Ăn Cơm Mềm Không? - Chương 30
Tại sao đột nhiên Hứa Ứng Quý lại bảo cô nấu cơm?
Thử tài nấu nướng của cô sao???
Đời này số lần Lâm Thiên Vận xuống bếp đếm trên đầu ngón tay, nấu canh thì càng ít đến đáng thương, lần gần đây nhất thực hiện nhiệm vụ khó nhằn này là vào sinh nhật Lương Ngộ năm ngoái. Lúc đó cô chỉ coi như nhiệm vụ trả ơn, không hề tận hưởng niềm vui nấu nướng, mỗi năm đến sinh nhật Lương Ngộ lại tặng quà cho cô, Lâm Thiên Vận thấy áy náy, vừa hay có thời gian rảnh nên học mót rồi nấu cho anh ta một nồi canh trứng cà chua.
Mặn đến mức cả đời cô khó quên.
Lương Ngộ lại rất tâng bốc, uống một bát lớn, lão Lâm và dì giúp việc giả vờ chan cơm cho hợp lý, trộn với cơm cố gắng nuốt xuống, Lâm Thiên Vận chỉ nếm thử một miếng sau khi em gái nói thật, chỉ một miếng đó thôi, cô bị đau họng nửa tháng. Nhận ra bản thân không có chút thiên phú nào về nấu nướng, sau đó Lâm Thiên Vận rất biết điều, không bao giờ xuống bếp nữa.
Sếp Hứa khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu, không thể từ chối được…
Lúc yêu đương qua mạng để cưa đổ Hứa Ứng Quý, Lâm Thiên Vận không ít lần khoác lác, lúc đó cứ nghĩ dù sao cũng sẽ không gặp mặt, khoác lác thì cứ phải thổi phồng lên tận vũ trụ ngân hà, sau này kết hôn vì hợp tác cùng có lợi, lại cố gắng đóng vai người vợ hiền thục suốt ba tháng.
Trên mạng mấy năm, ngoài đời mấy tháng.
Hai thân phận gộp lại, những lời khoác lác trước đây, bây giờ cuối cùng cũng phải trả giá.
Lâm Thiên Vận ngồi dậy.
Hứa Ứng Quý gối đầu lên cánh tay, híp mắt lười biếng nhìn cô.
“Thật ra…” Giả vờ mấy năm rồi lại thêm ba tháng, bây giờ thừa nhận mình là sát thủ nhà bếp thì mất mặt quá, Lâm Thiên Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lời đến miệng lại rẽ sang hướng khác: “Tài nấu nướng của em cũng tạm được. Anh sớm nên đưa ra yêu cầu hợp lý này rồi, để em được trổ tài.”
Nói xong cô lại tự bào chữa: “Chỉ là lúc cho gia vị ấy, em không có trí nhớ cơ bắp, dễ nhầm lẫn cái ‘lượng’ trong ‘vừa đủ’. Anh không ngại chứ?”
Hứa Ứng Quý nói: “Không ngại.”
Chỉ cần cô không làm cháy nhà bếp là được.
“Trong nhà có thiết bị phòng cháy chứ?” Lâm Thiên Vận thận trọng hỏi.
Hứa Ứng Quý: “…”
“Đừng lo lắng, em không phải đứa ngốc trong bếp,” Lâm Thiên Vận an ủi anh: “Nồi niêu xoong chảo em đều nhận ra.”
Hứa Ứng Quý: “…”
Lâm Thiên Vận chui ra khỏi chăn đứng dậy, chân bước qua người anh, trắng đến chói mắt, chiếc váy ngủ lụa mỏng manh như có như không ôm lấy đường cong trưởng thành, theo động tác bước đi của cô mà nhẹ nhàng bay bay, đường cong vểnh ra như ẩn như hiện.
Hứa Ứng Quý hơi nheo mắt lại, ánh mắt theo bóng dáng cô di chuyển.
Ngủ cùng Lâm Thiên Vận mà không làm gì cả, đúng là một thử thách đối với anh.
Lâm Thiên Vận không về phòng mình, mà vào phòng vệ sinh gần đó.
Tiếng nước chảy vang lên từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, lúc thì “Bốp bốp bốp bốp”, lúc thì “Ục ục ục ục”.
Mười phút sau, Lâm Thiên Vận mặt mộc bước ra.
“Ngày mai anh vẫn ngủ với em chứ?” Cô hỏi.
Hứa Ứng Quý đứng ở cửa phòng thay đồ mặc áo sơ mi, ngón tay thon dài cài cúc áo, cằm hơi nâng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô: “Em muốn không?”
“Em á? Sao cũng được. Nếu anh có nhu cầu, em sẽ chuyển đồ dưỡng da qua đây.” Lâm Thiên Vận muốn buổi sáng rửa mặt dưỡng da cho tiện.
Hứa Ứng Quý đáp: “Chuyển đi.”
Lâm Thiên Vận làm động tác “OK”, tiện tay búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu, vừa búi vừa đi về phía nhà bếp.
Hứa Ứng Quý nhìn chằm chằm vào gáy trắng nõn của Lâm Thiên Vận, liên tưởng đến đôi tay mềm mại của cô, từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vốn dĩ tính cách ngây thơ trẻ con, sau này nhà họ Lâm đột nhiên gặp biến cố, cô bị kẻ xấu ép chín trở nên khéo léo, bất đắc dĩ phải bước vào vũng nước đục của những toan tính thiệt hơn.
Những lời giấu giếm lừa dối anh, chẳng qua chỉ là để giúp bố cô lật ngược tình thế.
Hứa Ứng Quý đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Anh không thể nào tiếp tục lạnh lùng đứng nhìn Lâm Thiên Vận cố ý lấy lòng anh vì tiền nữa.
“Không cần nấu nữa.”
Lâm Thiên Vận đã đeo tạp dề, nghe thấy Hứa Ứng Quý đổi ý, đầu tiên là cô quay đầu nhìn anh vài giây, sau đó im lặng quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục xử lý quả cà chua trên thớt.
“Anh coi thường em phải không? Cảm thấy em chẳng làm nên trò trống gì, ngay cả bát canh cũng không nấu được phải không?” Lâm Thiên Vận làm nũng.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Cắt xong rồi, không nấu thì lãng phí.”
“Muốn nấu cho anh ăn à?” Hứa Ứng Quý hỏi.
Lâm Thiên Vận ấn cây hành lá xuống: “Đúng vậy.” Cô khó khăn lắm mới quyết tâm, làm sao có thể chưa ra trận đã bại trận được, cô đá chân về phía sau, cũng không quay đầu lại: “Anh ra ngoài đi, không cho nhìn, đừng hòng học lỏm.”
Hứa Ứng Quý liếc nhìn mấy cọng hành trên thớt, khẽ cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng sách: “Chú ý an toàn.”
“Yên tâm, chuyên gia mà.”
Rất nhanh, trong bếp truyền đến tiếng băm thịt “thành thạo”.
Lâm Thiên Vận đang băm hành.
Băm cà chua.
Bật lửa, đổ dầu vào nồi.
Đổ nhầm rồi, hình như là nước rửa chén? Lâm Thiên Vận quay đầu nhìn về phía phòng sách, luống cuống tắt bếp ga, lấy một chiếc nồi mới từ trong tủ ra, cầm chai dầu ăn lên xác nhận thêm vài lần.
Lần này rất thành công, dầu đã nóng.
Lâm Thiên Vận làm theo bước của blogger ẩm thực trên điện thoại xào hành lá, có thể đây không phải là nồi xào rau, cũng có thể là do dầu quá nóng, trong nồi phát ra tiếng “xèo xèo” kinh người, một tay Lâm Thiên Vận cầm nắp nồi che mặt, tay kia nhanh chóng đổ cà chua băm nhỏ vào nồi, “xoẹt” —— ngọn lửa bốc cao nửa mét, Lâm Thiên Vận nhân cơ hội dùng nắp nồi đậy lửa lại, chạy như bay đến bồn rửa bát lấy một bát nước sạch, cũng không quan tâm đến nắp nồi, trực tiếp đổ nước vào.
Lửa tắt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ ra mình quên chuẩn bị trứng gà, lại vội vàng đập hai quả trứng vào bát, tìm đũa nhanh chóng đánh tan.
Ít muối thôi.
Cô tự nhắc nhở mình.
Trước khi múc canh ra, Lâm Thiên Vận dùng muôi múc một ít ra bát, len lén nếm thử.
Thật khó uống.
Đợi canh nấu xong, đồ ăn ngoài cũng vừa giao đến, Lâm Thiên Vận nhìn lộ trình của người giao hàng, còn hai phút cuối cùng thì len lén đi ra cửa, mở cửa trước chờ sẵn, nhân lúc Hứa Ứng Quý đang họp video không để ý, xách hai túi đồ ăn lớn trốn vào bếp.
