Phía Sau Anh - Chương 50
Thẩm Ngâm Hạ chỉ dám trêu chọc anh vào lúc này, thấy ánh mắt anh vừa cuồng nhiệt vừa ai oán, cô chiếm thế thượng phong không nhịn được cười, lại thêm dầu vào lửa: “Hết kỳ kinh nguyệt rồi.”
“Hối hận vì đã cho em xem rồi.” Giọng nói Chu Thương Tự trầm thấp, “Hôm nay đáng lẽ nên đi đón em về.”
“Ngày mai không phải là cuối tuần sao?” Thẩm Ngâm Hạ nghiêng đầu, “Đến đón em đi.”
“Được, mấy giờ sáng?” Chu Thương Tự hỏi.
Thẩm Ngâm Hạ nghĩ ngợi, nói: “Chín giờ đi, trời sáng muộn, sợ anh lái xe không an toàn.”
Trước khi kết thúc cuộc gọi video, Chu Thương Tự bảo cô đặt tên cho chú chó nhỏ. Thẩm Ngâm Hạ nghĩ mãi, cuối cùng đặt tên cho nó là “Tưởng Tưởng”.
Lý do cũng rất đơn giản: “Em nhớ anh.”
*
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Tưởng Tưởng đã nằm bò bên giường gọi anh.
Cún con mới được vài tháng tuổi, không leo lên giường được, chỉ có thể bám vào mép giường. Gọi vài tiếng, thấy không gọi được người dậy, Tưởng Tưởng liền ra khỏi phòng ngủ.
Chu Thương Tự đã bị đánh thức, chỉ là không định dậy.
Một lát sau, tấm nệm bên cạnh lún xuống, đôi môi mang theo hơi lạnh áp vào khóe môi anh, anh mơ hồ nghe thấy Thẩm Ngâm Hạ đang gọi anh.
Tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh mộng, Chu Thương Tự đưa tay ôm người vào lòng, thấp giọng lẩm bẩm: “Vợ ơi.”
“Ừm hử.”
Nghe thấy có người trả lời, Chu Thương Tự cuối cùng cũng mở mắt ra, thấy người trước mặt trong lòng là người thật, nhất thời có chút mơ màng: “Anh vẫn đang mơ à?”
“Không phải mơ đâu.” Thẩm Ngâm Hạ cởi áo len trên người ra, đè lên người anh, nhỏ giọng nói, “Em về sớm.”
Lúc này mới vừa bảy giờ, Chu Thương Tự vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hỏi: “Về xem chó à?”
Thẩm Ngâm Hạ bị anh chọc cười, há miệng cắn lên yết hầu anh một cái, lực đạo không nhẹ: “Về xem anh đấy đồ ngốc.”
Tưởng Tưởng rất ăn ý sủa một tiếng bên mép giường.
Chu Thương Tự bật cười, tay vuốt ve eo cô: “Dậy sớm bắt xe về à? Có mệt không?”
“Không mệt, muốn gặp anh, không đợi được nữa.” Thẩm Ngâm Hạ vừa định đứng dậy ngồi lên eo anh, Tưởng Tưởng bị cho ra rìa liền sủa vài tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của hai người.
Thẩm Ngâm Hạ nghiêng đầu nhìn sang, bị Chu Thương Tự véo cằm chặn môi lại: “Nhìn nữa là anh ghen đấy.”
Đối với sự chiếm hữu của anh, Thẩm Ngâm Hạ đã không còn thấy lạ, chỉ là vừa mới phối hợp hôn anh được vài phút, cún con đã nhảy vọt một cái, thật sự nhảy lên giường.
Chu Thương Tự buông người đang thở hổn hển trong lòng ra, nói: “Anh đi đóng cửa.”
Thẩm Ngâm Hạ bèn ngồi dậy, ôm cún con vào lòng, bị vẻ ngốc nghếch của nó chọc cười, cúi đầu hôn lên đầu nó mấy cái.
“Đáng yêu quá bảo bối của mẹ ơi.” Thẩm Ngâm Hạ véo má cún con, hỏi, “Sao lại thơm thế nhỉ?”
Tưởng Tưởng như hiểu được lời cô nói, nhiệt tình liếm liếm mặt cô, tiếc là ngay sau đó đã bị Chu Thương Tự bế đi.
Anh nhốt Tưởng Tưởng ở ngoài cửa phòng ngủ, nhỏ giọng trách móc: “Em không thể thiên vị quá được.”
Rõ ràng đã chiếm hết sự yêu thương của cô, vậy mà vẫn còn muốn tranh giành sự sủng ái với cún con, Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy anh thật trẻ con, đè anh xuống dưới thân, hỏi: “Thiên vị thì làm sao?”
