Không Thể Ly Hôn - Chương 41
Gió lạnh thổi vù vù, thổi lều bạt bằng nhựa kêu phần phật. Không khí chìm trong màn đêm lạnh lẽo, ánh mắt anh như sắt nung đỏ.
Cho dù cách một khoảng an toàn, lông mi Ứng Nghê vẫn như bị bỏng.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cô vờ như không nghe thấy, liên tục nhét thịt vào miệng, mãi đến khi nhận ra ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình không rời, mới ậm ừ một tiếng.
Thật ra yêu cầu này cũng không quá đáng, ít nhất không phải là tần suất hai lần một ngày. Cô chậm rãi nhai, tính toán sơ qua, 2 năm là 24 tháng, 96 tuần.
Lại nhân với 2…
Ứng Nghê chợt hiểu ra.
Thì ra quan hệ không chỉ một lần là muốn gần hai trăm lần.
Lúc này, Trần An đột nhiên lên tiếng, thêm một từ chỉ mức độ.
“Ít nhất.”
“…”
Ứng Nghê bị nghẹn, ho sặc sụa hai tiếng, Trần An đưa nước và khăn giấy cho cô. Thịt dê hôm nay hình như không được tươi, ông chủ cho rất nhiều ớt để át mùi, nuốt xuống cổ họng, vành tai cô cũng bị cay đến đỏ bừng.
Nhưng cũng có thể là vì lý do khác.
Ứng Nghê mím môi, vẫn nói năng lộn xộn: “Phải có giới hạn chứ.” Nói xong, cô cầm chai nước khoáng lên vặn nhanh nắp chai, ngửa đầu ra sau, cổ tay cũng ngửa lên rất cao, nhưng chai nước trong suốt không thể che đậy được gì.
Uống hết gần nửa chai, cô thật sự không uống nổi nữa, mới nắm chặt chai từ từ hạ xuống, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến mức không nghe thấy, “Dù trâu không mệt nhưng ruộng cũng sẽ bị cày nát mà.”
Trần An đang trả lời tin nhắn của bên Nhật Bản, ngón tay gõ bàn phím không ngừng, chậm rãi hỏi: “Em nói gì cơ?”
Ứng Nghê đặt chai nước xuống, nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt thờ ơ, “Không có gì.”
Trần An ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào túi. Trong đĩa trước mặt cô gần như không còn gì, anh tiếp tục dùng đũa gạt thịt trên xiên xuống, giọng nói đều đều: “Chắc chắn tôi cũng cần nghỉ ngơi.”
Ứng Nghê: “…”
Sau đó, hai người không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, Ứng Nghê tự mình ăn thịt xiên nướng, Trần An đứng bên ngoài lều gọi điện thoại.
Gió lạnh luồn lách trong màn đêm yên tĩnh, cành cây hai bên đường phát ra tiếng xào xạc khe khẽ. Còn lại hai xiên cuối cùng, Ứng Nghê thật sự không ăn nổi nữa, lau miệng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Có lẽ cảm nhận được tấm mành phía sau bị vén lên, Trần An theo bản năng quay đầu lại, Ứng Nghê liếc nhìn chiếc điện thoại áp vào tai anh, chỉ vào mình, rồi hất cằm về phía bên trong, ra hiệu cho cô vào trong, anh sẽ đợi ở đây.
Ông chủ đang tính tiền ở quầy, Ứng Nghê bước đi, khi lướt qua Trần An, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy. Cảm giác lạnh lẽo từ da thịt truyền đến, khiến cả cánh tay cô run lên.
Anh chỉ nắm hờ, không dùng sức, Ứng Nghê chỉ cần cử động một chút là anh sẽ siết chặt.
Xét đến mối quan hệ hiện tại của hai người, Ứng Nghê khó có được sự kiên nhẫn mà chờ đợi, cúi đầu tìm đá vụn để đá. Cô luôn có thói quen này, hình thành từ khi còn nhỏ, một mình trên đường về nhà.
May mà Trần An không để cô đợi lâu, nói vài câu rồi cúp máy, đồng thời buông tay cô ra, “Tôi thanh toán rồi.”
Ứng Nghê không bất ngờ, lạnh nhạt ồ một tiếng.
Quán thịt xiên nướng nằm ở phía bên kia khu nhà trọ, tuy gần, nhưng xung quanh toàn là đường một chiều, trong ngõ lại thường xuyên có người đậu xe, nên đi bộ nhanh hơn lái xe.
Trần An cũng không nói câu nào như “Tôi đưa em về”, hai người cứ thế đi bộ đến lối vào khu nhà ổ chuột.
Tòa nhà được xây trong một khu đất nhỏ, bức tường cao hai mét có một lối vào không có cổng sắt. Nước cống rãnh chảy ngang dọc, xác chuột chết nằm bên trong bốc ra mùi hôi thối kinh khủng.
Mặc dù Trần An đã đến đây vài lần, quen thuộc với môi trường, nhưng mỗi lần đặt chân đến đây, anh đều cảm thấy nó không giống nơi ở của con người, mà giống như lối vào của một nhà máy rác nào đó.
Ngoài điều kiện sống tồi tàn, an ninh cũng không được đảm bảo. Hai người vừa bước vào, đã nhìn thấy một chiếc xe máy tuần tra của cảnh sát đang đậu trong sân.
Đèn flash nhấp nháy chói mắt trong môi trường lờ mờ. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói gì đó với hai cảnh sát, các ông bà lão mặc áo bông dày vây quanh thành một vòng tròn, vài cái đầu lần lượt thò ra từ lan can tầng trên để hóng chuyện.
Ứng Nghê bước nhanh hơn, đến gần nghe được đại khái. Là nhà ở tầng hai thường xuyên cãi nhau bị trộm, mất một chiếc máy tính, sáu nghìn tệ tiền mặt và một chiếc nhẫn vàng, cảnh sát điều tra xong đang ghi chép lời khai.
Dãy nhà ống không có cửa kiểm soát ra vào, ngay cả mèo mèo chó chó cũng có thể nghênh ngang đi vào, Ứng Nghê đã quen với việc này, quay đầu nói với Trần An: “Anh đi đi, tôi tự lên được.”
Trần An đang định lên tiếng, cảnh sát đột nhiên xen vào: “Chàng trai trẻ, là cậu à.”
Trong sân không có đèn, cảnh sát mặc đồng phục, lại còn đội mũ, mãi đến khi ông ta lên tiếng, Trần An mới nhận ra đó là một trong hai cảnh sát lớn tuổi mà anh đã gặp sáng nay.
Trần An rất muốn giả vờ không quen biết. Nhưng cảnh sát luôn tận dụng mọi lúc mọi nơi để giáo dục phê bình cải tạo, đến gần nhìn anh rồi nói: “Nhìn cậu xem, mặt đến giờ vẫn còn sưng, một người đàn ông, vì ghen tuông mà phá tướng, đáng không? Hơn nữa, tôi nói cho cậu biết—”
Nói đến đây, cảnh sát đột nhiên ý thức được bên cạnh anh còn có một cô gái trẻ, rất biết điều mà dừng lại: “Lần sau đừng đánh nhau nữa, phải nâng cao cảnh giác!”
Cảnh sát dặn dò xong rồi rời đi, hai người một trước một sau lên lầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Ứng Nghê vẫn luôn im lặng.
Mãi đến khi sắp tới cửa, cô mới như không nhịn được nữa, quay đầu lại hỏi: “Anh đánh Chu Tư Dương à?”
Hành lang cũ kỹ chìm trong ánh đèn, Trần An đút một tay vào túi, yên lặng nhìn cô một lúc lâu rồi mới thở dài khe khẽ, “Tại sao không thể là cậu ta đánh tôi?”
Ứng Nghê nhìn mặt anh, vết thương trông thảm hại kia quả thật là một bằng chứng, nhưng với những gì cô biết về Chu Tư Dương… Ứng Nghê lắc đầu, “Anh ta sẽ không ra tay trước đâu.”
Trần An có chút buồn cười: “Nếu là nhìn thấy tôi từ nhà em đi ra thì sao?”
Trăng mờ sao thưa, nhất thời Ứng Nghê không biết nên nói gì cho phải, ngày mai phải đi đăng ký kết hôn, tối nay không thể nào đứng đây thảo luận chi tiết về bạn trai cũ của cô được.
Mặc dù với mối quan hệ phức tạp giữa ba người, việc thẳng thắn với nhau là rất cần thiết, nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
Vì vậy, cô đành cắt ngang chủ đề: “Sáng mai mấy giờ?”
“Tám giờ rưỡi.” Trần An nói.
Ứng Nghê nhíu mày, thấy hơi sớm, “Lúc đó có thể tôi vẫn chưa dậy, đợi tôi dậy rồi gọi điện cho anh, anh hãy đến.”
Trần An gật đầu.
“Vậy tôi vào đây.” Ứng Nghê nói.
Cửa mở ra, phía sau không có tiếng động, chứng tỏ anh vẫn còn đứng im tại chỗ chưa rời đi.
Từ lúc nhắc đến Chu Tư Dương, giọng nói của anh đã trở nên nhạt nhòa, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, tuy anh luôn không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không khác mấy so với lúc ở quán thịt xiên nướng, nhưng Ứng Nghê vẫn nhận ra anh có chút không vui.
Có lẽ anh cảm thấy.
Sắp đăng ký kết hôn rồi, vậy mà cô còn bênh vực người đàn ông khác, không quan tâm đến anh.
Tất nhiên cũng có thể là do lòng chiếm hữu đối với đồ vật thuộc về mình.
Dù là lý do nào, cô cũng không có nghĩa vụ phải dỗ dành anh, nhưng dù sao cũng đã nhận năm triệu tệ, cô quay đầu lại định lên tiếng. Trần An sải bước đến gần, bàn tay to lớn không nói không rằng đặt lên đầu cô, xoa mạnh vài cái, “Cậu ta không chảy máu, mấy hôm nữa là khỏi thôi.”
Ứng Nghê bị lời nói của anh làm cho ngây người. Mãi đến khi vào nhà, tắm rửa xong, nằm trên giường, cô mới phản ứng lại.
Trần An đang an ủi cô.
*
Trần An không về chỗ ở gần công ty, mà trực tiếp về nhà. Đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, Ngô Khánh Mai tỏ ra vô cùng vui mừng, hớn hở hỏi anh có đói không, muốn ăn gì, Trần An nói không cần, Ngô Khánh Mai cứ nhất quyết vào bếp nấu mì.
Trần An ngồi trên ghế sofa, gọi Ngô Khánh Mai, “Mẹ, mẹ lại đây, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Ngô Khánh Mai đang vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho anh: “Để mẹ đun nước đã.”
“Mẹ lại đây trước đi.” Trần An nói từng chữ một: “Rất quan trọng.”
Trần An luôn nói chuyện thoải mái với người nhà, trừ việc phê bình Kinh Kinh ăn đồ ăn qua đêm. Dù chuyện lớn đến đâu cũng bình tĩnh, ung dung. Ngô Khánh Mai đã lâu rồi không nghe thấy hai chữ quan trọng từ miệng con trai.
Huống chi, trước đó còn có thêm chữ rất.
Sắc mặt bà đột nhiên lộ vẻ lo lắng, dừng bước, có chút sợ hãi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần An vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, ra hiệu bà ngồi xuống.
Ngô Khánh Mai do dự đi tới. Quả táo trong đĩa hoa quả đỏ mọng, Trần An đưa tay lấy quả to nhất, cắn một miếng, giòn tan và ngọt lịm.
Đợi đến khi Ngô Khánh Mai ngồi xuống, ngồi vững, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Ngày mai con kết hôn.”
Ngô Khánh Mai ngẩn người một giây mới phản ứng lại, vỗ ngực thở phào: “Hù chết mẹ, mẹ còn tưởng chuyện gì, dạo này ngày tốt, khắp nơi đều có người kết hôn, con muốn đi thì cứ đi, tối mai về nhà ăn cơm là được.”
Trần An khẽ tặc lưỡi.
Tai Ngô Khánh Mai không tốt, chắc chỉ nghe được hai từ “Ngày mai” và “Kết hôn”, theo lẽ thường nghĩ rằng anh về là để dự đám cưới vào ngày mai, và xin lỗi vì ngày lễ không có thời gian ăn cơm cùng gia đình.
“Không phải dự đám cưới, mà là con sắp kết hôn, nếu có dự thì cũng là người khác dự đám cưới của con.”
Trần An giải thích rõ ràng, Ngô Khánh Mai cuối cùng cũng hiểu ra, mắt tròn xoe, miệng há hốc, thở cũng ngừng lại, từ đầu đến chân toát lên hai chữ –
Choáng váng.
Nghe thấy tiếng động, Trần Kinh Kinh cũng từ tầng hai chạy xuống, hai người ngươi một câu ta một câu, qua hai ba phút, Ngô Khánh Mai tiêu hóa xong sự việc thì lắc đầu nguầy nguậy: “Kết hôn là chuyện hệ trọng, sao có thể nói kết hôn là kết hôn được!”
Lần đầu tiên bà nghe thấy cái tên này, ngay cả người đó trông như thế nào cũng không biết, chứ đừng nói đến tính cách, phẩm chất và những khía cạnh khác cần tìm hiểu kỹ càng. Cho dù là kiểu xem mắt kết hôn chớp nhoáng phổ biến của giới trẻ bây giờ, thì cũng phải mất một tháng chứ.
“Có lý.” Trần An gật đầu, chậm rãi chỉ ra chỗ sai lầm: “Nhưng không phải là nói kết hôn là kết hôn.” Rõ ràng anh đã tốn không ít công sức.
“Chẳng phải sao?!” Ngô Khánh Mai giật lấy quả táo anh đang định cắn, hung dữ nói: “Ngày mai nếu con dám đi đăng ký kết hôn, xem mẹ có đánh gãy chân con không!”
Trần An với tay lấy một quả táo mới, mỉm cười: “Vậy thì con bò cũng phải đi.”
“…” Ngô Khánh Mai hiểu Trần An, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, bà điều chỉnh huyết áp rồi bắt đầu hỏi về đối phương.
Đầu tiên là tên tuổi, thành viên gia đình, hỏi đến công việc, Trần An nói cô ấy làm phục vụ ở khách sạn. Thái độ vừa dịu xuống của Ngô Khánh Mai lập tức trở nên kiên quyết, thậm chí còn muốn vào phòng làm việc cướp chứng minh thư của Trần An.
“Mẹ không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý!” Ấn tượng của Ngô Khánh Mai về những cô phục vụ xinh đẹp ở khách sạn quá tệ, số lần ít ỏi bà đi công tác cùng Trần An, đều có người vai trần đến gõ cửa.
Bà trừng mắt nhìn Trần An, tức giận nói: “Thằng nhóc này bị cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Rõ ràng là người ta nhắm vào tiền của con, lừa hôn đấy con có biết không?! Trên báo ngày nào cũng đưa tin, trò lừa tình lừa tiền chuyên lừa những người có học thức, giàu có như con!”
Trần An chỉ vào mình, “Mẹ thấy con giống heo à?”
Ngô Khánh Mai nghẹn lời, Trần Kinh Kinh chen vào: “Ứng Nghê mới là heo.”
Nói xong lại cảm thấy không đúng, cũng vì Trần An nhìn cô ấy với vẻ không hài lòng, cô ấy hậm hực nói: “Ý em không phải là cô ấy giống heo, mà là xét về vị thế của hai người.”
Ngô Khánh Mai lạnh lùng nói: “Mẹ mặc kệ heo với chả không heo, bỏ qua ngoại hình, học vấn, điều kiện gia đình không nói, thì cách hai đứa quen biết nhau cũng không đàng hoàng!”
Trần An đặt quả táo xuống, “Bọn con là bạn học.”
Ngô Khánh Mai ngẩn người.
Trần Kinh Kinh thấy gió chuyển chiều: “Chị ấy học cùng lớp cấp ba với anh, trường Minh Đức, trường tư thục học phí cao ngất ngưởng toàn cậu ấm cô chiêu ấy.”
“Sao không nói sớm.” Giọng Ngô Khánh Mai không còn gay gắt nữa, nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Vậy sao cô ấy lại…”
Trần An giải thích: “Nhà cô ấy làm ăn thất bại, bố gặp tai nạn qua đời, mẹ thì bị liệt giường, cô ấy phải bỏ học ở Anh về nước làm đủ mọi việc để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Không có bằng cấp, chỉ có thể làm những công việc như phục vụ.”
Ngô Khánh Mai nghe không nổi mấy chữ làm đủ mọi việc để kiếm tiền chữa bệnh, vì Trần An trước đây cũng từng như vậy, ngày đêm làm việc vất vả để dành dụm tiền cho bà.
Thấy bà có chút dao động, Trần Kinh Kinh tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Mẹ của chị ấy chính là bệnh nhân của con, chị ấy rất kiên nhẫn với mẹ mình, cứ có thời gian là đến lau người, mát xa, trò chuyện… Là người con thấy đến chăm sóc nhiều nhất. Lần trước bị viêm phổi không có tiền phẫu thuật, chị ấy vay nặng lãi, con bảo chị ấy suy nghĩ cho kỹ, chị ấy nói dù có bán máu cũng phải cứu mẹ mình.”
Ngô Khánh Mai không nỡ nghe tiếp: “Chẳng lẽ không có ai giúp cô ấy sao?”
“Cô ấy rất mạnh mẽ! Hơn nữa mấy người họ hàng của cô ấy còn đến bệnh viện đòi tiền, không đòi được thì đánh cô ấy.” Trần Kinh Kinh vừa nói vừa nhíu mày.
Ngô Khánh Mai phẫn nộ: “Lũ chó má!”
Thấy hai người nói chuyện hăng say, Trần An vỗ nhẹ vào vai Kinh Kinh, ra hiệu mình vào phòng làm việc xử lý chút công việc, Trần Kinh Kinh làm động tác ok ra sau lưng, ý là cứ giao cho cô nàng.
Ngô Khánh Mai nghe chuyện đáng thương của Ứng Nghê mà rơm rớm nước mắt, lại biết Trần An đã thích cô từ lâu, hơn nữa hồi cấp ba cô còn giúp đỡ anh không ít. Lúc này bà chỉ hận không thể tự mình đi rước người ta về ngay trong đêm.
Vì vậy, Trần An xử lý xong việc công ty, tắm rửa xong đi ra, đã gần hai tiếng trôi qua, Ngô Khánh Mai và Trần Kinh Kinh vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, không hề nhúc nhích.
Trên bàn trà bày biện vài bộ hộp đựng trang sức bằng gỗ đàn hương tím được khảm đá xanh, Ngô Khánh Mai đang cầm một trong số đó là chiếc vòng cổ ngọc lục bảo thế kỷ 19 được mua tại nhà đấu giá Christie’s với giá hơn chục triệu đô la Mỹ, so sánh với chiếc vòng tay bằng hồng ngọc có men sứ từ nhà đấu giá Sotheby’s nằm trong chiếc hộp bên tay phải.
Vui vẻ hỏi Trần Kinh Kinh: “Con nói xem ngày mai nên tặng cái nào thì tốt?”
Còn Trần Kinh Kinh không rảnh để ý, đang bận xem điện thoại, miệng lẩm bẩm, nhìn thấy Trần An mới ngẩng lên vui vẻ vẫy tay: “Anh, đến giúp em chọn với, quà gặp mặt em muốn tặng chị dâu một căn nhà.”
Trần An cầm khăn tắm đứng im tại chỗ, dưới sự thúc giục liên tục của hai người phụ nữ, anh vừa lau tóc vừa đi tới, liếc nhìn một cái.
“Hồng ngọc, biệt thự sân vườn.”
Sau khi có được câu trả lời, Ngô Khánh Mai cười toe toét, khóe mắt Trần Kinh Kinh muốn bay lên tận lông mày, một người chìm đắm trong niềm vui sắp có con dâu để bế cháu, một người thì đắm chìm trong ảo tưởng sau này cuối cùng cũng có chị dâu cùng nhau đi dạo phố, ăn uống, săn đồ giảm giá.
Trần An buông tay xuống, không vui mừng theo họ, mà tiêm phòng trước: “Tặng quà thì được, nhưng đừng mong đợi cô ấy sẽ có phản ứng tương tự.”
Ngô Khánh Mai ngơ ngác, Trần Kinh Kinh ngớ người.
Trần An đổi cách nói: “Đối xử tốt với cô ấy đừng nên kèm theo điều kiện.”
*
Ứng Nghê mất ngủ cả đêm, trằn trọc trên giường, cứ cách một lúc lại lấy điện thoại từ dưới gối ra xem hai lần, cảm thấy thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm.
Đợi đến khi gà trống nhà đối diện gáy, cuối cùng Ứng Nghê cũng không nằm yên được nữa, bò dậy, dựa vào gối chơi Candy Crush.
Chần chừ đến tám giờ, Ứng Nghê gọi điện thoại cho Trần An, cô xỏ dép lê, vừa vuốt mái tóc rối bù vừa đi vào phòng vệ sinh, “Tôi còn nửa tiếng nữa, bây giờ anh có thể xuất phát rồi.”
“Tôi đang ở dưới lầu.” Trần An nói.
Ứng Nghê dừng bước, cô nghiêng người dựa vào khung cửa phòng vệ sinh, quay đầu nhìn về phía con đường dưới lầu qua khung cửa sổ mờ ảo, “Anh vừa ra khỏi nhà, hay là…”
“Tôi đến rồi.”
Ứng Nghê sờ sờ gáy, có chút khó xử, đấu tranh một lát rồi kẹp điện thoại vào cổ, tháo dây buộc tóc trên cổ tay ra buộc tóc, đi về phía cửa, khẽ thở dài: “Anh lên đi.”
Một phút sau, Trần An xuất hiện ở cửa.
Mặt anh đã hoàn toàn hết sưng, khóe môi và cằm vẫn còn hơi bầm tím. Tóc sạch sẽ bồng bềnh, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, có vẻ như vừa mới tắm xong.
Cách ăn mặc hôm nay đã trở lại phong cách thường ngày, âu phục chỉnh tề, tiêu chuẩn của người thành đạt. Chỉ là mí mắt có một vùng thâm quầng, trông có vẻ hơi mệt mỏi, không biết là do vết thương hay là do ngủ không ngon.
“Cứ tự nhiên, đợi tôi chuẩn bị một chút.” Ứng Nghê đi vào trong.
Trần An cũng không khách sáo, trực tiếp đi vào phòng ngủ, ngồi lên chiếc ghế mà lần trước từng dùng để hong khô quần áo.
Tiếng nước chảy róc rách từ nhà vệ sinh vọng ra, hơi nóng bốc lên từ khe cửa. Anh nhắm mắt ngáp một cái, đã hai đêm liền không ngủ, chưa đến 5 giờ đã đến dưới lầu nhà cô, nói là ngủ một lát trong xe, kết quả là cứ nắm chặt điện thoại chờ tiếng chuông, vừa căng thẳng vừa phấn khích, làm sao cũng không ngủ được.
Lần trước tâm trạng anh dao động lớn như vậy là lúc Sáng Nguyên lên sàn chứng khoán.
Nhưng lúc đó chỉ có sự kích động và hưng phấn, không có cảm giác lo được lo mất.
Ứng Nghê sấy khô tóc trong nhà vệ sinh, thay quần áo, trang điểm, dọn dẹp xong xuôi mới ôm một đống quần áo bẩn và túi đồ trang điểm đi ra.
Trong phòng ngủ không có ai, quay đầu nhìn lại thì thấy Trần An đang cầm chổi quét nhà. Phòng khách vốn đã nhỏ xíu, Trần An đứng ở giữa, càng khiến căn phòng trở nên chật chội.
Cô ôm quần áo nhìn quanh một lượt, chỉ trong vòng nửa tiếng, căn nhà như được người khác dọn dẹp, cô trêu chọc: “Anh nên mở một công ty vệ sinh đi.”
Trần An đặt chổi về chỗ cũ, chỉ là do đợi lâu chán nên tìm việc để làm.
Giọng điệu đáp lại không mặn không nhạt: “Gần đây tôi thật sự có đầu tư một cái.”
Trêu chọc thất bại, Ứng Nghê đổi chủ đề: “Tôi xong rồi, nhưng mà tôi hơi đói, xuống lầu ăn sáng rồi hãy đi.”
Trần An nhìn lên bàn ăn, “Bánh bao, cháo trắng, quẩy, sữa đậu nành đều có, ăn đi.”
“…”
Ứng Nghê không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu như bị ép buộc, cô ngồi xuống, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, Trần An ngồi đối diện, không nói chuyện, cũng không làm gì khác, chỉ nhìn cô ăn.
Ăn xong quẩy thì ăn bánh bao, uống xong sữa đậu nành thì húp cháo trắng.
Cô ăn uống chậm chạp, từng miếng từng miếng nhỏ, giống như thỏ con.
Trần An nhìn đồng hồ, gõ gõ mặt bàn, hỏi thẳng: “Sao vậy, nuốt lời à?”
Ứng Nghê cau mày, chối bay chối biến: “Nuốt lời gì chứ.”
“Cái bánh bao trên tay em ăn mười phút rồi.” Trần An dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Nếu em không nỡ ăn, tôi có thể giúp em.”
Ứng Nghê: “…”
Cô thừa nhận mình có ý trì hoãn, giống như người bị xử lăng trì, luôn mong con đường đến pháp trường dài hơn một chút, xe ngựa đi chậm hơn một chút, tốt nhất là giữa đường có người phi ngựa mang theo kim bài miễn tử đến.
Nhưng cô cũng biết rõ.
Kim bài miễn tử là ảo tưởng viển vông, đường dù có dài, có khó đi đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ đến.
Ứng Nghê liếc anh một cái, nhét nửa cái bánh bao vào miệng rồi đứng dậy. Đi được hai bước thì quay đầu lại thấy Trần An vẫn còn ngồi im, cô nói lí nhí, lấy gậy ông đập lưng ông: “Chần chừ gì nữa, còn đăng ký kết hôn không?”
Quả nhiên khích tướng vẫn hữu dụng, Trần An chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng dáng vội vã chạy ra khỏi nhà của cô.
Không khỏi mỉm cười.
*
Họ đến phòng đăng ký kết hôn gần nhất, tuy không hẹn trước, nhưng hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, cộng thêm việc đến sớm, nên không phải xếp hàng, vừa vào cửa đã bắt đầu làm thủ tục.
Thủ tục đăng ký kết hôn không rườm rà như Ứng Nghê tưởng tượng, vốn dĩ có thể kết thúc sớm, nhưng vì không có ảnh chụp chung và mặt Trần An bị thương, nên phải đến tiệm chụp ảnh bên cạnh chụp ảnh chân dung từng người rồi dùng phần mềm ghép lại, chụp ảnh và chỉnh sửa mất gần nửa tiếng.
Họ bỏ qua phần tuyên thệ lời thề kết hôn, cũng không tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ảnh kỷ niệm, lúc nhận được giấy chứng nhận kết hôn mới có chín giờ chín phút.
Bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn, chiếc G-Class quen thuộc đang đậu bên đường.
Tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, Trần An theo sát Ứng Nghê ngồi vào hàng ghế sau.
Sau khi xe khởi động, Ứng Nghê mở cửa sổ ra, cuốn sổ trên tay cô như nặng ngàn cân, gió lạnh thổi vào cũng không xua tan được cảm giác hoảng hốt ập đến liên tục.
Mãi đến khi Trần An bảo cô thêm lại WeChat, cô mới chấp nhận sự thật mình đã trở thành vợ người ta.
Ứng Nghê uể oải ồ một tiếng, lấy điện thoại ra mở ứng dụng, tìm tới tìm lui cũng không thấy Trần An đâu.
Người đàn ông bên cạnh từ lúc lên xe đã nhắm mắt ngủ, nhưng lúc này lại như có mắt thứ ba, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi, cài đặt, quyền riêng tư bạn bè, danh sách chặn ở cuối cùng.”
Ứng Nghê bĩu môi, làm theo từng bước, nhanh chóng bỏ chặn anh thành công.
Trần An mở mắt ra, cầm lấy điện thoại di động đặt trên đùi, ngón tay cái gõ nhẹ lên bàn phím, hai người ngồi rất gần nhau, Ứng Nghê có thể liếc thấy anh đang sửa ghi chú.
Hai chữ.
Bà xã.
Ứng Nghê: “…”
Cô thầm đọc trong lòng một lần, cảm thấy quá sến súa, khẽ nhún vai một cái.
Trần An nắm lấy tay cô, ngẩng lên nhìn, nhưng ánh mắt không dừng lại trên mặt cô, mà yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cảm giác áp bức vô hình như thể anh đang xem cô định sửa như thế nào.
Giao diện điện thoại của Ứng Nghê dừng ở trang chi tiết danh thiếp, nhưng không phải để sửa ghi chú, mà là để xem đã thêm thành công chưa. Chữ ghi chú nằm ở dòng đầu tiên, vừa to vừa rõ ràng.
Là tên WeChat của Trần An chưa được sửa, cũng là tên thật của anh.
Vài phút trước, ghi chú đầy đủ họ tên vẫn ổn, nhưng bây giờ, tay trái cầm giấy chứng nhận kết hôn, ai nhìn vào cũng thấy không phù hợp.
Đặc biệt là khi Trần An sửa ghi chú thành “Bà xã” trước mặt cô.
Ứng Nghê cảm thấy Trần An cố ý, muốn nhắc nhở cô về bổn phận của một người vợ, bắt đầu từ việc thay đổi cách gọi.
Ngón tay lơ lửng trên không trung hạ xuống, cô cắn răng gõ hai chữ cái LG* trên bàn phím.
* LG – 老公 – lǎogōng: Lão công, ông xã, chồng
Gọi rồi.
Cũng như không gọi.
“Gõ chữ cái tiện hơn, tôi đều ghi chú như vậy.” Ứng Nghê nói bừa xong, tự bào chữa: “Cũng dễ tìm hơn.”
“Nếu thật sự muốn tìm tôi.” Trần An giơ điện thoại lên, cho cô xem: “Có thể ghim lên đầu như tôi.”
“…” Ứng Nghê tắt màn hình, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không biết làm.”
“Tùy em.” Trần An không hề tức giận, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi, anh nhắc đến một chuyện khác, “Hai tiếng nữa tôi bay, tôi sẽ bảo người đến giúp em chuyển nhà, em xem chiều mấy giờ thì được.”
Ứng Nghê biết Trần An phải đi công tác ở Nhật Bản, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, niềm vui bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của cô.
“Hợp đồng thuê nhà của tôi còn nửa tháng nữa mới hết hạn, đồ đạc cũng nhiều, dọn đi dọn lại rất mất thời gian, đợi anh về rồi hãy nói.”
Trần An cảm thấy cô có vẻ hơi vui quá mức, đầu ngón tay gõ gõ đầu gối, “Nếu em không thích thì có thể ở phòng trên tầng.”
Ứng Nghê nói: “Không phải tôi không thích, ý tôi là đợi anh về rồi hãy chuyển.”
Trần An từ chối: “Môi trường ở Thường Lạc quá tệ.”
“Tôi thấy cũng được mà.” Ứng Nghê tiếp tục thoái thác, “Ở mấy năm rồi, quen rồi.”
Trần An nói: “Ý tôi là không an toàn, tối qua mới xảy ra vụ trộm.”
Ứng Nghê không cho là đúng: “Trong nhà tôi không có gì đáng giá, trộm sẽ không vào đâu.”
“Đồ quý giá chính là em.” Trần An nhìn sang.
Khóe miệng Ứng Nghê lập tức cứng đờ.
Đúng vậy, anh đã bỏ ra một số tiền lớn, lỡ như đồ vật bị hư hỏng thì sẽ mất nhiều hơn được.
Thấy cô cứng đầu không nói gì, Trần An nghiêm mặt nói: “Cho em hai lựa chọn.”
“Chiều nay dọn, hoặc tối nay dọn.”
Ứng Nghê ghét nhất bị người khác đe dọa, liếc xéo anh: “Không chọn.”
“Vậy thì chiều nay.” Trần An quyết định.
Ứng Nghê im lặng không nói.
Trần An giơ cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay lên, “Tôi là người thân hợp pháp của em, cần phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của em.”
Giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói mắt, Ứng Nghê nghẹn lời không biết nói gì, bực bội nói: “Tôi đâu phải con nít.”
Sau đó, cô dịch người sang một bên, dựa sát vào cửa xe bên kia, ngăn cách chỗ ngồi ở giữa, quay lưng về phía anh, bịt tai lại giả vờ như không nghe thấy gì.
Lúc này, xe đi ngang qua chợ chim cá cảnh, một chiếc lồng chim gỗ tinh xảo treo trên cành cây trước cửa, con chim hoàng yến màu vàng tươi đang lo lắng xoay vòng vòng ở cửa lồng, không tìm thấy đường bay lên trời.
“Chuyện này không thể thương lượng.” Trần An ngồi bên cạnh nói từng chữ một.
Chim hoàng yến kêu chiếp chiếp thảm thiết, cho dù xe đã rời đi, tiếng kêu vẫn văng vẳng bên tai.
Tiếng cằn nhằn của Trần An hòa lẫn với tiếng khuyên cô chuyển nhà, Ứng Nghê nhịn không nổi nữa, quay đầu lại, ném cuốn sổ đỏ trong tay về phía anh, “Có thể đừng lải nhải nữa được không!”
Trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, tài xế không dám thở mạnh, một nam một nữ ngồi tách ra hai bên ghế sau, mỗi người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ứng Nghê khoanh tay, tức giận nghĩ:
Tốt lắm, mới cưới năm phút đã bắt đầu cãi nhau.
Trần An nhặt tờ giấy đăng ký kết hôn lên, miết nhẹ dấu mộc trên ảnh, thầm nghĩ:
Được lắm, mỗi lần bạo hành gia đình, sẽ tăng thêm một lần.