Không Thể Ly Hôn - Chương 72
Không biết đã qua bao lâu, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt bàn bếp dần dần mờ đi, màn đêm buông xuống bao trùm mọi thứ trong tĩnh lặng nặng nề.
Có lẽ là do hơi ấm từ lồng ngực truyền đến không ngừng nghỉ qua lớp vải, trong hơi thở là mùi gỗ quen thuộc dễ chịu, nỗi buồn nặng nề kia nhanh chóng bị pha loãng, thay thế bằng những cảm xúc khác.
Khó có thể diễn tả bằng những từ ngữ ngắn gọn, giống như ốc sên thu mình vào vỏ, giống như ốc mượn hồn tìm được ngôi nhà mới.
Khoảnh khắc này, Ứng Nghê nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hy vọng thời gian không có điểm dừng, hoặc mãi mãi dừng lại tại đây.
Còn Trần An đang bị cô ôm chặt lấy thì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc kệ cô cứ treo mình như vậy. Mãi cho đến khi cánh tay tê cứng mất hết cảm giác, anh mới cụp mi mắt mỏng manh xuống hỏi: “Sao vậy?”
Ứng Nghê im lặng không nói, Trần An nhấc nhấc tay ra hiệu cho cô nói chuyện. Những ngón tay nắm chặt lấy vạt áo, Ứng Nghê vẫn giữ im lặng, chỉ lắc đầu trong hõm cổ anh, đồng thời vòng tay ôm eo anh càng chặt hơn.
Dường như muốn chủ động khảm mình vào xương cốt của anh.
Trần An thở dài một tiếng không thành lời, cánh tay hạ xuống, luồn qua khoeo chân cô rồi nâng lên thật mạnh. Dễ dàng như vậy, anh đã vững vàng ôm lấy cô vào lòng.
Trần An sải bước về phía phòng khách, mặt Ứng Nghê vẫn vùi như cũ, lần này còn khoa trương hơn, cả đầu lơ lửng sau vai anh, mái tóc dài xõa tung như Sadako lúc nửa đêm.
Đặc biệt là sau khi đặt cô xuống ghế sofa, đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ ngây người vô hồn.
Nói thật, có hơi dọa Trần An.
Vì vậy, anh cúi đầu lại gần, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mắt cô, kiên nhẫn hỏi: “Có phải phát sóng trực tiếp không thuận lợi không?”
Tóc Ứng Nghê rất dài, bình thường không chăm sóc nhiều, nhưng chất tóc vẫn mềm mượt óng ả như được chăm sóc cẩn thận. Tuy nhiên, dù tóc có đẹp đến đâu cũng không chịu nổi sự ma sát do cọ xát qua lại, lớp tóc bên ngoài xơ rối dựng lên, dưới ánh đèn sợi đốt phản chiếu một tầng màu hổ phách.
Vô cớ khiến người ta thêm vài phần chán nản.
Trần An cúi đầu thấp hơn nữa, những ngón tay thon dài khô ráo luồn vào mái tóc, đầu ngón tay áp vào mép cằm nâng mặt cô lên.
Đồng tử chạm đồng tử, khoảng cách gần đến mức Ứng Nghê có thể nhìn thấy chính mình với vành mắt đỏ hoe trong mắt anh. Mọi thứ đều không thể trốn tránh, cũng chẳng cần che giấu.
“Mẹ em không cần em nữa.” Cô nhìn anh.
Thần sắc cô bình tĩnh, giọng nói cũng không nhỏ, nhưng nếu lắng tai nghe kỹ, sẽ thấy mang theo tiếng nghẹn ngào khe khẽ không thể bỏ qua.
Thật ra không muốn khóc, trước đây cũng chưa từng khóc, Lâm Dung Uyển nằm liệt giường thoi thóp tám năm, lẽ ra cô phải chai sạn rồi mới đúng. Nhưng không biết vì sao, vừa đối diện với ánh mắt của Trần An, vừa rời khỏi vòng tay anh, cô bỗng cảm thấy rất tủi thân.
Giống như hồi nhỏ ở trường bị ngã đến chảy máu đầu gối, tự mình cắn răng lau lau là có thể đứng dậy ngay, nhưng nếu Ứng Quân Ngọc hoặc Lâm Dung Uyển có mặt, cô sẽ mè nheo nằm bẹp dưới đất khóc cả ngày.
Tìm kiếm sự an ủi là bản năng của con người, cô cũng có vốn liếng để làm nũng.
Nhưng sau này không còn nữa, chỉ còn lại con đường tự mình tiêu hóa mọi thứ.
Nhưng hiện tại, Ứng Nghê ngẩng đầu, cố gắng ngẩng cao nhất có thể, cố gắng nhìn cả khuôn mặt Trần An vào trong mắt, nhưng chênh lệch chiều cao thật sự quá lớn, cô chỉ có thể đứng dậy, đứng trên chiếc ghế sofa mềm mại, hai tay ôm lấy cổ anh, chóp mũi chạm chóp mũi.
Giọng nói vì nghẹn ngào hít thở mà trở nên mềm yếu, mỏng manh.
“Trần An, anh ôm em đi, ôm em đi.”
Vừa nói, cô đã vội vàng áp sát môi mình lên môi anh, không thể gọi là hôn, bởi vì không mút mát cũng không cắn xé, chỉ là chạm vào nhau yên tĩnh, đơn thuần, dường như chỉ muốn làm nũng, bám lấy anh để ngăn anh nói lời từ chối.
Làm sao Trần An có thể từ chối, anh siết chặt eo thon của cô kéo vào lòng, lực mạnh đến kinh người. Đồng thời, không hề báo trước, anh trực tiếp há miệng cắn lấy đôi môi đang mím chặt của cô. Biến cái chạm nhẹ nhàng ban đầu thành một nụ hôn sâu đậm.
Mạnh mẽ và thô bạo hơn bất cứ lúc nào trước đây, bất kể là cô hay anh. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, răng cọ xát không hề nương nhẹ. Hơi thở dữ dội phập phồng hỗn loạn, mãnh liệt như một cuộc chiến cuối cùng của những người trốn chạy tận thế tranh giành nước và oxy.
Ứng Nghê thở hổn hển, hai má vì thiếu oxy mà trở nên đỏ ửng. Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt eo cô, càng hôn càng đi xuống, cuối cùng cả hai ôm nhau ngã xuống ghế sofa, ánh đèn trong tiếng hôn hòa cùng với động tác xâm chiếm lẫn nhau, trở nên lung linh mờ ảo.
Có những khoảnh khắc, Ứng Nghê cảm thấy mình sắp chết ngạt.
Nhưng cô chẳng hề sợ hãi, đây chính là cảm giác mà cô muốn, lồng ngực bị trói chặt, nhịp thở hòa cùng nhịp thở của người kia, đầu óc trống rỗng, không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ còn lại cảm xúc đang trào dâng, đang gào thét.
Thậm chí ngần ấy vẫn chưa đủ, cô còn muốn nhiều hơn nữa. Nhiều đến mức cô không còn cảm thấy mình hai bàn tay trắng, không còn cảm thấy cô đơn.
“Trần An, Trần An…” Cô thì thầm gọi tên anh, sự yếu đuối biến thành dịu dàng.
Cơ thể áp lên cơ thể, khe hở gần như không đáng kể chỉ đủ cho không khí len qua, Ứng Nghê vặn vẹo, ngón tay cuối cùng cũng vượt qua muôn trùng khó khăn như con rắn luồn lách đến nơi nóng bỏng kia. Chất vải cô quá quen thuộc, len lông cừu tinh chế xoắn chặt, độ bóng cực tốt, rủ xuống tự nhiên, rất được các thương hiệu âu phục cao cấp ưa chuộng.
Cũng quá lớn, lòng bàn tay cô nhỏ nhắn, ngón tay thon nhỏ, dù có xòe ra thế nào cũng không thể nắm hết được. Chỉ đành túm chỗ này, xoa chỗ kia, thao tác không hề có quy luật khiến người đang vùi đầu bên tai cô thở hổn hển.
Quần tây không dày lắm, nhưng bên trong còn có một lớp mỏng hơn, sờ vào rất mềm mại, Ứng Nghê không khỏi nghĩ, mềm như vậy liệu có bị rách không? Cô muốn biết, muốn chạm vào gần hơn.
Tốt nhất là da thịt chạm da thịt, để nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt cô.
Tuy nhiên, đầu ngón tay vừa mới chạm vào thắt lưng, một tiếng gọi lạnh lùng đã đánh tan ảo tưởng.
“Ứng Nghê.”
Trần An giữ tay cô lại, con ngươi đen láy thoát khỏi vũng lầy dục vọng, tinh thần quả nhiên mạnh mẽ.
“Không được.” Anh lắc đầu, vì kiềm chế mà hơi thở trở nên gấp gáp hỗn loạn.
Ứng Nghê khựng lại.
“Em đang trong kỳ kinh nguyệt.” Trần An nói.
Cũng lạ, từ bệnh viện về còn chưa kịp ăn uống đàng hoàng, vậy mà lại đến. Nếu Trần An không kịp thời nhắc nhở vào thời khắc quan trọng, có lẽ phải đợi đến khi dính máu tươi, cô mới kịp phản ứng.
Ngẩn người một lát, Ứng Nghê chống tay ngồi dậy, đưa tay sờ lên má anh, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên xương hàm rắn chắc, từng chút từng chút một phác họa đường nét góc cạnh đang lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Trần An khép hờ mắt, hàng mi đen rủ xuống, con ngươi không hề lay động, trên người tỏa ra khí chất cấm dục đầy mê hoặc.
Nhìn một lúc, Ứng Nghê bỗng nhiên lật người bò dậy, ngồi lên eo anh, ôm cổ anh lắc qua lắc lại.
“Không sao đâu.” Cô áp sát hôn anh, “Có thể mà.”
“Không thể.” Trần An nghiêng mặt đi, không cho cô hôn, không có chút đường thương lượng nào, “Em sẽ bị thương.”
Ứng Nghê khẽ nâng hàng mi, nghiêm túc hứa hẹn, “Em không sợ.”
Trần An lắc đầu, không nói một lời liền đỡ lấy nách cô, gỡ hai chân đang quấn quanh eo mình ra.
Ứng Nghê ngẩn người: “Anh chê em?”
Trần An không nói gì, kéo người vào sát ngực mình, ôm cô theo một tư thế thoải mái, cúi xuống hôn lên má cô rồi mới mở miệng: “Anh sợ.”
“Nếu em vì chuyện này mà bị thương, anh sẽ tự trách, sẽ khó chịu, em hẳn là không muốn thấy anh ăn không ngon ngủ không yên đúng không?”
Ứng Nghê mở to mắt, Trần An không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ lông mày đang nhíu chặt của cô, giọng điệu cũng nghiêm túc không kém: “Không cần gấp gáp trong chốc lát này, hiểu không?”
Anh hơi cụp mắt, nhìn xuống từ trên cao, cùng với ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, không hề mang theo chút khinh miệt nào, chỉ đơn giản là đang kể lại một chuyện hết sức bình thường.
Vậy mà lại lấp đầy được nỗi bất an sâu thẳm trong lòng cô.
Cho dù Lâm Dung Uyển không cần cô nữa, chẳng phải vẫn còn Trần An sao?
Ứng Nghê bỗng chốc tỉnh táo lại khỏi cơn điên cuồng, chậm rãi ngoan ngoãn gật đầu.
Tối hôm đó bọn họ chẳng làm gì cả, Trần An quay lại bếp nấu cơm, Ứng Nghê cuộn mình trên sofa chờ đợi. Sau bữa cơm cũng chẳng khác gì ngày thường, Trần An vẫn làm việc trong phòng sách như mọi khi, cô thì ở phòng khách học kiến thức về thời trang, yên tĩnh bình lặng, không ai làm phiền ai.
Nhưng đến gần sáng, Ứng Nghê ôm gối và chăn, vẻ mặt bình thản gõ cửa phòng ngủ ở tầng một.
Trần An vừa tắm xong đi ra có chút ngạc nhiên, tay đặt trên nắm cửa, đuôi mắt còn vương những giọt nước khẽ nheo lại, dùng ánh mắt dò hỏi cô muốn làm gì.
Ứng Nghê đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn ngủ với anh.”
Nghe vậy, Trần An khựng lại, có chút đau đầu, “Tối nay không ngủ được.”
“Em nói là ngủ, không phải làm.”
Trần An sững người, Ứng Nghê thừa cơ cúi người chui qua dưới cánh tay anh, không nói hai lời đá dép lê lao lên giường, Trần An quay đầu nhìn lại, sau đó đóng cửa, thuận theo tự nhiên đi theo sau nhặt tấm thảm lông, khăn gối, cừu bông nhỏ rơi đầy đất…
Đèn nhanh chóng tắt, trong bóng tối mịt mùng, Ứng Nghê từ trong chăn của mình chui vào ổ chăn của người khác, như một chú mèo hoang bị lạnh cóng vào mùa đông tìm hơi ấm, cuộn tròn trong vòng tay rắn chắc nóng bỏng của người đàn ông.
Sau ngày hôm đó.
Cừu bông nhỏ trở thành vật trang trí, Ứng Nghê không bao giờ quay về phòng ngủ ở tầng hai nữa.