Không Thể Ly Hôn - Chương 49
Cát An là thị trấn xa xôi và nhỏ nhất dưới huyện, từ đường cao tốc trong thành phố đi xuống, quốc lộ phải đi gần hai mươi cây số.
Tuy con đường vào núi đã được Trần An bỏ tiền ra mở rộng và sửa chữa, nhưng do xe cộ về quê ăn Tết quá đông, cộng thêm việc khó khăn khi rẽ vào các khúc cua, nên khi đến được ngôi nhà cũ nằm trong thung lũng, bầu trời đã tối sầm lại thành một màu xám xanh.
Ngôi nhà là do ông bà ngoại của Trần An để lại, nhà gạch đất xây từ những năm 90, trước khi về, anh đã đặc biệt nhờ dì ba từ trên phố xuống dọn dẹp nhà cửa.
Vì vậy, vừa bước vào cửa, nhìn thấy cũng khá sạch sẽ.
Không kịp nghỉ ngơi, mọi người đều làm nhiệm vụ của mình, Trần Kinh Kinh lên lầu trải giường, Ngô Khánh Mai sang nhà hàng xóm mua gà ta, Trần An thì nhóm lửa đun nước, rửa tủ bát và bát đĩa.
Từ vài năm trước, Trần Kinh Kinh đã đề nghị sửa sang lại ngôi nhà. Sơn tường, lát sàn, rồi lắp đặt bếp ga, điều hòa, bình nóng lạnh các thứ, nếu không mỗi lần về quê đều mệt mỏi rã rời.
Ngô Khánh Mai nhất quyết không đồng ý, nói như vậy thì không giống nhà cũ nữa, về quê ăn Tết, ngoài việc cúng bái tổ tiên, chính là muốn ăn cơm niêu, gà vịt nướng bằng củi lửa.
Trần Kinh Kinh và Ngô Khánh Mai còn vì chuyện này mà cãi nhau vài câu, cuối cùng Trần An phải đứng ra hòa giải.
Bên trong ngôi nhà không hề thay đổi, chỉ xây thêm một nhà vệ sinh bên cạnh, lắp đặt bình nóng lạnh năng lượng mặt trời.
Bếp lò vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, Trần An tìm thấy đống củi mua năm ngoái ném vào, rồi lấy thêm ít lá thông khô nhóm lửa, ống thổi lửa chắc cũng phải mười mấy năm rồi, nhưng dùng vẫn rất thuận tay.
“Anh, trong phòng anh có một con rắn chết, lát nữa anh mang nó ra ngoài nhé.” Trần Kinh Kinh đi xuống nói.
Trần An vừa thổi lửa vừa nói mà không ngẩng đầu lên: “Sao em không làm?”
“Em sợ mà.” Kinh Kinh nói.
Trần An ném ống tre sang một bên: “Sợ? Là ai đã túm một con rắn nhét vào chai rồi ôm trong lòng bảo muốn làm mẹ nó?”
Trần Kinh Kinh: “…”
Đó là chuyện hồi còn nhỏ, từ khi sinh ra đã lăn lộn chơi đùa trên bờ ruộng sườn đồi, không những không sợ mà còn có thể bắt nhện bằng tay không.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con người quả thật là sinh vật thích ứng với môi trường, sẽ thay đổi theo sự thay đổi của môi trường.
Một khi đã quen sống sung sướng thì rất khó quay về cuộc sống giản dị.
Ví dụ như bây giờ cô về đây, sẽ chê giường không đủ êm, sợ muỗi côn trùng rắn rết, khó chịu vì không có điều hòa trung tâm nên đêm dậy thấy lạnh… Kể ra không hết, tất cả mọi thứ ở đây đều không vừa ý, rất vướng víu.
Lõi ngô cháy phát ra tiếng nổ lách tách, những tia lửa lập lòe kéo suy nghĩ của Kinh Kinh trở lại.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía anh trai, từ đầu đến chân.
Áo khoác đã được cởi ra khi bước vào cửa, thay bằng ủng cao su, đeo tạp dề trắng không biết lấy từ đâu ra có in logo “Bột ngọt hiệu XX” trước ngực, tay áo xắn lên cao nhất có thể, dáng vẻ cầm gáo nước đi đi lại lại chẳng khác gì trước đây.
Vẫn là Trần An giản dị kiên cường, trầm ổn đáng tin cậy đó.
Cho nên.
Cũng không phải ai cũng sẽ thay đổi.
“Anh, đừng nhúc nhích.” Trần Kinh Kinh đột nhiên gọi.
Trần An quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi cô làm sao vậy.
“Chụp ảnh gửi cho Ứng Nghê xem.” Trần Kinh Kinh giơ điện thoại lên, cười nham hiểm: “Chắc chắn chị ấy chưa từng thấy anh như thế này đâu.”
Trần An lập tức sa sầm mặt mày, làm bộ muốn giật điện thoại, hai người cứ thế chạy vòng vòng trong nhà. Ngô Khánh Mai vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này, tay xách con gà bị trói bằng túi ni lông cũng cười theo: “Lớn rồi còn nghịch ngợm, mau lại đây làm thịt gà đi, để mẹ đi mượn ít rơm khô, Kinh Kinh giúp anh trai nhổ lông.”
Trần Kinh Kinh nhún vai, vẻ mặt chán ghét dạ một tiếng, “Không muốn.”
Miệng thì nói không muốn, nhưng vẫn giúp xách nước nóng đến, sau đó đứng bên cạnh trông chừng, đề phòng bất trắc.
Trần An đứng dưới mái hiên, một tay nắm chặt đầu gà, tay kia vặt sạch lông ở cổ gà, một nhát dao xuống, Trần Kinh Kinh nhìn con gà giãy giụa mà nhăn nhó.
Lúc nhỏ phản ứng của cô đâu có dữ dội như vậy.
Do ít khi được ăn thịt, nên Tết đến làm thịt gà thịt vịt là khoảnh khắc vui vẻ nhất.
Ngồi xổm bên cạnh, vừa nghĩ đến mùi vị đó, nước miếng đã không nhịn được chảy từ mái hiên xuống sân.
Cầu mong làm thịt nhanh lên, nấu chín nhanh lên, để vào bụng cô.
Thế mà bây giờ nhìn con gà chết rồi còn phải chịu lửa thiêu, không nhịn được mà cảm thán: “Thật đáng thương.”
“Đáng thương thì lát nữa đừng có ăn.” Trần An nói.
Trần Kinh Kinh lè lưỡi: “Lêu lêu lêu.”
Trần An cười không nói, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi.
Trần Kinh Kinh nhìn một lúc rồi đột nhiên giơ điện thoại lên: “Em đã gửi cho chị dâu rồi.”
Trần An đột ngột ngước mắt lên, “Thu hồi lại.”
Trần Kinh Kinh đứng dậy, cười toe toét: “Không thu hồi được nữa, quá thời gian rồi.”
Trần An buông tay, gằn từng chữ: “Trần Kinh Kinh, muốn ăn đòn phải không?”
Ngô Khánh Mai hét lên từ trong nhà: “Gà! Gà! Rơi xuống mương rồi!”
“…”
Gió đêm thổi qua, đường viền nhấp nhô của những ngọn núi nối liền với đường chân trời, trăng non treo cao, sao lấp lánh.
Tiếng cười đùa từ gần đến xa, vang vọng giữa núi rừng.
Mãi không tan biến.
*
Cùng lúc đó ở Hòa Trạch.
Trang viên Nhã Đốn có tổng cộng ba căn biệt thự một tầng, vị trí xen kẽ, tầm nhìn khác nhau. Căn mà Trần An mua có tầm nhìn thoáng đãng nhất, phòng khách hướng ra mặt hồ, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống.
Gió nhẹ thổi qua, mặt nước lấp lánh, như những vì sao rơi xuống.
Cảnh đêm tuyệt đẹp không khiến Ứng Nghê mê mẩn, nhìn một lúc rồi cô lại quay về nhà bếp, rửa sạch cốc uống thuốc vừa rồi, còn không ngại phiền phức dùng khăn giấy lau khô.
Trong lúc bận rộn, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn điện thoại đặt trên bệ bếp.
Màn hình tối đen.
Không có động tĩnh gì.
Sau khi đặt cốc về chỗ cũ, Ứng Nghê rảnh rỗi đi quanh bệ bếp một vòng, cuối cùng đi đến trước tủ lạnh. Mở ra xem, bên trong có rất nhiều loại trái cây, cô lựa chọn hồi lâu rồi lấy một quả lựu mất nhiều thời gian nhất để ăn, lấy một cái bát to, bóc từng hạt một.
Bóc được một nửa, cô liếc nhìn điện thoại, nghĩ.
Không lẽ là đã tắt thông báo tin nhắn rồi?
Nếu không thì sao bây giờ vẫn chưa có hồi âm? Chủ yếu là mấy ngày nay, hễ cô gửi gì, Trần An đều trả lời ngay lập tức, cho dù lúc đó không nhìn thấy, thì thời gian trả lời cũng không quá hai mươi phút.
Nghĩ vậy, Ứng Nghê rất tự nhiên cầm lấy điện thoại, mở khung chat ra xem, vẫn dừng lại ở tin nhắn [Mấy hôm nữa là mấy hôm].
Nghĩ rằng có thể anh đang tắc đường, chưa về đến nhà, nên cô tiếp tục dựa vào đảo bếp bóc lựu.
Ban đầu Ứng Nghê không để ý đến hành động của mình, cho đến khi lần thứ ba cầm điện thoại lên trong vòng mười phút, cô mới giật mình nhận ra hành vi của mình rất bất thường.
“…”
Hình ảnh tĩnh lặng trong hai giây.
Rồi cô bắt đầu suy nghĩ.
Có lẽ là do chủ động nhắn tin mà đối phương không trả lời, khiến cô cảm thấy bị phớt lờ nên sinh ra tâm lý ấm ức đi.
Cô vốn là người như vậy, cũng giống Dư Giảo Giảo, thích được mọi người vây quanh, đứng dưới ánh hào quang, tốt nhất là mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía mình.
Nguồn gốc của vạn vật, trung tâm của vũ trụ.
Chỉ là sau khi cơn bão cát quét qua, những ánh mắt ngưỡng mộ biến thành thương hại đáng thương, cô khó mà chấp nhận được, nên mới chật vật trốn vào bóng tối không có ánh sáng chiếu tới.
Cố gắng để không ai nhìn thấy cô.
Vì vậy, hành động chờ đợi tin nhắn hồi âm, chẳng nói lên điều gì cả.
Ứng Nghê bĩu môi, vuốt sang trái xóa khung chat, thoát khỏi WeChat, bưng bát lên lầu. Nhưng vừa bước vào phòng ngủ, điện thoại trong túi đã rung lên một cái.
Ứng Nghê không để ý, mở laptop chọn phim. Rất nhanh, điện thoại lại rung lên một cái, rung đến mức da eo hơi tê dại, khiến người ta không nhịn được mà lấy ra xem.
Trần Kinh Kinh: [Ảnh / Ảnh]
Trần Kinh Kinh: [Video.mp4]
Bức ảnh đầu tiên là một người đàn ông quay lưng về phía ống kính ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay cầm kìm sắt, đang cho củi vào lò. Tủ bát đĩa gắn trên bức tường xám xịt không nhìn rõ màu sơn, bóng đèn kiểu cũ trên đỉnh đầu giăng đầy mạng nhện, cũ kỹ tối tăm như bước ra từ phim đen trắng.
Ai vậy?
Ứng Nghê thấy khó hiểu, liền mở bức ảnh thứ hai.
Vừa nhìn thấy, cô đã bật cười thành tiếng. Thì ra là Trần An, khuôn mặt cương nghị không thay đổi, nhưng cái tạp dề kiểu bà ngoại kia là ở đâu ra vậy? Đôi giày trên chân nữa là cái quỷ gì thế? Nhìn quê mùa quá thể!
Cô phóng to thu nhỏ bức ảnh hết cỡ, cười đã đời rồi mới mở video lên xem.
Ứng Nghê xem video mà mặt nhăn nhó, đến đoạn Trần An vung tay cắt cổ con gà, cô còn vô thức lấy tay che cổ mình.
Cảm giác như mình giống con gà kia vậy, bị anh nắm trong tay muốn giết lúc nào thì giết.
Ứng Nghê muốn nhắn lại cho Trần An là anh xấu quá, với lại nhìn hung dữ quá, nhưng lại sợ đụng chạm đến fan cuồng anh trai của người ta, phá hỏng không khí Tết của họ, nghĩ đi nghĩ lại, cô chọn một nhãn dán gửi qua.
Mm: [Ngón tay cái]
Trần Kinh Kinh hiểu lầm ý cô, tự hào nói:
[Anh trai em còn biết giết lợn nữa!]
Ứng Nghê: “…”
Hoàn toàn mất hứng trả lời, có lẽ vì thấy mấy bức ảnh quê mùa kia cũng đáng để làm kỷ niệm, cô lưu hai bức ảnh đầu tiên lại.
Lúc này, Trần An cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
LG: [Xem tình hình, ngày kia hoặc ngày kìa, làm sao thế?]
Ba chữ cuối thật thâm thúy, Ứng Nghê lựa chọn không trả lời.
Vì cô cũng không thể đưa ra lý do chính đáng nào để hỏi anh khi nào về.
Chung quy lại cũng không thể nói không phải bản thân nhắn được.
Ứng Nghê dụi dụi mũi, giả vờ không thấy.
Ngay sau đó, tin nhắn lại hiện lên.
[Trả lời Kinh Kinh mà không trả lời tôi?]
Ứng Nghê: “…”
Rõ ràng là họ đang ăn cơm cùng nhau, lúc này mà tiếp tục giả vờ không thấy thì có vẻ cố ý quá.
Cô nhanh chóng gõ chữ: [Trong bếp còn nhiều món lắm, tôi ăn không hết, hỏi anh xem, không cần vội về đâu, đồ ăn thừa thì cho dì giúp việc.]
LG: [Chỉ vậy thôi?]
Ứng Nghê khựng lại.
Câu này còn thâm thúy hơn câu trước.
Mm: [?]
Sau khi dấu hỏi chấm được gửi đi, đối phương dường như bận việc khác, cô lướt lên lướt xuống mấy lần cũng không thấy tin nhắn mới.
Cũng giống như, đã kết thúc chủ đề.
Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi ném điện thoại sang một bên, gõ phím cách trên laptop để tiếp tục xem phim. Nhưng nhân vật mới nói được hai câu thì điện thoại lại đổ chuông.
Nhưng lần này không phải là tiếng rung “tút tút”, mà là một chuỗi nhạc chuông.
Phía trên cùng hiện lên: [LG mời bạn gọi video.]
Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào hai vòng tròn màu đỏ và xanh lá cây, không muốn để ý, nhưng lại theo bản năng vuốt tóc mái.
Có lẽ là do hồi lâu không thấy phản hồi, Trần An gửi tin nhắn đến:
LG: [Nghe video]
Mm: [Không rảnh]
Chuông điện thoại reo liên tục.
LG: [Khi nào thì rảnh?]
Mm: [Chưa nói chắc được]
Trả lại cho anh câu giống vậy: [Làm sao thế?]
Tin nhắn vừa gửi đi, lời mời gọi video lập tức bị đối phương hủy bỏ.
LG: [Muốn cho em xem]
LG: [Hình ảnh.jpg]
Là một bức ảnh chụp bầu trời đầy sao.
Góc dưới bên trái lộ ra vài nhánh cây, phía dưới còn có một tảng đá lớn, hình như là cố tình chạy lên sườn núi để chụp.
Không có những tòa nhà cao tầng che khuất, màn đêm trải dài vô tận, vô số ngôi sao xa gần lấp lánh, tạo thành một dòng thác chảy, sâu thẳm và mê hoặc.
Phòng ngủ đã trở lại yên tĩnh ngay khi tiếng chuông kết thúc, trong không gian tĩnh lặng, Ứng Nghê dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Chậm lại hai giây, rồi chậm rãi gõ chữ, xóa đi xóa lại, sao chép câu nói của anh:
[Chỉ vậy thôi?]
LG: [Ừm.]
Ứng Nghê nhếch mép, cảm thấy cũng chẳng có gì đẹp để xem, đang định nói sắp đi ngủ thì Trần An gọi điện tới. Do dự một lát, có lẽ là muốn cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, hay gì đó khác, cô chọn nhấn nút nghe.
Gió thổi qua ngọn cây, yết hầu người đàn ông như chuyển động theo, giọng nói có thêm vài phần từ tính hơn ngày thường.
“Tối nay em ăn gì?”
Ứng Nghê dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn di chuột của laptop, cảm thấy câu mở đầu của anh vừa sáo rỗng vừa nhạt nhẽo.
“Cơm, Dư Giảo Giảo mời, chẳng ngon chút nào.”
“Hai người làm hòa rồi à?” Trần An nói.
Ứng Nghê lười giải thích với anh: “Gần như vậy.”
Chắc là do câu trả lời của cô qua loa quá, Trần An chuyển chủ đề: “Chuyên gia ở Chicago mà tôi nói với em lần trước có thể đến sớm hơn, còn đội ngũ bên Wellington thì phải đợi đến tháng ba, những người khác tôi vẫn đang liên lạc.”
Ứng Nghê không khỏi khựng lại, không ngờ anh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Nghĩ đến Lâm Dung Uyển đang nằm trong phòng bệnh cao cấp, cô nói với giọng nghẹn ngào và chân thành: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Giọng Trần An nhàn nhạt.
Ứng Nghê ừ một tiếng, nghĩ ngợi một chút rồi tiếp lời: “Sao anh không mang gà ra chợ giết?”
Trần An nói: “Ở đây không có chợ.”
Con chuột di chuyển quá nhanh, laptop bị đơ, Ứng Nghê bắt đầu gõ liên tục phím cách, “Anh tự mình làm thịt à?”
Trần An hỏi: “Video Kinh Kinh gửi cho em, em không xem sao?”
Ứng Nghê mặt không đổi sắc: “Không xem.”
Trần An cười: “Không xem sao em biết được.”
Câu nói vừa dứt, cuộc gọi im bặt như bị cắt đứt, dường như cả gió trên núi cũng ngừng thổi.
Bầu không khí kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa qua khoảng cách một nghìn cây số.
Không ai nói gì, thế giới chìm trong im lặng rất lâu, rồi lại như chỉ vừa trôi qua vài giây. Một lúc sau, Trần An mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng ——
Anh nói: “Ứng Nghê, chẳng lẽ em đang nhớ tôi đấy à.”