Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Trước
Sau

Ăn Cơm Mềm Không? - Chương 32

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Ăn Cơm Mềm Không?
  4. Chương 32
Trước
Sau

“Ở đây có rất nhiều người quen.” Hứa Ứng Quý nghiêng đầu liếc nhìn về phía đại sảnh, nhắc nhở Lâm Thiên Vận: “Đừng có làm hành động không đứng đắn với anh, chị.”

“…”

Không đợi cô lên tiếng, anh xoay người: “Đi thôi, đi chào hỏi thầy của em.”

Hứa Ứng Quý chính là muốn giúp cô!

Anh chính là muốn ủng hộ cô, mà còn không thừa nhận.

Lâm Thiên Vận đắc ý đi theo.

Trở lại đại sảnh, Lâm Thiên Vận trò chuyện với thầy, còn Hứa Ứng Quý thì bị những người tinh anh liên tục đến bắt chuyện vây quanh. Trong cuộc sống riêng tư, anh ít nói lạnh nhạt, nhưng lại có thể ứng xử trôi chảy trong giới thượng lưu, sự cao quý khắc sâu trong xương cốt khiến anh mang theo cảm giác ung dung tự tại, nhìn anh lúc nào cũng bình tĩnh thong dong.

Lâm Thiên Vận thầm nghĩ, một người lạnh lùng như vậy, năm đó không biết cô bị thần kinh gì, lại cho rằng anh là kẻ ăn bám…

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Ứng Quý nghiêng mặt sang, nhìn cô từ xa, bốn mắt nhìn nhau, tim Lâm Thiên Vận run lên như bị điện giật.

Cô hắng giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi, tiếp tục trò chuyện với thầy.

Nhưng Hứa Ứng Quý không lập tức dời mắt.

Anh mặc âu phục chỉnh tề, từ giày da đến tóc tai đều gọn gàng, vừa lạnh lùng vừa tùy ý, cầm ly rượu chân cao bị đám đông vây quanh ở trung tâm, nhưng trong mắt chỉ có một mình cô, hơn nữa không hề che giấu sự dịu dàng và cưng chiều trong mắt.

Nếu anh không muốn “thể hiện”, thì không ai nhìn ra được.

Hứa Ứng Quý phô trương dẫn Lâm Thiên Vận xuất hiện trong những dịp thế này, lại còn công khai thể hiện tình cảm, không ai ngu ngốc đến mức để cô phải ngồi chơi xơi nước.

“Hình như giáo sư Trần là thầy của cô Hứa?” Một vị giám đốc bên cạnh quan sát sắc mặt, đúng lúc nịnh nọt: “Đúng là thầy giỏi sẽ đào tạo ra những người học trò xuất sắc.”

“Cô Hứa rất có thiên phú, vừa tốt nghiệp đã sáng lập thương hiệu trang sức nổi tiếng, vợ tôi vừa nghe nói đã đặt trước một bộ ngọc bích, định tặng mẹ tôi để sưu tầm.”

Hứa Ứng Quý khẽ nhếch môi, mỉm cười nâng ly: “Cảm ơn.”

Ông chủ lớn của ban tổ chức tối nay là bạn của Hứa Ứng Quý, tập đoàn Hứa Thị tham gia vào rất nhiều lĩnh vực, chỉ là Hứa Ứng Quý chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp thế này, tối nay anh có thể đến chắc chắn là có hợp tác, không phải ai cũng có thực lực để hợp tác với thương hiệu quốc tế lâu đời, những người có mặt mà anh kính rượu không nhiều.

Vị giám đốc bên cạnh lập tức phụ họa: “Vẫn là bà Vương có tầm nhìn xa, vợ tôi gần đây bận rộn trang trí sàn diễn, sau khi về nước mới tìm cô Hứa đặt hàng, làm ăn tốt quá, phải xếp hàng đến tận năm sau.”

