Phía Sau Anh - Chương 14
Vật lộn với căn bệnh ung thư hơn nửa năm, cuối cùng cơ thể Mạnh Bạch Châu vẫn không thể chống đỡ được nữa.
Tế bào ung thư di căn, những đợt hóa trị cuối khiến Mạnh Bạch Châu vô cùng đau đớn, ăn không ngon ngủ không yên, cơ thể gần như chỉ còn da bọc xương.
Tất cả những điều này đều được giấu kín với Thẩm Ngâm Hạ.
Kỳ nghỉ học kỳ hai lớp 11 rất ít, ba ngày nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Thẩm Ngâm Hạ về quê một chuyến, lúc đó tuy cơ thể mẹ đã yếu đi nhiều nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn.
Nghe thầy Kim báo tin mẹ nguy kịch ở ngoài cổng trường thi, Thẩm Ngâm Hạ hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
Thầy Kim đưa cô đến bệnh viện, trên đường đi nhận được điện thoại của ông ngoại, lúc này cô mới biết, mẹ và ông ngoại đã giấu cô rất lâu rồi, từ dịp Tết Thanh minh trước đó, sức khỏe của Mạnh Bạch Châu đã ngày càng chuyển biến xấu, cho đến tối qua thì được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên đường đi, thầy Kim dường như đang an ủi cô, nhưng Thẩm Ngâm Hạ không nghe thấy một chữ nào, cô nắm chặt dây an toàn, cả người gần như rơi vào hầm băng, trong thời tiết hơn ba mươi độ mà hai tay vẫn không ngừng run rẩy.
Cuối cùng Mạnh Bạch Châu vẫn không đợi được gặp mặt Thẩm Ngâm Hạ lần cuối.
Khi Thẩm Ngâm Hạ đến nơi, Mạnh Bạch Châu vừa mới trút hơi thở cuối cùng không lâu. Cô khóc không thành tiếng.
Ở bệnh viện, Thẩm Ngâm Hạ gặp lại Thẩm Tuấn, người đã biến mất một năm, trong nhà chỉ còn lại một già một trẻ, không ai lo liệu hậu sự, ông ta coi như còn chút tình nghĩa, chủ động xuất hiện đến giúp đỡ.
Tận mắt nhìn thấy thi thể mẹ được đưa từ bệnh viện về quê, đặt vào quan tài lạnh, cuối cùng đưa vào nhà hỏa táng, nước mắt Thẩm Ngâm Hạ gần như đã cạn khô.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ngoại già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, sau khi tang lễ kết thúc liền lâm bệnh nằm liệt giường.
Bận rộn trước sau, Thẩm Tuấn gần như không có thời gian nghỉ ngơi, đêm canh linh cữu cho Mạnh Bạch Châu, Thẩm Tuấn nhìn con gái, lần đầu tiên lộ ra vẻ ăn năn hối lỗi: “Là bố đã hại hai mẹ con.”
Thẩm Ngâm Hạ nhìn di ảnh của mẹ, cô quỳ rất lâu, đầu gối gần như mất hết cảm giác, nghe thấy câu nói đó cũng không có phản ứng gì.
“Bây giờ điện thoại, thẻ ngân hàng của bố đều không dùng được, đang mở một quán thịt nướng ở huyện bên cạnh.” Thẩm Tuấn nói với cô, “Sau này bố sẽ lo tiền nuôi dưỡng cho con.”
Trong lòng Thẩm Ngâm Hạ đối với người bố vô trách nhiệm này đã sớm không còn tình cảm, giờ đây rơi vào tình cảnh này, nói ông ta là đầu sỏ gây ra chuyện cũng không quá đáng. Nhưng cô biết, năm cuối cấp ba vô cùng quan trọng, ông ngoại vì gánh vác chi phí hóa trị của Mạnh Bạch Châu mà đã nợ nần chồng chất, cô không thể trở thành gánh nặng nữa.
Mấy ngày nay cứ như đang nằm mơ, không chân thật chút nào, khách khứa đều đã ra về, trong nhà trở lại yên tĩnh, Thẩm Ngâm Hạ vẫn không thể chấp nhận sự thật mẹ đã rời xa mình.
Cuối tháng 6 vốn là sinh nhật của Thẩm Ngâm Hạ, mỗi lần sinh nhật sau này, sẽ không còn mẹ cùng cô đón mừng nữa.
Hai tháng trước khi lên lớp 12, gần như ngày nào cô cũng khóc.
