Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động - Chương 69

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
  4. Chương 69 - Hại cô ta một vố
Trước
Sau

Kiều Trúc cúi đầu không nói lời nào, Lê Tiểu càng thêm đắc ý, nói: “Đừng tưởng rằng cô mang thai là có thể giẫm đạp người khác dưới chân, chỉ là một đứa trẻ thôi, là phụ nữ thì ai cũng có thể sinh con cho Từ Nam Tang, nhà họ Từ thật sự quan tâm đến cô sao? Bọn họ quan tâm, chỉ có đứa bé trong bụng cô thôi, Kiều Trúc, cô tin không, đợi đến khi cô sinh con xong, bọn họ sẽ lập tức vứt bỏ cô như giày rách.”

Kiều Trúc thản nhiên nói: “Vậy tôi còn phải cảm ơn cô đã nhắc nhở sao?”

Lê Tiểu nói: “Không, tôi sẽ rất vui khi nhìn thấy ngày đó.”

Kiều Trúc bình tĩnh lại, không còn sợ hãi nữa, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trên bậc thang, chậm rãi nói: “Cô Lê, có lẽ cô không hiểu tính tôi rồi.”

Lê Tiểu nói: “Cô có ý gì?”

Kiều Trúc che chở bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi ngay xuống bậc thang, sau đó vò rối tóc tai của mình.

Lê Tiểu cảnh giác nói: “Cô làm gì vậy?”

Kiều Trúc lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Nam Tang!”

Giọng nói của Kiều Trúc vừa dứt, trong hành lang nối liền với sân thượng lập tức truyền đến tiếng bước chân.

Lê Tiểu trợn to mắt, “Cô…”

Từ Nam Tang đang nói chuyện với mấy vị giám đốc của mấy doanh nghiệp, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Trúc, anh không nói gì, nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh về phía phát ra tiếng nói.

Từ Nam Tang nhìn thấy Kiều Trúc ngồi bệt dưới bậc thang, tim anh gần như ngừng đập, ba bước gộp thành hai bước chạy đến bên cạnh Kiều Trúc, nhưng không dám đưa tay chạm vào cô, nói với người đi theo: “Gọi xe cấp cứu!”

Kiều Trúc nắm lấy cánh tay Từ Nam Tang, tựa mặt vào ngực anh, giọng nghẹn ngào nói: “Nam Tang, em sợ muốn chết.”

Từ Nam Tang trừng mắt nhìn Lê Tiểu, “Cô đã làm gì?!”

Người đến xem ngày càng đông, vốn dĩ những người tham gia bữa tiệc đều là người giàu sang quyền quý, đều là người có quan hệ trong giới, rất nhiều người tuy chưa từng gặp Lê Tiểu, nhưng đều nghe nói về mối quan hệ giữa Lê Tiểu với nhà họ Từ và cả Kiều Trúc.

Lê Tiểu hoàn toàn không ngờ Kiều Trúc lại làm vậy, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Không phải tôi làm, tôi không làm gì cả, là cô ta vu oan cho tôi, là Kiều Trúc vu oan cho tôi!”

Kiều Trúc một tay ôm bụng, một tay nắm lấy cánh tay Từ Nam Tang, nhỏ giọng nói: “Không phải cô Lê cố ý đụng trúng em, Nam Tang, anh đưa em đi đi, bụng em khó chịu.”

Lê Tiểu chỉ vào Kiều Trúc, tức giận nói: “Kiều Trúc, cô vu oan cho tôi, cô không biết xấu hổ, cô đứng dậy đi, cô căn bản không sao!”

Vừa nói cô ta vừa lao về phía Kiều Trúc, muốn kéo cô đứng dậy, Lê Tiểu vừa đưa tay ra, đã bị Từ Nam Tang nắm chặt cổ tay ném sang một bên.

Động tĩnh quá lớn, ông cụ Từ cũng bị kinh động, ông được vệ sĩ dìu đến, nhìn thấy hai người phụ nữ dưới đất, dùng gậy chống đập mạnh xuống đất, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có ai ra đây giải thích không.”

Dương Mục Thần cũng chạy tới, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta không biết nên tin ai.

Lý Lê lo lắng nói: “Nam Tang, trước tiên đưa Kiều Trúc vào phòng, thân thể của con bé quan trọng hơn.”

Từ Nam Tang lạnh lùng nói: “Gọi bảo vệ đến, canh chừng cô Lê, không có sự đồng ý của tôi, tối nay ai cũng không được rời đi!”

Nói xong, Từ Nam Tang cúi đầu hỏi Kiều Trúc: “Anh bế em về phòng nhé?”

Anh không dám tùy tiện chạm vào cô.

Kiều Trúc gật đầu, Từ Nam Tang bế ngang cô lên, bước qua mọi người, Từ Tri phản ứng lại, vội vàng chạy đến dẫn đường.

Lê Tiểu nhìn bóng lưng lạnh lùng vô tình của người đàn ông, nhịn không được khóc òa lên.

Lý Lê thấy trên người Kiều Trúc không có máu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với ông cụ Từ: “Bố, bố đi trước đi, chuyện còn lại để con xử lý.”

Sau khi ông cụ Từ rời đi, Lý Lê nói với mọi người: “Mời mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi”, sau đó nhìn Lê Tiểu với vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Cô Lê, mời.”

Lê Tiểu nghiến răng đứng dậy, nói: “Tôi không đi, tôi phải về nhà.”

Lý Lê ra hiệu cho bảo vệ, bảo vệ liền chặn đường rời đi, nói với Lê Tiểu: “Cô Lê cứ đi thoải mái, nhưng nếu con dâu và cháu trai tôi có chuyện gì, Từ Thị sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”

Mọi người đều hiểu rõ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Từ Nam Tang đặt Kiều Trúc lên giường, nói: “Bác sĩ sẽ đến ngay, em còn khó chịu không? Có muốn nằm xuống trước không?”

Kiều Trúc thấy anh bị dọa sợ, vỗ vỗ mu bàn tay Từ Nam Tang, nói: “Đừng căng thẳng, em không sao.”

Từ Nam Tang nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Kiều Trúc, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Kiều Trúc im lặng một lát, nói: “Anh tin em không?”

Từ Nam Tang nói: “Tin, em nói gì anh cũng tin.”

Kiều Trúc mím môi, cúi đầu vuốt ve bụng mình, nói: “Em không bị ngã, là tự em ngồi xuống bậc thang.”

Từ Nam Tang không nói gì.

Kiều Trúc nói: “Lê Tiểu nói lời cay nghiệt với em, sau đó đẩy em một cái.” Nói đến đây, cô thấy Từ Nam Tang cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Kiều Trúc nắm tay anh trấn an, nói: “Cô ta đẩy em một cái rồi lại kéo em lại, bảo em đừng đắc ý, nói hôm nay chỉ là lời cảnh cáo dành cho em. Em tức quá, cho nên mới cố ý ngồi xuống bậc thang, hãm hại cô ta một phen.”

Nói xong, Kiều Trúc lo lắng nhìn Từ Nam Tang, cô lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, một chút cũng không lương thiện, cô phơi bày con người thật của mình cho Từ Nam Tang thấy, Từ Nam Tang sẽ ghét cô sao?

“Lần sau đừng như thế nữa.” Từ Nam Tang nói.

Kiều Trúc miễn cưỡng mỉm cười, nói được, Từ Nam Tang không thích cô như vậy, cô có thể hiểu, sẽ không có ai thích người như vậy.

Từ Nam Tang nói: “Sau này em không thích ai thì có thể trực tiếp nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết, đừng tự mình xông ra ngoài, đặt mình vào nơi nguy hiểm.”

Kiều Trúc ngẩn người, nói: “Anh sẽ không cảm thấy em lòng dạ hiểm độc, là người phụ nữ xấu xa sao?”

Từ Nam Tang điểm điểm lên trán cô, “Anh hiểu em, em sẽ không tùy tiện hãm hại người khác, trừ khi người khác chọc giận em trước.”

Tính tình của Kiều Trúc là ‘người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ trừng trị’.

Cô không chủ động gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ chuyện, có thù oán gì, cô sẽ báo ngay tại chỗ.

Từ Nam Tang nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa anh sẽ bảo bác sĩ đến kiểm tra cho em.”

Kiều Trúc gật đầu, nhìn bóng lưng anh rời đi.

Tất cả mọi người đều đang đợi, cho đến khi Từ Nam Tang xuất hiện trở lại ở đại sảnh.

Ông cụ Từ nhìn anh, Từ Nam Tang khẽ gật đầu, trấn an ông cụ.

Từ Nam Tang đi đến trước mặt Lê Tiểu, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Cô Lê, mời cô nói lời thật lòng.”

Lê Tiểu ngẩng cao chiếc cổ thon thả, cố gắng duy trì sự kiêu hãnh và thân phận của mình, nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng nào? Tôi nói rồi anh có tin không?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào hai người.

Từ Nam Tang nói từng chữ một: “Cô có đụng vào Kiều Trúc không?”

Lê Tiểu ngẩng cằm lên, nói: “Tôi không có, cô ta cố ý vu oan cho tôi.”

Ánh mắt Từ Nam Tang dần trở nên lạnh lẽo, không cần thiết phải dây dưa với người phụ nữ này nữa.

Việc Kiều Trúc tự mình ngồi xuống bậc thang vu oan cho cô ta là sự thật, nhưng việc Lê Tiểu từng ra tay định đẩy Kiều Trúc xuống cầu thang cũng là sự thật, nếu cô ta không kéo Kiều Trúc lại, nếu Kiều Trúc thật sự ngã xuống cầu thang thì sao, hậu quả của sự việc Từ Nam Tang không dám tưởng tượng.

Giọng Từ Nam Tang lạnh lùng, “Cô chưa từng đụng vào cô ấy, đúng không?”

Lê Tiểu gần như không đứng vững dưới ánh mắt của người đàn ông, tay cô ta nắm chặt túi xách, ngực phập phồng, cô ta nhìn chằm chằm Từ Nam Tang, nhận ra Từ Nam Tang dường như đã biết điều gì đó.

Cô ta có đụng vào Kiều Trúc không? Cô ta có, nhưng cô ta chỉ muốn dọa Kiều Trúc, không định đẩy cô xuống.

Nhưng cô ta không thể thừa nhận mình đã đụng vào Kiều Trúc, bởi vì một khi thừa nhận, những người xung quanh sẽ nghĩ gì về cô ta, sẽ nhìn nhận nhà họ Lê như thế nào? Danh tiếng của cô ta, danh tiếng của nhà họ Lê đều sẽ bị ảnh hưởng.

Lê Tiểu cứng cổ, nói: “Phải. Chuyện tôi không làm thì tôi sẽ không thừa nhận. Anh hỏi xong chưa, hỏi xong rồi thì tôi đi đây, anh không có chứng cứ thì đừng có tùy tiện đổ oan lên đầu tôi, nhà họ Lê tôi cũng là danh gia vọng tộc, anh vu khống tôi, hủy hoại danh dự của tôi, chính là hủy hoại danh dự của nhà họ Lê tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Từ Nam Tang nghiêng người nhường đường, Lê Tiểu liếc anh một cái rồi bước ra ngoài, vừa đến cửa, Từ Nam Tang liền lên tiếng.

Anh nói: “Mọi người hãy nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, Từ Thị tôi và tập đoàn Diệu Dương sẽ phân rõ giới hạn, từ nay về sau, ai làm ăn với nhà họ Lê, tập đoàn Từ Thị tôi sẽ vĩnh viễn không hợp tác.”

Anh vừa dứt lời, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng kinh ngạc và bàn tán xôn xao của mọi người, tập đoàn Diệu Dương là doanh nghiệp gia tộc của nhà họ Lê.

Lê Tiểu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Từ Nam Tang, nói: “Từ Nam Tang, anh điên rồi!” Vì một người phụ nữ mà lại tự chặt đứt đường tài lộc của mình.

Những người làm ăn với nhau đều có quan hệ với nhau, mọi mặt đều có chút liên quan, không ít công ty vừa hợp tác với Từ Thị, vừa hợp tác với nhà họ Lê, Từ Nam Tang đây là muốn bọn họ bày tỏ thái độ, đưa ra lựa chọn.

Dương Mục Thần vội vàng khuyên nhủ: “Có phải có hiểu lầm gì không, trước tiên đừng nên kích động.”

Những người khác cũng vội vàng lên tiếng phụ họa, bảo có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.

Từ Nam Tang nhìn chằm chằm Dương Mục Thần, nói: “Từ Thị và nhà họ Lê ba năm trước đã rất ít qua lại, Dương Mục Thần, ai cho phép cậu đưa cô Lê đến bữa tiệc gia đình của nhà họ Từ tôi?”

Dương Mục Thần mím môi, không biết giải thích thế nào, ba năm trước, Lê Diệu Tổ vì chuyện của con gái thật sự đã nói không qua lại với Từ Thị nữa, tối nay là Lê Tiểu cầu xin anh ta, anh ta mới đồng ý, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Từ Nam Tang nói: “Không có gì cần phải bình tĩnh, cô Lê ức hiếp vợ con tôi trước, nếu tôi khoanh tay đứng nhìn, chuyện lớn hóa nhỏ, vậy sau này chẳng phải ai cũng có thể giẫm lên đầu Từ Nam Tang tôi sao?”

Từ Nam Tang nhìn về phía ông cụ Từ, nói: “Ông nội, ý ông thế nào?”

Trên mặt ông cụ Từ đầy những nếp nhăn hằn lên dấu vết thời gian, nhưng đôi mắt vẫn uy nghiêm như núi, ông nói: “Tập đoàn Từ Thị là của con, ông không có ý kiến.”

Từ Nam Tang lại nhìn về phía Lý Lê, Lý Lê khoác khăn choàng, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ biết Kiều Trúc là con dâu của tôi.”

Từ Nam Tang nhìn về phía Dương Mục Thần, nói: “Chuyện hôm nay không có lần sau, tiễn cô Lê ra ngoài.”

Câu “không có lần sau” của anh là nói với Dương Mục Thần, không phải nói với Lê Tiểu, Dương Mục Thần cụp mắt xuống, gật đầu, đi đến cửa kéo Lê Tiểu rời đi.

Trong lúc nói chuyện, bác sĩ đã đến, Từ Nam Tang cùng bác sĩ đi gặp Kiều Trúc, để lại những người tham gia bữa tiệc cho Lý Lê xử lý.

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
06/12/2024
Lê Tử Có Triển Vọng
20/08/2024
vong-mot-vong-tron
Vòng Một Vòng Tròn
10/10/2024
co-y-rung-dong
Cố Ý Rung Động
04/12/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Phòng tập kiểm soát cân nặng dành riêng cho nữ
21/05/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 69"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè