Không Thể Ly Hôn - Chương 79
Chỉ sau một đêm, Ứng Nghê đã thay đổi ý định không tham dự hôn lễ.
Sáng sớm tinh mơ, cô cứ lượn quanh Trần An đang rửa mặt mà lải nhải: “Chắc chắn Trịnh Lam cố tình thăm dò em, nếu không đi, nhất định cô ấy sẽ nghĩ em vẫn còn vương vấn.”
Trần An hắt một vốc nước ấm lên mặt, rút một tờ khăn giấy lau khô, ánh mắt ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Nhưng mà em đã buông bỏ từ lâu rồi, em đã không còn thích Chu Tư Dương nữa.” Cô dựa vào tường, uể oải nói, “Sớm hơn em nghĩ nhiều.”
Trần An tiếp tục lau tay, “Sớm bao nhiêu?”
Ứng Nghê suy nghĩ một lúc, “Khoảng một năm sau khi chia tay, hoặc sớm hơn.”
Điều cô nhớ mãi không quên chỉ là lời chúc mừng sinh nhật, là chút ấm áp đó, chứ không phải là tình yêu.
Trần An đưa tay sờ lên mặt cô: “Vậy tại sao còn muốn quay lại với anh ta?”
Ứng Nghê đương nhiên biết anh đang nói đến lúc nào, mùa hè năm kia khi Chu Tư Dương vừa về nước, cô nắm lấy tay anh: “Không phải anh bảo em phải nói rõ trước mặt anh ta sao?”
Kết quả là bị Tô Vân mắng cho một trận, nghĩ lại vẫn thấy tức giận.
Trần An được tặng một cú huých khuỷu tay.
“Anh cũng phải đi.” Ứng Nghê nói.
Trần An nhéo cằm cô, khiến miệng cô chu ra hình chữ O, “Đương nhiên anh phải đi rồi.”
Thế là chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Tết Nguyên đán nhanh chóng đến, trong không khí chào đón năm mới, có một chuyện khiến Ứng Nghê rất đau đầu. Rõ ràng đang là mùa đông lạnh giá, vậy mà trên trần nhà lại xuất hiện từng ổ trứng côn trùng dày đặc.
Gọi đội diệt côn trùng chuyên nghiệp đến, họ nói đây là hiện tượng bình thường, trời trở lạnh, lượng mưa mùa đông năm nay cũng nhiều hơn, bướm đêm thích ở những nơi ấm áp, ẩm ướt và có ánh sáng.
Trong nhà luôn giữ ấm, Ứng Nghê lại thích mở cửa ban công, vì vậy bướm đêm bay vào đẻ trứng hết con này đến con khác, không phải là côn trùng gây hại.
Nhưng con người là vậy, càng được cưng chiều càng đỏng đảnh. Hơn một năm trước Ứng Nghê còn không thèm để ý đến gián, giờ lại cứ nghĩ đến chuyện có bướm đêm bay vào phòng ngủ, chui vào phòng để quần áo, bò lên quần áo của mình hay không.
Khiến mấy ngày liền cô ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy người ngứa ngáy.
Vì vậy, cô khóa ban công lại, tạm thời chuyển sang phòng ngủ ở tầng hai, mời người giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh toàn bộ nhà cửa. Sợ nồng độ thuốc khử trùng trong không khí quá cao, Ứng Nghê bảo họ chia khu vực dọn dẹp cách ngày, bắt đầu từ nhà bếp.
Ngày 30 Tết, khi mọi cửa hàng trên đường Hồng Tỉnh đều gấp rút nhập hàng để kiếm thêm một khoản tiền tiêu Tết, Ứng Nghê lì xì cho mỗi nhân viên một bao lì xì dày, chính thức thông báo nghỉ Tết.
Tiểu Linh sốt ruột: “Tết nhất mọi người đều mua quần áo mới, doanh thu mấy ngày Tết có thể bằng cả tháng, ai đồng ý ở lại thì trả lương gấp đôi là được mà!”
Ứng Nghê vỗ vai cô bé: “Phải kiếm tiền, nhưng cũng phải có cuộc sống, mọi người đều về nhà ăn Tết đi.”
Tết năm nay rất náo nhiệt, Ứng Nghê cảm nhận được không khí Tết đã lâu không có. Nhớ lại Tết năm ngoái, cô và Trần An vừa mới đăng ký kết hôn, hai người lẻ loi ở Nhã Đốn, cô mua một túi dâu tây bị dập, Trần An còn cười nhạo cô có phải đi đánh nhau về không.
Trên ghế sofa ở phòng khách đến giờ vẫn còn vết máu mờ mờ, chiếc đèn trời bay lên như mới chỉ ngày hôm qua, chứ không phải một năm, tất nhiên, còn có màn bắn pháo hoa kỳ quái tượng trưng cho vận may chó ngáp phải ruồi nữa.
Thời gian vội vã trôi qua, không bao giờ trở lại.
Đám cưới của Chu Tư Dương diễn ra vào ngày mùng 5 Tết, hôm đó vừa đúng là ngày Lập Xuân (vào ngày 3, 4, 5 tháng 2), Ứng Nghê cùng Trần An từ Cát An trở về, lại cùng nhau đến Bảo Liễu thăm Ứng Quân Ngọc, mệt đến mức suýt nữa không dậy nổi để kịp dự tiệc cưới.
Lễ cưới được tổ chức vào buổi trưa, Ứng Nghê được sắp xếp ngồi cùng với các bạn học cũ, còn Trần An ngồi ở bàn tiệc chính toàn đàn ông.
Khi nhìn quanh, cô cảm thấy rất xúc động, không ai ngờ rằng chàng trai trầm lặng như không khí trong suốt ngày nào lại có thể đạt đến vị trí cao vời vợi như ngày hôm nay, nhưng cô cũng cảm thấy, con đường anh đi qua chắc hẳn rất vất vả.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ, cô dâu chú rể đã hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất của đời người trong tiếng reo hò chúc phúc, khi nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Tư Dương là xuất phát từ tận đáy lòng, Ứng Nghê cũng mỉm cười theo.
Buổi chiều diễn ra trò chơi truyền thống – đánh mạt chược, gia đình Chu Tư Dương giàu có, Trịnh Lam có xuất thân cách mạng, sự kết hợp giữa thương nghiệp và chính trị, khách mời đông đảo, bao trọn sáu tầng của khách sạn. Sau bữa tối, quản lý tiệc cưới chuyên nghiệp mời mọi người đến phòng karaoke hát hò hoặc đến phòng chơi bài để tiếp tục giải trí. Trần An chắc chắn phải đi giao lưu, Ứng Nghê thấy phòng hát quá ồn ào, nên chủ động xin một phòng nghỉ để xem bản thiết kế mẫu mới.
Trịnh Lam bước vào rất đột ngột, thậm chí không gõ cửa. Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá ôm sát người đính kim sa lấp lánh, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp và nổi bật nhất đêm nay.
“Sao không chơi với mọi người?” Cô ấy bước tới hỏi.
Ứng Nghê đặt điện thoại xuống, thành thật nói: “Hơi mệt.”
Trịnh Lam mỉm cười: “Vất vả cho cô và sếp Trần rồi.”
Ứng Nghê lắc đầu: “Không phải tham dự hôn lễ vất vả, mà là sáng hôm qua mới từ quê Trần An trở về, nhà anh ấy xa quá, ngồi xe mệt muốn chết.”
Trịnh Lam lại cười, “Cửa hàng quần áo của cô kinh doanh thế nào rồi? Tháng trước tôi còn đến mua hai bộ đồ, không thấy cô ở đó.”
“Cô đến cửa hàng nào?”
“Đường Hồng Tỉnh.”
“Gần đây tôi đều ở cửa hàng thứ hai.” Ứng Nghê cầm điện thoại lên xem, Trần An vẫn chưa nhắn tin cho cô, bèn ngẩng đầu nói: “Lần sau cô đến thì gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ tiếp cô.”
“Làm vậy sao mà được.”
“Có gì mà không được, vốn dĩ là tôi bán quần áo mà.”
Câu nói này vừa dứt, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân vội vã lúc nãy cũng biến mất.
Trịnh Lam mấp máy môi, cuối cùng cũng không nhịn được, “Cô không ghét tôi sao?”
Ứng Nghê khựng lại một chút, dường như đang suy nghĩ, sau đó bật cười nói: “Tôi với cô không oán không thù, tại sao phải ghét cô chứ.” Cô hơi thẳng người dậy, tay thoải mái đặt trên đầu gối, nhìn vào mắt Trịnh Lam nói: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, mắt người mọc ở phía trước, phải nhìn về phía trước chứ, đúng không?”
Trịnh Lam nghe cô nói mà mắt đỏ hoe, liên tục gật đầu, cô ấy cắn chặt môi, bao nhiêu năm tủi thân khiến giọng nói không khỏi run rẩy: “Anh ấy cứ mãi theo đuổi cô, tôi cứ mãi theo đuổi anh ấy, trước đây chỉ cần anh ấy quay đầu nhìn tôi một cái là tôi đã rất mãn nguyện rồi, không ngờ…” Cô ấy che mặt, khóc thành tiếng: “Không ngờ tôi thật sự được ở bên anh ấy.”
“Chứng tỏ hai người là có duyên phận, cuối cùng cũng đến được với nhau.”
“Thật sao?”
Ứng Nghê lấy ra một gói khăn giấy xé mở đưa cho cô ấy, “Tất nhiên rồi, hoàng tử và công chúa chẳng phải đều phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể đến được với nhau sao, những người khác đều là khách qua đường, chỉ là thử thách phải trải qua mà thôi.”
Trịnh Lam hít mũi, vai run lên.
Ứng Nghê vuốt ve lưng cô ấy: “Đừng khóc nữa, người không biết còn tưởng người yêu cũ này đến đây để phá đám.”
Trịnh Lam bị câu nói này của cô chọc cười, phụt một tiếng.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Trịnh Lam vẫn cần tiếp khách, Ứng Nghê giúp cô ấy trang điểm lại, cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.
Mười giờ tối, sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt.
Ứng Nghê có chút đợi không được nữa, nhắn tin cho Trần An hỏi khi nào thì kết thúc bữa tiệc, đối phương không trả lời. Cô tức giận gõ chữ: [Còn uống nữa hả?!]
[Không về nữa thì em tự về đấy.]
Ngày mai sẽ khử trùng khu vực phòng ngủ cuối cùng, cần phải dọn đồ quý giá ra trước. Ứng Nghê đi đến cửa phòng Trần An đang ở, nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong, tay đang định gõ cửa bỗng rụt lại.
Mọi người khó có dịp tụ họp, chắc chắn sẽ không kết thúc sớm được, ra ngoài phải giữ thể diện cho đàn ông.
Ứng Nghê quay đầu bỏ đi, băng qua hành lang dài, trong màn đêm lạnh lẽo, cô xóa tin nhắn trước đó, soạn lại một tin nhắn mới rồi gửi đi –
[Uống ít thôi, xong rồi gọi cho em, em đến đón anh /vui vẻ/]
Quãng đường từ khách sạn đến nhà không dài, đèn đường trên đường vành đai ban đêm sáng rực, lúc xuống xe cầm lấy hộp kẹo cưới đặt ở ghế phụ, cô mỉm cười chân thành.
Xem ra mọi người đều đã buông bỏ, cũng thật sự rất hạnh phúc.
Vừa vào nhà, Ứng Nghê đã tất bật dọn dẹp, đồng thời vặn âm lượng điện thoại to hết cỡ, đề phòng không nghe thấy tiếng chuông. Dọn dẹp được một nửa thì chiếc cúc áo trước ngực đột nhiên rơi xuống lăn vào gầm giường, cô quỳ xuống, nhặt chiếc cúc áo lên, đồng thời cũng kéo ra một chiếc hộp giấy bằng da bò từ dưới gầm giường.
Miệng hộp được dán kín bằng băng dính trong suốt, bề mặt giấy carton bị oxy hóa bạc màu cùng với bụi bay lên không ngừng trong không khí, cho thấy dấu vết của thời gian thấm đẫm.
Nhìn là biết đã để rất nhiều năm rồi.
Ban đầu Ứng Nghê định hỏi Trần An là gì, nhưng lại nghĩ anh không rảnh xem điện thoại, liền lấy dao rọc giấy từ phòng làm việc ra, ngồi xổm trên mặt đất cắt ra. Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc hộp đựng giày, cô sững sờ.
Không chỉ có hộp đựng giày, còn có ô, một cuốn sách chưa bóc màng bọc, quần áo còn nguyên nhãn mác, và rất nhiều giấy gói kẹo nhăn nhúm kẹp bên trong… rất nhiều thứ, nhét đầy cả một hộp.
Có một số thứ gợi lại ký ức của Ứng Nghê, có một số thứ lại không tài nào nhớ ra được.
Cô ngồi trên mặt đất, ngây người, cẩn thận xem xét từng thứ một, ở dưới cùng của chiếc hộp, cô tìm thấy một bức thư, trên đó không có dán tem, cũng không có bất kỳ chữ nào.
Có lẽ là vì để lâu năm quá, lớp keo của mép dán đã bay hơi hết, đến nỗi khi cầm trên tay, mép dán tự động mở ra.
Vì vậy, cô dễ dàng rút tờ giấy bên trong ra, đó là một tờ giấy nháp mỏng đến mức gần như trong suốt, nếp gấp cho thấy thái độ nghiêm túc tỉ mỉ của chủ nhân.
“Gửi bạn học Tam Hoa nhỏ.
Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã tự ý gọi cậu như vậy, thật sự là vì quá giống với một chú mèo con mà tôi quen biết, nhưng cậu yên tâm, chú mèo con đó rất xinh đẹp, rất rất xinh đẹp, giống như cậu vậy. Thật ra tôi không biết tại sao mình lại viết bức thư này, có lẽ là vì cậu sắp ra nước ngoài, có vài lời muốn nói trực tiếp với cậu, nhưng tôi không có can đảm, cũng không có tư cách. Tôi cũng đã thêm QQ của cậu, cậu không đồng ý, chuyện này nằm trong dự đoán, dù sao những người như tôi quá nhiều. Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao mối liên hệ giữa người với người lại ít ỏi như vậy, tại sao khoảng cách từ Hòa Trạch đến Anh lại xa như vậy, và tại sao tôi lại không thể đến bên cậu.
Nhưng hơn hết là tôi mừng cho cậu. Tiếng Anh chắc là rất khó học, khoảng thời gian chờ đợi thư báo nhập học chắc cũng rất dày vò, may mà mọi chuyện đều có kết quả tốt đẹp. Có Chu Tư Dương ở bên cạnh cậu, tôi cũng yên tâm phần nào, cậu ấy tốt hơn đám người Thời Phi Vũ kia rất nhiều, là một người đàng hoàng, có thể bao dung tính khí của cậu, cậu cũng rất thích cậu ấy, vậy thì tôi còn gì không yên tâm nữa chứ?
Nhưng phải làm sao đây, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Tôi thường nghĩ, giá như tôi là Chu Tư Dương thì tốt rồi, như vậy sẽ có thể dễ dàng có được ánh mắt của cậu. Nhưng ảo tưởng chung quy chỉ là một giấc mơ, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu, nhìn mái tóc đuôi ngựa tung bay của cậu, khi người khác nhắc đến cậu thì cố tình đi chậm lại, làm rất nhiều rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán. Lúc cậu không có ở đây, tôi đi tìm cậu khắp nơi, lúc cậu ở đây, tôi lại không dám nhìn cậu. Mỗi lần lướt qua nhau là khoảnh khắc may mắn nhất trong ngày của tôi, tâm trạng đó còn vui hơn cả lúc nhỏ được ăn một viên kẹo đã mong ước từ lâu.
Tôi không thể thẳng thắn nói cho cậu nghe, chỉ có thể viết ra từng nét từng nét một.
Nghe Dư Giảo Giảo nói, cậu đã làm xong thủ tục rồi, khi nào thì lên đường vậy? Mùa hè sao? Thôi, tôi cũng không cần biết. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, nước Anh tôi chưa từng đến, lên mạng tìm hiểu thì thấy, ngàn vạn lần đừng tụ tập nơi đông người, tránh xa thanh thiếu niên, trong trường hợp không thể đảm bảo an toàn thì cố gắng tránh xung đột với người khác, buổi tối ra ngoài nhất định phải có người đi cùng. Còn nữa, tiểu thuyết thì đọc ban ngày, buổi tối đi ngủ sớm, ăn uống điều độ ba bữa một ngày, dù không dậy nổi để gội đầu buổi sáng thì cũng nhất định phải sấy khô tóc, nếu không về già sẽ bị đau nửa đầu, trong kỳ kinh nguyệt phải kiềm chế bản thân, hết rồi hãy ăn kem. Nhớ kỹ, nhất định nhất định phải bảo trọng bản thân.
Viết đến đây, tiếng ve sầu ồn ào ngoài cửa sổ bỗng nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ, hoàn hồn lại, thì ra mùa hè đã đến rồi. Phải rồi, lá cây ngoài lớp học đã xanh mướt từ lâu, giống như những lời tôi muốn nói vậy, quá nhiều quá nhiều, nhưng mỗi chiếc lá lại giống nhau đến kỳ lạ, vậy thì dừng bút tại đây thôi.
Cuối cùng, chúc cậu học hành thành công, cuộc sống thuận lợi, tình yêu hạnh phúc.
Ngày 13 tháng 6 trời đẹp
Một người mãi mãi yêu cậu.”
Ứng Nghê vừa đọc vừa khóc, nước mắt rơi lã chã, khi nhìn thấy hai chữ hạnh phúc bị nhòe thành một đoàn, dùng đầu ngón tay chạm vào, xác định là do nước mắt rơi xuống từ nhiều năm trước thấm ướt mà thành, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Cô áp chặt tờ giấy vào ngực, cố gắng nhét nó vào trái tim đang bị chua xót lấp đầy. Cũng chính vì hành động này, mà chiếc sim điện thoại trong phong bì rơi ra ngoài.
Ứng Nghê hít mũi, lau nước mắt không ngừng tuôn rơi, loạng choạng lục tung tủ tìm que chọc lấy sim. Sau khi thay sim, cô phát hiện sim này vẫn chưa bị khóa, dường như là vì số điện thoại quá quen thuộc, đến nỗi cô không chút do dự, trực tiếp mở hộp thư đến.
Bên trong trống rỗng, lịch sử chỉ có một số điện thoại có đuôi là 4219, đó là số của cô, cô nhấp vào.
25 tháng 6 năm 2016 00:00
Nghê Nghê, chúc mừng sinh nhật.
25 tháng 6 năm 2017 00:00
Nghê Nghê, chúc mừng sinh nhật.
25 tháng 6 năm 2018 00:00
Nghê Nghê, chúc mừng sinh nhật.
…
…
25 tháng 6 năm 2023 00:00
Nghê Nghê, chúc mừng sinh nhật.
Vậy là đêm hôm đó, ngồi xổm bên ngoài phòng cấp cứu, lời chúc mừng sinh nhật cô nhận được là từ Trần An sao? Cô không dám tin, cũng không muốn tin, ngón tay run run, lật tìm tin nhắn năm 2015 chắc chắn là do Chu Tư Dương gửi.
25 tháng 6 năm 2015 00:00
Nghê Nghê, chúc mừng sinh nhật
Mỗi chữ đều giống nhau, chỉ thiếu một dấu chấm câu.
Ứng Nghê hít sâu một hơi.
Thì ra…
Thì ra sự ấm áp mà cô nhung nhớ bao năm qua là do Trần An mang đến, anh đã giấu tình yêu của mình vào trong dấu chấm câu.
Thì ra trong khoảng thời gian cô không biết, anh đã yêu cô rất nhiều năm rồi.
Trần An, đồ khốn nạn!
Cô vừa khóc vừa vớ lấy điện thoại lao ra ngoài, muốn gặp anh, chất vấn anh, mắng anh, ôm chặt anh, hôn anh. Nhưng không ngờ, khi mở cửa lại vừa đúng lúc đụng phải người đàn ông đang về nhà.
Người Trần An nồng nặc mùi rượu, bị cô đụng trúng phải nhíu mày, sau khi đỡ lấy eo cô rồi hỏi: “Vội vàng đi đâu vậy?” Ứng Nghê không nói gì, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, Trần An lập tức tỉnh rượu không ít, anh cúi người xuống, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô hỏi: “Sao vậy? Cửa hàng xảy ra chuyện gì à? Hay là có ai bắt nạt em?”
“Anh…” Ứng Nghê vừa khóc vừa nói: “Chính là anh bắt nạt em.”
Tối nay Trần An bị Lục Thịnh Chi chuốc rượu, vì hôm nay là ngày Chu Tư Dương kết hôn, nên anh không từ chối, uống rất nhiệt tình, vì vậy hoàn toàn không để ý đến việc điện thoại hết pin, đến lúc kết thúc mới phát hiện ra đã tắt máy, đợi đến khi nhìn thấy tin nhắn của Ứng Nghê thì đã là nửa đêm.
Sợ cô quá mệt mỏi, nên đã gọi tài xế đến đón.
“Xin lỗi.” Anh nhỏ giọng dỗ dành, “Anh đảm bảo lần sau sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối sẽ không để em về nhà một mình nữa.”
“Em không muốn nghe anh nói xin lỗi.” Ứng Nghê nhào vào người anh.
Trần An kéo cô ra, “Uống rượu xong hôi lắm.”
Ứng Nghê lại ôm lấy anh: “Không cần biết.”
Trần An không còn cách nào khác, đành phải bế cô lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa hỏi cô có tha thứ cho anh không, Ứng Nghê nói không tha thứ, anh lại hỏi cô đừng khóc nữa có được không, Ứng Nghê không nói gì, người càng run rẩy hơn.
Đợi đến khi đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn dưới đất, Trần An cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại đau lòng như vậy.
“Em biết hết rồi sao?” Anh đặt cô xuống giường.
Ứng Nghê không nói gì, chân quấn lấy anh, hôn anh, Trần An cũng không nhịn được, có lẽ là do tình cảm bùng nổ quá mãnh liệt, cho dù đã uống rượu, cũng không thể ngăn cản. Lúc trời gần sáng, họ ôm nhau.
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Năm lớp 10.”
“Cụ thể hơn đi.”
“Không phải là chuyện của một ngày nào đó, dù sao cũng sớm hơn Chu Tư Dương.”
“Đừng nói nữa.” Ứng Nghê xoay người bịt miệng anh, vừa nghĩ đến câu nói “Giá như anh thích em sớm hơn thì tốt rồi” mà cô đã nói khi tựa vào vai anh mấy hôm trước, tim cô lại nhói lên như bị kim châm.
Trần An cười, “Không phải em muốn hỏi sao?”
Ứng Nghê bĩu môi, Trần An lại ôm cô vào lòng, hai người mặt đối mặt.
Cô đột nhiên nói: “Trần An, em yêu anh.”
Trần An sững sờ hồi lâu, “Anh cũng yêu em.”
“Em yêu anh rất rất nhiều.”
“Ừ.”
“Em muốn trở thành người yêu anh nhất trên thế giới này.”
“Được…”
Trần An nhìn đôi mắt long lanh của cô, nhớ lại cuộc trò chuyện đã xảy ra sau khi anh rời khỏi bàn tiệc giữa chừng và gặp Chu Tư Dương.
Hai người khách sáo chào hỏi nhau vài câu, Chu Tư Dương vừa nói vừa đột nhiên cười hỏi: “Cậu không thấy ở bên Ứng Nghê rất mệt mỏi sao? Ngoài việc phải chịu đựng tính khí thất thường của cô ấy, còn phải suốt ngày nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cô ấy rốt cuộc có thích cậu hay không, cô ấy không bao giờ bày tỏ tình cảm, cái gì cũng không nói.”
Trần An nói: “Không hề.”
Chu Tư Dương châm một điếu thuốc, “Cho nên hai người rất hợp nhau.” Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra rồi.
Trên đường trở về phòng, Trần An cứ suy nghĩ mãi, đúng là Ứng Nghê chưa từng nói ra những lời thề non hẹn biển như em thích anh, em yêu anh, ngay cả từ chồng cũng hiếm khi nghe thấy từ miệng cô.
Nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, khẽ lắc đầu, nói hay không cũng không sao, trên dòng sông dài của thời gian, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được.
Ứng Nghê ôm mặt anh cười ngọt ngào, hôn anh hết cái này đến cái khác. Hoàn toàn không biết những lời mình vừa nói có ý nghĩa như thế nào đối với Trần An. Cho đến khi anh đè cô xuống, vùi mặt vào cổ cô, những giọt nước mắt ấm nóng làm ướt tóc cô.
Người cô bỗng cứng đờ, “Anh đang khóc sao?”
Trần An khẽ “Ừ” một tiếng.
Ứng Nghê cảm thấy khó tin, cô chỉ bày tỏ một chút tình cảm mà thôi, ngơ ngác nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh khóc.”
Không phải lần đầu tiên, năm đó, khi cuối cùng cũng giành được suất đi du học ở Anh, anh lấy hết can đảm đến trường của cô, nghe thấy Chu Tư Dương miêu tả cuộc sống hạnh phúc của họ, nhắc đến kế hoạch kết hôn sau khi tốt nghiệp, anh cuối cùng cũng chấp nhận số phận, cảm thấy những ảo tưởng muốn bức người ta phát điên sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Trên chuyến tàu hỏa màu xanh từ London về Cambridge, chàng trai trẻ nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa sổ, nắm chặt tay, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Lúc đó anh đã biết, thì ra anh yêu cô nhiều hơn mình tưởng tượng.
Yêu đến mức cả đời này không thể sống thiếu cô, yêu đến mức định sẵn phải cô độc đến già.
Ứng Nghê xoay mặt anh lại, cẩn thận dùng tay áo lau khô nước mắt cho anh, “Đừng khóc nữa, vợ dỗ dành đây.”
“Được, không khóc nữa.” Trần An ôm chặt lấy cô.
Hơn năm giờ, một tia sáng le lói xuất hiện trên bầu trời, trong ngày đông ảm đạm, mặt trời đã lâu không xuất hiện sắp ló rạng, họ ôm nhau ngủ thiếp đi.
Có một khoảnh khắc, Trần An cảm thấy mình như đang chìm trong một giấc mơ hư ảo và tuyệt đẹp, say mê trong đó, sợ hãi tỉnh giấc, nhưng khi mở mắt ra vào buổi sáng sớm với ánh bình minh rực rỡ, nhìn thấy người phụ nữ đang say ngủ trong vòng tay mình, anh lại cảm nhận được sự an tâm vô cùng.
Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết lạnh lẽo đang rơi, mặt trời vẫn sẽ mọc như thường lệ.
Ước mơ thời niên thiếu đã trở thành hiện thực, sự chờ đợi nhiều năm cuối cùng cũng nở hoa ở cuối con đường đầy chông gai.
Chia ly rồi gặp lại, mọi thứ đều vừa vặn.
—– Hết —–