hỏi tôi không?”
“Có.”
Như dự đoán, cô gật đầu: “Mời anh.”
“Cô có nợ nần gì không?”
Chỉ vậy thôi sao?
Hạ Sơ Nguyệt trả lời ngắn gọn: “Không có, tối muộn tôi sẽ sắp xếp một bản thông tin của mình cho anh, nhưng sẽ không chi tiết như của anh.”
Tiêu Tri Ngôn không có ý kiến.
Tiến trình đã có hình thức ban đầu, Hạ Sơ Nguyệt định hỏi anh có vấn đề gì với thỏa thuận tiền hôn nhân hay không, thì người sau đã đẩy điện thoại của mình đến.
Một màn hình trống trơn.
“Đây là gì vậy?” Hạ Sơ Nguyệt cũng ngơ ngác.
“Thỏa thuận tiền hôn nhân cô gửi.”
“…”
Cô tìm kiếm trong tài liệu của mình một lúc lâu, các tệp thỏa thuận tiền hôn nhân bên trong đều trống rỗng, Hạ Sơ Nguyệt cũng không hiểu tại sao lại như vậy. May mắn, tối qua cô đã in ra ba bản, để trên bàn làm việc.
Nhưng cô muốn biết là trong mười phút cô xem tài liệu, Tiêu Tri Ngôn không xem thỏa thuận tiền hôn nhân thì đang làm gì.
“Tôi xem rồi.”
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày: “Xem rồi mà giờ anh mới bảo là tệp tài liệu trống?”
“Sợ làm phiền cô.”
Không hiểu sao, Hạ Sơ Nguyệt lập tức hiểu ý anh.
Chuyện hai người dự định giải quyết từ hôm qua, vì cô đột nhiên đau bụng mà kéo dài đến tối nay. Giữa chừng lại xảy ra nhiều tình huống đột ngột ngoài tầm kiểm soát của Hạ Sơ Nguyệt, suýt chút nữa ảnh hưởng đến kết quả dự đoán ban đầu của cô.
Nếu Tiêu Tri Ngôn chỉ ra tệp tài liệu của cô trống trơn ngay khi cô đang xem, chắc chắn Hạ Sơ Nguyệt sẽ lo giải quyết chuyện đó, làm lỡ việc xem tài liệu của anh, tiến độ lại bị gián đoạn.
Giờ tuy anh chưa xem hợp đồng, nhưng ít nhất cô cũng đã hiểu rõ về Tiêu Tri Ngôn, sẽ không mù mờ như ban ngày.
“Xin lỗi, là do tôi, có lẽ app bị đơ, hoặc tôi in xong quên lưu.” Nhớ ra Tiêu Tri Ngôn sợ chó, Hạ Sơ Nguyệt nói giảm nói tránh, “Có lẽ tôi phải phiền anh đợi dưới lầu, tôi lên lấy bản in xuống.”
Không bỏ sót vẻ do dự của Tiêu Tri Ngôn, cô hỏi: “Có gì bất tiện sao?”
“Không có.”
Hạ Sơ Nguyệt thu dọn đồ đạc đứng dậy: “Vậy chúng ta đi ——”
“Tôi không thể lên lầu sao?”
“Két ——”
Tiếng ghế cọ xát trên sàn nhà, tạo ra tiếng ồn chói tai vang vọng khắp nhà hàng.
Tiếng ồn thu hút không ít ánh nhìn từ những người trong quán, nhưng người gây ra lại làm ngơ, chỉ xa lạ nhìn Tiêu Tri Ngôn, vẻ mặt đầy khó tin.
“Không muốn cô chạy đi chạy lại.” Anh thản nhiên giải thích.
“…”
Hạ Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng… Thôi vậy.
…
Sợ tình huống ngày hôm qua tái diễn, trước khi mở cửa, Hạ Sơ Nguyệt giải thích với Tiêu Tri Ngôn: “Anh đợi tôi ở cửa một lát, tôi nhốt Latte lại, kẻo nó làm anh sợ.”
“Không cần.”
“Không cần?” Tay Hạ Sơ Nguyệt đang bấm mật mã dừng lại, “Anh không sợ chó sao?”
Tiêu Tri Ngôn cũng ngẩn người, hiểu ra lý do cô không cho mình lên lầu ở nhà hàng, thần sắc căng thẳng suốt dọc đường cũng dịu lại.
“Tôi không sợ. Hôm qua tôi thật sự sợ cô mệt nên mới đi.” Anh đưa túi tài liệu trong tay phải về phía trước, “Dù sao thì, chữ cũng nhiều quá.”
“Ồ.”
Nịnh nọt không đúng chỗ, phản tác dụng.
Hạ Sơ Nguyệt thầm đảo mắt.
