Không Thể Ly Hôn - Chương 77
Ứng Nghê còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Linh bên cạnh đã khóc… khóc ròng rã một tiếng đồng hồ, Ứng Nghê vừa đóng gói hàng vừa trêu chọc cô ấy vừa khóc vừa cười giống như chó con tè dầm.
Chỉ là một khách hàng giàu có thôi mà, không đến mức vậy.
Thật sự không đến mức vậy.
Kết quả là chiều hôm sau khi phát sóng trực tiếp, nhìn thấy lượng người xem lên đến hàng chục nghìn được một blogger triệu người theo dõi dẫn dắt đến, Ứng Nghê không nhịn được, mắt cũng đỏ hoe.
“Chúng ta may mắn thật đấy.” Tiểu Linh nâng niu chiếc điện thoại như nâng niu bảo vật, xem đi xem lại video mới nhất cực kỳ hot của blogger đó trên một trang web.
Chủ đề của video lần này là dẫn dắt người hâm mộ trải nghiệm mua sắm quần áo, ý tưởng xuất phát từ việc có người đăng bài nói rằng nhân viên bán hàng ở các cửa hàng quần áo bây giờ không hề có kiên nhẫn, thử quần áo trước tiên sẽ hỏi bạn có chấp nhận được mức giá không, chỉ cần bạn do dự một chút, họ sẽ trợn trắng mắt với bạn. Trong phần bình luận, một bộ phận đồng cảm sâu sắc, một số khác cho rằng đó là đánh đồng, ra sức bênh vực nhân viên bán hàng, hai phe tranh cãi hàng trăm hiệp, cãi nhau không ngớt.
Là một blogger thời trang, cô ấy đã tận dụng sức nóng này để làm một tập hợp các video khám phá cửa hàng.
Tổng cộng đã khám phá ngẫu nhiên 18 cửa hàng, Ánh Sáng Lúc Năm Giờ là một trong những cửa hàng may mắn đó.
Cũng không hoàn toàn là do may mắn, một phòng phát sóng trực tiếp khác cũng nhờ vào sự phục vụ tận tình và cung cấp đầy đủ giá trị cảm xúc của người dẫn chương trình mà thu hút được một lượng lớn khách hàng, nhưng do chất lượng và tính thời trang của quần áo không đủ, chưa đến một tuần, phòng phát sóng trực tiếp đã trở lại bình thường.
Chỉ có Ánh Sáng Lúc Năm Giờ mới đón nhận được lượng truy cập khổng lồ này, hay nói cách khác là mọi người đến vì sự ngưỡng mộ với cách phối đồ độc đáo và tuyệt vời của Ứng Nghê.
Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng tăng, trong cửa hàng bận rộn đến mức không có chỗ để chen chân, đến cuối tuần thậm chí phải kéo dây cảnh báo ở cửa, phân luồng khách vào trong. Ứng Nghê lần lượt tuyển thêm một số nhân viên, thuê một kho hàng lớn hơn. Cuối tháng 11, cô bắt đầu chuẩn bị mở chi nhánh thứ hai.
Đồng thời cũng quyết định tuyển dụng nhà thiết kế để thành lập phòng làm việc, để các sản phẩm thiết kế độc lập chiếm ít nhất 20% số lượng trưng bày trong cửa hàng, để khách hàng không thể mua được những sản phẩm giống vậy ở nơi khác, từ đó củng cố nguồn khách hàng.
Khi kiếm được một trăm triệu đầu tiên, Ứng Nghê phát tiền thưởng cho nhân viên, mời gia đình đi ăn, tặng quà cho Ngô Khánh Mai và Kinh Kinh.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của họ, nhìn thấy Lâm Dung Uyển đeo chiếc vòng tay ngọc trai mới nhất, Ứng Nghê có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Dường như cô mới chỉ vừa trưởng thành, mới bắt đầu bước chân vào xã hội, vì vậy vừa nhận được thu nhập tháng đầu tiên đã vội vàng tiêu hết sạch để chia sẻ niềm vui.
Thế nhưng rõ ràng cô đã bước chân vào xã hội nhiều năm rồi, nhưng cảm giác trọn vẹn này mãi đến bây giờ mới có.
So với sự vui vẻ của Ứng Nghê, Trần An có vẻ hơi buồn bã. Tất cả mọi người đều có quà, chỉ có anh là không có, tối hôm đó cả nhà cùng nhau về biệt thự số 6, khi xe chạy vào gara, Trần An lấy cớ công ty có việc, để Ngô Khánh Mai và Kinh Kinh về trước. Đợi hai người khuất bóng ở góc cua, cạch một tiếng, Trần An tắt máy xe.
Nhà để xem yên tĩnh vô cùng, giọng nói khó hiểu của Ứng Nghê vang vọng trong không gian chật hẹp của xe.
“Không phải anh muốn về công ty sao?”
Trần An khoanh tay, ung dung nhìn cô.
Ứng Nghê suy nghĩ một lúc, “Anh đang giận dỗi à?”
Trần An “Ừ” một tiếng.
“Giận dỗi cái gì?”
Trần An không nói gì.
Ứng Nghê bật cười, nhích lại gần, bắt chước giọng anh: “Anh không nói sao em biết được, anh không nói cho em, em chỉ có thể hỏi đi hỏi lại thôi.” Hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh, cứ lặp đi lặp lại như máy ghi âm: “Giận dỗi cái gì? Hửm? Cái gì? Em chọc giận anh rồi sao? Không có mà…”
Nhìn đôi môi đóng mở của cô, Trần An rất muốn cắn một cái, nhưng lại nhịn xuống, người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi lúc này lại biến thành một cậu bé đòi kẹo, anh cố ý, Ứng Nghê cũng cố ý.
Thấy trêu chọc một lúc mà người đàn ông trên ghế lái vẫn không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng. Ứng Nghê cởi dây an toàn. Số lần anh giận dỗi rất ít, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của cô có dỗ dành hay không.
Hiện tại tâm trạng cô đang bay bổng vì doanh thu của cửa hàng vượt ngoài mong đợi, Ứng Nghê cố gắng chen chúc qua ngồi lên đùi Trần An, tấm lưng mảnh mai của cô tựa vào vô lăng, trong không gian chật hẹp, hai người ép sát vào nhau.
“Làm gì vậy?” Trần An miệng hỏi như vậy, nhưng tay lại vòng qua eo Ứng Nghê.
Tháng 11 ở Hòa Trạch đã trở lạnh, nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm xuống, vì vậy cảm giác từ cơ thể truyền đến càng thêm nóng bỏng. Cô cảm thấy mình như đang ôm một cái lò sưởi lớn.
“Em không biết nên tặng anh cái gì.” Ứng Nghê trả lời rất nghiêm túc.
Đăng ký kết hôn đã gần một năm, ngủ chung giường cũng đã được vài tháng, những chuyện gần gũi cũng làm không ít, nhưng cô vẫn không biết anh thích gì. Trần An dường như cái gì cũng được, nhưng lại cái gì cũng không thể đi vào lòng anh. Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chỉ biết thở dài.
Trần An sợ cô bị chèn ép khó chịu, liền điều chỉnh ghế ra sau, người trên người dường như không hiểu được ý của anh, chân cũng di chuyển về phía trước. Anh xoay khuôn mặt đang gác trên vai mình lại.
“Cái gì cũng được.”
Một chiếc dao cạo râu, một chiếc cà vạt, thậm chí là một viên kẹo, anh cũng sẽ rất vui.
Ứng Nghê lắc đầu, hoặc là tặng thứ tốt nhất, hoặc là không tặng.
Cảm xúc một khi đã lan tràn thì không thể kìm nén được nữa, trong xe im lặng hồi lâu, Ứng Nghê véo má anh, vẻ mặt lãnh đạm, nghĩ thầm, thì ra người hướng nội khi buồn bã lại như thế này, cụp mi không nói tiếng nào, khóe miệng cũng trề xuống, ra vẻ bị ủy khuất lắm.
Hèn gì người ta nói đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên.
“Đừng buồn nữa mà.” Ứng Nghê cắn tai anh, “Tặng em cho anh có được không?” Không thấy phản ứng, cô áp sát vào anh, hơi thở như hoa lan, “Có muốn chơi xe không, rung lắc ấy?”
Trần An giật mình, vội vàng bịt miệng cô lại.
Đầu lưỡi mềm mại liếm liếm lòng bàn tay anh.
Ứng Nghê có gan làm vậy, nhưng Trần An lại không có độ lượng lớn như vậy. Xe đã được thay kính tối màu từ lâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, anh không muốn để người khác nghe thấy những âm thanh chỉ thuộc về riêng anh.
Sau đó hai người lên lầu, Trần An có một cuộc họp quốc tế, lúc Ứng Nghê tắm xong đi ra thì anh vừa đúng lúc kết thúc. Trần An vẫn như thường lệ sấy tóc, thoa tinh dầu dưỡng tóc cho Ứng Nghê, chuyện quà cáp hình như cứ thế cho qua.
Mãi cho đến khi Trần An quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy người phụ nữ quỳ trên giường, người quấn đầy nơ.
Mới biết cô thật sự đã “tặng” chính mình cho anh.
Món quà được mở cả một đêm, lúc kết thúc, Trần An bế cô dậy uống nước, Ứng Nghê nhấp một ngụm rồi lắc đầu lia lịa, Trần An kiên quyết đưa cốc nước đến bên miệng cô.
“Uống ít vậy không được.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn ga trải giường, “Em cần bổ sung nhiều nước.”
Khi nói đến một từ nào đó, anh cố tình nhấn mạnh, Ứng Nghê liếc anh một cái, nhìn chằm chằm vào đôi môi biết hút kia khẽ cười một tiếng: “Vậy thì cả tuần nay anh không cần uống nước nữa.”
Có lẽ chủ đề này có chút ngớ ngẩn, lại có chút buồn cười, hai người nhìn nhau vài giây, rồi đồng thời bật cười.
Bốn mùa luân chuyển không ngừng, Hòa Trạch lại bước vào mùa đông lạnh giá, trời lạnh lẽo, nhưng con người lại như bị ném vào một chiếc lọ thủy tinh chứa đầy mật ong, hít thở toàn là vị ngọt ngào sền sệt.
Cuối năm, Dư Giảo Giảo hẹn Ứng Nghê ra ngoài ăn cơm. Thật ra Ứng Nghê không muốn đi, cô đã sớm biết rõ, Dư Giảo Giảo là một người có cảm xúc hỗn loạn và nhu cầu cao trong chuyện tình cảm, cô ấy cần sự quan tâm của người khác mọi lúc mọi nơi, thông qua việc chuyển cảm xúc sang người khác để phân tán sự chú ý.
Ví dụ như giây trước còn than thở với cô rằng mẹ cô ấy đối xử với cô ấy tệ bạc ra sao, lạnh nhạt thế nào, gia đình dượng ghét bỏ cô ấy đến mức nào, đợi đến khi cô hoàn toàn đồng cảm và phụ họa xong, giây tiếp theo, nghe một cuộc điện thoại xong liền vui vẻ báo cho cô biết rằng cô ấy sắp sang Canada định cư.
Đồng thời trách móc sao cậu có thể nói như vậy chứ, họ cũng tốt lắm mà.
Cảm xúc của một người trong đời là có hạn, Ứng Nghê không chịu nổi sự tiêu hao lớn như vậy, cũng bởi vì bên cạnh đã có người khác, muốn giữ lại những cảm xúc trọn vẹn nhất.
Tuy nhiên, cô vẫn nói: “Nếu bị tủi thân thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Dư Giảo Giảo: “Gọi điện thoại cho cậu thì có tác dụng gì.”
“Tôi mua vé máy bay cho cậu.” Ứng Nghê dừng lại một chút rồi nói, “Về giúp tôi bán quần áo, bận rộn rồi sẽ không còn ủy mị như vậy nữa.”
Dư Giảo Giảo bất mãn hừ hừ hai tiếng, nhưng ánh mắt lại đang cười.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, khi món tráng miệng cuối cùng được dọn lên, Dư Giảo Giảo đột nhiên nhắc đến chuyện Chu Tư Dương sắp kết hôn, cô dâu là Trịnh Lam, cô gái ngoan ngoãn cùng khóa đã thầm mến anh ta nhiều năm.
Ứng Nghê tuy không nhớ rõ cô ấy trông như thế nào, nhưng lại ấn tượng sâu sắc với cái tên của cô ấy, bởi vì mỗi lần cãi nhau đòi chia tay, Ứng Nghê đều nói nhăng nói cuội, bảo Chu Tư Dương đi tìm cô ấy.
Nhiều năm sau, vòng một vòng tròn, không ngờ bọn họ thật sự ở bên nhau.
Lần này Dư Giảo Giảo không phải cố ý chọc tức Ứng Nghê, là bởi vì khả năng cao cô ấy sẽ không quay về tham dự hôn lễ, muốn nhờ Ứng Nghê thay mặt đưa tiền mừng, kết quả không ngờ sau khi buột miệng nói ra lại phát hiện người đối diện có chút sững sờ.
“Cậu ấy không gửi thiệp mời cho cậu sao?” Dư Giảo Giảo cũng ngẩn người theo.
Ứng Nghê lắc đầu, “Không có.”
Dư Giảo Giảo nghĩ cũng đúng, “Cậu đi thì không thích hợp lắm, để tôi tìm Lục Thịnh Chi vậy.”
Ứng Nghê im lặng hồi lâu, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, hồi cấp ba yêu đương với Chu Tư Dương nồng nhiệt biết bao nhiêu, chia tay cũng đau khổ bấy nhiêu. Cô cứ tưởng rằng khi nghe tin Chu Tư Dương kết hôn, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác bâng khuâng như đang hồi tưởng lại những năm tháng đó. Nhưng kỳ lạ là, dù có cố gắng nhớ lại thế nào, cũng không tài nào nhớ nổi lúc đó bọn họ đã làm gì, đã nói gì, đã vui vẻ hạnh phúc đến mức nào, thậm chí ngay cả hình dáng của anh ta cũng trở nên mơ hồ.
Vốn tưởng tình yêu thời niên thiếu sẽ khắc cốt ghi tâm, đứng ở ngã ba đường đời tuổi ba mươi nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm bình thường trong cuộc sống.
Thời gian quả là một thứ kỳ diệu.
Ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Ứng Nghê định rời đi, lúc này bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa.
Mưa phùn mùa đông nhỏ như cây kim bạc, nhưng lại mang theo hơi lạnh thấu xương, Dư Giảo Giảo bảo cô ngồi thêm một lúc nữa. Trong không gian yên tĩnh, hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách rơi trên mặt kính, như một bản giao hưởng của thiên nhiên, khiến người ta cảm thấy yên bình đến mức có chút cô đơn.
Dư Giảo Giảo bỗng nhiên nhớ lại, cô ấy và Ứng Nghê quen biết nhau cũng là nhờ một cơn mưa.
Vào một ngày mưa bão sau giờ tan học, hai người nắm chặt quai cặp đứng dưới mái hiên bĩu môi nhìn về phía xa, ban đầu bọn họ đứng cách nhau rất xa, không ai chủ động nói chuyện, mưa càng lúc càng lớn, nước bắn tung tóe khắp nơi, khoảnh khắc tia chớp lóe sáng trên bầu trời, hai người đồng thời nhảy lùi về phía sau.
Tiếng động khiến hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của đối phương, rồi cùng phá lên cười.
Sau đó, bọn họ thường xuyên gặp nhau dưới mái hiên, dần dần trở nên quen thuộc, từ chỉ nói một câu đến trao đổi búp bê với nhau… Thật ra tính cách, sở thích, kể cả những thứ yêu thích của bọn họ đều khác xa nhau, nhưng không ngăn được việc những chuyện chán ghét lại giống nhau đến kỳ lạ.
Ví dụ như trời mưa.
Bọn họ ghét che dù, ghét nước bẩn bắn lên làm bẩn gấu váy xinh đẹp, hay nói cách khác, ghét sự chờ đợi dài đằng đẵng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt, Dư Giảo Giảo định gọi điện cho tài xế, quay đầu lại nhìn thấy khóe môi Ứng Nghê cong lên, tay đang định lấy điện thoại bỗng khựng lại.
Cô không còn ghét mưa nữa sao?
Đang nghi ngờ, lại thấy Ứng Nghê cúi đầu liếc nhìn điện thoại rồi cười tươi hơn, cô ấy bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Quả nhiên, vài phút sau một chiếc xe Phaeton dừng lại trước cửa, Ứng Nghê nôn nóng xách túi chào tạm biệt: “Thuận buồm xuôi gió nhé, tôi đi trước đây.”
Dư Giảo Giảo đứng dậy đi theo phía sau, hai người sóng vai đi ra cửa, người đàn ông ăn mặc sang trọng nhìn thấy họ, cầm một chiếc ô đen to xuống xe, trong lúc Trần An đi tới, Dư Giảo Giảo không kìm được dang rộng vòng tay.
Ôm Ứng Nghê một cái.
Ứng Nghê bị hành động bỗng nhiên ủy mị của cô ấy làm cho hơi ngại ngùng, cơ thể cứng đờ trong giây lát, sợ Dư Giảo Giảo khóc, liền vỗ vỗ lưng cô ấy nói: “Có phải cậu là không về nữa đâu, có phải tôi không thể đến đó đâu.”
Trần An còn cách vài bước chân, Dư Giảo Giảo buông cô ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Nghê Nghê, cậu thay đổi rồi.”
“Hửm?”
Dư Giảo Giảo nói: “Cậu thật sự thay đổi rồi.”
Ứng Nghê ngơ ngác, “Tôi thay đổi chỗ nào?”
Không nói ra được là đã thay đổi ở đâu, nhưng chỗ nào cũng đã thay đổi, thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, Dư Giảo Giảo có chút ngưỡng mộ, lại có chút ghen tị, nhưng cuối cùng tất cả những cảm xúc đó đều hóa thành sự vui mừng, ấm áp chảy trong lòng.
“Phải thật hạnh phúc nhé.” Cô ấy nói.
Ứng Nghê ghét nhất kiểu nói chuyện lấp lửng của Dư Giảo Giảo, bèn níu lấy cô ấy hỏi cho ra nhẽ, Dư Giảo Giảo bị cô đeo bám đến mức không còn cách nào khác, nhìn chằm chằm vào ngực cô rồi tặc lưỡi: “Mập lên rồi.”
“… ” Ứng Nghê trừng mắt nhìn cô ấy, hai đứa trẻ con cãi nhau chí chóe: “Cậu! Mới! Mập! Ấy!”
Dư Giảo Giảo nhìn cô trừng mắt tức giận được Trần An ôm vào dưới tán ô, hai người trong màn mưa mùa đông lạnh giá bước về phía xe, quay lưng lại nên không nhìn thấy biểu cảm, đứng xa cũng không nghe rõ tiếng nói, nhưng dáng vẻ tức tối của người phụ nữ rõ ràng là đang tố cáo với người bên cạnh.
Người đàn ông nghe xong liền véo má người trong lòng, tay đồng thời hạ xuống một chút, ở ngã tư đường mờ mịt sương mưa, người người vội vã qua lại, anh mượn sự che chắn của mép ô cúi đầu hôn xuống.
Điện thoại của tài xế vang lên, trong làn sương trắng do hơi thở thở ra, chiếc xe lao vun vút đi xa.
Có lẽ vì cảm nhận được hạnh phúc của bạn mình, Dư Giảo Giảo không còn rụt cổ nữa, cũng cảm thấy mùa đông ở Hòa Trạch không còn lạnh lẽo như vậy.