Phía Sau Anh - Ngoại truyện 3
Thẩm Ngâm Hạ trò chuyện với người phụ nữ vài phút, thấy có một anh nhân viên giao hàng bước ra từ khu chung cư, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
Trước khi chuyển đến nhà mới, Thẩm Ngâm Hạ đã sắp xếp một số đồ dùng thường ngày gửi đến đây, chỉ là lúc dọn dẹp bàn học, cô tìm thấy cuốn nhật ký đã theo cô từ sau khi tốt nghiệp đến tận căn hộ này.
Đó là cuốn nhật ký cô dùng hồi cấp ba, bên trong kẹp một số thứ rất quan trọng, lúc cô sắp xếp sách vở, Chu Thương Tự đang đứng đợi ở cửa, cô nhất thời bối rối, nên đã giữ lại cuốn nhật ký.
Đợi đến khi đi công tác về căn hộ, cô mới có cơ hội lấy ra, lại không tiện mang theo bên người, nên định gửi chuyển phát nhanh về quê.
Ai ngờ lúc điền địa chỉ, cô lại lơ đãng quên sửa địa chỉ mặc định, đợi đến khi chuyển phát nhanh gửi đi rồi, cô mới nhận ra cuốn nhật ký này đã vô tình được gửi đến căn hộ riêng của Chu Thương Tự.
Căn hộ riêng cách công ty gần, thỉnh thoảng họ sẽ về đây ở, vừa hay hôm nay đến đây, Thẩm Ngâm Hạ nghĩ đến kiện hàng của mình, vừa lấy điện thoại ra, liền thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn hai phút trước, hiển thị là đã ký nhận.
*
Phần sau của cuốn nhật ký là những trang giấy trắng xóa, hình như chỉ ghi đến khi tốt nghiệp cấp ba. Chu Thương Tự đang định đóng lại, lật đến trang cuối cùng, đột nhiên có mấy tờ giấy rơi ra từ bên trong.
Tưởng Tưởng đang định đến gần, Chu Thương Tự nhanh tay bế nó lên, nhặt những tờ giấy rơi vãi trên đất lên.
Một bức ảnh Chu Thương Tự đã tự tay nhét vào túi áo sơ mi của cô nhiều năm trước, là ảnh chụp lén anh lúc huấn luyện quân sự.
Một tờ vé số đã được đánh dấu là đã trúng thưởng.
Một trang bìa sách Ngữ văn được cắt gọn gàng, bên trên viết tên Chu Thương Tự, chính là trang bìa bị thiếu của cuốn sách Ngữ văn đó.
Những thứ trước đây không thấy, hóa ra đều được cô cất giấu trong cuốn nhật ký này.
Chu Thương Tự cầm tờ vé số lên, những con số trên đó anh đã sớm thuộc nằm lòng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vật thật.
Năm tháng ghi trên đó khiến anh có cảm giác mơ hồ, khó mà tưởng tượng được vào ngày sinh nhật của mình, Thẩm Ngâm Hạ đã chọn ra dãy số này với tâm trạng như thế nào.
Vào cái đêm làm hỏng bữa tiệc sinh nhật bất ngờ của anh, Thẩm Ngâm Hạ đã tình cờ biết được sinh nhật của anh.
Chu Thương Tự chưa bao giờ nghĩ rằng, sinh nhật của mình lại có thể trở thành một dãy số may mắn đến vậy.
Đúng lúc anh định kẹp tờ giấy vào lại cuốn nhật ký, thì cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Thẩm Ngâm Hạ hốt hoảng chạy về.
Nhưng vẫn không kịp.
Nhìn thấy thứ trong tay anh, trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô dựa vào khung cửa để điều hòa lại hơi thở gấp gáp vì vừa chạy từ thang máy ra.
Tưởng Tưởng thấy cô rất vui mừng, nhảy nhót quanh chân cô, Thẩm Ngâm Hạ hiếm khi không lập tức bế nó lên, cô chậm rãi mở miệng, giọng điệu không có vẻ gì là ngạc nhiên: “Anh xem hết rồi à.”
Chu Thương Tự khép cuốn nhật ký lại, đóng cửa giúp cô, ôm cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, đã xem mà chưa được em cho phép.” Chu Thương Tự cúi đầu áp sát vào cổ cô, hỏi ra câu hỏi mà anh vẫn luôn muốn biết, “Lúc đó tại sao lại nghĩ đến việc mua vé số?”
“Không sao đâu.” Thẩm Ngâm Hạ đưa tay ôm eo anh, giờ đây khi nhắc đến tình cảnh khó khăn lúc đó, cô có chút nhẹ nhõm.
“Vì thiếu tiền.” Thẩm Ngâm Hạ thành thật nói cho anh biết sự thật, “Học kỳ một năm hai thành tích của em đều đứng đầu chuyên ngành, có một cơ hội đi du học trao đổi, nhưng em không có tiền.”
Cô không cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến những chuyện nghèo khó trước đây, ngược lại còn rất biết ơn bản thân đã dũng cảm một lần năm đó, “Ai mà muốn mua vé số khi có tiền chứ.”
Cánh tay Chu Thương Tự dần siết chặt, trái tim như bị người ta nắm chặt, từng cơn đau âm ỉ.
“Lần đầu tiên anh giúp em năm lớp 11, là vì nhà em nợ lãi cao, nhà em luôn rất khó khăn, không đủ tiền cho em đi du học.” Thẩm Ngâm Hạ bình tĩnh kể lại, “Vì vậy, sau khi trúng số em cứ ngỡ như mình đang mơ, anh còn nhớ chiếc váy đó không? Đó là thứ đầu tiên em mua sau khi nhận được tiền thưởng.”
Chu Thương Tự im lặng lắng nghe, nhưng nghe đến đây, anh vẫn không thể bình tĩnh được, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô.
“Sau đó cuộc sống đã tốt hơn, bảo sao mọi người đều nói tiền có thể giải quyết mọi phiền não.” Thẩm Ngâm Hạ cười nói, “Đối với em mà nói, có thể gặp lại anh tuyệt đối là niềm vui bất ngờ.”
“Anh biết.” Giọng Chu Thương Tự khàn đi, “Nếu chúng ta ở bên nhau sớm hơn, có lẽ em đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.”
“Thật ra cũng không sao.” Thẩm Ngâm Hạ an ủi anh, “Vừa đi làm vừa đi học là chuyện bình thường, những kỹ năng xã hội mà em thiếu cũng đã học được trong thời gian du học sau này, vì vậy mới có thể gặp anh với trạng thái mà em tương đối hài lòng.”
Cô ngẩng đầu cười với anh: “Tính cách em hồi đi học kỳ cục như vậy, biết đâu chúng ta còn cãi nhau nữa.”
Chu Thương Tự không cười nổi, anh khẽ lẩm bẩm: “Sao có thể chứ.”
Trông cô có vẻ khó gần, ít nói, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết tính tình cô mềm mỏng đến nhường nào, dễ bắt nạt ra sao.
Thái độ của Thẩm Ngâm Hạ vẫn luôn tốt như vậy, nhưng lại khiến Chu Thương Tự canh cánh mãi trong lòng.
Anh xin cô tờ vé số đó, rồi dùng khung tranh lồng lại, treo trong phòng sách.
Tối hôm đó, Chu Thương Tự dịu dàng với cô hơn bao giờ hết, thậm chí còn trân trọng hơn cả lần đầu tiên của hai người.
Vừa mới ân ái xong, sắc xuân vẫn chưa tan, Thẩm Ngâm Hạ nằm nhoài trên người anh, cảm nhận được lồng ngực Chu Thương Tự đang rung lên: “Mấy hôm trước dì dọn tủ quần áo, tìm thấy bộ đồng phục cũ, cuối tuần này đi chụp ảnh nhé?”
Lúc nói chuyện anh cũng không chịu yên phận, cảm nhận được động tác của anh, Thẩm Ngâm Hạ há miệng cắn một cái lên yết hầu anh: “Đừng làm nữa.”
Chu Thương Tự nghe lời dừng lại, hỏi: “Đi không?”
“Đi.” Thẩm Ngâm Hạ đổi hình phạt thành phần thưởng là một nụ hôn, nghĩ đến điều gì đó, nói, “Cuối tuần lớp 12 cũng phải đi học mà.”