“Để anh làm.”
Đúng lúc cô lấy đĩa ra định đổ đồ ăn ngoài vào đĩa, giọng nói của Hứa Ứng Quý vang lên sau lưng cô.
Anh đã làm việc xong, thân hình cao lớn chen vào bếp, xắn tay áo sơ mi trắng lên, hơi cúi người, Lâm Thiên Vận đang cầm đĩa trên tay, theo bản năng lùi về sau, Hứa Ứng Quý nghiêng đầu: “Trốn cái gì?”
Anh vòng hai tay ôm eo Lâm Thiên Vận, cởi tạp dề trên người cô rồi đeo vào người mình.
“Canh khét rồi, làm lại đi.”
“… Ừm. Thật ra bình thường em biết nấu ăn, hôm nay dậy muộn, thời gian gấp gáp, nên mới gọi đồ ăn ngoài.” Lời nói dối này đến chính Lâm Thiên Vận cũng không tin.
“Ừ, anh biết em biết nấu.” Hứa Ứng Quý lại rất phối hợp, nghiêm túc gật đầu, cắt cà chua thành từng miếng.
Lâm Thiên Vận nhìn món ăn đen tối mà cô đã múc ra mười phút trước, thành thật khai báo: “Thật ra tay nghề nấu nướng của em bình thường thôi.”
“Tay nghề nấu món canh này cũng bình thường thôi sao?” Hứa Ứng Quý hỏi.
Lâm Thiên Vận: “… Không tính là bình thường.” Đã từng đầu độc cả bàn người, chuyện này đương nhiên không thể nói ra rồi! Lâm Thiên Vận chọn chuyện tốt để nói: “Trước đây đã từng làm một lần.”
“Cho ai ăn?” Hứa Ứng Quý cúi đầu cắt hành thành từng đoạn.
“Bạn bè.”
Lâm Thiên Vận bưng món ăn đen lên, nhân lúc Hứa Ứng Quý không chú ý nhanh chóng đổ vào thùng rác.
May mà Hứa Ứng Quý không quay đầu lại.
“Người bạn nào?” Anh truy hỏi.
Lâm Thiên Vận thắc mắc sao anh lại xoáy sâu vào vấn đề này, giấu chiếc bát rỗng đi rồi vẻ mặt mơ màng trả lời: “Lương Ngộ.”
“Hai người có quan hệ rất tốt.”
Hứa Ứng Quý cụp mắt xuống, Lâm Thiên Vận không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, biết anh và Lương Ngộ quan hệ không tốt: “Cũng tạm.” Cô trả lời dè dặt.
“Cậu ta đã từng nấu cơm cho em ăn chưa?” Hứa Ứng Quý lại hỏi.
“Anh hỏi cái này làm gì?”
Lâm Thiên Vận hơi ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
“Mười mấy người bạn trai cũ của em chưa từng nấu cơm cho em sao?”
“… Ai mà chẳng có thời kỳ trẻ trâu, anh đừng có bóc mẽ em nữa.” Nếu biết Hứa Ứng Quý và Tài Nguyệt là cùng một người, đánh chết cô cũng không dám khoác lác nhiều như vậy!
Hứa Ứng Quý: “Anh là người đầu tiên?”
“… Ừm.” Lâm Thiên Vận không thể không thừa nhận.
Lúc làm chuyện đó với Hứa Ứng Quý, rõ ràng cô không có kinh nghiệm gì, cứ khoác lác thêm nữa thì không gỡ gạc được đâu.
Hứa Ứng Quý quay mặt lại, hàng mi dài hơi cụp xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nụ cười này của anh khiến Lâm Thiên Vận ngây người, không đúng, phải nói là kinh diễm. Thì ra nụ cười tà mị cũng có thể rất sảng khoái.
Tim đập thình thịch, Lâm Thiên Vận cảm thấy bị trêu chọc rồi.
Hứa Ứng Quý thuộc kiểu người kín đáo, ít khi chủ động tán tỉnh cô rõ ràng, Lâm Thiên Vận liên tưởng đến lời của các nhà chiêm tinh học, giả vờ như vô tình hỏi: “Anh cung gì vậy?”
“Em không biết sinh nhật anh sao?”
“Ồ, nhớ ra rồi.” Lâm Thiên Vận đứng bên cạnh bóc tỏi, tiếp tục tán gẫu với anh: “Có một số cung hoàng đạo rất thù dai, sau khi bị đá sẽ diễn kịch theo đuổi người bội bạc kia, đối xử với cô ấy ân cần chu đáo, yêu chiều hết mực, đợi đến khi cô ấy hoàn toàn không thể rời xa anh ta nữa, thì sẽ phũ phàng đá cô ấy, sau đó lạnh lùng nhìn đối phương đau khổ suy sụp.” Cô quan sát biểu cảm của Hứa Ứng Quý: “Anh thấy, trả thù như vậy, có cảm giác hả hê khi thù lớn được báo không?”
“Em thấy sao?” Hứa Ứng Quý mở tủ lạnh ra, lấy sườn bò sốt BBQ tươi ngon đã dặn dì giúp việc mua từ sáng.
Lâm Thiên Vận kinh ngạc nhìn anh, cô cứ tưởng tủ lạnh trong nhà chỉ để trưng bày, chưa từng mở ra xem, không ngờ lại có nguyên liệu nấu ăn.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, động tác của Hứa Ứng Quý rất tao nhã, dáng vẻ cúi đầu cắt hành tây giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, Lâm Thiên Vận chưa từng nghĩ tới “sắc đẹp có thể làm no bụng” có thể dùng để hình dung một người đàn ông đang nấu ăn.
Cô quên mất chuyện “báo thù”, đứng bên cạnh dùng điện thoại lén chụp ảnh.
Gương mặt nghiêng của Hứa Ứng Quý góc cạnh rõ ràng, một đoạn cánh tay nhỏ lộ ra ngoài ống tay áo rắn chắc khỏe khoắn, eo thon hông cong không góc chết, mỗi một góc độ, mỗi một khung hình đều là ảnh chụp tạp chí, đẹp mắt vô cùng.
Đây mới chính là quy trình chế biến đỉnh cao của món canh cà chua trứng gà, Lâm Thiên Vận thầm nghĩ.
Bữa trưa hôm nay rất thịnh soạn.
Ngoài đồ ăn ngoài mà Lâm Thiên Vận gọi về, còn có món cá hấp và sườn bò sốt tiêu đen do Hứa Ứng Quý làm, sắc hương vị đều đủ cả. Cơm canh quá ngon miệng, Lâm Thiên Vận ăn một bát cơm to, uống hai bát canh, ăn no liền bắt đầu buồn ngủ, nằm vật ra sofa ngủ gật.
Hứa Ứng Quý đứng trong bếp, cho bát đũa vào máy rửa bát.
Lâm Thiên Vận ăn không ngồi rồi lại không rửa bát, có chút áy náy, nhớ đến câu “tâm lý đàn ông chính là tâm lý trẻ con” mà cô từng đọc được trên mạng, liền ghé vào khung cửa bếp với biểu cảm khoa trương: “Ông xã giỏi quá! Vậy mà biết rửa bát nữa!”
“…”
Khóe mắt Hứa Ứng Quý giật giật.
“Oa! Ông xã không nói chuyện trông cũng đẹp trai quá!”
Hứa Ứng Quý quay đầu lại, yên lặng nhìn cô.
“Sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?” Lâm Thiên Vận nâng mặt, cười hì hì mắt long lanh: “Ông xã, anh nhìn em không nói chuyện trông cũng đẹp trai quá!”
“Tối nay bảy giờ có một bữa tiệc.” Hứa Ứng Quý quay người tiếp tục dọn dẹp bếp, nhắc nhở cô: “Thầy của em cũng sẽ đến.”
Thầy của Lâm Thiên Vận là nhân vật có tiếng trong giới thời trang, bữa tiệc tối mà cô tham gia chẳng khác nào chum vàng, quy tụ các ông lớn của nhiều thương hiệu, ngoài các minh tinh hạng A tranh nhau giành đại diện, còn có những người đại diện có sức ảnh hưởng đến việc quảng bá thương hiệu của Lâm Thiên Vận hiện tại, là hoạt động giao tiếp hiệu quả tuyệt đối.
Có tiệc tối mà không ngăn cản cô cứ để mặc cô ăn ngấu nghiến một bát cơm to?
Hứa Ứng Quý anh chính là cố ý!
Quả nhiên, anh đến để trả thù.
Lâm Thiên Vận lập tức thay đổi sắc mặt, không cười hì hì nữa: “Tối nay anh ngủ một mình đi!”
“…”