Không Thể Ly Hôn - Ngoại truyện 5
Căn nhà cũ đã được sửa sang xong, nhưng Ứng Nghê lại lục tục chuyển những món đồ cũ vào trang viên Nhã Đốn. Vì đã nhiều năm trôi qua, hầu như tất cả mọi thứ đều đã cũ kỹ mục nát, đặc biệt là cây đàn piano bằng gỗ, bàn trang điểm, đồ trang trí… chất đống khắp phòng khách tầng hai, thỉnh thoảng Trần An lên đó, cảm giác như bước vào một nhà kho đồ cũ khổng lồ.
Trần An hơi hơi bày tỏ sự không hài lòng, tầng hai ánh nắng gay gắt, đồ vật ẩm ướt một khi phơi nắng chỉ càng giòn nhanh hơn, hơn nữa, tầng một và tầng hai thông nhau, mùi của cả không gian quá khó chịu.
Hơn nữa nhà mới có cả kho dưới lòng đất.
Ứng Nghê không đồng ý: “Đó là nhà mới, sao có thể chuyển đồ cũ vào đó được, hơn nữa, phong cách cũng không hợp với nhà mới chút nào, anh nhịn thêm chút nữa đi.”
Trần An khó hiểu: “Vậy tại sao không để nguyên vị trí cũ?”
“Em cũng không biết.” Ứng Nghê thành thật nói.
Có lẽ là muốn dùng, nhưng lại không dùng đến, vất vả lắm mới chuyển đến đây, cũng không thể lại chuyển về chứ, thế là những món đồ cũ cứ thế nằm im trên tầng hai, mãi mãi nằm ở một nơi lưng chừng.
Tiết Tiểu Thử vừa qua, đón chào mùa hè nóng bức.
Do ngửi thấy mùi kinh tế đi xuống, người tiêu dùng thắt chặt chi tiêu, Ứng Nghê cuối cùng đã không chọn vào trung tâm thương mại, mà mở rộng bản đồ dòng sản phẩm bình dân, lần lượt mở hơn chục cửa hàng quần áo nữ thương hiệu con “Mang Hạ” ở các huyện thị trấn lân cận.
Giá bán lẻ hầu hết đều dưới hai trăm tệ, phong cách giản dị thường ngày hơn, không có thiết kế cầu kỳ như “Ánh Sáng Lúc Năm Giờ”, nhưng kiểm soát chất lượng đạt yêu cầu của dòng quần áo nữ trung và cao cấp, doanh số bán hàng hoàn toàn vượt ngoài mong đợi.
Ứng Nghê thừa thế thành lập công ty, tối hôm đó sau khi cắt băng khánh thành, cô cứ tưởng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Kết quả là về đến nhà tắm rửa xong cũng không được rảnh rang, đến phòng sách sắp xếp lại những thùng giấy đã mang về trước đó.
Ba bốn thùng giấy da bò chất đống bên cạnh cây xanh đã lâu, cô lấy một cái đệm từ trên ghế sofa, ngồi xếp bằng dưới đất mở từng thùng ra.
Đồ đạc bên trong đủ loại, đều là những thứ con gái nhỏ thích. Vài cây bút tinh xảo, sổ, tập vẽ, bưu thiếp… cùng rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết và tạp chí.
Một số món đồ chơi chưa bóc lớp nhựa trong suốt, vỏ ngoài vẫn sáng bóng như mới, trong khi một số khác đã bị côn trùng gặm nhấm đầy những lỗ nhỏ li ti. Dù luyến tiếc đến mấy, Ứng Nghê cũng chỉ đành vứt bỏ.
Mất gần hai tiếng đồng hồ, sau khi lau chùi xong món đồ cuối cùng, cô đứng dậy, cẩn thận cắm từng cuốn sách vào giá sách.
Sách của cô còn nhiều hơn cả Trần An, chiếm trọn cả một kệ sách bên trái. Bìa sách đủ màu sắc lẫn lộn với những cuốn sách chuyên ngành đơn sắc, nhìn thế nào cũng thấy lạc lõng.
