Phía Sau Anh - Chương 6
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, như thể hóa đá thành tượng.
Thẩm Ngâm Hạ nhìn thấy chiếc bánh kem đặt trên bàn phía sau, biết rằng họ định tổ chức sinh nhật cho Chu Thương Tự, mà cô lại đột ngột chạy đến, phá hỏng kế hoạch của họ.
May là Ngụy Văn Diệu phản ứng nhanh, anh ta vội vàng tắt đèn vừa bật lên: “Còn ống phun ruy băng không? Mau xem thử!”
Diệp Dương Thư bật đèn pin điện thoại, kiểm tra một lượt: “Còn hai cái, may mà mua nhiều.”
“Dưới đất toàn ruy băng, mau dọn dẹp đi.” Ngụy Văn Diệu gọi Thẩm Ngâm Hạ, “Cậu giúp một tay, anh Tự sắp lên rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ biết mình đã phá hỏng sự bất ngờ của họ, im lặng ngồi xổm xuống giúp nhặt ruy băng. Vừa rồi họ đã dùng ba ống phun ruy băng, lúc này không chỉ trong lớp học, mà ngay cả hành lang cũng rơi đầy ruy băng.
“Không kịp nữa rồi, bên trong đừng dọn nữa, mau dọn sạch bên ngoài đi.” Tống Dã lấy chổi đưa cho Thẩm Ngâm Hạ, “Cậu quét đi, anh Diệu, giúp tháo bao bì!”
Thẩm Ngâm Hạ thấy bọn họ hành động gấp gáp, sợ Chu Thương Tự sẽ nhanh chóng lên đây, cũng tăng tốc độ theo. May mà hành lang không có đèn, tối om, dây ruy băng không quá rõ ràng. Cô nhanh chóng quét qua một lượt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng từ đầu kia hành lang vọng lại, vội vàng lùi vào trong lớp, nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: “Hình như đến rồi.”
Các nam sinh lập tức im bặt, Diệp Dương Thư nhẹ nhàng đóng cửa sau. Thẩm Ngâm Hạ muốn nói sẽ đi bằng cửa trước, nhưng lúc này đèn pin đã tắt, trong lớp học tối om, sợ phát ra tiếng động, cuối cùng chỉ có thể đứng một bên chờ đợi cùng bọn họ.
Không biết vì sao, dường như cô cũng bị bầu không khí lây nhiễm, trở nên căng thẳng. Trong sự im lặng, Thẩm Ngâm Hạ nhìn thấy điện thoại của Ngụy Văn Diệu sáng màn hình, thị lực tốt nên cô nhìn thấy tin nhắn Chu Thương Tự gửi đến: [Mọi người đâu?]
Tiếng bước chân dần dần tiến lại gần, thế nhưng người đó dừng lại ở cửa, mãi vẫn không đẩy cửa bước vào. Lòng bàn tay Thẩm Ngâm Hạ ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy Tống Dã nhỏ giọng hỏi: “Sao không vào?”
Thẩm Ngâm Hạ nghĩ có lẽ người đó tưởng cửa khóa nên không vào được, quả nhiên, điện thoại Ngụy Văn Diệu bỗng nhiên hiện lên cuộc gọi video, may mà anh ta đã cài đặt chế độ im lặng.
Mấy người nhất thời không biết làm sao, Ngụy Văn Diệu nhờ ánh sáng yếu ớt tìm thấy Thẩm Ngâm Hạ, nói với cô: “Cậu đi gọi cậu ấy vào đi.”
“Hả?” Thẩm Ngâm Hạ mở to mắt, không hiểu sao trọng trách này lại rơi xuống đầu mình, nhất thời luống cuống.
Ngay lúc đầu óc cô đang rối bời, cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Pháo hoa trên tay Diệp Dương Thư và Tống Dã “bùm” một tiếng nổ tung, lần này giọng ba người càng thêm lộn xộn, người nào nói nấy: “Chúc mừng sinh nhật, anh Tự!”
Ngụy Văn Diệu bật đèn lên, Chu Thương Tự không nhịn được cười: “Tôi biết các cậu…”
Anh nói được một nửa, ánh mắt lướt qua Thẩm Ngâm Hạ đang trốn sau ba người con trai, liền ngừng lại.
Đèn sáng lên, Thẩm Ngâm Hạ chạm phải ánh mắt Chu Thương Tự, có chút lúng túng. Cô biết mình ở đây rất thừa thãi, sợ phá hỏng hứng thú giữa bọn họ, rất biết ý tứ chui ra từ sau lưng Ngụy Văn Diệu, cúi đầu nói: “Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.”
Bước chân rời đi của cô vội vàng, đến chỗ rẽ cầu thang mới chợt phát hiện mình quên mang theo bài tập. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không dám quay lại lần nữa, chỉ có thể về ký túc xá trước.
Sau khi Thẩm Ngâm Hạ rời đi, Diệp Dương Thư mới dám nói ra sự thật: “Ban nãy tôi còn tưởng hai người đến cùng nhau, làm tôi giật cả mình.”
Chu Thương Tự chẳng hiểu gì: “Cái gì?”
Ngụy Văn Diệu giải thích ngắn gọn tình hình vừa rồi, hỏi: “Sao cậu vừa đến là cô ấy đi ngay?”
Tống Dã thẳng thắn, cười hỏi: “Không phải là còn nhớ thù lần trước cậu bắt người ta chép phạt đấy chứ?”
Chu Thương Tự im lặng không nói, thế nhưng luôn có người không biết nhìn sắc mặt, Diệp Dương Thư hùa theo hỏi: “Anh Tự, đây là lần đầu tiên em thấy có nữ sinh tránh anh còn không kịp, chuyện gì vậy?”
Ngụy Văn Diệu phân tích: “Vừa rồi anh Tự nên lấy khí thế của thầy Chu ra, ra lệnh cho cô ấy không được đi, Thẩm Ngâm Hạ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ở lại.”
“…” Chu Thương Tự nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không đáp lời.
“Hay là tặng bánh kem cho cô ấy nhỉ?” Tống Dã nói, “Dù sao thì cô ấy cũng tham gia một chút.”
Lần này Chu Thương Tự lên tiếng: “Bớt cái suy nghĩ muốn vào ký túc xá nữ đi.”
Tống Dã kêu to: “Oan uổng!”
*
Trở về ký túc xá, Thẩm Ngâm Hạ ngồi trên ghế ngẩn người một lúc, trong lòng có chút hối hận vì vừa rồi bỏ đi quá vội vàng.
Rõ ràng là đã tình cờ gặp đúng sinh nhật của Chu Thương Tự, nhưng vì bản thân không đủ can đảm, nên đã lủi thủi chạy về.
Nếu mình có thể thản nhiên hơn một chút, ít nhất cũng có thể nói một câu chúc mừng sinh nhật trước mặt anh.
Bình tĩnh lại một lát, lý trí của Thẩm Ngâm Hạ cuối cùng cũng trở lại. Cô nghĩ, nếu đã định sẵn là chuyện không có kết quả, dứt bỏ những suy nghĩ đó cũng tốt. Không có kỳ vọng, sẽ không thất vọng.
Cô và Chu Thương Tự căn bản không phải người của cùng một thế giới, chắc chắn sẽ không có kết quả.
*
Tháng mười, thời tiết dần se lạnh.
Chủ đề gần đây của các nữ sinh trong ký túc xá chuyển sang hội thao cuối tháng, Thẩm Ngâm Hạ thỉnh thoảng nghe được một hai câu, biết được học sinh lớp 12 không được tham gia hội thao, vì vậy đây là lần cuối cùng, các bạn nam trong lớp rất coi trọng.
Nửa tháng trước hội thao, ngay cả thầy Kim cũng nhắm mắt làm ngơ cho Chu Thương Tự cùng mấy người ra ngoài tập bóng rổ vào buổi tối. Thời gian luyện tập của họ ngày càng dài, một buổi tối học thêm, Đồng Tử Nghênh than thở với Thẩm Ngâm Hạ: “Học sinh lớp 10 thật sung sướng, không cần học buổi tối thứ ba, có thể trực tiếp đi xem họ chơi bóng, chúng ta còn phải lén lút chuồn ra ngoài.”
Thẩm Ngâm Hạ không biết tập bóng có gì hay mà xem, hỏi: “Hôm qua không phải cậu đã đi rồi sao?”
“Tớ ước gì ngày nào cũng được đi.” Đồng Tử Nghênh cảm thấy mới mẻ, “Cậu lại thấy không có gì thú vị, nhìn người mình thích chiến thắng, không thấy phấn khích sao?”
Thẩm Ngâm Hạ không muốn để người khác phát hiện ra chút tâm tư giấu kín này, nói với cô ấy: “Tớ không thích cậu ấy.”
Ban đầu Đồng Tử Nghênh còn tưởng rằng cô ngại ngùng không nói ra miệng, cho đến bây giờ, cô ấy mới thật sự tin Thẩm Ngâm Hạ không có ý với anh. Cô ấy không khỏi hỏi: “Vậy cậu thích kiểu người như thế nào? Trường mình cũng không ít trai đẹp.”
Thẩm Ngâm Hạ lắc đầu: “Tớ không có thời gian nhìn người khác, tớ chỉ muốn thi điểm cao.”
Đồng Tử Nghênh bội phục cô sát đất, từ đó về sau liền đặt cho cô biệt danh “nữ thần học tập”.
Đại hội thể thao kéo dài ba ngày, không phải vào cuối tuần, Mạnh Bạch Châu không được nghỉ, Thẩm Ngâm Hạ liền quyết định tự học ở lớp.
Sáng ngày đầu tiên, như thường lệ Thẩm Ngâm Hạ đến lớp học, lại phát hiện Chu Thương Tự đang đứng ở cửa. Thấy cô đến, anh lên tiếng hỏi: “Sao Tịch Lâm nói chìa khóa phòng học ở chỗ cậu?”
Thẩm Ngâm Hạ sững người, theo bản năng gật đầu: “À, đúng rồi, tôi đến sớm nhất, nên đưa cho tôi.”
Chu Thương Tự hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với cô một lần: “Mấy ngày thi đấu bọn tôi sẽ đến rất sớm, chìa khóa ở chỗ cậu, cậu phải chịu trách nhiệm mở cửa.”
Mỗi lần Thẩm Ngâm Hạ gặp anh đều phản ứng chậm nửa nhịp, cô nghĩ đến việc có thể tạm thời đưa chìa khóa cho anh, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không nghĩ đến cách giải quyết này, sau khi mở cửa liền đi thẳng vào trong, vừa đi vừa nói với cô: “Nếu không dậy được, tôi sẽ bảo đài phát thanh của trường gọi cậu.”
Thẩm Ngâm Hạ đi theo phía sau anh, thấy anh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi đựng đồng phục, đợi vài giây mới nhỏ giọng nói: “Hay là tôi đưa chìa khóa cho cậu nhé.”
“Không cần, đánh bóng dễ làm mất.” Chu Thương Tự nói xong, đột nhiên giơ tay cởi áo.
Không ngờ anh lại có hành động bất ngờ như vậy, tấm lưng rộng và eo thon gọn của chàng trai lọt vào tầm mắt, Thẩm Ngâm Hạ đỏ mặt tía tai, hai chân như không nghe lời sai khiến cứng đờ tại chỗ: “Cậu…”
Chu Thương Tự nhanh chóng thay chiếc áo đồng phục ngắn tay, quay đầu lại thấy mặt cô đỏ bừng, bỗng nhiên nảy sinh ý xấu.
“Tôi muốn thay quần rồi.” Giọng Chu Thương Tự mang theo ý cười, “Còn muốn xem nữa không?”
Anh cứ như đang giở trò lưu manh, vừa dứt lời tay đã chạm vào thắt lưng quần, đầu Thẩm Ngâm Hạ như muốn bốc khói, vội vàng quay người đi, lắp bắp giải thích: “Không, không phải… tôi không, không có muốn nhìn…”
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, Thẩm Ngâm Hạ đoán lúc này Chu Thương Tự nhất định cho rằng cô cố ý, dù sao đây đúng là cảnh tượng mà rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh mơ ước được thấy.
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, Chu Thương Tự đi lướt qua cô, vứt lại một câu “Ngày mai đến sớm”, rồi rời đi bằng cửa sau.
Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Ngâm Hạ mới chợt nhận ra, Chu Thương Tự căn bản không hề thay quần.
*
Tòa nhà dạy học cách sân vận động không xa, cho dù ngồi trong lớp học cũng có thể nghe thấy tiếng hò reo từ xa vọng lại.
Ngày thứ ba của hội thao, lần đầu tiên Thẩm Ngâm Hạ không thể tĩnh tâm, nhìn những dòng ghi chép dày đặc, cô có chút thất thần.
Lúc đầu khi đăng ký hội thao, Thẩm Ngâm Hạ đã từ chối tất cả các hạng mục, bình thường ngay cả giờ thể dục cô cũng không tham gia, mục đích là để tiết kiệm thời gian học tập.
Mấy ngày trước ở ký túc xá đã nghe thấy thông báo về lịch trình hội thao, trận bóng rổ được sắp xếp vào ngày cuối cùng, đến lúc đó sân vận động sẽ xuất hiện một lượng lớn khán giả đến xem, Đồng Tử Nghênh nói nếu không đến sớm chiếm chỗ, e rằng đến cửa cũng không chen vào được.
Ban đầu cô không định đi góp vui, nhưng sáng nay lúc đến mở cửa, một câu nói của Chu Thương Tự lại khiến cô bối rối rất lâu.
Anh cố tình đi đến cửa trước, đứng trước bàn học của cô. Chu Thương Tự rất cao, đứng ở cửa gần như che hết ánh sáng, Thẩm Ngâm Hạ không thể không ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh lên tiếng.
Chu Thương Tự cong ngón tay, gõ gõ lên bàn học của cô: “Kết thúc trận đấu, cậu đi cùng chúng tôi về lớp một chuyến.”
Thẩm Ngâm Hạ có chút không hiểu ý của anh, khó hiểu nói: “Tôi vẫn luôn ở trong lớp mà.”
Nghe vậy, Chu Thương Tự khựng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, không nhìn ra cảm xúc, hỏi: “Cậu không đi xem bóng rổ à?”
Thẩm Ngâm Hạ thành thật lắc đầu: “Không đi.”
Nghe cô nói vậy, vài giây sau, Chu Thương Tự đột nhiên chống hai tay lên bàn học, cúi người xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Ngâm Hạ bị anh dọa giật mình, nhưng lưng cứng đờ không dám nhúc nhích, cô cụp mắt xuống, tránh né ánh mắt của đối phương. Thấy sắc mặt anh không tốt, Thẩm Ngâm Hạ tưởng anh muốn phê bình mình không có tinh thần tập thể và ý thức tham gia, nhưng đợi hồi lâu, Chu Thương Tự chỉ thấp giọng hỏi một câu: “Cậu rất sợ tôi à?”
Thẩm Ngâm Hạ vô thức cắn môi dưới, cô muốn nói không sợ, nhưng bình thường biểu hiện né tránh quá rõ ràng, cô thà để Chu Thương Tự hiểu lầm là sợ hãi.
Thấy cô im lặng không nói, Chu Thương Tự đứng dậy rời đi từ cửa trước.
Cảm giác áp bức đột nhiên biến mất, tim Thẩm Ngâm Hạ vẫn đập thình thịch. Cô hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Cả buổi sáng, Thẩm Ngâm Hạ đều bồn chồn lo lắng.
Hai giờ chiều, thấy trận bóng rổ sắp bắt đầu, Thẩm Ngâm Hạ ngồi trên ghế không yên, cầm điện thoại lên xem giờ.
Lại phát hiện mấy phút trước, mẹ cô gửi cho cô một tin nhắn: [Hạ Hạ, mẹ bị ung thư rồi]