“Có người vây xem chẳng phải càng tốt sao.” Chu Thương Tự nhẹ nhàng nhún nhún người, nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, anh hài lòng cười nói, “Khuyến khích họ học hành chăm chỉ, sau này mới cưới được vợ xinh đẹp.”
Thẩm Ngâm Hạ chống tay hai bên người, ngừng vài giây mới tiếp lời: “Sếp Chu cũng không học hành tử tế, rõ ràng là dựa vào năng lực tiền tài.”
Chu Thương Tự cười cưng chiều: “Hóa ra em chỉ ham tiền của anh thôi à.”
Thẩm Ngâm Hạ gật đầu: “Đúng vậy, cả đời này chưa từng ngồi Rolls-Royce Phantom, chỉ có Rolls-Royce ảo tưởng thôi.”
“Lần sau anh lái chiếc đó.” Chu Thương Tự bật cười, “Nhưng nó hơi cũ rồi, vẫn luôn là bố anh lái.”
Ngày mai là ngày làm việc, Chu Thương Tự không hành hạ cô nữa, nói chuyện vài câu rồi ôm cô dậy đi vào phòng tắm.
Hiếm khi có lần nào Thẩm Ngâm Hạ vẫn còn tỉnh táo sau khi xong việc, cô nằm sấp ở mép bồn tắm, tận hưởng dịch vụ của Chu Thương Tự, trò chuyện với anh về chuyện đám cưới.
Chu Thương Tự muốn cho cô một đám cưới đáng nhớ, lúc đầu khi bàn bạc, anh đề nghị hoặc là ra nước ngoài hoặc là đến đảo nghỉ dưỡng, cuối cùng cân nhắc đến việc người nhà và bạn bè đi lại không tiện, sau khi suy đi tính lại vẫn quyết định tổ chức ở thành phố S.
Thẩm Ngâm Hạ không có cảm nhận cụ thể về sự lãng mạn, những bông hồng phấn rải đầy đất vào ngày cầu hôn đã là khung cảnh lãng mạn nhất mà cô có thể tưởng tượng ra. Cô giao quyền quyết định cho Chu Thương Tự, chọn ra phương án cuối cùng từ những phương án anh đưa ra.
Cả hai đều muốn kết hôn trước khi mùa hè đến, vì vậy thời gian chuẩn bị không nhiều, từ những việc lớn như quy trình cụ thể, đến những việc nhỏ như tên của từng vị khách, không có việc gì là không cần họ đích thân xử lý.
Mới nói chuyện được một nửa, Thẩm Ngâm Hạ đã bị hơi nước hun đến mức buồn ngủ. Chu Thương Tự dùng khăn tắm quấn lấy cô, bế cô về giường.
*
Thứ bảy, nhiếp ảnh gia đã hẹn trước cùng họ đến trường cấp ba Nhất Trung.
Ngôi trường vẫn giống như trong ký ức, bao nhiêu năm trôi qua cũng không có nhiều thay đổi. Lúc họ đến vừa đúng giờ ra chơi, trên sân thể dục có không ít nam sinh ở lại trường chơi bóng, chắc là trận đấu giữa các lớp, xung quanh có một số người xem.
Cho dù đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, khi trở lại trường, vẫn luôn có thể cảm nhận được sức sống tràn trề của tuổi trẻ. Đi ngang qua bảng vàng danh dự bên cạnh sân thể dục, Chu Thương Tự nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lên tiếng: “Năm đó em là khách quen ở đây.”
Thẩm Ngâm Hạ không nhớ rõ mình đã lên bảng vàng danh dự bao nhiêu lần, chỉ nhớ tháng đầu tiên vừa vào lớp 12, vì tâm trạng thay đổi do mẹ mất, bài kiểm tra tháng đó cô đứng cuối lớp.
Vào một đêm hè oi bức, cô đã nhặt bóng cho Chu Thương Tự ở đây, đồng ý với anh rằng lần sau sẽ thi tốt, chen chân lên bảng vàng danh dự.
Tuy rằng lời nói năm đó đã không thành hiện thực, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác tim đập thình thịch khi gặp anh.
Cô quay đầu nhìn Chu Thương Tự vẫn đang xem ảnh, hỏi: “Anh thường xuyên đến xem sao?”