Nước mắt đã cạn, không thể khóc thêm được nữa, ngẩng đầu nhìn lịch, cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng.
Cô đã bỏ lỡ một tháng lớp học hè của học sinh sắp lên lớp 12, thông báo của trường cũng không nhận được. Mãi đến khi Thẩm Tuấn nhắc nhở cô mở điện thoại để nhận tiền, Thẩm Ngâm Hạ mới tìm trong phòng rất lâu, tìm thấy chiếc điện thoại đã hai tháng không bật nguồn, thấy WeChat hiện lên vô số tin nhắn chưa đọc.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của Thẩm Tuấn, cô chú ý đến Đồng Tử Nghênh đã gửi cho cô không ít tin nhắn, tin nhắn gần đây nhất là ba ngày trước.
[Thẩm Ngâm Hạ, cậu được xếp vào lớp Văn 0 rồi, lớp giỏi nhất đấy, cố lên!]
Lướt lên trên, Đồng Tử Nghênh đã biết chuyện của gia đình cô, an ủi cô hãy nén bi thương mà sống tiếp.
Một tháng trước, Đồng Tử Nghênh đã gửi một đoạn văn bản khá dài: [Hôm nay lớp chúng ta đi ăn liên hoan, Chu Thương Tự đột nhiên bảo tớ gửi WeChat của cậu cho cậu ấy, nhưng hình như WeChat của cậu cài đặt chỉ có thể thêm bạn bằng cách quét mã, cậu ấy không thêm được cậu. Tớ đã gửi danh thiếp của cậu ấy cho cậu rồi, cậu thấy tin nhắn thì nhớ thêm cậu ấy nhé!]
Bên dưới chính là danh thiếp WeChat của Chu Thương Tự, biệt danh của anh rất đơn giản, là chữ viết tắt của tên.
Trái tim Thẩm Ngâm Hạ đã im lìm bấy lâu như đang dần hồi sinh, cô nhấn vào danh thiếp của đối phương, nhưng lại hiện lên thông báo danh thiếp đã hết hạn, không thể thêm đối phương làm bạn bè.
Cô nhìn thấy nhóm ăn uống của lớp 13, nhấn vào mới phát hiện nhóm chat đã giải tán từ lâu, càng không thể xem thông tin thành viên.
Cơn sốt trong lồng ngực dần nguội lạnh, Thẩm Ngâm Hạ đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Khoảng thời gian này, một mình cô đã suy nghĩ rất nhiều, có những chuyện không thể kiểm soát được, càng theo đuổi càng dễ dàng thất bại.
Có duyên sẽ gặp, vô duyên đừng cưỡng cầu. Cô và Chu Thương Tự vốn dĩ không thể có kết quả, cho dù có thêm WeChat của anh cũng không thay đổi được gì, dù sao bọn họ cũng không phải người cùng một thế giới.
*
Thẩm Ngâm Hạ đến trường làm thủ tục nhập học vào đầu tháng 9, đúng như Đồng Tử Nghênh đã nói, sau khi nhà trường tìm hiểu tình hình của cô, dựa vào kết quả các bài kiểm tra tháng trước đó của cô, đã xếp cô vào lớp Văn tốt nhất khối 12.
Lớp này là lớp ôn thi đại học, chỉ có chưa đến ba mươi học sinh. Thẩm Ngâm Hạ đã bỏ lỡ lớp học hè, đến đây lại trở thành học sinh mới, nhìn những gương mặt xa lạ trong lớp, Thẩm Ngâm Hạ cảm thấy cô đơn từ tận đáy lòng.
Hai tháng hè gần như không động đến sách vở, cộng thêm việc bỏ lỡ nhiều bài giảng của lớp học thêm, Thẩm Ngâm Hạ vừa mới khai giảng đã rất khó thích nghi. Cô được giáo viên chủ nhiệm xếp ngồi ở vị trí vàng hàng thứ hai ở giữa, nhưng mới học được mấy ngày đã bị giáo viên bộ môn nhắc nhở về vấn đề mất tập trung.
Sự chú ý của cô rất dễ bị phân tán, rõ ràng lớp học này yên tĩnh hơn lớp 13 trước kia rất nhiều, không ồn ào, không khí học tập giữa các bạn học cũng rất sôi nổi, nhưng Thẩm Ngâm Hạ lại không thể tránh khỏi việc nhớ về những ngày tháng ở lớp 13.
Cô đã quen với tiếng cười đùa của các bạn nam ở cuối lớp, mỗi lần nghe thấy có người gọi tên Chu Thương Tự, luôn vểnh tai lên nhanh hơn cả Chu Thương Tự.
Cô đã quen với việc mỗi lần vào lớp, ánh mắt đều hướng về phía góc cuối lớp, sau khi nhìn thấy bóng dáng đó, mới yên tâm trở về chỗ ngồi của mình.
Đã quen với việc Đồng Tử Nghênh luôn là người đầu tiên chia sẻ với cô những tin đồn về Chu Thương Tự, bình phẩm về ngoại hình, thành tích của những người thầm mến anh.
Tất cả những điều này, là hành vi theo bản năng mà Thẩm Ngâm Hạ không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Bài kiểm tra tháng đầu tiên sau khai giảng, thành tích của Thẩm Ngâm Hạ thậm chí còn kém hơn cả bài thi cuối kỳ, trở thành người đứng cuối lớp.
Những người có thể vào lớp Văn 0 đều là những mầm non có mục tiêu thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, những học sinh này không thiếu nhất chính là thiên phú và sự nỗ lực.
Có lẽ là vì để ý đến chuyện gia đình của cô, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều đối xử với cô rất ôn hòa, sợ rằng một câu nói nào đó sẽ kích động đến cô.
Tối hôm công bố thành tích, sau khi tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, Thẩm Ngâm Hạ không trực tiếp về ký túc xá, mà đi lang thang vô định trên sân vận động tối om.
Nhà thi đấu thể thao ở xa xa sáng đèn, Thẩm Ngâm Hạ nhìn chằm chằm hai giây, nghĩ thầm sắp đến đại hội thể thao trường rồi, Chu Thương Tự có giống như năm ngoái, ở trong đó chơi bóng rổ không?
Cảm giác cô đơn và thất bại đồng thời ùa đến, Thẩm Ngâm Hạ nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, nghĩ đến mẹ, hốc mắt cay cay.
Thẩm Ngâm Hạ đang định quay người rời đi, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gió, quả bóng rổ nhanh chóng bay qua người cô, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc không khác gì trong ký ức: “Thẩm Ngâm Hạ.”
Cô ngẩng phắt đầu lên, ở nơi ngược sáng đèn đường, cách chưa đến năm mét, nhìn thấy Chu Thương Tự đang đút tay vào túi quần, nói chuyện với cô: “Giúp tôi nhặt quả bóng.”
Thẩm Ngâm Hạ nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất phía sau, cô ngoan ngoãn quay người lại, cúi xuống nhặt quả bóng lên.
Chỉ trong vài giây, Chu Thương Tự đột nhiên tiến sát lại gần cô, Thẩm Ngâm Hạ vừa quay người lại suýt chút nữa thì đụng vào ngực anh, bị Chu Thương Tự kéo cổ tay mới đứng vững được.
Chắc là vừa mới đánh bóng xong, lòng bàn tay Chu Thương Tự nóng rực, nắm lấy cổ tay cô, gần như muốn in dấu lên đó.
Nhận lấy quả bóng trong tay cô, ngón tay chạm vào mu bàn tay đối phương, Thẩm Ngâm Hạ vội rụt tay về, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
May mà dưới màn đêm che phủ, đối phương không nhìn thấy sắc mặt của cô.
Chu Thương Tự hạ giọng nói chuyện với cô, như đang cào nhẹ vào đầu quả tim cô: “Bên cạnh sao không có ảnh của cậu?”
Thẩm Ngâm Hạ biết anh đang nói đến bảng tuyên dương bên đường, trước khi phát điểm thi tháng cho học sinh, ảnh của 10 người đứng đầu đã được công bố trước trên bảng. Lần này, trong top 50 thậm chí còn không có tên Thẩm Ngâm Hạ.
Thẩm Ngâm Hạ xấu hổ cúi đầu, trong giọng nói vẫn còn vương chút nghẹn ngào: “Tôi… tôi thi không tốt.”
Cô không muốn mất mặt trước Chu Thương Tự, nhận ra giọng mình run rẩy, cô theo bản năng muốn trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhưng Chu Thương Tự đã lên tiếng trước cô một bước: “Lần sau còn cơ hội không?”
Thẩm Ngâm Hạ ngẩn người, ngây ngốc nhìn anh, thấy Chu Thương Tự đang cong môi cười với cô, nhất thời ngây ngẩn, tim đập loạn nhịp.
Cô máy móc gật đầu, đáp: “Còn.”