Phía Sau Anh - Chương 34
Chu Thương Tự dường như không cảm thấy mình phiền phức, chuyện xảy ra tối qua anh không định lật sang trang mới mà thỉnh thoảng lại dùng hành động để chứng minh suy nghĩ của mình.
Sáng nay Thẩm Ngâm Hạ chỉ kịp trang điểm nhẹ, Chu Thương Tự nghiêng đầu nhìn cô uống cà phê, người luôn có gu thẩm mỹ thẳng nam như anh cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác biệt, anh tiến lại gần hỏi: “Hôm nay không tô son à?”
Màu môi ban đầu của Thẩm Ngâm Hạ rất nhạt, nhưng hôm nay vì lý do nào đó lại hơi ửng hồng. Ánh mắt không hề che giấu của anh khiến Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy không được tự nhiên đành phải đáp lại một câu: “Không có.”
“Tại sao?” Chu Thương Tự nhìn chằm chằm vào môi cô, nói, “Màu hôm trước rất đẹp.”
Thẩm Ngâm Hạ đưa tay che mắt anh lại, ngăn cách ánh mắt của anh, cố gắng dùng giọng điệu cứng nhắc: “Quản nhiều quá đấy, sếp Chu.”
Nếu là Chu Thương Tự của hai ngày trước, có lẽ câu nói này đã dập tắt sự tò mò của anh. Nhưng sau chuyện tối qua, tâm lý của Chu Thương Tự đã có sự thay đổi tinh tế.
Nụ hôn khiến cả hai đều mất hồn đã khiến Chu Thương Tự từ bỏ việc giả vờ lịch sự trước mặt cô, không còn kiềm chế cảm xúc nữa, anh càng thêm thoải mái tự nhiên, sợ Thẩm Ngâm Hạ không cảm nhận được tâm ý của mình.
Anh nói một cách vô cùng tự nhiên: “Tại vì tôi thích em.”
Hôm nay là lần thứ hai Thẩm Ngâm Hạ lộ ra vẻ mặt khó tin, vì quá mức kinh ngạc, trong mắt Chu Thương Tự lại trở nên ngốc nghếch đáng yêu.
Anh bật cười: “Sao lại làm vẻ mặt này?”
Lời thích của anh cứ thế dễ dàng nói ra khỏi miệng, nhưng Thẩm Ngâm Hạ lại không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Cô cẩn thận giấu kín tâm tư của mình, không để ai phát hiện, không biết bao nhiêu đêm nhớ anh đến mất ngủ, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến việc được ở bên anh, chỉ mong rằng trong đời này có thể gặp lại anh một lần là mãn nguyện.
Nhưng thật sự gặp được rồi, người này lại dễ dàng nói thích, như thể những năm tháng thầm mến đó đều trở thành trò cười do cô tự biên tự diễn.
Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy khó thở, cô muốn hỏi Chu Thương Tự rốt cuộc thích cô ở điểm nào, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất, cuối cùng chỉ đành thôi.
Cô không biết Chu Thương Tự có phải là nhất thời nổi hứng hay không, nhưng đây quả thật là một sự cám dỗ to lớn.
Mặc dù đối phương có thể chỉ muốn chơi đùa, nhưng được hẹn hò với Chu Thương Tự một lần, đối với cô mà nói tuyệt đối là chuyện tốt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, còn may mắn hơn trúng số độc đắc.
Cô không biết phải từ chối anh như thế nào, từ chối khát vọng sâu thẳm trong lòng.
Nhưng cũng không biết làm sao để thuyết phục lòng tự trọng của mình.
Thẩm Ngâm Hạ buồn bã uống cà phê, rõ ràng đã quen với cà phê đen không đường từ lâu, nhưng hôm nay lại thấy đặc biệt đắng, uống vài ngụm liền bỏ xuống.
Bên môi đột nhiên được đưa đến một thứ gì đó, cô theo bản năng há miệng nhận lấy, nếm được vị ngọt mới phát hiện là một viên kẹo sữa.
Tay Chu Thương Tự không lập tức rút về, anh đút kẹo xong liền muốn đòi chút lợi ích, ngón tay cái mập mờ miết nhẹ lên môi dưới cô.
“Lấy lúc trả phòng.” Chu Thương Tự hỏi cô, “Ngon không?”
Thẩm Ngâm Hạ đợi tay anh rút về, mới gật đầu: “Cũng được.”
*
Trước khi lên máy bay, hai người ăn tạm ở sân bay, Chu Thương Tự ăn không nhiều, có vẻ như thật sự vì lưỡi bị cắn rách nên ăn uống bất tiện, điều này khiến Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy tội lỗi.
Chu Thương Tự cắn cô cũng không làm rách môi, sao cô lại dùng sức mạnh như vậy.
Bình thường bản thân ăn cơm nhanh một chút cắn vào đầu lưỡi cũng sẽ đau rất lâu, không chú ý còn bị nhiệt miệng, cô có thể hiểu được cảm giác hiện tại của Chu Thương Tự.
Cuối cùng vẫn không đành lòng, Thẩm Ngâm Hạ lên tiếng nói: “Tôi đi mua thuốc cho anh nhé.”
Nhận ra cô đang nói đến chuyện gì, Chu Thương Tự không nhịn được cười: “Nhân viên bán hàng sẽ hỏi em, tại sao hôn bạn trai lại cắn rách lưỡi.”
Thẩm Ngâm Hạ “vút” một cái đứng dậy khỏi ghế, cầm túi xách, giọng điệu không mấy mạnh mẽ mà chất vấn: “Bạn trai nào.”
“Không phải tôi nói, là nhân viên bán hàng nói.” Chu Thương Tự vô tội phủi bỏ trách nhiệm.
“Còn chưa đi sao anh biết người ta sẽ nói như vậy.” Thẩm Ngâm Hạ ném lại một câu “Chờ tôi ở đây”, đi tìm hiệu thuốc ở sân bay.
Chu Thương Tự cũng đứng dậy theo: “Tôi đi cùng em.”
Lời anh nói không hoàn toàn linh nghiệm, nhân viên bán thuốc chỉ cần liếc mắt nhìn thấy môi cô hơi sưng, tưởng là mua thuốc cho mình, liền bênh vực cô: “Bạn trai cô thật là không chu đáo, vết thương bên trong lành chậm lắm, phải đau mấy ngày đấy.”
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng cười khẽ của Chu Thương Tự. Thẩm Ngâm Hạ nóng bừng cả tai, không dám đáp lại, cầm thuốc thanh toán rồi đi luôn.
Ra khỏi hiệu thuốc một đoạn khá xa, cô đưa thuốc cho Chu Thương Tự, thấy anh vẫn còn đang cười, bèn bực bội hỏi: “Anh cười cái gì?”
Chu Thương Tự nhận lấy túi thuốc trong tay, trả lời không liên quan đến câu hỏi: “Lần đầu tiên thấy em tức giận đấy.”
Câu nói thẳng thắn của anh khiến những lời Thẩm Ngâm Hạ định nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thuận theo lời anh mà nói: “Hôm qua cũng tức giận rồi.”
“Tôi đã xin lỗi rồi mà.” Chu Thương Tự vừa cười vừa nhìn cô, “Sáng nay em nói không giận tôi mà.”
Lúc sáng cô cứ tưởng hai người sẽ ngầm hiểu mà quên đi chuyện xảy ra tối qua, ai ngờ Chu Thương Tự lại chẳng hề chơi bài theo lẽ thường.
Thẩm Ngâm Hạ phát hiện anh thật sự có đủ mọi cách để khiến cô không được tự nhiên.
Đang định không đáp lại lời anh, cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nghe hiểu lời nhân viên bán hàng nói à?”
