Phía Sau Anh - Ngoại truyện 5
Cái máy ảnh của nhiếp ảnh gia sắp bốc khói vì chụp quá nhiều, đến nỗi phải gọi trợ lý lấy điện thoại ra chụp cùng.
Trận đấu kết thúc, mấy người cũng không tiện tiếp tục chiếm dụng sân vận động, liền gọi nhiếp ảnh gia, trợ lý cùng đi ăn cơm trưa.
“Trước đây chị dâu chưa từng xem anh Tự chơi bóng phải không?” Diệp Dương Thư hỏi.
Dù sao cũng là người quen, Thẩm Ngâm Hạ có chút ngại ngùng, đi bên cạnh Chu Thương Tự, nghe thấy Diệp Dương Thư gọi “Chị dâu”, không nhịn được mà véo nhẹ ngón tay Chu Thương Tự.
Nhận được ám hiệu của cô, Chu Thương Tự lên tiếng: “Gọi tên cô ấy là được rồi.”
“Lúc đó chúng tôi đều nghĩ anh Tự không có cửa đâu.” Diệp Dương Thư cảm thán một câu, “Vậy nên, quả nhiên những người thật lòng yêu nhau cuối cùng cũng sẽ gặp được nhau sao?”
Tống Dã liếc anh ta một cái, nói mát: “Lại nhớ đến cô bạn gái thứ mấy của cậu rồi?”
Trong ba người, Diệp Dương Thư là người đào hoa nhất, từ hồi cấp ba bạn gái đã thay hết người này đến người khác, bây giờ cũng trở thành người sốt ruột nhất trong mấy người.
Ngụy Văn Diệu giải thích với hai người: “Dạo này bố cậu ấy sắp xếp cho cậu ấy hẹn hò với một cô tiểu thư, hành hạ cậu ấy đến khổ sở.”
“Có phải tiểu thư nào cũng giống nhau không?” Chỉ cần nhắc đến là Diệp Dương Thư đã bắt đầu đau đầu, “Không đúng, so với em gái cậu thì cô ấy đã xem là dễ thương rồi.”
Nhận ra anh ta đang nói đến ai, Thẩm Ngâm Hạ vừa định mở miệng, Chu Thương Tự đã nhanh hơn anh một bước: “Em gái nào? Triệu Thái Huyên hay vợ tôi?”
“…” Diệp Dương Thư nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.
Chu Thương Tự lại không hề kiêng dè mà khoe khoang tình cảm: “Vợ tôi rất dễ thương.”
Thẩm Ngâm Hạ thật sự không nhịn được, nhỏ giọng gọi anh: “Chu Thương Tự.”
Nhận được nụ cười không hề chột dạ của đối phương.
“Biết là cô ấy đáng yêu rồi.” Tống Dã nói với Diệp Dương Thư, “Lần đầu tiên cậu ấy yêu đương, cậu thông cảm một chút.”
Nói đến chuyện tình cảm, Diệp Dương Thư hỏi anh ta: “Thế cô nàng mà cậu quen ở quán bar lần trước thì sao? Tiến triển đến đâu rồi?”
Tống Dã lộ ra vẻ mặt bất ngờ: “Gì mà tiến triển đến đâu, quen ở quán bar, cậu nên hỏi là tình một đêm hay bạn tình dài hạn chứ.”
Diệp Dương Thư chép miệng một tiếng: “Người anh em à, ai hiểu cho cậu, cặn bã đáng ghét. Ít ra tôi yêu đương cũng rất chung thủy.”
“Một tháng yêu ba người mà còn dám nói chung thủy, cậu soi gương xem lại mình đi.” Tống Dã đáp trả.
Ngụy Văn Diệu bảo hai người đi lên trước, nói với Thẩm Ngâm Hạ: “Đàn ông trăng hoa là điểm trừ.”
Thẩm Ngâm Hạ đồng ý với lời anh ta, gật đầu, lại nhìn về phía Chu Thương Tự.
“Nhìn anh làm gì.” Chu Thương Tự bật cười, “Anh là chiến sĩ của tình yêu trong sáng.”
Quán ăn mà mấy người bọn họ thường đến được coi là quán ăn gia đình có đẳng cấp tương đối cao ở gần trường, học sinh bình thường không có khả năng chi trả. Vừa nhìn thấy Chu Thương Tự, quản lý lập tức nhận ra là khách quen, dẫn bọn họ đến phòng VIP trên lầu.