Phòng làm việc của Lâm Thiên Vận có quy mô nhỏ, nhân lực không đủ, nguyên liệu thiếu thốn, không xếp hàng đến năm sau mới lạ, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Tuy nhiên, có Hứa Ứng Quý ở phía sau đầu tư tiền bạc dỗ dành vợ, lại có nữ doanh nhân có ảnh hưởng nhất năm là Hứa Nhã Linh cùng với mối quan hệ của giáo sư Trần Minh Ánh trong giới thời trang, hiện tại dù quy mô có nhỏ bé, thì sau này cũng có cơ hội bước ra thị trường quốc tế.

“Vậy à? Vậy tôi cũng phải nhanh chóng đặt một bộ mới được.”

“Lão Tăng anh đừng vội, tôi còn chưa có suất đâu.”

…

Cảm nhận được những ánh mắt liên tục nhìn về phía mình, Lâm Thiên Vận nhận ra, có người chống lưng, cho dù bạn không ở trong đám đông, cũng có thể trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người. Bây giờ cô đi đến đâu cũng là tiêu điểm, được tâng bốc hết lời, nếu Hứa Ứng Quý muốn trả thù cô, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, cô sẽ rơi xuống vực sâu.

Không được kiêu ngạo, cấm hưởng thụ sự tâng bốc!

Lâm Thiên Vận không hề đắc ý vênh váo, nghiêm túc trò chuyện với thầy về triển vọng của phòng làm việc xong lại đi phát danh thiếp, nhân lúc Hứa Ứng Quý đang giăng bẫy dọn đường, cô còn có thể dựa hơi anh, nhanh chóng tạo dựng một số mối quan hệ cho riêng mình.

Hứa Ứng Quý nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cô.

Cô rất thông minh, biết nắm bắt cơ hội.

Tuy cô không cần phải cố gắng như vậy.

Phát danh thiếp xong, Lâm Thiên Vận ngồi xuống khu nghỉ ngơi ăn bánh ngọt.

Cô ngồi trên ghế cao, khuỷu tay chống lên bàn, chán nản lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, tà váy sườn xám xẻ tà ôm sát bắp chân thon thả, theo động tác đá chân nhàm chán của cô mà đung đưa gợi cảm, gương mặt trắng nõn xinh đẹp toát lên vẻ lười biếng ung dung, dưới ánh đèn đẹp đến mức kinh người. Tối nay có vài nữ minh tinh có mặt để cạnh tranh tài nguyên thời trang, nhưng khí chất tiểu thư khuê các độc nhất vô nhị trên người Lâm Thiên Vận quá rõ ràng, cho dù người đẹp nhiều như mây cũng khó có thể bị bỏ qua.

“Cô Hứa.” Một người đẹp tóc dài dáng người cao ráo đi tới.

Đối phương nở nụ cười ngọt ngào, Lâm Thiên Vận vừa nhìn đã nhận ra má lúm đồng tiền đặc trưng này, là nữ diễn viên đóng vai nữ phụ Cố Lam Thiển trong bộ phim truyền hình ăn khách đang hot gần đây.

Tuy là nữ phụ, nhưng cô ấy còn nổi tiếng hơn nữ chính, đã nhận được vài hợp đồng quảng cáo, tối nay cạnh tranh với cô ấy còn có hai nữ minh tinh hạng A khác có tài nguyên rất tốt, thật ra cô ấy không có nhiều cơ hội chiến thắng.

Nhưng cô ấy là người đầu tiên đến tìm Lâm Thiên Vận.

“Nghe nói lần này anh Hứa hợp tác với tập đoàn Lao Đức là vì cô, anh Hứa đối xử với cô tốt thật.” Cố Lam Thiển hâm mộ nói.

Có chuyện này sao?

Lâm Thiên Vận hoàn toàn không biết Hứa Ứng Quý hợp tác với thương hiệu này, nhưng người đại diện của Cố Lam Thiển chắc chắn đã điều tra từ trước, nếu không cô ấy không thể nào chủ động bắt chuyện với cô.

“Trong việc lựa chọn người đại diện, anh Hứa có quyền lên tiếng.” Cố Lam Thiển cười nói: “Tôi thấy khí chất của cô Hứa rất phù hợp, không cần phải chọn lựa nữa.”

Ai mà chẳng thích nghe lời nịnh nọt, Lâm Thiên Vận cười tít mắt: “Cảm ơn, tôi thấy cô hợp hơn.” Đây là lời thật lòng. Tối nay trong số những nữ diễn viên có mặt, Cố Lam Thiển là người hợp nhất với phong cách vừa thanh thuần vừa quyến rũ của bộ sưu tập mới ra mắt của thương hiệu này.

“Thật sao?” Cố Lam Thiển mừng rỡ: “Cảm ơn cô.”

Lâm Thiên Vận biết ý đồ của cô ấy, cũng biết cô ấy xuất thân là sao nhí, những năm này rất nỗ lực, nhưng vẫn luôn bị tư bản chèn ép, có chút đau lòng mỉm cười: “Nhưng tôi không thể can thiệp vào công việc của chồng tôi, xin lỗi nhé, không giúp được cô rồi.” Cô không dám đảm bảo lời đề nghị của cô có tác dụng với Hứa Ứng Quý hay không, không muốn cho người khác hy vọng rồi lại thất vọng.

Năm xưa lúc lão Lâm thiếu tiền, Lâm Thiên Vận đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại vay tiền, những câu khách sáo “Để tôi hỏi giúp cô, đợi tôi báo lại” cuối cùng đều không có kết quả khiến cô rất khó chịu, còn không bằng trực tiếp từ chối cho sảng khoái.

“Không sao, không sao, tôi chỉ thấy cô ngồi đây một mình sợ cô buồn, nên qua trò chuyện vài câu thôi.” Cố Lam Thiển vẫy tay với người bạn bên cạnh: “Vậy tôi qua đó nhé, cô Hứa, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Nhìn theo Cố Lam Thiển đi xa, Lâm Thiên Vận nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy Hứa Ứng Quý.

Cũng lạ, trong một nơi có nhiều người như vậy, cô vẫn có thể tìm thấy Hứa Ứng Quý trong nháy mắt. Anh cũng vậy, mỗi lần Lâm Thiên Vận nhìn qua, Hứa Ứng Quý đều có thể phát hiện ra. Cứ như thể bọn họ đã cài đặt hệ thống định vị trên người đối phương, luôn có thể vô tình bắt gặp nhau.

Nhìn nhau vài giây, rồi ăn ý dời mắt đi.

Lâm Thiên Vận cảm thấy Hứa Ứng Quý tối nay rất đẹp mắt, không nhịn được lại nhìn qua.

Hứa Ứng Quý đang chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, vì lịch sự, lần này anh không cố ý quay đầu nhìn cô.

Lâm Thiên Vận chống cằm, yên lặng nhìn Hứa Ứng Quý lạnh lùng kiềm chế dục vọng giữa đám đông, cảm thấy sự khác biệt cực độ trong tính cách trước mặt người khác và khi chỉ có hai người của anh rất đặc biệt.

Nghĩ đến một người có chỉ số IQ cao như vậy, ngày nào cũng khoác lên mình lớp vỏ bọc, đóng vai chú cún con ngoan ngoãn của cô dỗ cô ngủ, cảm thấy ấm ức trước những yêu cầu vô lý của cô nhưng lại không thể không bình tĩnh phục tùng…

Trong lòng Lâm Thiên Vận liền dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Hứa Ứng Quý thật sự rất chuẩn gu của cô.

“Ồ, đây chẳng phải là chị dâu của tôi, người đã yêu đương qua mạng với anh trai tôi bị lừa mất hai trăm nghìn còn giấu gia đình sao.” Hứa Kính Hiên không biết từ đâu đi tới, ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu nói móc.

“Ăn không?” Lâm Thiên Vận cầm một chiếc bánh kem chocolate đưa cho anh ta.

“Tôi nào có tư cách ăn bánh kem.” Hứa Kính Hiên khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi chỉ là một người xa lạ bị anh trai và chị dâu đề phòng, đáng lẽ tôi phải bị bỏ đói.”

Lâm Thiên Vận nghiêng đầu, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá anh ta một lượt, khen ngợi: “Cậu mặc vest cũng đẹp trai đấy. Đặc biệt là màu trắng, hơi giống bạch mã hoàng tử.”

“… Vậy sao?” Được khen nên thoải mái rồi, cơn tức giận mà Hứa Kính Hiên đang kìm nén trong nháy mắt biến mất, ưỡn ngực chỉnh lại cà vạt: “Xem ra tôi rất hợp mặc đồ màu trắng.”

“Thú cưỡi của bạch mã hoàng tử.” Lâm Thiên Vận bổ sung.

“Cậu nói chuyện có thể đừng ngắt quãng như vậy không?… Không phải, sao tôi lại thành thú cưỡi của bạch mã hoàng tử rồi?” Hứa Kính Hiên bất mãn nói: “Có phải cậu hôn anh tôi nhiều quá rồi không, sao cũng trở nên chua ngoa vậy!”

“Tiểu Bạch Long hóa thành hình người cũng rất đẹp trai.” Lâm Thiên Vận nói.

Hứa Kính Hiên: “Bạch Long Mã không phải là thú cưỡi của Đường Tăng sao?”

Lâm Thiên Vận đưa bánh kem chocolate cho anh ta: “Đều là cùng một loài, hóa thành hình người trông cũng đẹp trai như nhau.”

“Cũng đúng.” Hứa Kính Hiên nhận lấy bánh kem, coi như chấp nhận sự làm lành của cô.

Anh ta ngồi xuống, liếc nhìn Lâm Thiên Vận trang điểm tinh xảo: “Trước đây không phải cậu nói có thể nằm thì tuyệt đối không lăn sao? Sao cũng đi ra ngoài giao tiếp thế này?”

“Không phải sợ anh trai cậu trả thù sao.” Lâm Thiên Vận chống cằm, nghiêng mắt giọng nói lười biếng tiết lộ với anh ta: “Chuyện này tôi cũng mới biết tuần trước, chỉ cách cậu hai ba ngày thôi.”

“Thật sao?” Hứa Kính Hiên kinh ngạc: “Ý cậu là, anh tôi dùng nick ảo lừa cậu yêu đương qua mạng?” Anh ta nhấn mạnh chữ “lừa”.

Lâm Thiên Vận ngả người ra sau, thò đầu ra nhìn Hứa Ứng Quý đang nói chuyện với mấy vị giám đốc ở trong đám đông, xác nhận anh không chú ý đến mình, mới rụt đầu lại nhỏ giọng nói xấu: “Nếu không phải tôi định ly hôn với anh ấy, thì chắc cả đời này anh ấy cũng không vạch trần thân phận.” Con cáo già xảo quyệt lắm!

“Cậu ly hôn với anh ấy, sao anh ấy phải vạch trần thân phận?” Hứa Kính Hiên đặt bánh kem xuống, bắt đầu cắn hạt dưa.

Lâm Thiên Vận: “… Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.”

Hứa Kính Hiên hóng hớt: “Nói ngắn gọn được không?”

“Ngắn gọn quá lười nói.” Lâm Thiên Vận bỏ qua chủ đề khoe khoang việc mình định tìm trai trẻ.

Hứa Kính Hiên: “Vậy bây giờ hai người là tình hình gì?”

“Anh trai cậu chắc là đang định trả thù tôi.” Lâm Thiên Vận dừng một chút, thở dài: “Tôi cảm thấy anh ấy đang tâng bốc để giết tôi.”

“Ý cậu là tối nay anh ấy dẫn cậu đến đây là muốn cậu ra vẻ ta đây, sau đó đợi cậu kiêu ngạo tự mãn, rồi một cước đá cậu xuống, khiến cậu cả đời không ngóc đầu lên được?” Hứa Kính Hiên ném vỏ hạt dưa đi rồi xua tay: “Tuyệt đối không thể nào!” Giọng anh ta chắc chắn: “Anh tôi không phải loại người đó.”

“… Cậu đứng về phía nào?” Lâm Thiên Vận hỏi.

“Phía anh Lương Ngộ.” Hứa Kính Hiên nói: “Nhưng tôi nói sự thật, thẳng thắn mà nói, anh trai tôi không phải loại người như vậy. Tuy là tôi định không nhận anh ấy nữa, nhưng nếu ngay cả chút tin tưởng này cũng không có thì anh trai như thế không cần cũng được.

Lâm Thiên Vận nắm bắt trọng điểm: “Anh ấy là loại người nào?”

“Người giữ gìn đức hạnh của nam giới.” Hứa Kính Hiên trả lời.

Lâm Thiên Vận hứng thú bừng bừng: “Nói rõ hơn xem nào?”

“Mấy năm nay tôi rõ nhất, những cô gái chủ động hẹn anh ấy rất nhiều, thậm chí còn có người định cưỡng ép, nhưng anh ấy vẫn không hề lay chuyển.” Vẻ mặt Hứa Kính Hiên chán ghét, nhưng vẫn bênh vực Hứa Ứng Quý: “Anh ấy không thể nào hiến thân để trả thù cậu đâu.”

Lâm Thiên Vận: “… Cậu rút ra kết luận như vậy đó hả?”

Hứa Kính Hiên: “Đây là cách xác minh chính xác và hiệu quả nhất.”

Lâm Thiên Vận hơi đỏ mặt, ghé sát vào anh ta, hạ giọng: “Ngủ với tôi thì anh ấy thiệt thòi lắm sao?”

“Cũng không phải, nhưng anh ấy…”

“Thiên Vận.”

Hứa Ứng Quý đi tới, miệng gọi Lâm Thiên Vận, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt rơi trên người Hứa Kính Hiên, người suýt nữa thì chạm đầu vào cô, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu rảnh rỗi lắm sao?” Câu này là nói với Hứa Kính Hiên.

Đàn áp huyết thống khiến Hứa Kính Hiên theo bản năng quên mất lời nói đen tối vừa rồi, lập tức nhảy dựng lên, kéo giãn khoảng cách với Lâm Thiên Vận: “Anh, anh ngồi không?”

“Cậu cũng không còn nhỏ nữa, đừng có lúc nào cũng bám lấy chị dâu.” Hứa Ứng Quý thản nhiên nói.

“Em đi tìm mẹ đây.” Hứa Kính Hiên vội vàng chạy mất, nào còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Lâm Thiên Vận cũng nhanh chóng trượt xuống khỏi ghế cao, chột dạ chỉ về hướng Hứa Kính Hiên chạy đi: “… Em cũng đi tìm cô đây.”

Cổ tay bị Hứa Ứng Quý nắm lấy: “Lên lầu chào hỏi anh Phùng.”

“… Em sao?” Lâm Thiên Vận kinh ngạc nhìn anh, không dám tin Hứa Ứng Quý lại dẫn cô đi gặp anh Phùng.

Phùng Đức Kình là một đại gia ẩn mình rất bí ẩn, cũng là doanh nhân từ thiện kiểu mẫu trong sách giáo khoa, rất ít khi xuất hiện trong những dịp thế này. Không nói đến việc gặp mặt riêng, cho dù chỉ có một bức ảnh chụp chung, cũng có thể trở thành tấm danh thiếp mạ vàng di động trong giới kinh doanh.

Bởi vì những người không có chút bối cảnh thực lực, không thể nào chụp ảnh chung với anh Phùng được.

Lúc này Lâm Thiên Vận có chút không chắc chắn về suy nghĩ của Hứa Ứng Quý nữa.

Nào có ai trả thù như vậy.

Thấy cô ngây người tại chỗ, Hứa Ứng Quý lấy ly rượu trên tay cô đặt lên bàn, nhân tiện nắm lấy tay cô: “Không phải muốn làm nên sự nghiệp kiếm tiền, rồi đá anh sao?” Anh nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô: “Sợ rồi à?”

