Phía Sau Anh - Ngoại truyện 13
Nửa năm mang thai, Chu Thương Tự dành ra mấy tháng để ở bên cô.
Trước đó, Thẩm Ngâm Hạ thấy rất nhiều người nói rằng phụ nữ mang thai sẽ do ảnh hưởng của hormone mà tâm trạng trở nên thất thường, nhưng cô lại không thấy điều tương tự ở mình.
Nửa cuối thai kỳ, gần như ngày nào Chu Thương Tự cũng ở bên cạnh, nghĩ đủ cách để nấu ba bữa một ngày cho cô. Vì muốn chăm sóc Thẩm Ngâm Hạ, hai người chuyển về biệt thự nhà họ Chu ở, vừa hay cục bột nhỏ đang nghỉ đông, trong nhà đông người lại náo nhiệt, ngày nào Thẩm Ngâm Hạ cũng trôi qua một cách vui vẻ, trọn vẹn.
Bước vào giai đoạn dự sinh, Chu Thương Tự cùng Thẩm Ngâm Hạ ở trong phòng chờ sinh của bệnh viện tư. Anh luôn quan tâm đến tình hình của Thẩm Ngâm Hạ, thậm chí còn lo lắng hơn cả chính sản phụ.
Thẩm Ngâm Hạ thấy anh có lúc đến nửa đêm cũng không ngủ được, có chút đau lòng: “Đừng lo lắng quá, bác sĩ và y tá đều đang theo dõi mà.”
Chu Thương Tự thở dài một hơi, nói: “Vợ à, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, chỉ mỗi Niệm Niệm đã khiến chúng ta đủ mệt rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ bị anh chọc cười: “Vâng ạ.”
Tối hôm đó, Thẩm Ngâm Hạ mơ một giấc mơ vô cùng chân thật.
Cô mơ thấy mình trở về lớp 13 năm lớp 11, phòng học mà khi lên lớp thì yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, khi tan học thì ồn ào náo nhiệt.
Buổi tối tự học sau kỳ nghỉ lễ mừng năm mới, có không ít nữ sinh gửi thư tình lên bàn Thẩm Ngâm Hạ, nhờ cô chuyển đồ cho Chu Thương Tự.
Lần này, Thẩm Ngâm Hạ trực tiếp từ chối yêu cầu của những nữ sinh này.
“Tôi không thân với cậu ấy.” Thẩm Ngâm Hạ khách khí nói.
Đồng Tử Nghênh ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái với cô: “Nên như vậy đấy, bọn họ chỉ là thấy cậu dễ bắt nạt thôi.”
Thẩm Ngâm Hạ quay đầu nhìn về phía hàng ghế sau, Chu Thương Tự không đến lớp học thêm buổi tối, hàng ghế sau trống khá nhiều chỗ.
Tan tiết tự học buổi tối thứ ba, các bạn học trong lớp gần như đã về hết, còn Thẩm Ngâm Hạ sẽ luôn học ở đây đến khi tắt đèn. Trong phòng học trống không chỉ có một mình cô, Thẩm Ngâm Hạ xé một tờ giấy từ vở ra, cầm bút bắt đầu viết.
Những bức thư tình do các bạn nữ gửi đến đều được gói ghém rất đẹp, mà cô không biết làm đồ thủ công, cô chỉ viết một tờ giấy như vậy, sau đó gấp lại, kẹp vào quyển sách Ngữ văn mà cô đã đổi với Chu Thương Tự.
Trưa hôm sau, giờ nghỉ trưa, Thẩm Ngâm Hạ không về ký túc xá, mà đi đến tòa nhà dạy học khối 11.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đi lên lầu.
Tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, cô nhìn thấy một cánh cửa sắt đóng không kín lắm, khe hở lộ ra một tia sáng. Thẩm Ngâm Hạ vừa đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, liền nghe thấy cánh cửa sắt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cô lấy hết can đảm đẩy cửa sắt ra, bên ngoài cửa sắt là sân thượng của trường, và bốn nam sinh đang hướng ánh mắt về phía cô.
Rõ ràng cô là một vị khách không mời mà đến.
“Thẩm Ngâm Hạ?” Ngụy Văn Diệu ngạc nhiên, “Sao cậu lại lên đây?”
Ánh mắt Thẩm Ngâm Hạ nhìn thẳng vào Chu Thương Tự ở giữa, sau khi ánh mắt chạm nhau, Chu Thương Tự nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tớ đến tìm cậu ấy.” Thẩm Ngâm Hạ lễ phép đáp, sau đó từng bước đi đến trước mặt Chu Thương Tự.
“Tối qua có người viết thư tình cho cậu.” Thẩm Ngâm Hạ đưa quyển sách Ngữ văn cho Chu Thương Tự, “Cậu xem đi.”
Chu Thương Tự không nhận lấy, nghe thấy câu này, anh mất hứng thú: “Vứt đi giúp tôi.”
Thái độ đã được dự đoán trước, Thẩm Ngâm Hạ không hề bị đả kích, cũng không thu hồi quyển sách đã đưa ra, mà cứ như vậy giằng co.
Diệp Dương Thư bên cạnh nhìn không nổi nữa, thay anh nhận lấy quyển sách, cười nói đỡ lời: “Ấy, còn cố tình làm phiền cậu chạy một chuyến, tôi xem giúp cậu ấy nhé.”
Mở trang đầu tiên của quyển sách, bên trong kẹp một tờ giấy, chữ viết trên đó không nhiều lắm, Diệp Dương Thư xem xong thì ngây người, hỏi: “Anh Tự, tôi thấy… tốt nhất cậu vẫn nên xem đi.”
Thấy phản ứng của anh ta như vậy, Tống Dã và Ngụy Văn Diệu cũng xúm lại xem, người thứ nhất ho khan một tiếng: “Tôi cảm thấy ba chúng ta biến mất một chút thì tốt hơn.”
“Đồng ý.” Ngụy Văn Diệu gập sách lại, đưa cho Chu Thương Tự, “Anh Diệp, đi thôi đi thôi.”
Chu Thương Tự thấy phản ứng của họ không đúng, nhận lấy cuốn sách, tùy ý liếc mắt nhìn, lại sững người.
[Chu Thương Tự, tớ cảm thấy hình như cậu có hơi thích tớ, có muốn thử yêu đương không?]
Ký tên là Thẩm Ngâm Hạ.
Chu Thương Tự kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Thẩm Ngâm Hạ bình tĩnh đến mức không giống người viết thư, nhất thời không nói nên lời.
“Tớ cảm nhận sai rồi sao?” Thẩm Ngâm Hạ hỏi anh, “Trông cậu có vẻ rất ngạc nhiên.”
Chu Thương Tự hoàn toàn không ngờ Thẩm Ngâm Hạ lại viết ra những dòng chữ như vậy, trong ấn tượng của anh, ngay cả nói chuyện với anh cô cũng sẽ đỏ mặt, căng thẳng.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Ngâm Hạ tiến lại gần một bước, hỏi: “Cậu không vứt đi, có phải là tớ vẫn còn cơ hội không?”
Chu Thương Tự khép cuốn sách Ngữ văn lại, hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Trông tớ giống đang đùa sao?” Thẩm Ngâm Hạ cười nói, “Hay là cậu không muốn yêu sớm?”
Đối mặt với câu hỏi dồn dập của cô, Chu Thương Tự im lặng, rất lâu sau cũng không trả lời.
Thẩm Ngâm Hạ đợi đến khi mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cô dời mắt đi, giọng nói nhỏ dần, thất vọng: “Tớ biết rồi.”
Cô đưa tay muốn lấy lại cuốn sách Ngữ văn, không ngờ đối phương nắm rất chặt, không để cô lấy được.
“Có thể thử xem.” Cô nghe thấy Chu Thương Tự nói nhỏ.
Thẩm Ngâm Hạ ngẩng đầu lên, thấy Chu Thương Tự cũng đang nhìn cô, không hiểu sao, cô cảm thấy vành tai mình bắt đầu nóng ran.
Chu Thương Tự lấy riêng tờ giấy tỏ tình ở trang đầu ra, nhét vào túi quần, trả sách lại cho cô.
“Nhưng tớ không có kinh nghiệm.” Chu Thương Tự thành thật với cô.
“Tớ cũng không.” Thẩm Ngâm Hạ dừng một chút, nói, “Vậy tớ đi đây.”
“…”
Chu Thương Tự không biết những cặp đôi khác vừa mới xác định mối quan hệ sẽ như thế nào, nhưng hành động quay đầu bỏ đi của Thẩm Ngâm Hạ rõ ràng rất kỳ lạ, anh lên tiếng, “Không làm gì sao?”
Thẩm Ngâm Hạ đột ngột dừng bước, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc: “Cậu muốn làm gì?”
Câu này khiến anh trông giống như lưu manh, Chu Thương Tự đành để cô đi: “Không muốn làm gì cả.”
Thẩm Ngâm Hạ lại đi trở về, đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Chu Thương Tự tưởng rằng cô muốn nắm tay, nhưng động tác của Thẩm Ngâm Hạ không hề có chút thân mật nào, cô nắm lấy tay anh, giống như người xa lạ gặp nhau lần đầu: “Chào anh, bạn trai.”
Chu Thương Tự vừa buồn cười vừa bất lực: “Chào em.”
“Em về lớp đây.” Nói xong, Thẩm Ngâm Hạ buông tay ra, xoay người rời khỏi sân thượng.
Cả ngày hôm đó, hai người không có bất kỳ trao đổi nào nữa.
Buổi tối tự học, Diệp Dương Thư không nhịn được trêu chọc một câu: “Anh Tự, có phải cậu bị ảo giác rồi không, cậu chắc chắn là cậu đồng ý với cô ấy rồi chứ?”
Tống Dã cũng gật đầu: “Tuy tôi chưa từng yêu sớm, nhưng rõ ràng cậu không giống như đang yêu sớm.”
Chu Thương Tự bất đắc dĩ xòe tay: “Cô ấy đã nắm tay tôi.”
Ngụy Văn Diệu xen vào một câu: “Cô ấy có thể nắm tay với bất kỳ ai.”
Diệp Dương Thư hiến kế cho anh: “Không phải mỗi lần tự học buổi tối Thẩm Ngâm Hạ đều ở lại rất muộn sao? Chốc nữa cậu ở lại với cậu ấy đi.”
Tống Dã tiếp lời: “Tốt nhất là tắt đèn, nắm tay nhỏ hôn một cái.”
“Đừng có tục tĩu như vậy.” Ngụy Văn Diệu kịp thời ngăn lại, “Cậu với bạn gái cậu ngày đầu tiên đã hôn môi?”
“Đừng nhắc đến ngày đầu tiên nữa.” Diệp Dương Thư cười hì hì, “Vừa đồng ý là hôn luôn rồi.”
Tống Dã lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu còn dám khoe khoang!”
Chu Thương Tự không tỏ ý kiến, tan học buổi tối, quả thật anh không đi cùng ba người bọn họ.
Mọi người trong lớp lần lượt rời đi, quả nhiên chỉ còn lại Thẩm Ngâm Hạ.
Thẩm Ngâm Hạ đang làm một đề tiếng Anh, làm đến phần bài đọc điền từ thì đột nhiên cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, sau đó truyền đến giọng nói của Chu Thương Tự: “Câu ba sai rồi, phải chọn A.”
Thẩm Ngâm Hạ sững người, ngẩng đầu lên, lại nghe anh hỏi: “Em còn làm bao lâu nữa?”
“Đến khi tắt đèn.” Thẩm Ngâm Hạ quay đầu sửa đáp án anh vừa nói, hỏi anh, “Sao anh không đi?”
Chu Thương Tự tức đến bật cười, ngón tay cong lên gõ gõ mặt bàn: “Em nghĩ tại sao anh không đi?”
Trong mắt Thẩm Ngâm Hạ nhuốm ý cười, hiểu lầm ý của anh: “Chu Thương Tự, chúc ngủ ngon.”
Chu Thương Tự lịch sự gật đầu: “Chúc ngủ ngon.”
Nói xong lại nhìn cô tiếp tục làm sai hai câu tiếp theo.
Giọng nói bất ngờ vang lên: “Thẩm Ngâm Hạ, chúng ta đang hẹn hò.”
Thẩm Ngâm Hạ dừng động tác, Chu Thương Tự tiếp tục nói: “Hình như em không có tâm trạng làm bài.”
Thẩm Ngâm Hạ thầm thở dài trong lòng, cuối cùng buông bút xuống, hỏi anh: “Anh có thể đưa em về ký túc xá được không?”
Hai người rời khỏi phòng học, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ tắt đèn, nhưng ánh đèn cảm ứng trên hành lang rất mờ, chỉ đủ soi sáng con đường dưới chân.
Chu Thương Tự đi trước cô, Thẩm Ngâm Hạ cố ý bước thêm một bậc thang, đụng vào lưng anh.
“Cẩn thận.” Chu Thương Tự xoay người lại, đỡ lấy cánh tay cô.
Thẩm Ngâm Hạ nói lời xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Chu Thương Tự đang buông thõng bên người. Cô chỉ nắm lấy hai ngón tay, rất nhanh đã buông ra, che giấu: “Em không cố ý.”
Chu Thương Tự quay đầu nhìn cô, chủ động nắm lấy tay cô.
Lần đầu tiên nắm tay con gái, lòng bàn tay mềm mại đến khó tin, Chu Thương Tự phớt lờ nhịp tim đang đập nhanh, dắt cô xuống lầu.
Thẩm Ngâm Hạ cúi đầu che giấu nụ cười trên môi, khi hai người xuống đến tầng một, cô đột nhiên kéo nhẹ tay anh, nhỏ giọng nói: “Có thầy giáo đến kìa.”
Một thầy giáo đi đến, Thẩm Ngâm Hạ nói nhanh: “Bị phát hiện sẽ bị ghi tên vào sổ đấy.”
Chu Thương Tự vừa định buông tay, Thẩm Ngâm Hạ đã kéo anh trốn vào không gian nhỏ hẹp dưới cầu thang.
Đây là góc chết, chiều cao rất thấp, Chu Thương Tự phải cúi đầu xuống. Anh không hiểu tại sao phải lén lút trốn vào đây, vừa định lên tiếng thì Thẩm Ngâm Hạ đã đưa tay che miệng anh lại.
“Suỵt.” Cô ra vẻ nghiêm túc nói, “Đừng lên tiếng.”
Rất nhanh, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Dưới gầm cầu thang chật hẹp, hai người phải đứng sát vào nhau, đến cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy. Chu Thương Tự cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng tối lờ mờ, anh là người đầu tiên không tự nhiên mà dời đi.
Tay Thẩm Ngâm Hạ vẫn còn che miệng mũi anh, mãi đến khi tiếng bước chân dần dần xa, cô mới bỏ tay xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Xin lỗi nhé.” Thẩm Ngâm Hạ nhỏ giọng nói, “Em hơi hoảng.”
Giọng nói của cô hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn, Chu Thương Tự nghi ngờ là cô cố ý, nhưng rất nhanh đã bác bỏ kết luận này.
Ai cũng có thể quyến rũ anh như vậy, chỉ có Thẩm Ngâm Hạ là không thể.
Nhưng ngay sau đó, hành động của đối phương đã phủ nhận suy nghĩ của anh.
Thẩm Ngâm Hạ ngẩng đầu lên, ghé sát tai Chu Thương Tự, nhỏ giọng hỏi: “Chu Thương Tự, anh đã từng hôn con gái chưa?”
Chu Thương Tự vẫn đang nắm tay cô, nghe thấy câu này, anh ngừng thở, giọng nói trở nên khàn khàn: “Chưa.”
“Cho anh một cơ hội.” Thẩm Ngâm Hạ không hề biết câu nói này của mình có tác động lớn đến mức nào với anh, “Em cho anh hôn.”
Cô nói xong, ngửa đầu ra sau, tạo thành tư thế thích hợp để hôn.
Chu Thương Tự không nhìn rõ mặt cô, cảm giác trong bóng tối bị phóng đại lên vô số lần, anh kiềm chế bản thân, hỏi: “Hôn chỗ nào?”
Thẩm Ngâm Hạ cười, chủ động tiến sát lại gần, môi chạm môi với anh một giây rồi lùi ra: “Hôn chỗ này.”
Vừa dứt lời, Chu Thương Tự không nhịn được nữa, cúi đầu cắn môi cô.
Cách hôn quen thuộc khiến Thẩm Ngâm Hạ thấy buồn cười, động tác của Chu Thương Tự rất vụng về, thậm chí còn không nghiêng đầu, chóp mũi hai người va vào nhau.
Thẩm Ngâm Hạ ngoan ngoãn quay đầu lại, mặc cho anh cắn một hồi, chủ động đưa đầu lưỡi ra. Nhưng vừa mới chạm vào răng anh, động tác của Chu Thương Tự đột nhiên dừng lại, ngón tay véo cằm cô, chất vấn: “Là nụ hôn đầu sao?”
Thẩm Ngâm Hạ “Ừm” một tiếng, lực đạo trên cằm càng mạnh hơn.
“Sao lại thành thạo như vậy?” Chu Thương Tự hỏi với giọng điệu không tốt, “Có phải em lừa anh không.”
Thẩm Ngâm Hạ nhịn không được bật cười, cô không thể không thừa nhận: “Với anh là nụ hôn đầu.”
“…” Chu Thương Tự im lặng buông tay, một lúc sau mới hỏi: “Còn hôn với ai nữa? Không phải nói là lần đầu tiên yêu đương sao.”
Thẩm Ngâm Hạ không trả lời, lại gần muốn hôn. Không hỏi được câu trả lời từ miệng cô, động tác hôn của Chu Thương Tự trở nên thô bạo hơn, thậm chí cắn đến đầu lưỡi cô hơi đau.
Nụ hôn vụng về của anh khiến Thẩm Ngâm Hạ như trở về những nụ hôn trước và sau khi mới xác lập quan hệ với anh, mang theo sự không cam lòng và tức giận.
Cô dung túng mọi hành vi bá đạo của anh, cho đến khi trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, Chu Thương Tự dừng động tác, môi kề môi với cô.
Thẩm Ngâm Hạ liền dùng răng cắn nhẹ lên môi dưới của anh, cố ý dùng giọng mũi tỏ tình với anh: “Chu Thương Tự, em thích anh.”
Hơi thở Chu Thương Tự nặng nề, lý trí bị kéo căng, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có quyến rũ anh.”
“Muốn được yêu anh mãi mãi.” Thẩm Ngâm Hạ không hề kiềm chế, cô tiếp tục nói, “Muốn kết hôn với anh.”
Lời nói táo bạo của cô khiến Chu Thương Tự sửng sốt, mãi đến khi tiếng bước chân trên cầu thang lại biến mất, anh kéo cô ra khỏi gầm cầu thang, hỏi: “Ai dạy em thế?”
Thẩm Ngâm Hạ vừa định trả lời thì cảm giác giọng nói của Chu Thương Tự văng vẳng bên tai, không ngừng gọi tên cô.
Cô bỗng nhiên tỉnh giấc khỏi cơn mơ, mở mắt ra, lại thấy trước giường đứng đầy người, vẻ mặt Chu Thương Tự lo lắng nhìn cô, cơn đau từ cơ thể báo cho cô biết, con sắp chào đời rồi.