Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Ăn Cơm Mềm Không? - Chương 39

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Ăn Cơm Mềm Không?
  4. Chương 39
Trước
Sau

Bị sự dịu dàng đột ngột của anh làm cho xao xuyến, Lâm Thiên Vận căng thẳng đến mức tay chân luống cuống không biết để vào đâu, theo bản năng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, ngón tay phản xạ có điều kiện kéo nhẹ một cái, giống như đang phát ra lời mời gọi thân mật.

Hứa Ứng Quý ngẩn người trong giây lát, dường như bất lực trước sự làm nũng không phân biệt hoàn cảnh của Lâm Thiên Vận, thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy gáy cô, cúi đầu xuống.

Lâm Thiên Vận lại nhanh chóng rụt tay về.

Hứa Ứng Quý hôn vào khoảng không, vẻ mặt nghi hoặc.

“Bà chủ, đến nhà rồi ạ.” Tài xế vừa lúc mở cửa xe.

Lâm Thiên Vận thuận thế xuống xe.

Mặt cô đỏ bừng, cô bước nhanh về phía cổng khu chung cư, thậm chí quên cả lấy túi xách, như thể có người đuổi theo phía sau, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhìn thấy ông chủ đang chống tay vào lưng ghế, cúi đầu, tài xế mới kịp phản ứng, hình như cái cửa này anh ta… mở không đúng lúc lắm?

Anh ta vịn cửa xe cười gượng gạo: “Sếp Hứa, hình như bà chủ bỏ quên túi xách, có cần mang lên cho cô ấy không?”

“Không cần.”

Hứa Ứng Quý thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng Lâm Thiên Vận, liếc nhìn anh ta một cái, sau đó thẳng người dậy, thản nhiên cúi đầu chỉnh lại cà vạt.

“… Vâng.” Tài xế quay lưng lại, lén lau mồ hôi.

Người vợ sắp đến miệng ông chủ bay mất rồi, không biết tiền thưởng của anh ta có bay theo không nữa.

…

Về đến nhà, nhịp tim của Lâm Thiên Vận vẫn còn rất nhanh.

Cô đứng trước gương trong phòng tắm, dùng mu bàn tay áp vào má để hạ nhiệt cho đôi gò má đang đỏ ửng.

Vẫn quen với Hứa Ứng Quý miệng lưỡi độc địa hơn, anh quá dịu dàng khiến cô có chút không chịu nổi…

Rửa mặt tẩy trang xong mới nhớ ra lúc xuống xe vội vàng quá, chỉ cầm điện thoại, quên mất túi xách.

*

Cuộc tiếp khách kết thúc, Hứa Ứng Quý mang theo túi xách của Lâm Thiên Vận trở về văn phòng.

Trợ lý Xa và vài vị giám đốc đang đợi họp đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc túi xách cầm tay nhỏ nhắn màu hồng phấn trong tay Hứa Ứng Quý, liền trao đổi với nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.

Hứa Ứng Quý nhướng mắt nhìn bọn họ, dường như đang chê bai sự ngạc nhiên quá mức của họ.

“Chờ một chút.”

Anh mang túi xách vào văn phòng, kéo ngăn kéo ra rồi cất vào trong.

Còn giấu đi nữa.

Chẳng lẽ là sợ làm mất, về nhà sẽ bị phạt ngủ sofa?

Thì ra không chỉ có bọn họ, ngay cả sếp Hứa cao cao tại thượng cũng sợ vợ.

Cuộc họp kéo dài đến tận 7 giờ tối, Hứa Ứng Quý cùng vài vị tổng giám đốc lại đến văn phòng họp thêm một cuộc họp nhỏ, kết thúc đã hơn 9 giờ. Anh gập laptop lại, kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc túi da nhỏ màu hồng phấn kia rồi bước ra khỏi văn phòng.

Màn đêm buông xuống, dòng xe cộ vẫn không ngừng.

Chiếc xe thương vụ màu đen hòa vào dòng xe, lướt đi trên đường phố.

Nhìn thấy một quầy bán kẹo hồ lô bên đường, Hứa Ứng Quý bảo tài xế tấp xe vào lề, rồi xuống mua một xiên.

Giờ này, chắc Lâm Thiên Vận đã tắm rửa xong rồi.

Buổi tối cô không ăn đồ ngọt, cứ luôn miệng nói muốn giảm cân, đưa cho cô, cô lại nói anh muốn đầu độc cô.

Hứa Ứng Quý đưa xiên kẹo hồ lô cho tài xế: “Mang về cho con gái anh ăn đi.”

Tài xế cứ nghĩ rằng ông chủ sẽ trừ tiền thưởng của mình, trong lòng lo lắng bất an, thấp thỏm lo âu suốt mấy tiếng đồng hồ, không ngờ ông chủ không những không ghi thù, mà còn cố tình xuống xe mua kẹo cho con gái anh ta ăn, tài xế cảm động nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn sếp Hứa.”

Lần sau khi bà chủ có mặt, nhất định anh ta phải canh đúng thời gian mở cửa!

Hứa Ứng Quý nắm chiếc túi mini nhỏ xinh, đột nhiên bật cười.

Lâm Thiên Vận thích màu hồng, nhưng lại cảm thấy nó không phù hợp với khí chất “chị đại” của mình, chỉ dám lén mua ga giường màu hồng, thảm trải sàn màu hồng ở nhà, còn coi đó là bí mật, lúc yêu đương trên mạng đã lén lút kể cho anh nghe.

Anh đã tặng cô rất nhiều túi xách, chỉ có chiếc túi nhỏ màu hồng này là Lâm Thiên Vận thường xuyên sử dụng.

Cô hay quên trước quên sau, trí nhớ tốt nhưng lại mau quên, chuyến công tác này, phải mua thêm cho cô vài chiếc để dự phòng mới được.

Hứa Ứng Quý thầm nghĩ.

*

Buổi tối.

Vừa nghe Hứa Ứng Quý nói sẽ đi công tác ở Mỹ, Lâm Thiên Vận lập tức có cảm giác vui mừng như được ra tù, quên hết mệt mỏi sau cuộc hoan ái mười phút trước, ôm lấy cổ anh, hào hứng hỏi lại: “Vậy là em có thể ra ngoài chơi được rồi đúng không?”

“Lại muốn đến câu lạc bộ ngắm trai đẹp à?” Hứa Ứng Quý kéo cô ngã vào lòng mình, lạnh lùng nói: “Không được.”

“Ai mà chẳng thích ngắm cái đẹp.” Lâm Thiên Vận đương nhiên nói: “Ngày nào anh cũng ngắm em, em ngắm trai đẹp thì có làm sao.”

Hứa Ứng Quý: “?”

Sau một thoáng im lặng.

“Sự im lặng của anh thật đáng sợ.” Lâm Thiên Vận nhăn mũi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: “Em không đẹp sao?”

“Chưa đủ à?” Hứa Ứng Quý ôm cô vào lòng, không trả lời mà hỏi ngược lại. Anh cúi đầu, chóp mũi chạm vào hõm cổ cô: “Làm thêm lần nữa.”

“… Em không được nữa rồi.”

Vừa mới kết thúc chưa lâu, cơ thể vẫn còn rất thả lỏng, Lâm Thiên Vận còn chưa dứt lời, Hứa Ứng Quý đã tiến vào.

Bị lấp đầy một cách bất ngờ, Lâm Thiên Vận cảm thấy sung sướng đến phát điên.

Có thể là vì sắp đi công tác, cũng có thể là vì nụ hôn dang dở trong xe chiều nay, tối nay Hứa Ứng Quý đặc biệt mạnh mẽ, chậm rãi tận hưởng hơn hai tiếng đồng hồ mới thỏa mãn.

Lâm Thiên Vận mệt lả người.

“Còn muốn đi ngắm trai đẹp nữa không?” Hứa Ứng Quý nâng cằm Lâm Thiên Vận lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

“Muốn.” Gò má vẫn còn ửng hồng, Lâm Thiên Vận nói với vẻ nũng nịu: “Lần trước đi chẳng thấy gì cả, đã bị anh gọi điện về làm người hầu rồi.”

Hứa Ứng Quý không rút ra, vẫn tiến sâu vào trong cô, hơi thở có chút gấp gáp: “Rất tiếc à?”

“Không xem nữa.” Lâm Thiên Vận lập tức ngoan ngoãn, cảm giác vẫn còn rất rõ ràng trong cơ thể, cô quay lưng lại với anh, nằm nghiêng người co người lại, giọng nói mềm mại như chocolate tan chảy: “Không ra ngoài à?”

Hứa Ứng Quý áp sát vào cô: “Chờ thêm chút nữa.”

Sáng sớm, Lâm Thiên Vận mơ màng bị đánh thức, nghe thấy tiếng thở dồn dập kìm nén bên tai, cảm nhận được sức mạnh bùng nổ của anh, trong cơn mơ màng cô lại lên đỉnh một lần nữa, sau đó ngủ thẳng đến trưa.

Thật ra không phải cô đi xem trai đẹp, mấy anh chàng đó dáng người thì đẹp đấy, nhưng khí chất và nhan sắc kém xa Hứa Ứng Quý, gu thẩm mỹ của cô từ thời thiếu nữ đã bị anh nâng cao rồi, ngay cả những tiểu thịt tươi nổi tiếng trong giới giải trí cô cũng không có hứng thú, huống chi là mấy người mẫu nghiệp dư được tùy tiện sờ mó kia.

Cô muốn đi với Liêu Tự để giải khuây.

Tối qua Liêu Tự vừa thất tình, ở nhà gào khóc cả buổi tối.

Lâm Thiên Vận đã quen với việc thỉnh thoảng cô ấy lại gào khóc, dù sao thì vài ngày nữa lại tìm được tình yêu đích thực, mỗi người yêu của cô ấy đều là tình yêu đích thực. Bố mẹ Liêu Tự rất bận rộn, nhà cửa vắng tanh, từ nhỏ cô ấy đã sợ cô đơn, nói là tìm bạn trai, chi bằng nói là tìm bạn đồng hành. Cô ấy lại nhát gan và bảo thủ, những người đàn ông kia đến với cô ấy chỉ vì tình dục, còn cô ấy lại muốn sự đồng điệu về tinh thần, kết quả có thể tưởng tượng được, đã bị cắm sừng vô số lần.

“Lần này là anh nào thế?” Lâm Thiên Vận hỏi.

“Là Peter người Đức đó, cậu chàng lai mắt xanh, anh chàng cao mét chín kia mà, cậu không nhớ sao?” Liêu Tự nấc lên một tiếng đầy khổ sở, cũng chẳng màng đến việc giảm cân nữa, ừng ực uống hết nửa cốc trà sữa, lau nước mắt: “Thiên Vận, tớ khó chịu quá, muốn ăn vịt quay.”

“Được.” Lâm Thiên Vận cầm điện thoại lên đặt đồ ăn cho cô ấy: “Ăn vịt quay xong, tâm trạng cậu sẽ khá hơn chứ?”

“Không đâu, nhưng tớ cũng đâu thể đi gọi trai bao được.”

“…”

Cách hình dung này, Lâm Thiên Vận suýt chút nữa thì không hiểu.

“Nếu bị chồng cậu biết được, sẽ phái người giết tớ mất! Hu hu hu hu….” Liêu Tự lại cắn thêm một miếng bánh kem sôcôla đầy miệng, vụn bánh rơi xuống, mi giả cũng rụng mất hai chùm, hai hàng nước mắt chảy xuống thành dòng trắng đục, khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn lem luốc.

“Ôi, đắng quá, đến cả bánh kem cũng có vị đắng của thất tình.”

“Hai người cũng chỉ mới yêu nhau được hai tuần, có cần phải thế không? Lần trước chia tay Leon chẳng phải cũng mới đây thôi sao?” Lâm Thiên Vận không chịu nổi khuôn mặt như ma này của cô ấy nữa: “Đừng khóc nữa, trông hơi đáng sợ đấy.”

“Không nhịn được, cậu đừng nhìn tớ. Leon kia là song tính, mới có mấy ngày đã cặp kè với một thằng con trai khác rồi, còn bị tớ bắt gian tại trận ở khách sạn, khốn nạn chết đi được, sao có thể so sánh với Peter được. Người ta chỉ thích con gái, trong điện thoại toàn nhắn tin tán tỉnh với con gái, hẹn hò cũng toàn là con gái.”

“… Cái đó mà cũng có thể coi là ưu điểm à? Tiêu chuẩn của cậu bây giờ thấp thế sao?” Lâm Thiên Vận đặt đồ ăn xong, bỏ điện thoại xuống, đẩy khuôn mặt lem luốc của Liêu Tự sang một bên: “Đi rửa mặt đi, tớ xin cậu đấy.”

“Chờ chút khóc xong rồi rửa một thể.” Liêu Tự quay mặt đi tiếp tục khóc: “Vậy phải làm sao bây giờ, đàn ông tốt đều đã kết hôn hết rồi.”

“Hay là cậu đừng có yêu đương gì nữa, tập trung kiếm tiền đi.” Lâm Thiên Vận chân thành khuyên nhủ.

“Tớ đi theo cậu là có tiền rồi, còn kiếm gì nữa.” Liêu Tự lấy điện thoại ra: “Tớ quay mặt lại rồi đấy, cậu cẩn thận.”

Lâm Thiên Vận: “Quay đi.”

“Cạch.” Liêu Tự mở báo cáo tài chính, chỉ cho Lâm Thiên Vận xem: “Đây là doanh thu nửa tháng của cửa hàng chúng ta.”

“… Nhiều thế này á?” Lâm Thiên Vận vô cùng kinh ngạc, đưa cho cô ấy một tờ giấy ướt: “Cậu lau mặt sạch sẽ trước đi. Lợi nhuận này, sao tuần trước đột nhiên tăng vọt thế?”

Liêu Tự ngoan ngoãn lau mặt, rất chuyên nghiệp nói với Lâm Thiên Vận về tình hình thu nhập, rồi thông báo: “Tuần trước sau khi sếp Hứa đưa cậu đi gặp Phí Lâm xong, cửa hàng bỗng nhiên nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, hơn nữa toàn là đơn hàng lớn của các cô chiêu nhà giàu với minh tinh.”

“…”

Hứa Ứng Quý bảo cô ấy cứ nằm nghỉ, chẳng lẽ thật sự để cô ấy ngày nào cũng nằm đếm tiền?

Hình như từ lúc đưa cô đến biệt thự nhà họ Hứa, Hứa Ứng Quý đã lên kế hoạch giúp cô thoát nghèo làm giàu.

Anh đã bày ra một ván cờ rất lớn, đưa cô – một người bất tài vô dụng – lên nắm quyền.

Xem xong báo cáo tài chính tháng, Lâm Thiên Vận không thể không khâm phục thủ đoạn kiếm tiền của Hứa Ứng Quý.

Đương nhiên, đằng sau những thành công dễ dàng này, chắc chắn anh đã phải nỗ lực rất nhiều mà không ai biết đến.

Lâm Thiên Vận đột nhiên cảm thấy rất cảm động.

Cô quyết định lần sau đến văn phòng Hứa Ứng Quý tưới cây phát tài sẽ nhiệt tình hơn một chút.

Vừa lau khô nước mắt, Liêu Tự lại nghĩ đến điều gì đó, khóc càng dữ dội hơn: “Cậu không quản lý tài chính, nên không biết, mỗi ngày tớ nằm đếm tiền, mệt muốn chết!”

Tự đếm tiền của mình thì không mệt, đếm tiền của ông chủ mới là mệt người.

Liêu Tự nhìn vị sếp chẳng bao giờ nhúng tay vào việc trước mặt.

Lâm Thiên Vận có chồng đẹp trai lại giàu có, nói không ghen tị là giả, nhưng họ là bạn thân, cô ấy chỉ ghen tị chứ không đố kỵ.

Cô ấy uất ức khóc lóc: “Thiên Vận, cậu có thể chia sẻ chút may mắn cho tớ, dẫn bạn thân cùng gả vào nhà giàu có nằm hưởng thụ cuộc sống sung sướng không, tớ mệt mỏi quá rồi, ôn thi cao học thật sự quá khó, công việc cuộc sống đều quá khổ, tìm đàn ông trong thùng rác còn khổ hơn, tớ không muốn cố gắng nữa hu hu hu.”

“Cậu thấy Hứa Kính Hiên thế nào?” Vẻ mặt Lâm Thiên Vận chân thành hỏi.

Liêu Tự ngừng khóc: “Tớ thấy cậu đang gán ghép bừa bãi.”

“Cậu hai của tập đoàn Hứa Thị, phong độ người ngời, là cậu ấm đích thực, cậu không ưng?” Lâm Thiên Vận suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, cậu ấy hơi ngốc.”

Liêu Tự lắc đầu: “Tuy anh ta hơi ngốc, nhưng cũng là chàng trai độc thân kim cương nổi tiếng xa gần, cậu hai nhà họ Hứa có thân phận địa vị như vậy, sao có thể để mắt đến đứa con nhà giàu mới nổi không cầu tiến như tớ chứ.”

“Không sao, dù sao cậu ấy cũng chẳng có chí tiến thủ.” Lâm Thiên Vận chân thành nói.

Liêu Tự: “Vậy, cậu hỏi giúp tớ thử xem?”

“Chờ đấy.”

Lâm Thiên Vận trực tiếp gọi điện cho Hứa Kính Hiên: “Bạn tôi Liêu Tự thất tình, đang rất cần một anh chàng cao phú soái làm bạn trai để lấp chỗ trống, giúp đỡ một chút nhé?”

Hứa Kính Hiên: “Lấp bao lâu? Nhiều nhất là một tháng, tháng sau tôi phải sang Paris thi đấu.”

“Đủ rồi, bình thường nửa tháng là cô ấy chia tay.”

“Vậy thì không vấn đề gì.”

Lâm Thiên Vận gửi địa chỉ nhà Liêu Tự qua, nói: “Cậu ấy đã đặt chỗ ở quán ăn Đông Bắc dưới nhà cậu, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ đến.”

“Vậy tớ đi rửa mặt trang điểm đây.” Liêu Tự nghiêm túc hỏi: “Cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào, cậu hỏi chưa?”

Lâm Thiên Vận thật sự không rõ: “Tớ đoán, chắc là kiểu ngốc nghếch một chút, thông minh hơn cậu ấy thì cậu ấy sẽ thấy áp lực.”

“Về ngoại hình có yêu cầu gì không? Thích kiểu bạch liên hoa trong sáng, hay yêu nữ ma đầu quyến rũ? Kiểu bảo thủ hay phóng khoáng?” Liêu Tự nghiêm túc hỏi.

Lâm Thiên Vận rất tùy ý: “Kiểu nào cũng được, dù sao cậu ấy cũng đã gặp đủ mọi loại của cậu rồi.”

“Cũng đúng.” Liêu Tự gật đầu, giữ khuôn mặt lem luốc đi được vài bước, lại sụt sịt quay đầu lại hỏi: “Vậy có tính là xem mắt người quen không, nếu thất bại thì có ngại không?”

“Không đâu, ưu điểm lớn nhất của cậu ấy là mặt dày.”

“Cũng có lý.”

Vịt quay đã đến.

Lâm Thiên Vận lấy đồ ăn, hỏi: “Để lên bàn cho cậu nhé?”

Liêu Tự đang say sưa trang điểm: “Không ăn nữa, tớ sợ ăn hành xong sẽ có mùi, phá hỏng ấn tượng tốt đẹp khi xem mắt.”

“Đừng lãng phí, Hứa Kính Hiên thích ăn.”

“Vậy lát nữa tớ mang xuống cho cậu ấy.”

“Ổ của Cẩu Bảo bẩn rồi, tớ đi mua cho nó cái ổ mới đây. Tớ đi nhé, chờ tin vui của hai người.”

“Hãy chờ xem!”

*

Trời đã gần tối.

Lâm Thiên Vận vừa bước ra khỏi cổng khu chung cư nhà Liêu Tự thì gặp Mạnh Hân Thi đang xuống xe.

Biết em họ thất tình, Mạnh Hân Thi đến an ủi, nghe Lâm Thiên Vận nói cô ấy chuẩn bị đi xem mắt Hứa Kính Hiên, liền nhún vai quay về.

“Thiên Vận.” Đi được vài bước, Mạnh Hân Thi đột nhiên gọi Lâm Thiên Vận lại: “Chị phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.”

“Chuyện gì?” Lâm Thiên Vận dừng bước.

“Trước đây chị có nói với em rồi, mỗi lần đi tìm hiểu tin tức về mẹ em, đến nơi đó, đều phát hiện người của sếp Hứa đã đến trước một bước đúng không?” Mạnh Hân Thi đi đến trước mặt cô, nói: “Điểm kỳ lạ là… những nơi họ đã đến, chị đều không hỏi được bất kỳ thông tin nào về mẹ em. Ngược lại, những nơi không gặp họ, lại có thể hỏi ra được một số manh mối.”

Lâm Thiên Vận ngẩn người: “Ý chị là…”

Mạnh Hân Thi uyển chuyển nói: “Chị cảm thấy, sếp Hứa không muốn chúng ta tìm được thông tin về mẹ em.”

Lâm Thiên Vận là bạn thân từ nhỏ cùng lớn lên với em họ của cô ấy, Mạnh Hân Thi không muốn cô bị lừa gạt. Hứa Ứng Quý đã xóa sạch mọi thông tin liên quan đến mẹ Lâm Thiên Vận, người anh phái đi đã đến trước cô ấy một bước, dùng nhiều tiền hơn để bịt miệng người ta, vì vậy người của cô ấy mới không điều tra được gì.

Tuy không chắc chắn mục đích của Hứa Ứng Quý là tốt hay xấu, nhưng cô ấy cảm thấy cần phải nói cho Lâm Thiên Vận biết, để cô nắm được tình hình.

Lâm Thiên Vận đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng không hỏi tại sao.

Hứa Ứng Quý muốn giấu giếm một chuyện, người khác không nhìn ra sơ hở, cũng không đoán được nguyên nhân.

Thấy cô không nói gì, Mạnh Hân Thi an ủi: “Chị thấy sếp Hứa đối xử với em rất tốt, giấu em chắc là có nguyên nhân khác, em có thể hỏi anh ấy, đừng giữ trong lòng tự mình đoán mò, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thì không tốt.”

“Em biết rồi.” Lâm Thiên Vận mỉm cười.

Trên đường đến cửa hàng thú cưng, Lâm Thiên Vận cứ suy nghĩ mãi, tại sao Hứa Ứng Quý lại ngăn cản chị Hân Thi giúp cô tìm kiếm tung tích của mẹ.

Ông ngoại đã nói, mẹ cô ở nước ngoài sinh thêm một cậu em trai, mỗi năm đều gọi video cho ông.

Chẳng lẽ là vì sợ cô ra nước ngoài, đi tìm mẹ và em trai tranh giành sự yêu thương?

Không đến mức đó chứ.

Mặc dù cô hay làm nũng trước mặt Hứa Ứng Quý, nhưng cũng là người biết điều.

Rốt cuộc thì tại sao Hứa Ứng Quý lại ngăn cản cô tìm mẹ?

Nghĩ đến lời của Mạnh Hân Thi, Lâm Thiên Vận ngừng suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại cho Hứa Ứng Quý, hỏi anh: “Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”

Hứa Ứng Quý vừa đến sân bay, trong điện thoại vang lên tiếng thông báo lên máy bay.

“Phải.”

“Chuyện gì?”

“Sáng nay nhân lúc em ngủ anh đã làm một lần.”

“Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”

“Chờ anh đi công tác về sẽ nói cho em biết.”

“Thôi được rồi.” Lâm Thiên Vận đe dọa anh: “Anh tốt nhất là nói thật, nếu không anh sẽ mất đi người vợ xinh đẹp nhất thế gian này.”

“Từ bao giờ mà anh lừa em?” Hứa Ứng Quý hạ giọng: “Người vợ xinh đẹp nhất của anh.”

Cũng đúng.

Cho dù Hứa Ứng Quý có muốn lừa cô thì anh cũng lừa một cách quang minh chính đại, anh xấu xa một cách rõ ràng, không thèm che giấu.

Lâm Thiên Vận: “Vậy anh mau về nhé.”

“Được.” Hứa Ứng Quý nói xong, lại dặn dò bằng giọng nhạt nhẽo: “Đừng đến câu lạc bộ, sẽ bị trừ tiền tiêu vặt.”

“Đồ keo kiệt!” Lâm Thiên Vận cúp điện thoại với vẻ mặt chán ghét.

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

khi-kich-ban-ap-den
Khi Kịch Bản Ập Đến
20/03/2025
trai-qua-bao-thang-tram-cuu-dau-tinh
Trải Qua Bao Thăng Trầm
10/10/2024
thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
06/12/2024
anh-la-ngoi-sao-nao
Anh Là Ngôi Sao Nào
23/11/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 39"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè