Cỏ Mùa Hè
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
Tìm nâng cao
  • CỎ
    • GIỚI THIỆU
    • PASS
    • LIÊN HỆ
  • TRUYỆN
    • CỎ HỒNG
    • CỎ XANH
    • CỎ NON
    • CỎ VÀNG
    • HẠT CỎ
  • BÌA
  • VẼ
  • TÀI NGUYÊN
    • BRUSH
    • PNG
    • FONT
  • BLOG
  • CỎ HỒNG
  • CỎ XANH
  • PASS
Sau

Ăn Cơm Mềm Không? - Chương 1

  1. Cỏ
  2. TẤT CẢ TRUYỆN
  3. Ăn Cơm Mềm Không?
  4. Chương 1
Sau

“Thiên Vận, chồng cậu ngoại tình rồi!”

Lúc nhận được điện thoại của Liêu Tự, Lâm Thiên Vận đang ngủ say sưa, đầu óc mụ mị một hồi mới tiếp thu được thông tin. Cô trở mình, không mấy để tâm, mơ màng “Ồ” một tiếng.

“Anh ta còn vung cho con nhỏ đó hai mươi triệu tệ!”

Lâm Thiên Vận bỗng chốc mở to mắt: “Cái gì?!”

“Sáng nay, tại phiên đấu giá, có một chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo, người khác trả giá ba triệu, chồng cậu liền ra giá hai mươi triệu!”

Lâm Thiên Vận đột nhiên ngồi bật dậy, do dậy quá nhanh nên eo bị đau kinh khủng. Sáng sớm trước khi đi làm anh mới hành hạ cô xong, tên đàn ông chó chết này nhanh như vậy lại phát tình rồi sao?

“Tin tức này có đáng tin cậy không?”

“Tuyệt đối đáng tin cậy!” Liêu Tự can đảm chắc chắn: “Sáng nay trong nhóm đã đồn ầm lên rồi, cậu không xem à? Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu không xuất hiện, bây giờ tất cả mọi người đều đang cười nhạo cậu bị mọc sừng…”

Lâm Thiên Vận túm lấy tóc, đầu óc chậm chạp thích ứng với môi trường hiện tại mà mắt nhìn thấy.

Rèm cửa màu xám đen dày cộp che khuất ánh sáng bên ngoài, căn phòng đơn điệu giản dị, đây là phòng ngủ chính. Đồ thần kinh! Tối qua sao cô lại ngủ trong phòng của Hứa Ứng Quý?

Trên sàn là đôi tất da bị xé rách, giày cao gót của cô nằm đổ bên cửa sổ sát đất, nội y vứt lung tung trên bàn, đầu giường treo một chiếc cà vạt thắt nút.

Có thể tưởng tượng trận chiến kịch liệt đến mức nào.

Toang rồi.

Tiền tiêu vặt tháng này lại bị trừ.

Tối qua Lâm Thiên Vận không uống đến mức mất trí nhớ, toàn bộ sự việc xảy ra, chi tiết, tư thế, từ sau cửa đến trên giường, trong đầu đều là hình ảnh. Là cô chủ động, cô chạm vào Hứa Ứng Quý trước, không chối cãi được.

Hối hận.

Hai trăm nghìn tệ, ngủ với người đàn ông này xong tiền vi phạm hợp đồng hơi cao. Nhưng mà rất sướng, trải nghiệm quá tốt, quá kích thích, nếu làm lại, cô vẫn không kiềm chế được.

Lâm Thiên Vận bắt đầu lo lắng cho tiền tiêu vặt, cô lẩm bẩm: “Tớ giả vờ mất trí nhớ lừa Hứa Ứng Quý thì xác suất thành công là bao nhiêu?”

“Cậu muốn giả vờ như không biết chuyện này sao?”

Liêu Tự hiểu lầm ý cô, thở dài một hơi, an ủi: “Chồng cậu và con hồ ly tinh kia chắc là chưa đến bước đó đâu, giai đoạn hiện tại là chồng cậu đang theo đuổi cô ta. Không sao đâu Thiên Vận, bây giờ cậu ra tay đánh uyên ương vẫn còn kịp.”