Cửa mở ra, Hạ Sơ Nguyệt vẫn đứng chắn trước mặt Tiêu Tri Ngôn, hai người đứng trước sau chạm mắt với chú chó chăn cừu đang canh cửa.
Chiếc đuôi của Latte đang vẫy, khi cửa mở đã không vẫy nhiều nữa, lúc này nhìn thấy người lạ đứng sau chủ nhân, nó lập tức gầm gừ cảnh cáo.
“Gâu ——”
“Suỵt!” Hạ Sơ Nguyệt đã chuẩn bị trước.
“Gâu.”
Latte miễn cưỡng nằm xuống dưới ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Tri Ngôn.
“Không sao rồi, vào đi.”
“Nó rất thông minh.” Tiêu Tri Ngôn bước vào nhà.
Từ lần đầu tiên anh bước vào nhà bế Hạ Sơ Nguyệt ra ngoài, Latte chỉ sủa hai tiếng rồi không cản nữa, như thể hiểu rằng anh không có ác ý.
Còn hôm qua và hôm nay, rõ ràng nó đang tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, cho anh một màn chào hỏi.
“Ừm.” Đóng cửa lại, Hạ Sơ Nguyệt khách sáo nói, “Muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có nước khoáng, nước trái cây, rượu ——”
Ánh mắt chạm nhau, Hạ Sơ Nguyệt ngượng ngùng, ôm bụng nhanh chóng bước qua anh ngồi xuống sô pha, “Dù sao cái gì cũng có, anh khát thì tự đi lấy.”
Giọng Tiêu Tri Ngôn nhàn nhạt: “Không cần phiền phức.”
Hai người ngồi đối diện nhau, không gian chìm trong im lặng, chỉ có tiếng móng chó chạm đất và tiếng thở nhẹ nhàng của nó làm dịu đi sự lúng túng.
“Bắt đầu nhé?”
Thái độ trang trọng của anh khiến Hạ Sơ Nguyệt tưởng như đang gặp một bên đối tác.
Cô gật đầu, ra hiệu cho anh bắt đầu.
Sau vài nhịp thở, Tiêu Tri Ngôn mở cặp tài liệu, rồi vài tập giấy A4 được đóng gáy chỉnh tề đặt lên bàn trà. Dưới ánh đèn trắng sáng, bàn tay với những đường gân xanh nổi lên đưa chúng đến trước mặt Hạ Sơ Nguyệt. Sau đó, trong ánh nhìn của chủ nhân, giọng nói trong trẻo như suối nguồn của anh vang lên, bổ sung hoàn chỉnh những lời nói ở nhà hàng.
“Vì không rõ cô quen dùng bản nào, nên tôi đã chuẩn bị cả hai, bản này để lại cho cô.”
Hạ Sơ Nguyệt ôm trán.
Rốt cuộc cô cũng được nhìn thấy tập tài liệu dày cộp mà cô ước tính còn dày hơn cả Bộ luật Dân sự này.
Cô đưa tay lên định cho móng tay vào miệng gặm, nhưng hơi lạnh xung quanh khiến cô rùng mình. Nhìn lướt qua bộ điều khiển nhiệt độ sàn ở đằng xa, cô do dự một chút rồi chọn cách cuộn chặt tấm chăn vào người.
Cuối cùng cô mới nhớ ra mình quên đưa hợp đồng cho anh trước.
Đang nghĩ chờ ấm người lên rồi nói, thì người đối diện đã có động tác, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tri Ngôn.
“Anh có muốn uống nước không?”
“Không.” Anh lắc đầu, ánh mắt dừng trên tấm chăn, “Bộ điều khiển nhiệt độ ở đâu?”
Cô giơ tay chỉ, Tiêu Tri Ngôn bước tới, rồi vài tiếng máy móc vang lên, Hạ Sơ Nguyệt cũng không để ý đến anh nữa, chỉ thấy người này yêu cầu về nhiệt độ khá cao.
“Được rồi, xin anh tiện thể lấy giúp ——”
Bụng Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên kêu lên.
Thấy Tiêu Tri Ngôn nhìn mình, Hạ Sơ Nguyệt hiếm khi xấu hổ ho khan hai tiếng, cố gắng che đậy tiếng bụng kêu, “Anh tự đi lấy hợp đồng đi, ở trên bàn làm việc trong thư phòng.”
Sau vài giây suy nghĩ, Tiêu Tri Ngôn nhanh chóng lướt nhìn người đang cuộn tròn trên ghế sô pha, xác định rằng vừa rồi mình không nghe nhầm: “Cô chưa ăn no sao? Có muốn ăn chút gì không?”
Anh không biết sức ăn của Hạ Sơ Nguyệt, nhưng bát cháo đó quả thực hơi ít. Anh còn lo lắng Hạ Sơ Nguyệt sẽ gọi bát thứ hai phải đợi lâu, nên cố tình không động vào phần của mình, đợi cô nói no rồi mới uống cạn trong hai ngụm.
“…”
Quả nhiên bị nghe thấy rồi.
Nhưng người này đúng là không chừa đường sống, nhất quyết vạch trần…
Nhớ lại tình huống tương tự hôm trước, Hạ Sơ Nguyệt quyết định gỡ gạc một ván, cố ý nói: “Gọi đồ ăn ngoài sao? Nhưng tôi không muốn uống cháo nữa.”
Tiêu Tri Ngôn gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác: “Trong tủ lạnh có gì không?”
Cô chớp mắt: “Anh định làm sao?”
Anh đã xắn tay áo lên, “Nếu được.”
Vì không muốn lộ ra việc mình ít khi vào bếp, Hạ Sơ Nguyệt quyết định: “Thôi không ăn nữa.”
Anh đứng yên không nhúc nhích: “Bác sĩ nói phải bổ sung dinh dưỡng, không được ngược đãi phụ nữ có thai.”
“…”
Cô đúng là đang đói.
Ôm bụng lép kẹp, Hạ Sơ Nguyệt nghi ngờ, bát cháo vừa rồi chui vào bụng ai rồi?
“Vậy vẫn nên gọi đại món gì đó đi.” Cô bất lực giải thích, “Trong tủ lạnh ngoài đồ uống ra thì không có gì ăn được cả, hơn nữa nhà tôi hết ga từ tháng trước rồi, dạo này bận quá quên chưa đóng tiền, không nấu ăn được.”
Tiêu Tri Ngôn ngồi xuống, nắm lấy sơ hở trong câu nói lúc cô vừa vào nhà: “Trong tủ lạnh có đủ thứ mà?”
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày.
Anh đang chế giễu cô sao?
Không nhận ra ánh mắt nhìn Tiêu Tri Ngôn có sự thay đổi khó đoán, cô cũng không chịu lép vế: “Giáo sư Tiêu, hợp đồng của chúng ta còn chưa ký mà anh đã bắt đầu châm chọc tôi rồi, vậy đến khi đăng ký kết hôn chắc anh đánh đập tôi mất?”
Vừa dứt lời, căn phòng hoàn toàn im lặng.
Ánh mắt giao nhau, cô nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của Tiêu Tri Ngôn, dường như nhìn thấy chính mình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng gạo trong đôi mắt đen láy ấy.
Gò má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, và cả… chiếc chăn rơi xuống sàn nhà.
Hạ Sơ Nguyệt nhanh chóng cúi xuống nhặt chăn, cô cảm thấy hơi nóng rực bủa vây mình, thậm chí kìm hãm cả động tác đơn giản này, kéo dài từng giây, đến khi ôm chăn ngồi thẳng dậy thì dường như đã là chuyện của thế kỷ trước.
“Khụ khụ.”
Cô che miệng, cố gắng xua tan chút nóng nảy.
Nghe vậy, Tiêu Tri Ngôn đang chỉnh sửa quần áo, bàn tay dừng giữa không trung rồi lại tiếp tục động tác, nhân tiện bắt được ánh mắt vội vàng trốn tránh của ai kia, cong môi: “Tôi sẽ không bạo lực gia đình, cô yên tâm.”
Ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt cứng đờ: “Tôi cảm ơn anh.”
“Nên thế.”
“…”
Tiêu Tri Ngôn ngẩng đầu từ ứng dụng giao đồ ăn: “Cô có kiêng gì không?”
“Không ăn rau mùi, cần tây, cà rốt.”
Người đối diện nhìn sang, Hạ Sơ Nguyệt cũng đúng lý hợp tình nhìn lại: “Mấy món có mùi tôi đều không ăn.”
“Vậy cô xem muốn ăn gì.” Anh đưa điện thoại qua.
Hạ Sơ Nguyệt ôm chặt chăn: “Không muốn ăn.”
Nói xong cảm thấy mình quá nhiều chuyện, miễn cưỡng nói: “Vậy gọi thêm cháo đi, anh ăn gì?”
Tiêu Tri Ngôn xóa sợi cà rốt, không ngẩng đầu: “Giống cô.”
“Anh cũng uống cháo sao? Thật ra anh có thể ăn cái khác.”
“Không cần.”
“…”
Có lẽ nghe thấy chữ “ăn”, Latte từ sô pha đi xuống, ngồi trước mặt Tiêu Tri Ngôn. Hạ Sơ Nguyệt vội vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Latte quay lại, nhưng lại chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của Tiêu Tri Ngôn, đầu ngón tay khẽ run.
“Không sao.” Anh nhìn vào đôi mắt màu caramel kia, ý cười rõ ràng, “Nhà tôi cũng nuôi một con mèo.”
Hạ Sơ Nguyệt hoàn hồn: “Mèo?”
“Ừ, là một con mèo Anh lông ngắn màu vàng kim, tên là Coffee.”
Nhận thấy người trên sô pha có vẻ suy tư, Tiêu Tri Ngôn hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Sơ Nguyệt bị dị ứng lông mèo, mức độ là chỉ cần đến gần là nổi mẩn đỏ, nhưng trước sáu tuổi cô từng nhận nuôi một con mèo hoang, trên người cũng không có hiện tượng dị ứng. Bác sĩ quy điều này cho hiện tượng dị ứng bài xích về mặt tâm lý, có lẽ tiếp xúc nhiều hơn sẽ thuyên giảm.
Kết quả của việc tiếp xúc nhiều hơn là Hạ Sơ Nguyệt bị dị ứng sốt cao, nằm viện hai ngày, suýt chút nữa mất mạng, từ đó trở đi Đới Văn Xuân nghiêm cấm cô tiếp xúc với mèo hoang để khử mẫn cảm.
“Không có gì.” Hạ Sơ Nguyệt thu lại suy nghĩ.
Dù sao thì cũng chỉ là đăng ký kết hôn, diễn kịch trước mặt người lớn, cũng không sống chung, nói mình dị ứng có vẻ như tự mình đa tình.
“Nó ăn cơm chưa?”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn theo hướng mắt anh nhìn về phía Latte, nói đùa: “Nó nói nó vẫn muốn ăn thêm chút rau xanh.”
Tiêu Tri Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, cầm điện thoại đưa cho cô xem: “Món rau cải thìa xào nhạt này thế nào?”
Hạ Sơ Nguyệt: …
Nhìn người đàn ông gật đầu gọi món, suy nghĩ của Hạ Sơ Nguyệt hơi bay xa, luôn cảm thấy hôm nay thật vi diệu.
Trong nhà, ngoài Chu Nhiễm và người nhà, chưa từng xuất hiện người khác.
Lúc này Tiêu Tri Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha đối diện cô, dựa vào chiếc gối ôm màu sắc tươi sáng dễ thương mà cô mua, đi đôi dép lê màu hồng dùng một lần mà cô dùng để tiếp khách nhưng chưa từng dùng đến… nhìn thế nào cũng thấy quái dị, thế nào cũng thấy không hợp.
Nếu Chu Nhiễm ở đây, chắc chắn sẽ ôm máy ảnh SLR của cô ấy chụp lia lịa, sau đó đưa cho tổng biên tập nói rằng có thể làm một kỳ về chủ đề “Giáo sư nổi tiếng của Đại học Bắc Kinh khi riêng tư hóa ra lại thích dopamine*”.
*Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh trong não, đóng vai trò quan trọng trong việc tạo cảm giác hưng phấn và hài lòng, điều khiển vận động, tăng cường sự tập trung và động lực, hình thành trí nhớ. Ở đây có thể hiểu là những thứ có màu sắc sặc sỡ, vui vẻ. Nó đối lập với hình ảnh một vị giáo sư trang nghiêm thường thấy.
Hạ Sơ Nguyệt suy đi tính lại trong đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng anh cứ ngồi đó, vừa gọi thêm đồ ăn cho cả hai, vừa cân nhắc xem chó của cô có muốn ăn chút gì không.
Một vị giáo sư lớn như vậy, không nghe ra cô đang nói đùa sao?
Đúng là cái hũ nút.
Khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi cô co lại, nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn Tiêu Tri Ngôn.
“Xét nghiệm ADN, anh không cần làm để xác nhận sao…?”
Tiêu Tri Ngôn vừa gửi đơn hàng, ngẩng đầu.
Vẻ mặt cô gái quá căng thẳng, những ngón tay cô đặt trên đùi vì đan xen vào nhau mà nổi gân xanh, dưới cổ tay trắng nõn thon gầy của cô trông thật chói mắt.
Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tri Ngôn nhớ lại đêm đó, bàn tay đang níu lấy mình cũng là bàn tay này. Cổ tay mảnh mai như vậy, bị bàn tay anh nắm lấy vẫn còn khoảng trống, rõ ràng chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể bóp gãy, nhưng anh lại không nỡ, sợ cô sẽ đau, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy.
Bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, khi ngẩng đầu lên, những cảm xúc đó lại được giấu kín dưới đáy vực sâu.
“Không cần làm việc thừa thãi, tôi tin.”
Hạ Sơ Nguyệt không chắc chắn lắm: “Tin tôi sao?” Nhưng chúng ta mới gặp nhau bốn lần.
“Ừ.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Sơ Nguyệt, Tiêu Tri Ngôn hiếm khi có ý định đùa giỡn, khóe môi nở một nụ cười nhạt khó nhận ra.
“Cũng tin chính mình.”