Không Thể Ly Hôn - Ngoại truyện 4
Cuối cùng bánh kem cũng không ăn hết. Trần An mua cái bánh tám tấc, Ứng Nghê cười nhạo anh là muốn nuôi heo. Trần An im lặng bật đèn pin điện thoại, cho phần bánh còn lại hơn phân nửa vào hộp.
Ứng Nghê nằm sấp trên giường chống cằm nghiêng đầu hỏi: “Anh có biết tám tấc là to cỡ nào không?”
“Nhìn trên ảnh thấy cũng nhỏ mà.” Trần An đáp.
Thật ra là bánh nhỏ hơn một cỡ thì chỉ có thể chọn một trong hai là lông vũ hoặc vương miện.
Ứng Nghê chê bai: “Lãng phí.”
Trần An không để tâm: “Mang về cho Kinh Kinh làm đồ ăn khuya.”
Ứng Nghê vì em gái mà bất bình: “Hừ, anh lại cho người ta ăn đồ thừa!”
“Em ấy thích ăn đồ thừa mà.”
“…” Ứng Nghê lật người ngồi dậy, cau mày, chỉ tay vào anh: “Anh là loại anh trai gì vậy?”
Trần An: “Anh trai ruột.”
Ứng Nghê không nói nên lời: “… Ghê.”
Trần An quay lưng về phía cô hơi cúi người cài lại khóa hộp bánh, Ứng Nghê ngồi xếp bằng, nghĩ nghĩ vẫn không nhịn được giải thích thay người ta: “Kinh Kinh không phải thích ăn đồ thừa đâu, là do em ấy keo kiệt, không nỡ, anh không thể nói em ấy như vậy.” Chỉ trích xong, lại tiếp tục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ trước đây có từng nói với hai anh em ——”
“Ăn đi, ăn đi, mẹ thích ăn xương không thích ăn thịt, ăn nhiều vào, ăn nhanh lên, ăn nhanh lên.”
Trần An vẫn không quay đầu lại, nhưng nghe thấy cô bắt chước y hệt, khẽ cười: “Em nên đi học diễn xuất.”
Ứng Nghê ngẩng mặt lên: “Có không đó?”
Trần An: “Mẹ anh còn thích ăn thịt hơn cả hai anh em anh.”
Ứng Nghê ngượng ngùng trong giây lát.
Trần An quay người lại: “Nhưng mà thường xuyên nói mình không mệt.”
“Đúng vậy.” Ứng Nghê cuối cùng cũng gỡ gạc lại được chút mặt mũi, bất đắc dĩ xòe tay: “Anh xem đi, ai cũng nói dối, ai cũng tô hồng sự thật.”
Trần An lặng lẽ nhìn cô một lúc: “Em chẳng phải cũng vậy sao.”
Khóe môi đang nhếch lên của Ứng Nghê trong nháy mắt mím lại, không biết trái tim phải bị anh bóp nghẹt bao nhiêu lần mới có thể miễn dịch với cảm giác chua xót này.
“Đừng lo lắng, anh là anh trai em ấy, chẳng lẽ không biết em ấy đang nghĩ gì sao, em ấy vốn dĩ thích ăn bánh kem, tối nay lại còn trực đêm.” Trần An nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại mở nắp hộp ra, “Nhưng mà không thể ăn nhiều được, anh chia một nửa ra vứt đi.”
Ứng Nghê nhìn bóng lưng rộng lớn ngay cả trong bóng tối cũng hiện rõ đường nét, thẳng thừng ngã xuống. So với vẻ bề ngoài đẹp hay không đẹp, có thể hay không thể, có hay không có cái gọi là cầu kỳ, gia đình bọn họ càng chú trọng thực tế hơn.
Nói một cách nôm na là thực tế.
Có lẽ vì đã lâu không được nằm trên chiếc giường của mình, cũng đến lúc phải rời đi rồi, Ứng Nghê lưu luyến lăn qua lăn lại trên đó.
Trần An quay đầu lại nhìn, cô chẳng hề ngại bẩn, cả người nằm úp sấp trên lớp vỏ chăn dính không biết bao nhiêu bụi bặm, hai chân nhỏ đung đưa qua lại. Dù xung quanh không nhìn thấy gì rõ ràng, căn phòng ẩm mốc, anh vẫn có thể thông qua giọng điệu vui vẻ của cô mà hình dung ra cô thiếu nữ nhiều năm về trước.
Chắc hẳn là như thế này, vào cuối tuần rảnh rỗi, mặc một chiếc váy ngủ đáng yêu, cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết bìa đẹp, nằm sấp trên chiếc giường công chúa mềm mại. Trong ánh nắng chan hòa chiếu vào, trong hương hoa tràn ngập căn phòng, lật giở từng trang từng trang, khi thì bị chọc cười, khi thì lại khóc sướt mướt.
Một sự tồn tại tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Hình ảnh hiện lên trọn vẹn trong đầu, anh bỗng buông sợi ruy băng đang buộc gói quà xuống: “Lúc đó…”
Một câu nói không báo trước, Ứng Nghê ngẩng đầu lên: “Hửm?”
“Sẽ có Bắc Phong thay anh yêu em.”
Ứng Nghê không hiểu, mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Lời tỏ tình này đến thật khó hiểu, cũng không giống phong cách hành sự của Trần An, thậm chí bên ngoài đang thổi gió Đông Nam. Nhưng khi cô thầm đọc lại trong lòng, lại cảm thấy mấy chữ này quen thuộc lạ thường.
“Vì một người đàn ông tên Thượng Quan Bắc Phong chết mà em đã khóc nức nở trong giờ toán.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Anh cảm thấy quá khoa trương, khoa trương đến mức có chút đáng yêu.”
Giọng Trần An rất nhẹ nhàng, giống như đang kể lại một đoạn hồi ức không đáng kể, nhưng không hiểu sao, càng nói nhẹ nhàng nghe lại càng nặng nề.
“Là lúc đó bắt đầu rung động.” Anh nói.
Ứng Nghê lại bò dậy, lần này không ngồi xếp bằng nữa, hai đầu gối quỳ trên đuôi giường, bất mãn nói: “Làm gì có ai vì xấu hổ mà thích người khác chứ, anh phiền phức thật đấy.”
Khó chấp nhận hơn cả việc yêu từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù Trần An vẫn luôn không trả lời rõ ràng về chủ đề tình cảm, nhưng trong đầu cô vẫn luôn hình dung ra cảnh tượng rung động lòng người như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, kiểu gặp gỡ định mệnh dưới tán hoa anh đào rơi.
Giờ thì hay rồi, choang một tiếng, lớp kính lọc mộng mơ vỡ tan tành.
Trần An khoanh tay, nhìn cô với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Nét mặt Ứng Nghê nhăn nhó lại, muốn khóc mà không khóc được, than thở: “Xấu hổ chết mất…”
Sao anh có thể nhớ rõ cả tên nam chính chứ, cô u oán nhìn anh, cố gắng tìm kiếm một chút an ủi từ những lời phủ nhận.
Kết quả Trần An vuốt cằm nói: “Quả thật là xấu hổ.”
Ứng Nghê bốc hỏa: “Trần An!”
Người đàn ông lập tức đổi giọng: “Chỉ có đáng yêu chứ không có xấu hổ.”
Ứng Nghê chẳng tin chút nào: “Anh nói thật cho em nghe xem.”
Trần An không do dự: “Vẫn là xấu hổ nhiều hơn.”
“Trần —— An ——” Ứng Nghê nhảy xuống, xông tới với nắm đấm nhỏ, “Anh xong đời rồi!”
Trần An đưa một tay ra đỡ, đúng là sức lực nam nữ khác biệt lớn thật, anh vẫn có thể dùng một tay kia xách bánh kem, Ứng Nghê bị khuỷu tay anh kẹp cổ, vừa đẩy vừa la hét bị anh đưa ra cửa.
“Nói thật thì không hài lòng, nói thật lại muốn đánh anh, rốt cuộc em muốn thế nào?” Anh ghì cô vào cửa, cúi đầu nhìn xuống, giọng điệu và ánh mắt đều lạnh lùng hung dữ như nhau.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, căn phòng mờ ảo dường như bỗng nhiên bùng nổ pháo hoa, hình bóng đối phương trong mắt nhau trở nên sáng rõ.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
“Từng nghĩ sẽ có ngày này không, anh ở nhà em, trong phòng ngủ của em, ghì em trên cửa…” Anh vừa nói vừa dùng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, cúi đầu xuống: “Như thế này, như thế này, rồi ——”
Những lời còn lại bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt, tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng, chiếc bánh kem bịch một tiếng rơi xuống đất, nhưng chẳng ai quan tâm.
Ứng Nghê bước sang tuổi ba mươi mốt trong một đêm bình dị, vụn vặt nhưng vô cùng hạnh phúc này.
*
Tháng sáu vừa qua, tiết Tiểu Thử (vào ngày 6, 7, 8 tháng 7)
đến, Hòa Trạch sắp bước vào mùa mưa bão nhiều nhất.
Một ngày trời quang mây tạnh sau cơn mưa, Dư Giảo Giảo từ Canada bay về gọi liên tục mấy chục cuộc điện thoại hối thúc, lúc đó Ứng Nghê đang đi cùng Kinh Kinh dạo khu giảm giá, dạo cả buổi chiều chưa ăn cơm, cúp máy xong liền dẫn cô ấy đi cùng.
Dư Giảo Giảo và Kinh Kinh đã gặp nhau một lần ở Khang Mục, vì vậy Ứng Nghê chỉ giới thiệu qua loa với Ôn Trân Tuệ.
Sau khi bốn người ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món. Đình nghỉ mát cổ kính được bao phủ bởi cây cối xanh um, tiếng đàn từ ao sen đầy hoa sen vọng lại, du dương uyển chuyển, khiến người ta say mê.
Bữa cơm này do Dư Giảo Giảo mời, đương nhiên là để than thở về những chuyện rắc rối trong nhà. Tính tình Ôn Trân Tuệ dịu dàng, mềm mỏng, món ăn đã dọn đủ mà vẫn không động đũa, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại tiếp lời vài câu.
Kinh Kinh ngồi đối diện với Dư Giảo Giảo thấy vậy cũng không động đậy.
Ứng Nghê lắp đầu đũa vào đưa cho cô ấy: “Đừng để ý đến cô ấy, đói thì cứ ăn đi.”
Câu này chọc giận Dư Giảo Giảo, giọng điệu cao vút, cũng chua chát: “Cái gì mà đừng để ý đến tôi chứ, mấy người bị bắt nạt thì có chồng thương, tôi thì chẳng có gì cả.” Cô ấy uất ức gào lên: “Chẳng có gì cả!”
Tiếng gầm bất ngờ khiến Kinh Kinh giật mình buông tay, đôi đũa rơi xuống đất. Ứng Nghê hít sâu một hơi, Ôn Trân Tuệ quay đầu uống trà tránh sang một bên. Tiếng đàn cũng đúng lúc này đột ngột im bặt, đình nghỉ mát chìm vào bầu không khí ngưng trệ.
Thật ra Ứng Nghê không tức giận, biết Dư Giảo Giảo muốn tìm một nơi để trút nỗi ấm ức về việc mẹ cô ấy không công bằng, nuốt cơn giận xuống, gõ khớp ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành người khác hiệu quả như Trần An.
Chưa kịp nghĩ ra thì Kinh Kinh đã lên tiếng trước.
“Cái kia…” Cô ấy lặng lẽ giơ tay, “Em cũng không có chồng.”
Dư Giảo Giảo vừa nghe, mắt sáng rực lên, xách bát đũa hất hàm ý bảo Ứng Nghê nhường chỗ, chen đến bên cạnh Kinh Kinh: “Vậy chị phải ngồi cạnh em, không ngồi cạnh mấy người có chồng này, chúng ta mới là cùng một phe.”
“Cậu bao nhiêu tuổi.” Ứng Nghê nhìn sang, “Ấu trĩ không vậy?”
Dư Giảo Giảo không để ý đến cô, hăng say trò chuyện với Trần Kinh Kinh. Tranh thủ lúc cô nàng không gây chuyện, Ứng Nghê và Ôn Trân Tuệ bàn bạc việc hợp tác thành lập thương hiệu con để tấn công thị trường bình dân, hai người nói từ tên thương hiệu đến lựa chọn nhà máy gia công rồi đến có nên mời minh tinh hay người nổi tiếng trên mạng làm đại diện hay không, sau một hồi thảo luận thì thời gian trôi qua lặng lẽ, đồ ăn nguội đã hơn nửa.
Đến khi quay đầu lại nhìn thì Dư Giảo Giảo sắp bám dính lấy Trần Kinh Kinh rồi.
Ứng Nghê dừng câu chuyện, vểnh tai lắng nghe.
Dư Giảo Giảo kinh ngạc: “Ý em là em chưa từng yêu đương bao giờ?!”
Trần Kinh Kinh vui vẻ ăn bánh gạo nếp dừa ngọt miễn phí: “Chưa.”
“Độc thân từ trong bụng mẹ à!”
“Dạ.”
Sau hai đoạn đối thoại, Dư Giảo Giảo không hỏi thêm nữa, nhìn chằm chằm vào đôi má bầu bĩnh ngây thơ của Trần Kinh Kinh một lúc lâu, rồi như bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó đáng sợ, đột ngột ngả người ra sau: “Chẳng lẽ em thích con gái?!”
Chiếc ghế dài kiểu cổ bị mất thăng bằng trọng lượng nên nhấc lên, Trần Kinh Kinh không kịp đề phòng suýt ngã, cố sức nắm chặt mép bàn mới miễn cưỡng ngồi vững.
Cô ấy bị sặc một miếng to, cổ họng nghẹn đến đau. Sau khi di chuyển mông vào giữa ghế dài, cuối cùng cũng nóng nảy liếc xéo Dư Giảo Giảo: “Xin lỗi nhé, cho dù em có thích con gái thì cũng sẽ không thích chị.”
Dư Giảo Giảo: “…”
Ứng Nghê nhìn mà bật cười, Ôn Trân Tuệ đặt tách trà xuống: “Cái miệng này học theo cậu à?”
Ứng Nghê không cho là vậy, “Học theo anh trai em ấy đấy.”
“Không thể nào.” Ôn Trân Tuệ không tin: “Người nhà cậu dễ nói chuyện nhất, giống như không có tính khí vậy.”
Ứng Nghê lắc đầu: “Anh ấy không giống như vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy đâu.”
Ôn Trân Tuệ không phủ nhận, dịu dàng mỉm cười. Đúng vậy, chỉ khi ở trước mặt những người thân thiết nhất mới bộc lộ con người thật nhất của mình, giống như trước khi kết hôn cô cảm thấy Thiệu Lăng lạnh lùng khó gần, chẳng khác gì một tảng băng, sau một thời gian chung chăn gối mới phát hiện ra anh không hề lạnh lùng như vậy.
Chỉ là anh ấy ít khi dịu dàng mà thôi, lần duy nhất cũng chỉ dành cho cô.
Câu chuyện phiếm ở phía bên kia bàn vẫn tiếp tục.
Dư Giảo Giảo nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa, không yêu đương mẹ em không có ý kiến gì sao?”
“Đương nhiên là có rồi.” Trần Kinh Kinh thành thật nói, cô cũng đau đầu vì chuyện này, chị dâu không sinh con, Ngô Khánh Mai liền đặt hy vọng vào cô, ngày nào cũng lải nhải như Đường Tăng niệm kinh.
“Bà ấy có giục em đi xem mắt không?” Dư Giảo Giảo lại hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Trần Kinh Kinh chẳng còn muốn ăn nữa, “Mới hôm kia còn bảo em đi đấy.”
Nguyên nhân khiến Dư Giảo Giảo cãi nhau với mẹ cô ấy lần này cũng xuất phát từ một buổi xem mắt, cô ấy lại mặt dày ngồi xuống, đồng cảm thở dài: “Mẹ em tìm cho em người thế nào? Người kia của chị thì lớn tuổi không nói, còn ra vẻ bề trên.”
Trần Kinh Kinh lần đầu tiên nghe thấy từ này: “Ra vẻ bề trên?”
Dư Giảo Giảo giải thích: “Chính là cái gì cũng muốn quản em.”
“Ồ…” Trần Kinh Kinh nói: “Vậy của em là một tên mọt sách.”
Dư Giảo Giảo vỗ đùi: “Mọt sách tốt mà, em chơi của em, anh ta xem sách của anh ta.”
Trần Kinh Kinh nghi ngờ: “Vậy thì em cần gì phải tìm bạn trai?”
“Em đi gặp Dương Lộ Đông rồi à?”
Nghe thấy mấy chữ mọt sách, Ứng Nghê lập tức phản ứng lại, xen vào câu chuyện.
Ứng Nghê có thể nhớ người này, hoàn toàn là vì dịp Tết năm nay khi về Cát An, xe vừa rẽ vào đường nhỏ chưa đến cửa nhà, Ngô Khánh Mai đã chỉ vào căn nhà nhỏ đối diện ruộng lúa nói là do anh trai nuôi của Kinh Kinh bỏ tiền ra xây, giỏi giang lắm, giờ học xong tiến sĩ đang làm giảng viên ở đại học Hòa Trạch.
Bà còn nói người đó thích Kinh Kinh từ nhỏ, đối xử với cô rất tốt, hai người là thanh mai trúc mã, tốt nhất nên kết thông gia.
Kinh Kinh ngay lập tức trở mặt, cả buổi tối không nói câu nào. Mùng một Tết, Ứng Nghê an ủi Kinh Kinh, Trần An khuyên nhủ Ngô Khánh Mai, náo loạn cả lên.
Trước câu hỏi của Ứng Nghê, Trần Kinh Kinh không định giấu giếm mà “A” lên một tiếng.
Ứng Nghê hỏi: “Vậy sao anh ta không đưa em về.”
Trần Kinh Kinh: “Anh ta bảo em ở lại phòng thí nghiệm ăn cơm hộp cùng anh ta, nên em tự về.”
Ứng Nghê: “…”
Khó trách Kinh Kinh không thích anh ta.
Ứng Nghê nhìn cô với ánh mắt thương cảm: “Lần sau mẹ lại bảo em đi xem mắt, em cứ nói là chị có việc cần tìm em.”
Trần Kinh Kinh gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi, gắp miếng bánh gạo nếp cuối cùng.
Thật ra cũng không tính là xem mắt theo đúng nghĩa, là Ngô Khánh Mai bảo cô mang đồ quê mà dì ba gửi lên, nói là đưa cho mẹ anh ta. Nhưng vấn đề là, từ khi mẹ Dương Lộ Đông chuyển từ quê lên, Ngô Khánh Mai và bà ấy thỉnh thoảng gặp mặt, căn bản không cần Kinh Kinh làm người trung gian.
Vậy nên chuyện này là vì sao thì hai người đều ngầm hiểu.
Nhưng sau lần này, cho dù là mẹ Dương Lộ Đông, hay là Ngô Khánh Mai, đều cảm thấy cô không có ý với anh ta, hai người họ chắc chắn không có kết quả, tình cảm lúc nhỏ chỉ là tình anh em thuần khiết.
Nhưng có một chuyện họ không biết.
Cô đã tỏ tình với Dương Lộ Đông đang học đại học vào năm lớp 10 và còn thất bại.
*
Tranh thủ lúc thời tiết chưa đến lúc nóng nhất, Ứng Nghê gấp rút tranh thủ thời gian trang trí nhà mới, đồng thời tìm người dọn dẹp lại căn nhà cũ. Sàn gỗ ở tất cả các phòng ngủ đều bị ẩm mốc cong vênh, cần phải thay toàn bộ. Tuy sau khi tân trang xong cũng sẽ không dọn vào ở, nhưng Ứng Nghê lại giám sát còn nghiêm ngặt hơn cả nhà mới.
Bận rộn rồi thì không biết thời gian về nhà, Trần An luôn bảo cô cứ giao hết cho giám sát, cũng luôn lái xe vượt hai mươi cây số đến đón cô vào mỗi buổi tối sau khi tan làm.
Thật ra cả hai đều biết, rất nhiều lúc Ứng Nghê không phải thật sự sợ công nhân không đủ cẩn thận, mà là muốn ở lại căn nhà cũ thêm một chút, không nói rõ được là đang hoài niệm hay đang dần dần nói lời tạm biệt.
Vì giám sát chặt chẽ, cộng thêm việc sửa sang lại tương đối dễ dàng, nên vào cuối tháng bảy, khi nhà mới chỉ mới sửa xong hệ thống nước và điện thì nhà cũ đã hoàn thành. Ứng Nghê nhờ giám sát mời mọi người ăn cơm, đồng thời lì xì cho mỗi công nhân một bao lì xì lớn.
Cỏ dại trong vườn đã được nhổ sạch, vì không có người ở cũng vì Trần An bị dị ứng phấn hoa, nên chỉ trải một lớp cỏ mới chưa mọc lên. Cả căn nhà cố gắng giữ nguyên diện mạo ban đầu hết mức có thể, ngay cả chiếc xích đu đã hoen gỉ cũng vẫn được giữ nguyên vị trí cũ, chỉ là dùng bê tông đóng cọc gia cố lại một chút.
Ứng Nghê đu đưa trên xích đu, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình: “Bên Hoán Hoa tường sơn màu trắng hồng hay màu khác? Hay là dùng giấy dán tường?”
Hầu như cô gái nào khi còn nhỏ cũng từng mơ mộng về việc xây dựng một ngôi nhà của riêng mình, lát sàn nhà kiểu gì, mua giường kiểu gì, dùng rèm cửa sổ màu gì, trồng hoa gì trong vườn… Có rất nhiều rất nhiều ý tưởng, nhưng khi ngày này thật sự đến, mỗi lần lựa chọn đều giống như mắc bệnh nan y, thận trọng hết sức.
Phương án cuối cùng mãi vẫn chưa quyết định được, mỗi ngày một ý tưởng, sửa đi sửa lại với nhà thiết kế, Ứng Nghê cảm thấy đối phương sắp phát ngán với cô rồi.
“Anh thấy thế nào cũng được.” Trần An dừng lại ở vị trí cách năm bước chân, áo sơ mi trắng quần tây đen, cà vạt là do Ứng Nghê tự tay chọn tối qua, màu xanh mực kẻ ô vuông nhạt, đứng ở đó, hòa vào màn đêm, phía sau là vầng trăng khuyết sáng tỏ, gió đêm mang theo hương hoa tử đinh hương khẽ thổi bay mái tóc anh.
Ứng Nghê nhất thời nhìn đến có chút say mê, “Không được nói cái gì cũng được.”
Trần An: “Anh thật sự cái gì cũng được.”
Ứng Nghê nghẹn lời, càng lúc càng đu đưa lên cao: “Trang trí xong nếu anh không hài lòng, có ý kiến thì sao?”
Trần An bước tới, nắm lấy dây thừng, để độ cao hạ xuống từ từ: “Anh có thể có ý kiến gì chứ, có cái giường cho anh ngủ là được rồi.”
Cơn gió đối diện thổi khiến mái tóc dài của Ứng Nghê bay tán loạn, cô quay mặt lại cãi: “Được thôi, em mua cho anh cái giường 1 mét 2, anh tự ngủ một mình đi.”
“Thế thì không được.” Trần An giữ chặt vai cô, để xích đu dừng hẳn: “Phải đủ chỗ cho hai người.”
Ứng Nghê khịt mũi một tiếng, cô biết rõ phong cách làm việc của anh, đối với chuyện ăn mặc ở đều không kén chọn, nếu không phải vì công việc phải mặc âu phục chỉnh tề, thay đồ thường ra thì người ngoài nhìn vào chỉ thấy gia cảnh khá giả, tuyệt đối không ngờ được tài sản của anh tính bằng đơn vị trăm triệu.
Ứng Nghê từng hỏi tại sao anh lại khiêm tốn như vậy, Trần An ngược lại hỏi cô tại sao lại nghĩ thế, Ứng Nghê liền liệt kê ra một loạt các thói quen của người giàu.
Hồi nhỏ được chứng kiến tận mắt, nói về chuyện phung phí thì cô cũng có thể kể ra một hai điều, ví dụ như Ứng Quân Ngọc thích xe hơi, Lâm Dung Uyển thích trang sức, còn cô thì thích túi xách.
Tuy nhiên, trước đây dù Ứng Quân Ngọc có kiếm được nhiều tiền đến đâu thì dòng tiền cũng chỉ tối đa vài trăm triệu, so với Trần An bây giờ thì đúng là nhỏ bé.
Lẽ ra họ phải phóng khoáng hơn mới đúng, nhưng ai ngờ ba người nhà họ Trần lại giản dị hơn người này đến người khác.
Tủ đồng hồ của Trần An đa số là quà sinh nhật do đối tác tặng, ngay cả xe cũng đã lâu rồi không mua mới.
Câu trả lời của Trần An cho việc này là không có thời gian.
Thời gian của anh đều dành cho công việc và gia đình, cái trước là vì lý tưởng của bản thân, cái sau là vì tình yêu. Kỳ thực đều là yêu, yêu theo mọi ý nghĩa. Khi có tiền đến một mức độ nhất định, vượt qua sự ràng buộc về vật chất, thứ muốn có cũng chỉ còn lại những thứ bản chất nhất của con người.
Ứng Nghê tuy ngưỡng mộ, nhưng không tán thành, quần áo túi xách mua từ sáng đến tối, có khi dùng tiền mình kiếm được, có khi quẹt thẻ của Trần An, không hề tính toán, dù sao lúc ký tên cũng tuyệt đối không nương tay.
Thỉnh thoảng mua nhiều quá, thấy số tiền đã chi, Ứng Nghê cũng giật mình, hỏi Trần An có phải mình quá “phung phí” rồi không.
Trần An buồn cười nói với cô rằng còn cách xa tiêu chuẩn phung phí mười vạn tám nghìn dặm, lại nói: “Chứng tỏ em sinh ra đã phù hợp để sống cuộc sống như vậy, hoa hồng thì nên trồng trong vườn hoa tinh xảo.”
Ngay từ đầu đã như vậy rồi.
“Ồ, ý anh là em rất may mắn khi lấy được anh sao?” Ứng Nghê cố ý chọc anh.
“May mắn.” Trần An nói: “May mắn là anh có năng lực để cho em sống cuộc sống mà em nên sống.”
Tuy rằng bản thân cô cũng có thể làm được, nhưng vẫn cảm ơn trời cao đã chiếu cố anh, đôi khi thành công không hoàn toàn dựa vào nỗ lực, mà còn cần rất nhiều may mắn.
Ứng Nghê im lặng một lát, thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: “Sao anh cứ luôn nói những lời khiến em không nói nên lời vậy.”
Nói xong cảm thấy mình đang nói vặn lưỡi, lại bổ sung thẳng thắn: “Kiểu không thể nào tức giận với anh được ấy, dù là giả vờ cũng không được.”
Cô sẽ không nhẫn tâm.
Nói xong câu này, bàn tay to của Trần An đặt lên đầu cô. Lại nữa rồi, Ứng Nghê đẩy tay anh ra, lúc thì làm công chúa lúc thì làm hoa hồng, khi ngẩng đầu lên cô muốn không cười cũng không được: “Vậy anh là gì?”
Trần An: “Anh là người.”
Nụ cười của Ứng Nghê lập tức cứng đờ trên mặt: “Thật nhạt nhẽo, câu nói đùa lạnh lùng của anh càng ngày càng nhạt nhẽo.”
Trần An không phủ nhận cũng không khẳng định.
Ứng Nghê lấy quả đào đáp lại quả mận, sau khi cân nhắc hồi lâu mới đưa ra kết luận:
“Trần An, anh là cây.”
Một cây đại thụ. Hạt giống bay lượn trên cánh đồng hoang, rơi xuống đất trên đỉnh núi, trong mưa gió, rễ càng cắm sâu xuống đất, cành lá càng vươn lên trời cao.
Cao lớn, thẳng tắp, hiên ngang, từ chỗ trải qua mưa gió đến chỗ che mưa chắn gió cho người khác.
Trần An nghe xong bài nghị luận mà hồi cấp ba cô có viết văn cũng không viết được chân thành như vậy, khẽ hạ mí mắt xuống, không có phản ứng gì đặc biệt, sau nửa giây, vẫn bình tĩnh sửa lưng cô: “Lúc trời mưa không thể đứng dưới gốc cây.”
“…”
Ứng Nghê trợn trắng mắt: “Anh đúng là vô phương cứu chữa.”
Vô phương cứu chữa thì vô phương cứu chữa, Ứng Nghê cảm động đến mức tối đó kéo anh đi trung tâm thương mại, quẹt thẻ của mình mua tặng anh mười chiếc cà vạt.
Sau đó buộc tất cả lên người anh, hóa trang thành món quà chỉ thuộc về riêng mình.