Phía Sau Anh - Chương 16
Lúc chín giờ rưỡi tối, mấy cô gái trở về ký túc xá, hào hứng bàn tán về buổi biểu diễn vừa rồi.
“Đẹp đôi quá trời, đúng là hoàng tử công chúa bước ra từ truyện cổ tích ấy!”
“May mà mình đi xem, ai ngờ trường lại chơi lớn thế, dùng cả cần trục quay phim cho màn hình lớn!”
“Nghe nói ngoài hội trường cũng có màn hình lớn! Mấy đứa không chen vào được đều đứng ngoài xem kìa.”
“Hôm nay Chu Thương Tự ăn mặc quyến rũ chết người, cái áo hở lưng kia, trời ơi!”
“Cậu không thấy cơ bụng à? Rất tuyệt, thật sự có tám múi luôn!”
“Mấy cậu quay phim lại không? Tớ mở lên toàn tiếng hét, chả nghe thấy nhạc gì cả.”
Thẩm Ngâm Hạ như một kẻ lạc lõng giữa đám đông, nghe những lời bàn tán sôi nổi của họ, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.
Không khí náo nhiệt kéo dài đến tận lúc tắt đèn, Hà Gia Ngôn chia sẻ trong nhóm chat ký túc xá mấy video, đều là do các bạn sinh viên ngồi gần sân khấu quay lại, còn có cả một video quay từ màn hình lớn, độ nét cao.
Thẩm Ngâm Hạ đeo tai nghe, vừa mở video lên, tiếng hét gần như muốn làm thủng màng nhĩ cô.
Quả nhiên như lời họ nói, tiết mục của Chu Thương Tự được thêm vào phút chót, khi tên người biểu diễn vừa hiện lên màn hình lớn, cả hội trường như bùng nổ, tiếng hét chói tai át cả tiếng nhạc.
Người biểu diễn: Chu Thương Tự, Triệu Thái Huyên.
Thì ra cô gái kia tên là Triệu Thái Huyên, cái tên cũng thật hay.
Hai người nhảy một bài hát tiếng Hàn tiết tấu nhanh, Thẩm Ngâm Hạ chưa từng nghe qua, ánh mắt cô dán chặt vào hai người trên sân khấu. Có lẽ vì biểu diễn ở trường nên động tác vũ đạo không hề thân mật, thậm chí không có động tác nắm tay, nhưng chính sự mập mờ, xa cách ấy lại khiến người ta liên tưởng đến nhiều điều.
Chu Thương Tự mặc một bộ tây trang khoét lỗ, bên trong là áo lưới đen, vóc dáng anh quá hoàn hảo, khi hướng về phía ống kính, vẻ quyến rũ tỏa ra khiến cả hội trường phải ngẩn ngơ.
Triệu Thái Huyên so với một năm trước gặp ở tiệm bánh ngọt càng xinh đẹp hơn, chiếc váy trắng như tiên nữ giáng trần, khiêu vũ theo điệu nhạc, uyển chuyển, bay bổng, hai người chỉ cần đứng cạnh nhau đã là một cặp kim đồng ngọc nữ trời sinh.
Đoạn nhảy chỉ vỏn vẹn ba phút, vậy mà Thẩm Ngâm Hạ xem gần một tiếng đồng hồ.
Đây là một Chu Thương Tự đầy sức hút mà Thẩm Ngâm Hạ chưa từng thấy trước đây, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao dù tính tình Chu Thương Tự không tốt, thành tích học tập lại càng bê bết, nhưng vẫn có nhiều người theo đuổi anh đến vậy.
Gần sáng, mọi người trong ký túc xá vẫn còn thức. Hà Gia Ngôn bỗng kêu lên: “Trời ơi, các cậu có biết cái váy của Triệu Thái Huyên đắt cỡ nào không?”
Một người hỏi: “Đắt cỡ nào?”
“Có người tìm được đồ giống vậy rồi, tớ gửi vào nhóm chat nhé.”
Thẩm Ngâm Hạ cũng vào nhóm chat, thấy Hà Gia Ngôn gửi một tấm ảnh thông tin sản phẩm. Chiếc váy trắng lấp lánh kia là sản phẩm mới ra mắt dịp năm mới của một thương hiệu xa xỉ, giá bán lên tới gần trăm nghìn tệ.
“Giàu quá đi…” Một người che miệng cảm thán, “Thật sự không dám nghĩ tới, mẹ tớ cả năm cũng không kiếm được trăm nghìn tệ.”
“Chẳng trách có thể nhảy cùng Chu Thương Tự.” Hà Gia Ngôn thở dài, “Trước đây tớ cứ tưởng Tô Sa mời cả lớp ăn cơm đã là giàu lắm rồi, bây giờ mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, đây mới là công chúa đích thực.”
“Hèn chi Chu Thương Tự chẳng để ai vào mắt.” Một người khác nói với giọng cảm khái, “Từ hôm nay tớ chính thức thù giàu.”
Hình ảnh trên điện thoại phát sáng trong bóng tối, khiến mắt Thẩm Ngâm Hạ đau nhức. Cô dụi dụi mắt, tắt điện thoại đi, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Không biết đã mấy giờ sáng mới thiếp đi trong mơ màng, đêm đó, Thẩm Ngâm Hạ mơ một giấc mơ hoang đường.
Cô mơ thấy mình đứng trên sân khấu, mặc chiếc váy đắt tiền kia, được Chu Thương Tự nhẹ nhàng nắm tay.
Rõ ràng chưa từng học nhảy, nhưng Thẩm Ngâm Hạ lại theo điệu nhạc mà nhảy những bước uyển chuyển, tà váy bồng bềnh lay động, đến nhịp tiếp theo, Chu Thương Tự đưa tay ôm lấy eo cô.
Cô được anh ôm vào lòng, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô không còn đỏ mặt cúi đầu nữa, Thẩm Ngâm Hạ mạnh dạn nhìn lại Chu Thương Tự, trong mắt anh tràn đầy ý cười, mang theo hơi thở nóng bỏng dần dần tiến gần cô.
Tiếng tim đập dữ dội vang lên bên tai, tay cô đặt lên vai Chu Thương Tự, ngẩng đầu lên phối hợp. Ngay trước khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Ngâm Hạ đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Trong đêm đông lạnh giá, cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả trán.
Ngây người một lúc lâu, Thẩm Ngâm Hạ mò lấy điện thoại, 4 giờ sáng, đêm khuya thanh vắng. Cô nằm lại trên giường, nghĩ đến giấc mơ dang dở, cảm thấy hụt hẫng, tim như bị ai bóp nghẹt, đau âm ỉ.
*
Kỳ nghỉ đông năm nay chỉ vỏn vẹn một tuần, Thẩm Ngâm Hạ trở về quê, cùng ông ngoại đón giao thừa trong khung cảnh tiêu điều, vắng vẻ.
Ngày đầu năm mới, Thẩm Ngâm Hạ dùng tiền lì xì mà Thẩm Tuấn gửi đến để mời ông ngoại đi ăn nhà hàng.
Từ sau khi con gái qua đời, ông cụ càng thêm ngại ra ngoài, cứ ngồi lì trong căn nhà trống trải cả ngày. Mãi đến khi Thẩm Ngâm Hạ được nghỉ về, ông mới nói nhiều hơn một chút.
“Chỉ còn vài tháng nữa là Hạ Hạ của chúng ta lên đại học rồi.” Chỉ khi nhắc đến chuyện này, đôi mắt ông cụ mới sáng lên, “Cháu đã nghĩ kỹ sẽ thi vào trường nào chưa?”
Thẩm Ngâm Hạ rót trà cho ông, nghe vậy liền đáp: “Cháu thi ở địa phương thôi ạ, để tiện chăm sóc ông.”
“Đứa nhỏ ngốc này.” Ông cụ mỉm cười, nói, “Ông thấy với thành tích của cháu, thi vào trường ở thành phố lớn cũng không thành vấn đề, đừng vì ông mà bỏ lỡ tương lai của mình.”
Trong kỳ thi cuối học kỳ trước, Thẩm Ngâm Hạ cuối cùng cũng lọt vào top 3. Điểm số của những bạn đứng đầu rất sát nhau, Thẩm Ngâm Hạ biết lần này là do mình may mắn, đề thi Toán toàn trúng tủ.
Lần sau e là không được may mắn như vậy nữa.
Cô rất hiểu rõ thực lực của bản thân, qua mấy lần thi thử, cô nhiều nhất cũng chỉ đứng thứ 7, thứ 8, chỉ cần sơ suất nhỏ là sẽ bị rớt khỏi top 10.
Cô phải nỗ lực hết mình mới có thể giữ vững vị trí hiện tại.
“Để sau tính ạ.” Thẩm Ngâm Hạ thuận theo lời ông, định bụng trước mắt cứ lảng tránh.
“Cháu muốn học ngành gì?” Ông ngoại giúp cô lên kế hoạch, “Chọn ngành cũng rất quan trọng.”
Thẩm Ngâm Hạ đang gắp thức ăn thì khựng lại, cô thản nhiên nói: “Ông ngoại, cháu muốn học ngoại ngữ.”
Biết cô có hứng thú với tiếng Tây Ban Nha, ông ngoại gật đầu: “Bây giờ đất nước thiếu nhân tài phiên dịch, nếu học tốt, còn có cơ hội ra nước ngoài. Con gái cũng nên đi nhiều, biết nhiều, nếu không dễ bị đàn ông lừa.”
Thẩm Ngâm Hạ yên lặng lắng nghe, nghe ông ngoại nói đợi cô vào đại học sẽ tiễn cô một đoạn, sống mũi bắt đầu cay cay.
“Ăn nhiều vào, bình thường học hành vất vả quá, nhìn quầng thâm mắt cháu nặng thế kia.” Ông ngoại gắp cho cô mấy miếng thịt kho tàu, lại thở dài, “Không biết còn có cơ hội nhìn thấy cháu gái ngoại lấy chồng không nữa.”
Thẩm Ngâm Hạ cúi đầu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.