Phía Sau Anh - Chương 15
Gần như ngay sau khi cô đáp lại, phía sau hai người vang lên giọng nói của Diệp Dương Thư: “Anh Tự, đến đây!”
Chu Thương Tự lớn tiếng đáp lại một tiếng “Được”, cuối cùng liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người rời đi.
Khoảng cách không xa lắm, Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy tiếng các nam sinh nói chuyện phiếm.
“Cậu nói chuyện với ai vậy?” Ngụy Văn Diệu nhìn về phía Thẩm Ngâm Hạ.
“Con gái à?” Tống Dã tò mò hỏi, “Không lẽ là…”
Anh ta nói được một nửa, Chu Thương Tự đột nhiên chuyền bóng sang, sau khi bắt được bóng liền cười hì hì ra hiệu im miệng.
Xa hơn một chút thì không nghe thấy gì nữa, Thẩm Ngâm Hạ đứng tại chỗ một lúc, vô thức xoa xoa cổ tay vừa bị Chu Thương Tự chạm vào.
*
Thẩm Ngâm Hạ đã mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng dần dần thích nghi lại với việc bầu bạn cùng sự cô đơn. Có lẽ là để mẹ trên trời yên tâm, có lẽ là để thực hiện câu nói bâng quơ kia của Chu Thương Tự, cô biết mình nên bước tiếp, không nên đắm chìm trong quá khứ nữa.
Ngày Quốc khánh của học sinh lớp 12 chỉ có vỏn vẹn ba ngày nghỉ, trước khi nghỉ lễ, Đồng Tử Nghênh rủ Thẩm Ngâm Hạ ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ, nhưng khi nghe nói những người đi cùng là các bạn khác trong ký túc xá năm lớp 11, cuối cùng Thẩm Ngâm Hạ vẫn từ chối.
Thẩm Ngâm Hạ rất vui vì quen biết người bạn Đồng Tử Nghênh này, tuy là bạn cùng bàn một năm nhưng quan hệ không quá thân thiết, nhưng cô ấy là người duy nhất vẫn nhớ đến cô trong thời khắc khó khăn, cho cô sự khích lệ và an ủi.
Sau khi khai giảng, Thẩm Ngâm Hạ đã chủ động liên lạc với cô ấy vài lần, nhưng sau khi bước vào lớp 12, việc học hành bận rộn, cộng thêm việc Đồng Tử Nghênh quen biết thêm những người bạn mới, mối quan hệ giữa hai người cũng dần phai nhạt.
Trong kỳ nghỉ mà các bạn học đều về nhà, một mình Thẩm Ngâm Hạ ngồi trong lớp học vắng tanh, không còn bất kỳ yếu tố bên ngoài nào quấy rầy, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm ôn tập.
Mấy ngày nay, cô gần như đều đợi đến khi tòa nhà dạy học tắt đèn mới thu dọn đồ đạc về ký túc xá, không có đủ thiên phú, điều duy nhất có thể cạnh tranh chính là sự chăm chỉ.
Ngày mùng 9 này, Thẩm Ngâm Hạ như thường lệ là người cuối cùng rời khỏi lớp học, khóa cửa sau, cô nhìn hành lang tối om, không khỏi nhớ đến ngày này năm ngoái, mình đã vô tình xông vào bữa tiệc sinh nhật bất ngờ mà bạn bè chuẩn bị cho Chu Thương Tự, cuối cùng phải vội vàng bỏ chạy.
Lúc đi xuống cầu thang, cô thử đoán xem năm nay anh sẽ tổ chức sinh nhật ở đâu.
Trở về ký túc xá, bảy người còn lại khó có khi không ôn tập, ai nấy đều cầm điện thoại.
Thấy Thẩm Ngâm Hạ về, Hà Gia Ngôn, người ngủ giường dưới của cô, vội vàng gọi: “Thẩm Ngâm Hạ, năm lớp 10 cậu học cùng lớp với Chu Thương Tự đúng không?”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Ngâm Hạ sững người, gật đầu: “Ừ.”
Cô không thân thiết lắm với những người khác trong ký túc xá, ngoài việc tối về ngủ thì cơ bản không có thời gian chung đụng. Ngay cả trong lớp học, nếu không cần thiết, cô cũng rất ít khi tán gẫu với người khác.
Trong lớp nữ sinh chiếm đa số, bình thường nói chuyện cũng chỉ xoay quanh việc học, đây là lần đầu tiên họ nhắc đến con trai.
“Tối nay cậu ấy tổ chức sinh nhật, có người đăng video cậu ấy hát lên vòng bạn bè.” Một người tò mò hỏi, “Chu Thương Tự có bạn gái chưa?”
“Đêm hội chào năm mới năm ngoái không phải cậu ấy làm MC với Tô Sa sao? Tô Sa không phải bạn gái cậu ấy à?”
Tô Sa là học sinh ngoại trú của lớp Lý 0 bên cạnh, không ở ký túc xá, gần như không qua lại với bọn họ. Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy cái tên quen thuộc, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì họ đã thảo luận sôi nổi.
“Không giống lắm, trước đây Tô Sa không phải đã tỏ tình với cậu ấy rồi sao, đều nói là hai người không hề yêu nhau, Chu Thương Tự không thích kiểu con gái giao thiệp rộng như cô ấy.”
“Nhưng mà thành tích của Chu Thương Tự không phải luôn đội sổ sao? Cậu ấy có học hành gì đâu.”
“Học hay không học thì có sao, nhà cậu ấy giàu, nếu ra nước ngoài thì ngay cả kỳ thi đại học cũng không cần tham gia.”
“Cũng đúng ha, thật ngưỡng mộ, có tiền thật là tốt.”
Mấy người nói xong, mới lại nhìn về phía Thẩm Ngâm Hạ, dò hỏi cô. Thẩm Ngâm Hạ lắc đầu: “Tớ không rõ lắm.”
Cô nói xong, do dự một chút, rồi chủ động lên tiếng: “Các cậu có video đó không?”
“Có chứ, nhưng mà là do người khác quay màn hình lại, truyền qua truyền lại nên rất mờ.” Hà Gia Ngôn nói, “Tớ gửi cho cậu.”
Sau khi ký túc xá tắt đèn, Thẩm Ngâm Hạ trèo lên giường của mình, chui vào trong màn mới dám mở video đó ra.
Cô đeo tai nghe, vừa mở video đã nghe thấy giọng nói của Chu Thương Tự.
Trong phòng karaoke tối mờ, Chu Thương Tự ngồi trên ghế cao, vẻ mặt khó nắm bắt. Giọng nói trầm thấp từ tính được khuếch đại qua micro, từng chữ từng chữ gõ vào trái tim Thẩm Ngâm Hạ.
Bài hát anh hát là một bài hát tiếng nước ngoài mà Thẩm Ngâm Hạ chưa từng nghe thấy, nửa đoạn đầu vẫn có thể nghe ra là tiếng Anh, nhưng sau đó thì cô không hiểu gì cả.
Đoạn video ngắn ngủi chỉ một phút rưỡi, Thẩm Ngâm Hạ xem đi xem lại rất nhiều lần. Người quay phim không hề xuất hiện trong khung hình, toàn bộ đều là quay trực diện Chu Thương Tự, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy anh hát, không ngờ lại hay đến vậy.
Cô lén lưu video lại, vào phần mềm nghe nhạc tìm kiếm bài hát này, mới biết nửa đoạn sau là tiếng Tây Ban Nha.
Lời bài hát Despacito rất táo bạo, nhưng khi được hát bằng giọng của Chu Thương Tự, lại hoàn toàn không cảm thấy chút gì là lỗ mãng phóng túng, mà chỉ thấy sự ngông cuồng của tuổi trẻ. Thẩm Ngâm Hạ không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại yêu ai yêu luôn cả đường đi, yêu thích ngôn ngữ xa lạ này.
*
Một tháng học bù bị lãng phí trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Ngâm Hạ đã mất gần ba tháng mới có thể trở lại phong độ đỉnh cao.
Sau kỳ thi tháng cuối tháng 12, cô nhận được tin nhắn đã lâu không thấy của Đồng Tử Nghênh: [Oa! Thấy cậu trên bảng vinh danh rồi! Nữ thần đấu tranh đã trở lại!!]
Bản thân Thẩm Ngâm Hạ lại không vui mừng cho lắm, cô biết rõ những người bình thường như cô, một khi đã bị loại khỏi vòng chung kết, muốn quay lại sẽ phải tốn rất nhiều tâm huyết và sức lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Cô không dám lơ là nữa, đã không còn nhiều thời gian để cô lãng phí.
Đối với câu nói của Chu Thương Tự, Thẩm Ngâm Hạ tự thấy xấu hổ, “Lần sau” trong miệng anh, đã trở thành “Lần sau nữa” của Thẩm Ngâm Hạ, cô nghĩ, may mà trong khoảng thời gian dài như vậy không gặp lại Chu Thương Tự, nếu không trước mặt anh cô nhất định sẽ không ngẩng đầu lên được.
Một ngày trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, giờ giải lao tiết hai buổi chiều, một nữ sinh trong lớp mang đến một tin tức gây chấn động.
“Trời ơi! Mọi người đều đang đồn tối nay Chu Thương Tự sẽ lên sân khấu biểu diễn!”
Thẩm Ngâm Hạ như bị từ khóa kích hoạt, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh mang đến tin tức, nhất thời có chút sững sờ.
Có người cũng thắc mắc giống cô: “Hả? Lớp 12 không được tham gia tiệc tối Tết Dương lịch mà?”
“Không biết tin tức có chính xác không.” Nữ sinh đứng trên bục giảng kích động không nói nên lời, “Nghe nói là trường mời được bố của Chu Thương Tự đến, bố cậu ấy là nhân vật lớn trên bảng xếp hạng người giàu của tỉnh đấy, tối nay lãnh đạo nhà trường sẽ đến xem tiệc tối!”
Nữ sinh bên cạnh Thẩm Ngâm Hạ có góc nhìn độc đáo: “Vậy tối nay không phải học buổi tối nữa à?”
“Có thể lớp 12 sẽ được nghỉ, đợi tiết sau giáo viên chủ nhiệm thông báo.”
Đúng như cô ấy nói, tiết thứ ba là tiết tự học do giáo viên chủ nhiệm trông coi, thầy vừa vào lớp đã thông báo tối nay học sinh ngoại trú lớp 12 có thể về nhà sớm, học sinh nội trú được nghỉ một tối, không phải học buổi tối.
Lời vừa nói ra, cơ bản đã chứng thực tính xác thực của tin tức của nữ sinh kia, mọi người bàn tán xôn xao.
“Cậu ấy biểu diễn gì vậy?”
“Hình như là nhảy, còn là nhảy đôi nữa chứ, bây giờ danh sách tiết mục vẫn đang được giữ bí mật.”
“Nhảy đôi? Với nam hay nữ?”
“Nhảy đôi chắc chắn là nhảy với nữ rồi! Chỉ là không biết ai may mắn như vậy, không phải là Tô Sa đấy chứ?”
“Không thể nào, mấy ngày nay lớp bên cạnh đang thi giữa kỳ, lấy đâu ra thời gian luyện tập.”
“Tối nay không phải hội trường sẽ chật kín người sao? Các cậu có đi xem không?”
“Chắc chắn là đi rồi! Chỉ là không biết có vào được không.”
Các bạn nữ xung quanh đã bàn tán về việc mượn đồng phục học sinh từ những người quen biết khối 10 và 11, đồng phục của ba khối có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt được.
Thẩm Ngâm Hạ nhìn chằm chằm vào bài toán hình học này rất lâu, mãi vẫn chưa đặt bút, sự ồn ào xung quanh dường như cách ly cô với thế giới bên ngoài.
Sau bữa tối, Thẩm Ngâm Hạ trở về ký túc xá, nghe thấy các bạn nữ trong phòng đang bàn bạc về vấn đề làm sao để vào xem.
“Nghe nói không cần biết là ai, đều cho vào hết.” Hà Gia Ngôn nói, “Chắc là sợ quá đông người nên trong thông báo chẳng hề có tiết mục nào của Chu Thương Tự, chắc là đến lúc đó sẽ xem xét số lượng người trong hội trường rồi cho cậu ấy lên sân khấu.”
“Buổi biểu diễn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.” Một người nói, “Thôi bỏ đi, đứng đằng sau có thấy gì đâu, chi bằng đợi video đăng lên rồi xem.”
Để ý đến Thẩm Ngâm Hạ, Hà Gia Ngôn hỏi cô: “Cậu đi không?”
Thẩm Ngâm Hạ lắc đầu: “Không đi đâu.”
Cô không thích đến những nơi đông người, hơn nữa nhìn thấy Chu Thương Tự khiêu vũ trên sân khấu với những cô gái khác, đối với cô mà nói chính là một kiểu tra tấn.
Tối hôm đó, một mình Thẩm Ngâm Hạ ở trong ký túc xá làm bài tập.
Mặc dù có mấy cô bạn cùng phòng nói là không đi, nhưng khi buổi biểu diễn bắt đầu, họ vẫn không nhịn được mà cùng nhau đi góp vui.
Tòa nhà ký túc xá cách hội trường rất xa, mở cửa ban công nhìn xuống, cả tòa nhà vắng lặng không một bóng người, phía hội trường xa xa đèn đuốc sáng trưng.
Thẩm Ngâm Hạ không thể tập trung, bộ đề ôn tập rõ ràng không khó, nhưng làm mãi vẫn thấy sốt ruột. Cô ra ban công hóng gió, nhìn ra xa một lát, bỗng nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn đường trước tòa nhà ký túc xá có một bóng người cao ráo đang đứng.
Tim Thẩm Ngâm Hạ như ngừng đập, tay vịn trên lan can bất giác nắm chặt. Phòng cô ở tầng 2, nhờ thị lực tốt, cô vừa nhìn đã nhận ra đó là Chu Thương Tự.
Tuy rằng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng kỹ năng đặc biệt mà cô rèn luyện trong thời gian dài đã khiến đôi mắt nhận ra anh nhanh hơn cả não bộ.
Chu Thương Tự mặc một chiếc áo khoác phao màu đen, đối diện với hướng cổng ký túc xá. Thời điểm này, xuất hiện ở nơi này, Thẩm Ngâm Hạ chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Anh đang đợi bạn nhảy của mình.
Nhiệt độ ban đêm cực kỳ thấp, lan can sắt lạnh đến cóng tay, nhưng Thẩm Ngâm Hạ gần như không cảm nhận được. Cô cùng anh đứng dưới ánh đèn đường đợi một lát, rất nhanh từ dưới lầu truyền đến một giọng nói khá quen thuộc: “Anh! Em xong rồi!”
Thẩm Ngâm Hạ cúi đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy về phía Chu Thương Tự.
Cô gái có mái tóc xoăn sóng bồng bềnh, duyên dáng, trên người mặc một chiếc váy liền thân màu trắng lộng lẫy, cầu kỳ, trên tà váy đính đầy ngọc trai và kim cương giả, lấp lánh theo từng bước chạy, tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối.
Tiếng giày cao gót vang lên trong đêm yên tĩnh, cô ấy giống như một nàng tiên giáng trần, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Chu Thương Tự.
Hốc mắt Thẩm Ngâm Hạ nhìn đến mức đau nhức, nhận ra đó là cô gái ở tiệm bánh ngọt cùng với Chu Thương Tự, chắc hẳn là học sinh lớp 10 năm nay.
Cô rụt bàn tay tê cóng của mình lại, nhét vào trong túi áo, nhưng không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
“Mặc áo khoác vào.” Giọng nói của Chu Thương Tự truyền đến, “Bị ốm thì không có ai chăm sóc em đâu.”
“Em chỉ cho anh xem một chút thôi mà.” Cô gái nhấc tà váy xoay một vòng, “Đẹp không?”
“Đẹp.” Chu Thương Tự thuận miệng đáp lại một tiếng, rồi lấy chiếc áo khoác phao trên tay cô ấy, mặc vào cho cô ấy.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Thẩm Ngâm Hạ ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén nước mắt.
Điều khó chấp nhận hơn việc nhận ra bản thân và anh không có kết quả, chính là tận mắt chứng kiến tình cảm chân thành của anh với người khác.