Chu Thương Tự đang mở bao bì thuốc, nghe vậy liền thản nhiên nói: “Không hiểu, nhìn mặt em đỏ bừng là hiểu thôi.”
Thẩm Ngâm Hạ cứng họng, nghiến răng quay người đi về phía cổng kiểm tra.
Chu Thương Tự đi theo, cứ muốn tiếp tục chủ đề còn dang dở: “Thẩm Ngâm Hạ, em vẫn giống như trước đây, vừa đỏ mặt là lại đáng yêu.”
Thẩm Ngâm Hạ cúi đầu, những sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt nghiêng nghiêng của cô, không cần nghĩ cũng biết lúc này cô lại xấu hổ rồi.
Chu Thương Tự hạ giọng, nói với cô: “Hồi đó tôi cứ tưởng em gặp tôi là sẽ đỏ mặt.”
Chưa bao giờ phát hiện anh nói nhiều như vậy, Thẩm Ngâm Hạ cố gắng ngăn anh tiếp tục lan man, không mấy chân thành khen ngợi: “Sếp Chu đẹp trai quá, không còn cách nào khác.”
Nghe cô nói vậy, Chu Thương Tự chỉ cười, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Trên máy bay, trợ lý đưa laptop cho anh xử lý công việc, một tiếng sau, anh tháo tai nghe xuống, thấy Thẩm Ngâm Hạ đã ngủ từ lúc nào.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Ngâm Hạ vang lên. Giấc ngủ của cô rất nông, chuông điện thoại mới reo đến tiếng thứ hai đã tỉnh dậy, cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện lên một ảnh đại diện đã lâu không gặp, cô thấy sống mũi cay cay.
Trước đây khi hai người còn làm bạn cùng phòng, Cecil luôn cảm thấy nhắn tin phiền phức, mỗi lần đều gọi FaceTime cho cô, còn đặt ảnh đại diện là ảnh chụp chung của hai người.
Kết nối xong, giọng nói phấn khích của Cecil vang lên từ màn hình: “Hạ! Ngày mai tớ đến Tây Ban Nha rồi!”
Thẩm Ngâm Hạ lập tức phấn chấn tinh thần, cô hỏi: “Mấy giờ? Không biết chúng ta có gặp nhau được không.”
Tối nay họ sẽ tham dự buổi đấu giá ở Paris, sáng mai bay về.
“Khoảng 10 giờ đến!” Cecil hỏi, “Sao có vẻ như cậu đang ở trên máy bay vậy?”
Thẩm Ngâm Hạ giải thích lịch trình cho cô ấy, hai người hạ cánh vào khoảng thời gian gần giống nhau, Cecil có chút lo lắng hỏi: “Cậu đến đây để làm việc, sếp của cậu có phiền không nếu cậu gặp bạn bè trong giờ làm việc?”
Thẩm Ngâm Hạ không biết phải giải thích chuyện này với cô ấy như thế nào, cô lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, thấy Chu Thương Tự đang tập trung vào máy tính, cô hạ giọng, chuyển sang nói tiếng Tây Ban Nha: “Gặp nhau rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe một bí mật.”
Hai người thường nói chuyện riêng với nhau bằng tiếng Anh, Thẩm Ngâm Hạ sợ Chu Thương Tự nghe thấy, nên an toàn hơn là đổi sang tiếng Tây Ban Nha.
Cecil bị cô khơi dậy hứng thú, gật đầu, cũng dùng tiếng Tây Ban Nha nói: “Được, tớ cũng có bí mật muốn kể cho cậu nghe.”
Kết thúc cuộc gọi, máy bay sắp hạ cánh.
Xuống máy bay, Chu Thương Tự như vô tình nhắc đến: “Mấy ngày trước em nói muốn gặp bạn, là ngày mai phải không?”
Thẩm Ngâm Hạ không ngờ anh vẫn còn nhớ, liền gật đầu: “Tôi xem ngày mai không có lịch làm việc.”
