Phía Sau Anh - Chương 4
Hôm nay tan học về nhà, Thẩm Ngâm Hạ thấy cửa lớn mở toang, một nhân viên giao hàng xách một gói lớn đi ra, vừa vặn chạm mặt cô.
Vào trong nhà, Thẩm Ngâm Hạ nhìn thấy Mạnh Bạch Châu đang dọn dẹp ghế sofa ở phòng khách, liền hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
“Mấy bộ quần áo không mặc nữa thì bán đi.” Mạnh Bạch Châu thấy cô về sớm như vậy, hỏi, “Quốc Khánh được nghỉ mấy ngày vậy con?”
“Sáu ngày ạ.” Thẩm Ngâm Hạ bước tới giúp dọn dẹp, hỏi, “Còn mẹ thì sao?”
Động tác của Mạnh Bạch Châu khựng lại, công việc của bà là nghỉ một ngày trong tuần, gặp phải ngày lễ dài, trước đây đều được nghỉ bốn năm ngày. Tuy nhiên lần này bà cười cười, nói: “Mẹ tìm được một công việc làm thêm, dù sao nghỉ Quốc Khánh ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng ra ngoài kiếm thêm chút tiền.”
Thẩm Ngâm Hạ không ngốc, nghe vậy liền biết thời gian sắp đến rồi. Cô gấp quần áo đã giặt sạch sẽ, chủ động đề nghị: “Vậy sau Quốc Khánh con sẽ xin ở nội trú.”
“Được, mẹ mua cho con một cái điện thoại nhé, để tiện liên lạc.” Mạnh Bạch Châu nói.
“Không cần mua mới đâu, cái điện thoại trước đây của mẹ không phải bị hỏng camera rồi sao, đưa con dùng là được.” Thẩm Ngâm Hạ nói.
Ngày thường Mạnh Bạch Châu thích dùng điện thoại chụp ảnh, trong album toàn là ảnh của gia đình. Thẩm Ngâm Hạ không có yêu cầu gì cao đối với điện thoại, chỉ cần có thể gọi điện nhắn tin là được.
“Mẹ chỉ lo tính cách con không hợp với người ta.” Mạnh Bạch Châu khẽ thở dài, “Thấy con ngày thường cũng không thích kết bạn.”
“Không sao đâu mẹ, con không có mâu thuẫn với ai cả.” Thẩm Ngâm Hạ lại hỏi, “Vậy mẹ đã tìm được nhà trọ gần chỗ làm chưa?”
“Tìm được rồi, vừa hay có một đồng nghiệp của mẹ đang tìm người ở ghép, tiền thuê nhà rẻ hơn một nửa, mẹ sẽ đến ở cùng bà ấy.” Mạnh Bạch Châu thấy còn sớm, hỏi cô, “Con muốn ăn gì? Hay là mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa nhé?”
“Thôi khỏi ra ngoài đi mẹ, con không muốn ăn gì cả.” Thẩm Ngâm Hạ quay người đi vào bếp, “Con đi rửa rau đây.”
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Mạnh Bạch Châu ra khỏi nhà gần như cùng thời điểm đi làm thường ngày. Thẩm Ngâm Hạ thử chiếc điện thoại cũ, đăng nhập vào tài khoản WeChat mà Thẩm Tuấn đã giúp cô đăng ký từ rất lâu trước đó.
Cô không có nhu cầu giao tiếp nhiều, lúc trước khi thi đỗ vào trường Nhất Trung, Thẩm Tuấn nói muốn thưởng cho cô một chiếc điện thoại mới, cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ đã từ chối với lý do không dùng đến.
Trong danh bạ WeChat chỉ có hai người là bố mẹ, Thẩm Ngâm Hạ thao tác vài cái, xóa Thẩm Tuấn khỏi danh sách bạn bè, chỉ để lại mình và Mạnh Bạch Châu.
Cô gửi tin nhắn cho Mạnh Bạch Châu: [Đi đường cẩn thận.]
Rồi lại tìm một biểu tượng cảm xúc làm nũng gửi đi.
Mạnh Bạch Châu cách vài phút sau gửi lại một bao lì xì hai trăm tệ: [Đi làm thẻ điện thoại đi, mang theo chứng minh thư của con]
Thẩm Ngâm Hạ trả lại bao lì xì, chụp màn hình số dư ví điện tử của mình cho bà xem: [Tiền lì xì tết còn dư một chút ạ]
Chiếc điện thoại cũ ngoại trừ camera bị hỏng, các ứng dụng khác đều có thể sử dụng. Thẩm Ngâm Hạ xuống lầu tìm cửa hàng viễn thông làm số điện thoại mới, sau đó lên mạng tìm kiếm việc làm thêm trong kỳ nghỉ.
Tiền ở ký túc xá của trường tuy không cao, nhưng cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho Mạnh Bạch Châu. Cô biết trong kỳ nghỉ có một số quán ăn sẽ tuyển nhân viên phục vụ tạm thời, sau khi xem qua một loạt các thông tin tuyển dụng, cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ tìm được một tiệm bánh ngọt trả lương theo ngày.
Tiệm bánh ngọt này nằm ở trung tâm thành phố S, Thẩm Ngâm Hạ ngồi xe buýt nửa tiếng đồng hồ để đến nơi, ngày đầu tiên đi làm vì không được đào tạo gì nên được phân công đứng ở vị trí mời khách dùng thử.
Lúc đưa đồng phục cho cô, quản lý cửa hàng đặc biệt dặn dò: “Nhìn cháu xinh xắn thế này, đứng ở cửa tiệm chúng ta còn có thể thu hút thêm khách hàng, có người đến thì phải chào hỏi, nam thì gọi là anh đẹp trai, nữ thì gọi là chị xinh gái, mấy cái này không cần chú dạy cháu đâu nhỉ?”
Thẩm Ngâm Hạ gật đầu ghi nhớ, thay đồng phục xong, bưng khay bánh ngọt ra đứng ở cửa.
Cửa hàng bánh ngọt nhượng quyền này nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, là vị trí đắc địa với lượng người qua lại đông nhất. Vừa đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, mới khai trương chưa lâu mà đã xếp hàng dài.
Có lẽ là vì thấy cô nhỏ tuổi nhất, tay chân lại không nhanh nhẹn lắm, nên quản lý cũng không trách mắng gì. Ngày thứ tư của kỳ nghỉ là ngày làm ca sáng cuối cùng của Thẩm Ngâm Hạ, cô dự định dành một ngày để ôn bài.
Còn hai tiếng nữa là tan làm, mấy ngày nay đi sớm về muộn, buổi trưa cũng không được nghỉ ngơi, Thẩm Ngâm Hạ đứng đến mức sắp ngủ gật. Món bánh ngọt mới ra mắt là vị cacao mà Thẩm Ngâm Hạ thích nhất, vậy mà cũng không khiến cô tỉnh táo lên được chút nào.
Bốn giờ chiều là khoảng thời gian tương đối vắng khách. Thẩm Ngâm Hạ vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian nghỉ ngơi, một cô gái tóc dài ăn mặc xinh đẹp bỗng nhiên đi về phía cô, vừa áp điện thoại vào tai vừa hỏi: “Này, đây là cửa hàng số mấy vậy?”
Thẩm Ngâm Hạ quay đầu nhìn biển hiệu, trả lời cô ấy: “B1014.”
Cô gái mỉm cười với cô, rồi đứng cách đó không xa tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Em đang đợi anh ở cửa hàng này, anh đến nhanh lên.”
Thẩm Ngâm Hạ thả hồn theo mây gió, ngây người nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái. Chắc cũng trạc tuổi cô, đối phương mặc một chiếc váy xinh xắn với thiết kế độc đáo, trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, đến cả móng tay cũng lấp lánh.
Thẩm Ngâm Hạ nghĩ, đừng nói là con trai, ngay cả con gái nhìn thấy cũng sẽ ngưỡng mộ và ghen tị.
Xung quanh cửa hàng bánh ngọt có không ít cửa hàng đồ hiệu, lúc đi làm ngang qua, mùi nước hoa nồng nặc khiến Thẩm Ngâm Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào trong cửa hàng, cuối cùng cũng tìm thấy một thương hiệu quen thuộc trong số đó. Năm kia, vào sinh nhật lần thứ 40 của mẹ, Thẩm Tuấn đã tặng mẹ cô một chiếc túi xách của thương hiệu này.
Sau khi bước vào cửa hàng hỏi giá, Thẩm Ngâm Hạ lúng túng lui ra, cô nghĩ, nhất định sẽ có một ngày, cô sẽ tặng mẹ một chiếc túi xách đắt tiền hơn.
Đang ngẩn ngơ, cô gái kia cúp điện thoại, đi đến trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: “Tôi có thể thử một miếng được không?”
Thẩm Ngâm Hạ bưng một chiếc đĩa nhỏ đưa đến trước mặt cô ấy: “Được ạ, đây là món mới của cửa hàng chúng tôi hôm nay, hiện tại mua hai phần được giảm giá 20%, còn tặng thêm một chai nước trái cây.”
Cô gái nhìn kích cỡ chiếc bánh, có chút phiền não: “Hai cái thì to quá, tôi ăn không hết, mà anh ấy lại không thích ăn ngọt.”
Thẩm Ngâm Hạ tiếp lời: “Loại này là bánh kem ít đường, không ngán đâu, rất nhiều bạn nam cũng ăn.”
Cô gái vẫn còn do dự, cuối cùng đứng bên cạnh cô: “Thôi, anh ấy mời mà, đợi anh ấy đến rồi tính.”
Người con trai trong miệng cô ấy chưa đầy năm phút sau đã đến, đúng lúc cô gái đang cúi đầu xem các món tráng miệng.
Thẩm Ngâm Hạ giống như người máy đọc lệnh, thấy khách hàng liền bước tới: “Anh đẹp trai có muốn…”
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Thẩm Ngâm Hạ đã nghĩ đến việc sẽ gặp bạn học ở đây, mấy ngày liên tiếp không gặp người quen khiến cô nảy sinh tâm lý may mắn, không ngờ rằng, còn một tiếng nữa là tan làm, lại đúng lúc gặp phải người không muốn gặp.
Hôm nay Chu Thương Tự ăn mặc đặc biệt chỉn chu, tóc tai được tạo kiểu, mặc bộ vest đen, thậm chí còn thắt cà vạt. Chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Ngâm Hạ, khí chất nổi bật đó đã khiến cô nhìn đến ngẩn người.
Chu Thương Tự thích thú chờ đợi nửa câu sau của cô, thấy cô đứng im tại chỗ, không nhịn được mở miệng hỏi: “Muốn thêm WeChat của anh đẹp trai à? Trong giờ làm việc mà nhân viên cửa hàng các cô tán tỉnh khách hàng có ai quản không?”
Thẩm Ngâm Hạ bị một câu nói của anh làm cho hai má nóng bừng, sợ anh hiểu lầm, lắp bắp cũng phải nói hết câu thoại làm việc: “Không, không phải thêm WeChat, cậu có muốn… muốn… nếm thử món bánh mới của cửa hàng chúng tôi không?”
Chỉ là giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ có Chu Thương Tự mới nghe thấy.
Cô không biết mình có đỏ mặt hay không, cúi đầu không dám nhìn anh, những chiếc bánh nhỏ trong đĩa dùng thử gần như bị cô nhìn đến thủng lỗ.
Chu Thương Tự hình như cố ý trêu chọc cô, lại hỏi: “Sao không gọi anh đẹp trai nữa?”
Thẩm Ngâm Hạ nghẹn lời, bị anh ép đến mức chỉ có thể nói lại lần nữa: “… Anh đẹp trai muốn thử sản phẩm mới không ạ?”
May mà đối phương cuối cùng cũng không cố tình làm khó cô nữa, sảng khoái đồng ý: “Được.”
Thẩm Ngâm Hạ không ngờ anh thật sự muốn ăn, ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi Chu Thương Tự thúc giục: “Đưa cho tôi đi, ngẩn người ra làm gì.”
Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội vàng bưng một phần bánh dùng thử đưa cho anh. Chu Thương Tự đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay cô, chạm nhẹ rồi rời đi, khiến tim Thẩm Ngâm Hạ lỡ một nhịp.
Ánh mắt cô rơi vào đầu ngón tay thon dài của Chu Thương Tự, nhìn vài giây mới nhận ra không ổn, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Phía sau truyền đến giọng nói vui mừng của một cô gái: “Anh đến rồi à? Ơ, không phải là anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
Thẩm Ngâm Hạ chậm chạp quay đầu lại, thấy cô gái chạy đến bên cạnh Chu Thương Tự, hỏi anh có ngon không.
“Cũng được.” Chu Thương Tự làm sao không biết suy nghĩ của cô ấy, hỏi, “Chọn xong chưa? Tính tiền luôn nhé.”
Cô gái hình như không nhìn thấy chuyện vừa rồi, cô ấy đưa tay kéo tay áo Chu Thương Tự, cười hì hì, kéo anh vào trong tiệm: “Anh đi theo em.”
Chu Thương Tự liền để mặc cô ấy kéo đi về phía trước, rời khỏi tầm mắt của Thẩm Ngâm Hạ.
Lúc này trong tiệm không có nhiều người, Thẩm Ngâm Hạ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến.
“Vừa nãy em nghĩ, hôm nay chị họ mệt cả ngày rồi, buổi tối chắc chắn sẽ muốn ăn chút đồ ngọt.” Cô gái vừa chọn vừa giải thích với anh, “Vậy nên em mua cho chị ấy một phần cũng không quá đáng đúng không?”
Giọng Chu Thương Tự nghe có vẻ bất lực: “Chị ấy không rảnh ăn đâu, em muốn ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, không cần kiếm cớ.”
“Ồ, vậy được rồi.”
Hai phút sau, hai người bước ra khỏi cửa hàng. Thẩm Ngâm Hạ theo bản năng nhìn về phía họ, thấy cô gái vừa nhảy chân sáo vừa đi theo Chu Thương Tự, cười nói: “Anh tốt nhất!”
Cô ngây người nhìn bóng lưng hai người, đi xa thêm chút nữa thì không nghe thấy gì.
“Bớt sến đi.” Chu Thương Tự không hề lay động, “Quần áo mua ở đâu, nhanh lên, anh còn phải về phụ giúp tiệc tối.”
Lúc ăn trưa, khăn choàng của Triệu Thái Huyên vô tình bị nhân viên phục vụ làm đổ canh lên, không thể mặc được nữa, vì vậy mẹ Chu dặn Chu Thương Tự buổi chiều rảnh rỗi thì đưa cô ấy đi mua quần áo.
Quần áo của cô gái đều là hàng hiệu, gần đây chỉ có nơi này mới đáp ứng được sở thích của cô ấy.
Thấy Chu Thương Tự không kiên nhẫn, Triệu Thái Huyên bĩu môi: “Vội như vậy, thế mà vừa nãy còn có thời gian trêu ghẹo nhân viên ở cửa hàng.”
“…” Chu Thương Tự dừng bước, “Em nói lại xem?”
“Em nhìn thấy hết rồi, người ta đỏ mặt kìa!” Triệu Thái Huyên đắc ý vì đã nắm được thóp của anh, “Về em sẽ nói với bác là anh nói năng tuỳ tiện.”
Chu Thương Tự bị cách dùng từ của cô ấy chọc cười: “Triệu Thái Huyên, có tin anh ném em lại đây không?”
“Hai bộ.” Triệu Thái Huyên thương lượng với anh, “Em sẽ coi như không biết gì hết.”
Chu Thương Tự không còn cách nào với cô gái nhỏ mới học lớp 8 này, anh không chút thương tiếc đưa túi đồ ngọt trả lại cho cô ấy, lạnh lùng đe dọa: “Về nhà không được nhiều lời.”
“Tuân lệnh!” Triệu Thái Huyên biết anh đã đồng ý, nụ cười lại nở rộ trên gương mặt, “Quả nhiên là anh tốt với em nhất!”
Chu Thương Tự vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không để ý đến cô ấy.
Triệu Thái Huyên không nhịn được liền hỏi dò: “Anh quen cô ấy à?”
“Im miệng.” Ánh mắt Chu Thương Tự rất có tính uy hiếp.
Triệu Thái Huyên chỉ nghĩ là do mình vạch trần anh nên anh không vui, lúc này mới thôi không hỏi nữa.