Hứa Ứng Quý theo đuổi phụ nữ? Lâm Thiên Vận cảm thấy chuyện này kỳ lạ, hài hước, và không thể tin được. Với cái miệng của Hứa Ứng Quý, anh mà theo đuổi được con gái thì cô cho anh ngủ miễn phí một tháng.

Không thể nào.

Ồ đúng rồi, cô đã bỏ qua một điểm, Hứa Ứng Quý có tiền, miệng không biết dỗ dành nhưng tiền thì biết.

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ xa lạ, không vào phòng quần áo lục lọi, tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi của Hứa Ứng Quý bên gối mặc vào. Đây là áo anh đưa cho cô tối qua, vì cô không chịu mặc quần áo của mình, chê dính mùi rượu thối.

Tối qua mặt Hứa Ứng Quý còn khó đăm đăm hơn.

Chân đau nhức muốn chết, cô vịn eo đi về phía phòng tắm.

Hai mươi triệu, gấp trăm lần tiền tiêu vặt của cô. Chẳng lẽ cô diễn vai bình hoa ngu ngốc chưa đủ đạt sao? Có chỗ nào không tốt thì anh cứ góp ý, không hài lòng thì hủy hợp đồng ra ngoài lăng nhăng tặng tiền cho phụ nữ khác, tính là đàn ông gì chứ?

Lâm Thiên Vận hít một hơi, không nổi giận: “Ngủ quên mất, vẫn chưa xem tin nhắn nhóm.”

“Không xem thì càng tốt, toàn bình luận ác ý, đừng xem. Dù sao Hứa Ứng Quý cũng chẳng thiếu chút tiền ấy, cậu cứ chịu đựng thêm đi, đến cuối năm anh ta tùy tiện tặng cậu một chiếc xe cũng không chỉ giá này. Nhất định phải bình tĩnh.”

Đúng vậy, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

Trong thỏa thuận tiền hôn nhân đã viết rõ ràng là đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, đến cuối năm tiền thưởng Hứa Ứng Quý phát cho cô chắc chắn không chỉ con số này.

Nhịn.

Lâm Thiên Vận nhắm mắt lại.

Không được.

Nhịn không nổi một chút nào.

Đó là hai mươi triệu đấy! Một tháng cô vất vả lấy lòng tảng băng Hứa Ứng Quý mới kiếm được hai trăm nghìn! Còn phải chịu trách nhiệm làm nền cho anh, giúp anh lấy lòng người lớn, tham gia đủ loại tiệc tùng thể hiện tình cảm vợ chồng! Con hồ ly tinh kia chẳng cần làm gì cả? Dựa vào cái gì chứ! Lâm Thiên Vận có chút bất mãn, không muốn làm nữa.

Nhưng cô thiếu tiền, rất thiếu rất thiếu.

Hiện tại không có công việc nào kiếm ra tiền hơn việc đóng vai người vợ bình hoa cho Hứa Ứng Quý.

Nghề nào cũng không dễ dàng, nghề vợ này, thật sự rất tổn hại sức khỏe.

Cô cúi đầu, nhìn thấy dấu hôn trên vai.

Hứa Ứng Quý ra tay với cô thật sự rất mạnh bạo.

“Tên khốn.”

“Cậu yên tâm, chị em sẽ thay cậu xả cơn tức này.” Liêu Tự cười lạnh một tiếng qua điện thoại, cô ấy không dám động đến Hứa Ứng Quý, chẳng lẽ còn không dám động đến con hồ ly tinh kia sao? Cô ấy đắc ý nói: “Tớ đã báo cho chị họ tớ, bà chủ quán bar, để chị ấy giúp cậu dạy dỗ con hồ ly tinh kia!”

“Sao tớ nghe cứ thấy sai sai?” Lâm Thiên Vận lên tiếng ngăn cản: “Đừng động đến cô ta.”

“Chẳng lẽ cậu muốn động đến Hứa Ứng Quý?” Liêu Tự hơi sợ. Công ty của bố cô ấy còn trông chờ vào đơn đặt hàng của Hứa Ứng Quý để làm ăn, vị thái tử gia này cô ấy không dám đắc tội. Chuyện này không thể đùa được, Hứa Ứng Quý chỉ cần động động ngón tay, chuỗi vốn của công ty bố cô ấy cũng phải run lên ba lần.

Cô ấy không thể đắc tội với Hứa Ứng Quý, Lâm Thiên Vận lại càng không thể.

Công ty của bố Lâm Thiên Vận năm ngoái lỗ ròng 8 tỷ, đã đứng trước bờ vực phá sản, nếu không có Hứa Ứng Quý chống lưng thì đừng nói là công ty, ngay cả căn nhà của cô cũng bị tòa án đem ra đấu giá, cô sẽ trở thành kẻ vô gia cư.

Từ điều kiện sống sung túc mà chuyển sang tằn tiện quả thật rất khó khăn, huống chi Lâm Thiên Vận từ khi sinh ra đã là tiểu thư nhà giàu, bắt cô sống khổ sở rồi bị đám kẻ thù cũ nhục nhã, thà cho cô một cái chết thống khoái còn hơn.

Cô hít sâu một hơi.

“Cậu gửi địa chỉ của người phụ nữ đó vào điện thoại cho tớ.”

“Cậu muốn đi đánh ghen à?” Liêu Tự là người ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn: “Bình tĩnh nào Thiên Vận, chuyện này nếu để chị họ tớ ra tay thì cậu có thể không nhận, cậu mà tự mình ra tay thì tính chất sẽ khác đấy, nhỡ đâu Hứa Ứng Quý bao che cho con giáp thứ mười ba kia nhân cơ hội này đòi ly hôn với cậu thì công ty của bố cậu phải làm sao? Cậu phải làm sao?”

Lâm Thiên Vận: “Tớ đi tắm.”

Liêu Tự: “… Tâm tính tốt thật đấy.”

“Thôi cúp máy đây.”

Lâm Thiên Vận đặt điện thoại lên kệ để đồ trong phòng tắm, cởi áo sơ mi ném sang một bên, ngẩng đầu kiểm tra cơ thể mình trong gương. Tên chó Hứa Ứng Quý kia bề ngoài thì nho nhã lịch sự nhưng trên giường thì mạnh bạo muốn chết, không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi vậy mà ngay cả tư thế cũng không chịu đổi, kỹ thuật kém cỏi!

Lâm Thiên Vận nhìn chằm chằm vào những vết đỏ trên cổ trong gương vừa chửi rủa vừa cảm thấy bất lực với sự thiếu kiềm chế của bản thân. Bình thường cô sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, từ khi kết hôn đến giờ cũng chỉ làm có mấy lần, tối qua ma xui quỷ khiến thế nào lại bị Hứa Ứng Quý mê hoặc đến mất hết lý trí.

Nếu không phải anh không thiếu tiền, cô còn đang nghi ngờ tên đàn ông này cố tình quyến rũ dâng hiến để nhân cơ hội bớt xén tiền lương của cô!

Hai tiếng sau.

Lâm Thiên Vận cùng cô bạn thân sóng vai đứng ở cổng lớn của một khu dân cư cao cấp.

Liêu Tự kinh hồn bạt vía: “Cũng không biết bây giờ tình hình bên trong thế nào.”

Người phụ nữ của Hứa Ứng Quý mà cũng dám chọc vào, còn sai người đến tận cửa đập phá, Liêu Tự đúng là đồ ngốc.

Lâm Thiên Vận sợ cô ấy bị liên lụy: “Cậu đợi tớ ở dưới lầu, đừng lộ diện. Có chuyện gì tớ gánh.”

Liêu Tự lắc đầu: “Không được, người là do tớ tìm, tớ phải cùng cậu gánh vác. Cùng lắm thì lát nữa cậu nói với Hứa Ứng Quý là tớ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với bố tớ, bảo anh ta đừng làm gì bố tớ.”

Lâm Thiên Vận hất hàm: “Người ở trên kia mà thật sự bị đánh, cậu nghĩ trước mặt Hứa Ứng Quý tớ có thể nói được gì?” Đến lúc đó đừng nói là bố của Liêu Tự, cho dù cô mở miệng gọi Hứa Ứng Quý là bố cũng vô dụng.

Liêu Tự rất hối hận, thủ đoạn của Hứa Ứng Quý trong giới không ai không kiêng dè, nếu anh thật sự muốn truy cứu, Lâm Thiên Vận sẽ rất thảm. Lâm Thị cần xoay vòng vốn, hơn nữa không phải là một khoản tiền nhỏ, nhìn khắp cả giới chỉ có Hứa Ứng Quý mới có nhiều tiền như vậy để cứu.

Cô ấy quá xung động rồi.

“Xin lỗi Thiên Vận, tớ đã liên lụy đến cậu.”

“Khóc cái gì? Bình tĩnh lại.” Thỏa thuận tiền hôn nhân mà Lâm Thiên Vận ký với Hứa Ứng Quý được giữ bí mật, hiệu lực hợp đồng là hai năm, không được nói với bất kỳ ai rằng đây là hôn nhân giả, nếu không sẽ không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh mà quyền thừa kế cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Liêu Tự tưởng cô thật lòng, bênh vực cô, Lâm Thiên Vận làm sao có thể trách cô ấy: “Chị em tốt, đợi tớ kiếm đủ tiền mua túi xách cho cậu.”

“Tớ đi cùng cậu lên đó.” Liêu Tự nước mắt lưng tròng.

Lâm Thiên Vận đưa giấy cho cô ấy, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi đánh người thứ ba, phải oai phong một chút.”

Liêu Tự lau nước mắt: “…Oai phong một chút!”

“Cô Hứa, chào buổi chiều.”

Không ai là không biết Lâm Thiên Vận, khu dân cư cao cấp này là tài sản của Hứa Thị, Hứa Ứng Quý nắm giữ cổ phần, nhân viên quản lý quẹt thẻ cho cô lên tầng cao nhất, tầng này là phòng riêng của Hứa Ứng Quý.

Lâm Thiên Vận không vào cửa, cô muốn xuống lầu tìm người phụ nữ của anh.

Chuyện không thể làm lớn, đợi người ta đi rồi cô mới xuống lầu.

Trên lối đi toàn là dầu lạc, cà chua, trứng gà. Tường và cửa cũng bị tạt đầy nước tương và giấm.

Liêu Tự thầm nghĩ chị họ mình đúng là đồng đội heo, bảo cô ấy cho hồ ly tinh kia một chút màu sắc, có bảo cho màu sắc kiểu này đâu.

Lâm Thiên Vận chỉ vào cà chua và trứng gà đầy đất: “Chị họ cậu đang xào rau à?”

Liêu Tự: “… Thật sự là tệ*.”

*”菜” (cài) nghĩa gốc là “rau”, nhưng trong ngữ cảnh này, được dùng như tiếng lóng với nghĩa tiêu cực, chỉ sự yếu kém.

Chỉ với thủ đoạn này mà cũng muốn dọa kẻ thứ ba! Ngu ngốc hết sức.

Lâm Thiên Vận không giẫm lên rau, ngón tay thon dài chỉ: “Nhặt lên, mang về cho heo ăn, đừng lãng phí.”

Cô đang nuôi một con heo nhỏ.

Liêu Tự ngoan ngoãn đáp: “Không mang theo túi, lát nữa tớ quay lại nhặt.”

Dừng lại trước cửa, Lâm Thiên Vận vuốt vuốt tóc dài, giơ tay bấm chuông cửa.

Cô muốn xem thử, là thần thánh phương nào mà có thể giẫm lên đầu cô, lừa Hứa Ứng Quý mất hai mươi triệu tệ.

Rất nhanh, cửa được mở ra, một cô gái trẻ đẹp hiện ra trước mắt. Váy nhung kết hợp với khăn choàng vai, tạo hình trưởng thành, không hợp với gương mặt non nớt của cô ta.

“Cô đến rồi.” Đối phương lên tiếng, giọng nói mềm mại.

Quả là một mỹ nhân, thẩm mỹ của Hứa Ứng Quý cũng tạm được.

Lâm Thiên Vận mỉm cười: “Xin lỗi cô Mã, tôi đến muộn.”

Mã Ngưng Nhi không hề xa lạ với Lâm Thiên Vận, tiểu thư kinh đô, con dâu nhà hào môn, xinh đẹp, tính tình nóng nảy, mỗi một cái mác đều khiến người ta khó có thể bỏ qua, hai mươi năm qua gia thế của cô khiến người ta phải ngước nhìn. Đáng tiếc là nhà họ Lâm sắp phá sản, thiên kim tiểu thư từ trên mây rơi xuống vực thẳm chỉ sau một đêm.

Ai ngờ ngay lúc Lâm Thị sắp sụp đổ, Hứa Ứng Quý đã trở về.

Anh cưới Lâm Thiên Vận, bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về cô tiểu thư này, cũng thuận lợi kế thừa gia nghiệp.

Kết hôn thương mại thường là đôi bên cùng có lợi, còn tình yêu, có tiền là có thể vun đắp, không vun đắp được thì mỗi người chơi riêng. Giống như hiện tại, Lâm Thiên Vận biết rõ Hứa Ứng Quý mua vòng cổ cho cô ta, vẫn tươi cười đón nhận.

Mã Ngưng Nhi hỏi: “Mấy người phụ nữ đó là do cô tìm đến?”

Liêu Tự chột dạ quay đầu nhìn Lâm Thiên Vận.

“Phải.” Lâm Thiên Vận thay cô ấy nhận trách nhiệm, hỏi ngược lại: “Thế thì sao?”

Cô vênh váo như vậy, chẳng lẽ không sợ hồ ly tinh đi mách Hứa Ứng Quý sao? Liêu Tự lo lắng đến mức toát mồ hôi.

“Cô nói xem sẽ thế nào?” Vẻ ngoài Mã Ngưng Nhi thanh thuần, khi tức giận hai má ửng đỏ: “Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, đe dọa, tấn công người khác, mỗi tội danh đều đủ để họ ngồi tù.”

Liêu Tự bị dọa sợ.

Mặt Lâm Thiên Vận không đổi sắc: “Cô Mã không lập tức báo cảnh sát, mà chọn gọi điện thoại cho tôi, là muốn nể mặt tôi, để tôi nợ cô một ân tình?”

Mã Ngưng Nhi hỏi: “Ân tình này cô có muốn nhận không?”

Lâm Thiên Vận hỏi ngược lại: “Nhận thì sao? Không nhận thì sao?”

Mã Ngưng Nhi đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Bỏ qua khí chất xinh đẹp rực rỡ, thần thái của Lâm Thiên Vận thật ra rất có nét trẻ con, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng, ngũ quan rất tinh xảo, sống mũi cao, nốt ruồi trên đầu mũi trông rất đáng yêu.

Có thể thấy cô cố tình ăn mặc giản dị để kiềm chế khí thế, ngay cả túi xách cũng dùng loại đeo hàng ngày, nhưng khí chất của tiểu thư nhà giàu vẫn hiện rõ.

Người này đẹp quá chói mắt, có thể làm người khác bị thương, cảm giác cô đang nhẫn nhịn, có chút dễ tính, nhưng không nhiều.

Mã Ngưng Nhi lo lắng giây tiếp theo cô sẽ cho mình một cái tát, không hiểu sao có chút sợ hãi, nhưng lời nói lại có gai: “Nhận, tôi nể mặt cô. Không nhận, tôi lập tức báo cảnh sát, truy cứu trách nhiệm của họ theo pháp luật.”

Lâm Thiên Vận: “Được. Cô ra giá đi.”

“Tôi không cần tiền.” Mã Ngưng Nhi nói: “Chỉ cần cô nhớ kỹ nợ tôi một ân tình. Vì cô đã đích thân đến xin lỗi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Cô ta định đóng cửa, bị Lâm Thiên Vận chặn lại.

“Có khả năng nào, tôi không phải đến để xin lỗi, mà là đến để đánh cô không?” Lâm Thiên Vận nhìn người phụ nữ từ trên cao xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô là kẻ thứ ba, tôi là vợ hợp pháp của Hứa Ứng Quý, cô có tư cách gì mà ra oai trước mặt tôi? Tôi nợ cô ân huệ gì à? Cô đang kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à, cô Mã? Cô thật hài hước.”

Vẫn không thể thoát khỏi chuyện này.

Mã Ngưng Nhi ấp úng: “Cô Hứa, tôi và anh Hứa không phải như cô nghĩ đâu.”

Lâm Thiên Vận: “Ồ, vậy hai người là như thế nào?”

Mã Ngưng Nhi: “Chúng tôi… tuy không hẳn là bạn bè, nhưng chắc chắn không phải loại quan hệ đó.”

Hay cho một câu “trên tình bạn dưới tình yêu”.

Lâm Thiên Vận đột nhiên bật cười.

Tiếng cười này khiến Mã Ngưng Nhi sợ hãi lùi lại một bước.

Tim Liêu Tự cũng treo lên cổ họng, thấy Lâm Thiên Vận lục lọi đồ trong túi, tám phần là muốn lấy vũ khí ra tay, cô vội vàng khuyên can: “Thiên Vận, cậu bình tĩnh-”

“Thêm WeChat đi.”

Lâm Thiên Vận lấy điện thoại ra.

Liêu Tự: “?”

Mã Ngưng Nhi: “?”

Lâm Thiên Vận cười, nụ cười khiến người ta như tắm mình trong gió xuân: “Không đánh không quen biết, quen biết chính là duyên phận, kết bạn thôi.”

Mã Ngưng Nhi không nhìn thấu cô, có chút sợ hãi: “Cô nói đánh tôi, là kiểu đánh này sao?”

“Chứ còn gì nữa? Đây là lần đầu tiên chồng tôi tặng quà quý giá cho con gái đấy.” Vẻ mặt Lâm Thiên Vận ngưỡng mộ, nhìn cô ta với ánh mắt lấp lánh: “Tôi muốn học hỏi cô. Phỏng vấn một chút, cô đã dùng cách nào để anh ấy cam tâm tình nguyện mua vòng cổ cho cô vậy?”

Mã Ngưng Nhi vội vàng giải thích: “Cô Hứa, tôi và anh Hứa thật sự không phải loại quan hệ đó.”

Kẻ thứ ba nào cũng nói như vậy, có thể bỏ qua bước này rồi trực tiếp chia sẻ kinh nghiệm dỗ dành đàn ông tiêu tiền không! Lâm Thiên Vận kiên nhẫn, nở nụ cười tám chiếc răng tiêu chuẩn, giọng điệu ôn hòa: “Không cần giải thích, tôi hiểu. Tôi không đến để gây phiền phức cho cô.”

“Các chị em của cô suýt chút nữa đã phá nát nhà tôi.” Mã Ngưng Nhi không tin, nhìn Liêu Tự với ánh mắt hung dữ, sao có thể đây không phải là đến gây sự.

“Hiểu lầm thôi.” Lâm Thiên Vận kéo Liêu Tự ra sau lưng, chỉ chỉ sàn nhà: “Những món ăn này tôi sẽ đóng gói mang đi, thảm trải sàn đã đặt mua loại giống vậy rồi. Vậy, chúng ta kết bạn nhé?”

Liêu Tự nhìn Lâm Thiên Vận đang nhẫn nhục cầu toàn, trong lòng rất khó chịu. Rõ ràng là con hồ ly tinh này xen vào hôn nhân của Lâm Thiên Vận, bây giờ còn phải quay sang khom lưng xin lỗi lấy lòng, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Cô ấy không nhịn được nói móc một câu: “Cho dù hai người họ không có tình cảm sâu đậm, thì đó cũng là hôn nhân trên thực tế, lần đầu tiên thấy người thứ ba vênh váo như vậy. Cậu kết bạn với cô ta làm gì?”

Mã Ngưng Nhi nhìn cô ấy: “Vị này là?”

Liêu Tự hừ lạnh một tiếng không để ý đến cô ta.

Lâm Thiên Vận: “Em gái tôi. Vị thành niên, trông hơi già dặn, trẻ con không biết nói năng.”

Nhìn thế nào thì hai người phụ nữ này cũng trạc tuổi nhau, Lâm Thiên Vận trông còn trẻ hơn, nhưng cách cư xử lại rất ra dáng chị đại, Mã Ngưng Nhi rất khâm phục khí độ của cô: “Anh Hứa giúp tôi mua vòng cổ, cô không tức giận sao?”

“Sao có thể chứ? Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, tôi cũng yêu cô.” Lâm Thiên Vận cười tươi rạng rỡ.

Cho dù là lời nịnh nọt, từ miệng cô nói ra cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, ngạo nghễ, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa thiện ý: “Chỉ là một chiếc vòng cổ thôi mà, cô thích là tốt rồi.” Nói xong, cô nhìn cổ của Mã Ngưng Nhi.

Trắng nõn nà, không có dấu vết gì cả.

Hứa Ứng Quý cố ý chỉnh cô chỉ để lại dấu hôn trên cổ mình cô đúng không? Tên đàn ông chó! Khiến cô che cũng không che được, trời nóng như vậy mà chỉ có thể mặc áo cổ cao!

Mã Ngưng Nhi cảm thấy hoang mang trước thái độ quá mức thân thiện của Lâm Thiên Vận, nhưng vẫn kết bạn với cô. Cảm giác không kết bạn cô sẽ không đi.

Kết bạn WeChat xong, Lâm Thiên Vận cười khen: “Thật xinh đẹp, khó trách chồng tôi lại yêu thương cô như vậy.”

Giọng điệu của cô khiến người ta không phân biệt được là không để tâm hay cố ý nói móc, hoặc là đang cảnh cáo, nét mặt càng không nhìn ra sơ hở, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện chồng ngoại tình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Mã Ngưng Nhi mấp máy môi, có chút khó nói.

“Thôi vậy, để anh Hứa tự mình giải thích với cô. Cô Hứa, tôi không tiễn.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Lâm Thiên Vận lập tức biến mất.

Hai mươi triệu tệ mất rồi, còn mất thêm một rổ trứng cà chua và một tấm thảm! Thật là một sự sỉ nhục mang tính sử thi, số tiền này cô phải kiếm lại từ chỗ Hứa Ứng Quý.

Ban ngày không thể nghĩ đến người đàn ông đó, vừa đến cửa nhà, Lâm Thiên Vận đã nhận được tin nhắn của Hứa Ứng Quý.

XU: [Tối nay ở nhà không?]

Kể từ vài lần về nhà mà không gặp cô, Hứa Ứng Quý đã quen với việc hẹn trước khi gặp cô. Nhưng thật ra cũng chỉ là làm ra vẻ, cô làm gì ở bên ngoài đều có người báo cáo cho anh, Lâm Thiên Vận biết rõ trong lòng, chỉ giả vờ không biết mà thôi.

Bước vào nhà, Lâm Thiên Vận mới trả lời: [Không ở!]

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, cô nghe thấy tiếng “ting ting” từ chiếc điện thoại trên bàn phòng khách, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hứa Ứng Quý.

Không thể phủ nhận, Hứa Ứng Quý có một vẻ ngoài đẹp trai, vai rộng thẳng tắp, dáng người cao lớn, dù ở bên ngoài có nghiêm túc đến đâu, thì khi về nhà cúc áo sơ mi của anh cũng không bao giờ cài hết, toàn thân tỏa ra thông điệp “Hãy ngủ với tôi”. Đối mặt với một người đàn ông đẹp trai tràn đầy hormone như vậy, Lâm Thiên Vận thừa nhận cô có chút thèm muốn.

Điều kiện tiên quyết là, người đàn ông này không mở miệng bộc lộ bản chất độc mồm độc miệng.

“Nghe nói em đi tạt giấm?”

Hứa Ứng Quý hỏi bằng giọng điệu bình thản.

Ồ, tin tức lan truyền nhanh thật đấy.

Lâm Thiên Vận khinh thường trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, còn có trứng gà và rau nữa.” Cô đặt túi nhựa xuống, hơn nữa còn mang tất cả về.

Hứa Ứng Quý dựa vào quầy bar, chiếc áo sơ mi mỏng manh phác họa đường nét eo thon gọn, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần tây, đôi chân dài khó có thể bỏ qua. Anh tự rót cho mình một ly rượu, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt dừng trên người Lâm Thiên Vận, ánh mắt di chuyển theo cô, như đang quan sát điều gì đó, lại như đang thưởng thức vẻ đẹp của cô vợ bình hoa.

“Đến cửa nhà rồi mà không vào, quên mật khẩu à?” Giọng nói của anh được rượu vang đỏ nhuộm lên vẻ trầm thấp, gợi cảm lại ôn nhu.

“Ừm, trí nhớ không tốt.” Lâm Thiên Vận ngoài mặt cười hì hì, trong lòng mắng chửi, đó mà gọi là nhà của tôi sao? Đó là tổ ấm của anh với cô em gái nhỏ bé kia kìa! Là tài sản trước hôn nhân của anh, liên quan gì đến tôi!

Cô đặt túi xách xuống, bước đi uyển chuyển về phía trước, nhón chân lên, đưa tay giúp Hứa Ứng Quý tháo cà vạt, ra dáng một người vợ hiền thục: “Anh có đói không? Ăn mì nhé, em vừa mua rau về, em nấu cho anh nhé?”

Hứa Ứng Quý: “Không đói, anh sợ bị độc chết.”

Độc sao bằng cái miệng của anh?

“Làm gì có.” Lâm Thiên Vận liếc mắt đưa tình, tiến lại gần, muốn bóp chết anh.

Hứa Ứng Quý lùi về sau, cúi đầu nheo mắt nhìn cô: “Không có gì muốn hỏi anh à?”

Lâm Thiên Vận đang chứa đầy một bụng lời lẽ tục tĩu, dịu dàng nói: “Có chứ.”

Hứa Ứng Quý: “Hỏi đi.”

Không thể can thiệp vào đời tư của anh, nhưng có thể bảo vệ quyền lợi của mình chứ? Lương thấp hơn người phụ nữ bên ngoài cô không phục! Lâm Thiên Vận ngẩng mặt lên, nói thẳng: “Dù sao thì tôi cũng là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, không yêu cầu anh đối xử công bằng, ít nhất cũng đừng làm tôi mất mặt chứ? Hai mươi triệu đó, không chia cho tôi một ít sao? Sếp Hứa.”

Anh tưởng cô muốn anh giải thích, không phải, là muốn chia tiền.

Hứa Ứng Quý đẩy cô ra: “Em thanh toán tiền vi phạm hợp đồng trước đi.”

“Mất trí nhớ rồi.” Lâm Thiên Vận cúi đầu, ủ mưu hai giây, ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt vô tội, ánh mắt trong veo như trẻ con: “Tối qua xảy ra chuyện gì tôi quên hết rồi.”

“Quên rồi?”

“Ừm.”

Ban đầu muốn lừa một khoản, kết quả bị tính sổ sau, thôi không cần tiền nữa! Lâm Thiên Vận định chuồn đi, bị Hứa Ứng Quý kéo lại, bế ngang người đi về phía phòng ngủ.

Cô kinh hô: “Anh làm gì vậy!”

Hứa Ứng Quý cười lạnh: “Giúp em nhớ lại.”

Sau

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

thu-ky-kieu-van-chua-rung-dong
Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
22/10/2024
trai-qua-bao-thang-tram-cuu-dau-tinh
Trải Qua Bao Thăng Trầm
10/10/2024
khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu
Không Thể Ly Hôn
18/01/2025
Lê Tử Có Triển Vọng
20/08/2024
VỪA XEM
Bạn chưa xem gì
BLOG
Tử Vi 12 Cung Hoàng Đạo Năm 2025
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Song Tử (Gemini)
01/01/2025
Tử vi năm 2025 cung Bạch Dương (Aries)
01/01/2025
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Một Ngày Mưa - Thù Vỉ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Gia Thụ - Tri Xuân Thu Phủ
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vòng Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Bình luận "Chương 1"

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để đăng bình luận.

  • CỎ
  • BLOG
  • CÀI ĐẶT

@2024 Cỏ Mùa Hè

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Đăng ký

Đăng ký trên Cỏ Mùa Hè.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Cỏ Mùa Hè

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Cỏ Mùa Hè