Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Không Thể Ly Hôn - Chương 43

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Không Thể Ly Hôn
  4. Chương 43 - Há miệng
Trước
Sau

Đúng như dự đoán, cô không nhận được hồi âm. Trời tối dần, Ứng Nghê bật tất cả đèn lên, khóa cửa phòng ngủ, chùm chăn kín đầu.

Cô ôm chặt con cừu bông duy nhất có thể an ủi, cô chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng, bất an.

Sáng sớm hôm sau, Ứng Nghê xin nghỉ việc với quản lý Chu, buổi chiều đến phòng thay đồ của nhân viên ở Vạn Lệ Ca lấy đồ đạc cô để lại.

Giống như hai lần trước, cô rời đi dứt khoát, cũng không có ai tiễn. Nhưng khác biệt là, cô không cần phải vội vàng tìm công việc tiếp theo, lo sợ bị chủ nhà đuổi đi, và lo lắng tiền thuốc men của Lâm Dung Uyển.

Lily hâm mộ nói: “Thật tốt, cả đời không lo ăn mặc, không cần phải làm việc nữa.”

Ứng Nghê không đáp lời, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không đồng tình.

Lily ghé sát tai cô, hạ giọng: “Có cần tôi dạy cô vài chiêu không?”

Đầu Ứng Nghê đầy dấu chấm hỏi.

“Tôi nói cho cô biết nhé, đến lúc đó cô…” Lily thao thao bất tuyệt nói một tràng, mặt Ứng Nghê từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng, vẻ mặt ngạc nhiên, khó xử và bị xúc phạm.

Lily vỗ vai cô với giọng điệu của người từng trải: “Cô hầu hạ sếp Trần thật tốt, còn hơn bất cứ thứ gì.”

“…” Ứng Nghê im lặng một lúc, hỏi một cách thẳng thắn và chân thành: “Tại sao không phải là anh ấy hầu hạ tôi?”

Lily cười nham hiểm: “Ai hầu hạ ai không quan trọng, quan trọng là phải khiến anh ấy không thể rời xa cô.” Sau đó, cô ấy nói ra trọng điểm với vẻ thèm thuồng: “Nhớ giới thiệu cho tôi với, sếp Vương, sếp Lý, sếp Tôn gì cũng được, chỉ cần là sếp thì tôi không chê, xấu xí, già nua cũng được.”

Mặt Ứng Nghê không cảm xúc: “Cô cứ chờ đấy.”

Bước ra khỏi tòa nhà khách sạn nơi có quán bar Bạch Điều, một cơn gió nhẹ thổi qua, ôn hòa dịu dàng, vô cùng hiếm gặp vào mùa đông ở Hòa Trạch.

Như thể mọi thứ đều chậm lại.

Ứng Nghê cởi khăn quàng cổ, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua mặt, thong thả bước trên con đường nhựa dẫn đến ga tàu điện ngầm, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, cảm nhận sự thư thái đã lâu không có trong cuộc sống.

Đường phố ồn ào, những người làm vườn đang cắt tỉa cành lá hai bên đường, đèn lồng và đèn màu lần lượt được treo lên ngọn cây, nhìn xa một màu đỏ rực, báo hiệu năm mới sắp đến.

Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra xem lịch, Tết Nguyên đán năm nay vào ngày mười tháng hai.

Thật ra Ứng Nghê không mấy quan tâm đến Tết, với cô, đêm giao thừa và mùng một Tết cũng chẳng khác gì ngày thường, vẫn trôi qua như vậy, nếu không tăng ca thì cô sẽ ở bệnh viện cả ngày với Lâm Dung Uyển, hai ngày đó bệnh viện đặc biệt vắng vẻ, bệnh nhân cơ bản đều được đón về nhà ăn Tết, chỉ còn lại một hai y tá trực.

Lâm Dung Uyển không nhìn thấy gì, cô cũng không dán giấy đỏ, khoảnh khắc có không khí Tết nhất có lẽ là khi chuông đồng hồ điểm đúng 0 giờ, pháo hoa bên ngoài cửa sổ đồng loạt bay lên, tiếng pháo nổ vang trời. Lâm Dung Uyển sợ đến mức mí mắt giật giật, cô cười rồi lấy tay che tai cho mẹ.

Cũng chỉ khoảng vài phút như vậy, khi những tia lửa lấp lánh dần biến mất, sắc màu rực rỡ chìm vào bóng tối, thế giới trở nên yên tĩnh.

Thế là Tết đã qua.

Ứng Nghê nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm hai chữ “Đêm giao thừa” nhỏ xíu bên dưới ngày tháng rất lâu, nghĩ đến cuốn sổ đỏ bị cô ném vào một xó nào đó, không biết năm nay có gì khác biệt không.

Cô định hỏi Trần An về kế hoạch của anh, nhưng đêm ba mươi Tết chắc chắn cô phải ở bệnh viện với Lâm Dung Uyển, nói trước để tránh những mâu thuẫn không đáng có.

Nghĩ đến điều này, cô mở WeChat. Trần An không phải là người được cô ghim lên đầu, việc kết hôn với anh là một tin chấn động, mặc dù bản thân Ứng Nghê không đăng lên vòng bạn bè, nhưng cho đến nay, đã một ngày trôi qua, vẫn có tin nhắn chưa đọc lên đến ba chữ số.

Cô liên tục kéo xuống, làm mới vài lần, cuối cùng mới tìm thấy Trần An.

Tin nhắn mới nhất là một dấu hỏi chấm, để đáp lại việc cô muốn phá bỏ đứa bé.

Thời gian là hai giờ ba mươi tư phút sáng, lúc đó cô đã ngủ rồi.

Chen chúc cùng dòng người vào ga tàu điện ngầm, một tay Ứng Nghê vịn thang cuốn, một tay nhắn tin.

[Anh có ý kiến gì à?]

Nghĩ rằng Trần An đang bận rộn với công việc sẽ không trả lời tin nhắn ngay, sau khi gửi xong, cô liền quay lại màn hình chính. Không ngờ vừa mở Candy Crush, một tin nhắn chưa đọc đã hiện lên trên cùng.

LG: [Có rồi hãy nói.]

Ứng Nghê đọc kỹ hai lần, xác định chữ “Có” ở đây không phải là “Có ý kiến”, mà là “Có con”.

Cô không tự chủ được mà nhớ đến kinh nghiệm Lily truyền thụ, một trong số đó là lén lút chọc vài lỗ trên bao cao su, sau đó trồng cây chuối ba phút.

“…”

Còn chọc lỗ, đến lúc đó cô có thể làm một con cá chết là tốt lắm rồi, chỉ sợ không nhịn được mà đá Trần An xuống giường.

Ứng Nghê cứng rắn nói: [Không có gì để nói cả.]

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như có chút bất lực.

Sau đó, dòng chữ đang nhập… cứ hiện lên rồi biến mất, Ứng Nghê đứng ở lối vào kiểm tra an ninh đợi khoảng mười mấy giây, đối phương mới gửi đến hai chữ qua loa ngắn gọn ——

[Thôi được.]

Ứng Nghê cất điện thoại đi, lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, cô đột nhiên hiểu ra thái độ của Trần An, và nhận ra sự lo lắng của mình thật sự là dư thừa.

Rất có thể Trần An không muốn có con.

Hai năm sau ly hôn, mỗi người một ngả, không ai liên quan đến ai.

Nhưng có con thì hoàn toàn khác, cơ thể mệt mỏi có thể đổi người phụ nữ mới, còn con thì không thể nhét lại vào bụng, ly hôn còn liên quan đến danh tiếng cá nhân, vấn đề nuôi dưỡng và phân chia tài sản.

Anh không ngốc đến thế.

Thậm chí có khi lời nói và hành động của cô, trong mắt anh, chẳng khác gì người ta đang diễn hài kịch trước mặt.

Buồn cười đến cực điểm.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, tháng giêng trôi qua trong tuyết trắng phủ kín.

Lâm Dung Uyển được chuyển đến phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất, phòng rộng mấy chục mét vuông, có người chăm sóc 24/24 theo ca, chuyên gia nổi tiếng nước ngoài được mời cũng sẽ đích thân đến Trung Quốc hội chẩn sau Tết.

Tấm thẻ ngân hàng nhét dưới gối, Ứng Nghê quên trả lại cho Trần An vào ngày đăng ký kết hôn, sau khi chuyển nhà thì đưa cho trợ lý nữ. Năm triệu rút từ séc, một phần được dùng để trả trước viện phí hai năm tới cho Lâm Dung Uyển, một phần dùng để trả hết nợ để duy trì điểm tín dụng.

Còn lại gần ba triệu, Ứng Nghê gửi tiết kiệm khoảng một triệu, số còn lại cô dự định dùng để kinh doanh.

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, càng không biết kinh doanh gì thì kiếm ra tiền.

Cô quyết định đợi sau Tết sẽ tìm hiểu kỹ càng.

Ngày mùng tám tháng hai, tức là ngày hai mươi tám tháng Chạp, Trần Kinh Kinh chạy lên hỏi: “Mẹ em gói bánh chẻo, tối nay cùng ăn cơm nhé?”

Bây giờ cô ấy không còn là y tá của Lâm Dung Uyển nữa, muốn gặp Ứng Nghê, phải đích thân lên lầu.

“Không được.” Ứng Nghê đang cắt móng tay cho Lâm Dung Uyển, không ngẩng đầu lên nói.

Trần Kinh Kinh cắn cắn môi, định mời thêm lần nữa. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của anh trai và việc Ứng Nghê không nhận quà gặp mặt mà cô nàng mang đến, bao gồm cả quà của Ngô Khánh Mai.

Do dự một hồi, cô ấy quyết định thôi.

Cô ấy còn nhớ đến chuyện, ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, cô ấy vui vẻ chạy vào phòng bệnh gọi chị dâu, Ứng Nghê thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái. Tuy không nói thẳng là bảo cô ấy đừng gọi, nhưng thái độ không vui như thể bị ép buộc đi Lương Sơn.

Đối với sự vô tình của Ứng Nghê, Trần Kinh Kinh cũng thấy bất bình thay anh trai, nhưng vẫn làm theo lời dặn của Ngô Khánh Mai mà hỏi: “Vậy giao thừa và Tết Nguyên đán thì sao? Nếu chị không đến thì chỉ có một mình ở trang viên Nhã Đốn thôi đó.”

Tất nhiên nửa câu sau là do cô ấy tự thêm vào, muốn kích thích Ứng Nghê một chút.

Đêm giao thừa, chắc sẽ không có ai muốn đón Tết một mình.

Thế nhưng thái độ của Ứng Nghê rất kiên quyết, như thể đã quen với việc độc lai độc vãng, ghét náo nhiệt.

Cô nói với cô ấy từng chữ một: “Đừng hỏi tôi nữa. Không, đến.”

Trần Kinh Kinh bĩu môi bỏ đi.

…

Hơn hai giờ chiều, Ứng Nghê ngủ trưa dậy, nhận được tin nhắn WeChat Trần An gửi đến.

LG: [Vốn dĩ tối nay tôi bay, sáng nay nhà máy đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, tạm thời chưa về được.]

Ứng Nghê ngủ đến mơ mơ màng màng, vừa ngáp vừa nhớ đến lời Trần Kinh Kinh nói lúc sáng, uể oải nhắn tin.

[Biết rồi.]

Trong một tháng, họ duy trì tần suất gọi điện thoại hai lần một tuần, nhưng thời gian nói chuyện đều rất ngắn, liên lạc qua WeChat thì thường xuyên hơn, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của Ứng Nghê.

Tâm trạng tốt thì trả lời thêm hai chữ, tâm trạng xấu thì giả vờ như không thấy.

Bên ngoài mưa lất phất, mây đen bao phủ, tâm trạng Ứng Nghê không tốt lắm. Sau khi trả lời hai chữ “Biết rồi”, cô liền thoát khỏi WeChat.

Khoảng mười mấy phút sau, điện thoại vang lên.

Âm thanh đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như Trần An đang đi từ một nơi đông người đến một nơi khác, anh dùng tay che ống nghe nói chuyện, “Nếu Kinh Kinh bảo em đến nhà ăn cơm, không muốn đi thì đừng đi, mẹ tôi sẽ giải thích.”

Ứng Nghê: “Ừm.”

“Nếu thuận lợi thì mùng một Tết tôi sẽ về, muộn nhất là không quá mùng ba.”

Ứng Nghê: “Ừm.”

“Em có kế hoạch gì không? Có họ hàng nào cần phải đến thăm không? Sau Tết có về quê không?”

Ứng Nghê: “Ừm.”

Ba tiếng “Ừm” liên tiếp khiến đầu dây bên kia im lặng hai giây, bàn tay che ống nghe dường như đã được bỏ xuống, tiếng ồn xung quanh lập tức ầm ĩ, xen lẫn tiếng Nhật và tiếng còi xe.

Như biết rằng cô không tập trung nghe, không cần phải giữ im lặng khi nói chuyện nữa.

“Đừng ừm nữa, nói gì khác đi.”

“Được.” Ứng Nghê hoàn hồn, gật đầu: “Cúp máy đây.”

Trần An: “…”

*

Tối hôm trước đêm giao thừa, Ứng Nghê ngủ ở bệnh viện bị cảm, không sốt nhưng hơi sổ mũi.

Để tránh lây bệnh cho Lâm Dung Uyển, tối hôm sau, cô đeo khẩu trang ngồi một lúc rồi bắt xe rời đi. Tủ lạnh ở nhà trống trơn, cô định đến siêu thị lớn gần trang viên Nhã Đốn mua ít đồ ăn dự trữ.

Đêm giao thừa, siêu thị vẫn mở cửa kinh doanh bình thường.

Lối đi vốn thông thoáng bị chất đầy hàng hóa thành từng núi nhỏ, phía trên treo biển hiệu “Chào đón năm mới” màu đỏ vàng, đèn lồng đỏ và thỏi vàng bằng giấy kim tuyến lấp đầy khoảng trống trên kệ hàng.

Không khí năm mới lúc này được đẩy lên cao trào.

Có lẽ vì mọi người đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, nên trong siêu thị vắng tanh, chỉ có vài nhân viên bán hàng sốt ruột ngáp ngắn ngáp dài, chờ tan ca để về nhà sum họp.

Ứng Nghê mua vài gói đồ ăn nhanh, thêm một túi hạt dưa để vừa xem phim vừa nhâm nhi, chậm rãi đi đến quầy thu ngân. Máy tính tiền tự động bị hỏng, quầy thu ngân tối nay chỉ mở một cái ngoài cùng bên phải.

Xếp hàng trước cô là một gia đình lớn, có nam có nữ, có già có trẻ. Cô gái nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi được vây quanh ở giữa, nhìn từng món đồ ăn vặt được đặt lên quầy thu ngân, vui vẻ cười toe toét.

Hình như là sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, cả nhà cùng nhau ra ngoài, chỉ để thỏa mãn mong muốn đón năm mới của cô công chúa nhỏ trong nhà.

Ứng Nghê bước nhanh vượt qua họ, vừa ra khỏi cửa siêu thị, gió lạnh ập đến, lạnh đến mức răng cô va vào nhau lập cập.

Cách trang viên Nhã Đốn khoảng hai km, không gọi được xe, Ứng Nghê chỉ có thể đi bộ, trời lúc chín giờ tối đen như mực, trời có tuyết nên không nhìn thấy ánh trăng.

Đi ngang qua một bà lão đang bán dâu tây dưới mái hiên ngân hàng, cô dừng lại.

Dâu tây mùa này không ngọt, có lẽ vì trời lạnh giá, bà lão neo đơn đáng thương, cũng có thể là muốn tìm việc gì đó để giết thời gian, cô bước đến hỏi giá bao nhiêu.

“Hai mươi tám.” Bà cụ run rẩy nói.

Ứng Nghê ngồi xổm trước giỏ chọn, “Cho cháu xin cái túi ạ.”

Bà cụ tìm trong đống túi bóng nhàu nát một cái trông có vẻ sạch sẽ nhất, Ứng Nghê chọn khoảng một cân, bà cụ liên tục khuyên: “Không còn nhiều nữa đâu, cháu lấy hết đi, lấy hết thì tôi bán rẻ cho, chỉ tính hai mươi lăm thôi.”

Ứng Nghê lắc đầu.

Bà cụ lại nói: “Trời lạnh quá, tôi bán hết để về nhà ăn cơm, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

Tuy là đang giả vờ đáng thương, nhưng dáng vẻ ăn mặc rách rưới của bà cũng thật sự tội nghiệp.

Ứng Nghê dịu dàng nói: “Nhiều quá, cháu ăn không hết ạ.”

“Nhiều gì mà nhiều!” Thấy có hy vọng, bà cụ đổ hết số dâu tây còn lại trong chậu vào túi, “Cả nhà ăn, một buổi tối là hết ngay.”

Ứng Nghê không ngăn cản hành động của bà, cứ lặng lẽ đứng đó, cụp mi nhìn bà cân dâu.

“Cháu ăn một mình.”

Bà cụ khựng lại, ngẩng đầu lên, như thể thấy khó tin, “Người nhà không về ăn Tết à?”

Ứng Nghê hơi nhướng mắt, hàng mi cũng theo đó khẽ run lên hai cái.

Người thân duy nhất của cô đang ở bệnh viện, sợ lây cảm cúm thành viêm phổi, năm nay chỉ có thể mỗi người tự đón Tết.

Nhưng cô không giải thích nhiều như vậy, vì cảm thấy người ta chỉ hỏi xã giao, cũng không cần thiết phải nói nhiều như vậy với người lạ, làm cho mình trông đáng thương.

Chỉ đáp lại ngắn gọn: “Một mình thì thanh thản.”

“Đúng vậy, đón Tết cùng nhau thì náo nhiệt thật đấy, nhưng dọn dẹp mệt lắm, con trai con dâu tôi về từ chiều, vừa phải trải giường vừa phải mua hạt dưa, lạc, khi họ đi rồi lại phải dọn dẹp một trận lớn. Nhưng cả năm chỉ có ngày này, dù bận rộn, mệt mỏi cũng đáng.” Bà lão cất quả cân đi rồi đưa dâu cho cô, “Ba cân hai lạng, chín mươi tệ, lấy con số may mắn, bớt cho cô hai tệ. Tám mươi tám.”

Ứng Nghê không học đại học, nhưng số lượng trong phạm vi ba chữ số thì vẫn tính được.

Hai mươi lăm tệ một cân, ba cân hai lạng là tám mươi tệ.

Nói là bớt, rõ ràng là lấy thêm tám tệ.

Có lẽ vì dịp Tết nên lười so đo, cũng có thể là muốn để bà lão bán hết sớm để kịp ăn bữa cơm đoàn viên, Ứng Nghê không tranh cãi, im lặng nhận túi dâu rồi trả tiền.

Đêm khuya sương xuống, trên đường vắng bóng người. Hai cây số không phải là ngắn, nhưng không ngờ đi một lúc đã đến nơi. Ngước mắt nhìn lên, các căn hộ cao cấp đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thơm phức.

Cô do dự một lúc rồi quay đầu bỏ đi.

Hòn đảo xanh phía sau trang viên chìm trong bóng tối, không thấy ánh đèn, Ứng Nghê đút hai tay vào túi, túi ni lông đựng đầy sủi cảo đông lạnh và dâu tây treo lủng lẳng ở hai bên khuỷu tay, va đập vào nhau theo động tác đá đá sỏi của cô.

Cứ thế giết thời gian đến gần mười giờ, Ứng Nghê xì mũi hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bước chân quay về trang viên.

Lúc thang máy đi lên từng tầng, cô nhìn vách thang máy lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, thầm nghĩ.

Chắc là khu nhà ống đổ nát, mục nát ở đường Thường Lạc đều là những người nghèo khổ, không nơi nương tựa giống như cô, không ai treo đèn lồng, dán câu đối, tối om, chẳng khác gì vô số đêm trước đây.

Chính vì vậy nên mấy năm nay cô mới cảm thấy Tết Nguyên đán chẳng có gì to tát.

Bước vào trong nhà cuối cùng cũng ấm áp hơn một chút, cửa thang máy một tầng một căn hộ mở ra, Ứng Nghê hít hít mũi, bấm mật mã mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm áp dịu dàng tràn ra, Ứng Nghê tưởng rằng mình quên tắt đèn trước khi ra ngoài, nhưng khi Trần An bước ra từ cửa, tự nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.

Cô ngạc nhiên đến mức sững người, thậm chí còn hơi há miệng.

“Em đi nhặt rác ở chợ à?”

Giọng nói của Trần An kéo cô ra khỏi sự ngỡ ngàng, Ứng Nghê đứng yên tại chỗ, nhìn túi nilon mà Trần An đang giơ lên trước mặt.

Dưới ánh đèn, những quả dâu tây bị dập nát dính chặt vào thành túi, nước ép chảy lênh láng, tuy long lanh nhưng trông rất mất ngon.

Ứng Nghê tháo khăn quàng cổ, treo sang một bên, cúi người thay giày.

Giọng nói phát ra từ phía sau mái tóc che khuất gương mặt.

“Dâu tây vốn dĩ dễ bị dập.”

Trần An muốn nói dâu tây của em bị dập đến mức này thì quá đáng rồi, cứ như là nhét vào túi quần rồi đánh nhau với người ta vậy. Nhưng nhận thấy tâm trạng cô không tốt lắm, anh mấp máy môi, không trêu chọc nữa.

Lối vào không rộng rãi, hơi dài và hẹp, ánh đèn nghệ thuật chiếu lên tường như những ngọn đồi nhỏ, dịu dàng tinh tế. Ứng Nghê hơi cụp mắt, lướt qua Trần An.

Trong tầm mắt, anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám, màu sắc không quá nhạt cũng không quá đậm, làm nổi bật làn da trắng hơn ngày thường một chút. Tay áo xắn đến khuỷu tay, hình như đang làm việc nhà, toát lên vẻ thoải mái, gần gũi.

Hơn một tháng không gặp, dường như không có gì thay đổi, nhưng lại như mọi thứ đều đã thay đổi.

Ứng Nghê hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho sự xuất hiện đột ngột của anh. Khi cô im lặng đi về phía trước, Trần An đặt đồ lên bàn ăn, trong phòng khách yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, sự ngượng ngùng dần lan tỏa.

“Sao không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn.” Trần An đáp lại từ phía sau.

Ứng Nghê nhìn cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai: “Không để ý.”

Thật ra là cô đã bật chế độ máy bay, vì khi ra khỏi siêu thị, cô tiện tay lướt vòng bạn bè, từ đầu đến cuối đều là ảnh bữa cơm đoàn viên.

“Đừng vội lên.” Trần An gọi cô lại.

Ứng Nghê quay đầu lại.

Trần An đi về phía bếp, “Rửa tay rồi lại đây ăn bánh trôi.”

Lúc này Ứng Nghê mới để ý, đèn trong bếp đang bật, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, dường như cô còn nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục cách lớp cửa kính.

Cô lại nhìn quanh một lượt. Hình như chưa kịp dán hết, trên sàn trước cửa sổ sát đất có vài miếng dán hình em bé may mắn rơi rải rác, trên bàn trà chất đầy hạt dưa, kẹo, khoai tây chiên, và gói quà lớn đựng đồ ăn vặt gia đình mà cô đã thấy ở siêu thị.

Cùng với mùi thơm ngọt ngào của thức ăn tràn ngập trong không khí, tất cả mọi thứ đều được bao trùm bởi ánh đèn vàng ấm áp.

Giống như đang chìm trong kẹo bông gòn mềm mại, mịn màng.

Giây phút này.

Ứng Nghê như trở về nhiều năm trước.

Trở về lúc Ứng Quân Ngọc vẫn còn sống. Bố đang nấu bánh trôi trong bếp, mẹ và các cô, dì đang chơi mạt chược, cô và một đám trẻ con ôm đồ ăn vặt xem chương trình Gala Chào xuân, chỉ chờ ăn xong bánh trôi, nhận tiền lì xì rồi chạy ra khỏi nhà bắn pháo hoa.

Cửa bếp bị kéo ra xoạch một cái, Ứng Nghê hoàn hồn, nhìn chiếc bát sứ tráng men sáng bóng trong tay anh, hỏi: “Sao anh lại về rồi?”

Trần An kéo ghế ra, gõ gõ vào thành ghế, ra hiệu cô lại đây ngồi, “Năm mới đầu tiên, tất nhiên phải đón ở nhà rồi.”

Anh đã ba mươi tuổi rồi, sao có thể là năm mới đầu tiên được. Bỏ qua trạng ngữ chỉ thời gian “Sau khi kết hôn” thì cũng gần đúng.

Ứng Nghê chậm rãi đi tới, “Không phải nói ngày mai mới về sao?”

Trần An đi vòng qua bàn ăn dài ngồi xuống đối diện, “Xem ra em vẫn có nghe tôi nói chuyện, cũng biết ngày mai là mùng một.”

Ứng Nghê: “…”

Hình như anh đang mỉa mai việc cô ậm ừ cho qua chuyện và cúp máy.

Ứng Nghê không có gì để cãi lại, cúi đầu dùng thìa khuấy bánh trôi. Bánh trôi mới nấu xong rất nóng, mùi thơm bay vào mũi, khiến cô chưa ăn tối thèm đến mức liếm liếm khóe môi.

Sau đó, hai người không nói gì. Trần An ăn xong trước cô, đặt thìa xuống rồi đi đến cửa sổ sát đất dán giấy dán cửa sổ, Ứng Nghê vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng nhắc nhở hai câu là dán lệch rồi.

Bầu không khí này thật kỳ lạ, họ hòa hợp như vợ chồng già, nhưng lại xa lạ như người dưng.

Ứng Nghê ăn xong, xếp hai chiếc bát chồng lên nhau.

“Để tôi dọn.” Trần An nghiêng mặt: “Buồn ngủ thì lên ngủ đi.”

Ứng Nghê gật đầu, xách túi cô để trên ghế sofa lên lầu, khi đi đến góc cầu thang, cô dừng bước. Đứng yên tại chỗ một lúc.

Do dự một chút, cô xoay nửa người lại, đứng ở góc cầu thang, không để lộ mặt, hỏi: “Xem Gala Chào xuân không?”

Hình như anh không nghe thấy cô nói, hoặc là do quá tập trung dán giấy đỏ mà phản ứng chậm nửa nhịp.

Hai ba giây sau, giọng nói của Trần An mới vang lên: “Em hỏi tôi à?”

Nói là bản thân là do ăn bánh trôi hơi no, tạm thời chưa muốn ngủ.

Ứng Nghê bước xuống hai bậc thang, để lộ toàn bộ khuôn mặt, hơi nhíu mày: “Chứ còn ai nữa.”

Trần An buông miếng dán xuống, bật TV lên, rồi hỏi cô: “Ăn hoa quả không? Nho, đào, thanh long hay là dâu tây nát của em.”

“…” Ứng Nghê hơi bĩu môi đi xuống, “Đào, gọt vỏ cắt miếng nhỏ, đừng lấy phần gần hạt, chua.”

Trần An cắt rất đẹp, từng miếng đều nhau, Ứng Nghê ôm đĩa hoa quả ăn rất hài lòng. Chỉ là Gala Chào xuân còn nhàm chán hơn cô tưởng tượng, tiểu phẩm hài vốn nên khiến người ta cười, càng xem cô càng nhíu mày.

Hai người ngồi cách nhau một khoảng, đủ để hai người nữa ngồi vào mà không chạm vào nhau. Nhưng ghế sofa rất mềm, chỉ cần cử động một chút, người kia sẽ cảm nhận được rõ ràng.

Nhận thấy người bên cạnh cứ nhấp nhổm không yên, Trần An buồn cười nói: “Không ai ép em xem cả.”

Thật ra Ứng Nghê không muốn xem Gala Chào xuân, chỉ là vì bát bánh trôi kia, nên mới ở lại đón năm mới với anh.

Thêm vào đó, Trần An không hề có bất kỳ biểu hiện hay ám chỉ nào về việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô nghĩ có lẽ anh quá mệt mỏi nên mất khả năng, vì vậy sau khi uể oải ngáp một cái, cô đặt đĩa hoa quả xuống định rời đi.

Xỏ dép lê vào thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lại vội vàng ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai người vì thế mà rút ngắn lại một chút.

“Sao anh biết tôi tên là Than Than?”

Trần An nhìn vào màn hình TV, “Nghe người ta gọi.”

“Ai cơ?” Ứng Nghê tò mò, ngoài người nhà ra, ở trường không có ai gọi cô như vậy.

Trần An không biết nên xưng hô thế nào, nghe ý của Kinh Kinh, Ứng Nghê chưa nói với Lâm Dung Uyển chuyện họ kết hôn, anh dừng lại một chút rồi trả lời: “Mẹ em.”

“Ồ.”

Ứng Nghê không ngờ rằng sau bao nhiêu năm anh vẫn còn nhớ, quả nhiên là trí nhớ tốt. Không giống như cô, đừng nói là biệt danh chỉ nghe qua một lần, ngay cả tên của những bạn học ngày ngày gặp mặt, cô cũng chẳng nhớ được mấy người.

Gần đây không đi làm, cũng ít nói chuyện. Cộng thêm không khí Tết đang đến gần, lúc này Ứng Nghê khá muốn nói chuyện.

“Anh có biệt danh không?”

“Không có.” Trần An nói.

Ứng Nghê tiếp tục hỏi: “Bố mẹ anh không đặt biệt danh cho anh à?”

Trong ấn tượng của cô, mỗi đứa trẻ đều có biệt danh riêng, ví dụ như biệt danh của Hà Nhược Nghi là Ni Tử, Hà Huy luôn được người lớn gọi là Hà Thông, cho dù có qua loa thì cũng sẽ lấy chữ cuối cùng trong tên để gọi.

Ví dụ như biệt danh của Dư Giảo Giảo là Giảo Giảo.

Trần An lắc đầu.

Ứng Nghê không tin: “Có phải khó nghe quá nên anh không dám nói không.”

Trần An nhìn sang.

Ứng Nghê vừa nghĩ đã thấy buồn cười: “Ví dụ như Cẩu Đản, Thiết Trụ gì đó.”

Trần An không nói gì, đột nhiên nghiêng người về phía trước. Thần kinh Ứng Nghê lập tức căng thẳng, ánh mắt cứng đờ nhìn theo ngón tay thon dài của anh, mãi đến khi anh lấy ra một sợi bông nhỏ không biết dính từ đâu trên tóc cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng vai.

Trần An buông tay xuống, “Từ khi tôi có nhận thức, họ vẫn luôn gọi tôi là Trần An, nhưng ở quê tôi đúng là có tục lệ đặt tên ở nhà, nếu em muốn biết, hôm nào tôi hỏi mẹ tôi.”

“Không cần đâu, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi.” Ứng Nghê nói.

Gala Chào xuân vẫn chưa kết thúc, ca sĩ nổi tiếng đang biểu diễn hết mình trên sân khấu, ánh mắt Ứng Nghê dừng lại trên micro của ca sĩ, bài hát tiếng Quan Thoại, nhưng cô không nghe rõ chữ nào.

Suy nghĩ hoàn toàn bị đoạn nhạc đệm vừa rồi làm xáo trộn.

Chịu đựng được một bài hát, Ứng Nghê liếc mắt nhìn sang. Trần An dựa người thoải mái trên ghế sofa, hai tay khoanh lại, tay áo vẫn xắn lên khuỷu tay, để lộ cổ tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ.

Ánh đèn khiến hốc mắt anh trông rất sâu, nhìn nghiêng, có thể thấy rõ lớp lông tơ trên mặt anh.

Xung quanh yên tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng ánh mắt lại không tập trung.

So với việc chìm đắm trong bầu không khí ái muội vừa tiếp xúc thân mật vài phút trước, anh dường như đang chìm đắm trong một hồi ức nào đó.

Ứng Nghê gần như chưa từng thấy Trần An lộ ra vẻ im lặng có phần đau khổ như vậy.

Cô nhớ lại mấy ngày trước, Kinh Kinh có nhắc đến một câu – bố đã mất từ lâu rồi.

Nhất định là chủ đề về biệt danh đã khiến anh nhớ đến thời thơ ấu, nhớ đến người bố đã qua đời nhiều năm.

Cô không nên nhắc đến chuyện này, hôm nay vốn dĩ là một ngày vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Ứng Nghê, người thường xuyên đồng cảm khi chìm vào hồi ức, cảm thấy có chút áy náy.

Cô định an ủi anh, hoặc chuyển chủ đề.

Nhưng sau khi dịch người lại gần, cô không biết nên bắt đầu từ đâu, câu mở đầu tệ hại vô cùng:

“Đừng buồn nữa.”

Trần An vẫn luôn suy nghĩ về việc tái thiết nhà máy sau thảm họa, nghe thấy câu này, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn xuống đôi môi căng mọng của cô.

Đối với sự quan tâm của cô.

Ngoài việc khó hiểu, thì anh càng thấy kỳ lạ hơn.

Anh nhìn cô, thuận theo lời cô mà chậm rãi mở miệng: “Phải làm sao bây giờ, tôi rất buồn.”

Có lẽ vì quá đau lòng, giọng anh trầm thấp, mang theo cảm giác như những mảnh vỡ của chai thủy tinh bị bánh xe nghiền nát trong đêm khuya thanh vắng.

Ứng Nghê ngẩn người, chỉ vào đĩa hoa quả: “Ăn đào.”

Nói xong mới phát hiện bên trong chỉ còn lại nửa miếng bị cô cắn dở.

Im lặng nửa giây, cô đứng dậy rời đi: “Thôi, anh cứ tiếp tục buồn đi.”

Cô cũng không biết nên làm gì, càng không biết cách quan tâm người khác.

Tùy anh vậy.

Liên quan gì đến cô.

Dép lê vừa mới xỏ được một chiếc, tay áo bị người ta kéo lại, gần như ngay lúc quay đầu lại, cô bị một lực kéo về phía sau, ngã ngồi vào lòng Trần An.

Ánh mắt từ từ nhìn xuống từ trên cao, hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, bàn tay to lớn vòng qua từ phía sau ôm lấy gáy cô, “Tôi cho em một ý kiến—”

Cùng với động tác cúi đầu xuống của anh, từng chữ từng chữ gõ vào trái tim cô.

“Há miệng.”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
06/12/2024
Thầm Yêu Trộm Nhớ
07/09/2024
dai-tieu-thu-gap-rac-roi
Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối
11/05/2025
ong-chu-no-cho-it-xu
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu
05/09/2024
Tìm nâng cao

Bình luận "Chương 43"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè