Phía Sau Anh - Chương 29
Thẩm Ngâm Hạ không hiểu tại sao chỉ vì ăn chung một cây kem mà lại bị liên quan đến chữ “ghét”. Hai chữ này quá nặng nề, cô biết mình phải nhanh chóng phủ nhận.
Năm đó cô thật sự quá non nớt, vừa nghe đến hai chữ “thích” đã luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, sợ anh biết được sự thật, vì vậy đã chọn cách giải quyết đơn giản nhất ——
Trốn tránh.
Bây giờ cô xử lý mọi việc đã chín chắn hơn nhiều, muốn bù đắp cho bản thân lúc đó cũng không khó, chỉ là ranh giới giữa thích và ghét rất khó phân biệt, cô phải giữ mình ở vị trí trung lập, không để Chu Thương Tự suy nghĩ nhiều, cũng không để anh hiểu lầm.
Im lặng vài giây, Thẩm Ngâm Hạ đưa tay ném cốc kem vào thùng rác gần đó, quay người lại thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, liền nói với anh: “Sếp Chu không tự tin đến vậy sao?”
Sự bối rối vài giây trước dường như là ảo giác, Chu Thương Tự nhận ra rằng, so với việc khiến Thẩm Ngâm Hạ ít nói năm xưa mở miệng nói chuyện, thì việc khiến Thẩm Ngâm Hạ khéo léo bây giờ vô tình để lộ sơ hở, là một điều khiến anh thích thú hơn.
Anh cười nói: “Phải xem là đối với ai.”
Câu nói này khiến Thẩm Ngâm Hạ nhanh chóng tìm được điểm đột phá, cô tiến lại gần anh, hỏi: “Sếp Chu cũng dùng chung đồ ăn với người khác sao?”
Hành động của anh lúc nãy thật sự quá tự nhiên, khiến Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy có phải anh cũng đã làm vậy với người khác nhiều lần rồi không. Nhưng vừa nghĩ đến người khác đó sẽ là ai, cô lập tức hối hận vì câu hỏi mình vừa thốt ra.
Mối quan hệ của họ vốn dĩ đã không bình đẳng, Thẩm Ngâm Hạ tự trách bản thân, không nên chuyện gì cũng tranh cường háo thắng, nhất định phải tìm kiếm một kết quả khiến cô hài lòng từ anh.
Chu Thương Tự trả lời “Không có”.
Anh nói không, Thẩm Ngâm Hạ tốt bụng không truy cứu nữa. Cô mất hết hứng thú, thản nhiên nói: “Là lời cậu nói lúc đó khiến tôi bất an, tôi chỉ là giúp bạn tôi đưa đồ thôi, nếu bạn tôi biết được sẽ nghĩ thế nào.”
Hình như sợ anh không tin, Thẩm Ngâm Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giải thích một lần nữa: “Lúc học cấp ba cậu rất khó khiến người ta ghét mà.”
Chu Thương Tự khẽ cười, không phủ nhận cũng không khẳng định: “Vậy sao.”
“Đúng vậy.” Lần này Thẩm Ngâm Hạ trả lời rất chắc chắn, ánh mắt kiên định nói: “Dù sao cậu cũng đã mời cả lớp chúng tôi ăn ở nhà hàng sang trọng nhất.”
“…”
Chu Thương Tự lấy chiếc ví da màu trắng từ trong túi ra, tiến sát về phía Thẩm Ngâm Hạ, cúi đầu bỏ ví vào túi xách của cô, Thẩm Ngâm Hạ dường như nghe thấy anh khẽ thở dài, ra vẻ bất lực: “Cậu thật là…”
Anh đến gần, tiếng thở dài như vang lên bên tai cô, khiến nửa người cô tê dại, trái tim đập loạn nhịp không kiểm soát.
Anh mở miệng, nhưng lại không nói hết câu, khiến người ta phải suy nghĩ.
Anh rất biết cách cư xử, sau khi giữ một khoảng cách thích hợp, anh quay sang cô nói: “Đi thôi, đi mua quần áo.”
Vì không xa lắm, hai người quyết định đi bộ đến đại lộ Gràcia, nơi có một khu phố thương mại xa xỉ, có thể đáp ứng nhu cầu chọn quần áo của Chu Thương Tự.
“Ban đầu định may đo, thời gian cũng kịp.” Chu Thương Tự giải thích với cô, “Nhưng không biết số đo của cậu nên không làm được.”