“Em… không có chí tiến thủ, vừa ngốc vừa lười, anh biết mà.” Lâm Thiên Vận lấy lui làm tiến.

“Đúng vậy.” Hứa Ứng Quý quay mặt đi, gương mặt nghiêng lạnh lùng: “Cho nên phải dẫn em đi đường tắt, người ta gọi là chim non tập bay.”

Lâm Thiên Vận: “?”

Chim non tập bay là dùng như vậy sao???

“Anh cứ nôn nóng muốn bị em đá như vậy à?” Cô hỏi: “Bởi vì chưa từng bị phụ nữ đá, nên thấy mới lạ?”

Hứa Ứng Quý liếc nhìn cô: “Chưa từng sao?”

Ánh mắt anh như đang nhìn một cô gái lăng nhăng.

“…”

Lâm Thiên Vận nghẹn lời, chột dạ không nói gì nữa.

Phùng Đức Kình ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, lần này tiện thể xuống đây dự tiệc cũng là vì lời mời của Hứa Ứng Quý. Sảnh tiệc ở tầng bảy, khi thang máy đi lên, Lâm Thiên Vận tùy tiện tìm chủ đề để xua tan sự ngượng ngùng: “Anh đang giúp họ chọn người đại diện thương hiệu à?”

“Em có người phù hợp?” Hứa Ứng Quý hỏi.

Lâm Thiên Vận nói: “Em rất thích Cố Lam Thiển.”

Hứa Ứng Quý tùy ý “Ừ” một tiếng.

“Ting” ——

Cửa thang máy mở ra, trợ lý của Phùng Đức Kình đang đợi ở ngoài: “Anh Hứa, cô Hứa, mời vào trong.”

Khi nhìn thấy Phùng Đức Kình, Lâm Thiên Vận có chút sững sờ, cảm giác không chân thật này giống như giấc mơ xuyên thời đại.

Tuy từ nhỏ đã cùng ông ngoại gặp không ít nhân vật lớn, nhưng lúc đó cô còn nhỏ, hơn nữa đều là gặp mặt dưới hình thức tiệc gia đình không dính dáng đến lợi ích, kiểu “cơm nước thân mật” đó hoàn toàn khác với việc “trò chuyện” giao tiếp vì lợi ích trong làm ăn thực sự.

May mà Phùng Đức Kình là người rất hòa nhã.

Lâm Thiên Vận không chuẩn bị trước, trong quá trình trò chuyện đối phương hỏi gì cô đáp nấy, cũng không sắp xếp lời nói, nhưng tuyệt đối chân thành. Giới thiệu xong thương hiệu của mình, đầu óc cô vẫn còn hơi rối loạn.

Lâm Thiên Vận không có kinh nghiệm kinh doanh, càng không hiểu thủ đoạn đàm phán, nhưng tài năng của cô là điều không cần bàn cãi, Hứa Ứng Quý vô cùng tin tưởng điều này.

Phùng Đức Kình là một thương nhân thành đạt, thương nhân lấy lợi ích làm trọng, gặp mặt Lâm Thiên Vận, quả thật là nể mặt Hứa Ứng Quý, nhưng không phải ai ông ta cũng đầu tư. Ông ta đầu tư vô cùng thận trọng, cũng vì vậy mà thành tích đáng kinh ngạc.

Lâm Thiên Vận chưa từng trải qua loại trường hợp này, cảm thấy tinh thần lúc thì quá thả lỏng, lúc lại căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng.

May mà có Hứa Ứng Quý ở bên cạnh tiếp thêm can đảm cho cô, thỉnh thoảng lại tiếp lời, giúp cô hóa giải sự ngượng ngùng.

Kết thúc phần hỏi đáp, Phùng Đức Kình quay sang trò chuyện với Hứa Ứng Quý.

Lâm Thiên Vận liên tục cúi đầu uống trà để che giấu sự căng thẳng, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi, hối hận vì đã không phát huy tốt, lo lắng không biết có bị từ chối hay không, đến nỗi Hứa Ứng Quý và Phùng Đức Kình nói gì cô cũng không để ý lắm.

Phùng Đức Kình đứng dậy bắt tay cô, nói: “Cô Lâm, hợp tác vui vẻ.” Lúc này, Lâm Thiên Vận vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cô nhìn Hứa Ứng Quý, phản ứng cũng nhanh nhạy, lập tức đứng dậy bắt tay đối phương, bề ngoài bình tĩnh mỉm cười đáp: “Hợp tác vui vẻ.”

Lúc xuống lầu, Lâm Thiên Vận nhìn Hứa Ứng Quý bên cạnh, không dám tin Phùng Đức Kình lại đầu tư cho cô.

Đây đã không còn là vấn đề tiền bạc nữa, ý nghĩa của việc Phùng Đức Kình nắm giữ cổ phần, Lâm Thiên Vận quá rõ ràng, từ nay về sau, đặt làm trang sức của cô sẽ là viên gạch lót đường để những người trong giới kinh doanh tìm đến anh Phùng.

“Đây là lần đầu tiên em kêu gọi đầu tư… hơi căng thẳng.”

Lâm Thiên Vận rất biết điều: “Biểu hiện không tốt lắm. anh Phùng nể mặt anh mới đồng ý đầu tư đúng không?”

Hứa Ứng Quý nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thể hiện sự khích lệ: “Là do em có bản lĩnh.”

“…Em nào có bản lĩnh gì.” Lâm Thiên Vận cảm thấy vừa rồi mình căng thẳng đến mức logic có chút không thông, cô cần một chút khẳng định: “Anh thật sự thấy, em nói cũng được sao?”

“Ừm.” Hứa Ứng Quý vậy mà không hề nói lời cay nghiệt, không tiếc lời khen ngợi: “Không hề có bất kỳ kỹ xảo nói chuyện nào, dùng sản phẩm để thuyết phục nhà đầu tư, điều này là khó nhất.”

Lời khen ngợi bình dị này từ miệng anh nói ra, giống như chiếc chân nến được thắp sáng và thêm mật ong, ấm áp đến tận đáy lòng Lâm Thiên Vận.

Từ nhỏ cô đã rất nỗ lực, nhưng chưa bao giờ nhận được một lời khen ngợi từ mẹ, dường như dù có cố gắng thế nào cũng vẫn còn thiếu một chút mới có thể khiến mẹ vui lòng. Bề ngoài Lâm Thiên Vận có vẻ tự tin, nhưng ít ai biết rằng, cô cũng khao khát được khen ngợi và khích lệ.

Sự khẳng định của Hứa Ứng Quý khiến cô ngay lập tức lấy lại dũng khí, không còn tự nghi ngờ bản thân nữa: “Lần sau em còn có thể thể hiện tốt hơn.”

“Anh rất mong chờ.” Hứa Ứng Quý nói.

Nhớ lại những lời “lý luận về đức hạnh nam giới” của Hứa Kính Hiên vừa nãy, Lâm Thiên Vận muốn nói lại thôi.

Cứ nhịn mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

“… Sao anh lại giúp em?”

Bước ra khỏi khách sạn, Lâm Thiên Vận nhìn Hứa Ứng Quý bên cạnh, vẻ mặt hoang mang, lo lắng hỏi: “Đối với anh, em còn có giá trị lợi dụng gì nữa sao?”

Ánh trăng hòa quyện với ánh đèn neon, Hứa Ứng Quý cúi đầu nhìn cô, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia sáng lấp lánh, đôi mắt lạnh lùng còn đẹp hơn cả bầu trời đêm.

“Không thể là vì anh thích em sao?”

Trước
Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

Lê Tử Có Triển Vọng
20/08/2024
mat-na-thu-toi
Mặt Nạ Thú Tội
14/05/2025
co-y-rung-dong
Cố Ý Rung Động
04/12/2024
thu-tinh-anh-trang
Thư Tình Ánh Trăng
29/03/2025
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 32"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè