Phía Sau Anh - Chương 19
Ba ngày sau bữa tiệc chia tay, Thẩm Ngâm Hạ thấy Ngụy Văn Diệu đăng một bài trên trang cá nhân.
Bức ảnh chụp chung của bốn người Diệp Dương Thư, Tống Dã, Chu Thương Tự, phông nền là sân bay.
[Rất vui được làm anh em với cậu, thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở!]
Lúc nhìn thấy bài đăng này, trên bầu trời vừa vặn vang lên tiếng gầm của máy bay. Thẩm Ngâm Hạ biết, Chu Thương Tự đã rời khỏi đất nước này.
Nỗi vương vấn cuối cùng cũng tan biến, Thẩm Ngâm Hạ nhìn bầu trời trong xanh vô tận, chân thành chúc Chu Thương Tự tiền đồ như gấm, không uổng phí công sức.
*
Ngày công bố điểm thi đại học, ông ngoại giúp cô tra điểm.
Mất vài phút trang web mới hiện ra, dù biết mình thi khá ổn định, nhưng tim Thẩm Ngâm Hạ vẫn như nhảy đến cổ họng.
Mãi đến khi nhìn thấy con số 638, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vài lần thi thử cô đều không đạt điểm cao như vậy, số điểm này đủ để cô thi đỗ vào trường đại học ngoại ngữ tốt nhất.
Ngày giỗ của Mạnh Bạch Châu, một mình Thẩm Ngâm Hạ ngồi rất lâu trước mộ mẹ, cô chia sẻ tin vui này với bà, rồi lại hoang mang hỏi: “Mẹ, học tiếng Tây Ban Nha có thật sự tốt không?”
Tro cốt của Mạnh Bạch Châu được chôn cất trên sườn núi, lâu ngày không dọn dẹp, cỏ dại mọc um tùm, mặt trời lặn dần, hơi nóng cũng dần tan biến.
Nỗi lo lắng của cô không chỉ có vậy, đối mặt với cuộc sống đại học sắp tới, bạn bè mới, môi trường mới đều mang đến cho cô áp lực rất lớn.
Cô tâm sự với mẹ rất lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, là ông ngoại gọi cô về nhà ăn cơm.
Cúp điện thoại, Thẩm Ngâm Hạ đứng dậy xuống núi. Có lẽ vì lòng nặng trĩu tâm sự, lúc xuống dốc do không để ý nên trượt chân, may mà cô phản ứng kịp thời nắm lấy cái cây bên cạnh. Chỉ là chiếc điện thoại trên tay vì thế mà văng ra ngoài, trượt xuống con mương xa xa, phát ra tiếng “ùm” vang dội.
Đợi đến khi Thẩm Ngâm Hạ mò lên được, chiếc điện thoại cũ đã dùng hai năm này đã hoàn toàn không thể bật lên được nữa.
Thẩm Ngâm Hạ đứng dưới chân núi trống trải, lấy thẻ sim ra. Về đến nhà, cô mở chiếc điện thoại mẹ để lại.
Sau khi mẹ mất, Thẩm Ngâm Hạ vẫn luôn không dám mở chiếc điện thoại này. Mạnh Bạch Châu thích chụp ảnh, album ảnh trong điện thoại của bà lưu trữ đầy mấy trăm bức ảnh sinh hoạt, chỉ cần nhìn thấy, Thẩm Ngâm Hạ sẽ không kìm được mà suy sụp.
Lần này, cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ cũng có dũng khí mở album ảnh ra. Cô xem từng bức ảnh mẹ chụp, ba giờ sáng, đêm khuya thanh vắng, cô dụi dụi đôi mắt đau nhức, cắm sạc cho điện thoại.
Sau khi lắp thẻ sim vào, Thẩm Ngâm Hạ thử đăng nhập WeChat, nhưng lại phát hiện đăng nhập thiết bị mới cần bạn bè hỗ trợ xác minh.
Mà lúc này, trong danh bạ của cô chỉ lưu số điện thoại của Thẩm Tuấn và ông ngoại, ông ngoại không dùng WeChat, cho dù Thẩm Tuấn có thể giúp cô xác minh một lần, vẫn cần thêm một người bạn WeChat nữa.
Bạn bè WeChat của cô ít đến đáng thương, cho dù có kết bạn cũng sẽ không cố ý lưu số điện thoại, Thẩm Ngâm Hạ không có cách nào liên lạc được với người khác.
Thử đủ mọi cách, cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ vẫn từ bỏ, cô nghĩ, có lẽ ông trời thương xót cô, biết trong lòng cô vẫn còn vương vấn, nên giúp cô một tay.
Không còn là bạn bè của Chu Thương Tự nữa, cuối cùng cô cũng có thể hết hy vọng.
*
Tháng bảy, tháng tám, Thẩm Ngâm Hạ tìm một công việc làm thêm hè ở gần nhà, để tiện liên lạc, cô đăng ký một tài khoản WeChat mới.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Thẩm Tuấn cũng không gửi tiền nuôi dưỡng hàng tháng nữa, mà tặng cô một chiếc điện thoại mới.
Đầu tháng chín, Thẩm Ngâm Hạ mua hai vé máy bay, đưa ông ngoại đến trường Đại học A làm thủ tục nhập học.
Thành phố A cách thành phố S quá xa, tiền thuê nhà trọ ở thành phố lớn lại quá đắt đỏ, ông ngoại không nỡ tiêu tiền, chỉ đưa cô đến trường làm thủ tục nhập học, chuyển vào ký túc xá, ngày hôm sau liền rời đi.
Ba người còn lại trong ký túc xá tình cờ đều là người địa phương, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của họ, Thẩm Ngâm Hạ cũng biết điều kiện gia đình họ rất khá giả. Tiền lương đi làm thêm hè không còn lại bao nhiêu, vừa mới khai giảng, cô đã phải làm đơn xin vay vốn hỗ trợ học tập.
Khác với ký túc xá thời cấp ba, các bạn nữ ở đại học thường bàn tán về mỹ phẩm, bạn trai, du lịch.
Mức sống ở thành phố lớn rất cao, để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày, Thẩm Ngâm Hạ buộc phải đi làm thêm vào cuối tuần. Cô không bao giờ lãng phí tiền mua mỹ phẩm mà đối với cô không có tác dụng gì lớn, cũng rất ít khi mua quần áo mới. Lúc các bạn cùng phòng dậy sớm trang điểm, cô thà tranh thủ thời gian để học thêm vài từ vựng.
Có lẽ vì Thẩm Ngâm Hạ luôn không thể tham gia vào các chủ đề của các bạn nữ, cô dần dần bị tách ra khỏi nhóm nhỏ, trở nên lạc lõng.
Bình thường trong lớp, khoa cũng tổ chức rất nhiều hoạt động, Thẩm Ngâm Hạ biết, đây là cơ hội tốt để một người có tính cách khép kín như cô mở lòng, mở rộng các mối quan hệ.
Nhưng chỉ riêng việc học và làm thêm đã chiếm gần như toàn bộ thời gian của cô, Thẩm Ngâm Hạ không có thời gian, không có tiền, cũng chẳng còn sức lực để giao tiếp.
Việc duy nhất có thể coi là thư giãn của cô là vào những đêm khó ngủ, cô cứ lặp đi lặp lại xem hai bức ảnh về Chu Thương Tự trong điện thoại, hồi tưởng từng chút từng chút một về khoảng thời gian ở bên anh.
Cho đến khi thời gian trôi qua quá lâu, các chi tiết trở nên mơ hồ, đôi khi Thẩm Ngâm Hạ thậm chí không phân biệt được, rốt cuộc đó là ảo ảnh xuất hiện trong giấc mơ hay là sự thật đã từng xảy ra.
Cả năm nhất đại học, thành tích hai học kỳ của Thẩm Ngâm Hạ đều đứng đầu chuyên ngành, nhận được học bổng cao nhất, nhưng đó là cái giá phải trả bằng việc hy sinh toàn bộ các mối quan hệ xã hội.
Thẩm Ngâm Hạ không kết bạn mới, cô gần như “tàng hình” trong lớp, trong ký túc xá, trong trường. Cho dù ngày nào cũng đến lớp với khuôn mặt mộc, nhưng cô vẫn thu hút sự chú ý của một vài nam sinh.
Học kỳ hai năm nhất đại học, sau khi thi xong, Thẩm Ngâm Hạ là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá. Vừa kéo vali ra khỏi tòa nhà, cô đã bị một nam sinh cùng lớp chặn đường.
Nam sinh có thái độ lịch sự, khách khí, nói rằng đã để ý cô từ lâu, hỏi cô có độc thân không, có ý định yêu đương không.
Thẩm Ngâm Hạ nhìn anh ta, nam sinh có ngoại hình sáng sủa, khi cười lên, hàng lông mày giãn ra có phần tương tự với người trong ký ức sâu thẳm của cô, khiến cô ngẩn người trong giây lát.
Mãi đến khi nam sinh tiến lại gần nửa bước, cô mới bừng tỉnh, nói: “Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn yêu đương.”
Nam sinh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, kiên trì: “Tôi có thể đợi cậu.”
“Không cần thiết đâu.” Thẩm Ngâm Hạ nhìn anh ta, nói, “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Nam sinh thở dài, cuối cùng hạ thấp giọng: “Vậy có thể làm bạn với cậu không?”
Thẩm Ngâm Hạ im lặng vài giây, mở miệng: “Tính cách của tôi có lẽ không thích hợp để kết bạn, chúc cậu sớm tìm được bạn gái.”
Nói xong cô định rời đi, nhưng nam sinh lại gọi cô lại.
“Thẩm Ngâm Hạ, nhiều bạn nhiều đường, đừng khép mình quá.” Anh ta có ý tốt khuyên nhủ, “Thật ra mọi người đều rất muốn làm quen với cậu.”
Thẩm Ngâm Hạ cảm ơn anh ta, trong lòng cô hiểu rõ, có lẽ là do khoảng cách với những người khác quá lớn, tự ti, trốn tránh đã trở thành cách giải quyết vấn đề thường dùng nhất của cô.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, bên cạnh không còn người để dựa dẫm, Thẩm Ngâm Hạ đã quen với việc tự mình giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn. Hai năm sống tự lập, nội tâm cô ở một số phương diện trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn tận hưởng việc làm bạn với sự cô đơn.
Thẩm Ngâm Hạ không rõ các bạn học sau lưng đánh giá cô như thế nào, cho đến lần này sau khi được một bạn nam tỏ tình, trên tường tỏ tình của viện xuất hiện một bài đăng ẩn danh, bài đăng này lại được tài khoản thông tin công khai của trường chia sẻ, cuối cùng xuất hiện trên trang chủ của Thẩm Ngâm Hạ.
Tường tỏ tình Đại học A: [Đăng ẩn danh #1104: Thay các cậu xung phong rồi đây, tỏ tình thì bị thờ ơ, khí chất thì đáng sợ, sắc mặt thì lạnh lùng, yêu đương thì không muốn, học tập thì không thể trì hoãn, đúng là bông hoa trên đỉnh núi cao]
Thẩm Ngâm Hạ đọc bình luận mới biết “bông hoa trên đỉnh núi cao” trong bài đăng ám chỉ mình.
[Thẩm Ngâm Hạ đứng đầu chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha à? Chủ thớt thật can đảm, nhấn thích cho cậu]
[Cậu đoán xem, học cùng lớp với cô ấy một năm, một câu cũng chưa nói chuyện được với cô ấy, hehe]
[Bỏ cuộc đi, cô ấy không coi trọng người thường đâu]
[Tôi là chủ thớt, quên nói một câu, cô ấy nói đã có người mình thích rồi]
[? ? ?]
Nhìn thấy khu bình luận đủ loại suy đoán về người cô thích là ai, bạn cùng lớp, bạn cùng viện, mấy cái tên nam sinh chẳng liên quan gì cũng bị lôi ra bàn tán. Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ số bình luận đã lên đến hàng trăm, Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy không ổn, cuối cùng chủ động nhắn tin riêng cho người quản lý tài khoản, yêu cầu xóa bài đăng này.
Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, đúng ngày lễ Thất Tịch, Thẩm Ngâm Hạ đang làm thêm ở một cửa hàng đồ chơi nổi tiếng tại trung tâm thành phố, công việc của cô là đóng giả linh vật. Trong phòng có điều hòa, mặc bộ đồ linh vật chỉ thấy hơi bí, chứ không hề nóng.
Vì là ngày lễ tình nhân nên cửa hàng toàn là các cặp đôi qua lại, không ít người muốn chụp ảnh cùng Thẩm Ngâm Hạ. May mà công việc này hoàn toàn không cần phải mở miệng nói chuyện, rất phù hợp với một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như cô.
Buổi tối lượng khách rất đông, Thẩm Ngâm Hạ vừa chụp ảnh xong với một cặp đôi, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói hơi quen tai.
“Xin chào, có thể phiền bạn chụp cho tôi và bạn trai tôi vài bức ảnh được không? Sau đó tôi có thể chụp cho bạn!”
Thẩm Ngâm Hạ nhìn qua khe hở ở mắt của bộ đồ linh vật về phía phát ra giọng nói, đúng như cô dự đoán, quả nhiên là Triệu Thái Huyên.
Trái tim cô bỗng đập rộn ràng.
Chu Thương Tự đã trở về rồi sao?!