Bao nhiêu năm trôi qua, hương vị các món ăn không thay đổi nhiều lắm, vẫn là hương vị năm đó. Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy mấy người bọn họ đấu võ mồm, cảm thấy rất thú vị.
Tống Dã cãi nhau với Diệp Dương Thư xong, hỏi Chu Thương Tự: “Đám cưới của hai người tổ chức khi nào?”
“Tháng năm.” Chu Thương Tự nói.
“Thật không ngờ cậu lại là người kết hôn sớm nhất trong số chúng ta.” Diệp Dương Thư thở dài, “Tôi còn tưởng chắc chắn là tôi.”
“Cậu với tiểu thư nhà cậu cũng sắp rồi.” Tống Dã chắc chắn.
“Bớt nguyền rủa tôi đi.” Diệp Dương Thư vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên, lại là cuộc gọi video, ảnh đại diện là một người phụ nữ xinh đẹp.
“Thấy chưa.” Tống Dã nói, “Tiểu thư xinh đẹp như vậy mà cậu ấy cũng không vừa mắt.”
“Cậu ngậm miệng lại đi.” Diệp Dương Thư vội vàng đứng dậy ra ngoài phòng nghe máy.
Bữa cơm diễn ra rất náo nhiệt, ăn uống gần xong, Thẩm Ngâm Hạ rủ thêm ba người kia cùng nhau đến trường chụp ảnh. Vẫn còn mấy nơi chưa chụp, mấy người vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều tất cả học sinh đều thi xong, trong trường có thêm không ít người. May mà mấy người bọn họ đều không sợ người lạ, bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh ở hội trường, sân thể dục, nhà ăn.
Ban đầu cứ tưởng chụp ảnh sẽ thoải mái hơn, ai ngờ lại khá mất thời gian, thay đổi mấy địa điểm, đến lúc xong xuôi thì trời đã tối.
Chu Thương Tự đột nhiên đề nghị: “Cuối cùng lên sân thượng chụp nhé.”
Thẩm Ngâm Hạ khó hiểu: “Sân thượng của tòa nhà dạy học sao? Lên đó được à?”
“Được.” Ngụy Văn Diệu tiếp lời, “Trước đây bọn tôi thường lên đó.”
Mấy người lên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học khối 11, ở đó có một cầu thang dẫn lên sân thượng, vì đã lâu năm, không có ai quét dọn, trên cầu thang phủ đầy bụi bặm, cánh cửa sắt ở cuối cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt khi được mở ra.
Tay Thẩm Ngâm Hạ được Chu Thương Tự nắm chặt, sau khi mở cửa sắt, bên ngoài là một mảnh hoàng hôn đỏ rực.
“Nơi này đẹp quá.” Nhiếp ảnh gia cảm thán.
“Trước đây, vào buổi tối học thêm hoặc giờ nghỉ trưa, bọn tôi sẽ đến đây.” Ngụy Văn Diệu nói, “Hai năm, chưa từng bị nhà trường phát hiện.”
Trên sân thượng trống không, không có người cũng không có đồ vật gì, lan can cao ngang nửa người, Thẩm Ngâm Hạ đi đến mép, có thể nhìn bao quát toàn bộ trường trung học Nhất Trung, học sinh trên sân vận động biến thành những chấm đen nhỏ xíu.
Trên cao gió lớn, nơi này quả thật là một nơi tốt để không bị làm phiền, Thẩm Ngâm Hạ quay đầu lại hỏi: “Hồi đó các cậu lên đây làm gì?”
“Chơi bài, nói chuyện phiếm, ngủ.” Tống Dã nhún vai, “Dù sao chỉ cần không phải học, làm gì cũng thú vị.”
Ngụy Văn Diệu bổ sung: “Thêm một việc nữa, xem anh Diệp yêu đương.”
Nghe có vẻ hoàn toàn khác với Thẩm Ngâm Hạ, người chỉ biết đến lớp học và ký túc xá, bắt đầu từ trận bóng rổ đó, cô đi theo bước chân của mọi người, đi lại con đường mà họ đã từng đi, trải nghiệm cuộc sống cấp ba tự do, phóng khoáng của các nam sinh.
“Xin lỗi nhé.” Chu Thương Tự cười nói, “Lần này phải xem tôi yêu đương rồi.”
“Khoe thêm chút nữa đi, tôi còn chưa xem đủ đâu.” Diệp Dương Thư trêu chọc, “Nếu cậu mà theo đuổi được hồi cấp ba, thì làm gì còn chuyện của tôi.”
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh chung cho năm người trước, sau đó bảo Chu Thương Tự và Thẩm Ngâm Hạ chụp vài kiểu ôm nhau với phông nền hoàng hôn.
Đã sớm nắm bắt được tính cách của hai người, nhiếp ảnh gia cẩn thận hướng dẫn tư thế, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, ánh mắt đã mập mờ đến mức khiến người ta không chịu nổi, Chu Thương Tự không kiềm chế được năm giây đã cúi đầu hôn cô.
Diệp Dương Thư ở phía sau nhìn đến sốt ruột: “Không được rồi, tôi phải lập tức tìm người yêu đương mới được!”
“Chẳng phải chưa từng yêu đương, xem cậu ghen tị kìa.” Tống Dã cười anh ta.
“Lâu rồi không yêu đương trong sáng như vậy.” Diệp Dương Thư thở dài, “Cậu kiểu vừa gặp đã lên giường thì không hiểu được đâu.”
Tống Dã: “…”
Với phông nền là ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, bộ ảnh này tuy ánh sáng không tốt lắm nhưng lại tràn ngập không khí lãng mạn, khiến nhiếp ảnh gia hết lời khen ngợi, sau khi chụp xong, Thẩm Ngâm Hạ đến xem, cũng cảm thấy đây là bức ảnh đẹp nhất trong ngày.
Trước khi rời khỏi sân thượng, cuối cùng nhiếp ảnh gia quay thêm một đoạn video mười mấy giây, để mọi người tạm biệt sân thượng.
Ra khỏi trường, mọi người đến quán bar do Tống Dã và Diệp Dương Thư hợp tác mở. Ý tưởng mở quán bar đã được hình thành từ hồi đại học, hai người góp vốn mở quán đầu tiên, sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên, họ nhanh chóng mở quán thứ hai, thứ ba, giờ đã có chút danh tiếng ở thành phố S.
Cách bài trí của quán bar phù hợp với sở thích của giới trẻ hiện nay, cách bố trí rất có không khí, nam ca sĩ hát trên sân khấu có giọng hát trầm ấm, trời vừa tối, quán đã có khá nhiều khách. Năm người tìm một góc yên tĩnh, Thẩm Ngâm Hạ vừa nhìn thấy món đặc trưng của quán là Long Island Iced Tea, liền muốn gọi.
“Không sợ say sao?” Chu Thương Tự nắm lấy cổ tay cô, “Hay là gọi Mojito đi.”
Lần đầu tiên gặp lại, trong phòng riêng, Thẩm Ngâm Hạ chỉ uống một chút đã có thể nhìn ra trạng thái lâng lâng. Long Island Iced Tea nhìn màu sắc giống trà đá chanh, nhưng thực chất là rượu mạnh pha chế từ rượu vodka, rượu tequila, rượu rum, rượu gin cùng với rượu mùi cointreau, nước chanh,…
Thẩm Ngâm Hạ ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói với anh: “Không sao đâu, em say rồi rất ngoan mà.”
Không biết là từ nào đã chạm vào dây thần kinh của Chu Thương Tự, anh buông tay để cô gọi đồ.
Diệp Dương Thư lắm mồm, cứ phải khiêu khích Tống Dã một câu: “Chị gái xinh đẹp của cậu hôm nay không đến à?”
“Lo chuyện của cậu đi.” Tống Dã gõ gõ bàn, “Không dính người như tiểu thư nhà cậu.”
Thẩm Ngâm Hạ nghe bốn người bọn họ trò chuyện, điện thoại nhận được tin nhắn, từ Chu Nguyên Dao: [Hạ Hạ, hai em bắt đầu chuẩn bị đám cưới chưa?]
Bình thường công việc hai người khá bận rộn, thêm vào đó thời gian Thẩm Ngâm Hạ về nhà không cố định, tuy biết thời gian gấp rút, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, vẫn luôn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ mới chọn ra phương án tổ chức đám cưới.
Thẩm Ngâm Hạ thành thật trả lời: [Mới chỉ bắt đầu thôi ạ]
Chu Nguyên Dao: [Bố mẹ đã xem ngày rồi, địa điểm, khách mời các thứ hai em không cần phải lo, bây giờ phải chuẩn bị chụp ảnh cưới, chọn lễ phục rồi]
Chu Nguyên Dao: [Hai em tốt nhất vẫn nên sắp xếp thời gian về nhà một chuyến, chúng ta ngồi lại bàn bạc với nhau]
Thẩm Ngâm Hạ đưa tin nhắn của Chu Nguyên Dao cho Chu Thương Tự xem, anh nhìn thời gian, nói: “Tuần sau đi, tuần này chắc không có thời gian.”
Thẩm Ngâm Hạ trả lời tin nhắn của Chu Nguyên Dao xong, vừa đúng lúc rượu mà mấy người bọn họ gọi đã được mang đến.
Nghe thấy Diệp Dương Thư nhắc đến chuyện phù rể, Thẩm Ngâm Hạ có chút lo lắng, Cecil không biết nói tiếng Trung, giao tiếp với khách mời trong đám cưới có chút phiền phức, mà bạn bè bên này của cô lại không nhiều, người có thể mời làm phù dâu, e rằng chỉ có Đồng Tử Nghênh.
Cô gửi tin nhắn cho Đồng Tử Nghênh, hỏi cô ấy có đồng ý làm phù dâu cho mình không.
Đối phương rất nhanh đã trả lời tin nhắn: [Đương nhiên rồi!! Còn có chuyện tốt như vậy nữa!!]
Hai người tâm đầu ý hợp, Đồng Tử Nghênh lại hỏi: [Có anh chàng độc thân nào giới thiệu cho tớ không?]
Thẩm Ngâm Hạ: [Phù rể của Chu Thương Tự cậu đều gặp rồi đấy, là ba người họ]
Cô còn đặc biệt gửi một bức ảnh chụp chung năm người hôm nay.
Đồng Tử Nghênh: [Thôi được rồi, tớ với họ sắp thành người yêu cũ của nhau hết rồi [khóc]]
Đã lâu không có cuối tuần thư thái, Thẩm Ngâm Hạ không kiêng khem gì, vừa ăn đồ ăn vặt vừa uống rượu, không bao lâu đã cảm nhận được cảm giác thư giãn quen thuộc, toàn thân thoải mái.
Cô rất thích cảm giác lâng lâng do rượu mang lại, trước đây khi du học ở Tây Ban Nha, cô thường xuyên cùng Cecil la cà quán bar, tửu lượng tuy không cao, nhưng rất thích uống.
Đến khi Chu Thương Tự chú ý đến thì ly Long Island Iced Tea đã bị cô uống gần hết.
Thẩm Ngâm Hạ say thật đúng là như cô tự nói, không ồn ào không quậy phá, chỉ là đôi mắt long lanh ngấn nước cứ nhìn chằm chằm Chu Thương Tự, như một chiếc ra đa hình người, luôn luôn chú ý đến động tĩnh của anh.
Ngụy Văn Diệu ngồi đối diện cô vừa nhìn đã biết tình trạng của cô, cười nói: “Anh Tự, cô ấy say rồi đấy.”
Chu Thương Tự bị cô nhìn đến mức không chịu nổi, anh ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: “Cứ nhìn anh mãi làm gì?”
Thẩm Ngâm Hạ không biết bây giờ là mấy giờ, cô móc ngón áp út của Chu Thương Tự, vô thức xoa xoa vị trí đeo nhẫn, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Muốn anh đưa em về nhà.”
Uống cũng gần đủ rồi, nói chuyện cũng gần xong rồi, Chu Thương Tự thấy đã gần tám giờ, nhìn ba người còn lại: “Hôm nay đến đây thôi nhé.”
“Được rồi, hai người cứ về trước đi.” Diệp Dương Thư nói, “Ba chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa.”
Chu Thương Tự ôm cô đứng dậy chào tạm biệt, Thẩm Ngâm Hạ dựa vào lòng anh, không quên vẫy tay với mọi người: “Các anh trai, tạm biệt.”
Một tiếng xưng hô khiến ba người phấn khích, Tống Dã nói đùa: “Em gái, uống thêm vài ly nữa không?”
Chu Thương Tự nắm lấy tay Thẩm Ngâm Hạ, quay đầu lại không chút khách khí nói với anh ta: “Tìm chị gái xinh đẹp của cậu uống đi.”
Câu nói này khiến ba người cười phá lên, Chu Thương Tự dẫn cô ra khỏi quán bar mới bắt đầu tính sổ: “Gọi ai là anh trai?”
Thẩm Ngâm Hạ đứng trên bậc thang cao hơn anh một bậc, hai tay đặt lên vai anh, cười rạng rỡ: “Cũng đâu có gọi là chồng, sao lại ghen?