Phía Sau Anh - Chương 9
Sau giờ nghe đọc, Chu Thương Tự trở về hàng ghế sau, Đồng Tử Nghênh lúc này mới dám lại gần Thẩm Ngâm Hạ, áy náy nói: “Xin lỗi nhé, hại cậu bị mắng rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ lắc đầu: “Không sao.”
“Nhưng mà nói cho cậu một chuyện buồn này.” Đồng Tử Nghênh bĩu môi, “Lúc đó cậu ấy không gọi tên tớ, là bởi vì căn bản không biết tớ tên gì.”
Thẩm Ngâm Hạ lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Không phải năm nhất cấp ba các cậu học cùng lớp sao?”
“Đúng vậy.” Đồng Tử Nghênh cũng cảm thấy hoang đường, “Buồn cười lắm đúng không, cậu ấy nhận ra mặt, nhưng mà không nhớ tên, tớ nghi ngờ cậu ấy chưa bao giờ nhớ tên người khác.”
Thẩm Ngâm Hạ như có điều suy nghĩ, nghe thấy Đồng Tử Nghênh nói ra điều cô đang nghi ngờ: “Có thể nhớ cậu, chắc là vì lần trước tìm cậu lấy chìa khóa phòng học.”
“…” Thẩm Ngâm Hạ không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có đôi khi cô thà rằng Chu Thương Tự không quen biết cô, nhưng lại không cam lòng đối phương thật sự coi cô như người xa lạ.
*
Cuối tháng mười, Mạnh Bạch Châu bước vào ca phẫu thuật của mình.
May mắn là, ca phẫu thuật được sắp xếp vào chủ nhật, Thẩm Ngâm Hạ vừa hay có thể tận mắt nhìn mẹ vào phòng phẫu thuật.
Thời gian chờ đợi dài vô tận, ông ngoại liên tục thở dài, nói: “Lúc trước mẹ con muốn kết hôn với bố con, ông nhất quyết không đồng ý, nhưng nó cứ khăng khăng muốn gả, quả nhiên là chó không bỏ được thói ăn cứt.”
Từ nhỏ Thẩm Ngâm Hạ được bố mẹ nuôi lớn, thời gian ở chung với ông ngoại không nhiều, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe ông kể về chuyện của bố mẹ ngày xưa, cô hỏi: “Tại sao ông lại không đồng ý ạ?”
“Trước khi gả qua đó, mẹ con đã nói nó có tật xấu cờ bạc, còn thề thốt với ông rằng đã bỏ rồi bỏ rồi, sau này sẽ không đánh bạc nữa.” Ông ngoại lấy bản thân ra so sánh, “Ông cai thuốc lá đã cai cả nửa đời người, nó đánh bạc làm sao cai được?”
Thẩm Ngâm Hạ không muốn đánh giá quá nhiều về mẹ trong quá khứ, cũng không có hứng thú đi bình phẩm Thẩm Tuấn, cô im lặng lắng nghe, ông ngoại oán trách một lúc, lại nói đến cô: “Hạ Hạ muốn thi vào trường đại học nào?”
Thẩm Ngâm Hạ tập trung tinh thần hơn một chút, cô nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa biết ạ, thi xong rồi tính.”
“Con gái sau này làm giáo viên là nhàn hạ nhất, lại còn có nghỉ hè nghỉ đông.” Ông ngoại vừa nói vừa nhớ đến bà ngoại, cảm khái, “Bà ngoại con làm giáo viên cả đời, được người người kính trọng, chỉ là đi hơi sớm một chút.”
Đối với tương lai của mình, Thẩm Ngâm Hạ không có mục tiêu rõ ràng cụ thể, cô chỉ biết, bản thân phải thi được số điểm đạt yêu cầu thì mới có cơ hội lựa chọn.
“Hạ Hạ nhà chúng ta xinh đẹp thế này, sau này sẽ có càng nhiều con trai theo đuổi.” Ông ngoại lại cười, “Nhưng không được giống mẹ con, nhìn người không rõ, thấy trai đẹp là đi không nổi.”
Trong đầu Thẩm Ngâm Hạ thoáng hiện lên một gương mặt không mấy rõ ràng, nếu nói về ngoại hình, trong số những người Thẩm Ngâm Hạ từng gặp thì không ai sánh bằng Chu Thương Tự, nhưng chính vì quá xuất chúng nên bản thân cô cũng trở thành một trong số rất nhiều người ái mộ anh.
Cô luôn nhận thức rất rõ những khuyết điểm trong tính cách, sự thiếu sót về năng lực của mình, ngay cả kiến thức cũng hạn hẹp hơn người khác rất nhiều, Thẩm Ngâm Hạ chưa bao giờ cảm thấy mình có tư cách đứng bên cạnh Chu Thương Tự.
Khoảng cách giữa bọn họ gần như có thể dùng từ “khoảng cách” để hình dung.
“Sau này Hạ Hạ có bạn trai rồi, thì dẫn đến cho ông ngoại xem trước, ông ngoại sẽ giúp con xem xét.” Ông ngoại cười nói, “Con còn nhỏ, nhìn người chưa chuẩn đâu.”
Thẩm Ngâm Hạ cũng cười theo, đồng ý: “Vâng ạ.”
*
Ca phẫu thuật của Mạnh Bạch Châu rất thuận lợi, Thẩm Ngâm Hạ tất bật lo liệu mọi việc, tận tâm chăm sóc mẹ đang yếu ớt.
Chi phí phẫu thuật chỉ là một phần, tiền thuốc men sau này mới là khoản lớn. Thẩm Ngâm Hạ hỏi thăm ông ngoại về chi phí, mới biết bọn họ đã dốc hết tiền tiết kiệm.
Trước đó, để giải quyết đống rắc rối mà Thẩm Tuấn để lại, ông ngoại đã nhờ người quen tìm luật sư giỏi khắp nơi, khi thật sự kiện cáo cũng phải tốn rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian đó, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng, may mà cũng đã gột rửa được nỗi oan khuất.
Vất vả lắm mới nghe được chút hy vọng từ luật sư, sự việc cũng có chút manh mối, đúng lúc này, sức khỏe của Mạnh Bạch Châu lại xuất hiện vấn đề. Có lẽ đã có dấu hiệu từ nửa năm trước, tính tình Mạnh Bạch Châu cố chấp, dây dưa với Thẩm Tuấn lâu như vậy, chịu không ít uất ức, gần như mỗi ngày đều ở trong trạng thái suy sụp tinh thần, ứ đọng trong lòng, cơ thể liền phản ứng lại.
Thẩm Ngâm Hạ đã từng nhìn thấy hóa đơn của bệnh viện, cô đại khái biết tình hình trong nhà, bây giờ lại thêm đống hỗn độn mà Thẩm Tuấn để lại, e rằng rất ít người sẵn lòng cho vay tiền.
Cô căn bản không dám tưởng tượng cảnh ông ngoại tuổi cao sức yếu vì sinh kế mà phải còng lưng đi vay tiền họ hàng.
Sau khi phẫu thuật xong, Mạnh Bạch Châu nằm viện một tuần.
Thứ bảy, vừa tan học Thẩm Ngâm Hạ liền chạy đến bệnh viện, giúp làm thủ tục xuất viện. Tuổi ông ngoại đã cao, lái xe không an toàn, nên đã gọi một người bạn trong thôn đến giúp.
Ra khỏi khoa nội trú, Thẩm Ngâm Hạ vừa gọi điện thoại xong với bạn của ông ngoại, nói: “Chú ấy nói đậu xe trong đó rất đắt, xe đang đỗ ở bãi xe ngoài bệnh viện.”
Mấy ngày nay Mạnh Bạch Châu không rời khỏi giường bệnh, cuối cùng cũng được ra khỏi bệnh viện, trong lòng bà thoải mái hơn không ít. Vô tình nhìn về phía cổng khoa nội trú, bà bỗng dừng mắt lại, nói với Thẩm Ngâm Hạ: “Hạ Hạ, nhìn chiếc xe kia kìa.”
Thẩm Ngâm Hạ nhìn theo ánh mắt của bà, thấy một chiếc xe màu đen kiểu dáng độc đáo vừa đúng lúc dừng ở cửa, cách bọn họ khoảng mười mấy mét. Chiếc xe kia thật sự rất bắt mắt, chỉnh tề, sạch sẽ không tì vết, là kiểu dáng chưa từng thấy trên đường, cho dù Thẩm Ngâm Hạ không nhận ra biển số xe, cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.
“Rolls-Royce Phantom.” Mạnh Bạch Châu cười nói, “Đây là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy xe thật.”
Thẩm Ngâm Hạ hỏi mẹ về giá cả, đối với con số trên trời này, cô có chút giật mình.
Dưới sự chênh lệch giàu nghèo khủng khiếp, Thẩm Ngâm Hạ thậm chí còn nảy sinh ảo giác hoang đường.
Nhưng khi cửa xe mở ra, nhìn thấy người xuống xe là ai, thì sự chấn động thậm chí còn lớn hơn cả con số trên trời kia. Thẩm Ngâm Hạ chết lặng, kinh ngạc vô cùng.
Cô biết nhà Chu Thương Tự có tiền, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được một cách trực quan như vậy. Dải phân cách cây xanh giữa hai người giống như một ranh giới vô hình, ngăn cách người của hai thế giới.
Chu Thương Tự, người thường ngày ngồi trên bục giảng giám sát mọi người đọc sách, lúc này đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, quay lưng về phía bọn họ bước xuống từ chiếc xe sang trọng đó.
Cho dù chỉ là bóng lưng, Thẩm Ngâm Hạ lại nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ít khi nhìn thấy mặt anh, ấn tượng không sâu sắc lắm, nhưng ngoài điều đó ra, những thứ khác như thói quen ăn mặc, hành vi cử chỉ, cô đều âm thầm quan sát quá nhiều lần, tất cả đều ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Ngâm Hạ tận mắt nhìn thấy Chu Thương Tự đi theo một người đàn ông từ lối đi riêng bên cạnh vào tòa nhà, vẫn không thu hồi tầm mắt.
Thấy cô đứng ngây người, Mạnh Bạch Châu hỏi: “Sao vậy, con quen à?”
Thẩm Ngâm Hạ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, khô khốc vô cùng: “Mẹ, vừa rồi đó là bạn học cùng lớp với con.”
Nghe vậy, Mạnh Bạch Châu cũng kinh ngạc: “Lớp con còn có bạn học giàu có như vậy sao? Là cậu nam sinh vừa rồi à?”
Thẩm Ngâm Hạ gật đầu, cúi đầu bảo mẹ chú ý bậc thang dưới chân.
“Đó là cậu ấm nhà giàu đấy, cũng chỉ có thời học sinh mới tiếp xúc được thôi, sau này tốt nghiệp rồi làm sao gặp được người thuộc tầng lớp đó nữa.” Mạnh Bạch Châu cảm thán một câu, “May mắn thì chắc là lúc kết hôn sẽ mời một bàn bạn học.”
Các ngón tay Thẩm Ngâm Hạ đang đỡ cánh tay mẹ vô thức siết chặt, rõ ràng biết mình không nên hỏi câu này, kết quả hỏi ra sẽ khiến bản thân đau lòng, nhưng vẫn không cam lòng mở miệng: “Cậu ấy sẽ kết hôn với người như thế nào ạ?”
“Người giàu kết hôn với người giàu mới tạo ra lợi ích lớn nhất, chắc chắn là tiểu thư của gia đình giàu có nào đó.” Mạnh Bạch Châu nói đùa, “Chuyện cô gái nghèo trong tiểu thuyết bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rốt cuộc chỉ là câu chuyện hư cấu, ở hiện thực, người giàu làm gì thèm để mắt đến người bình thường, ngay cả tiền rơi xuống đất họ cũng lười nhặt.”
Thẩm Ngâm Hạ cúi đầu không nói lời nào, lời mẹ nói câu nào cũng đúng, câu nào như dao cứa vào lòng.
Mạnh Bạch Châu không chú ý đến sự khác thường của con gái, tiếp tục nói: “Dựa vào đàn ông để đạt được tự do tài chính, chi bằng mua vé số còn thực tế hơn. Muốn có cuộc sống tốt đẹp thật sự, vẫn phải tự mình nỗ lực. Tuy xuất thân không bằng người ta, nhưng người bình thường như chúng ta muốn có cuộc sống bình yên cả đời cũng không khó.”
Thẩm Ngâm Hạ đương nhiên biết mẹ đang ám chỉ điều gì, cô không muốn mẹ thất vọng, tiếp lời bà: “Con biết, con sẽ cố gắng để mẹ tự hào.”