Thẩm Ngâm Hạ không cảm thấy cần phải may đo quần áo cho cô chỉ để tham dự một buổi tiệc tối ở nhà máy rượu. Trước đó Chu Nguyên Dao đã giải thích với cô về lịch trình cụ thể, giữa hai cuộc họp đều là tham gia sự kiện với tư cách phiên dịch, chỉ cần đi theo sau Chu Thương Tự để đảm bảo anh trò chuyện thuận lợi với đối phương là được.
Thẩm Ngâm Hạ nghĩ, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là không có vấn đề gì, nhưng khi Chu Thương Tự nhìn trúng một chiếc váy dài màu trắng hồng bằng vải voan dài chấm đất hai mét, thậm chí còn hỏi giá với quản lý, cô đã sững sờ.
Nghe đến giá cả, Thẩm Ngâm Hạ càng không hiểu, cô nắm chặt tay áo tây trang của Chu Thương Tự, dùng tiếng Trung nói nhỏ với anh: “Cậu thấy thích hợp không?”
Chu Thương Tự cúi đầu nhìn vị trí cô đang nắm chặt, hỏi ngược lại: “Sao vậy? Không đẹp à?”
Thẩm Ngâm Hạ hạ thấp giọng, giọng điệu có chút gấp gáp, sợ anh thật sự quyết định mua: “Sếp Chu, là tôi đi cùng cậu làm việc, không phải đi kết hôn.”
Cứ tưởng cô đã nhắc nhở đủ rõ ràng rồi, ai ngờ người nào đó hoàn toàn không nghe lọt tai: “Nếu kết hôn với tôi thì cái này chưa đủ long trọng.”
Lời nói đùa như vậy khiến Thẩm Ngâm Hạ không thể nhịn được nữa, cô kéo tay áo anh, từng chữ đều nhấn mạnh, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Chu Thương Tự!”
Người đối diện quay đầu nhìn cô, trong mắt toàn là ý trêu chọc, như đang cười sự giả vờ kiêu kỳ của cô mấy ngày trước: “Không gọi sếp Chu nữa?”
Thẩm Ngâm Hạ biết anh cố ý, nhưng vẫn mắc bẫy. Cô cảm thấy mình đã mất bình tĩnh, né tránh ánh mắt của Chu Thương Tự, lần đầu tiên trước mặt anh để lộ vẻ trẻ con, nhỏ giọng oán trách: “Cậu thật phiền phức.”
Câu nói này nghe vào tai Chu Thương Tự lại giống như làm nũng hơn. Anh cúi đầu, dỗ dành cô: “Cậu là bạn gái của tôi, tôi muốn cậu trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong buổi tiệc tối.”
Thẩm Ngâm Hạ nhận ra điều không ổn, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại thành bạn gái của cậu rồi?”
“Cậu không làm bạn gái của tôi, muốn tôi tìm ai?” Chu Thương Tự hỏi ngược lại, “Người khác đều có đôi có cặp, cậu nỡ lòng nào để tôi đi một mình sao?”
Bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc rồi.
Thẩm Ngâm Hạ bây giờ có lý do để nghi ngờ mình đã lên một con thuyền của kẻ cướp, thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã trở thành người thay thế của ai đó hay không.
Cô dần bình tĩnh lại, so với việc để Chu Thương Tự tạm thời tìm một bạn gái, bản thân phải luôn đi theo sau hai người, vừa ngắm nhìn sự thân mật của họ vừa phiên dịch cho họ, chi bằng tự mình ra trận.
Người thay thế thì cứ là người thay thế, dù sao cũng tốt hơn là còn không bằng người thay thế.
Thẩm Ngâm Hạ thẳng thắn nói với anh suy nghĩ của mình: “Vậy thì cậu đừng chọn loại quá phô trương, tôi không thích.”
Chu Thương Tự giao quyền lựa chọn cho cô, Thẩm Ngâm Hạ nhìn trúng một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt kiểu yếm cúp ngực, đường cắt eo hoàn toàn ôm sát đường cong eo của cô, độ dài váy vừa qua đầu gối, vừa không quá trang trọng lại vừa linh hoạt trẻ trung.
Quan trọng nhất là giá chỉ bằng một nửa chiếc váy mà Chu Thương Tự vừa xem lúc nãy.
Thẩm Ngâm Hạ bước ra từ phòng thử đồ, thấy Chu Thương Tự đang cầm một chiếc khăn choàng ren mỏng màu trắng, tiến lên khoác lên người cô.
Thẩm Ngâm Hạ ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống. Cổ váy không quá trễ, vóc dáng cô đẹp, có thể mặc vừa vặn bộ đồ, kích cỡ này quả thật là được thiết kế riêng cho cô.
“Sợ cậu lạnh.” Chu Thương Tự giấu đầu hở đuôi nói.
Lời giải thích của anh hoàn toàn không có sức thuyết phục, chiếc khăn choàng mỏng như vậy, trong phòng có điều hòa thì không cần dùng, ra ngoài trời mười mấy độ thì càng chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Ngâm Hạ đưa mắt nhìn chiếc váy dài mà Chu Thương Tự nhìn trúng lúc đầu, vị trí cúp ngực thấp hơn, cô nghiêng đầu nghiêm túc hỏi anh: “Thật sự là sợ tôi lạnh sao?”
Chu Thương Tự bật cười, ghé sát lại gần cô hỏi nhỏ: “Muốn tôi nói thật không?”
Thẩm Ngâm Hạ đoán được anh muốn nói gì, cô đưa tay chắn trước vai anh, đẩy anh ra, lại khôi phục vẻ xa cách, chỉ là giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Sếp Chu, chú ý chừng mực.”
Chu Thương Tự lại rất hưởng thụ, sau khi bị cô dễ dàng đẩy ra thì ung dung đáp: “Được.”
Một chiếc khăn choàng kiểu dáng đơn giản mà có giá tận ba mươi nghìn tệ, đã là đối phương bỏ tiền ra mua, Thẩm Ngâm Hạ không từ chối nữa.
Quản lý bước tới khen cô xinh đẹp, lại giới thiệu thêm trang sức, giày dép và túi xách phù hợp. Cổ Thẩm Ngâm Hạ thon dài trắng nõn, hợp với đeo khuyên tai và vòng cổ bản to, Chu Thương Tự thấy tóc cô hơi che mất hiệu ứng phối đồ, dùng tiếng Anh hỏi: “Có thứ gì để buộc tóc không?”
Quản lý nhiệt tình đưa ra mấy chiếc dây buộc tóc, anh lấy một chiếc, đi đến sau lưng Thẩm Ngâm Hạ, dặn dò: “Đừng động đậy.”
Hai người vừa lúc đứng trước gương lớn, Thẩm Ngâm Hạ nhìn từ trong gương thấy động tác túm tóc vụng về lóng ngóng của anh, nhưng lực rất nhẹ, sợ làm cô đau.
Cô để mặc Chu Thương Tự chuyên tâm giúp cô buộc tóc, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Tóc cô quá dài, Chu Thương Tự phải mất một lúc mới buộc xong cho cô. Anh không rời đi ngay mà đứng gần như sát vào vai trái cô, ngẩng mắt nhìn cô trong gương.
Thẩm Ngâm Hạ tự nhận mình không lùn, từ hồi cấp ba đã cao mét sáu tám, cộng thêm bây giờ đi giày cao gót bảy phân, trong số các cô gái thì coi như là cao. Mà trong mấy năm xa cách Chu Thương Tự càng thêm cao ráo, bây giờ đã cao hơn cô cả cái đầu.
Ánh mắt chạm nhau trong gương, Thẩm Ngâm Hạ như bị bỏng, có chút không được tự nhiên. Cô phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Thế nào?”
Lúc nói ra cô mới phát hiện mình quên gọi “Sếp Chu”, khiến giọng điệu trở nên quá thân mật.
Chu Thương Tự nhìn xuống cổ cô, chỉ liếc mắt một cái, nhận xét ngắn gọn: “Đẹp.”
Sau đó lại nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh khiến Thẩm Ngâm Hạ không chịu đựng nổi, cô thoát khỏi bầu không khí ái muội vô cớ, nghiêng đầu nói với anh bằng giọng điệu phá hỏng không khí: “Sếp Chu, thanh toán.”
Đợi anh rời khỏi, Thẩm Ngâm Hạ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo được Chu Thương Tự đưa cho trợ lý mang đi giặt khô, trên xe, Chu Thương Tự giúp Thẩm Ngâm Hạ tháo dây buộc tóc xuống, nhưng không trả lại cho cô ngay mà kẹp vào đầu ngón tay quan sát.
“Tôi nhớ hồi đi học, Diệp Dương Thư lúc nào cũng đeo cái này trên cổ tay.” Chu Thương Tự ngẩng lên nhìn cô, “Cậu còn nhớ cậu ấy không?”
“Nhớ, bạn cùng bàn của cậu.” Thẩm Ngâm Hạ không biết sao anh lại nhắc đến người này, khó hiểu, “Con trai đeo dây buộc tóc làm gì?”
“Nói là để tiện buộc tóc cho bạn gái.” Chu Thương Tự cười như không cười, “Bây giờ tôi mới hiểu.”
“Đâu còn là trẻ con nữa.” Thẩm Ngâm Hạ lại không hiểu, theo cô thấy, hành động thể hiện mình đã có người yêu như vậy rất ấu trĩ, chỉ có học sinh cấp ba mới làm ra được.
Chu Thương Tự không đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào, anh nhìn cổ tay Thẩm Ngâm Hạ, cô dường như không thích đeo trang sức trên tay, hai tay đều trơn bóng, vừa rồi quản lý muốn phối cho cô vòng tay và nhẫn cũng bị cô từ chối với lý do quá rườm rà.
Xe chạy trên đường về khách sạn, có lẽ do chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, cộng thêm buổi chiều làm việc cường độ cao, Thẩm Ngâm Hạ ngủ thiếp đi trên đường.
Chu Thương Tự nhận ra, liền bảo trợ lý tắt nhạc trong xe, tốc độ xe cũng chậm lại.
Nửa tiếng sau, đến bãi đậu xe của khách sạn, trợ lý biết ý xuống xe trước.
Chu Thương Tự sợ nhiệt độ bên ngoài xe thấp, khi tỉnh dậy cô sẽ bị cảm lạnh, nên đã cởi áo vest của mình ra đắp lên người cô.
Anh không đánh thức Thẩm Ngâm Hạ, mà xuống xe mở cửa bên phía cô, đỡ lấy khoeo chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Trợ lý ở bên cạnh xách túi của Thẩm Ngâm Hạ lên, đưa cho Chu Thương Tự, sau khi ấn nút thang máy cho anh, nhỏ giọng nói: “Sếp Chu, tôi mang quần áo đi giặt khô.”
Chu Thương Tự gật đầu ra hiệu, trong lúc chờ thang máy, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.
Chỉ khi ngủ, Thẩm Ngâm Hạ mới thu hết gai nhọn, để lộ ra một mặt không phòng bị. Dương như cô ngủ không ngon giấc, lông mày nhíu lại, theo bản năng tìm kiếm nơi ấm áp, nghiêng mặt vô thức cọ cọ vào ngực anh.
Trong bãi đậu xe ngầm yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Chu Thương Tự nhìn đến ngây người, mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh mới bước vào trong.
Giọng nói phát ra từ thang máy rất lớn, sau khi phát ra lệnh đi lên, Thẩm Ngâm Hạ mơ màng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô nhất thời không biết mình đang ở đâu, ánh sáng trắng trên đỉnh thang máy quá chói mắt, cô theo bản năng nghiêng đầu trốn vào lòng anh.
Ngửi thấy mùi hương trầm quen thuộc, đầu óc cô nhanh chóng nhận ra người đang ôm mình là ai, trong tiềm thức cho rằng đây là mơ.
Trong trạng thái chưa hoàn toàn tỉnh táo, Thẩm Ngâm Hạ nhắm mắt lẩm bẩm: “Chu Thương Tự…”
Tiếng thì thầm nỉ non này được Chu Thương Tự nghe thấy rõ ràng, anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Tôi đây.”
Dưới lớp áo vét, Thẩm Ngâm Hạ đưa tay nắm chặt lấy vải áo sơ mi của anh, nói mê sảng như trong mơ: “Muốn*…”
* 想 – xiǎng: muốn, nhớ, nghĩ,…
Ngay khi cô vừa dứt lời, thang máy đã đến nơi, giọng nói phát ra lần nữa, cửa thang máy mở ra.
Người trong lòng bị giọng nữ máy móc đánh thức hoàn toàn, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim đập loạn xạ không cần mạng, căng thẳng đến cực điểm.
Cô không biết câu “Nhớ anh” vừa rồi có bị anh nghe thấy hay không.