Nhưng chúng đều là sách, tuy không giúp Ứng Nghê học được kiến thức hữu ích gì, nhưng quả thật đã khiến cô cười khóc, nên cũng quý giá như nhau.
Dưới ánh sáng rực rỡ, Ứng Nghê vỗ vỗ tay, nhìn kệ sách mình vừa sắp xếp gọn gàng với vẻ đầy tự hào. Nhìn một lúc, đầu ngón tay cô lướt qua từng cuốn sách như đang lướt trên phím đàn piano, động tác chậm rãi, kéo dài, cho đến khi chạm vào cuốn sách màu vàng đậm cuối cùng, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại.
—— “Science Research Writing” (Viết báo cáo khoa học)
Một cuốn sách hướng dẫn viết luận văn.
Ứng Nghê bất ngờ hỏi: “Nếu bây giờ em đi học lại, anh thấy thế nào?”
Rõ ràng Trần An không kịp phản ứng, ngẩn người ra nửa giây, nhưng khi ánh mắt nhìn sang, thấy cuốn sách dưới đầu ngón tay cô, anh liền hiểu ra tất cả.
“Tùy em.” Anh trả lời.
Ứng Nghê bước tới, “Em đang hỏi ý kiến anh.”
Trần An nói: “Anh không thể quyết định thay người khác.”
Câu trả lời “Kiểu Trần An” như mọi khi. Vừa khách quan vừa lý trí, không thể bắt bẻ, nhưng với tư cách là người yêu, luôn cảm thấy anh thiếu quan điểm, có chút thờ ơ đến mức đáng ghét.
Ứng Nghê bưng đĩa dưa hấu kem mà trước đó cô đã tự tay cắt sẵn để trên bàn làm việc đi, không cho anh ăn —— dù Trần An bận rộn đến mức chưa thử một miếng nào.
Cô chọn miếng dưa lớn nhất, đỏ nhất, chắc hẳn là phần ruột, cắn một miếng, vị ngọt mát lạnh lan tỏa từ cổ họng đến tận dạ dày.
Nhai được vài cái, vừa nuốt xuống vừa lúng búng nói: “Mọi người đều là sinh viên đại học.”
Dù giọng nói cố tình không rõ ràng, nhưng ý của Ứng Nghê rất minh bạch, ánh mắt Trần An nhìn thẳng qua cũng cho thấy anh nhận ra cô đang bận tâm điều gì.
Không khí bỗng yên lặng trong giây lát.
Ứng Nghê đặt dĩa xuống, quay đầu đi dời đĩa dưa, hỏi lại lần nữa: “Anh thấy sao?”
Như thể sợ khuỷu tay vô tình đụng đổ, cô cúi đầu dời đĩa từng chút một vào trong, sau đó lại nhìn quanh tìm khăn giấy, lau những vệt nước màu hồng không biết từ bao giờ đã dính lên mặt bàn.
Chỉ là hai động tác đơn giản, nhưng giống như bị giật hình, cô chia nhỏ thành vô số khung hình tua chậm.
Ứng Nghê chính là như vậy, cứ sốt ruột bối rối là sẽ vô thức làm đủ loại động tác nhỏ để che giấu nội tâm, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc khiến bản thân trông có vẻ bận rộn, và không dám nhìn thẳng vào người có thể nhìn thấu cô.
Trần An lấy cái đĩa đi, đặt sang phía bên kia bàn mà cô với không tới, “Anh đã nói rồi, anh không thể giúp em quyết định.”
Cùng với sự tăng dần của tuổi tác, hoặc cũng có thể là dần dần bị Trần An mài mòn mất đi nhiều góc cạnh, Ứng Nghê không tức giận, chỉ thở dài chán nản nói “Được rồi”, sau đó vịn tay ghế đẩy ra sau, chừa chỗ để ngồi ngang lên đùi anh.
Cô ôm cổ anh, lắc lư làm nũng: “Góp ý thì được chứ?”
Người đẹp trong vòng tay, yết hầu Trần An không kìm được mà chuyển động. Anh kéo tay Ứng Nghê đang sờ soạng lung tung xuống, nắm chặt lại, giọng nói không nghiêm túc như khi đưa ra quyết định trong cuộc họp, nhưng lại chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Em muốn học hỏi kiến thức hay là muốn bằng cấp?”
Ứng Nghê không chút do dự: “Bằng cấp.”
Cô nhớ lại một ngày tháng sáu nhiều năm trước, Dư Giảo Giảo gửi tin nhắn mời cô tham dự lễ tốt nghiệp của mình, không chỉ là tin nhắn văn bản, mà còn có một đoạn ghi âm dài, tuy nội dung là than phiền giáo sư hướng dẫn của cô ấy biến thái thế nào, tốt nghiệp thuận lợi khó khăn ra sao, nhưng giọng điệu lại vô cùng phấn khích vui vẻ.
Ứng Nghê bị niềm vui của cô ấy lây nhiễm, đang định trả lời thì quản lý đột nhiên gọi cô vào phòng bao dọn món —— Thật ra trước khi vào Hoa Hưng Mậu Dịch, cô đã từng làm phục vụ bưng bê ở một nhà hàng chuỗi cũng coi như cao cấp ở trung tâm thành phố, coi như công việc tạm thời khi chưa tìm được việc làm chính thức. Nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng nói với ai về kinh nghiệm này, cũng đang cố gắng xóa đi ký ức, bởi vì công việc này kết thúc còn nhục nhã hơn mấy công việc sau đó.
Khi đó cô thường suy nghĩ, khuôn mặt rốt cuộc đã mang lại cho cô những gì, nếu như có ngoại hình bình thường, có phải sẽ không phải chịu nhiều ác ý như vậy, hoặc là, sẽ không vì từ nhỏ được mọi người vây quanh mà trở nên có tính cách kiêu ngạo như vậy.
Nhưng cô chính là xinh đẹp, do bố mẹ ban tặng. Cũng giống như Trần An đã nói, đối với chuyện này cô không có bất kỳ quyền quyết định nào.
Đây cũng là lý do sau này cô không thích trang điểm, cho dù dùng mỹ phẩm rẻ tiền cũng có thể đạt được hiệu quả kinh diễm, nhưng cô lại theo bản năng muốn từ bỏ ưu điểm nhan sắc này, thứ mà trong mắt đại đa số mọi người là một lợi thế cực lớn.
Khi đó Hoa Hưng giống như một cọng rơm cứu mạng, bị áp bức bóc lột nơi công sở còn hơn là bị những người đàn ông háo sắc dùng ánh mắt sỉ nhục, bị họ cho rằng nhân viên phục vụ nhất định phải “quỳ gối” phục vụ cho tốt.
Tuy công việc này cũng chẳng tốt đẹp gì, cô như đang vùng vẫy trong vũng bùn, đổi sang một nơi khác rất có thể vẫn là vũng bùn, biết đâu còn hôi thối và dính nhớp hơn, ít nhất Hoa Hưng đúng như lời trưởng phòng nhân sự đã nói —— “Có môi trường làm việc tử tế, có bảo hiểm xã hội, có thân phận nhân viên công ty” và —— “Cô không có bằng cấp, ra khỏi cánh cửa này cô sẽ không bao giờ tìm được công việc như vậy nữa.”
Có lẽ có thể tìm được công việc tốt hơn, nhưng cô không muốn thử nữa. Mỗi lần bước ra khỏi vũng bùn đều cần phải tốn rất nhiều sức lực, gian nan vất vả, rồi khi bước vào một vũng bùn khác, sẽ bị vắt kiệt hoàn toàn.
Cô cần phải giữ lại một chút sức lực.
Thở, sống.
Ứng Nghê khi còn nhỏ thích xem chương trình hòa giải gia đình buổi tối cùng Lâm Dung Uyển, thường không hiểu nổi những người phụ nữ giống như bước vào nấm mồ vậy mà không chịu ly hôn, chứng ghét người ngu sắp tái phát, sau này khi gặp phải hoàn cảnh tương tự, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được.
Không phải ngu ngốc, mà là bị rất nhiều thứ ràng buộc, cũng không có đủ năng lực và tự tin.
Sau đó là lễ tốt nghiệp của Dư Giảo Giảo, cô ấy lại gửi video cho cô. Ứng Nghê vừa ngậm điếu thuốc vừa xem, Dư Giảo Giảo trong hội trường lớn ngập tràn hoa tươi được trao bằng tốt nghiệp, hiệu trưởng tua tua mũ cho cô ấy, cô ấy ôm hoa tươi chào người quay video, tóc bay phất phới, tràn đầy khí thế.
Khoảnh khắc đó, Ứng Nghê chưa từng ghen tị với ai lại tràn đầy ghen ghét trong lòng.
Một người không coi trọng bằng cấp, trong quá trình bị xã hội tôi luyện dần dần thay đổi.
Bề ngoài đối với Tiểu Linh vì bỏ học cấp ba mà cảm thấy tự ti, cứ mở miệng ra là “Chị từng học rồi, đại học không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu, bằng cấp chỉ là một tờ giấy thôi.”
Nhưng thực tế, con người sẽ mãi canh cánh trong lòng những thứ mình chưa từng có được.
Huống chi thỉnh thoảng lại nghe thấy có người nói sau lưng ——
“Không học hành đến nơi đến chốn, thì chỉ có thể bán quần áo thôi.”
Điều này còn khiến người ta phát điên hơn là nghe thấy người ta bịa đặt cô đeo túi giả trong nhà vệ sinh.
“Muốn đi thì cứ đi.” Trần An cúi đầu, chiếc cằm hơi cứng đặt trên đỉnh đầu cô.
Ứng Nghê buồn bã nói: “Trong nước không học được, chỉ có thể thi đại học, nếu muốn học thì chỉ có thể nộp đơn vào trường nước ngoài.”
“Cũng được.” Giọng Trần An không lớn, cũng không có ngữ điệu nhấn mạnh gì, nhưng nghe cứ khiến người ta cảm thấy yên tâm.
“Nhưng như vậy chúng ta sẽ phải yêu xa.” Ứng Nghê nói.
Trần An nói: “Vậy thì em về thăm anh nhiều nhé.”
Ứng Nghê ngẩng đầu: “Tại sao không phải là anh đến thăm em?”
Trần An cười: “Chắc chắn anh sẽ đến.”
Sau câu nói đó, phòng sách lại trở về yên tĩnh. Tuy được ủng hộ nhưng Ứng Nghê vẫn còn chút do dự, ngành thiết kế thời trang hệ đại học nhanh nhất cũng phải mất ba năm, hơi dài. Cô không biết mong muốn của mình có thật sự hay không, có đáng giá hay không.
Trần An như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, cằm rời đi, xoa vai cô nói: “Học đi, phải học rồi mới biết được.”
Ứng Nghê im lặng một lát: “Để em suy nghĩ thêm.”
Hai ngày sau, Ứng Nghê đã có quyết định và bắt đầu tìm trung tâm tư vấn du học để nộp đơn vào trường. Cô có kinh nghiệm du học, cộng thêm lợi thế của thương hiệu cá nhân, theo lời khuyên của trung tâm, cô đã chọn một chuyên ngành thiết kế thời trang hàng đầu ở Pháp.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc quản lý công ty, giám sát cửa hàng, cô còn phải thức khuya chuẩn bị tài liệu, học tiếng Pháp. Để nộp đơn thuận lợi sau tháng mười, mỗi ngày cô đều bận tối mắt tối mũi, về đến nhà là dính vào gối liền ngủ say.
Cùng lúc đó, căn nhà mới hoàn thiện vào cuối mùa hè, Ứng Nghê đã mời ba đội ngũ đến kiểm tra chất lượng không khí, sau khi nghiệm thu đạt tiêu chuẩn, Ngô Khánh Mai vẫn không tin có thể loại bỏ formaldehyde nhanh như vậy, cứ khăng khăng mang rất nhiều vỏ bưởi đặt vào từng góc trong nhà mới, khiến cả nhà từ sáng đến tối đều ăn bưởi.
Ứng Nghê chịu không nổi, liền kéo Trần An vừa lúc rảnh rỗi cùng nhau có một chuyến du lịch bất chợt.
Vẫn là biển, nhưng lần này thay vì trong nước, họ đến nước ngoài, họ đến Tahiti.
Trước khi xuống máy bay, Ứng Nghê bận rộn thoa kem chống nắng, vô tình lấy quá nhiều, cổ và cánh tay đều thoa đầy, phần còn lại trên lòng bàn tay liền bôi lên mặt Trần An.
Trần An nghiêng đầu né tránh: “Không cần.”
Ứng Nghê: “Nhất định phải thoa.”
Trần An kiên quyết lắc đầu, anh không thích cảm giác nhớp nháp của kem bôi trên mặt.
Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào mặt anh nói: “Mới trắng lên được một chút, mà lại rám nắng nữa thì em sẽ không thích anh đâu.”
Trần An mím môi, toàn thân đều đang kháng cự.
“Nhanh lên.” Ứng Nghê đưa tay ra, đôi mắt hơi nheo lại mang đầy vẻ áp bức: “Tự thoa đi.”
Trần An do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, máy bay đang hạ cánh, tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở thu bàn nhỏ lại, Ứng Nghê lặng lẽ mở hé cửa sổ, nhìn xuống dưới qua lớp kính sáng trong, nước biển xanh như ngọc bích đẹp như mơ.
Có lẽ là nhìn thấy cánh máy bay xé gió, Ứng Nghê bỗng quay đầu lại: “Mục tiêu của anh từ hồi cấp hai không phải là kiếm tiền sao, tại sao lại vì em mà thay đổi?”
Cô cười trêu chọc: “Nếu lúc đó trúng tuyển thì chẳng phải là không có sếp Trần của ngày hôm nay rồi.”
Ứng Nghê nói câu này với vẻ dương dương tự đắc, cái đuôi tưởng tượng sắp vểnh lên tận trời.
Từ khi phát hiện thùng giấy dưới gầm giường, cô thỉnh thoảng lại lôi ra kể lể, điểm lại từng chuyện chứng minh Trần An rất yêu cô trong đó. Hình như mỗi lần nói, cô lại được nhập tâm tham gia một lần.
Cho dù ký ức lưu giữ trong đó, từ đầu đến cuối đều là câu chuyện của một người.
Trần An vặn nắp hộp lại, bỏ vào túi xách của cô, mí mắt cũng không thèm nâng lên nói:
“Em yên tâm, trúng tuyển anh cũng sẽ không đi.”
“Cái đuôi” đang vểnh lên tận mây của Ứng Nghê bụp một cái rủ xuống, còn đập mạnh vào người anh, nếu không phải đang trên máy bay, chắc chắn cô đã đá anh một cái rồi.
Trần An bắt đầu vuốt lông ngược: “Em cứ coi như là anh lạc đường đi.”
Ứng Nghê phồng má giả vờ giận dỗi: “Sao? Anh còn sai nữa à?”
Trần An gật đầu, thành thật nói anh hoàn toàn không có hứng thú với việc làm phi công.
Chuyến du lịch còn chưa bắt đầu, Ứng Nghê đã không vui vì câu nói này, cứ thế mặt nặng mày nhẹ từ sân bay đi ra, đến khi chuyển sang máy bay riêng từ đảo chính đáp xuống đảo phụ, rồi đến lúc nhận phòng khách sạn, cô không nói với Trần An một lời nào.
Chỉ có lúc quản gia và nhân viên xếp hàng chào đón, cô mới miễn cưỡng cười một cái.
Vui buồn yêu ghét của Ứng Nghê luôn thể hiện rõ trên mặt, vừa vào nhà gỗ trên mặt nước liền ngã vật xuống giường. Đi máy bay đường dài khiến người ta rất mệt mỏi, cô cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, xuyên qua rừng dừa nhìn ra mặt biển xanh thẳm lấp lánh ánh nắng trong không gian yên tĩnh.
Đây là hòn đảo bí mật nhất ở Tahiti, muốn lên đảo chỉ có thể thông qua hình thức bao trọn đảo, nói cách khác, hiện tại khu vực biển này chỉ có hai vị khách là họ, chi phí vô cùng đắt đỏ, được tính bằng gần hai đô la mỗi giây.
Vì vậy, trước khi đến, Ứng Nghê đã tưởng tượng ra rất nhiều hoạt động, lặn biển bay lượn, đủ trò hào nhoáng, cái gì cũng nghĩ đến, nhưng lại không ngờ rằng vừa đặt chân lên đảo đã nằm bò ra giường sinh một loại bực bội mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu.
Cũng có thể là do Trần An không dỗ dành cô như mọi khi.
Sau khi vào phòng, anh tự rót nước uống, im lặng mở hành lý ra, chậm rãi lấy đồ dùng cần thiết ra —— phần lớn đều là của cô, chai lọ chiếm hơn nửa vali.
Ứng Nghê lật người, không nhìn ra biển nữa, chơi trò Candy Crush đã lâu không mở. Mắt dán chặt vào màn hình, không thèm liếc nhìn người đàn ông đã thu dọn xong mọi thứ, cầm nước đi về phía cô.
Lúc nệm hơi lún xuống, cô ném điện thoại, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói nhỏ trầm thấp vang lên: “Đừng nói chuyện với em.”
Trần An nhìn hình dạng nhô lên của chăn, khẽ thở dài.
Thời tiết quá đẹp, biển lặng sóng yên không một tiếng động.
Trong môi trường yên tĩnh đến mức khiến người ta hơi khó chịu này, Ứng Nghê nhịn được trọn một phút, cuối cùng không nhịn được nữa, đột ngột hất chăn ra.
Hai má vì thiếu oxy mà đỏ bừng, tóc tai rối bù dính trên mặt, ánh mắt nhìn Trần An vừa tức giận vừa uất ức: “Bảo anh đừng nói chuyện thì anh thật sự không nói, anh muốn chọc tức chết em có phải không?”
Trần An lắc đầu.
Ứng Nghê hít sâu một hơi: “Chọc tức chết em thì anh không có vợ nữa đâu.”
Trần An đưa nước cho cô: “Vậy uống chút nước cho nguôi giận đi.”
“… ” Ứng Nghê nhận lấy, “Uống cũng không hết giận được.”
Trần An chống tay xuống đáy chai, nhìn cô như một con vật nhỏ uống nước từng ngụm từng ngụm một.
Trước khi trả lời câu hỏi đó trên máy bay, anh đã lường trước được phản ứng của cô sẽ rất dữ dội, thật ra để tránh xung đột, anh hoàn toàn có thể lựa chọn nói dối, nhưng đối mặt với Ứng Nghê, anh không làm được.
Cảm xúc của Ứng Nghê giống như cơn mưa rào mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đương nhiên cũng có thể là do nước ngọt, nắng đẹp. Cô từ trên cao nhìn xuống nói: “Thôi được rồi, em tha thứ cho anh.”
Trần An gật đầu, bước xuống theo bậc thang: “Được.”
Ứng Nghê lấy nắp chai từ tay anh, chậm rãi vặn lại: “Em chỉ là tức giận vì anh không thích em nhiều như em tưởng.”
“Em nghĩ sai rồi.” Trần An phản bác không chút do dự.
Tay Ứng Nghê khựng lại, ngước mắt lên nói: “Vậy tại sao mấy năm trước anh không đến tìm em?”
Cô đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi. Nếu thích cô nhiều như vậy, chẳng phải nên đến tìm cô mới đúng sao?
Nhà gỗ trên mặt nước bốn bề là biển, ánh nắng chan hòa chiếu vào, nhưng ánh mắt Trần An lại chợt tối sầm, trở nên có chút u ám.