Tay Chu Thương Tự luồn vào dưới vạt áo cô, chạm vào làn da mịn màng, đe dọa: “Gửi nó đến nhà bà nội.”
Anh quen thuộc tất cả những điểm nhạy cảm của cô, chỉ cần chạm vào eo là cô mềm nhũn, giọng Thẩm Ngâm Hạ run run: “Bố dữ quá.”
Chu Thương Tự nhanh chóng giành được thế chủ động: “Còn có thể hung dữ hơn nữa.”
Tưởng Tưởng là do Chu Thương Tự đón về, nhưng lại thân thiết với Thẩm Ngâm Hạ hơn, ăn cơm, ngủ cũng thích cuộn tròn trong lòng Thẩm Ngâm Hạ, phải để Chu Thương Tự ra tay mới dời nó đi được.
Trong album ảnh trên điện thoại của Thẩm Ngâm Hạ có thêm rất nhiều ảnh và video của Tưởng Tưởng, Chu Thương Tự thường xuyên nhận được ảnh cô gửi đến, quả thật đã trở thành bậc phụ huynh cưng chiều con cái.
Thậm chí ngay cả ảnh đại diện WeChat của cô cũng đổi thành mặt chó của Tưởng Tưởng, lúc đó Thẩm Ngâm Hạ dựa vào lòng anh, tha thiết hỏi anh: “Bố ơi, có thể đổi ảnh đại diện đôi với em không?”
Bình thường Chu Thương Tự đã không ít lần ghen tị với một con chó, nghe vậy, anh càng thêm tức giận: “Rốt cuộc là ảnh đại diện đôi hay là ảnh mặt chó.”
Thẩm Ngâm Hạ cười ngặt nghẽo, gửi ảnh cho anh, Chu Thương Tự tuy miệng thì chê bai nhưng vẫn đổi ảnh đại diện, còn đổi cả tên hiển thị giống với cô.
[XXDAD]
[XXMOM]*
* XX – 想想 – xiǎng xiǎng : Tưởng Tưởng
Tưởng Tưởng được Chu Thương Tự tập cho thói quen ngủ ngoài phòng vào buổi tối, bên ngoài phòng vang lên tiếng chó sủa, Thẩm Ngâm Hạ định dậy: “Có phải Tưởng Tưởng đói rồi không?”
Chu Thương Tự ấn cô nằm lại trên giường: “Là anh đói rồi.”
*
Sau Tết Nguyên tiêu, Thẩm Ngâm Hạ trở lại trạng thái làm việc. Có người yêu và thú cưng để quan tâm, Thẩm Ngâm Hạ giảm bớt tần suất đi công tác, đồng thời cũng giống như những người lao động khác, cô có hai ngày nghỉ cuối tuần.
Thứ hai của tuần thứ hai sau kỳ nghỉ lễ, Thẩm Ngâm Hạ cùng Chu Thương Tự lên xe đến buổi phỏng vấn báo chí.
Lịch hiển thị hôm nay là lễ tình nhân, vừa lên xe, Chu Thương Tự đã nói với cô về lịch trình: “Hôm nay phỏng vấn xong, chúng ta đi hẹn hò nhé?”
Thẩm Ngâm Hạ cười trêu anh: “Chẳng phải nên đến công ty anh một vòng trước sao?”
Chu Thương Tự mỉm cười: “Anh đợi không được nữa rồi, anh đã đặt nhà hàng, cũng mua quà rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ sờ sờ ngực anh: “Bảo sao hôm nay ăn mặc đẹp trai thế.”
Quần áo của cô hôm nay cũng là do Chu Thương Tự chọn, phiên dịch viên cố gắng không ăn mặc quá nổi bật, nên anh đã chọn cho cô một bộ sườn xám màu be kiểu mới.
Tay nghề tết tóc của anh ngày càng điêu luyện, đã có thể giúp cô làm tóc xong trong vòng năm phút, tiết kiệm cho Thẩm Ngâm Hạ rất nhiều thời gian.
Buổi phỏng vấn diễn ra vào buổi chiều, đại khái quy trình đã được thông báo trước, việc Thẩm Ngâm Hạ cần làm là dịch câu trả lời tiếng Anh của Chu Thương Tự sang tiếng Trung cho máy quay.
Là phiên dịch viên của anh, Thẩm Ngâm Hạ tận tâm đứng phía sau anh, khi đối mặt với ống kính, cô tỏ ra bình tĩnh, tự tin, không hề nao núng, trên môi nở nụ cười tự tin.
Chu Thương Tự trả lời câu hỏi rất kín kẽ, thỉnh thoảng có phóng viên hỏi những câu hỏi sắc bén về tuổi tác của anh, anh đều nhẹ nhàng hóa giải, dùng vài câu nói hài hước để đối phó.
Nhìn anh ung dung, tự tại, nói cười vui vẻ, từ lâu Thẩm Ngâm Hạ đã miễn nhiễm với sức hút của anh nhưng vẫn không khỏi rung động.
Buổi phỏng vấn kéo dài khá lâu, sắp kết thúc thì có một phóng viên đột nhiên hỏi thêm một câu hỏi về đời tư: “Anh Chu, nghe nói anh đã có bạn gái, anh dự định khi nào thì kết hôn?”
Khi dịch câu này, Thẩm Ngâm Hạ biết mình nên nhìn vào ống kính, nhưng nghĩ đến việc sắp kết thúc rồi, cô vẫn không nhịn được mà nhìn sang gương mặt nghiêng của Chu Thương Tự.
Chỉ thấy anh mỉm cười, khác với giọng nói trầm ổn, điềm tĩnh vừa rồi, giọng nói rõ ràng dịu dàng hơn vài phần: “Hôm nay là lễ tình nhân.”
Thẩm Ngâm Hạ đang đợi anh nói xong, anh lại cúi đầu cười vài giây, sau đó ôn tồn nói: “Bạn gái tôi đang ở đây, đừng tiết lộ trước cho cô ấy được không?”
Thẩm Ngâm Hạ ngừng thở, nhận thấy các phóng viên quả nhiên như ngửi thấy mùi bát quái mà bắt đầu nhìn quanh.
Máy quay vẫn đang hoạt động, Thẩm Ngâm Hạ không thể không tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, nói lại nguyên văn câu nói vừa rồi của Chu Thương Tự trước ống kính.
Nhưng dù sao cô cũng không giấu được cảm xúc, một phóng viên tinh mắt thử hỏi: “Phải chăng cô phiên dịch viên phía sau anh chính là bạn gái của anh?”
Hai người quá đẹp đôi, một khi chủ đề đã hướng đến Thẩm Ngâm Hạ, e rằng cuộc phỏng vấn tin tức sẽ biến thành tin đồn giải trí. Tuy rằng Chu Thương Tự rất muốn công khai cô, nhưng trường hợp này không thích hợp lắm.
Cô cứ tưởng Chu Thương Tự sẽ khôn ngoan né tránh câu hỏi, ai ngờ đối phương lại hào phóng gật đầu: “Phải, chúng tôi quen nhau chưa lâu, nhưng tình cảm rất tốt.”
Thẩm Ngâm Hạ đã không biết phải phiên dịch như thế nào nữa, cô theo bản năng đưa tay kéo nhẹ tay áo anh, nhưng hành động nhỏ này lại bị máy quay ghi lại.
Quả nhiên, các phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi liên tục, lần này Chu Thương Tự dứt khoát kết thúc cuộc phỏng vấn, dẫn Thẩm Ngâm Hạ rời khỏi hiện trường.
Lên xe, Thẩm Ngâm Hạ có chút buồn bực: “Câu cuối cùng không dịch được.”
Chu Thương Tự hỏi: “Câu anh nói kết thúc à?”
“Không phải, câu anh nói tình cảm chúng ta rất tốt.” Thẩm Ngâm Hạ nói, “Chắc là có nhiều người không hiểu.”
“Biết thế đáng lẽ nên nói một câu anh yêu em, câu này ai cũng hiểu.” Chu Thương Tự cười.
Thẩm Ngâm Hạ lại có chút không vui: “Vậy thì đừng để người khác nghe thấy, chỉ muốn anh nói cho em nghe thôi.”
*
Nhà hàng mà Chu Thương Tự đặt là câu lạc bộ cao cấp có mức tiêu phí cao nhất ở thành phố A, đến đây rồi, Thẩm Ngâm Hạ mới biết ngay cả người như Chu Thương Tự cũng cần phải đặt trước một tháng.
Để đảm bảo độ tươi ngon, nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày, ngoài việc khó đặt chỗ, giá cả cũng rất đắt đỏ.
Phòng riêng trên tầng cao nhất có không gian rộng rãi, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn có thể nhìn bao quát trung tâm thành phố A, vừa bước vào cửa, Thẩm Ngâm Hạ đã nhìn thấy hoa hồng trải đầy đất, hương hoa thơm ngát phả vào mặt.
Cô vội vàng thu lại chân trái vừa định bước vào, kinh ngạc nhìn Chu Thương Tự.
“Hoa cũng là vừa mới được gửi từ Pháp đến sáng nay.” Chu Thương Tự dẫn cô vào trong, “Sáng nay gửi ảnh cho anh, lúc đó anh không thấy đẹp lắm, em đến rồi mới phát hiện đẹp như vậy.”
Thẩm Ngâm Hạ sợ giẫm lên hoa hồng trên sàn, cô cẩn thận tìm chỗ trống, thấy Chu Thương Tự không hề để tâm, liền xót xa: “Anh đi chậm thôi.”
“Có rất nhiều mà, không cần phải cẩn thận như vậy.” Chu Thương Tự cầm bó hoa hồng được đặt sẵn trên bàn ăn lên, nói với cô, “Đây là hoa hồng Marie Antoinette, được đặt theo tên hoàng hậu Pháp, bà là vợ của Louis XVI.”
Thẩm Ngâm Hạ ngước mắt nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt mỉm cười, sững sờ tại chỗ: “Chu Thương Tự, anh…”
“Diễn xuất của anh kém vậy sao.” Chu Thương Tự khẽ cười, “Bị em đoán ra rồi à?”
Trái tim Thẩm Ngâm Hạ đập rộn ràng, cô dường như đã hiểu ý nghĩa câu nói “Đừng tiết lộ trước” của Chu Thương Tự trong buổi phỏng vấn vừa rồi.
Tay trái cô vô thức nắm chặt mép bàn, nhìn thấy Chu Thương Tự chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Anh ngước nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm, như muốn nhấn chìm cô trong biển ôn nhu.
“Thẩm Ngâm Hạ.” Anh vẫn như mọi khi gọi tên cô, “Thời cấp ba là khoảng thời gian anh nổi loạn và ngông cuồng nhất, nhưng chỉ duy nhất trong chuyện em có thích anh hay không là anh không tự tin, không ngờ lại khiến chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.”
“Mấy năm ở California, số lần anh nhớ em thật sự nhiều hơn số tin nhắn WeChat em không nhận được, anh đã từng nghĩ nếu lúc đó anh dũng cảm hơn một chút, liệu có phải kết cục sẽ khác không.”
“Mỗi ngày sau khi gặp lại, em đều mang đến cho anh những bất ngờ ngoài dự kiến, mỗi ngày anh đều yêu em nhiều hơn một chút so với trước đây.”
“Không biết đối với em có đột ngột hay không, thật ra anh đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, trước khi đến Tây Ban Nha, ngay lần đầu tiên gặp lại em, anh đã muốn sau này em chỉ thuộc về mình anh, muốn em chỉ nhìn mình anh, muốn trong lòng em chỉ có chỗ cho mình anh.”
“Tại sao lại yêu em, anh không nói rõ được, nhưng tình yêu là cụ thể, anh yêu đôi mắt sáng long lanh khi em nhìn anh, yêu mỗi lần em gọi tên anh khi vui vẻ, tức giận, buồn bã, làm nũng, yêu những cảm xúc nhỏ bé mà em chỉ thể hiện với mình anh, yêu dáng vẻ em rõ ràng thích anh nhưng lại cứng miệng, yêu hành động đầu tiên của em mỗi sáng thức dậy là tìm anh.”
“Cũng yêu những giọt nước mắt em rơi vì anh.”
Thẩm Ngâm Hạ đã không còn nhìn rõ mặt anh nữa, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt.
Chu Thương Tự đưa bó hoa cho cô, lấy ra chiếc hộp đựng nhẫn đã để trong túi từ lâu, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, mặt trong khắc tên cô.
Anh hỏi từng chữ một: “Thẩm Ngâm Hạ, em có đồng ý lấy anh không?”
Thẩm Ngâm Hạ gật đầu thật mạnh, đưa tay ra trước mặt anh.
Chu Thương Tự trịnh trọng đeo nhẫn cho cô, đứng dậy ôm cô vào lòng.
“Đừng khóc nữa.” Chu Thương Tự hôn đi nước mắt của cô, cười nói, “Sau này có thể quang minh chính đại gọi em là vợ rồi phải không?”
Thẩm Ngâm Hạ đáp lại một tiếng với giọng mũi nặng trịch, cô đưa tay ôm lấy anh, nghẹn ngào nói với anh: “Chu Thương Tự, em cũng yêu anh.”
“Anh biết.” Chu Thương Tự lặp lại với giọng nói trầm thấp, “Anh biết.”
Mối tình đơn phương ngây ngô, cẩn thận không dám phô trương đó, đã đi đến hồi kết vào khoảnh khắc nhìn thấy Chu Thương Tự trước cửa phòng.
Thầm mến không tiếng động, tình yêu có âm thanh.