Không Thể Ly Hôn - Chương 66
Trần An dùng hành động thay cho câu trả lời, nâng cặp mông tròn trịa đầy đặn của cô lên cao. Vạt váy phủ lên cánh tay, xúc cảm mềm mại như làn da, mang theo nhiệt độ và hương thơm từ cơ thể, thúc giục máu nóng cuồn cuộn chảy xuống.
Anh cố gắng kiềm chế dục vọng đang sục sôi, cúi đầu nhìn xuống, giọng điệu hỏi han bình thản, lạnh nhạt, “Chất liệu gì vậy?”
Ứng Nghê vòng tay qua cổ anh, ngẩng cằm lên gần sát, động tác ngậm dái tai giống như đứa trẻ thèm thuồng cây kẹo mút, vừa cắn vừa mút, bận rộn không ngơi.
Nôn nóng muốn châm lửa cho anh, căn bản không rảnh trả lời.
Trần An khó chịu không kém gì bị tra tấn bằng cực hình tàn độc nhất trên đời.
Bởi vì con mãnh thú vừa thức giấc đã không còn bằng lòng nằm phục, cố gắng vùng vẫy đứng lên, xâm chiếm lãnh thổ của nó.
Sức mạnh muốn xâm nhập lớn đến mức khiến Ứng Nghê giật mình, nhưng hơn thế nữa, nó lại cổ vũ tinh thần cho cô.
Ứng Nghê đắc ý buông môi ra, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng vành tai Trần An, tỉ mỉ từng nét một, sau khi phác họa xong, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi vào tai anh như nét vẽ điểm mắt cuối cùng.
Không biết có phải cố ý hay không, cô còn giống như quay chậm, nuốt nước bọt một cách chậm rãi, ướt át.
Tiếng nước bọt ướt át quyện với hơi nóng cùng nhau chui vào ống tai, va đập vào màng nhĩ, kích thích thần kinh anh.
Con ngươi Trần An đột nhiên tối sầm lại, nghiến chặt răng.
Ứng Nghê thấy vậy liền cong môi cười, véo nhẹ gáy anh, như vừa mới nhớ ra, uể oải trả lời: “Bằng bông nguyên chất.”
Cô giống như một yêu tinh, lúc này căn bản Trần An không dám nghiêng đầu nhìn, biết đâu giây tiếp theo sẽ xử lý cô ngay tại bàn trà trong phòng ăn, hoặc trên sàn nhà lạnh lẽo.
“Mặc có thoải mái không?” Anh sải bước về phía trước, vừa nói vừa dứt khoát đá vào cửa phòng ngủ.
Rầm một tiếng, rung trời lở đất.
Không gian bịt kín, ngăn cách, xua đuổi tất cả, để thế giới cuối cùng chỉ còn lại hai người, không kiêng nể gì phóng túng tận hưởng niềm vui sướng.
Phòng ngủ không bật đèn, Ứng Nghê bị đặt lên giường, nói là đặt, nhưng dùng từ ném có lẽ chính xác hơn. Cô lún vào trong chăn lông vũ mềm mại, xốp, đưa tay ra sau chống eo, ngẩng cổ lên, đường nét cao quý, xinh đẹp như thiên nga.
Trong bóng tối mịt mùng, cô nghe thấy tiếng thắt lưng rơi xuống đất, giống như không báo trước mà dùng miếng gảy gạt mạnh dây đàn, da đầu cô tê dại.
Cô đại khái biết Trần An đang ở vị trí nào, xuyên qua bóng tối nhìn vào mắt anh, giọng nói vẫn lạnh lùng như hoa mộc lan trắng, “Không mặc gì càng thoải mái hơn.”
Trần An khẽ cười.
Câu hỏi và câu trả lời tưởng chừng nghiêm túc, nhưng thật ra lại chẳng đứng đắn chút nào.
Mắt dần quen với môi trường xung quanh, người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước về phía cô. Chiếc váy ngủ nhanh chóng bị vo thành một cục đá rơi bên chân, trong ánh sáng le lói hắt vào từ khe cửa, Ứng Nghê cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mày anh.
Mờ ảo, sâu thẳm. Nhuốm màu dục vọng.
Khiến người ta không thể kháng cự.
“Cái này cũng làm bằng bông à?” Trần An vuốt ve qua lại để nhận biết, mức độ nghiêm túc còn hơn cả cô.
Ứng Nghê: “Lụa.”
“Rất trơn.” Trần An nói.
Ứng Nghê nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên đuôi mắt: “Ừm, vì ướt rồi.”
Do giọng nói rất trầm và khàn, tiếng ừm kia khó mà phân biệt được là đang trả lời hay là cảm xúc gì khác tràn ra.
Trần An lại hỏi: “Ướt từ lúc nào?”
Ứng Nghê nhìn vào đôi đồng tử đen láy đang kìm nén lửa giận của anh, chậm rãi nói: “Đè anh—” rồi cố tình dừng lại một chút, đợi đến khi tay đã bắt được con mãnh thú mới tiếp tục thốt ra: “—trước đó.”
Câu nói này giống như đổ thêm một xe củi khô chất lượng cao vào, khiến ngọn lửa trong phòng bùng lên dữ dội, không gian như méo mó. Ứng Nghê bị lật người lại, hai tay bị trói ra sau lưng, Trần An quỳ lên, thăm dò một chút rồi kinh ngạc hỏi: “Hôm nay làm sao thế, không cần dạo đầu nữa à.”
Ứng Nghê quay đầu lại, như thể bị lời nói của anh xúc phạm, mắt mở to tròn.
Trần An xuống giường, tiếng kéo ngăn kéo vang lên trong phòng ngủ tối om. Ứng Nghê ngồi thẳng dậy, co chân lại, mái tóc dài xõa tung, phần lớn buông xuống trước vai, nửa che nửa hở.
Vừa trong sáng vừa quyến rũ.
“Để tôi.” Ứng Nghê đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ ngoắc.
Trần An khựng lại.
Ứng Nghê thiếu kiên nhẫn cúi người xuống với lấy, mái tóc che phủ cũng theo đó buông xuống, rơi vào tầm mắt Trần An, trong bóng tối mờ ảo, đó là sự tương phản tuyệt đối giữa trắng và đen.
Càng thêm trưởng thành hơn.
Theo yêu cầu chủ động của cô, Trần An cầm hộp đi đến mép giường, Ứng Nghê di chuyển lại gần. Ngón tay cô thon thả như liễu, lại mềm mại như nước, chỉ là cứ lần lữa mãi, Trần An cố gắng kìm nén chọc vào lòng bàn tay cô.
“Ngược rồi.” Trần An cụp mắt.
Ứng Nghê: “Không ngược.”
“Thật sự ngược rồi.”
“Tôi nói không có là không có.” Ứng Nghê miết miết mép vật đó xuống vài cái không được, bực bội buông tay, “Là anh mua nhầm size rồi!”
Cô ngẩng khuôn mặt ủy khuất lên, đúng lúc anh đang nhìn xuống.
Nơi muốn đến, từ lòng bàn tay chuyển thành khe môi.
Không thể nhìn thêm nữa, Trần An nắm lấy cổ tay cô, lấy đồ vật kia.
Ứng Nghê bất mãn hừ một tiếng, nhìn động tác thong thả của Trần An, giống như đang thưởng thức một màn trình diễn nghệ thuật vừa kiêng khem vừa cuồng nhiệt.
Mí mắt anh rũ xuống rất thấp, yết hầu chuyển động cũng khá lạnh nhạt, nhưng hơi nóng tỏa ra từ khắp người anh còn nóng hơn cả đá lửa, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ thiêu người thành tro.
Thiêu rụi sạch sẽ, không còn một mảnh vụn.
“Đây là size lớn nhất.” Tốc độ của anh nhanh hơn Ứng Nghê nhiều, vừa quỳ lên giường vừa đẩy cô xuống.
Eo Ứng Nghê chưa bao giờ mềm nhũn như vậy, bất ngờ bị vùi vào gối, tính khí nổi lên, cô tức giận bò dậy, Trần An giữ chặt không cho, cô liền quay mặt từ trong gối ra, “Tôi không muốn thế này.”
Nghe vậy, Trần An thu hông về, đồng thời buông tay.
Từ những lần trước, phản ứng của cô khi làm từ phía sau là mạnh mẽ nhất.
Lần đầu tiên Trần An thấy cô làm nũng khi tức giận, lại còn vào lúc này. Nếu không phải nghĩ đến việc tôn trọng ý muốn của cô, anh đã sớm xông vào rồi, kiên nhẫn hỏi: “Em muốn thế nào?”
Ứng Nghê cười ranh mãnh, lật người ngồi dậy, hai tay đẩy mạnh vào vai anh, dùng hết sức lực, Trần An vẫn không nhúc nhích, Ứng Nghê nhíu mày, nhấc chân dùng trọng lượng cơ thể đè lên.
Hai tay cô vén tóc, đuôi tóc theo động tác lắc lư yêu kiều, vô cùng quyến rũ, “Tôi ở trên.”
…
Lần đầu tiên nắm quyền chủ động, cảm nhận lớn nhất của Ứng Nghê là, mẹ kiếp mệt chết đi được.
Kết quả là cô vừa xong việc thì Trần An mới bắt đầu, liền lật người xuống giường chạy lấy người, động tác đi lấy váy ngủ trông thật lạnh lùng vô tình.
Trần An ngồi dậy, trán mát lạnh, không hề có chút mồ hôi nào. Anh im lặng nhìn Ứng Nghê một lúc lâu, mãi đến khi cô đi tới cửa mới lên tiếng.
Giọng nói khàn đặc đến lạ thường, lại mang theo vài phần khô nóng khó chịu, “Chơi tôi đấy à?”
Ứng Nghê quay người lại, gãi gãi mái tóc dài bị rối tung do chuyển động mạnh lên xuống. Ánh mắt cô dừng lại trên bóng hình giữa hai chân anh trên giường, có lẽ vì đang ngồi mà chưa xuống, nên trông nó thật to lớn.
Cô độc, kiêu ngạo mà lại đáng thương.
Cô nhạt nhẽo cười “A” một tiếng.
Trần An đứng dậy, thân hình cao lớn khiến Ứng Nghê lập tức buông tóc xuống, cảnh giác nắm lấy tay nắm cửa, “Ngày mai tôi phải đi Nam Thủy lấy hàng, mệt quá không được, anh tự giải quyết đi.”
Trần An liếc nhìn cô một cái, nhặt quần áo ở cuối giường, mặt không cảm xúc đi vào phòng tắm.
*
Hút xong dương khí của người đàn ông, quả nhiên tinh thần sảng khoái hẳn lên, Ứng Nghê không vội vàng đi rửa mặt, mà quay lại phòng ăn đọc nốt kiến thức về vải vóc còn dang dở.
Lần trước nghiêm túc như vậy là hồi cấp ba phân tích thành phần kem dưỡng da và mỹ phẩm, mười một giờ rưỡi buông bút cảm ứng xuống, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó tin.
Phòng khách yên tĩnh, ngoài ban công có tiếng dế kêu trong những chậu cây xanh. Sự tĩnh lặng và ồn ào đan xen, Ứng Nghê vươn vai nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên cánh cửa phòng làm việc —— Trần An đi vào đó rồi không thấy ra nữa.
Buổi tối suy nghĩ luôn hoạt động hơn ban ngày, sự yên tĩnh và bóng tối cũng khiến cảm xúc con người trở nên tinh tế hơn. Rất tự nhiên, cô mở lại file lưu trữ để bắt đầu xử lý.
Thật ra căn bản không cần phải xoắn xuýt, cô cũng không phải chưa từng yêu đương, chẳng lẽ lại không biết thích một người là như thế nào, huống hồ phản ứng của cơ thể là chân thật nhất.
Cô thích sự vuốt ve của Trần An, thích anh tiến vào cơ thể mình, đặc biệt là khi đôi mắt sâu thẳm kia nhìn qua, cô chỉ muốn đắm chìm vào trong đó.
Cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Nhưng còn anh thì sao, Trần An có thích cô không? Cô đang nói đến sự yêu thích ngoài thể xác.
Ứng Nghê không chắc lắm, bởi vì biểu hiện của anh hoàn toàn khác với những người bạn trai trước đây, không lúc nào cũng dính lấy cô, càng không nói những lời đường mật đến phát ngấy, nhưng khi yêu cô thì lại càng lúc càng mạnh bạo, là sự chiếm hữu hoàn toàn, triệt để.
Không đoán ra được.
Cô cũng không muốn xông đến trước mặt anh để hỏi —— Trần An, anh có thích tôi không.
Câu hỏi như vậy thật ngốc nghếch, cho dù có nhận được câu trả lời thì cũng không thể nào là phủ nhận.
Liệu có phải ý nghĩa mà cô mong muốn hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ khiến cô phơi bày toàn bộ bản thân.
Ứng Nghê thở ra một hơi, thấy khó xử, trước đây đều là cô đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, chỉ cần ngoắc tay một cái là đàn ông đã chạy đến, Trần An lại độc nhất vô nhị, như thể đang đi ngược dòng.
Cần phải có người chủ động đến vớt lên.
Một tia chớp xé toạc bầu trời, kèm theo vài tiếng sấm rền, sự yên tĩnh của màn đêm bị phá vỡ trong lặng lẽ. Người ta thường nói mưa xuân nhẹ nhàng êm ái, nhưng những hạt mưa lại xiên vào ban công, đập vào lan can kim loại, tạo nên âm thanh ồn ào, như tiếng trống trận.
Cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, ánh sáng hắt ra từ bên dưới vẫn sáng như cũ. Mưa xuân mang đến sức sống cho vạn vật, sau khi nghĩ ra một ý tưởng tồi để thử Trần An.
Ứng Nghê thu hồi tầm mắt, chậm rãi bước về phía phòng làm việc.