Không Thể Ly Hôn - Ngoại truyện 13
Ngoại truyện kết thúc
Sau khi quyết định có em bé, Ứng Nghê và Trần An nhanh chóng bước vào giai đoạn chuẩn bị mang thai. Họ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước khi mang thai và tư vấn di truyền. Khi bác sĩ yêu cầu họ điều chỉnh những thói quen sinh hoạt không tốt, Ứng Nghê mới chợt nhận ra bao thuốc lá để trong ngăn kéo đã bị ẩm ướt và mềm nhũn từ lâu – cô đã rất lâu rồi không động đến, thậm chí cả mùi kẹo mút vị táo xanh cũng không còn nhớ rõ.
Bước ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt Ứng Nghê buồn bực tự nghi ngờ bản thân: “Sao nói bỏ là bỏ được ngay vậy, trước đây sao không làm được nhỉ.”
Lúc đó vừa nghỉ việc ở nhà hàng, mới vào Hoa Hưng Thương Mại, lương thử việc bị giảm 30%, trừ tiền thuê nhà và điện nước, tiền sinh hoạt chẳng còn lại bao nhiêu. Nghèo đến mức chỉ có thể lựa chọn giữa ăn cơm và hút thuốc, mỗi khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, dù có tự tát vào mặt mình cũng không thể kìm nén được cơn thèm thuốc.
Sau khi trả tiền luôn cảm thấy hối hận, nhưng khi đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc đầu óc trống rỗng lại cảm thấy, cuộc sống đã quá khổ rồi, phải cho bản thân một chút không gian để thở.
Sau đó, cơn nghiện thuốc ngày càng nặng, không thể kiểm soát được, cô mặc kệ nó, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cai được, vì vậy sau khi mơ hồ kết hôn, hành động giấu bao thuốc lá của Trần An khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác như lãnh thổ của mình bị xâm phạm, lời nói và hành động bị kiểm soát.
Cho dù lý do hút thuốc lá có hại cho sức khỏe là hoàn toàn chính đáng.
Nhưng cô luôn nghĩ – Tôi làm hại cơ thể của tôi, liên quan gì đến anh?
Lúc này Trần An thường bị cô chọc tức, hai người cũng vì thế mà xảy ra một số mâu thuẫn vụn vặt.
Nhưng bây giờ thì khác, anh là người cô yêu nhất, là người thân thiết nhất trên thế giới này. Bạn bè, cha mẹ, thậm chí cả con cái, cuối cùng rồi cũng sẽ rời xa, lần lượt nói lời tạm biệt trong dòng sông thời gian.
Chỉ có họ, chỉ có họ mới có thể cùng nhau đi hết cuộc đời.
Có lẽ đây chính là lý do lớn nhất khiến cô đã cai thuốc lá lúc nào không hay, cô muốn cùng Trần An tiếp tục bước đi, dài lâu mãi mãi.
Trần An không cố ý nói với Ngô Khánh Mai về việc dự định có em bé, định đợi đến khi thật sự có rồi mới nói, nhưng không lâu sau, trong một bữa cơm, Kinh Kinh vô tình nhìn thấy Ứng Nghê đang xem những lưu ý dành cho mẹ bầu, đôi đũa trong tay cô ấy liền rơi xuống, kinh ngạc kêu lên – “Chị dâu có phải chị có thai rồi không!?”
Ứng Nghê sững người, Trần An giải thích là đang dự định có. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngô Khánh Mai với vẻ mặt không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, đương nhiên cho rằng bà là người vui nhất trong nhà khi nghe tin này.
Ngô Khánh Mai quả thật rất vui, sau khi hoàn hồn lại, khóe miệng cứ thế nhếch lên mãi không thôi, nhưng bên dưới lớp vui vẻ ấy lại ẩn chứa một loại cảm xúc khó nói thành lời, không ai phát hiện ra, chỉ có Ứng Nghê là nhìn thấu.
Khi cô quyết định giải quyết xong việc trong tay, rồi sẽ ngồi lại tâm sự cho ra lẽ với Ngô Khánh Mai. Không ngờ tối hôm sau, Ngô Khánh Mai đã dẫn theo dì ba đến. Hai người phụ nữ tóc mai điểm bạc, người nói một câu, kẻ chen một tiếng, tranh nhau phát biểu, ai nấy đều kích động.
Đầu óc Ứng Nghê mơ hồ, nghe mãi nửa ngày mới hiểu ra, hóa ra Ngô Khánh Mai không phải không vui, mà là sợ cô không vui. Bà cứ nghĩ họ muốn có con là do dì ba lỡ lời, lo lắng cô cho rằng họ cấu kết với nhau gây áp lực cho cô.
Cuối cùng lại dẫn đến hiểu lầm giữa mẹ chồng nàng dâu.
Ứng Nghê không biết nên cười hay nên thở dài, vừa có chút choáng váng, trong lòng lại vừa chua xót. Ngô Khánh Mai, còn có dì ba, dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, luôn luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.
Thậm chí có thể nói là đang lấy lòng cô.
Rõ ràng với giá trị hiện tại của bản thân Trần An và mối quan hệ giữa anh với mẹ mình, đáng lẽ ra Ứng Nghê mới là người ở thế bị động.
Khi cô thẳng thắn nói rằng họ không cần phải coi cô là trung tâm vũ trụ, dì ba nói: “Tiểu An thích cháu từ hồi cấp ba rồi, mẹ cháu đương nhiên sợ làm cháu giận bỏ đi.”
Ứng Nghê nhìn Ngô Khánh Mai đang ngồi đối diện, nghĩ đến Tô Vân người hận không thể giấu con trai trong lòng bàn tay, có chút không hiểu nổi.
Cô hỏi: “Mẹ, mẹ chỉ có mỗi mình Trần An là con trai, sau khi anh ấy kết hôn với con, anh ấy sẽ không còn chỉ có mỗi căn nhà số 6 là nhà nữa, thời gian ở bên mẹ với Kinh Kinh cũng sẽ ngày càng ít đi.”
Cô rất muốn biết: “Sao mẹ có thể buông tay được?”
Ngô Khánh Mai nghe xong liền cười, nói đương nhiên là không nỡ rồi.
Rồi lại cười rạng rỡ hơn mà nói: “Nhưng nó đã lớn rồi, phải lập gia đình thôi. Tuy nói chúng ta là người một nhà, nhưng hai đứa cũng có gia đình nhỏ của riêng mình, mẹ cũng từng làm con dâu, đều hiểu cả, mẹ đối xử tốt với con, con tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với mẹ, như vậy cả nhà mới hòa thuận được.”
Ứng Nghê nghe xong, thẳng thừng nói: “Nếu con đối xử không tốt với mẹ thì sao?”
Ngô Khánh Mai sững người, rõ ràng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Không biết là do tin tưởng vào nhân phẩm của Ứng Nghê, hay là bởi vì cả đời này tuy long đong vất vả, nhưng tình cảm giữa những người thân luôn viên mãn hạnh phúc, nên không có gì phải lo lắng.
Thấy bà không nói lời nào, Ứng Nghê do dự nửa giây rồi kết thúc chủ đề này, quay trở lại vấn đề chính: “Muốn có con là ý nghĩ của con, không liên quan đến lời dì ba, con đã muốn từ rất lâu rồi.”
Ngô Khánh Mai ngơ ngẩn như đang mơ, mãi đến khi ra khỏi cửa, đến khi Ứng Nghê không nghe thấy nữa, mới rưng rưng nước mắt nhìn lên trời lẩm bẩm: “Trần Quốc Đống ơi, nhà họ Trần sắp có người nối dõi rồi…”
*
Ứng Nghê vẫn luôn cho rằng, chỉ cần không dùng bao cao su là có thể một phát ăn ngay. Kết quả là họ đã tính ngày, chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn làm theo cách nói trên mạng là trồng cây chuối ba phút, nhưng kinh nguyệt vẫn đến.
Ứng Nghê ủ rũ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần An: “Anh có phải là không được không?”
Trần An lấy ra tờ kết quả phân tích tinh dịch, búng ngón tay vào đó.
Ứng Nghê liếc nhìn kết luận xuất sắc được in đen trắng trên tờ giấy, nhíu mày lạnh lùng: “Ồ, ý anh là em không được?”
Trần An ôm cô vào lòng: “Đừng quá lo lắng, cứ thuận theo tự nhiên.”
“Thuận theo tự nhiên cái gì.” Ứng Nghê không phục, xoay người ngồi dậy, kéo quần Trần An vừa mới kéo lên, gào lên đòi làm lại.
Cuộc sống của họ cứ thế trôi qua không biết xấu hổ, còn Bảo Bảo thì phải mặc áo triệt sản, trong thời gian hồi phục, nó thường thích ngồi ở cuối giường, ủ rũ nhìn họ. Lúc này, Ứng Nghê sẽ ngượng ngùng hỏi Trần An, liệu nó có hiểu không. Giọng điệu Trần An lười biếng kèm theo tiếng thở dốc rõ ràng là đang qua loa, trả lời một câu mơ hồ “Có thể”, Ứng Nghê không đuổi Bảo Bảo đi được, chỉ đành kéo chăn trùm đầu, tự lừa mình dối người.
Ngoài việc thích xem họ tạo em bé, Bảo Bảo còn trở thành một “trở ngại” không thể bỏ qua, từ khi Ngô Khánh Mai đi dạo công viên nghe các bà lão khác nói phụ nữ mang thai nuôi mèo sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm, bà liền một mực muốn Ứng Nghê gửi Bảo Bảo sang biệt thự của bà nuôi. Ứng Nghê nhất quyết không đồng ý, giải thích cho bà rằng phụ nữ mang thai có thể nuôi mèo một cách khoa học, sẽ không bị nhiễm toxoplasma.
Ngô Khánh Mai nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, cho dù Trần An đảm bảo, bà cũng không thể chịu được một chút rủi ro nào.
* Câu này dùng để chỉ việc dù xác suất xảy ra chuyện xấu rất thấp, nhưng vẫn nên cẩn thận đề phòng, bởi vì nếu nó xảy ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, vào một buổi chiều nọ, khi Ngô Khánh Mai mang canh gà đến, họ đã cãi nhau vài câu.
Nhận được tin từ Kinh Kinh, Trần An lập tức bay từ nước ngoài về nước. Khi anh về đến nhà, Ngô Khánh Mai đã rời đi, Ứng Nghê đang ôm Bảo Bảo ngồi trên ghế sofa xem phim.
Nghe thấy tiếng anh về, cô cũng không buồn ngẩng mắt lên, nét mặt vẫn lạnh nhạt. Trần An do dự một lúc rồi nhẹ nhàng bước tới, cúi người nhấc Bảo Bảo lên bằng cách đỡ nách.
Hành động này cuối cùng cũng khiến Ứng Nghê liếc mắt nhìn anh.
“Làm gì đấy?”, cô hỏi.
Nghe giọng điệu này là biết cô không vui rồi, Trần An buông tay, gãi cằm Bảo Bảo, đảm bảo: “Không ai cướp con đâu.”
Ứng Nghê thờ ơ “À” một tiếng, vẻ mặt như thể anh có nói câu đó hay không thì kết quả cũng vậy.
Trần An ngồi xuống bên cạnh: “Hai người cãi nhau thế nào?”
Ứng Nghê thản nhiên: “Cãi bằng miệng.”
Trần An kiên nhẫn hỏi: “Nói gì vậy?”
Bảo Bảo vốn đã không thích bị ôm ấp, hai người vừa nói chuyện, nó liền vùng vẫy thoát ra khỏi khuỷu tay, vừa ư ử vừa chạy đi mất.
Ứng Nghê nói: “Mẹ cứ khăng khăng muốn nuôi nó, em nói nếu mèo đi, em cũng đi, mèo ở đâu em ở đó, không có gì để bàn bạc.”
Trần An: “Rồi sao nữa?”
Ứng Nghê nhìn Bảo Bảo đang chăm chú ăn, giọng điệu thờ ơ: “Cứ thế mà cãi nhau thôi, ai cũng không chịu nhường ai.”
Trần An cúi đầu, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Anh giỏi xoa dịu cảm xúc, nhưng lại không giỏi dàn xếp những mâu thuẫn không thể dung hòa, bởi vì kết quả cuối cùng chỉ có hai lựa chọn, nuôi hoặc không nuôi, một bên phải nhượng bộ.
Sự cẩn trọng của Ngô Khánh Mai không phải là không có lý, nhu cầu tình cảm của Ứng Nghê cũng quan trọng không kém. Suy nghĩ một lúc, Trần An nói: “Anh sẽ đi thuyết phục mẹ, sau này có nhắc đến vấn đề con mèo nữa thì đừng tranh cãi nữa.”
“Vì sao?” Ứng Nghê quay đầu lại.
“Ảnh hưởng tâm trạng, không tốt.”
“Khá tốt mà.” Ứng Nghê khoanh tay, ung dung nói: “Em còn chưa cãi nhau với mẹ anh bao giờ.”
Trần An nhìn cô.
Ứng Nghê buông tay xuống, tưởng anh coi lời mình là nói đùa, nghiêng người sang, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Em chỉ sợ bà ấy không cãi nhau với em.”
Trần An bật cười.
Ứng Nghê nói năng rành mạch: “Anh xem, bà ấy mắng anh, cũng cãi nhau với Kinh Kinh, chỉ là không nói em, làm gì cũng không nói em.”
Trần An thấy lạ: “Không nói em chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng…” Ứng Nghê tặc lưỡi: “Tóm lại cũng không thể vì em mà thay đổi hết mọi suy nghĩ của mình chứ.”
Cô đâu phải mặt trời.
Không cần tất cả mọi người đều xoay quanh cô, Trần An xoay nửa vòng là được rồi.
Trần An nghe xong nói: “Em đúng là…”
“Đúng là gì?”
Trần An hôn lên má cô một cái: “Quá tốt rồi.”
Trần An không để ý đến chuyện này nữa, vì biết anh không cần làm người truyền tin ở giữa rồi. Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Ứng Nghê, thái độ của Ngô Khánh Mai đã có chút dao động, thậm chí nghe Kinh Kinh kể, sáng sớm ra ngoài tập thể dục còn cố ý tìm đến bà cụ kia, bê y nguyên lời Ứng Nghê phổ cập khoa học mà phản bác lại.
Bảo Bảo không cần phải bị đưa đi nữa, nhưng em bé cũng chậm chạp chưa đến.
May là ngày qua ngày, Ứng Nghê bận rộn với việc nghiên cứu và phát triển công ty đồ chơi tình thú, rất nhanh đã chuyển hướng sự chú ý.
Thời gian đến mùa xuân năm sau, không ngoài dự đoán Trần An bị cảm lạnh, vì Ứng Nghê sợ bản thân cũng bị lây virus, nên cả tuần liền không đến Khang Mục thăm Lâm Dung Uyển.
Chờ đến khi khỏi hẳn rồi mới đến bệnh viện, vừa bước vào hành lang, đã phát hiện cửa phòng bệnh vốn rộng rãi ngày thường giờ đứng ngồi chen chúc đầy người.
Nhìn sơ qua, trong số những gương mặt quen thuộc lẫn vào một số gương mặt xa lạ, mợ họ, chú ba, anh họ… Còn có một số người thân không gọi được tên, họ tranh cãi ẩu đả với y tá và bảo vệ, giọng nói người nào người nấy đều to, cứ thế biến phòng bệnh yên tĩnh thành cái chợ ồn ào cãi vã.
Ứng Nghê bước nhanh tới, Hà Chí Cường đứng giữa đám đông vừa nhìn thấy liền quát lớn: “Đến rồi!”
Rõ ràng ông ta là kẻ cầm đầu.
Tháng trước, Hà Nhược Nghi vui mừng báo tin cho Ứng Nghê qua WeChat rằng, với điều kiện là bác gái phải ra đi tay trắng, Hà Chí Cường cuối cùng đã đồng ý ly hôn, còn bị ép ký vào bản cam kết không được gây phiền phức cho Ứng Nghê.
Lúc này, bị đám đông vây quanh, Ứng Nghê chỉ muốn cười lạnh.
Ánh mắt của mỗi người đều đỏ ngầu như sói hổ nhìn chằm chằm con mồi, Ứng Nghê không hề hoảng sợ, đẩy cánh tay Trần An đang chắn trước mặt cô ra, lạnh lùng hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Mọi người đồng thanh gào thét đòi cô trả tiền.
Ứng Nghê lạnh lùng nhìn lướt qua từng người: “Tôi không nợ các người.”
“Bố cô nợ!”
“Cô là con gái ông ta, cô phải trả!”
“Đúng, trả tiền!”
Giữa những tiếng la hét điên cuồng, Ứng Nghê nhìn qua khe hở của đám đông, cửa phòng bệnh mở toang để lộ một góc giường bệnh, mấy người đàn ông to con nhất đứng chắn trước cửa, chặn lối ra vào.
Cô không biết Lâm Dung Uyển, người gần một năm nay không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, có nghe thấy tiếng của bọn họ hay không, siết chặt nắm tay rồi nhẹ nhàng nói với Hà Chí Cường: “Bảo bọn họ đừng làm ồn, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.”
“Không được! Trả tiền trước!”
“Không trả thì chúng tôi không đi!”
Nhìn bọn họ ngồi xuống như những kẻ vô lại, Ứng Nghê hít sâu một hơi, nói lớn: “Tôi không thừa kế di sản của bố tôi, nợ nần của ông ấy không liên quan gì đến tôi, cảnh sát sắp đến rồi, không đi thì chờ ngồi tù đi.”
“Con nhóc thối tha, dọa ai đấy?”
Mợ họ lên giọng mắng: “Trước đây là chúng tôi tốt bụng quá, thấy cô đáng thương không có tiền nên không đòi, bây giờ phát đạt rồi không những không biết ơn, còn muốn đưa những người lớn tuổi chúng tôi vào tù, đồ vô lương tâm, chó chết cha chết mẹ!”
Trước phòng bệnh của Lâm Dung Uyển, để bà không phải lo lắng, bọn họ nói gì Ứng Nghê cũng có thể nhịn, duy chỉ có câu cuối cùng. Cô lập tức nổi trận lôi đình, không phân biệt vai vế, giơ tay tát mợ họ một cái.
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn, bảo vệ từ dưới lầu lên dùng dùi cui điện để tách những người đang xô đẩy nhau ra, Trần An kéo Ứng Nghê ra sau lưng, ép vào tường, chỉ cần ai dám giơ một ngón tay, anh sẽ lập tức đấm cho một phát.
May mà vệ sĩ nhanh chóng đến nơi, bảy tám người đàn ông lực lưỡng khống chế đám người kia gọn gàng, trước khi cảnh sát đến, Trần An, người xưa nay không bao giờ ỷ thế hiếp người, lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Nếu ai dám bước chân vào Khang Mục một lần nữa, dám xuất hiện trước mặt Ứng Nghê một lần nữa, thì không chỉ là vấn đề có thể tiếp tục làm việc ở Hòa Trạch hay không, mà hãy cân nhắc kỹ công việc của người nhà, việc học của con cái, và số người mất tích mỗi năm trên cả nước cũng không ít, mười mấy người vẫn có.
Câu nói sau đó tất nhiên có phần dọa nạt, nhưng thái độ khách khí của vị Cục trưởng Công an khiến đám người ít học kia im thin thít, khi bị cảnh sát đưa đi, mợ họ run cả chân.
Vở kịch kết thúc, hành lang lại trở về yên tĩnh. Trần An đang trò chuyện với Cục trưởng ở cuối hành lang, Ứng Nghê liếc nhìn rồi bước vào phòng bệnh.
Rèm cửa màu trắng bị gió thổi lay động, bóng hoa chuông xanh đung đưa trên sàn nhà sáng bóng, Lâm Dung Uyển nằm yên bình trên giường, máy theo dõi bên giường bệnh hiển thị mọi thứ đều bình thường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vén lọn tóc mai bị gió thổi rối ra sau tai, ngồi thêm một lúc nữa. Cô định đi tìm Trần An, khi đứng dậy lại nhìn vào máy theo dõi một lần nữa.
Vẫn ổn.
Lâm Dung Uyển không biết gì cả.
Mọi thứ đều tốt đẹp.
Cô hoàn toàn yên tâm, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần An. Đến cửa, đột nhiên có một cơn gió lớn thổi vào. Rõ ràng là mùa xuân, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Cô dừng lại, theo bản năng quay đầu lại.
Gần như cùng lúc đó, tất cả các thông số trên máy theo dõi đều hiển thị bất thường, tiếng báo động vang lên như một con dao sắc nhọn cứa vào da đầu.
Trong phòng bệnh trống trải lạnh lẽo, tiếng khóc than thảm thiết nhanh chóng vang lên.
…
Lâm Dung Uyển không giống như nhiều lần trước, bình an vô sự được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu lạnh lẽo.
Bác sĩ trước tiên tuyên bố chết não, sau khi dùng máy thở duy trì những dấu hiệu sinh tồn cuối cùng, thi thể của bà được đưa vào một chiếc túi màu trắng.
Bà sinh vào mùa xuân, cũng mất vào mùa xuân, một mùa hoa nở rộ mà bà yêu thích nhất.
Ứng Nghê hận ông trời sao lại keo kiệt đến vậy, không ban cho một phép màu.
Nhưng bác sĩ nói, bà có thể kiên trì đến bây giờ đã là một phép màu rồi.
Nhưng tại sao?
Tại sao lại đột ngột như vậy?
Ứng Nghê không biết câu trả lời, đưa Lâm Dung Uyển an táng ở Bảo Liễu, cùng yên nghỉ với bố Ứng Quân Ngọc, và tự tay trồng xung quanh mộ mấy cây bách mới cùng hoa chuông xanh.
Có lẽ đã cạn khô nước mắt trong vô số lần cấp cứu trước đây, từ lúc ký giấy báo tử, hỏa táng thi thể, cho đến lúc hạ táng, trong suốt quá trình, cô đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là khi nhìn thấy di vật của mẹ, đi ngang qua Khang Mục, cô sẽ khẽ cụp mi xuống, rất lâu không nói một lời.
Trong khoảng thời gian xuân qua thu tới này, Trần An gần như gác lại toàn bộ công việc của công ty, ở bên cạnh cô cùng với Bảo Bảo ột tấc cũng không rời.
Đợt tuyết đầu mùa đổ xuống cũng đúng vào ngày sinh nhật lần thứ năm mươi tư của Lâm Dung Uyển.
Họ cùng nhau đi tảo mộ, đường đi quá mệt mỏi, Ứng Nghê tắm rửa sớm rồi lên giường nằm.
Trần An xử lý xong công việc, đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy bóng dáng nằm nghiêng quay lưng về phía cửa trên giường, anh khẽ hỏi cô đã ngủ chưa.
Người trên giường không có phản ứng, dường như đã chìm vào giấc ngủ say. Mãi đến khi anh bước tới, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, đầu ngón tay trong bóng tối chạm vào một mảng ướt át.
Mới biết, hóa ra cô luôn lén khóc vào ban đêm.
Trần An thở dài: “Lại nhớ mẹ rồi à?”
Ứng Nghê nhắm mắt, cắn chặt môi, bờ vai run lên không kiềm chế được, cuối cùng trong vòng tay anh, cô không kìm nén được nữa, òa khóc thành tiếng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến nôn khan.
Cô không ngừng hỏi Trần An, tại sao lại bỏ cô lại, tại sao.
Trần An nói, không phải bỏ rơi, mà là cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Cô nào có không biết, trong một khoảng thời gian dài, cô và Lâm Dung Uyển đều vì sự tồn tại của nhau mà níu giữ hơi thở. Chỉ là sau này cô có thể dựa vào vai Trần An.
Còn Lâm Dung Uyển chỉ có mình cô, cô là nỗi bận tâm duy nhất của bà.
Thế là cô hận Hà Chí Cường, hận cánh cửa mở toang kia, cũng đấm giường trách móc sự bảo vệ của Trần An, cô khóc không thành tiếng, khóc đến thoát vị, dạ dày cuộn trào, bịt miệng nôn không ngừng, dọa Trần An sợ mất mật vội vàng gọi xe cấp cứu.
Dưới ánh đèn trắng chói, bác sĩ cầm tờ kết quả kiểm tra thông báo: “Cô có thai rồi.”
Ứng Nghê đột ngột ngừng nức nở, điện thoại Trần An trượt tay rơi xuống đất.
Thời gian như ngừng lại trong giây lát.
Bác sĩ chỉ vào hình ảnh nói: “Cô xem này, đây là túi thai, chắc được hơn một tháng rồi.”
Đó là một đêm không thể nào quên.
Mặt đất phủ đầy tuyết trắng, người đi đường thưa thớt. Giữa khung cảnh hoang vu, bầu trời lại trong vắt vô cùng, phản chiếu sự thuần khiết tuyệt đối của thế gian.
Trần An cẩn thận lái xe, Ứng Nghê cúi đầu nhìn bụng mình.
Nơi đó có một sinh mệnh đang được thai nghén.
Cô mất đi mẹ, cũng trở thành mẹ.
— Hết —
***
Lời tác giả: Câu chuyện xin dừng lại tại đây, khoảng thời gian này suy nghĩ rất lâu, hình như không thể viết một thế giới song song, sẽ có cảm giác họ không còn là họ nữa, và những tình tiết thường ngày khi nuôi dạy em bé sẽ gây tranh cãi, cũng muốn để lại một khoảng trắng, mọi người có thể tự do tưởng tượng theo sở thích của mình (Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ “lập flag” nữa TT)
Hẹn gặp lại ở tác phẩm sau nếu có duyên!