“Ừ.” Chu Thương Tự thu hồi ánh mắt, “Mỗi lần đi đánh bóng rổ ngang qua đều đến xem em.”
Đồng phục của hai người đang ở chỗ trợ lý nhiếp ảnh, lúc này mặc đồ đôi màu xanh hồng, đi trên đường đúng là dễ bị người ta nhận nhầm là học sinh.
Thẩm Ngâm Hạ nhớ đến bức ảnh mà thầy giáo chủ nhiệm Kim chụp cho cô năm đó, vì sợ cười gượng gạo, nên cô không có biểu cảm gì, cuối cùng chụp ra trông ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
Lúc đó chỉ là học sinh tiên tiến, sau này ảnh cũng không đổi, cứ thế hết lần này đến lần khác được treo lên bảng vinh danh của trường, thậm chí còn được treo lên bảng đỏ học sinh tốt nghiệp xuất sắc sau kỳ thi đại học.
Nhóm người bọn họ mang theo thiết bị rất dễ thấy, vốn định mượn một phòng học để chụp ảnh trong nhà trước, vừa mới đi đến tòa nhà dạy học khối 11, đã đụng mặt thầy Kim vừa đi ra từ tầng một.
Bảy tám năm trôi qua, tuy tóc mai thầy Kim đã điểm bạc, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như năm nào, liếc mắt một cái đã nhận ra hai người.
“Ồ, sếp Chu đến thị sát công việc à?” Thầy Kim vừa mở miệng đã trêu chọc.
“Thầy Kim, lâu rồi không gặp.” Chu Thương Tự cười.
“Thầy vẫn còn nhớ em.” Thầy Kim nhìn Thẩm Ngâm Hạ, nói, “Thẩm Ngâm Hạ đúng không? Bao nhiêu năm nay thầy chỉ dạy được mỗi em là học sinh giỏi giang như vậy.”
“Vâng ạ, chào thầy.” Không biết tại sao, rõ ràng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, nhưng gặp lại thầy giáo vẫn sinh ra một cảm giác kính sợ tự nhiên, cô không khỏi đứng thẳng lưng.
“Về trường chơi à?” Thầy Kim nhìn thấy mấy nhiếp ảnh gia đi phía sau, hỏi, “Họ là ai vậy?”
“Đến chụp ảnh ạ.” Chu Thương Tự giải thích, “Nghĩ là chụp vài tấm ảnh để làm kỷ niệm.”
Thầy Kim gật đầu, có vẻ hơi bất ngờ: “Hai đứa đến cùng nhau à?”
Thầy vẫn chưa biết chuyện hai người đã ở bên nhau, Thẩm Ngâm Hạ đang do dự không biết mở lời thế nào, liền nhìn Chu Thương Tự cầu cứu, anh lại rất hào phóng thừa nhận, chủ động nắm lấy tay cô: “Thầy, bọn em sắp kết hôn rồi ạ.”
“Hả?” Thầy Kim ngạc nhiên vài giây, sau đó lập tức mỉm cười, “Tốt tốt tốt, đây là chuyện tốt mà!”
Thẩm Ngâm Hạ vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Thương Tự, trong văn phòng của thầy Kim, họ đứng cạnh nhau bị mắng.
Bây giờ lại một lần nữa đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, đã là vợ sắp cưới của anh.
Trong lòng Thẩm Ngâm Hạ tràn đầy cảm xúc.
“Nhưng mà hai đứa ở bên nhau thật sự khiến thầy rất bất ngờ.” Thầy Kim cười tủm tỉm nói, “Hồi đó đi học, một đứa đứng nhất, một đứa đứng bét.”
Chu Thương Tự không nhịn được cười: “Đúng vậy ạ, em kém cô ấy quá xa, theo đuổi rất lâu mới thành công.”
Câu này hoàn toàn là phóng đại.
“Lúc đó trong lớp hai đứa là ấn tượng nhất.” Thầy Kim vui mừng nói, “Trai tài gái sắc, duyên phận thật sâu đậm, kết hôn nhớ mời thầy uống rượu mừng đấy!”
“Nhất định rồi ạ.” Chu Thương Tự cười đáp ứng.