Không Thể Ly Hôn - Chương 59
Khu Hoán Hoa phồn hoa náo nhiệt, các trung tâm thương mại tập trung san sát nhau. Do mấy hôm trước đi tìm mặt bằng đã đi qua các con phố lớn nhỏ nhiều lần, Ứng Nghê dẫn Trần An thẳng đến trung tâm thương mại Quốc Kim gần đó.
Rằm tháng giêng đã qua, những chiếc đèn lồng tuyệt đẹp và cổng chào màu đỏ vẫn chưa được dỡ bỏ, mỗi tầng của trung tâm thương mại đều tấp nập người qua lại, nhộn nhịp. Như thể vẫn còn chìm đắm trong dư vị của ngày Tết.
Ứng Nghê đi từ tầng trệt lên tầng năm, rồi lại từ tầng năm xuống tầng trệt, chọn tới chọn lui dường như không có món nào sánh bằng chiếc trâm cài hình bươm bướm đó.
Khi cô đi đến thang máy, đang định ấn nút lên tầng, Trần An ngăn cô lại, “Tầng sáu là khu ẩm thực, em muốn mua gì?”
Ứng Nghê ngẩn người ra một lúc, cửa thang máy mở ra, những vị khách phía sau lần lượt bước vào. Nhận ra mình đang chắn đường, Ứng Nghê lùi sang một bên, thành thật nói: “Tôi không biết, chỉ muốn lên xem thử.”
Trần An nói: “Mua đại thứ gì đó là được rồi.”
Ứng Nghê liếc nhìn anh, rồi lại nhìn xung quanh. Hai tay đút vào túi áo, phồng má, mấp máy.
Như thể đang lo lắng vì không biết nên quyết định thế nào.
“Họ chẳng thiếu thứ gì cả.” Trần An nhắc lại lần nữa.
Ứng Nghê nhíu mày quay đầu lại: “Tôi biết.”
Đương nhiên cô biết nhà họ Trần ăn sung mặc sướng, nhưng cô vẫn muốn tìm một món quà tương tự như món cá kho. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô căn bản không hiểu rõ Ngô Khánh Mai, ngay cả Trần Kinh Kinh tiếp xúc cũng không ít thời gian, cô cũng chỉ biết hai đặc điểm là keo kiệt và bênh anh trai.
Trong lúc giằng co, điện thoại của Trần An đổ chuông. Khi anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, Ứng Nghê liếc nhìn.
Khoảng cách không gần, cộng thêm màn hình phản chiếu ánh sáng, cô không nhìn rõ thông tin cuộc gọi đến.
Ứng Nghê rút tay ra khỏi túi, vô thức nắm chặt ngón tay, ánh mắt theo đó dán chặt vào chiếc điện thoại Trần An đang áp vào tai.
“Ừm… đang…” Trong khoảnh khắc Trần An nhìn qua, Ứng Nghê biết chắc chắn là Ngô Khánh Mai gọi.
Tâm trạng lúc này rất phức tạp, nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, đều sẽ cảm thấy hành động của cô khó hiểu, và cảm thấy lạnh lòng vì công sức bỏ ra không được đền đáp.
Ứng Nghê không muốn nghe cuộc trò chuyện tiếp theo, xoay người định bỏ đi, nhưng tay áo lại bị người ta kéo lại.
Bàn tay Trần An có những vết chai mỏng, vào cuối mùa đông, khô ráp và hơi lạnh. Men theo cánh tay từ từ trượt xuống, cuối cùng bao bọc lấy toàn bộ bàn tay cô, ngón tay cái lúc ẩn lúc hiện ấn vào vùng da dưới ngón cái của cô.
Lực không mạnh, nhưng chỉ cần cô hơi giãy giụa, các khớp ngón tay sẽ lập tức siết chặt cổ tay cô.
Ứng Nghê quay đầu lại, liếc xéo anh bày tỏ sự bất mãn.
Trần An buông tay xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ, chuyển cuộc gọi sang chế độ loa ngoài.
Giọng nói đầy áy náy của Ngô Khánh Mai truyền ra từ loa điện thoại.
“Đều tại mẹ, tự dưng lại làm món cá đó, bố con mất đã lâu như vậy, người khác vừa nhắc đến mẹ vẫn thấy buồn, đốt vàng mã còn không dám đi, huống chi là Tiểu Nghê, một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, sao chịu đựng nổi.”
“…”
“Thật là, sao đầu óc lại không nghĩ ra nhỉ.” Người đầu dây bên kia như vỗ mạnh vào đầu mình một cái, mắng: “Hồ đồ rồi!”
“…”
Trần An im lặng không nói, như đồng ý với lời của Ngô Khánh Mai. Ứng Nghê ở bên cạnh càng nghe càng sốt ruột, nhưng lại không muốn lên tiếng, chỉ có thể dùng móng tay véo vào lòng bàn tay Trần An, ra hiệu cho anh nhanh chóng giải thích.
“Mẹ, cô ấy không trách mẹ đâu.” Trần An nói.
Ứng Nghê: “…”
Nghe vậy, Ứng Nghê trợn tròn mắt, thậm chí muốn đánh cho anh câm luôn.
Sau khi vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Trần An, cô đứng bên cạnh mấp máy môi dạy anh nói “Không buồn, hiểu lầm rồi, có việc gấp”. Sợ anh không hiểu, cô lại giơ tay khoa tay múa chân.
Trần An cứ như không hiểu, lại nói: “Đừng lo, lát nữa sẽ về.”
Ứng Nghê bất lực gãi đầu gãi tai, nhảy lên nhảy xuống như một chú khỉ nhỏ. Ngay khi cuộc gọi kết thúc, cô vung tay cào anh một cái.
“Anh bị bệnh à, sao lại nói tôi không trách mẹ anh.”
Trần An: “Chẳng lẽ em thật sự trách?”
“…”
Không phải.
Câu trả lời như vậy chẳng phải là khẳng định Ngô Khánh Mai đã làm sai sao.
Lòng tốt vốn dĩ không có đúng sai, làm gì có chuyện trách móc hay không. Hơn nữa, bản thân cô vừa mới đi thăm Ứng Quân Ngọc xong, tâm trạng không tốt, không cần thiết phải để người khác phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của mình.
Ứng Nghê trợn trắng mắt, quay lại vấn đề chính, “Mẹ anh và em gái anh có thứ gì đặc biệt yêu thích không?”
Trần An nghiêm túc nói: “Mẹ anh thích trứng gà miễn phí của buổi hội thảo sức khỏe, Kinh Kinh thích phiếu giảm giá.”
“…” Bây giờ cô phải đi đâu để lấy chứ, cảm thấy rất khó giao tiếp với đàn ông, “Tôi đang nói là thứ có thể mua ngay bây giờ!”
Trần An kéo tay cô đi về phía trước, “Chỉ cần là em mua thì họ đều thích.”
Một câu khách sáo rất sáo rỗng, Chu Tư Dương cũng từng nói với cô như vậy. Nhưng từ miệng Trần An nói ra, không biết là do giọng nói trầm ổn ôn hòa, hay là do ấn tượng về Ngô Khánh Mai và Kinh Kinh hoàn toàn khác với Tô Vân, khiến Ứng Nghê muốn xác nhận lại.
“Thật sao?” Cô quay mặt sang nhìn anh.
Trần An “Ừ” một tiếng.
Ứng Nghê suy nghĩ một chút: “Anh nói người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc mà.”
“…” Trần An dừng bước, giơ tay lên búng vào trán cô một cái.
Ứng Nghê uất ức xoa đầu, Trần An lặng lẽ quan sát sự thay đổi trên nét mặt cô.
Đôi mắt Ứng Nghê rất to, nếp mí hình cánh quạt, ánh đèn của trung tâm thương mại chiếu vào, đôi đồng tử sáng long lanh, như chứa cả một dải ngân hà bên trong, cuối cùng cũng không còn u ám như trước nữa.
Hành động này, giống như mua một món hàng với giá thấp hơn nhiều so với thị trường, biết rõ có thể là hàng giả, nhưng vẫn ôm hy vọng liên tục hỏi nhân viên tư vấn xem có đảm bảo hàng thật hay không.
Bởi vì cảm thấy bản thân đã bỏ ra quá ít, không thể nào nhận được thứ tương xứng, nhưng hèn mọn lại khát khao có được hàng thật.
Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Ứng Nghê vốn kiêu ngạo lại thiếu tự tin khi thiết lập mối quan hệ thân mật. Nhưng lúc này, hành động bịt đầu, trừng mắt đòi hỏi một câu trả lời của cô trông thật ngốc nghếch.
Cũng khiến người ta có chút đau lòng.
Trần An lại nắm lấy tay cô, nhìn thẳng về phía trước, “Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”
“…”
Ứng Nghê để mặc anh nắm tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Anh thật sự là người Trung Quốc sao? Không phải di cư à?”
Trần An học theo dáng vẻ của cô, liếc xéo cô: “Không phải đã ghi rõ trên giấy đăng ký kết hôn rồi sao.”
Ứng Nghê vẫn đang nhìn quanh đánh giá những món hàng được trưng bày trong tủ kính, “Ai mà xem chứ.” Lấy về cũng không biết cất ở đâu.
“Vậy thì em về nhà xem kỹ đi.” Trần An nói.
Ứng Nghê hừ lạnh một tiếng, “Không xem.”
Cô cảm thấy tay mình bị Trần An nắm chặt, lập tức nắm lại tay anh, “Cứ không xem!”
Hành lang trải đầy một lớp ánh sáng mỏng manh, trai xinh gái đẹp bước đi trên sàn gạch men lúc dừng lúc đi. Người phụ nữ lải nhải nói, người đàn ông thỉnh thoảng đáp lại một câu, trong cuộc đối thoại mang đầy cảm xúc, nhưng mười ngón tay lại đan chặt vào nhau.
Khiến người qua đường không hiểu bọn họ đang cãi nhau, hay đang yêu đương nồng nhiệt.
Ranh giới rất khó phân biệt.
*
Vào phút cuối cùng trước khi trung tâm thương mại đóng cửa, Ứng Nghê cuối cùng cũng chọn được một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc túi xách. Quẹt thẻ của cô, tất nhiên, nguồn gốc sâu xa là từ tấm séc của Trần An.
Trên đường về, Ứng Nghê nghĩ, sau này khi đã nắm rõ sở thích của Ngô Khánh Mai và Kinh Kinh, cô sẽ tặng những món quà khác thể hiện tấm lòng hơn. Nhưng vừa mới quyết định xong, cô đột nhiên nhận ra ——
Vậy mà mình lại dùng từ “Sau này”.
Cô vội vỗ vỗ mặt, kéo bản thân ra khỏi cảm xúc đó.
Bởi vì cô và Trần An không có sau này, hai năm là khoảng thời gian tối đa mà cô tự đặt ra cho mình.
Trở lại biệt thự, đèn phòng khách vẫn sáng trưng như cũ, nhưng yên ắng không một bóng người. Thức ăn trên bàn đã được dọn sạch, mặt bàn đá cẩm thạch được lau chùi bóng loáng.
Một lúc sau, Ngô Khánh Mai và Trần Kinh Kinh mới từ trong phòng đi ra, bốn người ngầm hiểu không ai nhắc đến chuyện lúc trước.
Trần An đưa túi đồ cho họ, nói là Ứng Nghê mua, lúc lên nhà quên mang theo.
Trần Kinh Kinh cầm chiếc túi trên tay ngắm nghía mãi không rời, Ngô Khánh Mai vừa quàng khăn lên cổ vừa không nhịn được dặn dò, “Lần sau đừng mua nữa, người một nhà cả, không cần khách sáo, con về ăn cơm nhiều là dì vui rồi.”
Câu nói này khiến cảm giác không thoải mái trong lòng Ứng Nghê tan biến ngay lập tức.
Hay hơn cả những lời khen “Xinh đẹp”, “Dì rất thích”, bởi vì nó chân thành.
“Ra ngoài có ăn gì không?” Ngô Khánh Mai hỏi.
Trần An ngắn gọn: “Ăn rồi.”
Rồi lại nói tiếp: “Mẹ, chúng con về Nhã Đốn đây.”
Không ngờ bọn họ lại đi nhanh như vậy, Ngô Khánh Mai có chút hụt hẫng “Ồ” lên một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó lại cười nói: “Được rồi được rồi, mẹ tiễn các con ra ngoài.”
Ứng Nghê bị kéo đi ra ngoài, nhưng lòng bàn chân như dính keo không nhấc lên nổi. Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười của Ngô Khánh Mai trở nên buồn bã, cô như bị đóng đinh tại chỗ.
Lực phản tác dụng kéo Trần An lại, anh cười nhìn vào mắt Ngô Khánh Mai: “Con chưa no.”
Vừa dứt lời, không khí cũng theo đó im bặt.
Trần An đứng yên tại chỗ, Ngô Khánh Mai vui vẻ nói: “Vậy mẹ đi hâm nóng lại ngay, hai đứa ăn thêm chút nữa đi, rất nhanh thôi, dùng lò vi sóng chỉ mất vài phút.”
Ứng Nghê gật đầu, rồi hỏi: “Còn cá không ạ?”
Ngô Khánh Mai cười toe toét, cười đến nỗi ứa cả nước mắt, bà gật đầu rồi kéo Kinh Kinh vào bếp.
Hai người lại ngồi vào bàn ăn, lần này là ngồi đối diện nhau.
Trần An nói: “Em không cần phải cố gắng như vậy.”
Ứng Nghê đang chơi trò chơi Candy Crush ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Tôi đói thì không được sao? Ăn cơm ở nhà anh thì làm sao? Cũng đâu phải anh nấu.”
Trần An cười không nói.
Thức ăn rất nhanh được bưng lên lại, cá vẫn là hai con, không hề động đũa, giống như cố tình để dành chờ cô quay lại. Trần An không nói dối, tài nấu nướng của Ngô Khánh Mai và Trần Kinh Kinh quả thật rất kém, cá còn khó ăn hơn cả cô làm.
Nhưng cũng không khó nuốt, thậm chí càng ăn càng thấy ngon, Ứng Nghê cứ thế một mình ăn hết hai con cá, cuối cùng no đến mức nằm vật ra sofa, Ngô Khánh Mai phải đi khắp nơi tìm thuốc tiêu hóa.
“Hay là tối nay ngủ lại đây?” Ngô Khánh Mai lo lắng nói: “Ga gối đều mới thay cả, sáng mai hai đứa dậy rồi về.”
Trần An nhìn Ứng Nghê đang nằm khoanh tay che mắt, không nói gì, im lặng gật đầu.
Sau đó, Ngô Khánh Mai vừa ngáp vừa về phòng, Trần Kinh Kinh mang bộ đồ ngủ và quần lót dùng một lần của cô ấy đến. Ứng Nghê từ sofa chuyển sang giường của Trần An.
Tắm rửa xong, cô vẫn chỉ có thể nằm, mãi đến gần mười hai giờ đêm, dạ dày cô mới dần dần tiêu hóa hết thức ăn.
Trần An đang tắm trong phòng tắm, cô đi dạo loanh quanh trong phòng. Phòng của Trần An hướng Nam, không cùng hướng với phòng của Ngô Khánh Mai và Trần Kinh Kinh, được ngăn cách riêng biệt. Do có một tòa nhà lớn chắn ở gần đó, nên tầm nhìn không được thoáng đãng.
Phía sau vang lên tiếng dép lê lê trên sàn, Ứng Nghê quay đầu lại. Có lẽ vì ở nhà nên Trần An không quấn khăn tắm như ở khách sạn.
Bộ đồ ngủ màu xám nhạt khiến anh trông ít lạnh lùng hơn, có thêm vài phần dịu dàng dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm, như thể vừa dùng khăn lau qua rồi sấy vài giây, lười không sấy tiếp nữa.
Vẻ nam tính rất phóng khoáng.
“Cái đồ cổ này là cái gì vậy?” Ứng Nghê chỉ vào món đồ được đặt trong tủ kính trưng bày.
Từ trên xuống dưới là mấy dãy hộp đựng đồng hồ đeo tay bằng gỗ, mỗi hộp đều đựng mười mấy chiếc đồng hồ, hầu hết các nhãn hiệu Ứng Nghê đều biết, rẻ thì vài trăm triệu, đắt thì vài tỷ.
Chỉ có duy nhất một chiếc đồng hồ bị gỉ sét được đặt ở trên cùng, cả tầng đó chỉ để mỗi nó.
Ứng Nghê cứ tưởng là đồ cổ quý giá gì đó, nhưng Trần An đi tới cầm chiếc điện thoại đang sạc trên đầu giường nói: “Của bố anh.”
Hóa ra là vật kỷ niệm.
Nhưng nghĩ lại, nó cũng được coi là vô giá, bởi vì trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc này.
Ứng Nghê đi đến mép giường, “Lúc bố anh mất anh bao nhiêu tuổi?”
“Chín tuổi.” Trần An vén chăn lên giường.
Ứng Nghê cũng nằm xuống theo, tính toán một chút, “Lớp hai?”
“Lớp ba.” Trần An nói.
Vì tối qua đã ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường rồi, nên Ứng Nghê không cảm thấy ngại ngùng, còn cúi đầu nghiêm túc kéo phẳng chăn của mình.
“Bố anh mất vì lý do gì vậy?”
Công ty còn có chút việc, Trần An mở hộp thư ra xem email, “Tai nạn hầm mỏ.”
Kỳ lạ đến mức trong khoảnh khắc Trần An ngước mắt lên, Ứng Nghê vội vàng rụt tay về, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục hỏi: “Mỏ sập à?”
Trần An kéo tay cô, đặt lại vị trí ban đầu, “Khí gas nổ.”
Ứng Nghê bị kéo ngã vào lòng anh, cả cánh tay đặt ngang trên bụng anh, lần này là thật sự ôm rồi. Cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Trần An, “Vậy chẳng phải là… rất khó chịu.”
“Không biết.” Nhà máy ở Nhật Bản gặp chút vấn đề khi xây dựng lại, Trần An còn phải qua đó một chuyến, anh vừa trả lời email của thư ký vừa nói: “Chưa từng trải qua.”
Ứng Nghê: “…”
Câu trả lời của anh khách quan đến mức rất hợp lý, nhưng Ứng Nghê vẫn cảm thấy cạn lời, bĩu môi một cái, bản thân cô cũng không nhận ra là mình đã dựa vào người anh.
Chín tuổi, không hẳn là nhỏ, cũng không hẳn là lớn. Dường như đã biết mọi thứ, nhưng dường như lại chỉ hiểu sơ sơ. Cô suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
“Lúc đó anh đang nghĩ gì vậy?”
“Rất nhiều thứ, ngoài việc nhớ bố, còn phải lo lắng cho mẹ và Kinh Kinh.”
Thái độ của Trần An với cô không hề qua loa, bình thường một câu trả lời có thể nói rất nhiều, nhưng khi nhắc đến bố anh lại trở nên kiệm lời. Quả nhiên cách con người xử lý nỗi buồn đều giống nhau, trước khi quên đi sẽ chọn cách trốn tránh.
Ứng Nghê không định hỏi thêm nữa, sợ hỏi đến mức anh khóc. Cô chậm rãi di chuyển ánh mắt xuống dưới, dừng lại ở đường viền cổ.
Cổ Trần An rất thon dài, khi nói chuyện yết hầu hơi chuyển động lên xuống, dưới ánh đèn ngủ, nó nhô lên rõ ràng, trông như một hòn đá sắc nhọn.
Cô bỗng nhiên muốn biết nó có cứng không, không nhịn được lấy ngón tay chọc chọc.
“Đừng nghịch.” Trần An nhướng mắt.
Ứng Nghê thè lưỡi, cứ như cố tình đối nghịch, dùng hai ngón tay véo véo.
Trần An đang bận xử lý công việc, liếc nhìn cô một cái rồi không để ý nữa. Yết hầu nhô lên rất đàn hồi, Ứng Nghê nổi hứng nghịch ngợm, như đang chơi đất nặn, đủ mọi cách đều dùng đến, chỉ thiếu mỗi cắn vào.
Chắc là giày vò anh được khoảng hai ba phút, Ứng Nghê dần mất hứng thú, vừa ngáp vừa đứng dậy khỏi vòng tay Trần An.
Cùng lúc đó, Trần An đặt điện thoại xuống, ngón tay cái khẽ xoa xoa yết hầu, rồi nhìn sang: “Chơi chán rồi phải không?”
Ứng Nghê gật đầu, xoay người lấy gối, nhưng ngay lập tức bị anh giữ chặt vai. Bóng anh đổ xuống vừa tối vừa nặng, bao phủ toàn bộ người cô.
Trần An giơ tay cô lên ấn trên đỉnh đầu, giọng điệu không vui: “Có phải đến lượt tôi rồi không?”