Không Thể Ly Hôn - Chương 70
Ứng Nghê vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn Trần An một cái, vội vàng nhấc chân xuống giường. Một tay Trần An đỡ lấy eo cô, tay kia cúi xuống nhặt giày.
“Đừng vội, kết quả ở đó rồi, chạy không thoát được đâu.”
Tối nay Ứng Nghê vội vàng ra ngoài, chỉ xỏ tạm đôi giày búp bê đế bệt rồi chạy ra. Giày mua lớn hơn nửa size, dễ mang dễ cởi, cúi đầu thấy anh loay hoay mãi không xỏ vào được, cô vừa bực mình vừa buồn cười:
“Rốt cuộc là ai đang vội.”
“Hỏi anh đấy.” Cô rụt chân lại, dùng mũi chân chạm vào khuỷu tay Trần An.
Mới chạm hai cái, bắp chân đã bị anh giữ chặt. Trần An mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng nắm lấy chiếc giày mỏng manh xỏ vào chân cho cô, rồi bế cô xuống giường. Sau đó sải bước đi ra cửa, Ứng Nghê không đi theo, mà đứng yên tại chỗ, hơi nghiêng đầu vuốt lại mái tóc dài bị anh làm rối.
Trên mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khóe mắt lại dán chặt vào Trần An đang nói chuyện với bác sĩ.
Tốc độ thời gian như bị ép phải chậm lại.
Rõ ràng tóc còn chưa vuốt xong, vậy mà Ứng Nghê lại cảm thấy bọn họ đã nói chuyện rất lâu rồi.
Trần An đứng quay lưng lại, không nhìn thấy biểu cảm. Còn bác sĩ thì rất chuyên nghiệp, nét mặt từ đầu đến cuối đều như nhau, không nhìn ra là đang chúc mừng hay đang tiếc nuối.
Ứng Nghê cắn chặt môi, qua loa túm tóc lên, bước tới, càng đến gần cửa, cô càng cảm thấy tim mình đập thình thịch trong đại dương căng thẳng.
Cách ba bước chân.
Trần An như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bỗng quay người lại.
Dưới ánh mắt nóng như lửa đốt của Ứng Nghê. Anh nhìn cô, chậm rãi lắc đầu.
Thật rõ ràng, có nghĩa là không có.
Ứng Nghê sững người, răng lập tức thả lỏng, cúi đầu nhìn bụng mình. Hình như là do tâm lý, cũng có chút căng thẳng, cảm giác căng phồng bỗng nhiên biến mất.
Tâm trạng hồi hộp lo lắng được thay thế bằng một cảm giác khó tả khác.
Không biết là nhẹ nhõm hay gì khác, tóm lại rất mâu thuẫn.
Loại trừ khả năng mang thai, Ứng Nghê được y tá dẫn đi làm một loạt các xét nghiệm về việc chậm kinh. Sau khi loại trừ bệnh lý thực thể, thông qua việc hỏi han về tình trạng sinh hoạt gần đây, bác sĩ phụ khoa đưa ra kết luận là do ăn uống quá ít và căng thẳng thần kinh áp lực lớn.
Bác sĩ kê một số loại thuốc đông y, đồng thời dặn dò Trần An, phải để cô đảm bảo dinh dưỡng và tâm trạng thoải mái, cũng như vận động nhiều hơn để tăng cường sức khỏe.
Sau sự hiểu lầm, bệnh viện lúc nửa đêm yên tĩnh lạ thường, y tá trực ở quầy tiếp tân buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Đèn huỳnh quang chiếu xuống từ không trung thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, rọi lên những viên gạch lát nền sạch bóng, khiến mắt người ta có chút hoa lên.
“Anh có thất vọng không?” Trong lúc chờ thang máy, Ứng Nghê đột nhiên hỏi.
“Có một chút.” Trần An không do dự, nói thật.
Nhiệt độ lúc bốn, năm giờ sáng thấp hơn nhiều so với lúc vừa đến, ngay cả trong xe cũng có thể cảm nhận được, Ứng Nghê rụt cằm vào trong cổ áo, hai tay đút túi, có vẻ như muốn giấu mình đi.
“Còn em.” Trần An nghiêng đầu nhìn sang.
Cô…
Nói thật.
Cũng có một chút.
Nhưng mà ——
Ứng Nghê ngẩng đầu lên, cũng rút tay ra khỏi túi, nghiêm túc nói: “Em còn rất nhiều việc phải làm.”
Lớp lót bên trong túi áo được phủ một lớp chống gió, chống nước, vừa cứng vừa trơn, lạnh toát, sờ mãi cũng không thấy ấm. Cô chắp hai tay vào nhau, xoa xoa thật nhanh.
Đối với sự không sẵn lòng của cô, Trần An không hề tỏ ra bất mãn, mà nắm lấy tay cô bao bọc trong lòng bàn tay mình. Da chạm da, hơi ấm truyền vào ngay lập tức theo mạch máu lan ra khắp cơ thể.
Ứng Nghê không còn thấy lạnh nữa.
Nhìn người đàn ông hoàn toàn chuyển sự chú ý sang cô, cụp mắt xuống, nâng niu tay cô rồi hà hơi ấm, cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt trên người cô. Đầu tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, vừa chua xót vừa đau nhói.
Cho dù trong bụng không có sinh mệnh đang hình thành, sự chăm sóc của Trần An dành cho cô vẫn rất tỉ mỉ.
Có một khoảnh khắc.
Cô cảm thấy mình chính là đứa bé đó, nhận được sự quan tâm và yêu thương tuyệt đối, trở thành người duy nhất được nâng niu trong lòng bàn tay.
Cảm giác này, thật ra ngay cả ở bố mẹ, cô cũng chưa từng cảm nhận được trọn vẹn.
Ứng Quân Ngọc có Lâm Dung Uyển, Chu Tư Dương mãi mãi đặt Tô Vân lên hàng đầu, cô không muốn tranh giành vị trí của ai, chỉ là chợt nhận ra, thì ra cảm giác được một người đặt riêng mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng là như thế này.
Còn người đàn ông như Trần An… làm bố chắc chắn cũng sẽ rất xứng chức.
Nghĩ đến đây, Ứng Nghê ngẩng đầu lên, “Ý em là bây giờ không muốn.”
Trần An khựng lại, nắm bắt được điểm mấu chốt: “Bây giờ?”
Ứng Nghê khẽ ừm một tiếng, ánh mắt không mục đích liếc về phía góc phòng, dù sao cũng không thể nói em bằng lòng sinh con cho anh được, như vậy thật quá sến súa.
Có lẽ anh sẽ cảm thấy khó tin, tình cảm của họ còn lâu mới đến mức đó. Nhưng Ứng Nghê biết rõ trong lòng, bản chất cô là một người tràn đầy cảm xúc đến mức có thể khiến người kia không chịu nổi.
Chỉ là sau khi bị người ta bỏ rơi, trong khoảng thời gian tám năm trống rỗng, cô đã đeo lên mình một chiếc mặt nạ lạnh lùng vừa căm ghét vừa khao khát tình yêu.
Vì vậy, cô mới từng chút một đưa ra những xúc tu, cẩn thận thăm dò, khi nhận được tín hiệu từ chối liền lập tức rụt về vỏ ốc.
Nhưng nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi gặp gỡ Trần An, mặc dù anh chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình yêu sâu đậm, nhưng cũng chưa bao giờ khiến Ứng Nghê cảm thấy bị đẩy ra xa.
Ngược lại, anh từng bước, vững vàng kiên định tiến về phía cô. Hoàn toàn khác với hình ảnh ham muốn sắc đẹp mà cô tưởng tượng ban đầu.
Thật ra vào đêm hôm đó ở biệt thự số 6, khoảnh khắc anh thở hổn hển đứng ở cuối giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Cô đã biết rồi ——
Cô bằng lòng cho đi, cái gì cũng bằng lòng.
Ứng Nghê vui vẻ ừm một tiếng, “Cứ chờ thêm đã.” Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi sự nghiệp của cô đi vào quỹ đạo thì mới có thời gian và sức lực để chăm sóc em bé.
Trần An nắm tay cô, “Được, nghe em.”
…
Xe dừng lại ở bãi đất trống bên ngoài khu khám bệnh, bầu trời lúc năm giờ sáng đã sớm phai đi màu đen u ám, sắc xanh thẫm như biển sâu bao trùm mặt đất, nhưng không hề tạo cảm giác ngột ngạt, bởi vì ở đường chân trời đã có thể nhìn thấy một dải sáng hẹp sắp xuyên qua mây.
Bác sĩ dặn dò ba bữa một ngày phải ăn uống đầy đủ, vừa mới thắt dây an toàn xong, bụng Ứng Nghê đã kêu ùng ục. Gần một ngày rồi cô chưa ăn gì, giờ này ngay cả quán ăn sáng cũng mới chỉ mở cửa.
Đành phải lái xe đến một cửa hàng McDonald’s gần đó.
Trong cửa hàng có lác đác vài vị khách, Ứng Nghê chọn một chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ, Trần An đi lấy đồ ăn, cô buồn chán gõ tay lên mặt bàn chờ đợi.
Khách hàng ít, gọi món xong là lấy ngay, Trần An nhanh chóng quay lại.
Có thể thấy Ứng Nghê thật sự đói bụng, cắm cúi ăn hết hơn nửa bát cháo cải muối mới có sức nói chuyện: “Lát nữa đi thẳng đến công ty luôn à?”
Trần An đưa một tờ khăn giấy cho cô: “Đưa em về Nhã Đốn trước đã.”
“Không ngủ bù sao?”
“Ở văn phòng có giường.”
Nói đến đây, Ứng Nghê đột nhiên nhớ ra một chuyện, lần trước đến Sáng Nguyên không chỉ bảo vệ không cho vào mà Trần An cũng không gặp cô. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ lôi chuyện cũ ra nói, nhưng lúc này nhìn Trần An cũng thức cả đêm, cô chỉ hỏi: “Ngủ ở công ty có ngon không?”
“Có thể ngủ thêm một lúc.” Trần An nói.
Ứng Nghê khẽ thở dài, thầm nghĩ lát nữa tự mình bắt xe về hoặc bảo Trần An gọi tài xế đến đón, anh cứ đến công ty một mình, như vậy có thể ngủ thêm một tiếng nữa.
Tốc độ ăn sáng rõ ràng nhanh hơn, thế nhưng người phụ nữ trung niên ngồi bàn bên cạnh không buông tha cho cô, âm lượng điện thoại mở hết cỡ, trong quán ăn yên tĩnh vắng vẻ chẳng khác nào một chiếc loa phóng thanh khổng lồ, giọng nữ phát ra từ bên trong chói tai đến mức có thể làm thủng màng nhĩ.
Bà cô đó ngồi vào bàn bên cạnh sau khi Trần An quay lại lấy đồ ăn, đầu óc Ứng Nghê ong ong đã nhịn từ lâu rồi.
Không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn nữa.
Cô vội đứng bật dậy, bước hai bước đến gần, ánh mắt vừa chạm vào màn hình, đã bị thu hút đến mức vô thức ngậm miệng lại.
Là buổi phát sóng trực tiếp trên một ứng dụng nào đó.
Khác với giọng nói the thé khó nghe, người phụ nữ đang đứng trên màn hình trông vừa ngầu vừa xinh đẹp.
Cô ta lấy ra một chiếc hộp đen ném mạnh lên bàn, chất vấn với vẻ bá đạo: “Bình thường đi trung tâm thương mại mà không dám vào đúng không?!”
Phía sau là một đám vệ sĩ mặc vest đen, đồng thanh đáp lại như thể được huấn luyện kỹ càng: “Đúng ——!”
Tiếp đó, người phụ nữ vừa xé hộp giấy vừa nhướng mày liễu cười khẩy: “Đàn ông hoang dã ai mà chẳng yêu ——” Nói xong liền rút ra một thứ màu đen từ trong hộp ném về phía sau.
“Nào! Sắp xếp cho cậu em một căn biệt thự sang trọng!”
Ứng Nghê xem mà chẳng hiểu gì cả.
Mãi đến khi người phụ nữ móc thứ đó vào đầu ngón tay xoay hai vòng, rồi ném về phía sau, tròng lên đầu một người, Ứng Nghê mới nhận ra đó là cái gì ——
Một chiếc quần lót nam.
Sắp xếp “biệt thự sang trọng” cho “cậu em”.
Cậu em. Biệt thự sang trọng.
Ứng Nghê phụt một tiếng bật cười, tiếng cười đủ lớn khiến bà cô kia phải rời mắt khỏi buổi phát sóng trực tiếp, khó hiểu trừng mắt nhìn cô.
Nhưng chẳng mấy chốc, Ứng Nghê đã không cười nổi nữa.
Bà cô bắt đầu mua hàng thanh toán, lịch sử mua hàng ở góc dưới bên trái được làm mới với tần suất vài trang mỗi giây.
[Trương ***: Đã đặt hàng sản phẩm số 1]
[Mạt ***: Đã đặt hàng sản phẩm số 1]
[@***: Đã đặt hàng sản phẩm số 1]
…
Sức mua thật đáng kinh ngạc!
“Em biết rồi! Em biết rồi!” Ứng Nghê quay lại, phấn khích nói với Trần An: “Không cần đóng cửa, em biết phải làm sao rồi!”
Cô như không sợ đau mà vỗ mạnh một cái vào trán, “Sao em lại ngốc thế nhỉ, điều này mà cũng không nghĩ ra!”
Thật ra ngay từ đầu, Ứng Nghê đã cân nhắc đến nền tảng trực tuyến.
Nhưng lúc đó cô cứ nghĩ là phải mở cửa hàng trước, thiết lập nhóm khách hàng, đăng sản phẩm mới trong nhóm, rồi hỗ trợ giao hàng nhanh.
Vì cửa hàng đang gặp khó khăn về lượng khách, vậy thì cô hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ, trực tuyến trước, ngoại tuyến sau.
Hơn nữa, lợi thế của cô là có cửa hàng thực tế làm chỗ dựa.
Dù sao Ôn Trân Tuệ cũng từng nói một bộ phận lớn khách hàng mua quần áo nữ sẽ lo lắng về chất lượng trên mạng.
Hơn nữa, đường sửa thì rồi cũng sẽ có ngày sửa xong, dù là nửa năm hay một năm, so với việc tìm cửa hàng mới rồi lại sửa chữa, thì chi phí và thời gian tiết kiệm được vừa hay đủ để cô thử nghiệm và sửa sai.
Và cô thật sự rất thích vị trí hiện tại của cửa hàng.
“Sao trước đây mình lại cố chấp như vậy nhỉ?” Ứng Nghê bị Trần An kéo ra khỏi cửa, vẫn đang băn khoăn không hiểu tại sao mình cứ khăng khăng lựa chọn giữa hai quyết định một mất một còn.
Rõ ràng biết bây giờ là thời đại của lưu lượng truy cập, cũng đã từng nghĩ đến việc kinh doanh online.
“Khi gặp khó khăn, con người ta dễ bị mắc kẹt trong lối suy nghĩ.” Trần An nói: “Mắt cứ nhìn chằm chằm vào thiệt hại.”
“Còn anh thì sao?” Ứng Nghê hỏi: “Anh có bị vậy không?”
Trần An suy nghĩ một chút: “Hiện tại thì chưa từng.”
Ứng Nghê: “…”
Bị anh “khoe khoang” một hồi, Ứng Nghê đi mười mấy mét cũng chẳng buồn nói với anh một câu, nhưng lúc này cô lại hưng phấn như đả thông kinh mạch, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cũng chẳng còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Thậm chí bây giờ cô còn muốn đến cửa hàng để sắp xếp bối cảnh phát sóng trực tiếp.
Trần An sa sầm mặt mày, nhìn cô chằm chằm không nói một lời.
Ứng Nghê sợ hãi vội vàng xua tay, cô chỉ nói vậy thôi, làm sao có thể thật sự quay lại cửa hàng được.
Cửa hàng McDonald’s nằm trên đường một chiều, không có chỗ đậu xe, Trần An đỗ xe ở bãi đậu xe tư nhân cách đó một con phố. Lời nói lúc trước có vẻ hơi sớm, đi bộ khá mệt, lại càng ngày càng buồn ngủ.
Cô ngáp dài một cái, nũng nịu đứng im tại chỗ.
Người đàn ông phía trước vẫn không dừng bước, Ứng Nghê nhíu mày, chạy lấy đà lao đến nhảy lên người anh.
Như một chú khỉ nhỏ, hai tay ôm lấy cổ anh, nhưng chiều cao không đủ, chân không kẹp được vào eo anh, chỉ có thể cố gắng áp sát vào xương hông anh mà treo lơ lửng.
Tư thế vặn vẹo rất khó chịu.
“Cõng em đi.” Ứng Nghê dụi mặt vào cổ anh.
Trần An nghiêng đầu nhìn.
Ứng Nghê buồn ngủ đến mức mí mắt sắp nhắm lại, hơi thở phả vào tai anh, “Trần An, cõng em đi mà.”
Trần An làm sao chịu nổi sự nũng nịu mè nheo này của cô, liền cúi người đỡ lấy mông cô nâng lên.
Lưng anh rắn chắc đầy sức sống, nằm ngủ trên đó lại ấm áp, Ứng Nghê vô cùng hài lòng, đặt cằm lên vai anh.
Một lúc sau, cô đột nhiên mở mắt: “Đặt tên là ‘Ánh Sáng Lúc Năm Giờ’ được không?”
Trần An không hiểu, “Cái gì?”
“Tên cửa hàng.” Ứng Nghê nói.
Trần An nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ có mùa hè ở miền nam thì năm giờ sáng trời mới sáng.”
Bị cãi lại, Ứng Nghê tức giận cắn mạnh một cái, Trần An đau đớn kêu lên một tiếng, trầm giọng nói: “Em là chó à.”
“Anh mới là chó!”
Trần An nhẫn nại giải thích: “Anh không cắn người.”
Ứng Nghê tiếp tục cãi chày cãi cối: “Vậy thì là chó không cắn người.”
“Không buông ra thì tự đi xuống mà đi.” Trần An dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Ứng Nghê tức giận trừng mắt: “Anh dám hung dữ với em à?”
Trần An mỉm cười không cảm xúc: “Sao dám hung dữ với em chứ.”
“Còn mỉa mai em nữa?!”
Trần An “Ừ” một tiếng.
“…” Ứng Nghê vòng tay ôm cổ anh siết chặt lại, Trần An vừa ho khan vừa kéo tay cô ra. Không phải là không đủ sức, mà là sợ làm cô đau, khiến Ứng Nghê đang chiếm thế thượng phong cười hì hì như một đứa trẻ.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, đèn đường lần lượt tắt dần, mặt đường sau cơn mưa ẩm ướt và trong lành.
Có người còn đang say giấc nồng, có người đã gánh vác trọng trách cuộc sống. Sự ồn ào náo nhiệt của thành phố vẫn chưa hoàn toàn thức giấc, mọi thứ đều yên bình và tĩnh lặng đến lạ.
Nhưng chắc chắn một điều rằng.
Sau cơn mưa trời lại sáng.