Phía Sau Anh - Chương 20
“Được chứ, hai bạn cứ đi đi.” Cô gái được nhờ vả lập tức đồng ý.
“Cảm ơn!” Triệu Thái Huyên vội vàng kéo chàng trai đang đứng ở cửa, đi đến bên cạnh Thẩm Ngâm Hạ.
Nhìn thấy khuôn mặt chàng trai bên cạnh cô ấy, nhịp tim đang đập dữ dội của Thẩm Ngâm Hạ dần dần lắng xuống.
Không phải Chu Thương Tự.
Nỗi thất vọng trống rỗng và niềm vui mừng không thể nhận ra cùng lúc dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí Thẩm Ngâm Hạ.
Họ chia tay rồi sao? Vì Chu Thương Tự ra nước ngoài sao? Bây giờ Chu Thương Tự vẫn còn độc thân sao? Có phải bên cạnh anh đã có người xuất sắc hơn rồi không?
Triệu Thái Huyên so với hai năm trước không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp rạng rỡ như vậy, cười với bạn trai mới dịu dàng đáng yêu.
Trong mắt chàng trai dường như chỉ có thể nhìn thấy một mình cô ấy, hai người quấn quýt lấy nhau, sau khi chụp ảnh xong lại nắm tay nhau dạo chơi trong cửa hàng.
Thẩm Ngâm Hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, giống như trước cửa tiệm bánh ngọt ba năm trước.
Hốc mắt hơi cay cay, Thẩm Ngâm Hạ biết, cho đến bây giờ, người cuối cùng có liên quan đến Chu Thương Tự cũng đã có bạn trai mới, chỉ có một mình cô vẫn nắm chặt lấy hồi ức đã phai màu đó, không thể thoát ra, không thể buông bỏ.
*
Học kỳ một năm hai đại học, một buổi chiều nọ, cố vấn học tập tìm đến cô, thông báo chương trình trao đổi sinh viên của trường năm nay sắp bắt đầu, mà cô với tư cách là sinh viên đứng đầu chuyên ngành, dĩ nhiên được vào danh sách ứng cử viên.
Trước đây Thẩm Ngâm Hạ không tìm hiểu về trao đổi sinh viên, sau khi về ký túc xá tra cứu trên trang web của trường, mới phát hiện đây là một cơ hội tốt để mở mang tầm mắt, đối với sinh viên ngành ngôn ngữ nhỏ, đến trường đại học ở Tây Ban Nha trao đổi một năm, cũng có thể giúp ích rất nhiều cho việc học tập và lựa chọn công việc sau này của cô.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy phần chi phí trong một số bài đăng của các anh chị khóa trên, tâm trạng mong đợi của Thẩm Ngâm Hạ chợt vụt tắt.
Tuy học phí do trường chi trả, nhưng vé máy bay, sinh hoạt phí, tiền thuê nhà, những thứ này không phải là thứ mà Thẩm Ngâm Hạ có thể kiếm được bằng công việc làm thêm cuối tuần, chưa kể trên người cô còn một khoản vay sinh viên không nhỏ.
Thẩm Ngâm Hạ xem đi xem lại các bài đăng, video về cuộc sống du học, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ, trong lòng dâng lên sự khao khát và ngưỡng mộ.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Ngâm Hạ không có yêu cầu gì về vật chất, sống qua ngày, ngay cả trong chuyện tình cảm cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời được đáp lại. Nhưng lần này, cô cực kỳ, cực kỳ mong muốn có thể nắm bắt cơ hội này.
Cô biết, nếu bỏ lỡ, cô sẽ vô cùng hối hận.
Trang web nhận ra từ khóa của cô, liên tục hiện lên đủ loại quảng cáo tư vấn du học, Thẩm Ngâm Hạ kéo xuống, chú ý đến một quảng cáo cho vay.
Câu quảng cáo không nổi bật, nhưng sau khi nhấp vào là đủ loại phương thức cho vay hấp dẫn, lãi suất thấp, hạn mức cao, thổi phồng lên tận trời, cứ như thể tiền thật sự dễ kiếm như vậy.
Con trỏ chuột dừng lại trên liên kết, một giây trước khi Thẩm Ngâm Hạ nhấp vào, cửa phòng ký túc xá bị ai đó mở ra.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội vàng tắt trang web đi.
Các bạn cùng phòng vừa ăn cơm bên ngoài về, đúng lúc đang nói chuyện về trao đổi sinh viên.
“Tớ cũng muốn lắm, tớ còn nói chuyện này với bố mẹ rồi.” Một người nói, “Chỉ là điểm trung bình của tớ hơi thấp, không biết có qua được vòng phỏng vấn không.”
“Hình như chương trình trao đổi sinh viên này chỉ có một năm thôi nhỉ.” Một người khác nói, “Dù sao sau khi tốt nghiệp cậu cũng có thể đến đó học thạc sĩ, không được chọn cũng không sao.”
“Cũng đúng.”
Hai người họ nhận thấy Thẩm Ngâm Hạ đang bồn chồn, thấy cô cũng đang xem thông tin về chương trình trao đổi sinh viên, liền thuận miệng hỏi một câu: “Thẩm Ngâm Hạ, chắc chắn cậu sẽ được chọn, cậu sẽ đi chứ?”
Thẩm Ngâm Hạ vội vàng tắt trang web, cô ủ rũ đáp: “Không biết.”
Đêm khuya, Thẩm Ngâm Hạ trằn trọc không ngủ được. Cô dồn hết tâm sức vào việc học, nhưng vấn đề thực tế nhất lại đang bày ra trước mắt, cô thiếu tiền.
Mở danh sách liên lạc WeChat, ánh mắt cô dừng lại ở ảnh đại diện của Thẩm Tuấn.
Nửa năm trước, người phụ nữ mà Thẩm Tuấn ngoại tình năm đó đã mang thai, nhưng vì Thẩm Tuấn không có hộ khẩu nên không thể đăng ký kết hôn, đứa trẻ cũng không thể nhập hộ khẩu. Khoảng thời gian đó Thẩm Tuấn rối như tơ vò, thậm chí suýt chút nữa phải đóng cửa quán thịt nướng đang làm ăn khá phát đạt.
Cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ vẫn từ bỏ ý định vay tiền Thẩm Tuấn. Người phụ nữ kia sắp sinh, Thẩm Tuấn có nhiều chỗ cần dùng tiền, sao có thể chu cấp cho cô đi du học.
Hơn nữa, số tiền cô cần vay không nhỏ, e rằng Thẩm Tuấn cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Giây phút này, Thẩm Ngâm Hạ mới thật sự hiểu được tầm quan trọng của các mối quan hệ. Nhìn danh sách liên lạc chỉ có lèo tèo vài người, cô thậm chí không tìm được một ai để nhờ giúp đỡ.
Cảm giác thất bại tràn ngập gần như đánh gục Thẩm Ngâm Hạ, cô đã từng nghĩ, sau khi tốt nghiệp đại học đi làm vài năm để dành đủ tiền, có lẽ vẫn còn cơ hội thực hiện ước mơ của mình. Nhưng bảo cô từ bỏ cơ hội tuyệt vời trước mắt, lại sống tầm thường thêm mấy nghìn ngày nữa, quả thật là một sự tra tấn tinh thần to lớn đối với cô.
Cô không cam lòng.
Thẩm Ngâm Hạ thậm chí còn mở trình duyệt điện thoại, thử tìm kiếm các nền tảng cho vay. Rất nhanh điện thoại nhận được một tin nhắn cảnh báo lừa đảo, cô mới giật mình nhận ra, mình không thể tự hủy hoại tương lai.
Bài học xương máu của Thẩm Tuấn rõ ràng đã khiến cả gia đình họ phải nhận lấy những bài học đau đớn, làm sao cô có thể giẫm lên vết xe đổ?
Một khi dính vào vay nặng lãi, cả đời cô coi như thật sự xong rồi.
Cô sợ hãi xóa sạch lịch sử tìm kiếm, trở về màn hình chính điện thoại, bỗng nhiên nhìn thấy ngày tháng hôm nay.
Ngày 9 tháng 10 ——
Sinh nhật của Chu Thương Tự.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Ngâm Hạ dạy kèm xong, đi ra khỏi khu chung cư, đối mặt với dòng người qua lại tấp nập, nhất thời mất phương hướng.
Trên WeChat là hai trăm tệ mà phụ huynh của đứa trẻ vừa chuyển đến, Thẩm Ngâm Hạ nhìn số dư trong ví, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân, đến sức lực để bước về trường cũng không còn.
Cô đi dọc theo con phố mà không có mục đích, ánh mắt đột nhiên rơi vào biển hiệu của một cửa hàng xổ số ở góc đường.
Trước cửa có hai ông lão đang ngồi chơi cờ tướng, đến gần, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người.
“Cái này phải xem số.” Ông lão đeo kính lão nói, “Ông xem tôi mua hai mươi mấy năm rồi, nhiều nhất cũng chỉ trúng hai nghìn tệ, đây là không có số mệnh giàu sang.”
“Ông mua nhiều năm như vậy chắc chắn là không được rồi.” Ông lão mặc áo ba lỗ cười nói, “Người ta đến đổi thưởng đều là mua đại một cái là trúng.”
“Mua một lần sẽ có lần thứ hai, vô số lần.” Ông lão cũng cười theo, “Con người là vậy đấy, luôn cảm thấy người trúng thưởng tiếp theo chính là mình.”
Thấy Thẩm Ngâm Hạ dừng lại ở cửa, ông lão mặc áo ba lỗ đùa vui chào mời: “Cô gái trẻ, mua vé số không? Cửa hàng của tôi mười mấy năm rồi chưa ra giải thưởng lớn, biết đâu cô lại trúng đấy!”
“Ông cứ thích trêu chọc cô gái nhỏ.” Ông lão đeo kính lão cười, “Bây giờ người trẻ tuổi không dễ lừa đâu!”
Thẩm Ngâm Hạ không còn đường lui, cũng chẳng còn cách nào khác, cô buông xuôi nghĩ, mua một tờ thử xem sao, dù sao một tờ vé số cũng chỉ có hai tệ.
Thấy cô thật sự bước vào cửa hàng, ông lão áo ba lỗ vội vàng đứng dậy: “Ấy dà, vào vào vào, mua mấy dãy số? Tự chọn hay máy chọn?”
Thẩm Ngâm Hạ hỏi qua quy tắc chọn số, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bảo ông lão đánh một dãy số đặc biệt.
Khu vực phía trước gồm ngày tháng năm sinh, tuổi của Chu Thương Tự. Khu vực phía sau là ngày sinh của cô.
Đánh xong một dãy số, Thẩm Ngâm Hạ cầm lấy vé, nghe ông lão tốt bụng nhắc nhở: “Xổ số kỳ này mở thưởng vào thứ hai tuần sau, cháu lên ứng dụng xổ số thể thao là có thể xem kết quả, cô gái, chúc cháu may mắn!”
Thẩm Ngâm Hạ cảm ơn ông, cất vé số vào túi, bước ra khỏi cửa hàng.
Có lẽ chỉ là mua để an ủi tâm lý, Thẩm Ngâm Hạ không đặt tâm trí vào tờ vé số. Cuối tuần bận rộn làm thêm xong, tuần này có bài tập thuyết trình môn chuyên ngành, Thẩm Ngâm Hạ dành gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi ở thư viện tra cứu tài liệu.
Kết thúc buổi thuyết trình, chiều thứ sáu, Thẩm Ngâm Hạ lại nhận được tin nhắn của cố vấn học tập.
[Sinh viên Thẩm Ngâm Hạ, thời hạn đăng ký chương trình trao đổi sinh viên trong trường sắp hết rồi, nếu muốn đi thì đừng quên nộp hồ sơ cho phòng quốc tế nhé]
Nhìn thấy dòng chữ này, cảm giác lo lắng và chán nản lại tràn ngập trong lòng cô. Thẩm Ngâm Hạ biết, có lẽ mình không có cơ hội đi nữa rồi.
Trải qua mấy ngày tự an ủi bản thân, Thẩm Ngâm Hạ vẫn không cách nào bình tĩnh đối mặt với sự thật phải từ bỏ. Cô nghĩ, có lẽ thật sự như ông lão kia nói, có vài thứ đúng là phải xem số phận.
Số phận đã định không có, cho dù đã đưa đến tận tay, cũng không có cách nào nắm bắt được.
Cô gần như không thở nổi, khó khăn gửi tin nhắn cho cố vấn học tập: [Em xin lỗi thầy, em không đăng ký nữa ạ]
Cố vấn học tập có lẽ cũng hiểu hoàn cảnh gia đình của cô, không hỏi thêm gì nhiều.
Trở về ký túc xá, các bạn nữ đang giúp một bạn giải quyết vấn đề tình cảm, nói chuyện rôm rả. Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy buồn bực trong lòng, uống ực một cốc nước lạnh, ngồi vào chỗ đọc sách hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thể chấp nhận được hiện thực.