“Thẩm Ngâm Hạ.” Chu Thương Tự nghiêng đầu nhìn cô, hỏi, “Không dẫn tôi đi gặp bạn em sao?”
Câu hỏi nằm ngoài dự đoán, Thẩm Ngâm Hạ nhất thời không biết trả lời như thế nào, đối phương liền kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng vẫn khuất phục trước ánh mắt đầy mong đợi của anh, Thẩm Ngâm Hạ đồng ý: “Được thôi.”
Chỉ là bây giờ mối quan hệ của họ không rõ ràng, Thẩm Ngâm Hạ thật sự đau đầu không biết phải giới thiệu anh với Cecil như thế nào.
Hai người ở khách sạn gần địa điểm tổ chức đấu giá, làm xong thủ tục, bước vào thang máy, Thẩm Ngâm Hạ mới nhớ ra hỏi anh: “Trong trường hợp sử dụng tiếng Anh, tôi cũng cần phải đi sao?”
Chu Thương Tự không trả lời trực tiếp mà nói: “Tối nay là buổi đấu giá trang sức.”
Thẩm Ngâm Hạ khó hiểu nhìn anh: “Tôi biết mà.”
Như thể chịu thua sự chậm chạp của cô, Chu Thương Tự bất đắc dĩ cười: “Thẩm Ngâm Hạ, tôi muốn mua trang sức cho người mình thích, nói thẳng ra như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Thẩm Ngâm Hạ sững người, cô nhớ trước khi đi công tác, Chu Nguyên Dao có nói với cô về lịch trình công việc, đã đưa buổi đấu giá này vào lịch trình, rõ ràng là đã được lên kế hoạch từ rất sớm.
Cô nhất thời không phân biệt được người trong miệng Chu Thương Tự rốt cuộc là ai, cô hoang mang hỏi: “Mua cho ai?”
“… ” Chu Thương Tự suýt nữa thì bị cô chọc cười, thở dài, rõ ràng là lời cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại bất lực, “Thẩm Ngâm Hạ, em có biết tôi nhịn không được sẽ làm gì không.”
Ánh mắt Thẩm Ngâm Hạ theo bản năng nhìn xuống dưới vài tấc, dừng lại trên môi anh, rồi nhanh chóng dời đi.
Mãi một lúc sau, cô mới nói: “Tôi không hay đeo trang sức.”
Chu Thương Tự hỏi đùa: “Tôi tặng cũng không đeo?”
Thẩm Ngâm Hạ không nói gì nữa.
“Không mua thì đi xem cũng được.” Chu Thương Tự đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, đầu ngón tay vô tình chạm vào dái tai cô, “Cứ coi như đi cùng tôi.”
*
Buổi đấu giá bắt đầu lúc tám giờ tối, Thẩm Ngâm Hạ thay một chiếc váy dài trang trọng hơn, dấu vết trên cổ vẫn còn rõ ràng, cô đành phải tiếp tục quàng khăn.
Trong thang máy đi xuống, Thẩm Ngâm Hạ nhìn vào vách thang máy sáng bóng như gương, thấy màu môi mình quá nhạt, trông thiếu sức sống.
Cô lấy son môi từ trong túi xách ra, cúi gần thoa hai cái, phát hiện không nhìn rõ, đang định lấy gương từ trong túi xách ra thì Chu Thương Tự đã nhận lấy thỏi son trong tay cô: “Tôi giúp em, đừng cử động.”
Thẩm Ngâm Hạ muốn nói không cần, nhưng Chu Thương Tự đã bắt đầu thoa rồi. Có lẽ là do không có kinh nghiệm, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng anh vẫn thoa lem ra ngoài một chút ở môi dưới.
Thẩm Ngâm Hạ ngẩng đầu phối hợp với động tác của anh, thấy anh không cử động nữa, liền nghi ngờ: “Làm gì vậy?”
“Không có gì.” Chu Thương Tự đột nhiên tiến lại gần, Thẩm Ngâm Hạ theo bản năng cho rằng anh lại muốn làm gì đó quá phận, theo phản xạ nghiêng đầu đi.
Chu Thương Tự cũng sững người, cười nói: “Né cái gì, định giúp em thoa đều một chút.”
Thẩm Ngâm Hạ không được tự nhiên mà quay lại, né tránh ánh mắt anh, giục anh nhanh lên.
Chu Thương Tự dùng ngón tay cái miết nhẹ lên môi dưới căng mọng của cô, giống như lúc trên xe đút kẹo cho cô vậy.
Không biết anh có đang chiếm tiện nghi hay không, Thẩm Ngâm Hạ không dám nhúc nhích, sợ lại bị anh chê cười.
Lúc này, Chu Thương Tự lại cố ý hỏi: “Có phải tưởng tôi muốn hôn em không?”
Hai má Thẩm Ngâm Hạ nóng bừng, vừa mở miệng, ngón tay cái của anh đã lọt vào trong đôi môi mềm mại, cứ như thể cô cố ý ngậm ngón tay anh vậy.
Nhận ra hành động của mình quá dễ khiến người ta liên tưởng, cô vội vàng ngậm miệng lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Chu Thương Tự: “Muốn hôn thật.”
Lau sạch chỗ son bị lem ra ngoài, Chu Thương Tự cẩn thận thoa son cho cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Nhưng không muốn nhìn em khóc.”
Thang máy đến nơi. Cửa thang máy mở ra, anh vẫn đứng chắn trước mặt không nhúc nhích.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng ẩn chứa ý nghĩa rõ ràng, Thẩm Ngâm Hạ không chịu nổi bầu không khí này, nhịp tim nhanh chóng loạn nhịp.
Mãi đến khi Thẩm Ngâm Hạ đẩy anh một cái, anh mới chịu thu hồi ánh mắt dai dẳng, nhưng nhịp tim vẫn không thể bình tĩnh lại được.
*
Buổi đấu giá trang sức này có rất nhiều thương nhân giàu có và người quyền quý đến tham dự, vật phẩm đầu tiên được đấu giá là một chiếc nhẫn sapphire sao cực kỳ đẹp. Nhận thấy Chu Thương Tự đang nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, Thẩm Ngâm Hạ ghé sát lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Loại này là mua về để sưu tầm đúng không?”
Viên sapphire to một cách khoa trương, đeo trên tay chắc chắn sẽ làm lu mờ chủ nhân. Chu Thương Tự chỉ liếc nhìn một cái, rồi hỏi cô: “Em thích đá quý hay kim cương?”
Câu hỏi của anh quá rõ ràng, Thẩm Ngâm Hạ nhịn không được, cười trêu anh: “Không bằng anh hỏi tôi thích con trai hay con gái đi.”
Hai người nói chuyện không còn khách sáo nữa, Thẩm Ngâm Hạ cũng không cảm thấy cần phải giả vờ giả vịt.
Chu Thương Tự hiểu ý cô, không hề cảm thấy có vấn đề gì, mỉm cười đáp lại cô: “Tôi đều thích.”
Thẩm Ngâm Hạ nhìn anh với vẻ không hiểu phong tình, Chu Thương Tự đưa tay ôm lấy vai cô, thì thầm vào tai cô: “Thẩm Ngâm Hạ, hôn nhau không thể mang thai được đâu.”
Thấy anh cười không ngừng, Thẩm Ngâm Hạ trách mình miệng nhanh lại cứ muốn trêu chọc anh, cô xấu hổ tức giận đẩy anh ra, không thành công mà còn bị anh nắm lấy tay.
“Không đùa nữa.” Chu Thương Tự vừa cười vừa dỗ dành cô, “Tôi thật sự không nói nữa.”
Thấy anh không có thành ý lắm, Thẩm Ngâm Hạ không định để ý đến anh, rút tay ra khỏi tay anh.
Khi vật phẩm thứ năm xuất hiện, lần đầu tiên Chu Thương Tự giơ bảng.
Lúc đó Thẩm Ngâm Hạ vừa đúng lúc đang trả lời tin nhắn của Cecil trên điện thoại hỏi cô ngày mai sẽ đi ăn ở đâu, chú ý thấy Chu Thương Tự giơ bảng, cô nhìn lên màn hình, vật phẩm đang được đấu giá là một chiếc vòng ngọc cẩm thạch loại thủy tinh có độ trong suốt cực cao.
Cô nhìn Chu Thương Tự, hỏi: “Anh muốn mua à?”
“Nó rất hợp với em.” Trên mặt Chu Thương Tự không còn vẻ đùa cợt nữa, anh nghiêm túc hỏi, “Em sẽ đeo chứ?”
Cho dù không hiểu về vòng ngọc, cô cũng biết chắc chắn có rất nhiều người muốn mua chiếc vòng đẹp như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó liền có người liên tục tăng giá.
“Đừng mua.” Thẩm Ngâm Hạ có chút xót tiền của anh, “Tôi rất hậu đậu, sợ làm vỡ mất.”
Chu Thương Tự lại không cho là vậy: “Vỡ thì mua cái khác, cũng không đắt.”
Chu Thương Tự giàu có, nói chuyện hoàn toàn không để tâm đến cái giá mấy trăm nghìn euro. Tâm trạng Thẩm Ngâm Hạ phức tạp, né tránh ánh mắt của anh, giọng điệu bình thản nói: “Sếp Chu hào phóng thật, chắc hẳn đã tiêu không ít tiền cho con gái rồi nhỉ.”
“Lần đầu tiên theo đuổi con gái.” Chu Thương Tự lại ném câu hỏi lại cho cô, “Không biết có được coi là hào phóng không.”
Thẩm Ngâm Hạ thầm nghĩ cũng đúng, từ trước đến nay đều là con gái xếp hàng đưa thư tình cho anh, có thể được hưởng loại vinh dự này, không biết mình có thật sự là người đầu tiên không.
Cô nghĩ, chắc không có cô gái nào có thể từ chối lời theo đuổi của anh, e rằng người không đồng ý ngay lập tức với anh, mình cũng là người đầu tiên.
Cho dù đã nói rõ ràng là theo đuổi, Thẩm Ngâm Hạ cũng không dám nhận món quà đắt tiền như vậy. Thấy Chu Thương Tự vẫn đang giơ bảng, cô lo lắng giữ tay anh lại, nói: “Đừng mua nữa, với tôi nó quá đắt.”
Nếu nói chiếc váy lần trước mua còn có thể lấy lý do công việc làm cớ, thì chiếc vòng tay tối nay thật sự không có lý do gì để nhận.
Chu Thương Tự nắm ngược tay cô lại, nói: “Cứ coi như là quà xin lỗi cho tối qua.”
Thẩm Ngâm Hạ há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô không thể nói với anh rằng, thật ra nụ hôn đó cô cũng rất hưởng thụ, chỉ là không vượt qua được rào cản trong lòng mà thôi.
Chu Thương Tự cúi đầu, tiến sát lại gần cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, nhỏ giọng hỏi: “Là nụ hôn đầu tiên sao?”
Thẩm Ngâm Hạ nhìn anh vài giây, đầu hàng trước, cô rút tay ra, im lặng gật đầu.
Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Chu Thương Tự vui mừng ra mặt. Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy Chu Thương Tự tăng giá đến mức không ai dám theo, giành được chiếc vòng tay.
Vật phẩm đấu giá tiếp theo bắt đầu được giới thiệu, Chu Thương Tự lại đến gần cô, nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi cũng vậy.”