Sau khi tắt đèn ký túc xá, Thẩm Ngâm Hạ ngây người nhìn trần nhà tối om, tâm trạng cô gần đây vô cùng sa sút, thậm chí không còn tinh thần làm bất cứ việc gì. Cô chưa bao giờ oán trách hoàn cảnh gia đình mình, từ nhỏ đến lớn, trước khi tình cảm bố mẹ rạn nứt, cô cũng được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Điều duy nhất khiến cô thấy tiếc nuối là cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, chỉ vì túng thiếu mà cô phải ép bản thân từ bỏ.
Điều này còn khiến cô khó chấp nhận hơn cả việc từ bỏ Chu Thương Tự.
Thẩm Ngâm Hạ tùy ý chuyển đổi màn hình điện thoại, ngón tay vô tình chạm vào album ảnh, cô lướt xuống dưới cùng, mở bức ảnh chụp chung với Chu Thương Tự trong buổi họp lớp 13.
Hai người vừa đúng ở hai đầu bức ảnh, lúc chụp cô không có biểu cảm gì, còn Chu Thương Tự lại đang mỉm cười nhàn nhạt.
Điều này rất hiếm thấy, phần lớn thời gian, biểu cảm trên gương mặt Chu Thương Tự chỉ càng thêm lạnh lùng hơn cô.
Cô bỗng nhớ đến tờ vé số bị bỏ quên trong túi xách, cho dù biết không thể trúng thưởng, nhưng dù sao cũng phải xem kết quả.
Nhớ lại lời ông lão bán vé số nói với mình, Thẩm Ngâm Hạ chậm chạp mở WeChat, tìm kiếm tài khoản công khai xổ số thể thao.
Dựa theo ngày tháng, Thẩm Ngâm Hạ tìm thấy dãy số trúng thưởng của kỳ quay số mà cô mua.
Năm chữ số của giải đặc biệt là: [01 09 10 19 20]
Thẩm Ngâm Hạ nhìn thấy mấy con số quen thuộc, nhất thời ngây người. Lần đầu tiên mua vé số, cô chẳng hiểu gì cả, lúc đó khi máy in số, cô đã nói dãy số sinh nhật của mình cho ông lão, cũng không để ý xem ông ấy có in theo thứ tự từ bé đến lớn hay không.
Mà sinh nhật và tuổi của Chu Thương Tự, vừa đúng là: [20 01 10 09 19]
Giống hệt với năm chữ số của giải đặc biệt.
Thẩm Ngâm Hạ nhìn hai chữ số ở khu vực phía sau, đúng là ngày sinh nhật của cô, 06 và 08.
Nhìn chằm chằm vào những con số trong hai giây, Thẩm Ngâm Hạ đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Mặc dù cô không hiểu rõ lắm về luật trúng thưởng, nhưng một sự thật khó tin đã hiện ra trước mắt Thẩm Ngâm Hạ: Hình như cô đã chọn đúng tất cả các con số trúng thưởng.
Các bạn cùng phòng vẫn đang trò chuyện rôm rả, thấy cô đột nhiên xuống giường, luống cuống tìm kiếm thứ gì đó, một người hỏi: “Thẩm Ngâm Hạ, cậu tìm gì vậy? Bật đèn lên tìm đi.”
“À, ừ, cảm ơn.” Thẩm Ngâm Hạ lúc này mới nhớ ra bật đèn. Sau khi đèn sáng, đầu óc cô trống rỗng, nhìn quanh cũng không thấy chiếc túi cô thường dùng khi đi dạy kèm.
Bình thường cô đều treo nó bên ngoài tủ quần áo cho tiện lấy, chủ nhật tuần trước sau khi trở về, cô lại tiếp tục đến thư viện, lúc này cô lại không nhớ ra, rốt cuộc có phải mình đã để quên túi ở phòng tự học hay không.
Một cô bạn cùng phòng thò đầu ra khỏi màn giường, hỏi: “Cậu đang tìm túi của cậu à?”
Thẩm Ngâm Hạ hiếm khi phản ứng nhanh như vậy, lập tức gật đầu: “Cậu có nhìn thấy không?”
“Ồ, chiều nay tớ đi ngang qua chỗ cậu, lúc mở chai Coca, không cẩn thận làm nước bắn ra, dính vào túi của cậu, nên tớ đã giặt giúp cậu rồi.” Cô bạn cùng phòng nói, “Tớ treo ở ban công, cậu xem thử.”
Thẩm Ngâm Hạ ngay lập tức đứng ngây người tại chỗ: “Giặt rồi?”
“Không làm bẩn sách bên trong đâu.” Cô bạn cùng phòng thờ ơ nói, “Tớ để trên tủ cho cậu rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ kiễng chân nhìn lên tủ, quả nhiên nhìn thấy một cuốn sách, chỉ nghe cô bạn cùng phòng bổ sung thêm: “Bên trong hình như còn có một tờ vé số, tớ kẹp vào trong sách cho cậu rồi, nhưng mà cậu mua vé số làm gì vậy, muốn phát tài à?”
Nghe vậy, những người bạn cùng phòng khác đều không nhịn được cười: “Mua vé số phát tài? Vậy còn không bằng nằm mơ cho nhanh.”
“Bây giờ mua vé số chẳng phải là làm từ thiện sao?” Một người hỏi, “Cậu mua bao nhiêu tiền vậy?”
“Dạo này không phải đang thịnh hành vé số cào sao?” Một người khác nói, “Trước đây tớ cào trúng một trăm tệ đấy, cảm giác cái đó còn có chút cảm giác tham gia.”
Thẩm Ngâm Hạ không nghe lọt tai những lời thảo luận của họ, cô run rẩy mở sách phụ đạo ra, tờ giấy mỏng kia liền rơi ra từ giữa. Cô vội vàng cúi người nhặt, do quá hoảng hốt, đến lần thứ ba mới nhặt được tờ giấy lên. Sau khi nhìn thấy những con số trên đó, Thẩm Ngâm Hạ gần như ngừng thở.
Những con số được máy in ra được sắp xếp từ nhỏ đến lớn, giống hệt với dãy số trúng thưởng.
“Ông nội tớ trước đây cũng thích mua vé số, ngày nào cũng mua, kết quả mười mấy năm cũng không trúng quá một nghìn tệ.” Một người nói, “Các cậu đã từng gặp người trúng số chưa?”
“Hình như nghe nói đồng nghiệp của bố tớ có người quen trúng số, nhưng không biết thật giả, có thể là nói khoác.”
“Này, Thẩm Ngâm Hạ, cậu tìm thấy vé số chưa? Trúng chưa?”
“Sao có thể trúng được, tớ thấy rồi, cậu ấy chỉ mua một dãy số.” Cô bạn cùng phòng giúp giặt túi cười nói, “Xác suất trúng gần như bằng không.”
Ngón tay Thẩm Ngâm Hạ run rẩy dữ dội, cô vuốt màn hình điện thoại mấy lần mới mở khóa thành công. Mở thông báo trúng thưởng, nhìn thấy số tiền thưởng cho một vé trúng giải nhất, đằng sau số 1 là bảy số 0.
Cô sợ mình nhìn nhầm, vội vàng nhấp vào mục quét mã kiểm tra, quét mã vạch trên vé số, trang web nhanh chóng hiện ra một dãy số, và bốn chữ bên dưới:
¥10,000,000
Chúc mừng trúng thưởng!
Im lặng một lúc, bạn cùng phòng lên tiếng: “Thẩm Ngâm Hạ, không trúng cũng bình thường thôi, tắt đèn ngủ đi.”
Nhưng vừa dứt lời, ba người liền nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Thẩm Ngâm Hạ truyền đến từ phía dưới.
Ba người họ nhìn nhau, một người nhỏ giọng nói: “Không trúng thì cũng không cần… không phải chứ?”
Không biết ai leo xuống giường trước, đi đến bên cạnh Thẩm Ngâm Hạ. Điện thoại của cô bị nắm chặt trong tay, cô gái kia liếc mắt một cái liền thấy thông báo trúng thưởng ở góc trên bên trái màn hình.
Cô ấy gần như không khống chế được âm lượng, kinh ngạc đến mức giọng nói lạc đi: “Mười triệu?!”
*
Cả đêm Thẩm Ngâm Hạ gần như không ngủ, trời vừa mới tờ mờ sáng, cô đã mang theo tờ vé số đến cửa hàng xổ số kiến thiết.
Còn chưa đến nơi, từ xa cách hơn một trăm mét, Thẩm Ngâm Hạ đã nhìn thấy trước cửa tiệm treo một tấm băng rôn đỏ dài: [Chúc mừng cửa hàng chúng tôi trúng 1 giải thưởng 10 triệu tệ!]
Đoạn đường đi tới, chân Thẩm Ngâm Hạ cứ mềm nhũn ra.
Trong tiệm vô cùng náo nhiệt, có lẽ là do ảnh hưởng của tấm băng rôn, không ít người đang xếp hàng mua vé số. Thẩm Ngâm Hạ vừa bước vào cửa, ông lão áo ba lỗ đã nhận ra cô, lập tức vỗ đùi một cái: “Ôi chao! Chờ cháu mấy ngày rồi, cuối cùng cháu cũng đến! Tôi đã nói gì nào?”
Ông lão đeo kính lão cũng ở bên cạnh, liên tục thở dài: “Sao chỉ mua một tờ vậy? Biết trước thì mua thêm mấy tờ nữa chứ!”
“Ông nói thừa!” Ông lão áo ba lỗ cãi lại, “Mười triệu còn ít à?”
Xem ra họ đã biết cô trúng thưởng từ sớm, nhưng không có cách nào liên lạc được với cô, nên cứ chờ ở tiệm. Những người khác trong tiệm nghe thấy vậy, lần lượt nhìn về phía cô, có người hỏi: “Chính là cô trúng mười triệu à?!”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức xúm lại, ai cũng muốn xem tờ vé số trúng thưởng của cô. Thẩm Ngâm Hạ bị đám đông vây quanh, nhất thời không biết làm sao, may mà ông lão áo ba lỗ đã đẩy những người chen lấn ra: “Của cô gái nhà người ta đấy, đừng có chen chúc vào người ta! Lỡ làm mất vé số thì ai cũng không nói rõ được đâu!”
Thẩm Ngâm Hạ lúng túng đứng ở góc phòng, nghe thấy ông lão dặn dò cô: “Cô gái, tiệm nhỏ này của chúng tôi không thể đổi được nhiều tiền như vậy đâu, nghe tôi này, mang theo vé số, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, đến trung tâm xổ số của tỉnh, đăng ký với nhân viên ở đó, họ bảo cô làm gì thì cô cứ làm theo đó, nghe rõ chưa?”
Thẩm Ngâm Hạ liên tục gật đầu, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, tránh đám đông rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng xổ số.
Chỉ trong vòng nửa ngày, tin tức Thẩm Ngâm Hạ trúng giải độc đắc đã lan truyền khắp nơi.
Tại trung tâm xổ số tỉnh, Thẩm Ngâm Hạ mất một ít thời gian để nộp đơn, được nhân viên thông báo rằng tiền thưởng sau thuế sẽ được chuyển vào tài khoản trong vòng vài ngày.
Ra khỏi trung tâm xổ số, đột nhiên có vài người vây quanh cô, một người cầm máy quay chĩa về phía cô, Thẩm Ngâm Hạ theo bản năng muốn tránh né, cô gái đối diện vội vàng gọi cô lại: “Chào bạn học, mình là phóng viên của ban tin tức hội sinh viên trường Đại học A, đừng sợ, chúng mình không phải tay săn ảnh gì đâu.”
Biết được họ muốn quay một đoạn phỏng vấn, sau khi do dự, Thẩm Ngâm Hạ đưa ra yêu cầu: “Có thể che mặt tôi được không?”
“Được chứ được chứ!” Thấy cô đồng ý, cô gái vội vàng bảo người ta chỉnh ánh sáng, đưa micro lại gần.
Câu hỏi đầu tiên khiến Thẩm Ngâm Hạ im lặng rất lâu: “Cảm xúc của bạn khi biết mình trúng thưởng là gì?”
Sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: “Ông trời vẫn còn thương xót tôi, cảm giác như được hồi sinh từ cõi chết.”
“Bạn rất cần số tiền này sao?”
Thẩm Ngâm Hạ gật đầu nhẹ: “Rất rất cần.”
“Tôi thấy bạn trúng giải của ba kỳ trước, sao bây giờ mới đến đổi thưởng?”
“Không nghĩ là tôi sẽ trúng.” Thẩm Ngâm Hạ trả lời ngắn gọn, “Không để ý đến kết quả xổ số.”
“Vậy bây giờ đã đăng ký xong, bạn có cảm nghĩ gì?”
Đối mặt với máy quay, trong lòng Thẩm Ngâm Hạ nhất thời lẫn lộn đủ loại cảm xúc. So với sự mất kiểm soát tối qua, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, những cảm xúc nghẹn ngào trong lòng không có chỗ giải tỏa, tất cả đều hòa vào một câu nói.
“Dãy số này là ngày sinh nhật của tôi và một người khác, cảm ơn anh ấy vì món quà đáp lễ.”
*
Video này sau khi được che mặt đã đăng lên tài khoản video của hội sinh viên. Tài khoản vốn ngày thường chẳng mấy ai ngó ngàng bỗng chốc tràn vào một lượng lớn sinh viên đến xem, lượt xem, lượt bình luận tăng vọt.
[Ai vậy? Ghen tị đến chảy máu mắt rồi…]
[Phỏng vấn nhanh thật đấy, sáng nay mọi người còn đang bảo là tin đồn, trưa đã có video rồi]
[Thẩm Ngâm Hạ chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha đấy! Trời ơi, cuộc đời cô ấy đúng là huyền thoại mà?]
[Mười triệu tệ là khái niệm gì vậy? Chưa thấy bao giờ nên không hiểu, có đại gia nào giải thích hộ cái]
[Đại khái là với mức lương mười nghìn tệ mỗi tháng, không ăn không uống để dành hết thì cũng phải làm việc hơn tám mươi năm mới có được]
[Các cậu mau xóa đi, có người thật sự sẽ suy sụp mất huhuhu]
[Mọi người xem thông báo chưa, cô ấy chỉ mua một dãy số, hết hai tệ… Quả nhiên là mua đại mà trúng đấy!]
[Khoan đã, cô ấy nói dãy số là ngày sinh của cô ấy và ai đó đúng không?]
[Hình như trước đây cô ấy có nói là đã có người mình thích rồi nhỉ?]
[Tôi muốn xem thử là chàng trai nào cả đời này không cần phấn đấu nữa, các cậu mau tìm ra đi!!]
[Bảy con số các cậu đoán xem có bao nhiêu cách kết hợp?]
Video được không ít người chia sẻ lên mạng xã hội, tin tức sinh viên Đại học A trúng số mười triệu tệ lan truyền khắp nơi, chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng chủ đề, còn bản thân Thẩm Ngâm Hạ vì bận đến phòng quốc tế của trường nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi, không để ý nhiều lắm.
Nhân viên trung tâm xổ số nói với cô, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản trong vòng một đến năm ngày làm việc, thực tế thì ngay tối hôm đó, trên đường về ký túc xá, Thẩm Ngâm Hạ đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng, số tiền thưởng sau khi trừ hai triệu tiền thuế đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của cô.
Thẩm Ngâm Hạ dừng chân dưới ánh đèn đường, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la, những chuyện xảy ra trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ qua đã khiến cuộc sống của cô thay đổi chóng mặt.
Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có phải vì bản thân quá khát khao cơ hội trao đổi sinh viên này nên mới mơ một giấc mơ chân thực đến vậy?
Hôm nay thời tiết rất đẹp, tầm nhìn xa, màn đêm buông xuống, những ngôi sao thưa thớt tỏa sáng, Thẩm Ngâm Hạ nghĩ, có phải mẹ cô linh thiêng trên trời, biết cô đang rất cần tiền nên đã trao hết may mắn cho cô?
Giây phút này, tâm trạng cô vô cùng bình tĩnh. Không có sự vui mừng khôn xiết, không có sự phấn khích, mà là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, như trút được gánh nặng.
Hai năm nay, Thẩm Ngâm Hạ phải sống rất vất vả mới có thể duy trì cuộc sống tươm tất, giờ đây, cuối cùng cô cũng không cần phải chịu đựng sự giận dữ của ông chủ, không cần khúm núm chiều theo sở thích của khách hàng, không cần cúi đầu khép nép nhìn sắc mặt người khác, không cần phải lo lắng về nguồn tiền sinh hoạt tiếp theo.
Những ngày tháng trước đây phải chạy vạy khắp nơi để kiếm sống cuối cùng cũng đã qua.
*
Trở về ký túc xá, thái độ của ba bạn cùng phòng đối với cô đã thay đổi 180 độ, ai nấy đều chạy đến hỏi han cô.
“Hôm nay cậu đi đâu cả ngày vậy? Có phải đi tiêu tiền như nước rồi không?”
Nghe thấy câu trả lời phủ định, mọi người đều rất ngạc nhiên: “Mười triệu đấy, chẳng lẽ cậu không muốn mua hết những thứ mà trước đây muốn mua mà không mua được sao!”
“Đúng vậy, cậu đã tự do tài chính rồi, nếu là tớ thì chắc nằm mơ cũng cười tỉnh dậy mất.”
“Chẳng lẽ tiền nhiều quá không biết tiêu thế nào cũng là một loại phiền não sao? Muốn được đồng cảm với cậu quá đi thôi!”
“Cuối tuần này đi mua sắm cùng nhau nhé! Trước đây cậu lúc nào cũng bận, chẳng chịu đi chơi với bọn tớ.”
Thẩm Ngâm Hạ không thể đối phó với sự nhiệt tình đột ngột của họ, cô biết nói gì là cụt hứng nhất, liền mở miệng: “Cuối tuần này tớ còn phải đi làm gia sư, lần trước đã đồng ý rồi, không đi không được.”
Nhìn thấy các bạn cùng phòng há hốc mồm, cô bổ sung thêm một câu: “Vị phụ huynh kia rất quan tâm đến tớ, ít nhất phải làm hết học kỳ này đã.”
Sau khi ký túc xá tắt đèn, Thẩm Ngâm Hạ nhớ đến câu nói vừa rồi của bạn cùng phòng, trong lòng có chút xúc động.
Cô mở ứng dụng mua sắm, tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy món hàng đó, có lẽ vì đã lâu rồi, giá đã giảm đi không ít, và cần phải đợi một thời gian mới có hàng.
Mặc dù bây giờ đã có tiền, nhưng Thẩm Ngâm Hạ vẫn giữ thói quen do dự trước khi đặt hàng.
Mãi đến khi đặt hàng thành công, tin nhắn thông báo trừ tiền hiện lên trên đầu màn hình, nhìn thấy con số gần như không khác gì trước đây, cô mới thực sự cảm nhận được mười triệu tệ là như thế nào.
Đối với cô giá cả của mọi thứ trên thế giới dường như đã bị xóa đi hai ba số 0 ở phía sau.
Giống như chế độ địa ngục trong trò chơi, đột nhiên bị hạ cấp xuống chế độ người mới.
Thì ra có tiền là cảm giác này, Thẩm Ngâm Hạ mơ hồ nghĩ.
*
Món hàng mà Thẩm Ngâm Hạ mua cuối cùng cũng được giao đến sau hơn một tháng.
Cô biết vận may lớn như vậy rơi trúng đầu, trong thời gian ngắn nhất định phải hành sự khiêm tốn. Trong một tháng này, cuộc sống của cô không có gì thay đổi rõ rệt so với trước đây, sau khi sức nóng của chủ đề trúng số qua đi, sự quan tâm dành cho người trúng thưởng cũng dần hạ nhiệt.
Nhận được gói hàng ở trạm chuyển phát nhanh, Thẩm Ngâm Hạ trở về ký túc xá, cuối tuần bạn cùng phòng đi dạo phố, hẹn hò, chỉ còn lại một mình cô.
Cẩn thận mở túi gói hàng ra, nhìn thấy chiếc váy trắng quen thuộc, Thẩm Ngâm Hạ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, vành mắt bỗng đỏ hoe.
Ba năm trước, video Chu Thương Tự và Triệu Thái Huyên biểu diễn tiết mục trong đêm hội mừng năm mới, đã biến mất cùng với chiếc điện thoại bị mất sau kỳ thi đại học.
Nhưng bóng dáng màu trắng trong giấc mơ lại để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong tâm trí Thẩm Ngâm Hạ, thỉnh thoảng nữ chính lại biến thành chính mình trong giấc mơ nửa đêm, cô lại nhớ đến những lời Hà Gia Ngôn và bạn cùng phòng đã nói.
“Chẳng trách có thể nhảy cùng Chu Thương Tự.”
“Hèn chi Chu Thương Tự chẳng để ai vào mắt.”
Thẩm Ngâm Hạ biết rất rõ, thứ Chu Thương Tự để ý không phải là một chiếc váy chẳng có ý nghĩa gì với anh, chưa bao giờ phải.
Cho dù bây giờ bản thân đã có thể mua được chiếc váy này, cô cũng không thể trở thành công chúa đích thực.
Nhưng đây là một cái gai đâm sâu vào trong lòng Thẩm Ngâm Hạ, là giấc mộng thiếu nữ mà cô mãi mãi không thể quên.
Lần đầu tiên Thẩm Ngâm Hạ được chạm vào chiếc váy ở khoảng cách gần như vậy, trên chất liệu vải đắt tiền là những viên ngọc trai và kim cương vụn được đính thủ công, dưới ánh đèn trần của ký túc xá sáng chói mắt. Váy không dài, những chiếc bướm ren được cắt may tinh xảo đính ở gấu váy, phần lưng hở một mảng lớn, được buộc lại bằng mấy sợi dây lụa trắng.
Cô chưa bao giờ mặc bộ quần áo nào đắt tiền và đẹp như vậy, mất một lúc trước gương để mặc vào, xoay người lại mới phát hiện dây buộc phía sau cần người khác giúp mới có thể thắt được.
Đây là thứ mà trước đây cô không dám nghĩ tới việc mình có thể sở hữu, cho dù cô có miễn cưỡng mặc vào, không có bất kỳ kiểu tóc, trang sức, cách trang điểm nào phù hợp, chiếc váy cũng mất đi vài phần vẻ đẹp kinh diễm ban đầu. Thẩm Ngâm Hạ nhìn mình trong gương mặc bộ đồ lộng lẫy nhưng vẫn nhạt nhòa, hiểu ra rằng quần áo có thể phối hợp, nhưng sự tự ti, nhút nhát toát ra từ trong ánh mắt, từ tận xương tủy lại không thể nào gột bỏ được.
Cô và những người khác khác biệt quá lớn, không phải là khoảng cách có thể bù đắp bằng một bộ quần áo.
Thẩm Ngâm Hạ thấy nước mắt mình trào ra, cô cố gắng ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vô ích.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Thẩm Ngâm Hạ không kìm được mà nở nụ cười.
Cô vui vẻ nghĩ, ít nhất cuối cùng cô cũng có thể thoải mái rơi nước mắt trước mặt mọi người, thay vì cúi đầu trốn tránh, sợ hãi để lộ sự nhút nhát và yếu đuối của mình.
Chiếc váy trắng đắt tiền được Thẩm Ngâm Hạ cẩn thận gói ghém, cất vào ngăn dưới cùng của tủ quần áo.
Lần đầu tiên tiêu tiền sau khi trúng số, Thẩm Ngâm Hạ đã trả tiền cho mối tình đơn phương nhiều năm của mình.
*
Sau nửa học kỳ chuẩn bị, học kỳ hai năm thứ hai, vào tháng một lạnh giá, Thẩm Ngâm Hạ lên máy bay đến Tây Ban Nha.
Một mình đặt chân đến vùng đất xa lạ, Thẩm Ngâm Hạ không hề có chút lo lắng căng thẳng như lúc sắp bước vào đại học sau kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, lần này, cô tràn đầy hy vọng, mong chờ, hy vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Làm thủ tục cư trú, thuê nhà, nhập học, Thẩm Ngâm Hạ dần thích nghi với việc giao tiếp với những người xa lạ thuộc các giới tính, quốc gia và dân tộc khác nhau.
Gần trường đại học mà cô đăng ký trao đổi, Thẩm Ngâm Hạ may mắn tìm được một nữ sinh người New Zealand để ở ghép. Cô gái tên là Cecil, cũng là sinh viên trao đổi, tiếng Tây Ban Nha không tốt lắm, vì vậy mọi việc đều phải nhờ Thẩm Ngâm Hạ dẫn dắt.
Thẩm Ngâm Hạ không chỉ luyện được khả năng nói tiếng Anh lưu loát từ cô ấy mà khả năng nói tiếng Tây Ban Nha cũng có sự tiến bộ rõ rệt.
Tuần đầu tiên mới đến, Cecil chê màu sắc quần áo trong tủ của Thẩm Ngâm Hạ quá đơn điệu, lập tức dẫn cô đến trung tâm mua sắm để chọn quần áo. Gu thẩm mỹ của Cecil thiên về sự trẻ trung, táo bạo, mắt nhìn tinh tế, mấy bộ quần áo mà cô ấy phối cho Thẩm Ngâm Hạ hoàn toàn lật đổ phong cách bảo thủ, gò bó trước đây của cô.
Giúp cô thay quần áo trong phòng thử đồ, Cecil lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Vóc dáng của cậu nóng bỏng thế này mà bình thường lại không nhìn ra chút nào, mấy cái đồ như vải bọc người trong tủ quần áo của cậu có thể vứt đi được rồi.”
Thẩm Ngâm Hạ chưa bao giờ đi giày cao gót, lần đầu tiên là đôi giày cao 6 phân do Cecil chọn, cô phải mất một lúc mới quen với việc đi lại. Sau khi chiều cao tăng lên, trông cô càng cao ráo hơn.
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Cecil lại đề nghị cô nên thay đổi màu tóc và kiểu tóc. Trước giờ Thẩm Ngâm Hạ luôn để kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, không chỉ vì quy định về trang phục của trường cấp ba, mà còn để tiết kiệm thời gian chải chuốt.
Lúc đầu Thẩm Ngâm Hạ vẫn chưa quen lắm, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh phần trên cơ thể không ăn nhập gì với bộ quần áo vừa phối xong trong gương, dường như cô cũng nhận ra vấn đề.
“Khuôn mặt của cậu đẹp kiểu sang chảnh, ngũ quan rất sắc nét, nếu nhuộm tóc vàng, các nam sinh trong trường sẽ không thể rời mắt được!” Cecil xúi giục cô, “Tin tôi đi, tóc vàng uốn xoăn kiểu Pháp là hợp với cậu nhất!”
Lời nói của cô ấy khiến Thẩm Ngâm Hạ nhớ đến chiếc váy trắng bị đè dưới đáy tủ quần áo, nhớ đến đêm đông lạnh giá, nhìn thấy dáng người Triệu Thái Huyên chạy nhảy nhẹ nhàng.
Cô dễ dàng bị thuyết phục. Cecil nhiệt tình và có trách nhiệm, sợ rằng Thẩm Ngâm Hạ mô tả sẽ có sai lệch, nên đã đưa cô đến một tiệm làm tóc tiếng Anh, đích thân cô ấy trao đổi với thợ làm tóc.
Nhuộm tóc, uốn tóc mất cả một buổi chiều, Thẩm Ngâm Hạ ngồi từ sáng đến tối, mười mấy tiếng đồng hồ khiến cô vừa đói vừa buồn ngủ, may mà hiệu quả cuối cùng thật sự khiến người ta hài lòng.
Cecil mua bữa tối từ bên ngoài mang đến, nhìn thấy Thẩm Ngâm Hạ đã sấy tóc xong, đầu tiên là sững sờ vài giây, sau đó cầm điện thoại liên tục chụp ảnh cho cô.
“Chúa ơi! Tôi vừa nghĩ là nữ minh tinh nào đó! Quá đẹp!” Cecil không ngừng kinh ngạc, “Hạ, tôi thật sự yêu cậu mất rồi!”
Tên tiếng Tây Ban Nha của Thẩm Ngâm Hạ là Valeria, nhưng ngay ngày đầu tiên Cecil quen biết cô đã hỏi tên tiếng Trung của cô, và nói rằng gọi như vậy có vẻ thân thiết hơn.
Làn da của cô vốn đã trắng, thợ làm tóc thiết kế cho cô kiểu tóc mái uốn cong nhẹ, mái tóc dài màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy dài ôm sát eo và khăn choàng trắng mà Cecil chọn cho cô, khiến cô hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngoài u ám, cứng nhắc trước đây, cả con người lột xác hoàn toàn.
Ngay cả Thẩm Ngâm Hạ cũng không nhịn được mà nghi ngờ, người con gái có vẻ ngoài tiểu thư khuê các trong gương kia, có thật là mình không?
Thợ làm tóc cũng mỉm cười khen ngợi: “Cô chắc chắn là vị khách xinh đẹp nhất mà tôi gặp trong năm nay.”
“Hạ, chỉ còn thiếu một chiếc túi xách nữa thôi!” Sau khi rời khỏi tiệm làm tóc, Cecil đeo chiếc túi xách tay của mình lên cánh tay cô, lấy cảnh đêm đường phố làm nền, lại hướng dẫn cô tạo dáng vài tư thế, vừa chụp vừa liên tục cảm thán, “Bây giờ đứng cạnh cậu thật khiến tôi tự ti!”
Thẩm Ngâm Hạ không quen với những lời khen ngợi khoa trương như vậy, có chút ngại ngùng. Nhưng cô vừa lộ ra vẻ rụt rè, Cecil lập tức nhắc nhở: “Hạ, bây giờ cậu chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất con phố này, hãy tự tin ngẩng cao đầu lên, cho tôi một ánh mắt lạnh lùng!”
Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, Thẩm Ngâm Hạ dần dần nắm bắt được một số kỹ năng chụp ảnh, cô không còn sợ ống kính nữa, lúc chụp ảnh cũng càng thoải mái tự nhiên hơn, Cecil rất hài lòng với tác phẩm của mình, khi cùng nhau ăn tối, cô ấy tò mò hỏi: “Hạ, cậu có bạn trai chưa?”
Thẩm Ngâm Hạ lắc đầu, lại nghe cô ấy hỏi: “Chẳng lẽ không có nam sinh nào theo đuổi cậu sao? Không thể nào.”
Nhìn thấy vẻ dò hỏi trong mắt cô ấy, Thẩm Ngâm Hạ chủ động thú nhận: “Có một người tôi thích rất lâu rồi, nhưng anh ấy không thích tôi.”
“Vậy thì theo đuổi đi.” Cecil lộ ra vẻ mặt không hiểu, “Nam sinh nào mà mắt nhìn người kém vậy?”
“Không phải mắt nhìn người của anh ấy kém, mà là trước đây tôi quá bình thường, quá tầm thường, ngoài học ra thì chẳng biết gì cả.” Thẩm Ngâm Hạ bật cười, cô nhỏ giọng nói, “Trước đây tôi giống như hạt bụi, rơi trên vai anh ấy cũng sẽ bị phủi đi một cách vô tình.”
Có lẽ cảm thấy đây là thời điểm thích hợp, Thẩm Ngâm Hạ kể hết câu chuyện thầm mến chôn giấu trong lòng mình.
Cecil là một người biết lắng nghe, cô ấy mang đến giá trị tinh thần rất tốt, im lặng nghe đến hết câu chuyện, cô ấy chân thành nói: “Quên anh ta đi Hạ, tôi biết điều này rất khó, nhưng cậu không thể cứ mãi chìm đắm trong hồi ức, không chấp nhận người khác.”
Thẩm Ngâm Hạ sớm đã hiểu rõ đạo lý này, nhưng nếu thật sự có thể buông bỏ, thì bây giờ cũng sẽ không bởi vì nhắc đến anh mà tim thắt lại đến nghẹt thở.
*
Tháng đầu tiên đến UAB, Thẩm Ngâm Hạ thường xuyên nhận được lời mời tham gia các bữa tiệc, vũ hội và sự kiện, phần lớn là từ các bạn nam. Cecil nói đùa rằng muốn hẹn hò với du học sinh nổi tiếng nhất trường thì đúng là phải xếp hàng dài đến tận nước Pháp.
Cecil nhanh chóng có bạn trai người Tây Ban Nha, sau khi hai nhóm bạn đã quen thân với nhau, một người bạn của bạn trai Cecil đã bày tỏ ý định theo đuổi Thẩm Ngâm Hạ.
Mỗi khi tụ tập cùng nhau, người bạn này đặc biệt quan tâm đến Thẩm Ngâm Hạ, không phải là cô không nhận ra, chỉ là có quá nhiều chàng trai bày tỏ thiện cảm với cô, đối phương lại chưa tỏ tình rõ ràng nên cô cũng không tiện từ chối thẳng thừng.
Tháng năm, Cecil muốn tác hợp cho hai người, định chủ động sắp xếp một buổi gặp mặt. Tối hôm đó, cô ấy gửi cho Thẩm Ngâm Hạ một video, nói: “Hạ, cậu nghe thử xem, blogger này có phải đang nói tiếng Trung không?”
Nghe vậy, Thẩm Ngâm Hạ liền mở video ra xem.
Đây là một blogger du lịch, cô gái trông có vẻ ngoài châu Á, phông nền của video là Đền Debod, Thẩm Ngâm Hạ vừa mới đến đó chơi cách đây không lâu nên cô nhận ra ngay.
Công viên Đền Debod là thánh địa ngắm hoàng hôn tuyệt vời ở Madrid, lúc này vừa đúng lúc mặt trời lặn, từ đài quan sát có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn dát vàng hòa quyện với mặt nước xanh biếc, đẹp như một bức tranh. Blogger nói với ống kính: “Vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng một mình ở đằng kia, đến trò chuyện với anh ấy nào!”
Nói xong, cô ấy liền chuyển hướng ống kính, trên quảng trường đông đúc người qua lại, không ít người đang chụp ảnh lưu niệm. Blogger phóng to ống kính, tiến về phía một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang đứng cạnh lan can.
Ban đầu Thẩm Ngâm Hạ còn đang ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa, bỗng nhiên chú ý đến một bóng lưng có chút quen thuộc, cô đột nhiên nín thở.
Khi hình ảnh đến gần, gương mặt nghiêng của chàng trai dần hiện rõ, Thẩm Ngâm Hạ nắm chặt điện thoại, tim đập loạn nhịp.
“Chào anh!” Blogger nhiệt tình chào hỏi bằng tiếng Anh, “Anh đi chơi một mình à?”
Nghe thấy giọng nói, chàng trai cuối cùng cũng quay người lại, gương mặt chính diện lọt vào ống kính.
Sống mũi Thẩm Ngâm Hạ bắt đầu cay cay, cô nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, cho đến khi tầm nhìn trở nên mờ đi.
“Không.” Thấy cô đang quay phim, chàng trai né tránh ống kính, nói với giọng nhạt nhẽo, “Xin lỗi, không tiện quay phim lắm.”
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc thanh lịch, trí thức đi tới, dùng tiếng Trung gọi: “A Tự, đi thôi!”
Blogger ngạc nhiên hỏi: “A, là người Trung Quốc sao?”
Thấy ống kính, cô gái dừng bước, so với sự lạnh lùng của chàng trai, cô ấy tỏ ra hòa nhã hơn nhiều, gật đầu: “Phải, bạn đang phát sóng trực tiếp à?”
“Không, tôi đang quay vlog, muốn quay một số cảnh thú vị.” Thấy cô ấy hứng thú, blogger vội vàng nói, “Không ngờ lại gặp được người Trung Quốc ở đây, có thể trò chuyện với bạn một chút không?”
“Tất nhiên rồi.” Cô gái mỉm cười, gật đầu.
Blogger hỏi vài câu, chàng trai vừa lướt qua đã không xuất hiện nữa, dường như rất ngại ống kính.
Kết thúc cuộc trò chuyện, gương mặt blogger lại xuất hiện trên màn hình, cô ấy giải thích: “Anh chàng đẹp trai lúc đầu không muốn xuất hiện trên mạng, dù sao người đẹp trai dễ bị lộ thông tin, chúng ta cũng có thể hiểu được, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đồng ý chụp ảnh chung! Người thật đẹp trai hơn ảnh nhiều!”
Cuối video, blogger công bố bức ảnh chụp chung của ba người.
Cô gái cười ngọt ngào, nghiêng đầu dựa vào chàng trai. Còn chàng trai thì lạnh lùng, trông không giống như chủ động hợp tác.
Bình luận đầu tiên được ghim trong khu vực bình luận của video, là do blogger đăng: [Quên nói, lúc họ đi tôi nghe thấy anh chàng nhỏ tuổi gọi cô ấy là chị, đúng kiểu tình chị em!]
Thẩm Ngâm Hạ ngẫu nhiên lướt qua phần bình luận, hầu như đều là những lời khen ngợi hai người đẹp đôi. Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.
Hai năm không gặp, Chu Thương Tự càng thêm trưởng thành, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ điềm tĩnh, ung dung. Hồi cấp ba anh vốn đã không thiếu người theo đuổi, chỉ là Thẩm Ngâm Hạ không ngờ, bên cạnh anh khi du học vẫn là những cô gái Trung Quốc.
So với trước đây, Thẩm Ngâm Hạ phát hiện ra rằng mình đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật đối phương đã có người mới.
Thấy phản ứng của Thẩm Ngâm Hạ có vẻ không đúng lắm, Cecil ghé sát lại, hỏi: “Sao rồi, có muốn đến Ý không?”
Thẩm Ngâm Hạ ngơ ngác: “Ý?”
Cecil liếc nhìn video trên màn hình điện thoại của cô: “Ôi, gửi nhầm rồi, tôi định gửi cho cậu cái khác cơ!”
Cô ấy vừa định rời mắt đi, lại bị chàng trai trong ảnh thu hút sự chú ý, nhìn gần hơn, cô ấy thốt lên: “Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai thật đấy, là minh tinh Trung Quốc à?”
Trong phút chốc, Thẩm Ngâm Hạ không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào. Dưới sự dò hỏi đầy nghi hoặc của Cecil, cuối cùng cô đành thú nhận: “Cecil, đây chính là người tôi đã kể với cậu trước đây, người tôi thầm mến bấy lâu nay.”
Cecil sửng sốt, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, rồi cảm thán: “Hạ, tôi hiểu rồi, nếu là tôi, tôi cũng không quên được.”